← Ch.317 | Ch.319 → |
Kỳ thật vì đảo nhỏ này Tề Nhạc đã đi gặp Cơ Trường Minh thượng tướng đưa ra yêu cầu với quốc gia. Dù sao tập đoàn Kỳ Lân đã phát triển tới quy mô bây giờ tập đoàn cần một căn cứ. Mà đất liền quá ầm ĩ nên Tề Nhạc và các chiến sĩ cầm tinh không thích, trải qua thương lượng đã lựa chọn nơi này.
Rất nhanh Tề Nhạc đã mang Tiểu Lâu đi vào đảo nhỏ. Phóng nhãn nhìn qua thì thì đa số hòn đảo do đáng tạo thành, có lẽ bởi vì chưa có ai khai phá nên nước biển chung quanh đảo nhỏ đều là màu xanh lam có thể nhìn thấu biển bên dưới. Nơi này lập tức mang lại hảo cảm cho Tiểu Lâu. Mà trên đảo nhỏ này thực vật cũng không phải rất nhiều, nhìn nó hơi mang theo cảm giác hoang vu.
Tề Nhạc chỉ chỉ về hướng bắc của đảo, nói:
- Về sau đây là chỗ chúng tôi nghỉ phép, bên kia cần phải kiến thiết một biệt thự đơn giản, hoặc là như thời kỳ viễn cổ cự thú làm nhà gỗ. Mà bên này và bên này về sau sẽ là nơi gieo trồng của tập đoàn. Tôi trong ít ngày nữa sẽ chỉnh hợp nơi này lại, nếu như cô hy vọng nhìn thấy cảnh tượng của thời kỳ viễn cổ cự thú thì trước hết chúng ta nên phát triển nơi này. Thời điểm khai phá cũng bớt đi một chuyến.
Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn qua Tề Nhạc, cho tới bây giờ nàng cũng không hiểu Tề Nhạc muốn làm gì. Nhưng mà nàng mờ mịt cũng không có quá lâu, Tề Nhạc đã động.
Tiểu Lâu vẫn phiêu phù trên không trung, mà Tề Nhạc thì hạ thấp xuống hai mươi mét. Thanh sắc quang mang từ từ hiện ra, Tề Nhạc chậm rãi nhắm mắt lại, một cơn gió lớn hình thành vòi rồng phiêu nhiên xuất hiện trên đảo nhỏ này.
Hiện tại Tiểu Lâu chỉ có thể xuyên thấu qua ánh sáng trên người Tề Nhạc nhìn qua cảnh tượng bên dưới mà thôi, chỉ thấy những tảng đá trên hòn đảo nhỏ này bị cuồng phong mang đi, nước biển chung quanh hòn đảo này chìm xuống lộ ra mặt đất. Cả đảo nhỏ này cũng sinh ra biến hóa cực lớn. Gió này không đơn giản là gió bình thường, nó giống như thanh đao săc bén, và bắt đầu cải tạo hòn dảo.
Đảo nhỏ vốn không có bao nhiêu thay đổi, nhưng mà tất cả đá đã bị gió mang ra ngoài biển cả rồi, hình như hòn đảo đã nâng cao lên nên diện tích cũng mở rộng ra.
Kế tiếp Tiểu Lâu nhìn thấy một màn cả đời này vĩnh viễn không bao giờ quên được.
Vòi rồng đã biến mất khi ánh sáng màu xanh trên người của Tề Nhạc biến mất. Ngay sau đó một tầng ánh sáng khác lại xuất hiện trên người của Tề Nhạc. Tuy khoảng cách Tề Nhạc còn hơn mười mét nhưng mà Tiểu Lâu lại cảm giác được rất rõ ràng khí tức thiên nhiên to lớn trước nay chưa từng thấy Cho dù là thời kỳ viễn cổ cự thú có khí tức tự nhiên dồi dào cũng không sánh bằng Tề Nhạc.
Hai tay của Tề Nhạc huy động và hạt giống từ trong tay của hắn phiêu tán ra khắp cả hòn đảo, hắn khống chế chính xác nên các hạt giống đểu rơi xuống vị trí và khu vực hắn muốn.
Thực vật trên hòn đảo này thưa thớt chủ yếu là vì chung quanh là nước niển, bởi vì nước biển có nhiều muối nên hạn chế sinh trưởng của các loài thực vật. Nhưng mà với Tề Nhạc mà nói đó cũng không phải là vấn đề gì to lớn.
Lục sắc quang mang bao phủ các hạt giống rơi xuống đất và trực tiếp chui vào trong đất bùn. Hào quang này biến mất thì hào quang chung quanh thân thể của Tề Nhạc lại biến thành màu xanh da trời. Hào quang này không ngừng khuếch tán ra khắp cả hòn đảo.
