← Ch.338 | Ch.340 → |
Từ Đông trước kia ở trong Từ gia cũng không được sủng ái, chủ yếu là bởi vì hắn thật sự không cố gắng, ít nhất trong mắt thành viên Từ gia khác nhìn bề ngoài là như vậy. Nhưng mà hắn hiện tại đã hoàn toàn không giống với lúc trước. Thân là một trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ, ban đầu ở núi Thiên Hương chiến một trận, lại biểu hiện ra thực lực cường đại của hắn. Mặc dù là thật lâu về sau Từ Chí Viễn mới biết được chiến sĩ Sinh Tiếu hổ không ngờ là cháu của mình, nhưng mà Từ gia từ bên phía quốc gia lấy được tin tức chiến sĩ Sinh Tiếu bây giờ đang ở Viêm Hoàng có cỡ địa vị trọng yếu cỡ nào. Điểm này từ lúc Tề Nhạc đã trở thành thượng tướng quốc gia có thể đã nhìn ra. Thượng tướng là cấp bậc gì? Tổng cộng Viêm Hoàng chỉ có bảy đại quân đội, mà trong bảy đại quân khu chỉ có ba tư lệnh quân đội cùng chính ủy là thượng tướng, những người khác chỉ là trung tướng, cấp bậc như vậy đã có thể lên tới địa vị trung ương. Từ Chí Viễn tuyệt đối là người đa mưu túc trí, hắn tự nhiên hiểu được một gia tộc muốn tiếp tục phát triển, nhất định phải làm tốt quan hệ cùng quốc gia. Thực lực cường đại của Từ Đông cố nhiên là nguyên nhân trọng yếu được lựa chọn trở thành tộc trưởng, đồng thời hắn là một thành viên Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng là một nguyên nhân. Cái đoàn thể Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần này tại Viêm Hoàng cũng không có bất kỳ thế lực gì nhưng không ai thay thế được địa vị của họ. Chỉ cần có Từ Đông thì sau này cho dù Từ gia xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng sẽ không ngồi nhìn. Ít nhất, Từ Chí Viễn là nghĩ như vậy.
Nghe xong lời của gia gia, Từ Đông gãi gãi đầu, nói:
- Nghe cũng có vẻ không tệ lắm, gia gia, vậy ngài phải hứa với cháu một chuyện, nếu như cháu tiếp nhận chức vụ gia chủ thì không thể hạn chế tự do của cháu, cháu muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Từ Chí Viễn cười mắng:
- Thằng nhóc con này, cho cháu làm gia chủ mà còn nói điều kiện với tôi à. Chẳng lẽ cháu không biết bên trong gia tộc có bao nhiêu người muốn ngồi vị trí này?
Từ Đông cười hắc hắc, nói:
- Đó là chuyện của bọn họ, không quan hệ với cháu. Quyền lực đáng ngưỡng mộ, nhưng với cháu mà nói thì giá trị của tự do mới là cao nhất. Nếu ngay cả tự do cũng không có, sau này làm sao còn ra ngoài đi cua các mm xinh đẹp. Ách. Lỡ lời rồi, nói thật quá thể.
Từ Chí Viễn vừa muốn trách cứ Từ Đông hai câu, đột nhiên một cỗ áp lực vô cùng khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện. Áp lực đột nhiên xuất hiện hoàn toàn bao phủ trong một phạm vi nhỏ hẹp, trong đó kể cả hai ông cháu Từ Đông cùng Từ Chí Viễn. Từ Đông không có phản ứng gì, nhưng Từ Chí Viễn lại bỗng nhiên biến sắc, bởi vì hắn cảm giác được rõ ràng, cỗ áp lực cực lớn là đủ để uy hiếp được tánh mạng hắn, thậm chí ngay cả khả năng phản kháng đều không có.
- Anh nói cái gì? Anh dám đi cua gái sao?
Một đạo thân ảnh màu đen lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cạnh Từ Đông, bàn tay nhỏ bé trắng nõn véo lỗ tai của hắn.
Áp lực di chuyển tức thời hoàn toàn đều phóng thích trên người Từ Đông làm cho Từ Chí Viễn bên cạnh nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn nhìn chăm chú lại, chỉ thấy một thiếu nữ toàn thân hắc y đang ngồi ở bên cạnh Từ Đông. Khí tức kinh khủng kia chính là từ trên người nàng phóng xuất ra, mái tóc dài màu đen rối tung ở sau lưng, khuôn mặt tinh xảo động lòng người. Điều làm cho người ta ấn tượng nhất là đôi mắt như hồng bảo thạch, ánh sáng màu đỏ óng ánh dễ dàng làm cho người sinh ra cảm giác sợ run. Tuy rằng nàng rất đẹp nhưng tuyệt đối không phải ai cũng dám tiếp cận.
- Ah!!
