Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 333

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 333: Báo thù diệt chủ tịch quốc hội
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Bước chân của Tề Nhạc dừng lại một chút, hắn cũng không quay đầu lại mà nói:

- Nếu như cô nghĩ để cho tôi lưu lại, như vậy thì không cần mở miệng nữa. Tôi tuy rằng đã đáp ứng Thái Dương thần Apollo muốn đối phó Địa Ngục cùng Minh Giới, nhưng mà tôi không có đáp ứng nhất định phải giúp các người hủy diệt bọn chúng.

Vũ Mâu lắc đầu, chua xót nói:

- Không có gì, không phải tôi muốn khuyên anh lưu lại, bởi vì tôi biết rõ đây là chuyện không thể xảy ra. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, hiện tại tôi đã trở lại trạng thái khi ở biển Aegean.

Tề Nhạc không nói thêm gì, tiếp tục đi ra ngoài, hắn thậm chí còn không nghĩ nhiều tới lời nói của Vũ Mâu khiến cho mình phải phức tạp.

Ánh mắt Vũ Mâu tản ra bi thương nhàn nhạt, nàng nhìn bóng lưng của Tề Nhạc rời đi, không khỏi có chút ngây dại, thở dài một tiếng nàng tự nhủ:

- Bây giờ nói những điều này có tác dụng gì? Xem ra, tôi vẫn còn vấn vương về hắn. Tuy rằng đó không phải là điều tôi muốn làm, nhưng mà tôi đã kế thừa thần lực của Athena, như vậy thì Athena cùng tôi biến thành nhất thể, bất luận là nàng làm hay là tôi làm có gì khác nhau sao?? Ít nhất, trong mắt hắn là tuyệt đối là không. Nếu như lần này có thể không chết, những gì tôi thiếu anh thì nhất định sẽ trả lại cho anh.

Martti cũng không nghe được Vũ Mâu độc thoại trong nội tâm, mắt nhìn Tề Nhạc rời đi, hắn tuy rằng trong lòng lo lắng vạn phần, nhưng nhưng bây giờ không có dũng khí đi cản trở Tề Nhạc, chỉ đành quay người lại hỏi Vũ Mâu:

- Vũ Mâu tiểu thư, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Tề Nhạc đi rồi, chúng ta làm sao có thể ngăn cản công kích của Quân Đoàn Nhiên Thiêu? Huống hồ còn có đại quân Minh Giới như hổ rình mồi?

Vũ Mâu thản nhiên nói:

- Tận nhân sự, nghe thiên mệnh. Đây là lựa chọn duy nhất của chúng ta, nếu như không thể làm được thì chúng ta cũng chỉ có lựa chọn ly khai tìm một địa phương an toàn chờ cơ hội phản công.

Martti sửng sốt một chút, tâm tư cáo già của hắn lập tức hiểu được những ý tứ trong lời nói của Vũ Mâu. Hào quang trong mắt sáng rực, khí tức không ổn định trước đó lập tức trở nên bình phục lại, hắn hướng Vũ Mâu gật nhẹ đầu.

Tề Nhạc lặng lẽ trở lại bên trong trận doanh của mình, không làm kinh động những người khác, chỉ gọi Tuyết Nữ tới bên cạnh mình.

- Tuyết nhi, chúng tôi đi ra ngoài một chuyến.

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Tuyết Nữ, trong lòng Tề Nhạc lập tức rung động. Gần đây trong khoảng thời gian này, hắn thậm chí không có cơ hội thân mật với hồng nhan tri kỷ của mình. Phương diện kia thật sự có chút nghẹn khuất khó chịu, đáng tiếc chính là hiện tại hắn xác thực không có thời gian đi giải quyết vấn đề của mình.

Khuôn mặt Tuyết Nữ ửng đỏ, cũng không hỏi Tề Nhạc muốn dẫn nàng đi chỗ nào, chỉ nhu thuận gật nhẹ đầu, ánh mắt nàng nhìn Tề Nhạc cũng trở nên quái dị mấy phần.

Dẫn Tuyết Nữ ra khỏi nơi trú quân, quang mang màu đỏ sậm từ trên người hắn sáng lên, Kỳ Lân Ẩn bao trùm thân thể của bọn hắn, lập tức hai người biến mất giữa bầu trầu. Phạm vi bao trùm của Kỳ Lân Ẩn rất có hạn, bao phủ hai người trưởng thành muốn không bỏ sót thì nhất định phải ôm chặt nhau.

Ôm lấy thân thể lạnh buốt nhẵn mịn của Tuyết Nữ đúng là một chuyện vô cùng hưởng thụ, Tuyết Nữ giống Như Nguyệt đều mặc quần áo màu xanh da trời hoặc màu trắng, hôm nay nàng bận một bộ váy dài màu trắng.