Mưa xuất hiện. Mưa nhân tạo không mang theo chút muối nào, mưa nhẹ nhàng đảo qua khắp hòn đảo cũng tưới tắm cho mỗi gốc thực vật trên đảo.
Hào quang màu xanh lại xuất hiện lần nữa, lúc này đây nó giống như hào quang cực lớn bao phủ cả đảo nhỏ này, không khí trong hòn đảo như bị rút sạch. Nhưng rất nhanh thời điểm này rất nhiều gốc thực vật kỳ dị phá đất chui lên, không khí lúc này lại xuất hiện. Hào quang màu xanh lá này bao phủ nên không khí hoàn toàn khác trước.
Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm nhìn qua các loại thực vật chỉ tồn tại trong thời kỳ viễn cổ cự thú đang sinh trưởng điên cuồng trên đảo nhỏ, cho dù khoảng cách chừng trăm mét thì nàng cũng có thể nhìn rõ thực vật đang sinh trưởng rất điên cuồng. Trước đó còn là một hòn đảo hoang vu thì lúc này đã biến thành một hải dương xanh lá cây. Trừ khu vực cát trắng sạch sẽ ra thì cả đảo nhỏ này tỏa ra sinh cơ bừng bừng.
- Cái này, đây là chuyện gì? Không, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Tiểu Lâu nghẹn ngào kinh hô. Những màn trước mắt đã vượt qua phạm vi thừa nhận của nàng.
Tề Nhạc không biết lúc nào đã tới bên cạnh nàng, mỉm cười nói:
- Không phải tôi đã nói rồi sao, trên thế giới này không có chuyện gì là không thể nào. Hoặc là nói ở chỗ này chỉ thuộc tập đoàn Kỳ Lân mà thôi, nơi này tôi chính là thần, tôi có thể khống chế mọi thứ, đồng dạng cũng có thể làm nơi này biến hóa cực lớn. Hiện tại có lẽ cô tin tưởng là tôi trước khi cũng không có lừa gạt cô chứ nữ thần Tự Nhiên của tập đoàn Kỳ Lân, không biết tôi có vinh hạnh mời cô làm vị khách đầu tiên của hòn đảo này chứ? Cô chính là khách nhân đầu tiên sau khi nơi này kiến thành.
Tiểu Lâu đã không biết nên nói thêm cái gì, thẳng đến khi đặt chân lên đảo và cảm thụ hoàn cảnh chung quanh nàng mới tin tưởng đây là khí tức của thời kỳ viễn cổ cự thú, nàng mới biết đây là sự thật.
Nhìn qua Tề Nhạc bên cạnh, đột nhiên Tiểu Lâu đưa tay véo tay của hắn một cái, sau đó có chút si ngốc hỏi thăm:
- Có đau hay không?
Tề Nhạc vẻ mặt đau khổ nói:
- Vì cái gì cô không tự véo mình? Véo chính cô một cái xem thử nó có đau hay không.
Đúng vậy, nơi này hiện giờ đã giống như thời kỳ viễn cổ cự thú. Khí tức hoàn toàn giống nhau. Thậm chí so với thời kỳ viễn cổ cự thú khí tức tự nhiên còn nồng đậm hơn, từng quả trái cây hiện ra trên cành. Hào quang óng ánh vàng vàng và hào quang xanh da trời trên không trung biến mất. Nhưng Tiểu Lâu vẫn cảm giác được biến mất chỉ là màu săc mà thôi, chứ không phải bản thân của nó.
Tiểu Lâu đi vào trong rừng rậm trước mặt, trong mắt Tề Nhạc toát ra hào quang vui mừng. Thành công, mình đã thành công rồi. Thành lập một nơi thuộc về mình trên địa cầu.
Nếu như lúc trước chưa tiến vào Thần Giới thì hắn có thể cải tạo nơi này, nhưng mà Tề Nhạc lại biết mình có thể làm cũng chỉ là chế tạo mà thôi, không cách nào bảo trì như bây giờ. Dù sao muốn duy trì thực vật sinh trưởng quá khó khăn. Nhưng mà muốn duy trì hoàn cảnh là chuyện không thể nào. Dùng năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên hình thành màn hào quang phải tồn tại mái mãi mới có thể bào trì bộ dạng của hoàn cảnh nơi náy. Mà năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên không có Tề Nhạc thì nhất định sẽ dần dần tiêu tán. Nói cách khác Tề Nhạc nhất định phải thường xuyên cách một đoạn thời gian rót thêm năng lượng vào mới có thể duy trì hiện trạng. Đây vốn là chuyện vô cùng vất vả.
Nhưng mà bây giờ không giống, mọi chuyện đều không giống. Nguyên nhân chỉ có một chính là Tề Nhạc lĩnh ngộ chân lý linh hồn.