Từ Đông kêu thảm một tiếng:
- Đừng, đừng, Tinh Tinh, anh chỉ tùy tiện nói thôi mà, đại biểu của nó chỉ là ý tứ tự do thôi, em đừng hiểu lầm. Có gia gia ở đây đó, em cho anh chút mặt mũi đi mà?
Từ Chí Viễn trợn mắt há hốc mồm Hắc y thiếu nữ ngồi cùng Từ Đông, trong lúc nhất thời kinh ngạc nói không ra lời. Bởi vì hắn thật sự không nhìn ra Hắc y thiếu nữ xuất hiện là như thế nào.
Tinh Tinh hậm hực buông tay ra. Khi nàng quay đầu đối mặt Từ Chí Viễn, trên gương mặt xinh đẹp đã phủ lên vẻ nhu hòa, nàng rất lễ phép cung kính nói:
- Cháu chào gia gia, cháu tên là Mặc Tinh, vừa rồi làm ngài giật mình, cháu thực sự xin lỗi.
Từ Chí Viễn sững sờ hỏi:
- Từ Đông, cô bé này là?
Từ Đông nuốt nuốt nước miếng một cái, cảm nhận được Mặc Tinh đưa qua mục quang uy hiếp, hắn bất đắc dĩ nói:
- Gia gia, nàng. Nàng là vị hôn thê của cháu, cháu còn chưa kịp nói với ngài.
Mặc Tinh lúc này mới thoả mãn đem ánh mắt lần nữa chuyển hướng Từ Chí Viễn, trên gương mặt xinh đẹp đã lộ làm ra một bộ dáng khổ sở đáng thương:
- Gia gia, Từ Đông rất là hoa tâm, ngài phải làm chủ cho cháu a,
Không biết vì sao, Từ Chí Viễn đột nhiên cảm thấy thiếu nữ trước mặt phi thường thân thiết, hắn vô thức mà nói:
- Không có vấn đề, có gia gia ở đây nhát định sẽ quản giáo nó thật tốt. Sau này nó dám làm chuyện gì thì tùy cháu xử lý.
Vẻ mặt Từ Đông mặt bất đắc dĩ nhìn gia gia của mình, thầm nghĩ trong lòng, đã xong, sau này sư tử Hà Đông rống là không đổi được rồi. Các mm xinh đẹp ơi, sau này đành phải tạm biệt các em rồi. Xem ra tôi có thanh danh dâm hổ cũng phải thôi.
Nhìn Mặc Tinh thân thiết cùng Từ Chí Viễn trò chuyện Từ Đông chỉ có thể ở một bên cười làm lành lắng nghe.
Từ Chí Viễn là người phi thường, tuy rằng hắn không biết Từ Đông cùng Mặc Tinh có quan hệ như thế nào. Nhưng mà uy áp Mặc Tinh vừa mới xuất hiện phóng thích hắn lại cảm thụ cực kỳ tinh tường, cháu dâu cường đại như thế ngu sao mà không nhận. Đã có nàng, lại cộng thêm Từ Đông, vậy sau này Từ gia tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất đứng đầu trong tứ đại gia tộc.
Mặc Tinh dĩ nhiên là Mặc Tinh Hổ rồi. Sau khi nàng có thể biến ảo thành hình người thì triển lộ ra tư sắc có thể so sánh với Như Nguyệt, Minh Minh. Đối mặt mỹ nữ như vậy, Từ Đông làm sao có thể buông tha? Lúc này đây, hắn là chân chính động tâm. Mặc Tinh là sử lệnh của hắn, lại là người hắn yêu, chỉ có điều thân là cọp cái nên Mặc Tinh rất hay ghen. Lúc này đây, Từ Đông thật đúng là cảm nhận được cái gì gọi là tình yêu là mộ phần rồi, Phải biết, thực lực Mặc Tinh tuy rằng không bằng hắn, nhưng kém cũng không quá nhiều. Dù sao, nàng chỉ là một đầu cọp cái tu luyện mới hai vạn năm. Khi bọn hắn Hắc Bạch song hổ đồng thời liên thủ, thực lực tuyệt đối là gia tăng gấp bội ah!
Từ gia bên này đã rời đi, Lạc gia cùng Chu gia cũng đều trở về gia tộc của mình. Lưu lại chỉ có Trầm gia, căn cơ của Trầm gia thì tại Kinh Thành, ở chỗ này họ không cần người khác tới đưa đón, trước đó khi tứ đại gia tộc đến đây thì đã ngồi trên xe của Trầm gia.
Tiểu đội thập nhị Sinh Tiếu cộng thêm Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ bỗng chốc đi ba phần tư, nhất thời làm biệt thự Long Vực lộ ra vẻ quạnh quẽ.
*****
Trầm Trác đứng ở bên cạnh Tề Nhạc nói:
- Tề tiên sinh, trước kia thật sự là không có ý tứ. Chuyện của Trầm Vân, tôi...