Tề Nhạc đột nhiên có chút kinh ngạc phát hiện, hắn dùng Kỳ Lân Ẩn bao phủ thân thể của mình và Tuyết Nữ, sau đó ôm nàng vào ngực thì khí tức của Tuyết Nữ rõ ràng trở nên nóng rực lên, đối với một cường giả tu luyện băng thuộc tính năng lượng mà nói thì điều này hiển nhiên là không bình thường.

Tinh thần lực lặng lẽ bao phủ thân thể mềm mại của Tuyết Nữ. Không cần quá cẩn thận cảm giác, Tề Nhạc phát hiện trái tim của Tuyết Nữ đang không ngừng gia tốc, nàng cúi đầu không dám nhìn mình.

- Tuyết nhi, em không sao chứ?

Tề Nhạc ân cần hỏi han.

Tuyết Nữ ừ một tiếng, lại không nói gì thêm, đôi tay nàng càng ôm chặt Tề Nhạc hơn.

- Tuyết nhi, sao em không nói chuyện?

Tề Nhạc vừa nói ra những lời này, chỉ cảm thấy thân hình của Tuyết Nữ khẽ run nhè nhẹ, nàng thấp giọng nói:

- Anh muốn em nói cái gì? Trước kia anh cũng đâu có nói nhiều như vậy, chỉ là trước mặt mọi người anh kêu em đi với anh thì không tốt lắm. Thương Băng với các chị sẽ ghen với em đó, như vậy là không tốt. Nhưng mà chúng ta đi nhanh một chút đi, sau đó trở về đừng để các nàng nghĩ nhiều.

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Tuyết Nữ, hai tay nâng má nàng lên. Trên mặt đẹp của Tuyết Nữ lúc này đã tràn đầy đỏ ửng, hai mắt nhắm nghiền, nhìn bộ dạng của nàng có chút khẩn trương, nhưng lại có vài phần chờ mong không khỏi làm cho tim người tôi đập thình thịch. Nhìn nàng, Tề Nhạc không khỏi buột miệng cười:

- Tiểu nha đầu ngốc này, em nghĩ cái gì thế? Anh chỉ yếu như vậy sao? Chỉ với chút thời gian này mà còn lôi em đi thân mật.

- Hả?

Tuyết Nữ kinh ngạc mở to mắt, nhìn vẻ tươi cười trong mắt của Tề Nhạc thì lập tức có chút ngây dại:

- Vậy, vậy anh gọi em ra ngoài làm gì? Anh, anh... mắc cỡ chết người ta rồi, anh xấu lắm.

Lúc này nàng đã hiểu chính mình đã hiểu lầm Tề Nhạc, tuy rằng không biết hắn gọi mình ra để làm gì nhưng hiển nhiên không phải là chuyện ấy ấy đó.

Nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng, Nhạc thực hận không thể lập tức "làm thịt" nàng tại chỗ, nhưng mà hắn lại biết chính mình cứ trì hoãn thêm một chút thì tổn thất mà Xi Vưu gây ra cho nước cộng hòa Viêm Hoàng sẽ càng lớn thêm nữa. Cường hành ngăn chặn dục vọng trong nội tâm, Tề Nhạc mang theo Tuyết Nữ đằng không bay lên, hắn hôn khẽ lên trán nàng một cái rồi nói:

- Anh còn không hiểu sao? Đừng xấu hổ nữa.

Tuyết Nữ nằm ở trong ngực Tề Nhạc, như thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên, thì thào mà nói:

- Anh xấu lắm. Anh tại trước mặt mọi người gọi một mình người em một ra, nhưng lại dùng Kỳ Lân Ẩn đem hai người chúng ta biến thành trạng thái tàng hình, sao có thể không làm cho em hiểu lầm chứ? Anh, anh mau trả lại sự trong sạch cho em...

Tề Nhạc oan uổng mà nói:

- Ai biết trong cái đầu nhỏ này cảu em chứa đầy tư tưởng xấu xa như thế. Cho dù anh thật sự muốn làm chuyện đó cũng phải đi tìm một cái lều vải ở chỗ Giáo hoàng. Nơi hoang vu hẻo lánh này, nếu em bị cảm lạnh thì biết làm sao?

Vừa nói, hắn còn nhẹ nhàng bóp một cái trên mông của Tuyết Nữ, trên mặt tràn đầy ý cười xấu xa.

Tuyết Nữ hừ một tiếng, nói:

- Mặc kệ, dù sao chính là anh xấu, nói đi, anh dẫn em đi ra đến tột cùng là muốn làm gì ah!

Sự vui vẻ trong mắt Tề Nhạc dần dần thu liễm:

- Quên trước em đã nói với anh cái gì sao? Đều là anh không tốt, một mực không để ý đến chuyện của em, chúng ta phải lập tức trở về nước cộng hòa Viêm Hoàng. Trước khi đi, tuy rằng không thể đem vấn đề của Minh Giới cùng Địa Ngục giải quyết, nhưng ít ra cũng phải giải trừ một bộ phận cừu hận mới được. Nếu không, vạn nhất hắn bị chết ở trong tay giáo đình hoặc là Hy Lạp Thủ Hộ Giả thì làm sao em có thể tự tay báo thù?

