← Ch.032 | Ch.034 → |
Tề Nhạc ngồi xuống bên cạnh ba người kia, Cơ Đức lúc này mới tiếp tục giới thiệu:
- Vị mỹ nữ này là Thực Vật Hồn, còn vị béo ú này là Điện Não Hồn.
Hiện tại Tề Nhạc có cảm giác được. Người bụng phệ mập mạp này lại là Điện Não Hồn? Nhìn hai bàn tay dầy thịt này, thật sự khó có thể tưởng tượng được gõ bàn phím sẽ là cái dạng gì. Xem ra thật sự không thể trông mặt băt hình dong!
Điện Não Hồn nhìn Tề Nhạc cười nói:
- Xin chào, đã sớm nghe Cơ Đức đề cập qua đại danh của anh, không nghĩ tới anh tuổi trẻ tài cao như vậy, thật sự khó được nha! Lại nói tiếp, tôi phi thường tò mò thủ hộ giả phương đông các vị đấy, có cơ hội huynh đệ chúng ta thân cận hơn một chút.
Vẻ mặt mập mạp đầy thịt mỡ run lên nhè nhẹ, rất dễ dàng mang cho người ta cảm giác thân cận.
Thực Vật Hồn có trầm mặc không hợp với tuổi, ngồi ở bên cạnh không nói một lời, giống như không nghe được cái gì.
Ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua Thiên Hồn.
- Thiên Hồn huynh cũng có tuổi không khác gì tôi, so bổn sự còn lớn như vậy. Các vị đừng nghe Cơ Đức thổi phồng tôi, kỳ thật tôi không có bản lãnh gì.
Hắn nói là sự thật, nhưng trong tai ba người khác là khiêm tốn.
Thiên Hồn mỉm cười, nói:
- Tề huynh đệ, tôi chỉ trẻ tuổi mà thôi, hơn nữa cách ăm mặc làm người ta hiểu lầm. Kỳ thật, tôi năm nay ba mươi lăm tuổi, tôi nghe lão bản đánh gia anh rất cao, anh tuyệt đối là tuổi trẻ tài cao nha.
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Thiên Hồn, hắn tuyệt đối không nghĩ tới người trẻ tuổi trước mặt đã ba mươi lăm "Tuổi".
- Lão bản... Lão bản là ai?
Cơ Đức nháy mắt với Tề Nhạc mấy cái, cười hắc hắc, nói:
- Sư phụ, ngài cứ nói đi.
Trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động, lập tức hiểu được, trong miệng Thiên Hồn chỉ nói lão bản, chỉ sợ chính là cha Cơ Đức, Cơ thượng tướng.
Thiên Hồn mỉm cười, nói:
- Đều là người nhà, Tề huynh đệ sẽ giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ nói với Tề huynh đệ về kết cấu của Viêm Hoàng Hồn chúng ta. Trong Viêm Hoàng Hồn không phân biệt trước sau, tất cả mọi người đều là huynh đệ tỷ muội. Trong đó dùng Thiên, Địa, Huyền, Hoàn làm bốn đội trưởng, nhiệm vụ lần này sẽ do tôi chủ trì. tin tức bên Thái Dương Quốc chúng ta đã nghiên cứu rõ ràng, muốn cứu Quản Bình tiến sĩ không phải chuyện đơn giản, hiện tại Quản Bình tiến sĩ đang bị giám sát rất nghiêm ngặt, chúng ta đã mất đi liên hệ với anh ta, chuyện này nghiêm trọng thế nào chúng ta không rõ lắm. Nhiệm vụ lần này có tính nguy hiểm nhất định, lần đầu tiên chúng ta phối hợp với nhau, một khi gặp nguy hiểm phát sinh, Tề huynh đệ chắc có thực lực tự bảo vệ mình.
Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng, anh không bảo vệ tôi cũng làm như vậy, dù sao, mạng của mình quá trọng yếu. Nhưng mà, đến bây giờ mới thôi, hắn không rõ nhiệm vụ lần này khó khăn thế nào. Nếu như nghĩ cách cứu viện tiến sĩ này thật sự cực kỳ gian nan, Viêm Hoàng Hồn cần phái bốn người đi như vậy sao?
Tề Nhạc cũng không biết, với tư cách thành viên tinh nhuệ nhất của nước cộng hòa Viêm Hoàng, Viêm Hoàng Hồn có thực lực vượt xa tưởng tượng của hắn.
- Tôi hết sức thôi. Thiên Hồn đại ca, lần này chúng ta Thái Dương Quốc cần bao lâu mới trở về?