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Quá khứ thì không cần phải nói. Tôi biết rõ chuyện tình của Trầm Vân không có quá nhiều quan hệ với Trầm gia các người. Bất quá, nếu như tương lai tôi đối phó nàng hy vọng Trầm gia không nên tham dự.
Trầm Trác thở dài một tiếng, nói:
- Sau này tôi mới biết được nàng không phải là cháu gái ruột của tôi. Trước khi rời đi, nàng lưu lại cho tôi một bức thư nói chuyện này cho tôi biết. Lúc trước là người Hy Lạp vụng trộm dẫn nàng tới Trầm gia, hơn nữa từ nhỏ dịch dung cho nàng. Mà cháu gái của tôi thì lại không biết họ đã đem đi nơi nào. Lại nói tiếp chuyện này chúng tôi cũng đã tìm người Hy Lạp, chỉ là thực lực không đủ, Tề tiên sinh, nếu như tương lai nếu có thể hy vọng ngài có thể giúp chúng tôi đòi một cái công đạo.
Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn Trầm Trác hỏi lại:
- Ý ông là lúc trước Trầm Vân đi vào Trầm gia đồng thời cháu gái của ông đã bị người Hy lạp trộm đi sao?
Trầm Trác gật nhẹ đầu, nói:
- Nếu không, chúng tôi như thế nào lại đơn giản mắc lừa chứ. Những người Hy Lạp này cũng thật sự là giảo hoạt. Theo tốc độ phát triển của Trầm Vân, đám người lại có thể không ngừng giúp nàng dịch dung, làm cho bên trong gia tộc ai cũng không có phát hiện. Chỉ cần điểm này, cũng đủ để làm cho người giật mình. Ai, xem ra, chúng tôi cái gọi là tứ đại gia tộc thật đúng là cái gì cũng không phải ah! Tề tiên sinh, tôi biết rõ trước kia chúng tôi đã từng làm chuỵện có lỗi với các vị, lợi dục huân tâm (lợi ích làm mê muội tâm can) nhưng mà hiện tại tôi đại biểu Trầm gia hoàn toàn đứng ở cùng một chiến với các vị, hy vọng các vị không nên cừu thị chúng tôi.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Trầm gia chủ, ngài trực tiếp gọi tên của tôi đi. Cứ gọi mãi là tiên sinh, tôi thật sự có chút không thích ứng. Tôi nói rồi, mọi chuyện đã qua thì là quá khứ, không cần phải nữa nhắc tới. Bất luận các người trước kia đã làm gì, nhưng ít ra hiện tại các người cũng không đi sai bước. Lúc trước, tôi đã quyết định giúp đỡ tứ đại gia tộc huấn luyện một đám người trẻ tuổi cũng đã không hề ghi hận các người cái gì. Dù sao các người cũng là một phần tử của Viêm Hoàng! Trên người của chúng ta đều chảy xuôi theo huyết mạch của Viêm Hoàng, chúng ta đều là tử tôn Viêm Hoàng. Điểm này vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.
Đã nhận được hứa hẹn của Tề Nhạc, Trầm Trác lập tức thở phào một hơi, mục quang lộ ra một tia vui mừng. Hắn vừa định nói cảm tạ thì đột nhiên người Trầm gia thét lên một tiếng kinh hãi hấp dẫn ánh mắt của Tề Nhạc.
Một trung niên mỹ phụ của Trầm gia đột nhiên từ trong đám người vọt ra. Cơ hồ là trong chớp mắt liền đi tới trước mặt Thực Vật Hồn, thân thể của nàng đang kịch liệt run rẩy giang hai tay ra ôm Thực Vật Hồn:
- Con của tôi!
Âm thanh thút thít nỉ non mà nức nở nghẹn ngào không khỏi làm cho mọi người tại đây trợn mắt há hốc mồm, Thực Vật Hồn giật mình vô thức lùi một bước về phía sau, một tầng lục sắc quang mang nhàn nhạt ngăn cản tại trung niên mỹ phụ kia tại bên ngoài. Nàng có thể cảm giác được đối phương cũng không ác ý, vì thế cũng không có xuất thủ đả thương người.
Đối với Thực Vật Hồn, Tề Nhạc thủy chung có một loại cảm giác đặc thù, có lẽ là nguyên nhân của Tự Nhiên Chi Nguyên, cũng có lẽ là Thực Vật Hồn đối với hắn biểu hiện rất rõ ràng tình cảm. Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã coi nàng như là thân nhân, đột nhiên nàng gặp "tập kích", tuy rằng biết rõ sẽ không phát sinh cái gì. Nhưng dưới chân hắn vẫn xê dịch, thân hình lóe lên đi tới bên cạnh Thực Vật Hồn.