*****
Cùng một phương pháp hắn chỉ có thể tự mình phát ra năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên rót khí tức linh hồn vào và biến nơi này làm một thể, một một mình thể, sau này chỉ cần hắn không chết thì năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên ở nơi này sẽ tồn tại và hấp thu năng lượng trong không khí bổ sung bản thân, bảo trì màn bảo hộ vô hình. Đây là năng lượng không ai nhìn thấy được, cũng chỉ có Tề Nhạc mới cảm nhận được nó tồn tại. Có thể nói nơi này xuất hiện đã là thế giới kỳ tích, mà kỳ tích này là do Tề Nhạc chế tạo ra, đúng như lời hắn nói, hắn chính là thần.
Nhìn qua bộ dáng vui sướng của Tiểu Lâu thì Tề Nhạc nở nụ cười vui vẻ, dùng năng lực của hắn làm sao không nhìn ra cảm giác của Tiểu Lâu cơ chứ? Thời điểm một nữ nhân yêu thích nam nhân thì ở cùng một chỗ sẽ hiện ra điểm khác biệt. Nhưng mà hắn không hy vọng mình ở phương diện này có thêm vấn đề gì, cho nên cho tới nay đều hắn giả câm vờ điếc. Lần này mang Tiểu Lâu tới đây hơn nữa vì nàng thành lập bộ dạng thời kỳ viễn cổ cự thú thì xem như Tề Nhạc đang bồn thường tổn thất cho Tiểu Lâu.
Tề Nhạc đứng nguyên tại chỗ nhìn qua Tiểu Lâu đắm chìm trong hoàn cảnh thời kỳ viễn cổ cự thú, mà chính hắn cũng đang ở trong lĩnh vực đặc biệt mình chế tạo ra đang hấp thu năng lượng bổ sung cho mình. Bởi vì quân đoàn Sinh Tiếu đang ở trong lĩnh vực Ngũ Hành của Không Động Ấn tu luyện, cho nên Tề Nhạc mỗi ngày đều đem năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên đưa vào. Với hắn mà nói chuyện này tuy làm phụ tải không nhỏ nhưng không tới mức ảnh hưởng tới hắn phát huy năng lực. Dù sao bản thân của hắn phục hồi năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên là cực kỳ kinh người. Mặc dù không hoàn toàn khôi phục nhưng chỉ cần tiêu hao của hắn không quá lớn thì hắn sẽ tĩnh hạ tâm lai tu luyện trong chốc lát, năng lượng trong cơ thể cũng tự bổ sung lại.
- Tề Nhạc. Cám ơn anh.
Tiểu Lâu cuối cùng cũng từ trong cảnh tượng mê say này tỉnh táo lại, trở lại bên người Tề Nhạc có lẽ vì kích động, gương mặt nhỏ nhắn của hắn đỏ bừng đặc biệt làm cho người ta trìu mến.
- Cô thích là được rồi. Sau này đây chính là nhà của cô. Chỉ cần cô nguyện ý thì hòn đảo Kỳ Lân này vĩnh viễn đón chào cô.
Tề Nhạc mỉm cười nhìn qua Tiểu Lâu, trong mắt nàng thì hắn có thể nhìn thấy một tia khác thường.
Ánh mắt Tiểu Lâu có chút mê ly nhìn vào Tề Nhạc, nói:
- Có thể nói cho tôi biết anh là người thế nào? Tôi đã hỏi qua mọi người thì được bảo đi hỏi cậu tôi, nhưng mà cậu cũng không chịu nói cho tôi biết. Vì cái gì anh còn trẻ mà cường đại như vậy, hơn nữa mỗi người bọn họ nguyện ý đi theo anh, nghe theo anh điều khiển. Vì cái gì tướng mạo của anh không xuất sắc lại có nhiều hồng nhan tuyệt sắc như vậy, nói cho tôi biết, những chuyện này là sao?
Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:
- Vì cái gì? Có lẽ là do lực lượng, cũng có lẽ là vì một ít nguyên nhân đặc thù, tôi phải trả lời cô thế nào đây? Tiểu Lâu cô nương, không nên nghĩ quá nhiều. Chúng ta vĩnh viễn là bạn. Không phải sao? Bạn với nhau thì không nên hỏi quá nhiều, cô xem, tôi đã bao giờ xen vào việc tư của cô chưa?
Tiểu Lâu nhìn qua hắn có chút ngốc trệ, nói:
- Tề Nhạc, anh thật sự không cho tôi biết sao? Hoặc là nói anh đang trốn tránh tôi?
Tề Nhạc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Không, không phải trốn tránh. Tôi chỉ có thể nói tâm của một người chịu tải luôn luôn có hạn. Mà tâm của tôi hiện tại đã đầy, tôi có quá nhiều chuyện cần làm, sau khi xong những chuyện này tôi chỉ hy vọng mang theo tâm đã đầy của mình sinh hoạt bình thường với người thân và người yêu của mình. Vấn đề của cô tôi chỉ nói một đáp án đơn giản, đáp án rất đơn giản. Tưởng tượng tên tập đoàn là cái gì thì cô sẽ hiểu.