Tuy chuyện xảy ra ở đại học Thanh Bắc làm hắn hơi nản lòng thoái chí, nhưng hắn cũng không quên hai tháng sau phải đi tới Thiên Hương Quỷ Kiến Sầu hội tụ lại. Từ khi không ngừng tu luyện Thăng Lân Quyết, ý thức trách nhiệm trong nội tâm Tề Nhạc vô hình chung tăng lên rất nhiều.
Thiên Hồn trầm ngâm nói:
- Chuyện này khó mà nói, nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, nói không chừng chúng ta cần mười ngày là có thể trở về, nếu như không thuận lợi, cũng có thể kéo dài tới mấy tháng. Vận khí là rất trọng yếu.
Tề Nhạc gật gật đầu, nhưng không còn nói cái gì, ánh mắt vô tình đảo qua tiểu cô nương Thực Vật Hồn, trong mắt toát ra hào quang hiếu kỳ.
Thiên Hồn mỉm cười nói:
- Thực Vật Hồn trời sinh mất tiếng, cho nên, nàng không cách nào noi chuyện với anh, xin đừng trách móc.
Tề Nhạc cả kinh a một tiếng, ánh mắt nhìn qua Thực Vật Hồn ánh mắt lập tức biến hoa, một tiểu cô nương khả ái như vậy lại mất tiếng, Ông trời đúng là quá bất công. Không tự giác nhìn qua một tia thương tiêc.
- Tại sao lại như vậy, Thực Vật Hồn thật đáng thương.
Bất luận là Cơ Đức hay là Thiên Hồn cùng Điện Não Hồn, thần sắc trên mặt có chút quái dị, nhìn qua Tề Nhạc như nhìn người trên sao hỏa xuống, Thực Vật Hồn cũng nhìn ra ánh mắt thương tiếc của Tề Nhạc, có chút ngẩn ngơ, rất nhanh cúi đầu xuống.
Đúng lúc này, âm thanh to lớn vang vọng phát ra.
- Máy bay ký hiệu DH689 số 2 tiến về Thái Dương Quốc đã nhập cảng, thỉnh các hành khách đi chuyến này nhanh chóng tới cầu cảng.
Thiên Hồn đứng lên, vỗ vỗ vai Tề Nhạc, nói:
- Đi thôi, chúng ta lên phi cơ thôi. Ở trước mặt người ngoài chúng ta tận lực không trao đổi với nhau. Máy truyền tin này giao cho anh, chỉ cần anh ở trên trái đất, chúng ta có thể tùy thời tìm được vị trí của anh.
Vừa nói, Thiên Hồn đưa cho Tề Nhạc một chiếc nhẫn vàng.
Tề Nhạc nhìn thử, chiếc nhẫn này vừa vặn với ngón út, một chuyến năm người đi tới chỗ đăng ký.
Ba người cũng không cùng ngồi khoang hạng nhất, cũng không phải khoang thương gia, mà là xen lẫn cả hai khoang. Vị trí của năm người phân tán, Tề Nhạc cùng Cơ Đức ngồi cùng một chỗ, ba người khác tán ra, phân biệt ở các góc.
Bởi vì là chuyến bay quốc tế, cho nên máy bay này sa hoa hơn lần đầu tiên Tề Nhạc đi máy bay nhiều, nửa giờ sau, cảm giác lưng mạnh mẽ, máy bay cỡ lớn bay lên không trung, sẽ mang theo chấn động mạnh.
Tề Nhạc ngồi cạnh vị trí cửa sổ, nhìn qua Kinh Thành dưới chân nhỏ dần, thân thể của hắn đã bắt đầu có chút run rẩy, chứng sợ độ cao không phải nói hết là hết được. Bởi vì buổi sáng say rượu, thần chí còn có chút mơ hồ, hắn thuận miệng đáp ứng Cơ Đức cùng nhau đi tới Thái Dương Quốc, hiện tại đã bắt đầu hối hận, thần sắc trên mặt bắt đầu có biến hóa.
Cơ Đức có chút tò mò nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Sư phụ, ngài làm sao thế? Có phải hôm qua uống nhiều không thoải mái sao?
Tề Nhạc cười khổ lắc đầu, nói:
- Tôi sợ độ cao.
Cơ Đức vốn đang ngẩn người, ngay sau đó cố nén vui vẻ, nói:
- Thì ra là như vậy.