*****

Tuyết Nữ mạnh mẽ ngẩng đầu, si ngốc nhìn Tề Nhạc:

- Anh gọi em đi ra, chính là muốn mang em đi báo thù sao?

Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:

- Đúng vậy a! Như thế nào? Bây giờ em không muốn đi báo thù sao?

Nhìn Tề Nhạc, vành mắt của Tuyết Nữ theo thời gian bắt đầu đỏ lên, nước mắt óng ánh đảo quanh ở vành mắt, thấy nàng như vậy, Tề Nhạc lập tức có chút luống cuống.

- Tuyết nhi, em làm sao vậy? Có phải anh làm gì sai không? Đừng khóc, em vừa khóc, sẽ khiến anh đau lòng... A...

Cánh môi lạnh như băng của Tuyết Nữ mạnh mẽ dán lên môi Tề Nhạc, bốn cánh môi hợp lại. Hai tay của Tuyết Nữ trực tiếp quấn lên cổ của Tề Nhạc. Lúc này, nàng tựa như một đầu tiểu dã miêu động tình không ngừng giãy dụa trong lồng ngực của Tề Nhạc, tựa hồ muốn dùng nhiệt lượng của mình hòa tan Tề Nhạc.

Ý chí của Tề Nhạc ở phương diện này không phải là quá kiên định, hắn cố gắng nín nhịn cám dỗ này, vất vả đẩy Tuyết Nữ trong ngực ra nói:

- Nha đầu ngốc. Em cứ làm như thế thì anh sợ sẽ ăn thịt em mất.

Tuyết Nữ nhìn Tề Nhạc, nín khóc mỉm cười, nói:

- Ăn đi ăn đi, chỉ cần anh không sợ bị cho ăn bể bụng, anh cứ tự nhiên.

Tề Nhạc nhịn không được lại hôn nàng một lần nữa, lúc này mục tiêu của hai người đã đạt tới. Tề Nhạc truyền âm nói:

- Đợi chuyện lần này chấm dứt, anh nhất định sẽ ăn tươi em, một chút cặn bã cũng không chừa.

Tuyết Nữ tựa trong ngực Tề Nhạc:

- Em sớm đã là người của anh rồi, muốn ăn lúc nào anh cứ tới tìm em.

Tề Nhạc thở sâu, vuốt ve an ủi Tuyết Nữ làm hắn cảm thấy yên lòng, nhưng mà hắn lần này mang theo Tuyết Nữ là để báo thù:

- Hết thảy chờ trở về rồi hãy nói. Đợi tí nữa em tự thân động thủ, những thứ khác em không cần phải xen vào. Đã có anh ở đây.

Tuyết Nữ gật nhẹ đầu, nàng cũng biết, lúc này không phải là thời cơ tốt vuốt ve an ủi cùng Tề Nhạc.

Quang mang nhàn nhạt lập loè, trong mắt Tề Nhạc toát ra một tia tinh quang, tinh thần lực lập tức phóng thích, lúc này hắn và Tuyết Nữ đang đứng là phía trên nơi đóng quân của Quân Đoàn Nhiên Thiêu. Dựa theo khống chế tinh thần lực cùng linh hồn của Tề Nhạc lại cộng thêm hiệu quả của Kỳ Lân Ẩn, coi như là cấp bậc cường giả của ma vương cùng Minh Vương Hades đều khó có khả năng phát hiện sự hiện hữu của hai người.

Sóng tinh thần không ngừng truyền ra từ trên người Tề Nhạc, tìm một người trong trăm vạn quân đối với người khác mà nói không thể nghi ngờ là chuyện không có thể làm được, nhưng mà dựa theo tinh thần lực loại bỏ, Tề Nhạc rất nhanh đã làm xong. Năng lượng Hắc ám của Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội và năng lượng hắc ám của những người khác cũng không có khác nhau quá lớn, hơn nữa bên trong Quân Đoàn Nhiên Thiêu cũng khá cường đại. Chỉ là năng lượng hắc ám lại có một vấn đề, bởi vì hắn không phải là bản thân tới từ Địa Ngục vì thế trình độ tinh khiết của năng lượng hắc ám kém hơn những sinh vật Địa Ngục khác, khi tìm kiếm cũng dễ bại lộ hơn.

Nơi đóng quân của Quân Đoàn Nhiên Thiêu phi thường dày đặc, Địa Ngục thành tuy rằng hủy diệt, nhưng phế tích thành thị cực lớn sau lưng bọn hắn cũng tạo thành một đạo bình chướng tự nhiên. Tề Nhạc có thể cảm giác được ma vương cùng Hades tựa hồ vẫn còn trạng thái tu luyện, ngày đó bị trọng thương hiển nhiên còn không có hoàn toàn khôi phục lại.