Nhìn bề ngoài Thực Vật Hồn có chút kinh hoảng, Tề Nhạc kinh ngạc hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Một tầng thanh sắc quang mang nhàn nhạt từ trên người Tề Nhạc phát ra, sinh ra bài xích năng lượng ngăn cản trung niên mỹ phụ kia ở bên ngoài.
Thực Vật Hồn có chút mờ mịt nói:
- Em cũng không biết, nàng vừa rồi vẫn nhìn em rồi đột nhiên nhào về phía trước làm em giật cả mình.
Lúc này, Trầm Trác cũng đã chạy tới, kéo trung niên mỹ phụ kia lại hỏi:
- Lạc Dĩnh, có chuyện gì vậy?
Mỹ phụ trung niên tên là Lạc Dĩnh lúc này khuôn mặt đã trở nên tái nhợt vô cùng, bờ môi run nhè nhẹ. Một đôi đôi mắt to xinh đẹp lóe ra lệ quang óng ánh:
- Công công (ông = cách gọi những người lớn tuổi). Nó, trên người có có khí tức của chúng ta, cháu không nhận lầm đâu.
Trầm Trác giật mình mở to hai mắt nhìn, ánh mắt đã rơi vào trên người Thực Vật Hồn, hắn thì thào tự nhủ:
- Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Ánh mắt của Tề Nhạc cũng đã rơi vào trên người trung niên mỹ phụ kia, nhìn nàng, không biết vì sao, trong lòng sinh ra vài phần cảm giác quen thuộc:
- Trầm gia chủ, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Trầm Trác cười khổ nói:
- Tề Nhạc, Lạc Dĩnh chính là mẹ của Trầm Vân, còn nhớ chuyện vừa rồi tôi đã nói không? Trầm Vân không phải là con gái của Lạc Dĩnh, mà con gái chính thức lúc sinh ra đã bị những người Hy Lạp kia trộm đi. Chúng tôi cũng thẳng đến Trầm Vân rời đi mới biết được chuyện này. Trước đó, Trầm Vân che dấu rất sâu, hơn nữa năng lực đặc dị của nàng trong gia tộc cũng có thể sắp xếp vào vài hạng đầu. Năng lực Tâm Linh Phong Bạo, rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác mê hoặc. Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng một mực không có bị phát hiện. Con trai tôi lần này không có tới, trong nhà tọa trấn là con cái Lạc Dĩnh, lúc trước vì quan hệ của hai nhà chúng tôi, nàng nói đến Trầm gia vị bằng hữu kia của cậu có khí tức của con trai tôi. Bất quá, điều này thật sự là quá xảo hợp, có lẽ cậu không tin, ngay cả tôi cũng rất khó tin tưởng đây là sự thật. Nhưng mà Lạc Dĩnh luôn luôn phán đoán khí tức năng lượng phi thường chính xác, nhìn từ điểm này, không thể có khả năng phạm sai lầm. Tề Nhạc, có thể để cho Lạc Dĩnh nhìn vị bằng hữu của cậu được không?
Tề Nhạc nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi ý của Thực Vật Hồn, lúc này, sắc mặt của Thực Vật Hồn cũng đã trở nên tái nhợt như Lạc Dĩnh. Từ nhỏ nàng chính là cô nhi được Viêm Hoàng Hồn nhặt về, cho tới nay, nàng thủy chung đều sinh tồn bên trong Viêm Hoàng Hồn. Giờ khắc này, đột nhiên chứng kiến một nữ nhân chạy đến, mà từ ý tứ của đối phương thì tựa hồ nữ nhân này lại là mẹ của mình. Nhưng mà, đây hết thảy thật là sự thật sao? Thật là làm nàng quá khó mà tiếp nhận. Hai mươi năm qua đi ah! Nàng thậm chí cho tới bây giờ đều không có chờ mong cái gì, đột nhiên xuất hiện trước mắt, làm cho Thực Vật Hồn thật sự có chút khó có thể tiếp nhận.
Tề Nhạc trầm giọng nói:
- Lạc Dĩnh hoặc là cháu nên gọi cô một tiếng dì. Dì có thể nói cho cháu biết nếu như con gái ruột của dì còn thì năm nay bao nhiêu tuổi không?
Lạc Dĩnh cơ hồ là không thể chờ đợi được thốt ra:
- Nếu như nàng còn thì năm nay hẳn là hai mươi mốt tuổi.
*****
Ads Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:
- Vậy không thể có khả năng rồi. Nàng là Thực Vật Hồn đến từ bên trong Viêm Hoàng Hồn. Từ nhỏ sống ở bên trong Viêm Hoàng Hồn, tuy rằng nàng hiện tại nhìn bề ngoài như là thiếu nữ chừng hai mươi tuổi nhưng kỳ thật số tuổi thật sự của nàng hẳn là không đến hai mươi. Có lẽ dì nhận lầm người rồi.