Tề Nhạc tức giận nói:
- Như thế nào, sợ độ cao rất mất mặt sao? Không cho phép cười nhạo tôi.
Cơ Đức nói:
- Làm sao lại thê, ngài là sư phụ của tôi, tôi không cười nhạo ngài. Với tư cách một cường giả, chắc chắn sẽ có điểm thiếu hụt, thế giới này là công bình.
Tề Nhạc im lặng, nói cho đúng, khi máy bay cách mặt đất càng cao, hắn đã có chút không nói nên lời, thân thể không bị khống chế bắt đầu run nhè nhẹ, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, ẩn ẩn có mồ hôi lạnh từ thái dương hiện ra.
Cơ Đức mới phát hiện chứng sợ độ cao của Tề Nhạc càng sợ hãi.
- Sư phụ, làm sao mới có thể giúp đỡ ngài đây?
Tề Nhạc miễn cưỡng nói:
- Có thể giúp sao?
*****
Lần trước ngồi cùng máy bay với Minh Minh, dưới sắc tâm ảnh hưởng, phân tán lực chú ý của Tề Nhạc sâu sắc, nhưng bây giờ không có vận khí tốt như vậy, tuy nhiên hắn lại không cách gọi Thực Vật Hồn đổi vị trí a. Tuy Tề Nhạc ưa thích mỹ nữ, nhưng đối với Thực Vật Hồn mất tiếng, cũng chỉ có thương tiếc cùng đồng tình.
Cơ Đức cười hắc hắc, nói:
- Rất đơn giản, tôi trực tiếp anh ngất xỉu là được, ngươi không có cảm giác dĩ nhiên là sẽ không sợ độ cao.
Tề Nhạc dựng ngón giữa với Cơ Đức, nói:
- Mả mẹ nó, anh mà ra tay, nếu anh không nắm giữ lực tốt thì tôi chết sao? Tôi cảm thấy mình chịu đựng hơn.
Vừa nói, hắn đã hai mắt nhắm lại, không nhìn ra bên ngoài, tận lực thu liễm tâm thần, chậm chạp vận chuyển vân lực trong cơ thể, bảo trì im lặng.
Trong khoảng thời gian này đến nay, bởi vì hắn cố gắng tu luyện, tiến bội Tề Nhạc phi thường rõ ràng, bởi vì vân lực thuộc tính thủy vừa đột phá không bao lâu. Mà vân lực thuộc tính hỏa và thuộc tính phong tăng lên tương đối nhanh, khoảng cách cảnh giới sơ vân không xa. Có phương thức tu luyện chân chính của Kỳ Lân, tốc độ tiến bộ của Tề Nhạc tăng nhanh hơn tưởng tượng của hắn.
Thời điểm này tu luyện, hắn lại cảm giác tịch mịch, nghĩ tới cảnh khi mình cường đại lên lại giả heo ăn thịt hổ làm Hải Như Nguyệt nhảy dựng lên, cảm giác rất thoải mái, cảm giác tịch mịch nhanh chóng biến mất. Bốn thuộc tính vân lực, thứ làm Tề Nhạc đau đầu chính là lôi hệ vân lực, hắn tu luyện thông qua thân thể thu liễm khí tức, dùng vân lực bản thân hấp thu các loại thuộc tính năng lượng phần tử trong không khí.
Mà trừ thời tiết dông tố ra, lôi thuộc tính trong không khí vô cùng thưa thớt, tốc độ tu luyện cũng chậm nhất. Vì tu luyện lôi vân lực, hắn thậm chí muốn sờ lên công tắc điện, nhưng nghĩ tới có khả năng bị giật thành ngu ngôc, cho nên không thể không buông tha. Bởi vậy, hiện tại tiến bộ chậm nhất chính là lôi vân lực. Nếu như không vì bốn loại thuộc tính vân lực cùng đạt tới sơ vân mới thăng cấp, thậm chí hắn có khả năng sẽ buông tha tu luyện lôi vân lực.
Vân lực không ngừng vận chuyển, tâm của Tề Nhạc dần dần yên tĩnh, vân lực kết hợp tự nhiên, không ngừng vận chuyển và cải thiện thể chất Tề Nhạc, dùng năng lượng tinh hoa của thiên địa khôi phục cảm xúc không ổn định của bản thân, dần dần hắn bị cảm giác tu luyện lấn át tâm trí, không quan tâm tới chứng sợ độ cao nữa, nhìn thấy bốn màu sắc vận chuyển trong cơ thể, tâm tình Tề Nhạc tiến vào cảnh giới Không Linh, cho nên hắn cảm thấy rất thoải mái, quên sự thật mình đang ở trên không trung.