Ôm Tuyết Nữ, Tề Nhạc tới lặng lẽ đến cánh quân bên trái nơi trú quân của Quân Đoàn Nhiên Thiêu, phía dưới chỉ dẫn của tinh thần lực, hắn đầu tiên nhìn qua chính là thân thể cao lớn của Hắc Võ Sĩ Hoàng Đế, Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội an vị bên cạnh hắn, hai người đang nói gì đó.

Tề Nhạc hướng Tuyết Nữ gật nhẹ đầu, mang theo nàng lặng yên đi tới phía trên Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội cùng Hắc Võ Sĩ Hoàng Đế. Dưới tác dụng Vân Lực khổng lồ của Kỳ Lân Ẩn lập tức phóng đại, nhóm sinh vật Địa Ngục Quân Đoàn Nhiên Thiêu chung quanh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại đã bị một cỗ quang mang màu đỏ sậm bao phủ ở bên trong. Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp đem Hắc Võ Sĩ Hoàng Đế cùng Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội làm trung tâm và hơn một ngàn hắc ám sinh vật hoàn toàn bao phủ vào trong đó.

Màu đỏ sậm vô tận làm cho sinh vật Địa Ngục đột nhiên bị bao phủ vào tràn ngập biểu lộ giật mình. Không đợi đám người kịp phản ứng, thân ảnh lạnh như băng của Tề Nhạc đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Bỗng nhiên nhìn thấy Tề Nhạc, Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội cùng Hắc Võ Sĩ Hoàng Đế không khỏi sắc mặt đại biến, người nam nhân trước mắt này đã từng đánh bại cả Ma Vương.

- Tề tiên sinh, đánh lén chúng tôi chỉ sợ sẽ tổn hại uy danh của ngài a.

Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội nuốt nuốt nước miếng một cái, nhìn Tề Nhạc nói.

Tề Nhạc lạnh lùng lên tiếng:

- Lúc trước các ngươi bắt Đế Tâm Tuyết Liên Vương, phải chăng các ngươi có nghĩ đến tổn hại uy danh của mình không? Đi ra lăn lộn giang hồ, sớm muộn gì cũng phải gặp quả báo.

Quang mang màu xanh mang lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt nhóm sinh vật Địa Ngục.

Phong nhận đơn giản do Tề Nhạc phát ra có uy lực vô cùng cường đại. Năng lượng ba động khổng lồ trong nháy mắt lan tràn đến khắp ngõ ngách của Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp. Lúc này đây, Tề Nhạc không có lợi dụng năng lực của tu di giới tử tách những sinh vật Địa Ngục này ra mà là ép chúng vào một không gian nhỏ hẹp. Trong lúc nhất thời, đại lượng Địa Ngục sinh vật hoàn toàn bị đè ép cùng một chỗ. Cảm giác chân không làm bọn hắn căn bản là không cách nào hô hấp, thì lại càng không cần phải nói phản kháng.

Thân thể sinh vật Địa Ngục còn bị phong nhận màu xanh cực lớn lặng yên không một tiếng động xẹt qua, thân thể nguyên một đám sinh vật Địa Ngục hoàn toàn cứng lại giữa không trung, thân thể của bọn hắn kèm theo ánh sáng màu xanh đồng thời biến mất, bị Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp vứt ra ngoài, người chết không cần phải lại lưu lại. Đập phát chết luôn ngàn sinh vật Địa Ngục đối với Tề Nhạc chẳng qua là việc không thể đơn giản hơn. Hắn thậm chí không có đi liếc mắt nhìn đám người này.

Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội chỉ cảm thấy cuống họng khô khốc, đây chẳng qua là mấy lần thời gian nháy mắt mà thôi, trong thế giới màu đỏ sậm này chỉ còn hai người là hắn và Hắc Võ Sĩ Hoàng Đế. Riêng cảm giác sợ hãi đã làm cho thân thể của hắn vô thức sợ run lên. Đối mặt địch nhân mạnh như thế, hắn thậm chí ngay cả suy nghĩ phản kháng cũng không có.

- Ngươi đi chết đi.

Năng lượng màu xanh sẫm khổng lồ từ sau lưng Hắc Võ Sĩ Hoàng Đế phún dũng mà ra, hắn quơ chuôi trường kiếm màu đen cực lớn đánh tới Tề Nhạc. Hắc ám năng lượng phô thiên cái địa lao về phía, tuy rằng hắn biết mình không thể nào là đối thủ của Tề Nhạc, nhưng hắn vẫn tuyệt đối không muốn nhận thua khi khí tức tử vong bao phủ xuống.

Thân thể của Tề Nhạc vẫn không nhúc nhích, chỉ giơ lên tay phải của mình. Không một chút thanh âm phát ra, năng lượng màu xanh sẫm vừa mới đi tới cách người Tề Nhạc ba thước thì lặng yên không một tiếng động biến mất.