Thân thể Thực Vật Hồn lúc trước hắn rót vào thực vật lực lượng về sau mới nhanh chóng sinh trưởng. Trước kia Thực Vật Hồn nhìn bề ngoài vẫn luôn là mười lăm, mười sáu tuổi. Thông qua tuổi phán đoán, nàng hiển nhiên không phải là con gái của Trầm gia mất tích.
Trong mắt Lạc Dĩnh tràn ngập quang mang thất vọng, nhưng nàng vẫn không cam lòng:
- Không, sẽ không đâu. Tôi sẽ không cảm giác sai. Khí tức trên thân của Minh Minh giống như trên người cha nó. Lúc trước, tôi còn mang thai trong bụng đã từng cùng cha nó nói, bởi vì tôi là thủy thuộc tính năng lượng, cha nó là thuộc tính thực vật. Có nước làm thực vật thoải mái, tương lai con của chúng tôi tất nhiên có thể trở thành dị năng cao thủ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Trầm gia cùng Lạc gia quan hệ thông gia. Nhưng mà về sau, con của tôi bị đổi, nàng che dấu thật sự quá sâu, nàng xuất hiện năng lực Tâm Linh Phong Bạo làm tôi rất khó lý giải. Nhưng lúc đó tôi cho rằng Trầm Vân thì là nữ nhi của tôi, làm một người mẹ, làm sao có thể hoài nghi con gái của mình. Nhưng mà Tề tiên sinh, nếu như tôi không nhìn lầm thì vị tiểu thư này có năng lực nhất định là thực vật thuộc tính, đúng hay không?
Tề Nhạc nhíu mày, lúc này Thực Vật Hồn chạy tới trước người hắn, trong ánh mắt nàng không ngừng lóe ra lệ quang, đưa tay vào ngực, lấy vòng cổ bản thân vẫn dấu kín ở trên người đưa cho Tề Nhạc.
Tề Nhạc tiếp nhận vòng cổ nhìn thoáng qua, vòng cổ rất đơn giản. Trên đó viết một thời gian, năm, tháng, ngày đều phi thường rõ ràng. Đại khái là thời gian hai mươi mốt năm trước, trong nháy mắt lòng của hắn rung động rồi, ngày vô cùng ăn khớp. Mà trước hôm nay người Trầm gia không có khả năng từng gặp được Thực Vật Hồn. Chẳng lẽ, trên thế giới này thật sự có chuyện tình trùng hợp như vậy sao?
- Thực Vật Hồn, em...
Tề Nhạc vô thức giữ chặt tay của nàng. Tay nhỏ bé của nàng thật lạnh, lạnh buốt làm lòng người cảm thấy đau đớn. Mà lúc này thân thể mềm mại của nàng lại thủy chung đang run rẩy.
Run rẩy không chỉ có thân thể của Thực Vật Hồn đồng thời cũng còn có thanh âm của nàng:
- Tề Nhạc ca ca, trước kia thân thể của em bị một cỗ năng lượng đặc thù trói buộc. Từ lúc còn rất nhỏ, em đã mất đi năng lực nói chuyện, thậm chí tốc độ sinh trưởng thân thể cũng chậm hơn so với người bình thường nhiều. Khi đó em cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra. Đồng bạn của Viêm Hoàng Hồn, các lãnh đạo cũng kiểm tra cho em đều nói thân thể của em bị một cỗ năng lượng đặc thù phong ấn chặt. Về sau, anh giúp em bài trừ phong ấn trả lại cho em diện mạo như trước, giúp em khôi phục năng lực nói chuyện. Nhạc ca ca, em một mực đều không có cơ hội đem những điều này nói cho anh biết. Bọn họ... bọn họ chỉ sợ là nói đúng sự thật...
Thực Vật Hồn vừa nói đến đây, Lạc Dĩnh đã bi thương nhào tới, lúc này đây không có năng lượng gì có thể ngăn cản thân thể của nàng, cũng sẽ không có bất luận năng lượng đi ngăn cản, mẹ con hai người lập tức ôm chặt nhau trong tiếng khóc nức nở nghẹn ngào. Không biết là bi thương nhiều một ít hay là gặp lại sau hưng phấn hơn một chút.
Tề Nhạc nắm chặt vòng cổ có thời gian trong tay, hàn khí nhàn nhạt dần dần trở nên mãnh liệt lên:
- Mephisto, ngươi thật hèn hạ. Ngươi vì Vũ Vân có thể sống được tại Trầm gia mà phá hủy một gia đình hạnh phúc khiến cho Thực Vật Hồn nhận lấy nhiều đau khổ như thế. Thậm chí còn tước đoạt năng lượng nói chuyện của nàng, hạn chế sinh trưởng của thân thể của nàng chỉ sợ chuyện của nàng bị người khác phát hiện. Mephisto lần này chiến đấu tại Phương Tây ngươi ngàn vạn lần đừng chết, khi chúng ta gặp lại nhau, ta nhất định sẽ đòi lại một cái công đạo cho Thực Vật Hồn.
