← Ch.340 | Ch.342 → |
Ấn linh thở dài một tiếng, nói:
- Tề Nhạc, đệ cho rằng, chiến đấu ở cấp độ như đệ cùng Ngưu Ma Vương mà trên thế giới này, còn có ai có thể tham dự trong đó sao? Hết thảy đều chỉ có thể bằng vào thực lực bản thân tiến hành chiến đấu mới được. Bất luận lực lượng nào bên ngoài đều khó có khả năng ảnh hưởng đến kết quả chiến đấu. Trừ phi là kiếm được siêu cấp cường giả thực lực cùng cấp với đệ.
Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:
- Đệ hiểu được, theo lời huynh thì cũng có phán đoán như đệ. Nhưng mà đễ sẽ không chạy trốn, lần sau gặp mặt Ngưu Ma Vương chính là đệ thời điểm đệ cùng hắn quyết tử chiến. Nếu như đệ rút lui thì như thế nào xứng có được huynh cùng Hiên Viên Hồn đại ca trợ giúp đây?
Trong mắt của Ẩn linh toán ra một tia tán thưởng:
- Nhưng mà đôi khi chiến lược lui về phía sau cũng không có nghĩa là đệ không có dũng khí. Thời điểm lực lượng kém đối phương thì đệ càng cần lợi dụng trí tuệ của mình.
Tề Nhạc cúi đầu xuống nghĩ một hồi, nói:
- Ấn linh đại ca, có thể nói cho đệ biết, vị diện kết nối Đông Phương chúng ta sau khi Thủy Hỏa nhị thần phong ấn còn tồn tại không?
Trong mắt của Ẩn linh toát ra một tia sợ hãi:
- Có chuyện đệ nhất định phải hiểu, thượng cổ chúng thần không phải là bị phong ấn, mà là triệt để hủy diệt. Bởi vì, đám người đó đã có chút ít dao động căn bản của cái thế giới này. Nếu như đám người họ còn ở đó, như vậy chỉ sợ Địa Cầu cũng sớm đã hủy diệt. Nhưng vì bảo vệ Phương Đông, tại Phương Đông mới để lại thập đại thần khí của chúng tôi. Chúng tôi chính là thần thủ hộ lấy Phương Đông.
Tề Nhạc truy vấn:
- Thần giới Phương Đông chúng ta đến tột cùng tồn tại hay không đây?
Ấn linh trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Hẳn là tồn tại a. Đệ hỏi cái này để làm gì? Cho dù tồn tại cũng nhất định là một thế giới trống rỗng, đã không có thần thì thần giới còn có ý nghĩa gì nữa? Hơn nữa, lúc trước thần của Phương Đông chúng ta là cường đại cỡ nào. Tuy rằng phong ấn trong thần giới không chịu ảnh hưởng của cửu tinh liên châu, nhưng mà uy lực chắc chắn sẽ cường đại hơn những vị diện Phương Tây. Đệ chắc không biết có cơ hội đột phá đi vào hay không, đừng làm những chuyện không có ý nghĩa nữa.
Tề Nhạc lắc đầu, kiên quyết mà nói:
- Không có đi thử qua, sao có thể biết rõ nó không có ý nghĩa được? Hiện tại, thực lực của đệ muốn lần nữa tăng lên, nhất định phải đến vị diện khác mới được. Vị diện Phương Tây đệ đi đã qua, bởi vì nguyên nhân cửu tinh liên châu mà đệ không có khả năng lại tìm kiếm được vị diện phù hợp.
- Hiện tại có khả năng dựa vào cũng chỉ có vị diện của Phương Đông chúng ta. Mấy ngày nay, đệ đã cẩn thận nghĩ rồi, muốn chiến thắng Ngưu Ma Vương chỉ có hai loại khả năng. Một là có được số lượng thần khí gấp đôi hắn trở lên như vậy còn có thể có chút cơ hội.
- Một cái khác chính là đệ có thực lực tăng lên tới cấp bậc chín vân, lợi dụng Thiên Hỏa đúc lại Hiên Viên Kiếm, nương tựa theo Hiên Viên Kiếm cùng Không Động Ấn chống lại Bàn Cổ Phủ và Hạo Thiên tháp của Ngưu Ma Vương. Ấn linh đại ca, đại ca cảm thấy, hai cách này này có cái nào dễ thực hiện hơn?