*****

Mũi cự kiếm màu đen rơi vào lòng bàn tôiy cảu Tề Nhạc, khóe miệng Tề Nhạc không khỏi toát ra một tia nụ cười tàn nhẫn.

Hắc Võ Sĩ Hoàng Đế dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng mà hắn lại hoảng sợ phát hiện, thân thể của mình cùng Cự Kiếm trong tay giống như đã bị Tề Nhạc hoàn toàn dính chặt rồi, cho dù hắn hiện tại muốn bỏ trường kiếm ra cũng không được.

Ngay sau đó, hắn thấy được một màn vô cùng khủng bố. Trên trường kiếm, từng vết rách dần dần xuất hiện và nhanh chóng lan tràn. Vết rách không chỉ xuất hiện trên thân kiếm, đồng thời cũng xuất hiện ở trên người hắn. Thống khổ mãnh liệt kèm theo cảm giác như bị xé rách linh hồn làm cho Hắc Võ Sĩ Hoàng Đế không khỏi thảm hô một tiếng.

Phịch một tiếng, một mảnh sương mù màu xanh sẫm nổ tung lên trước người của Tề Nhạc, Hắc Võ Sĩ Hoàng Đế biến mất, thân thể của hắn cùng linh hồn lạc ấn trong khoảnh khắc đó đã bị Kỳ Lân Vân Lực cường hãn nổ thành bột mịn. Đây không phải là đọ sức cùng một đẳng cấp.

- Đến phiên ngươi.

Âm thanh đến người tới, Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội thậm chí ngay cả phản ứng đều không có, Tề Nhạc cũng đã xuất hiện ở cách hắn một xích (0, 33m). Thuấn di!

Khí cơ khóa chặt, năng lượng bao phủ làm cho thân thể Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội hoàn toàn trở nên cứng ngắc lại, giờ khắc này thậm chí ngay cả ngón út hắn cũng không thể nâng lên nổi.

Thân ảnh màu lam xuất hiện từ sau lưng Tề Nhạc, hàn ý ngưng tự như thực chất thậm chí còn nồng đậm hơn cả Tề Nhạc đem lại rất nhiều. Dung nhan tuyệt mỹ, khí tức quen thuộc làm cho Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội đã minh bạch rất nhiều điều, chỉ là hắn không còn cơ hội để thể nghiệm điều gì nữa.

Quang mang màu xanh da trời trực tiếp bao trùm lên thân thể của hắn, Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội trực tiếp biến thành một tòa băng điêu. Ánh sáng màu lam lập loè, chỉ trong nháy mắt, Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội đông thành tượng băng và bị nghiền nát thành từng khối băng bay tán loạn. Không có chút mùi vị huyết tinh, có lẽ kết cục như vậy đối với hắn mà nói đã là tốt nhất rồi.

Tuyết Nữ không đi nhìn chút ít khối băng, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, trong ánh mắt nàng đã tràn ngập nhu tình:

- Tề Nhạc. Cám ơn anh!

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Giữa chúng ta còn cần nói hai chữ cám ơn sao? Đây là một chuyện anh sớm phải làm nhưng một mực kéo dài tới bây giờ, anh thật là xấu hổ.

Tuyết Nữ nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Không, anh có nhiều chuyện phải làm. Thậm chí ngay cả thời gian nghỉ ngơi đều không có. Dưới tình huống như thế mà anh vẫn không quên chuyện của em. Tề Nhạc, em biết, anh...

Hư!

Nhạc đặt nhẹ tay lên môi thơm của Tuyết Nữ rồi nhu hòa nói:

- Chỉ cần em biết, như vậy đủ rồi. Không cần nói ra, được chứ?

Nói đến đây, sắc mặt của hắn hơi đổi, Tề Nhạc trầm giọng nói:

- Bọn chúng tới rồi, chúng ta không thể ở chỗ này trì hoãn nữa. Phải đi về rồi.

Quang ảnh màu đỏ sậm biến mất là lúc Tề Nhạc cùng Tuyết Nữ đã ở trên không trung ngàn thước. Ma Vương, Hades, Lucifer cộng thêm Lãnh Nhi, cơ hồ đồng thời đuổi đi theo phương hướng của hai người.

Tề Nhạc cười nhẹ một tiếng:

- Như thế nào, bệ hạ còn không muốn buông tha ta sao? Đây chỉ là lễ vật tặng cho các ngươi mà thôi. Ân oán lúc trước của chúng ta cùng Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội, ngươi có thể hỏi Lãnh Nhi. Không quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi, gặp lại sau.

Ánh sáng màu xanh vờn quanh, lập tức gia tốc. Đừng nói là Ma Vương cùng Hades hiện tại đều không có khôi phục đến trạng thái tốt nhất, cho dù đám người khôi phục thực lực, hơn nữa cộng cả hai người lại cũng không thể đuổi kịp Tề Nhạc tám vân đỉnh phong, chỉ còn cách một khoảng ngắn Phong Vân Lực.