Người của Trầm gia rời đi, cũng dẫn theo cả Thực Vật Hồn, tuy rằng Thực Vật Hồn không muốn rời khỏi Tề Nhạc, nhưng nàng cũng đồng thời không bỏ được mẹ vừa mới gặp mặt càng hy vọng có thể gặp lại thân nhân của mình. Được Tề Nhạc an ủi, nàng quyết định trở lại Trầm gia một chuyến, dù sao Trầm gia cũng ở kinh thành không xa.
Tiểu đội thập nhị Sinh Tiếu đều đi về nhà, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần bọn họ cũng phân biệt rời đi. Lúc này, biệt thự Long Vực trở nên có chút quạnh quẽ, còn lại chỉ có Tề Nhạc, Tuyết Nữ, Như Nguyệt cùng Thương Băng bốn người. Nơi này là nhà của Như Nguyệt, mà Tuyết Nữ cùng Thương Băng đều là không nhà để về nên đều ở lại. Còn Minh Minh, Tề Nhạc cũng nói nàng nên về nhà thăm mẹ mình. Dù sao, nàng đã quá lâu chưa có trở về nhà.
- Đi thôi!
Tề Nhạc mỉm cười nhìn tam nữ, trong mắt tràn ngập quang mang nhu hòa.
Như Nguyệt hỏi:
- Đi nơi nào bây giờ?
Lúc này phải nói tâm tình nàng hiển nhiên là rõ ràng trầm trọng nhất. Ngưu Ma Vương mang đến uy hiếp tiềm ẩn làm cho trong nội tâm nàng thủy chung có lo lắng. Tề Nhạc nhìn bề ngoài rất nhẹ nhàng, có lẽ bản thân hắn cũng xác thực nhẹ nhõm. Nhưng mà hoàn toàn là hắn vì có thể rất tốt đối phó Ngưu Ma Vương mà bắt buộc chính mình bảo trì tâm tính. Hắn để cho tất cả mọi người rời đi, thậm chí mình cũng không có đi tu luyện, loại tình huống này xuất hiện lầu đầu khi hắn gặp nguy hiểm. Rất rõ ràng hắn cũng không có lạc quan lắm về trận chiến của Ngưu Ma Vương.
Tề Nhạc nói:
- Còn có thể đi đâu nữa? Đương nhiên là gặp cha mẹ chồng các em rồi. Anh đã ly khai thời gian dài như vậy, ba ngày này là cho mọi người nghỉ, cũng cho tự chính mình nghỉ ah!
Vừa nói hắn cầm điện thoại vệ tinh của bản thân bấm số điện thoại của phụ thân Tề Thiên Lỗi.
Điện thoại rất nhanh được trả lời, thanh âm tức giận của Tề Thiên Lỗi từ trong loa truyền ra:
- Tề Nhạc, tên tiểu tử thúi con còn biết gọi điện thoại về à? Thời gian dài như thế, con đúng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ...
Tề Thiên Lỗi còn chưa nói xong. Điện thoại đã bị Ứng Tiểu Điệp đoạt mất:
- Con trai hả? Con đang ở đâu? Lúc nào trở về ah! Mẹ nhớ con lắm.
Nghe được thanh âm của mẹ mình, thân là Sinh Tiếu Vương, là nâm nhân kiên cường nhất trên cái thế giới này, ánh mắt Tề Nhạc lại ẩm ướt. Đúng a! Bất luận thời điểm nào, gia đình đều mang tới cảm giác mà những thứ khác không cách nào thay thế. Tình thương của cha cùng tình thương của mẹ đó mới là yêu thương vô tư trên thế giới nhất.
Tề Nhạc thở sâu, bình phục lấy tâm tình của mình:
- Mẹ. Con trở về rồi, cha mẹ ở nhà chờ con, con mang Như Nguyệt, Tuyết Nữ cùng Thương Băng trở về, sẽ lập tức tới ngay.
Cúp điện thoại, Tề Nhạc phát hiện giọng nói của mình vừa rồi tựa hồ có chút nghẹn ngào, quay đầu lại nhìn về phía tam nữ. Các nàng lại không có một ai giễu cợt Tề Nhạc, Như Nguyệt, Tuyết Nữ cùng Thương Băng tính cách đanh đá cơ hồ đồng thời đi tiến lên đây.
*****
Nhìn tam nữ trước mặt, quang mang trong mắt Tề Nhạc lập tức trở nên mơ hồ. Nếu như... Nếu như không có địch nhân tồn tại, thật là là một chuyện tình mỹ diệu cỡ nào a. Có cha mẹ, em gái, còn có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, làm vì một người đàn ông, mình còn có cái gì chưa thỏa mãn đây?