Ấn Linh bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Tôi cảm thấy chuyện này khó mà thực hiện được, tôi nhớ đã từng nói với anh rồi. Thập đại thần khí ở lại phương đông và thủ hộ phương đông, nhưng mà tuyệt đối không thể phá hư cân đối của phương đông. Cho dù thời điểm phương đông xuất hiện nguy hiểm cực lớn thì tối đa thần khí đồng thời xuất hiện chỉ có năm kiện là hạn mức cao nhất.
- Mà bây giờ anh và Ngưu Ma Vương chẳng khác gì một người có hai kiện, hơn nữa trên người Tuyết Nữ còn có Côn Lôn kính, năm kiện đã đủ. Đáng tiếc là Côn Lôn kính có năng lực vượt qua thời không tương đối cường hãn, nhưng nó cũng chỉ có chút công năng phòng ngự mà thôi. Tính công kích thì kém quá xa. Tôi nghe qua thu hoạch của mọi người rồi, nếu như anh muốn đem Ngưu Ma Vương đưa về thời kỳ viễn cổ cự thú thì tôi khuyên anh nên từ bỏ ý định này đi.
- Trên tay hắn có Bàn Cổ Phủ, hoàn toàn có thể trong nháy mắt phá vỡ lĩnh vực phóng thích của Côn Lôn kính để thoát ra ngoài, các người một chút cơ hội cũng không có. Về phần anh nói một loại khả năng chính là ở vị diện khác tăng lên chín vân, từ lý luận mà nói có một tia cơ hội, nhưng mà nói dễ như vậy sao?
- Anh phải hiệu được sau khi đạt tới lực lượng thần cấp lại tiếp tục tăng thực lực lên thì tăng càng nhiều tính nguy hiểm lại càng lớn, cũng lại càng khó khăn. Ngay cả mạnh như Ngưu Ma Vương còn phải lợi dụng năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên của anh ah! Hơn nữa trong thời gian ngắn anh có thể hoàn thành việc tăng lên hay không còn là chuyện khó nói.
Tề Nhạc nói:
- Ấn Linh đại ca, tôi đã quyết định lựa chọn con đường thứ hai. Hiện giờ tôi không có khả năng quay đầu lại, đã lựa chọn thì cho dù nguy hiểm tôi cũng phải nêm thử. tôi nghĩ anh nhất định rõ con đường đi Thần Giới phương đông, xin anh đưa tôi đi. Tôi phải đi thử. Nếu không tôi không còn hy vọng nữa.
Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Tề Nhạc thì Ấn Linh do dự, trầm giọng nói:
- Tề Nhạc, muốn đến Thần Giới phương đông nào có dễ dàng như vậy. Phong ấn của nó quá cường đại, thậm chí còn mạnh hơn những vị diện phương tây gấp mười lần. Đừng nói thực lực của anh bây giờ. Cho dù có hai kiện thần khí như Ngưu Ma Vương cũng làm không được. Hơn nữa tôi không có năng lượng đưa anh đi.
Nghe hắn lời nói thì Tề Nhạc ngẩn ngơ, vội vàng nói:
- Chẳng lẽ không có cơ hội sao?
Ấn Linh bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Anh đấy! Thời điểm muốn làm cái gì thì luôn chấp nhất. Được rồi, tôi sẽ tận lực giúp đỡ anh, nhưng mà anh phải nhớ lời của tôi, nếu như có chuyện không thể làm thì nhất định không được miễn cưỡng. Ít nhất tôi nghĩ tôi bảo vệ anh không phải vấn đề lớn.
Tề Nhạc đại hỉ, nói:
- Ấn Linh đại ca, tôi biết ngay anh là tốt nhất. Vậy anh mau nói cho tôi biết phải như thế nào mới đi tới Thần Giới phương đông đây?
Ấn Linh trầm giọng nói:
- Đơn giản mà nói muốn đến Thần Giới phương đông thì anh nhất định phải tìm được hai thứ đồ vật, hoặc là nói hai kiện thần khí. Trực tiếp phá tan phong ấn là tuyệt đối không có khả năng. Đó chỉ là đi chịu chết. Anh nhất định phải có chìa khóa mở cửa Thần Giới, từ đó anh mới có thể tiến vào Thần Giới phương đông, hiểu chưa?