Không biết thời gian qua bao lâu, đột nhiên Tề Nhạc đang tu luyện cảm giác môi trường bên ngoài biến hóa, trong vô thức tự bảo vệ mình, sau khi hoàn thành một vân chu, hắn từ trong tu luyện tỉnh táo lại.
Vừa mới thanh tỉnh, hắn đã phát giác máy bay run nhè nhẹ, tim đập nhanh hơn trước, nhìn qua Cơ Đức bên cạnh điềm nhiên không có việc gì, nói:
- Sao thế? Tại sao máy bay chấn động?
Cơ Đức nói:
- Sư phụ, ngài tỉnh rồi, không có việc gì, chỉ là hiện tượng tự nhiên khi đi qua tầng mây dong thôi, xuyên qua tầng mây là tốt rồi. Ngài không thoải mái thì ngủ tiếp đi. Khi tới nơi tôi sẽ gọi ngài.
Tề Nhạc thật vất vả mới bình tâm được, nhưng vì máy bay chấn động nên đã bừng tỉnh lại, từ cửa sổ nhỏ nhìn qua bên ngoài, vừa nhìn thấy, cảm giác sợ độ cao của hắn mạnh hơn trước. Bây giờ là ban ngày, nhưng ngoài cửa sổ biến thành màu đen, mây đen nên không thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài là gì, bên trong tầng mây có sấm sét lóe lên, phần tử lôi thuộc tính trong không khí tăng lên mấy lần. Máy bay vừa xuyên qua mây đen, chấn động cũng trở nển kịch liệt hơn trước.
- Xin các vị lữ khách chú ý, xin các vị lữ khách chú ý. Bởi vì đột nhiên xuất hiện tầng mây đen, thỉnh mọi người thắt chặt dây an toàn, chuẩn bị mặt nạ dưỡng khí để hô hấp, máy bay tạm thời đóng tất cả hệ thống giải trí lại. Sau khi đi qua tầng mây đen sẽ khôi phục lại. Mọi người không cần lo lắng, đây là tình huống bình thường.
Âm thanh này rất dễ nghe, lại dùng tiếng Anh và tiếng Thái Dương Quốc lập lại một lần. Nghe lời này, Tề Nhạc thở dài một hơi, lo lắng trong nội tâm ít đi một chút.
Cơ Đức nhíu mày, thấp giọng tự nhủ:
- Không ngờ nghiêm trọng như vậy, nhưng tại sao lại thế? Chẳng lẽ trước khi máy bay cất cánh không có được cảnh báo thời tiết sao?
Tề Nhạc ngẩn người, nói:
- Cái gì nghiêm trọng? Chẳng phải người ta đã nói không có việc gì sao?
Đúng lúc này, máy bay tối lại, tất cả đèn cũng tắt đi, khiến cho máy bay lâm vào bóng tối.
Cơ Đức nói:
- Sư phụ, đây là do tiếp viên hàng không an ủi hành khách mà thôi, để tránh phát sinh rối loạ
*****
Hắn nhanh chóng rụt tay trở về, nếu như không phải trên người Cơ Đức có buộc dây an toàn, đột nhiên xuất hiện cảm giác giật nảy người, thì hắn đã bật ra khỏi ghế rồi. Dù vậy, nửa người của hắn đã tê dại rồi.
Có thể nói Tề Nhạc to gan lớn mật, chẳng những hắn không có hạn chế lôi vân lực vận chuyển, ngược lại còn đem ý niệm dung nhập vào dẫn đạo lôi vân lực, toàn lực thôi động nó âận chuyển, ba loại thuộc tính khác bị hắn khống chế biến mất trong đan điền. Chỉ có duy nhất lôi vân lực vận chuyển cực nhanh trong đan điền, huyết mạch Kỳ Lân cũng khởi động quá trình tự động dẫn dắt, đồng thời, khí tức của hắn phóng ra ngoài, không hề cố kỵ dẫn động phần tử lôi điện ở bên ngoài, dùng thân thể hắn làm trung tâm, phần tử lôi điện nhanh chóng tiến vào thân thể Tề Nhạc.
- Không nên!
Giải Trĩ lên tiếng kinh hô trong thân thể Tề Nhạc, lập tức bị năng lượng lôi hệ khổng lồ kia bao phủ. Nếu như nói lôi vân lực trong cơ thể của Tề Nhạc là dòng suối, như vậy, lôi vân lực trong người của hắn là sông lớn.