- Đi, đi về nhà.
Hưng phấn mà hô to một tiếng, Tề Nhạc giang hai tay ra, bỗng chốc đem tam nữ toàn bộ ôm vào trong ngực của mình, khí tức năng lượng khổng lồ làm cho thân thể của hắn như là hỏa tiễn bay lên, trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
...
Vùng ngoại thành phố Berlin.
Ngọn lửa màu xanh như là thủy ngân chảy ra bành trướng phóng tới hết thảy chướng ngại trước mắt. Ròa thành thị công nghiệp hiện đại Berlin đã ở ngay trước mắt Quân Đoàn Nhiên Thiêu.
Mười hai đầu Huyết Sắc Vũ Dực cực lớn làm cho thân thể của Ma Vương giữa không trung nhìn bề ngoài vô cùng rõ ràng, Minh Vương Hades toàn thân tản ra khí lưu màu xám như ẩn như hiện theo sau bên cạnh hắn.
Lúc này toàn bộ Quân Đoàn Nhiên Thiêu tản mát ra hoàn toàn là khí tức khát máu, chướng ngại cản trở đám người nhiều ngày ngại rốt cục biến mất. Ngay cả Ma Vương cùng Hades đều có chút khó mà tin được, chướng ngại sẽ biến mất dễ dàng như thế.
Vào hôm nay, khi thương thế của Hades cùng Ma Vương khỏi hẳn, đám người thậm chí đã sinh ra một ít cảm giác lùi bước. Dù sao, quân đoàn Sinh Tiếu mang cho bọn hắn rung động thật sự là quá cường liệt, cái loại cảm giác gần như không cách nào chống cự làm cho lòng tự tin của họ giảm sút. Mà vừa lúc này, khi Ma Vương đem tinh thần lực của mình triển khai, đi tìm kiếm tình huống của đối phương thì lại giật mình phát hiện. Khí tức của Quân đoàn Sinh Tiếu làm bọn hắn lâm vào trong nguy cơ cũng đã không còn sót lại chút gì.
Sau khi phát hiện tình huống này, Ma Vương phản ứng đầu tiên chính là đây là bẫy rập, chắc chắn là do Tề Nhạc bố trí xuống bẫy rập. Chỉ là biết rõ là bẫy rập nhưng cơ hội tràn ngập hấp dẫn vẫn làm cho Ma Vương cùng Hades chỉ ẩn nhẫn một giờ.
Khi Quân Đoàn Nhiên Thiêu mới xuất hiện trên chiến trường, nghênh đón đám người chỉ có giáo đình quân đoàn thần thánh cùng tất cả thủ hộ giả Hy Lạp chạy đến. Tuy rằng khí tức năng lượng của Hy Lạp Thủ Hộ Giả cường đại, nhưng mà so với quân đoàn Sinh Tiếu đã từng mang cho Quân Đoàn Nhiên Thiêu rất nhiều tổn thương thì đám người kém thật sự là quá xa.
Cho dù Hy Lạp Thủ Hộ Giả có thể ngăn cản các cường giả Minh Giới không cách nào tiến lên, nhưng mà Còn có hơn hai trăm vạn Quân Đoàn Nhiên Thiêu lại như là nước lũ, trong nháy mắt thì phá tan cách trở của đối phương.
Vũ khí viễn trình lực phá hoại mạnh của Liên Quân đồng thời bắn ra, những vũ khí bằng bạc không chút nào giữ lại bắt đầu đả kích Quân Đoàn Nhiên Thiêu. Nhưng mà giờ khắc này căn bản không có ai có thể ngăn cản Quân Đoàn Nhiên Thiêu tiến lên, chỉ một người Lucifer liền ngăn cản tất cả các cường giả của quân đoàn thần thánh, mà Ma Vương khởi động năng lượng phòng ngự thì bất luận vũ khí hiện đại hoá nào cũng khó có khả năng phá hư.
Khi Giáo hoàng Martti lần thứ nhất chính thức đối mặt công kích của Quân Đoàn Nhiên Thiêu thì hắn hiểu được quân đoàn Sinh Tiếu đã từng thay đám người ngăn cản được cái gì. Cơ hồ không có bất kỳ lo lắng, quân đoàn thần thánh bị hoàn toàn tách ra, mà tất cả thủ hộ giả Hy Lạp cũng bị Minh Tướng Minh Vương Hades dẫn theo hắn hoàn toàn bao vây lại. Cục diện toàn bộ chiến trường cơ hồ tại trong nháy mắt đã xoay ngược tình thế.