Mắt nhìn quang ảnh màu xanh viễn độn rất nhanh, Hades ngăn cản Ma Vương:

- Đừng đuổi theo, có thể đó là cái bẫy.

Hai tay của Ma Vương nắm chặt, xương cốt vang lên những tiếng răng rắc. Tuy rằng hắn không nói gì thêm, nhưng ánh mắt khi nhìn phương hướng Tề Nhạc rời đi lại tràn đầy oán độc.

Trên mặt Lãnh Nhi hiện lên vẻ đắng chát, lúc này nàng căn bản không phải muốn trợ giúp phụ thân xâm chiếm Địa Cầu. Mà là ấn ký linh hồn trước kia nàng cùng Tề Nhạc ân ái.

Bên kia, Giáo hoàng Martti cùng Vũ Mâu chỉ phát hiện quân đội địch nhân có chút di động, nhưng căn bản không biết xảy ra chuyện gì. Khi bọn hắn còn muốn tìm kiếm Tề Nhạc ý đồ thuyết phục hắn thì Tề Nhạc cùng quân đoàn Sinh Tiếu đã biến mất.

Tiểu đội thập nhị Sinh Tiếu căn bản là sẽ không đi hỏi Tề Nhạc tại sao phải ly khai chiến trường, trong lòng bọn họ mệnh lệnh của Tề Nhạc chính là sứ mạng cuối cùng của họ, là điều tuyệt đối không thể vi phạm. Vì có thể dùng tốc độ nhanh nhất trở về tới Viêm Hoàng, Tề Nhạc trực tiếp đem tiểu đội thập nhị Sinh Tiếu cùng Thương Băng, Tuyết Nữ thu vào bên trong Không Động Ấn của mình, sau đó, lập tức lặng lẽ rời đi chiến trường.

Khi Tề Nhạc vừa mới rời đi sau khi năm phút đồng hồ. Martti lập tức hướng Liên Quân hạ mệnh lệnh của Tề Nhạc. Đương nhiên, mệnh lệnh hoàn toàn là do hắn bịa đặt ra.

Tiếng oanh minh kịch liệt vang lên, vùng ngoại thành Bách Lâm, tất cả hỏa lực hạng nặng mà Liên Quân chuẩn bị nhiều ngày nay trong nháy mắt phô thiên cái địa tập trung bắn về phía Quân Đoàn Nhiên Thiêu.

Tề Nhạc tự nhiên có thể cảm giác được năng lượng ba động sau lưng, nhưng mà đây không còn là phạm vi mà hắn lo lắng. Hiện tại Tề Nhạc chỉ nghĩ tới Xi Vưu có tạo nên nhiều tổn thương cho quốc gia mình trước khi mình kịp trở về tiêu diệt hắn hay không?

- Tề Nhạc, không nghĩ tới hắn lại tới nhân gian, lần này không cần ngươi xuất thủ, có ta như vậy đủ rồi.

Thanh âm trầm thấp của Ngưu Ma Vương vang lên trong lòng của Tề Nhạc, hắn mỗi một lần xuất hiện đều đột nhiên như vậy, không có bất kỳ báo hiệu, bất quá, Tề Nhạc cũng đã hình thành thói quen này.

- Được rồi, vậy giao cho ngươi, ta cũng dễ thở hơn. Chỉ hi vọng ngươi đừng để hắn chạy thoát.

Tề Nhạc hồi đáp.

Ngưu Ma Vương hừ lạnh một tiếng, nói:

- Lúc này đây hắn nếu như còn có thể chạy trốn, ta cũng không phải là lão Ngưu rồi. Đến lúc đó, ngươi phải trợ giúp ta ngăn cản lộ tuyến hắn chạy trốn là được. Ngươi cũng không hy vọng hắn tiếp tục quậy phá ở nước cộng hòa Viêm Hoàng các ngươi phải không?

Tề Nhạc nói:

- Tốt, ta sẽ giúp ngươi. Bất quá, lão Ngưu, ngươi có thể cũng giúp ta làm một chuyện sau khi tiêu diệt Xi Vưu hay không?

Ngưu Ma Vương trầm ngâm một chút, nói:

- Có thể, ta đáp ứng ngươi, nếu như sau này, ngươi gặp nguy hiểm gì ta sẽ cứu ngươi một mạng. Dùng một cái mạng để đổi ngăn cản Xi Vưu thoát đi, có lẽ đã rất rẻ a.

Trong lòng của Tề Nhạc có chút kinh ngạc, bởi vì hắn không nghĩ tới lão Ngưu lại có thể đáp ứng thống khoái như thế, thậm chí ngay cả cân nhắc đều không có.

Phi hành, tiếp tục mà phi hành, trong thế giới cửu tinh liên châu hắc ám, Tề Nhạc đã có một thời gian ngắn không biết lúc nào là ban ngày, lúc nào là đêm tối rồi. Dưới chân, các loại cảnh vật không ngừng xẹt qua, thêm nữa...