Tề Nhạc thật sự là quá lỗ mãng, hắn hành động mà không suy nghĩ xem lôi vân lực là năng lượng như thế nào, tuy lôi điện phần lớn chỉ là sinh ra khi mây ma sát với nhau, nhưng phân tử lôi điện cực kỳ khủng bố. Đừng nói là hắn, cho dù là Kỳ Lân chín vân, chỉ cần không phải lôi thuộc tính, cũng không cách nào dám khiêu chiến thiên uy.
Đột nhiên buồng phi cơ sáng lên, bị một cổ ánh sáng tím bao phủ, hào quang màu tím như điện xà bao phủ khắp cabin. Hiện tại trong máy bay có tiếng người xôn xao, nếu như nhìn ra bên ngoài, nhất định sẽ thấy mây đen ở bên ngoài, tất cả hào quang của lôi điện như lao thẳng vào máy bay vậy, trong lúc nhất thời, máy bay biến thành tâm điểm của mây đen, đương nhiên, là trung tâm của lôi điện. Không riêng gì buồng phi cơ biến hóa, bên ngoài cabin cũng biến thành màu tím. Âm thanh lôi điện vang lên, mỗi một lần rung động lắc lư như muốn xé rách máy bay ra thành từng mảnh.
Thân thể Tề Nhạc tiến hành hấp thu lôi điện, cũng xuất hiện biến hóa, thời điểm lôi điện không cách nào tưởng tượng được tiến vào người của hắn, trong lôi điện lập lòe, trong đó kể cả tiếp viên hàng không, người trong buồng phi cơ như bị điện giật.
Có lẽ bởi vì là trung tâm của lôi điện, thần chí Tề Nhạc rất thanh tỉnh, nhưng hắn vẫn phát hiện, thân thể của mình hoàn toàn không bị khống chế, lôi thuộc tính khổng lồ tràn ngập thân thể của hắn. Mà Kỳ Lân trước ngực chính là tâm điểm hội tụ vân lực trong người. Tưởng tượng đến câu không nên của Giải Trĩ, Tề Nhạc lập tức tỉnh táo lại, trời ạ!
Ta làm cái gì, ta đang hấp thu lôi điện trong tầng mây nha. Cảm nhận được cơ thể của mình không ngừng có dòng điện xoẹt qua, hắn đã hiểu được, nếu như hắn không có Kỳ Lân Châu, chỉ sợ thân thể của mình đã biến thành than rồi, không, phải nói là cả khung máy bay đều biến thành than.
Thế nhưng mà, Kỳ Lân Châu tuy là thần khí của Kỳ Lân nhất tộc, nhưng mà, nó cũng có hạn, lúc trước sáng tạo ra nó, tiền bối Kỳ Lân sáng tạo ra nó chỉ là Tứ Vân Kỳ Lân, hắn cũng không phải chuyên tu lôi điện, lưu lại Kỳ Lân Châu thì năng lực chịu đựng lôi thuộc tính cũng có hạn, nếu như lôi điện vượt qua cực hạn thì sao?
Ta, ta đang tự sát sao? Thân thể Tề Nhạc hoàn toàn tê liệt, cái gì cũng không cảm nhận được, lôi điện vây kín toàn thân, vào lúc này, trước mặt thiên uy, đừng nói là hắn, bốn cao thủ Viêm Hoàng Hồn hiện tại cũng chỉ còn hai người thanh tỉnh. Một là Thiên Hồn, Thiên Hồn lúc này, toàn thân có một tầng hào quang nhàn nhạt, điện quang lưu chuyển nhanh biên giới hào quang không cách nào trực tiếp kích thích tới thân thể của hắn, nhưng mà, dưới áp lực cường đại của lôi điện, hắn không bảo trì trạng thái này bao lâu. Mà bên kia, còn thanh tỉnh chính là Thực Vật Hồn, trong bóng đêm ai cũng không thấy gì, làn da Thực Vật Hồn biến thành màu xanh lá cây, trong mắt có lục quang lóe lên.
Thực vật trong thiên nhiên, có chút trời sinh khác biệt, với tư cách hồn của thực vật, đương nhiên nàng nắm giữ huyền bí trong đó. Đáng tiếc, bất luận là Thiên Hồn hay là Thực Vật Hồn, hiện tại cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình mà thôi. Bọn họ không biết trên máy bay đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại độ cao máy bay hạ thấp rất nhiều, nhưng lôi điện không muốn buông tha cho máy bay, nếu như không phải chung quanh máy bay có hào quang màu tím lưu chuyển, chỉ sợ cả khung máy bay sớm biến thành than rồi.