Vừa mới nói xong, Tiểu Lâu phát hiện khí tức tự nhiên chung quanh hoàn toàn biến mất, hoàn cảnh chung quanh không thấy và chỉ còn lại mây trắng, thân thể nàng lại bay lên lần nữa. Trong nháy mắt đã không còn gì nữa.
- Anh không phải người?
Đột nhiên Tiểu Lâu kinh hô lên, nàng thật sự quá vội vàng, thế cho nên một tiếng này chẳng khác gì chửi người ta.
Tề Nhạc sờ sờ mũi của mình, cười khổ nói:
- Không, tôi là người. Chỉ có điều trong người của tôi có máu Kỳ Lân đang chảy mà thôi. Cô đã xem qua phim viễn tưởng của nước Mỹ chưa? Người như tôi được hiểu thành siêu nhân đấy, chỉ có điều tôi không mặc quần lót ngoài quần mà thôi. Không nên suy nghĩ quá nhiều bởi vì không có chỗ tốt gì cho cô, hiểu chứ?
Trở lại biệt thự Long Vực Tề Nhạc nhẹ nhàng đặt nàng bên cạnh người của mình, hắn nhìn qua cô gái này thật sâu, thân thể của hắn bay lên trời, Tiểu Lâu chỉ cảm thấy hoa mắt, trước mắt của hắn là không khí.
Cảm giác mất mác tự nhiên sinh ra, Tiểu Lâu chỉ cảm thấy nội tâm của mình trống rỗng. Nhưng mà nàng nhanh chóng nhớ lại hoàn cảnh trên đảo, những hoàn cảnh trên đảo đã sớm khắc ghi vào tim của nàng, tuy nàng biết mình viễn vĩnh không thể quên nam nhân này nhưng có thể khẳng định đảo nó đó là nhà của nàng, đó là đảo của nàng.
***
Phong vân lực tăng lên toàn diện, Tề Nhạc có được tốc độ cực kỳ đặc thù, linh hồn của gió đã tiếp cận tốc độ di chuyển tức thời.
Lúc này hắn đã nhìn thẩy tổng bộ giáo đình bên dưới. Cũng thấy các tín đồ đang thờ phụng chúa ở ngoài sân. Ở chỗ này cơ hồ không có ai không thờ phụng chúa, mỗi ngày đều có không ít du khách tới triều bái.
Tề Nhạc lần đầu tiên đi tới địa phương thần bí này, đương nhiên hắn sẽ không đi các con đường nhỏ mà vào, cũng không có khả năng tìm được địa phuong cần tìm. Nhưng mà hắn có hắn biện pháp, với tư cách vương của cầm tinh hắn muốn tìm một người thì chỉ cần biết được vị trí đại khái của người này là rất dễ dàng.
Phiêu phù ở giữa không trung, tác dụng của Kỳ Lân Ẩn khiến cho thân thể của Tề Nhạc hoàn toàn ẩn nặc, tinh thần lực lặng yên phóng thích ra chung quanh, cơ hồ đã phủ lên của Vatican. Sau khi phóng thích tinh thần lực thì Tề Nhạc lập tức phát hiện một cổ khí tức phi thường khổng lồ tràn ngập tại cả Vatican, tinh thần lực của hắn bị loại năng lượng này trùng kích. Loại tình huống này Tề Nhạc lần đầu tiên gặp qua, hào quang mạnh mẽ này tràn ngập khí tức cường liệt! Không, đây tuyệt đối không thuộc về giáo hoàng, cũng không phải cái kia bốn hồng y đại giáo chủ, cho dù bọn họ cộng lại cũng tuyệt đối không cách nào phóng thích năng lượng mạnh như vậy. Chẳng lẽ là năng lượng của thiên thần truyền lại sao?
Không, cũng không đúng, Tề Nhạc nhanh chóng phủ định suy nghĩ của mình. Bởi vì cổ năng lượng này tuy khổng lồ hơn nữa vô phường mạnh mẽ, nhưng mà Tề Nhạc lại phát hiện bí mật trong đó, cổ năng lượng cường đại này không có linh hồn, nói cách khác nó không có người nào điều khiển.
Ánh mắt lợi hại xuyên thấu trời cao nhìn chăm chú lên vào toàn cảnh Vatican, đột nhiên Tề Nhạc hiểu được năng lượng khổng lồ này chính là tín ngưỡng a! Vatican trên thế giới này có hơn một tỷ tín đồ, tín niệm của các tìn đồ hình thành một bức bình chướng khổng lồ bao quanh Vatican, khó trách tinh thần lực của mình đột phá lại khó khăn như vậy.