*****

Thời gian phi hành trên bầu trời là bóng đêm vô tận, cộng thêm tiếng biển cả dưới chân rì rào khiến cho Tề Nhạc sinh ra một loại cảm giác kỳ dị như đi vào hắc ám. Nếu như không là tinh thần lực của hắn đủ cường đại có thể bay qua địa dương thì sợ rằng hắn sẽ bị lạc phương hướng cũng không chừng.

Tề Nhạc trực tiếp trở lại trong kinh thành, bởi vì hắn nhất định phải hiểu rõ tình huống mới được. Sau khi tiến vào cảnh nội nước cộng hòa Viêm Hoàng, Tề Nhạc đem tinh thần lực của mình toàn diện mở ra, bởi vì lúc trước Phong Vân Lực kèm theo linh hồn tăng lên, hiện tại khí tức tinh thần của hắn đã tăng lên tới một trình độ trước nay chưa có, hoàn toàn có thể tiến hành tìm tòi phạm vi lớn đối với một quốc gia.

Nhưng mà điều làm Tề Nhạc kinh ngạc là tinh thần lực của hắn tìm tòi ở kinh thành, trong một phạm vi rất lớn căn bản cũng không có phát hiện khí tức của Xi Vưu. Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Xi Vưu đã cường đại đến trình độ tinh thần lực mạnh hơn cả mình sao?

Đối với tình huống như vậy, trong lòng của Tề Nhạc tràn ngập nghi hoặc. Cơ Đức chắc là không lừa gạt mình, tìm không thấy Xi Vưu, chỉ có thể nói rõ hoặc là thực lực của hắn vượt xa chính mình, nhất là tại phương diện tinh thần lực Nhưng vậy cơ hồ là không có khả năng, phải biết, từ lần trước Xi Vưu chạy trốn, mặc dù mình đã mất đi Hiên Viên Kiếm, nhưng mà năng lượng bản thân đã tăng lên tới một trình độ vô địch, Xi Vưu cho dù cường đại cũng không thể đuổi theo kịp tốc độ tăng lên của mình.

Như vậy, chỉ có một cái khác giải thích, Xi Vưu nhất định là có phương pháp gì che giấu khí tức bản thân, cũng chỉ có như vậy mới có thể không thể làm mình tìm kiếm được. Khó trách ban đầu ở thời kì Viễn Cổ Cự Thú ngay cả lão Ngưu cũng không cách nào tìm kiếm bóng dáng của hắn. Người này, đúng là trở nên càng ngày càng giảo hoạt rồi.

Dưới tình huống không có tìm được Xi Vưu, Tề Nhạc cũng chỉ có thể trước lựa chọn phản hồi Kinh Thành nước cộng hòa Viêm Hoàng. Đây là quốc gia của mình, mặc dù không có cái gì có thể hủy diệt lực lượng của Xi Vưu, nhưng muốn tìm được hắn hiển nhiên là phi thường dễ dàng.

Rất xa, Tề Nhạc đã thấy được cảnh đêm lệ mê người trong kinh thành, tuy rằng này cảnh đêm là cưỡng bức tồn tại, nhưng nó vẫn đẹp như thế. Bằng vào phán đoán của tinh thần lực, Tề Nhạc bay thẳng đến phương hướng building đồng thời bấm điện thoại gọi Cơ Đức.

Khi Tề Nhạc bay vào Kinh Thành, hắn đột nhiên phát hiện, toàn bộ trong kinh thành đều phi thường yên tĩnh. Sinh mệnh khí tức ảm đạm so với trước kia ít đi không biết bao nhiêu lần. Nhất là thực vật kia bị mười ngày hắc ám bao phủ đều trôi qua đại lượng. Một ít thực vật đã héo rũ yếu ớt chỉ có những số kiên cường mới còn sống sót. Đồng thời, Tề Nhạc còn phát hiện, trên đường phố Kinh Thành chứng kiến rất ít người đi đường, khắp nơi đều phi thường yên tĩnh. Bất luận bây giờ là ban ngày hay là đêm tối, xuất hiện tình huống như vậy hiển nhiên là không bình thường.

Cửa lớn Trung Phục building đóng chặt, khi Tề Nhạc lúc đến nơi này, phụ tử Cơ Đức, Cơ Trường Minh cùng nhiều cảnh vệ đã đứng chờ ở nơi này.

Nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt họ, Tề Nhạc nói;

- Bác trai, cháu đã trở về.

Cơ Trường Minh tựa hồ nhẹ nhàng thở ra một hơi:

- Cháu trở lại rồi, nếu còn không quay lại thì ta thật không biết làm như thế nào xử lý sự kiện kia. Đến đây đi, đi theo ta.

Xi Vưu xuất hiện đã tạo thành tổn thất lớn, nhưng hắn vẫn cần nói rõ tình huống cho Tề Nhạc cùng với hiện tại để suy tính trước rồi mới hành động.