Thân thể Tề Nhạc hoàn toàn cứng ngắc, Xá Lợi Thủ Châu trên cổ tay tản mát khí tưc nhu hòa, trực tiếp tiến người của hắn, bảo hộ lục phủ ngũ tạng không bị thương tích, nhưng mà, chỉ có thể duy trì trong nhất thời mà thôi. Bởi vì hắn không cách nào khống chế thân thể được, hiện tại cho dù hắn cố tình dùng Kỳ Lân Xích cũng không cách nào làm được. Huống chi, năng lượng Kỳ Lân Xích là hỏa, ảnh hưởng với lôi điện cực kỳ nhỏ bé, chưa hẳn là có tác dụng đề phòng.
Quang điện màu tím không ngừng hiện lên, đồ án Kỳ Lân trên người Tề Nhạc hoàn toàn biến thành màu tím, ngay cả cái sừng hai màu đen bạc cũng biến thành màu tím. Mà Kỳ Lân Châu đã bắt đầu run rẩy mạnh mẽ, điên cuồng hấp thu lôi điện với tốc độ nhanh nhất, đừng nói tiêu hóa mất, ngay cả cất chứa cũng đạt tới cực hạn rồi.
Kỳ Lân Châu có tác dụng tăng phúc toàn bộ thuộc tính, là thần khí gia tăng tốc độ tu luyện cho Kỳ Lân, cũng không phải thần khí chứa đựng năng lượng. Nếu như không phải sáng tạo ra nó là tiền bối Kỳ Lân có thực lực cực kỳ cường hoành, chỉ sợ Kỳ Lân Châu đã sớm bị lôi điện làm hư hao. Nó hiện tại đã là nhất thể với Tề Nhạc, bởi vậy, nó tương đương với thân thể của Tề Nhạc, đột nhiên hấp thu năng lượng khổng lồ như thế cũng đạt tới cực hạn rồi.
Nếu như là thần thú, hung thú, hoặc là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, đều không thể làm được thì Tề Nhạc dễ dàng làm được. Tốc độ tu luyện của Kỳ Lân là nhanh nhất, trong đó thể hiện một điểm, ngay cả bản thân hấp thu năng lượng cũng vượt xa các thần thú khác cũng chỉ có Kỳ Lân, có thể trực tiếp dẫn động cùng hấp thu năng lượng trong không khí, thượng cổ cự thú bình thường, sau khi hấp thu tinh hoa của thiên địa, cần một khoảng thời gian dài để chuyển hóa, mà Kỳ Lân sau khi hấp thu chỉ ngưng tụ đơn giản có thể trực tiếp biến thành năng lượng của mình. Đây cũng là nguyên nhân khiến Kỳ Lân trở thành vương của thần thú.
Tề Nhạc cũng không phải Kỳ Lân, nhưng hắn kế thừa huyết mạch thuần chính nhất của Kỳ Lân, thực lực của hắn bây giờ không cách nào sánh bằng viễn cổ Kỳ Lân, nhưng mà, huyết mạch Kỳ Lân vẫn có năng lực hấp thu siêu cường. Đổi lại lúc bình thường, cho dù hắn muốn, cũng không có khả năng hấp thu năng lượng khổng lồ thế này. Nhưng tình huống lúc này rất đặc thù, đột nhiên hắn dựa theo phương pháp tu luyện Thăng Lân Quyết mở huyết mạch Kỳ Lân, thoáng cái đã biến thành trung tâm của lôi điện, lôi vân lực trong người hắn hấp dẫn lôi điện trên bầu trời.
*****
Hai tuần trước, lúc trên biển cả, đã xuất hiện tình huống gia tốc hấp thu thủy vân lực, sở dĩ khi đó năng lượng thủy thuộc tính chấn động mạnh, chủ yếu là vì Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà xuất hiện. Nhưng mà, nước là năng lượng ôn hòa, hoàn toàn khác với lôi vân lực, nó chấn động tuy mãnh liệt, nhưng không mang tính hủy diệt. Trong tất cả năng lượng, lôi điện có thể nói là loại cuồng bạo nhất, bản thân lôi điện lại sinh ra lực hấp dẫn nao cực mạnh. Bởi vậy, đột nhiên xuất hiện tình huống thế này, mới xảy ra cảnh đặc biệt như thế.