*****
- Là vị bằng hữu nào đi vào Vatican thỉnh hiện thân tương kiến.
Âm thanh nhàn nhạt vang lên trên không trung, một đạo thân ảnh kim sắc lặng hiện xuất hiện trước mặt Tề Nhạc không tới hai mươi mét.
Trong nội tâm Tề Nhạc cả kinh, người này có thể trực tiếp xuất hiện bên cạnh mình nhưng lại không phát hiện hành tung của mình? Giáo đình lúc nào có cao thủ mạnh như vậy?
Nhìn chằm chằm vào đối phương thì thấy đây là một người phương tây khoảng sáu mươi tuổi, một máu tóc vàng đã có nhiều sợi bạc trắng, trường bào màu vàng làm Tề Nhạc có cảm giác quen thuộc, tuy hắn bay giữa không tủng nhưng thân hình lại phi thường cao ngất, một cổ khí tức nghiêm nghị không ngừng hiện ra trên thân thể của hắn.
Sở tài phán, Tề Nhạc nhớ lại trang phục của người trước mặt đến từ sở tài phán. Nhìn màu sắc y phục của hắn thì có lẽ ít nhất là phó tài phán trưởng.
Thu hồi tinh thần lực tứ tán bao phủ người trước mặt này, chỉ thấy sắc mặt người này biến đổi, thân thể của hắn đã trở nên kinh ngạc, bị một cổ năng lượng trói buộc không chống cự được.
Thân thể Tề Nhạc chậm rãi hiện ra trên không trung, trong nội tâm kinh ngạc đã biến mất, tuy lực lượng của người trước mặt không kém thậm chí có thể so sánh với bốn hồng y đại giáo chủ, nhưng mà so với hắn thì kém quá xa. Sở dĩ đối phương phát hiện hành tung của mình chỉ sợ có quan hệ trực tiếp tới tín ngưỡng khổng lồ.
- Xin chào bằng hữu đến từ sở tài phán.
Tề Nhạc nhìn qua lão nhân trước mặt.
- Là ngươi?
Trong mắt của người sở tài phán này hiện ra một tia giật mình, thần sắc trên mặt cũng trở nên kính cẩn.
- Ngài khỏe chứ vương giả tới từ phương đông. Không biết vì sao ngài rình coi Vatican?
Tề Nhạc nói:
- Ngài nhận ra tôi sao? Tôi lại không nhận ra ngài đấy.
- Vâng, ngài không nhận ra tôi nhưng tôi nhận ra ngài. Lúc trước ngài tiến vào ngoài không gian dùng sức một mình một kiếm chém bay tiểu hành tinh tôi vĩnh viễn không quên. Ngài cống hiến cho nhân loại vô cùng to lớn, bất luận là anh hùng nào cũng không bằng được, lần đó mỗi người giáo đình tham dự hành động đều nhớ kỹ hình dáng của ngài. Tôi tên là Listeria, là tài phán trưởng của sở tài phán. Chào mừng ngài đi vào Vatican.
Thì ra người này cũng tham dự hành động tiểu hành tinh lần trước. Khó trách hắn nhận ra mình, trên mặt toát ra nụ cười nhàn nhạt. Tề Nhạc nói:
- Listeria sở trưởng, ngài không cần khách khí. Tôi tới đây lần này là tìm giáo hoàng. Không biết ngài có thể dẫn tôi đi gặp hay không, vừa rồi tôi đang tìm kiếm khí tức của giáo hoàng, đã làm ngài chê cười rồi.
Listeria lắc đầu, nói:
- Không, kỳ thật tôi cũng không phát hiện ra ngoài, là thiên thần nói cho chúng tôi biết có khách quý đến cho nên tôi mới đi ra ngoài tìm kiếm ngài. Nếu ngài tới tím giáo hoàng bệ hạ thì mời đi theo tôi.
Đương nhiên Tề Nhạc biết rõ đối phương sẽ không nói ra bí mật của giáo đình, cũng không hỏi là thiên thần nào phát hiện ra hắn, Tề Nhạc không hỏi nhiều và được Listeria dẫn dắt tiến vào trong Vatican.
Vatican chính là quốc gia trong quốc gia của địa cầu, đây tuyệt đối là địa phương thần bí, nơi này là tổng bộ của giáo đình, cũng có thể nói là nơi tập trung của thần quyền. Được Listeria dẫn dắt nên Tề Nhạc đi vào một tòa cung điện. Thời điểm hắn đi vào trong cung điện này thì tinh thần lực cảm nhận tín ngưỡng lực khổng lồ đã biến mất.
- Tề tiên sinh đại giá quang lâm. Vatican vinh hạnh tiếp đón.
Giáo hoàng Martti một tay cầm quyền trượng sải bước từ trong cung điện đi ra ngoài nghênh tiếp Tề Nhạc.