Tề Nhạc nghi ngờ nói:
- Chìa khóa đi thông Thần Giới sao? Đó là cái gì?
Ấn Linh nói:
- Đó là hai kiện thần khí, kiện đầu tiên anh đã có rồi, chính là Côn Lôn kính. Bởi vì chỉ có Côn Lôn kính mới biết được vị trí chuẩn xác của các thần khí khác. Đây cũng là một trong những đặc tính của nó. Nếu không bằng vào nó không có chút lực công kích nào và chỉ biết làm chút ít ảo giác làm sao có thể tiến vào phạm trù thập đại thần khí đây? Về phần một kiện thần khí khác anh cần phải dựa vào Côn Lôn kính đi tìm, đây chính là một trong thập đại thần khí xếp hàng thứ nhất, Đông Hoàng Chung.
*****
Nghe được ba chữ Đông Hoàng Chung thì Tề Nhạc chấn động toàn thân, trầm giọng nói:
- Đông Hoàng Chung? Chính là siêu cấp thần khí áp đảo Hiên Viên kiếm cùng Bàn Cổ Phủ sao? Nó xếp hàng thứ nhất trong thập đại thần khí, cũng là kiện thần bí nhất. Tôi phải làm sao mới tìm được nó đây?
Ấn Linh nói:
- Không sai, chính là Đông Hoàng Chung, muốn tới được Thần Giới phương đông chúng ta thì anh nhất định phải tìm được nó, bởi vì chỉ có thông qua Đông Hoàng Chung anh mới tiến vào thông đạo của Thần Giới. Cửu Tinh Liên Châu chính là lực cản lớn nhất khiến thông đạo đi thông vị diện chính nghĩa kiên cố hơn. Nhưng mà không có cái gì là tuyệt đối. Ít nhất Cửu Tinh Liên Châu không sinh ra ảnh hưởng quá lớn với Thần Giới phương đông.
Tề Nhạc kỳ quái hỏi:
- Đây là tại sao chứ? Chẳng lẽ Thần Giới phương đông của chúng ta và phương tây chênh lệch như vậy sao?
Ấn Linh khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Thần Giới phương tây tính là cái gì. Thời điểm Thần Giới vừa xuất hiện căn bản không có khái niệm đông tây. Thần Giới phương đông của chúng ta mới thật sự là Thần Giới. Anh cũng nhìn thấy Tát Đán, Minh Vương Hades còn có Vũ Mâu kế thừa thần cách Athena, ở phương tây được xưng là thần nhưng nếu bọn họ đi tới phương đông, chỉ sợ thần quan cấp thấp nhất cũng không được tính. Thần Giới phương đông có thông đạo đi tới địa cầu kiên cố nhất, phong ấn cũng là mạnh nhất.
- Nhưng mà liên hệ của Thần Giới phương đông và địa cầu vô cùng chặt chẽ. Dù sao lúc trước sinh vật trên địa cầu sáng tạo ra chính Thần Giới phương đông giao ra rất nhiều thứ, nếu như không phải sau đó xảy ra vấn đề lớn khiến hai vị đại thần thủy hỏa phải tru sát bọn họ để tránh phá hư ảnh hưởng của thế giới, chỉ sợ hiện giờ Thần Giới phương đông chính là tồn tại cường đại thông trị thế giới rồi, đó mới là vị diện cường đại nhất của thế giới a.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Thì ra là thế. Dựa theo ý của anh thì hình như Đông Hoàng Chung mới là chìa khóa đi thông tới Thần Giới phương đông?
Ấn Linh khen ngợi gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, Đông Hoàng Chung chính là thần khí cường đại nhất, nhưng nó không chỉ có công kích và phòng ngự mạnh mẽ. Hơi trọng yếu hơn là Đông Hoàng Chung có thể mở cánh của Thần Giới, mở thông đạo từ địa cầu đi qua Thần Giới. Cho nên nó mới được tính là thần khí cường đại nhất, bài danh của nó cũng là hạng nhất. Nhưng mà sau khi tru sát chư thần phương đông thì Thần Giới cũng phong bế theo, mà Đông Hoàng Chung với tư cách là thần khí cường đại nhất đã bị phong ấn. Tôi chỉ biết nó mở ra cánh cửa Thần Giới nhưng mở ra thế nào thì không rõ.