Tề Nhạc muốn dừng lại, nếu như không có Kỳ Lân Châu, trong nháy mắt năng lượng khổng lồ kia tiến vào thân thể, hắn cũng đã xong đời, không chỉ có như thế, ngay cả máy bay cũng xong theo hắn. Tạm thời Kỳ Lân Châu chỉ là chất dẫn đặc thù, dưới loại tình huống này, có được năng lực tự hộ chủ, hấp thu năng lượng Tề Nhạc không thề thừa nhận vào mình, lúc này mới khiến Tề Nhạc tạm thời sống sót. Thế nhưng mà, không đủ giải quyết nguy cơ trước mắt.
Dự báo thời tiết không dự báo được có dong lớn là sai lầm, cũng là lỗi của khoa học kỹ thuật, trận dong tố này là do vài dòng khí ấm vô tình tổ hợp thành. Vốn, mấy khí lưu này không gặp được nhau, nhưng đột nhiên phía tây có khí lạnh tràn xuống, dưới không khí lạnh kích thích, vài cổ khí lưu nóng cải biến phương hướng hình thành dong bão, thoát ly quỷ tích giao thoa lúc trước, trải qua không khí ấm lạnh kích thích, hơn nữa hơi nước ngưng tụ trong không khí, lấy tốc độ cực nhanh hình thành mây dong như lúc này. Có thể nói, đây là mây dong sấm chớp hoàn mỹ, mặc dù không có gió, nhưng cường độ lôi điện lại ít thấy trong vài chục năm qua. Bởi vậy, hành vi tự sát của Tề Nhạc càng thêm buồn cười.
Kỳ Lân Châu run rẩy càng mạnh mẽ, hạt châu này biến thành màu tím ghê người, từng đạo điện quang không ngừng vây quanh nó. Năng lượng lôi điện khổng lồ, một lần suýt vượt qua cực hạn của nó.
Tề Nhạc không có buông tha cho, hắn cố nén thân thể không khỏe, dưới trợ giúp của Xá Lợi Thủ Châu phát ra năng lượng nhu hòa, hắn đem toàn lực khống chế ba loại vân lực trong cơ thể hóa giải nguy cơ hiện giờ. Hắn biết rõ, chỉ có tận lực chia sẻ năng lượng lôi điện trong Kỳ Lân Châu kia, mình mới có hy vọng sống sót.
Đáng tiếc, dù sao Tề Nhạc cũng chỉ là người thừa kế Kỳ Lân mà thôi, thân thể của hắn có thể hấp thu bao nhiêu? Khi phụ tải không ngừng gia tăng, thất khiếu của hắn đổ máu tươi, năng lượng lôi điện kích thích từng tế bào của hắn.
Máy bay đã không cách nào khống chế được nữa, rung động lắc lư trên không trung, nhưng bởi vì lôi điện dẫn dắt cùng hấp xả, tốc độ rơi xuống nhanh hơn. Nhưng mà, năng lượng màu tím tùy thời có thể pha hủy máy bay. Hiện tại Tề Nhạc đã không chỉ điều khiển vận mệnh của mình, mà là cả máy bay.
- Tề Nhạc, ta muốn giết ngươi.
Một âm thanh tức giận cực điểm quát lên trong lòng của Tề Nhạc. Tề Nhạc vốn đang ngẩn người, ngay sau đó mới kịp phản ứng, âm thanh này không phải của Giải Trĩ, mà là vị Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà mình mới thu vào người kia.
Tề Nhạc có chút tự giễu nói:
- Không phải ngươi nói không thèm quan tâm tới chuyện của tôi sao? Tôi chết, ngươi sẽ được tự do. Không cần phải gấp gáp, chỉ sợ tôi kiên trì không được lâu đâu.
- Ta thật đáng thương ah!
Thâm Hải Minh Xà tái diễn câu nói lần đầu tiên nói với Tề Nhạc.
- Vì cái gì bị thương luôn là ta. Sau khi ta gặp ngươi, đã đủ không may, bây giờ lại bị ngươi kéo xuống vực nữa chứ.
Tuy Thâm Hải Minh Xà rời khỏi biển cả chỉ còn một phần mười thực lực, nhưng mà, dù sao nó cũng là hung thú tu luyện chín ngàn chín trăm năm, cũng không phải Giải Trĩ có thể so sánh được. Năng lượng bổ nguyên mạnh hơn Giải Trĩ quá nhiều, bởi vậy, cho dù dưới lôi điện cường đại, vẫn có thể câu thông với Tề Nhạc.