Martti nhìn hắn lúc này biến hóa không nhỏ, thần sắc trên người không còn thâm bất khả trắc như trước kia, nhưng mà ánh mắt và cảm giác hắn cường đại hơn trước kia nhiều, nhất là bộ dạng bình thản bây giờ của hắn làm cho ác cảm của Tề Nhạc giảm xuống không ít. So sánh với Vũ Mâu thì Martti lại khiến Tề Nhạc tiếp nhận hơn một ít. Dù sao lúc trước hắn chỉ là đồng lõa mà thôi, hắn không trực tiếp làm cái gì. Đương nhiên Tề Nhạc cũng không quên Klinsmann là chết như thế nào. Chính là bốn hồng ý đại giáo chủ của giáo đình ra tay giết Klinsmann. Tuy hắn đem khoảng nợ này tính lên đầu của Vũ Mâu nhưng giáo đình lúc trước làm tất cả khiến Tề Nhạc vĩnh viễn không quên. Đương nhiên hiện tại còn không phải thời điểm nói chuyện này.
- Giáo hoàng bệ hạ, ngài khỏe. Mạo muội đến đây xin tha thứ.
Tề Nhạc khách khí nói một câu.
Martti nhìn qua Tề Nhạc làm thủ thế mời.
- Tề tiên sinh, mời vào trong. Ngài đã tới Vatican thì đó là vinh hạnh lớn của chúng tôi rồi. Nếu lần trước không có ngài thì địa cầu đã bị hủy diệt rồi, huống chi những gì ngài cống hiến quá lớn, chúng tôi không thể không cân nhắc.
Tề Nhạc theo sau Martti đi vào cung điện, hắn thậm chí còn không có ngồi xuống trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nhìn Martti nói:
- Giáo hoàng đại nhân, lần này tôi tới là có chuyện cần nhờ.
Martti sững sờ, nói:
- Như thế nào? Tề tiên sinh gặp chuyện gì khó xử hay sao? Kỳ thật cho dù ngài không đến tôi cũng muốn tìm cơ hội bái phóng ngài. Dù sao lực lượng của ngài hiện giờ là mạnh nhất địa cầu. Ngài cũng biết địa cầu sắp đối mặt với địa ngục xâm nhập, chúng ta chỉ có thể dưới sự dẫn dắt của ngài mới có thể chống lại những sinh vật hắc ám kia! Trên dưới giáo đình chúng tôi đều muốn nghe theo ngài điều khiển. Kính xin Tề tiên sinh không nên từ chối mới tốt.
Lão hồ ly, đây là lão hồ ly, tuy Martti nói như vậy là khách khí, nhưng mà hắn nghĩ vậy hay không là chuyện khác! Bảo mình thống soái giáo đình, nói đơn giản là do địa ngục sắp xâm chiếm phương tây đem chính mình cùng chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đi qua trợ giúp mà thôi, tính toán này xem ra không sai.
Tuy trong nội tâm cũng hiểu nhưng biểu hiện của Tề Nhạc lại không có gì, nói:
- Chuyện này sau hãy nói đi. Tôi cũng biết địa ngục sắp hàng lâm, thậm chí liền Minh giới Minh Vương Hades cũng dẫn theo đại quân Minh giới đi vào địa cầu, có thể chống lại bọn chúng là quá khó khăn, cho nên, lần này tôi mới đi đến giáo đình hy vọng có thể đạt được giáo hoàng ngài trợ giúp.
Con mắt Martti sáng lên, tràn ngập khí tức thần thánh nói:
- Ca ngợi Thiên Đế, dùng danh nghĩa Thánh Phụ Thánh Tử Thánh Linh, chỉ cần chúng tôi làm được thì chúng tôi đem tận lực trợ giúp ngài.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt, giáo hoàng bệ hạ, xin ngài đưa tôi đi tới Thiên Giới.
- A?
Martti trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Tề Nhạc, hắn tính tính toán toán thế nào cũng không nghĩ ra Tề Nhạc lại đưa ra yêu cầu đi tới Thiên Giới. Sắc mặt của hắn khó nhìn khi nghe yêu cầu của Tề Nhạc.
Tề Nhạc cũng không nóng nảy, chỉ là bình tĩnh nhìn qua Martti và đợi hắn trả lời.
Thật lâu, Martti thở dài một tiếng, nói:
- Tề tiên sinh, tôi có thể biết vì sao ngài đi tới Thiên Giới hay không? Từ địa cầu chúng ta đi Thiên Giới cũng không phải là chuyện dễ dàng a! Hơn nữa cho dù ngài thật sự có thể đi tới Thiên Giới thì muốn trở về là chuyện khó khăn. Ngài là người mạnh nhất thủ hộ địa cầu này. Nếu như không có ngài chúng tôi làm sao có thể chống lại cường giả địa ngục tàn bạo đây?