Tề Nhạc nhăn nhíu mày, nói:
- Còn có biện pháp nào khác hay không? Nhất định phải là Đông Hoàng Chung sao? Dùng lực lượng của chúng ta hiện giờ có thể vượt qua không gian đi vào thông đạo Thần Giới hay không? Anh trợ giúp tôi nhe.
Ấn Linh thở dài một tiếng, nói:
- Chuyện này là không thể nào. Đầu tiên chúng ta không biết vị trí thông đạo nằm ở chỗ nào. Tiếp theo cho dù chúng ta biết rõ vị trí của nó thì dùng thực lực của anh bây giờ cũng quyết không thể nào. Vượt qua phong ấn cường đại nhất thì trên địa cầu chỉ có một gia hỏa mà thôi.
Trong nội tâm Tề Nhạc thầm run sợ, nói:
- Anh nói là Ngưu Ma Vương sao?
Ấn Linh gật đầu nói:
- Không sai, chính là hắn. Dùng thực lực của hắn hơn nữa có năng lượng Khai Thiên Ích Địa của Bàn Cổ Phủ, nếu như hắn có thể tìm được đường nhỏ đi thông tới Thần Giới thì chí ít có năm mươi phần trăm phá tan phong ấn đi vào.
Trong nội tâm Tề Nhạc thầm than, không nghĩ tới Ấn Linh lại đánh giá cao Ngưu Ma Vương như thế, phản ứng của Ấn Linh với hắn và Ngưu Ma Vương là chênh lệch cực lớn. Trầm ngâm một lát, nói:
- Ấn Linh đại ca. Anh nói thật cho tôi biết, nếu Ngưu Ma Vương hiện tại đem so với chư thần phương đông, có thể đạt tới vị trí gì?
Ấn Linh nói:
- Tính toán cụ thể thì không thể nào, nhưng ít ra có thể khẳng định hắn có thể trở thành chư thần phương đông có thực lực trung đẳng. Đó gọi là đại thần. Nếu thực lực của hắn hiện giờ có tăng lên thì sẽ có năng lực phá toái hư không, hắn có thể tùy ý ngao du vũ trụ. Mà loại năng lực này theo tôi được biết thì từ thượng cổ tới giờ chỉ có bốn người đạt tới. Nói cách khác thực lực của Ngưu Ma Vương đã gần với bốn vị đại thần. Theo thứ tự của bọn họ là Hỏa thần Chúc Dung. Thủy Thần Cộng Công, cùng với người bọn họ sáng tạo là Nữ Oa cùng Bàn Cổ.
Nghe Ấn Linh nói thì Tề Nhạc hít sâu một hơi, hắn cũng biết lão Ngưu cường đại tới mức mình khó đối kháng, nhưng không nghĩ tới Ngưu Ma Vương lại mạnh tới mức độ này, dựa theo Ấn Linh nói thì trừ khi mình thực lực đạt tới cấp độ như vậy, nếu không dựa vào cái gì mà chống lại lão Ngưu đây? Nghĩ tới đây cũng càng thêm kiên định quyết tâm đi Thần Giới của Tề Nhạc.
Hắn ẩn ẩn cảm giác được nếu như mình muốn tăng lên lần nữa thì phải đem thực lực tăng lên chín vân hoàn toàn. Như vậy Thần Giới phương đông là cơ hội của hắn. Ấn Linh mới vừa nói Cửu Tinh Liên Châu sinh ra ảnh hưởng không lớn tới Thần Giới phương đông, chỉ cần mình có thể tìm được phương pháp tăng lên thủy hỏa vân lực, hơn nữa cộng thêm phong lôi vân lực là có thể phá tan bình cảnh cuối cùng. Đến lúc đó dùng Thiên Hỏa chi lực đúc lại Hiên Viên kiếm, đồng dạng nương vào hai kiện thần khí này mình chưa chắc không có cơ hội.