Đi vào bên trong tổng bộ Viêm Hoàng Hồn, Cơ Trường Minh trực tiếp dẫn Tề Nhạc vào trong mật thất an toàn nhất, để những người khác rời đi, chỉ có hắn và Tề Nhạc lưu trong phòng.

- Tề Nhạc, vất vả cho cháu rồi. Nếu như không phải sự tình gấp gáp, chúng ta cũng sẽ không vội vã gọi cháu về như vậy. Trước tiên nói một chút về tình huống bên kia của cháy đi, Địa Ngục cùng Minh Giới bây giờ như thế nào?

Cơ Trường Minh không trước tiên là nói về khốn cảnh Viêm Hoàng, trái lại hỏi trước Tề Nhạc tình huống của Tây Phương, thể hiện ra tâm tính trầm ổn của tướng quân.

Tề Nhạc nói ngắn gọn hết thảy những gì đã phát sinh ở tây phương cho Cơ Trường Minh nghe, nghe xong Cơ Trường Minh không khỏi nhíu nhíu mày, hắn cười khổ nói:

- Nói như vậy, chúng ta đem cháu gọi trở về, bên kia chỉ sợ ngăn cản không nổi rồi. Chuyện này..

Tề Nhạc nói:

- Bác trai, ngài không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta vẫn còn, cũng không nhất định sợ Địa Ngục cùng Minh Giới. Trước giải quyết chuyện tình quốc gia của ta mới là trọng yếu nhất, không phải sao?

Cơ Trường Minh mỉm cười, nói:

- Nếu như ai cũng ái quốc như cháu thì ta có thể lựa chọn về hưu rồi. Được rồi, ta trước tiên đem tình huống bên này của chúng ta nói cho cháu một chút. Kỳ thật, hiện tại chúng ta phải đối mặt không chỉ là quái vật mới xuất hiện hơn một ngày thời gian, hơi trọng yếu hơn đấy là cửu tinh liên châu đã cho chúng ta đã mang đến tổn thất thật lớn, không chỉ có quốc gia chúng ta, dưới tác dụng của cửu tinh liên châu toàn bộ thế giới đều bị ảnh hưởng cực lớn.

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, trong mắt toát ra quang mang cực kỳ lo lắng:

- Tình huống bên ngoài khi cháu trở về trên đường có lẽ đã thấy được. Cửu tinh liên châu xuất hiện khiến tất cả thực vật đều đình chỉ sinh trưởng, hơn nữa có xu thế bắt đầu héo rũ. Nhân loại chúng ta cùng các loại động vật bởi vì không có ánh mặt trời cũng sẽ trở nên càng thêm suy yếu. Tuy rằng ánh mặt trời nhân tạo có thể dùng nhưng chỉ một phần nhỏ không đủ cải biến tình hình. Hiện tại chúng ta đối mặt có thể nói là tai nạn cực lớn xưa nay chưa từng có. Không ai có thể nói rõ tổn thất tính cho tới bây giờ, nhưng ít ra, vấn đề lớn nhất của chúng ta là thực phẩm.

Trong lòng của Tề Nhạc cả kinh, lúc này hắn mới đột nhiên nghĩ đến, phát hiện trên địa cầu gặp nguy cơ cũng không chỉ là Địa Ngục, Minh Giới cùng Xi Vưu ba người này, còn có tồn tại thứ tư chính là cửu tinh liên châu, nếu như nói Địa Ngục, Minh Giới cùng Xi Vưu hiện tại chỉ phát ra phần nổi của nguy cơ.

Như vậy, hiện tượng thiên văn đặc thù của cửu tinh liên châu ảnh hưởng đúng là toàn bộ Địa Cầu ah! Ánh mặt trời, quang mang bình thường ai cũng sẽ không đi để ý, nhưng khi mất đi nó thì nhân loại mới hiểu được nó là trọng yếu đến cỡ nào, đã không có ánh mặt trời, chẳng khác nào đã mất đi một trong n những nguồn suối tánh mạng.

- Thực phẩm thiếu hụt sao?

Nghĩ đến cửu tinh liên châu cũng đã trở thành một bộ phận lớn của kiếp nạn, tâm tình của Tề Nhạc không khỏi trở nên càng thêm trầm trọng.

Cơ Trường Minh nói:

- Trước mắt thì vấn đề thực vật cơ bản chưa đủ lớn, dù sao quốc gia chúng ta là một đại quốc nông nghiệp, lương thực dự trữ phi thường sung túc. Ít nhất trong thời gian ngắn tuyệt sẽ không có vấn đề gì. Vì có thể làm cho mọi người giảm bớt tiêu hao, cũng trong bóng đêm tận lực giảm bớt tổn thương, hiện tại quốc gia đã hạ lệnh công ty đều đình chỉ vận chuyển, tất cả nhân viên về nhà nghỉ ngơi, do quốc gia thống nhất cấp cho khẩu phần lương thực duy trì sinh hoạt.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)