*****
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng. Nói:
- Chuyện này ngài không cần lo lắng, tôi đã dám đi thì có nắm chắc quay về. Thẳng thắn nói cho ngài biết Thiên Giới có một ít địa phương đặc thù khiến thực lực của tôi tăng lên lần nữa. Tôi đi tới Thiên Giới tăng thực lực chính là chuẩn bị cho việc chiến đấu với địa ngục cùng Minh giới, cho nên lần này tôi quyết định đi Thiên Giới một chuyến. Bất luận lần này thành công hay không tôi cũng trở về. Đến lúc đó giáo đình các người nếu gặp chuyện không may thì Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng tôi dưới tình huống đã tự bảo vệ mình được sẽ tiến tới trợ giúp các người. Giáo hoàng bệ hạ, ngài xem thế nào?
Sắc mặt Martti biến hóa, lại trầm ngâm lần nữa, hiển nhiên hắn đang cân nhắc cho Tề Nhạc đi Thiên Giới với giáo đình là chuyện tốt hay xấu.
Sau nửa ngày đột nhiên Martti ngẩng đầu, nói:
- Tề tiên sinh, không biết ngài vì cái gì ngài có nắm chắc nhất định từ Thiên Giới quay về?
Tề Nhạc cười, hắn không có trả lời vấn đề của Martti mà chỉ cười nói:
- Giáo hoàng bệ hạ, ngài xem thực lực của tôi là thế nào?
Vừa nói hai tay Tề Nhạc chắp sau lưng, hai đạo quang mang từ trong mắt của hắn bắn ra ngoài, một tầng năng lượng nhàn nhạt bao phủ thân thể hắn vào giáo hoàng vào trong. Giáo hoàng chỉ cảm toàn thân bị xiết chặt. Thân thể giống như nặng cả trăm lần, đồng thời tinh thần lực của hắn trở nên mơ hồ, toàn thân cao thấp giống như không nghe hắn chỉ huy vậy.
- Ah --
Martti hét to một tiếng và kim sắc quang mang bành trướng ra chung quanh thân thể, quang mang này bao phủ thân thể của hắn vào bên trong, dưới bao phủ của hào quang này thân thể Martti giống như làm từ vàng chế tạo mà thành, nhìn hắn bây giờ vô cùng thần thánh. Đáng tiếc hơn là hắn phóng xuất kim sắc quang mang lúc này chỉ vây quanh thân thể của hắn mà thôi, thậm chí chỉ có thể hiển hiện trên làn da. muốn phóng thích ra ngoài là không được.
- Tề tiên sinh, ngài có ý gì?
Mồ hôi từ trên trán Martti chảy xuống, áp lực vừa rồi quá lớn, lớn tới mức hắn không thở nổi.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Tôi không có ý gì, tôi chỉ muốn giáo hoàng bệ hạ bình luận thực lực của tôi mà thôi.
- Rất mạnh, so với trước kia còn mạnh hơn nhiều. Trong mắt tôi chỉ có thể dùng thâm bắc khả trắc để hình dung ngài mà thôi, lực lượng này tôi không cách nào đối kháng được. Tề tiên sinh, xin ngài thu áp lực về đi. Nếu không tôi chỉ sợ xấu mặt đấy.
Martti cười khổ nói.
Đương nhiên Tề Nhạc biết rõ Martti còn chưa dùng toàn lực, nhưng với hắn mà nói là đủ rồi, áp lực bỗng nhiên biến mất và toàn thân Martti nhẹ đi, uy hiếp đã không còn. Chỉ nghe Tề Nhạc nói:
- Giáo hoàng bệ hạ, vừa rồi tôi chỉ phóng thích ba thành thực lực mà thôi. Tôi nghĩ toàn lực của ngài chỉ chống được sáu thành thực lực của tôi. Nhưng thẳng thắng nói cho ngài biết phóng thích chỉ là tinh thần lực thôi đấy. Hiện tại ngài có lẽ cũng hiểu tôi mạnh thế nào rồi.
Nghe Tề Nhạc nói như vậy thì Martti hoảng sợ biến sắc nói:
- Cái gì? Chẳng lẽ anh đã vượt qua phạm trù của thần?
Tề Nhạc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Không, phải nói là vượt qua hạn chế thực lực của địa cầu mới đúng. Đây chẳng qua chỉ là thiên địa hạn chế địa cầu mà thôi. Hoặc ngài nguyện ý xem tôi là thần tôi cũng không phản đối. Kỳ thật chẳng phải thực lực của ngài cũng tiếp cận với thần đấy sao? Nhưng mà chuyện này còn chưa đủ. Muốn bằng vào lực lượng này đối kháng với địa ngục là không đủ. Tôi phóng thích lực lượng cho ngài xem chỉ là muốn nói cho ngài biết địa ngục cực kỳ cường đại, muốn đối kháng với chúng ngài nhất định phải trả giá thêm nữa. Đồng thời cũng muốn nói cho ngài biết lực lượng của tôi cho dù tới Thiên Giới cũng có thể thuận lợi trở về, cũng giống như tôi từ địa ngục và Thần Giới quay về đây thôi.