Ấn Linh thấy Tề Nhạc trầm mặc không nói, tiếp tục nói:
- Tề Nhạc, tôi hiểu tâm tình của anh. Nhưng mà anh phải nghĩ kỹ càng. Đi tìm Đông Hoàng Chung thì đó là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Lúc trước hai vị đại thần thủy hỏa phong ấn Thần Giới phương đông hiển nhiên là không hy vọng phương đông chúng ta xuất hiện tồn tại quá cường đại. Cho nên lực lượng phong ấn Đông Hoàng Chung cũng là khủng bố nhất, nếu như anh tùy tiện tìm kiếm nó thì cho dù anh có thể tìm được, phong ấn của Đông Hoàng Chung cũng mang lại phiền toái lớn cho anh.
- Tuy anh rất mạnh nhưng mà anh còn không có khả năng xé rách phong ấn của Thần Giới phương đông và Đông Hoàng Chung. Mà phong bế Thần Giới phương đông đều dùng bản thân thần khí làm cơ sở. Rất có thể anh hủy diệt phong ấn Đông Hoàng Chung thì tôi biết rõ tình huống anh lo lắng nhất là gì, nhưng mà cân nhắc từ tư tâm thì Ngưu Ma Vương tuy cường đại, dùng thực lực của anh bây giờ và uy lực của Côn Lôn kính chỉ cần tận lực chạy trốn hắn cũng không có biện pháp bắt anh.
Hàn quang trong mắt Tề Nhạc lóe lên, tức giận nói:
- Ấn Linh đại ca, anh bảo tôi làm kẻ tham sống sợ chết sao? Cho dù tôi có thể sống thì làm sao? Ngay cả gia viên của mình cũng mất đi thì tôi sống một mình có ý nghĩa gì?
Ấn Linh nói:
- Có tôi ở đây ít nhất có thể mang người thân và bạn của anh rời đi. Tề Nhạc, tuy tôi rất thưởng thức dũng khí của anh, nhưng mà tôi không hy vọng anh mạo hiểm, thật vất vả mới thoát khỏi phong ấn, tôi thật sự không muốn quay về.
*****
Nhìn qua Ấn Linh thật sâu, Tề Nhạc biết rõ hắn tuyệt không cho rằng mình có thể đạt được Đông Hoàng Chung, nhưng càng như vậy ngạo khí trong nội tâm Tề Nhạc càng kích phát mãnh liệt. Hắn và thân nhân và bạn thân mới có bao nhiêu người? So sánh với nhân số địa cầu chẳng qua là chín trâu mất sợi lông mà thôi, chính mình tham sống sợ chết như vậy địa cầu ra sao? Thật sự hủy trong tay Ngưu Ma Vương sao?
- Ấn Linh đại ca, anh không cần phải nói nữa, tôi đã có quyết định.
Đột nhiên sắc mặt Tề Nhạc bình tĩnh hơn, một nụ cười cổ quái xuất hiện trên mặt của hắn.
Ấn Linh nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Anh thật sự quyết định sao?
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Ấn Linh đại ca, xem giao tình của chúng ta, nếu như tôi chết trong tay của Ngưu Ma Vương thì kính xin anh tận lực bảo hộ thân nhân và bạn của tôi. Liều mạng thì ít nhất còn có cơ hội, nếu như tôi ngay cả cơ hội cuối cùng này cũng buông tha thì chỉ sợ cả đời này tôi không có dũng khí khiêu chiến lão Ngưu. Tôi sẽ không làm như vậy. Không vì người khác chỉ vì chính mình, tôi nhất định phải quyết chiến với lão Ngưu, tiến hành chiến đấu công bình với hắn.
Ấn Linh trầm mặc, hắn không nghĩ tới Tề Nhạc quyết tâm lại mạnh như vậy. Nhưng mà hắn cũng biết nếu như Tề Nhạc lựa chọn tham sống sợ chết thỏa hiệp thì thực lực của hắn rất khó tiến bộ, đây không phải là vấn đề năng lượng mà là tâm tính. Muốn đi tới cấp độ cao hơn thì nhất định phải có tâm tình vĩnh viễn không chịu thua mới được.
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tề Nhạc, Ấn Linh hào khí tỏa ra, nói:
- Tốt, lần này tôi theo anh chơi tới cùng, bình tĩnh vượt qua nhiều năm như vậy xem ra ta tôi cũng cần phải có chút kích thích mới được. Đông Hoàng Chung thì như thế nào, cho dù nó ở vị trí đầu não của thần khí thì tôi và Côn Lôn kính vẫn có vài phần cơ hội.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Ấn Linh đại ca, vậy xin nhờ anh rồi. Tôi phải đi tìm Tuyết Nhi trước.