Chiến đấu không duy trì thời gian quá dài, mà đây cũng là lần thứ nhất Ma Vương đi vào Địa Cầu hăng hái chiến đấu. Tất cả địch nhân trong khoảnh khắc đều bị quét sạch, khi Quân Đoàn Nhiên Thiêu lúc này trùng kích đến nội thành thành phố Berlin thì phòng ngự của giáo đình cùng Hy Lạp Thủ Hộ Giả đã bị hoàn toàn tan rã rồi. Cuối cùng vẫn là thần khí của Vũ Mâu cùng Giáo hoàng trong tay bọn họ, thực lực của giáo đình còn sót lại cùng tất cả thủ hộ giả của Hy Lạp đều tiến lên. Đám người đã mất đi cơ hội ngăn cản địch nhân, cho dù Vũ Mâu muốn thiêu đốt tánh mạng của mình cũng không thể thành công. Đám người đều minh bạch một chuyện, chính thức có thể ngăn cản Địa Ngục cùng Minh Giới chỉ có các cường giả đến từ Phương Đông. Quân đoàn Sinh Tiếu được Tề Nhạc dẫn dắt ngăn cản lực lượng cường đại như thế khiến họ càng thêm sùng kính Phương Đông.
Ma Vương cùng Hades đều không có đuổi bắt tất cả thủ hộ giả giáo đình cùng Hy Lạp. Bởi vì bọn họ đã có chút ít không thể chờ đợi được mà muốn chiếm lĩnh cái thế giới này rồi. Thật vất vả mới có được cơ hội Tề Nhạc rời đi, mà bất luận là Quân Đoàn Nhiên Thiêu hay là Minh Tướng đều cần đạt được bổ sung. Đồ ăn là trọng yếu nhất của bọn họ là cái gì? Đáp án chỉ có một, nhân loại.
Thế giới phương Tây cơ hồ trong tích tắc khi Quân Đoàn Nhiên Thiêu phá tan trở ngại thì biến thành một mảnh huyết sắc hải dương. Tất cả quốc gia Châu Âu đồng thời báo nguy, nhưng mà cho dù đám người tập kết quân đội cũng chỉ có thể trong quá trình chịu chết, dần dần chậm lại bước chân tiến lên của Quân Đoàn Nhiên Thiêu mà thôi. Phương Tây bị hủy diệt, phía dưới bao phủ của hiện tượng thiên văn Cửu Tinh Liên Châu giống như đã chú định từ trước.
...
- Vũ Mâu tiểu thư, chúng ta bây giờ nên làm gì?
Sắc mặt Martti tái nhợt nhìn Vũ Mâu bên cạnh khí sắc cũng không tốt. Y phục trên người họ đã bị tổn hại, thậm chí còn dính không ít máu đen, trước đó chiến một trận mang tới cho họ rất nhiều thống khổ.
Quân đoàn thần thánh hiện tại còn lại chỉ có bốn gã Hồng y đại giáo chủ cùng một ít cường giả thực lực tương đối mạnh. Mà còn lại đã bị hủy diệt. Một vạn người của quân đoàn thần thánh trước mặt trăm vạn Quân Đoàn Nhiên Thiêu không có gì khác với giấy trắng. Năng lượng Hắc ám khổng lồ kia căn bản không phải là đám người có khả năng đối kháng. Dù cho Giáo hoàng Martti cùng bốn vị Hồng y đại giáo chủ liên thủ áp chế Lucifer vào thế hạ phong, thậm chí đả thương nặng hắn, nhưng mà cũng không cách nào cải biến toàn bộ cục diện của chiến trường. Đám người bọn họ đã thua, hơn nữa là thua thảm hại. Không cần đi nghe ngóng, họ cũng biết rõ, hiện tại thế giới phương Tây đã trở thành một nơi sinh linh đồ thán.
Hồng y đại giáo chủ Paul tức giận hừ một tiếng, nói:
- Đều là do tên phương Đông Tề Nhạc này, nếu như bọn họ không rời đi thì làm sao xuất hiện tình huống hôm nay.
Vũ Vân bên cạnh hắn cách đó không dùng một loại ánh mắt gần như đang nhìn một thằng ngốc nói:
- Chính mình kém cỏi thì cũng đừng có đi trách người khác. Nếu như không phải bởi vì Phương Đông có việc, hắn cũng sẽ không lựa chọn việc rời đi. Tề Nhạc là người nặng về tình tiết dân tộc, hắn rất yêu quốc gia của hắn. Khi quốc gia của hắn có việc chẳng lẽ chúng ta còn có thể gửi hi vọng ở hắn vứt bỏ quốc gia của mình mà giúp giúp chúng ta sao? Thử hỏi vị nào ở đây có thể làm được điều này? Chúng ta đều làm không được, cũng đừng có đi trách cứ người ta, tự chúng ta trên người tìm nguyên nhân a. Nếu như chúng ta có thể cường đại hơn thì cục diện cũng sẽ không xảy ra như hiện giờ.
← Ch. 338 | Ch. 340 → |