Ngơ ngác nhìn qua Tề Nhạc, hiện tại Martti đã không còn tính toán Tề Nhạc nữa, nam nhân trước mặt thật sự thật quá đáng sợ, tuy điểm này lúc ban đầu Tề Nhạc dùng lực đối kháng với tiểu hành tinh thì Martti cũng đã hiểu rồi, nhưng mà Tề Nhạc hiện tại mang cho hắn cảm giác chính là giật mình. Hắn là căn bản không cách nào chống cụ nổi! Cho dù bốn hồng y đại giáo chủ khác có tới đây thì hắn cũng không có nắm chắc có thể làm gì Tề Nhạc, trước mặt thực lực tuyệt đối những chuyện khác quá nhỏ yếu.
- Ngài thật sự đã đi qua địa ngục và Thần Giới rồi sao?
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, tôi đã đi qua địa ngục và đánh với Tát Đán một trận. Có lẽ ngài cũng nên cảm tạ tôi đấy, tôi ở vòng hạch tâm địa ngục của Tát Đán đã hủy diệt một phần năm của nó rồi, cao thủ quân đoàn Nhiên Thiêu tôi cũng giết không ít. Thậm chí ngay cả ba Khủng Bố Ma Vương cũng chết trong tay tôi, thực lực của địa ngục đã suy yếu trong phạm vi nhất định.
Giáo hoàng lúc này không thể tin vào tai của mình nữa. Một nhân loại, chỉ là một nhân loại đến vị diện địa ngục chẳng những có thể còn sống trở về, hơn nữa hắn còn tự nói với mình hắn còn chém giết cường giả địa ngục là ba tên Khủng Bố Ma Vương và vô số thành viên quân đoàn Nhiên Thiêu, chuyện này là con người làm sao? Nhưng mà từ ánh mắt Tề Nhạc hắn không nhìn thấy giả dối. Ánh mắt của Tề Nhạc quá đáng tin.
- Cái này, Tề tiên sinh, ngài có thể chiến thắng Tát Đán không?
Lúc này ánh mắt giáo hoàng đã biến thành chờ mong.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không, tôi không thể. Lực lượng của Tát Đán so với tưởng tượng của ngài thì mạnh hơn nhiều lắm. Ít nhất là khi đó tôi không thể chiến thắng hắn. Lực lượng mười hai cánh của hắn tôi không thể chống lại. Nhưng nếu như ngài đưa tôi đi Thiên Giới và nếu ở Thiên Giới thực lực của tôi tăng thêm một bước, như vậy cho dù là Tát Đán tôi cũng có lòng tin đánh bại. Cho nên tôi mới đi vào Vatican, hiện tại thỉnh giáo hoàng bệ hạ trực tiếp nói cho tôi biết có thể đưa tôi đi Thiên Giới hay không.
Sau khi Martti giật mình thì nhanh chóng tính toán. Lực lượng của Tề Nhạc vượt xa dự đoán của hắn nhiều, cho dù không dựa vào chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thì hắn vẫn có thể làm được tình trạng này, lực lượng như vậy tuyệt đối không phải mình có khả năng chống lại. Bây giờ là thời kì phi thường, tuy hắn là thủ hộ giả phương đông, mặc dù mình hy vọng hắn bị hủy diệt nhưng vì bảo trụ giáo đình hiện tại chỉ có thể hợp tác, dù sao chống lại Tát Đán cùng với Hades chỉ sợ dựa vào giáo đình là không đủ.
Sau khi cân nhắc lợi và hại Martti chậm rãi gật gật đầu, nói:
- Được rồi, Tề tiên sinh, tôi nguyện ý làm chuyện này. Nhưng ngài nhất định phải đáp ứng tôi sau khi quay về từ Thiên Giới, thời điểm giáo đình gặp phiền toái thì ngài nhất định phải duỗi tay giúp đỡ, giúp chúng tôi vượt qua nguy này đó, có được không? Ngài cũng biết thực lực của địa ngục nhất định vượt qua Minh giới nhiều. Mà Vũ Mâu tiểu thư lại cường đại như vậy...
Tề Nhạc cười, dù sao Martti vẫn là người ích kỷ, hắn chỉ hy vọng thời điểm phương tây gặp chuyện không may mình có thể trợ giúp giáo đình mà không phải thủ hộ giả Hy Lạp.
← Ch. 317 | Ch. 319 → |