Phóng thích tinh thần lực ra, thông qua linh hồn dẫn dắt Tề Nhạc nhanh chóng tìm được Tuyết Nữ đang tu luyện.
Tuyết Nữ, Thương Băng, Thực Vật Hồn cùng Kristy không có tham gia tu luyện với các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, bọn họ ở cùng với nhau tu luyện năng lượng thuộc về các nàng. Tuy bọn họ không có tiềm lực khổng lồ như Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, nhưng thông qua năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên cùng khí tức lĩnh vực Ngũ Hành thì trong quá trình tu luyện thực lực bản thân các nàng cũng tăng lên rất lớn.
- Tuyết Nhi.
Thông qua linh hồn kêu gọi một tiếng Tề Nhạc đem Tuyết Nữ đang trong quá trình tu luyện gọi tỉnh lại.
Tuyết Nữ lúc này mặc trên người một thân váy trắng, bởi vì đang ở trong trạng thái tu luyện nên toàn thân cao thấp đều tỏa ra một tầng lam sắc quang mang, hào quang nhàn nhạt lóng lánh nhìn nàng giống như tiên tử. Không biết có phải là do Tề Nhạc hiện tại đang thoải mái hay không, mà hắn cảm thấy nàng hiện giờ còn hoàn mỹ hơn trước kia.
- Tề Nhạc, sao anh tới đây?
Tuyết Nữ nhẹ giọng hỏi.
Tề Nhạc nhìn qua nàng làm thủ thế không nên lên tiếng, ánh sáng màu xanh lập loè bao phủ thân thể của nàng vào bên trong bay lên trời, trong nháy mắt bọn họ đã đi tới một đỉnh núi cao không người.
Bàn tay nhỏ bé của Tuyết Nữ thật lạnh, nhưng mà đây không phải lạnh như băng thuần túy, đây là cảm giác mát lạnh thoải mái lòng người, cảm thụ được khí tức năng lượng trên người của nàng thì Tề Nhạc có loại vui vẻ thoải mái.
- Tuyết Nhi, sợ rằng lần này chúng ta phải đi mạo hiểm rồi, em nguyện ý đi cùng anh không?
Tề Nhạc hỏi.
Tuyết Nữ buột miệng cười nói:
- Anh sao thế, bây giờ còn nói những lời này. Từ khi em quen anh tới bây giờ có lần nào mà không mạo hiểm đâu?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không, lần này không giống. Lần này rất rất có thể sẽ mất mạng. Em có sợ không?
Tuyết Nữ nói:
- Nói đi, phải đi đâu đây, chỉ cần đi theo bên cạnh anh thì em không cảm thấy đáng sợ. Không phải còn có mọi người sao, có gì đáng sợ chứ?
Tề Nhạc nói:
- Không, chỉ lần này chỉ có hai chúng ta đi thôi. Những người khác sẽ ở lại trong Không Động Ấn tiếp tục tu luyện là được.
Hắn lúc này đem chuyện trao đổi với Ấn Linh lúc nãy nói lại một lần.
Nghe Tề Nhạc tự thuật thì trong mắt Tuyết Nữ bắn ra hào quang khác thường. Nhất là nghe được Tề Nhạc phải đi tìm Đông Hoàng Chung thì khác thường trong mắt càng mạnh.
- Đi, đương nhiên phải đi rồi, đi ra ngoài chơi thì có gì không đi chứ?
Tuyết Nữ có chút hưng phấn cười nói.
Tề Nhạc sững sờ, cau mày nói:
- Đây không phải đi chơi.
Tuyết Nữ nói:
- Nhiều sóng to gió lớn như vậy đã đi qua thì sao không đi tìm thần khí được chứ. Đừng lo lắng cho em, em sẽ đi cùng anh, khi nào thì xuất phát?
Tề Nhạc nghiêm mặt nói:
- Thời gian khẩn trương, anh định đi bây giờ.
Hắn cũng không có cam đoan gì với Tuyết Nữ. Tuyết Nữ cũng không có nói nhiều cái gì bởi vì nàng rất rõ ràng, chỉ cần có Tề Nhạc ở bên thì nàng sẽ không có bất cứ thương tổn gì, trừ phi...