Tề Nhạc có chút kinh ngạc nói:
- Ngươi nói cái gì? Không phải ngươi rất ngóng chờ lúc tôi chết sao?
- Nói nhảm, ta đương nhiên ngóng ngươi chết rồi, thế nhưng mà, ngươi chết cũng không nên kéo ta làm đệm lưng nha! Ngươi cho rằng dưới tình huống bây giờ ngươi chết ta còn sống được sao?
Thâm Hải Minh Xà nói câu này càng tức giận hơn trước.
Tề Nhạc tại trong lòng ha ha cười cười, nói:
- Thì ra ngươi cũng không có cách thoát ra khỏi lôi điện này! Xem ra bây giờ chúng ta buộc chung một dây rồi, ai cũng chạy không được.
Hắn tự biết phải chết, trong nội tâm ngược lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nghe Thâm Hải Minh Xà nói với giọng điệu người vô tội thì rất buồn cười.
Thâm Hải Minh Xà có chút nức nở nghẹn ngào nói:
- Ta thật đáng thương, ta chọc ai gây ai, Tề Nhạc, ngươi đúng là khắc tinh của ta. Ta nhận mệnh. Sau khi chết ngươi nhất định phải tránh xa ta một chút, nếu không, tôi có làm xà quỷ cũng không tha cho ngươi.
Thời điểm Tề Nhạc còn chưa rõ Thâm Hải Minh Xà có ý gì, một cổ năng lượng mát lạnh truyền ra khắp toàn thân, năng lượng vô cùng thuần khiết, năng lượng nhàn nhạt bao phủ khắp lục phủ ngũ tạng của hắn, trực tiếp kích thích những tế bào vôn bị tê liệt trong người của hắn. Thủy vân lực vốn trầm mặc dưới sự kích thích này cường đại hơn trươc, năng lượng của thủy vân lực lưu chuyển trong kinh mạch.
Cổ khi lưu lạnh lẽo này không mạnh, nhưng lại cuồn cuộn không dứt, giống như nước sông cuồn cuộn chảy vào biển rộng, dưới tác dụng của vân lực nhu hòa, hắn cảm giác thân thể yếu ớt khôi phục hơn rất nhiều. Tuy lôi điện bên ngoài không có giảm bớt chút nao, nhưng dù sao thân thể của Tề Nhạc có Kỳ Lân Châu, có thời gian giảm xóc nhất định.
Sau khi hơi ngây người, Tề Nhạc lập tức hiểu được, đây là Thâm Hải Minh Xà đang giúp trợ chính mình, tuy không phải nó thật tâm trợ giúp, nhưng vào lúc này, không thể nghi ngờ là hành vi đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ác cảm với Thâm Hải Minh Xà giảm đi rất nhiều.
Giống như Tề Nhạc nói, hắn và Giải Trĩ cùng với Thâm Hải Minh Xà hiện tại đang buộc chung sợi dây thừng, tuy Thâm Hải Minh Xà có sinh mệnh lực cực kỳ cường ngạnh, nhưng dưới tình huống này, một khi thân thể Tề Nhạc bị hủy diệt, Kỳ Lân Châu bộc phát, như vậy, chỉ có một phần mười năng lượng nó không cách nào thoát chết. Vi bảo trụ tánh mạng của mình, nó không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đem toàn lực trợ giúp Tề Nhạc vượt qua cửa ải trước mắt.
Đúng vào lúc này, đột nhiên Tề Nhạc nhìn thấy kinh mạch trong cơ thể sáng lên, không phải là hào quang màu tím chiếu sáng, mà là một đoàn quang mang khác sáng lên, hắn kinh ngạc phát hiện, đó là một khỏa quang châu màu xanh da trời, hạt châu này vô cùng trong trẻo, bên trong có lam sắc quang mang lưu chuyển nhàn nhạt, còn năng lượng lôi điện đang tàn sát bừa bãi ngoài thân thể đụng vào hào quang của no, lập tức ngưng tụ cùng một chỗ, buông tha Kỳ Lân Châu, bay thẳng tới hạt châu màu kia.
Nước là môi giới của điện, chỉ cần không phải nước tinh khiết, bản thân sẽ có chất dẫn điện, huống chi hạt châu màu xanh da trời này mới xuất hiện, sinh ra một cổ hấp lực cường đại, giống như lúc Tề Nhạc vừa mới bắt đầu hấp thu lôi thuộc tính vậy, nhanh chóng hấp thu năng lượng từ bên ngoài.
← Ch. 032 | Ch. 034 → |