- Anh muốn đi tìm Đông Hoàng Chung?
Vào lúc Tuyết Nữ đang cân nhắc thì trong người của Tuyết Nữ có âm thanh vang lên.
Hào quang màu xanh từ ngực của Tuyết Nữ hiện ra ngoài, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt của nàng, dung nhan tuyệt mỹ và gương mặt lạnh như băng và hào quang hư ảo, những điều này đại biểu cho thân phận của nàng, Côn Lôn Kính Trung Tiên.
Tề Nhạc nhìn nàng đi ra thì nói:
- Tiền bối, lần này phải nhờ ngài hỗ trợ rồi. Ấn Linh tiền bối nói chỉ có ngài mới biết được hạ lạc của Đông Hoàng Chung. Lần này phải làm phiền ngài rồi.
Kính Trung Tiên lạnh lùng nhìn qua Tề Nhạc. Nàng đối với Tề Nhạc không có chút hảo cảm nào, Tề Nhạc cùng Tuyết Nữ thân mật không chỉ một lần, bởi vì Tuyết Nữ cam tâm tình nguyện nên nàng cũng không có bất kỳ biện pháp nào. Nhưng mà hiện tại nàng phụ thể trên người của Tuyết Nữ hơn nữa phụ thể của Côn Lôn kính cũng giống các thần khí khác.
Khí tức cùng giác quan hoàn toàn kết nối với ký chủ của mình, mỗi khi Tề Nhạc cùng Tuyết Nữ thân mật thì nàng đều tức giận và xấu hổ không hiểu, cho nên nàng thật lâu không có đi ra, chỉ ngẫu nhiên mới nói chuyện với Tuyết Nữ mà thôi.
- Tôi dựa vào cái gì mà giúp anh? Anh cho rằng mình là ai? Còn muốn tìm kiếm Đông Hoàng Chung? Tôi nghĩ anh nên chết tâm đi.
Trong lòng của Tề Nhạc trầm xuống, thầm nghĩ trong lòng chính mình làm sao lại quên chuyện này chứ. Kính Trung Tiên cùng Ấn Linh, Hiên Viên hồn là không giống nhau. Quan hệ với mình luôn không tốt, xem ra muốn tới Thần Giới thì đầu tiên phải vượt qua cửa ải của nàng!
- Tiền bối, ngài không giúp tôi việc này sao? Chỉ cần ngài chịu giúp tôi tìm kiếm Đông Hoàng Chung thì điều kiện gì tôi cũng đáp ứng.
Có việc cầu người thì Tề Nhạc cũng bài ra tư thái khẩn cầu.
Kính Trung Tiên khinh thường hừ một tiếng, nàng nhìn qua Tề Nhạc vài lần.
*****
- Vừa có vài phần thực lực thì đã không kiềm nén được rồi. Anh cho rằng dùng thực lực của mình bây giờ là có thể có được Đông Hoàng Chung sao? Đây là chuyện không thể nào. Đông Hoàng Chung cho tới bây giờ đều chưa từng có chủ nhân, cho dù là thủy hỏa thần lúc trước khi sáng tạo ra nó cũng chỉ lưu nó ở địa cầu trấn thủ phương đông. Muốn đạt được Đông Hoàng Chung nhất định phải xuyên phá phong ấn của nó, đó là chuyện anh không làm được.
Tề Nhạc nghẹn lời, hiển nhiên Kính Trung Tiên không muốn hợp tác với hắn, nghe nàng nói chuyện này thì Tề Nhạc đưa ánh mắt cầu giúp đỡ nhìn qua Tuyết Nữ. Hai người đã sớm tâm linh tương thông nên Tuyết Nữ hiểu ý của hắn rồi, nàng đi lên trước cầm tay của Kính Trung Tiên, cầu khẩn nói:
- Tỷ tỷ, chị giúp chúng em đi, nếu như chúng em không tìm được Đông Hoàng Chung thì không có biện pháp đi Thần Giới tìm kiếm cách đối phó Ngưu Ma Vương ah! Chị cũng không hy vọng địa cầu bị Ngưu Ma Vương thống trị a. Thập đại thần khí các người không phải vì thủ hộ phương đông sao? Nhưng mà thập đại thần khí phải có người sử dụng mới được! Tỷ tỷ, chị giúp chúng em đi, van cầu chị đấy!
Nghe Tuyết Nữ mở miệng thì sắc mặt lạnh như băng của Kính Trung Tiên mềm hơn rất nhiều, cau mày nói:
- Tuyết Nhi, không phải tôi không giúp các người. Cô biết phong ấn của Đông Hoàng Chung mạnh cỡ nào không? Cho dù đều là thần khí nhưng phong ấn của nó mạnh hơn chúng ta gấp nhiều lần. Huống chi trong thập đại thần khí tôi ghét nhất là nó đấy. Bảo tôi đi tìm nó sao, hừ.
Nói tới đây hào quang căm giận trong mắt nàng toát ra, hình như đang nhớ lại chuyện cũ.
Tề Nhạc nhìn qua ngữ khí hòa hoãn của Kính Trung Tiên thì nói:
- Tiền bối, chúng tôi phải đi tìm Đông Hoàng Chung. Chỉ hy vọng nó trợ giúp chúng tôi mà thôi, mở cửa của Thần Giới và đi vào đến Thần Giới một vòng là được. Chẳng lẽ có ngài cùng Ấn Linh tiền bối trợ giúp chúng tôi cũng không tiến vào nơi phong ấn của Đông Hoàng Chung được sao? Dù sao các người và nó là thần khí như nhau a!
Kính Trung Tiên thản nhiên nói:
- Tiến vào phong ấn đơn giản, nhưng mà muốn từ phong ấn đi ra ngoài hoặc là tìm được vị trí chính thức của Đông Hoàng Chung là vô cùng khó. Anh phải hiểu tôi có thể mang các người đi. Nhưng mà có một chuyện quan trọng tôi phải nói trước với anh một chút, một khi nguy hiểm đạt tới trình độ nhất định thì tôi sẽ cưỡng ép mang Tuyết Nhi vượt qua không gian, đến lúc đó tôi sẽ chẳng quan tâm tới anh đâu. Anh đừng trách tôi nhìn anh chết đấy.
Nghe được lời này Tề Nhạc không kinh sợ mà còn mừng, mỉm cười nói:
- Không có vấn đề, nếu như tôi chết chỉ có thể trách bản thân học nghệ không tinh mà thôi. Chỉ cần ngài có thể bảo vệ tốt Tuyết Nhi với tôi mà nói là trợ giúp lớn rồi.
Sau khi không có nỗi lo Tuyết Nữ, mà Tuyết Nữ lại có thể được Côn Lôn kính bảo hộ không bị tổn thương đây là chuyện Tề Nhạc hy vọng nhất. Nhưng nói cũng kỳ quái, đều là thập đại thần khí nhưng Côn Lôn kính xếp đứng ngược thứ hai từ dưới lên, mà Không Động Ấn bài danh cao hơn nó không ít, vừa rồi Ấn Linh hình như không có nắm chắc bảo vệ mình nhưng vì cái gì Kính Trung Tiên lại rất nắm chắc bảo hộ Tuyết Nữ đây? Chẳng lẽ cũng là vì nàng có thể vượt qua không gian sao. Mang theo Tuyết Nữ tùy thời rời đi sao? Trong nội tâm tuy nghĩ như vậy nhưng Tề Nhạc cũng không hỏi cái gì.
Tuyết Nữ nhìn qua Tề Nhạc mân mê cái miệng nhỏ nhắn, nói:
- Không được, đã cùng đi thì nhất định cùng rời đi.
Tề Nhạc nháy mắt với Tuyết Nữ, ý bảo nàng không nên nói, chuyển hướng nhìn Kính Trung Tiên nói:
- Tiền bối, vậy chúng ta lên đường đi. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù tôi không thể trở về thì tôi cũng cảm ơn ngài trợ giúp.
Nhìn qua bộ dáng khách khí của Tề Nhạc thì Kính Trung Tiên cũng không còn lạnh lùng với hắn nữa, trong đôi mắt đẹp mông lung của nàng hiện ra một tầng sương mù và phức tạp, hình như có chờ đợi, mơ ước, chờ mong và phẫn nộ.
- Được rồi, tôi sẽ mang các người đi. Tề Nhạc, anh hãy nghe cho kỹ, đến chỗ phong ấn của Đông Hoàng Chung thì anh vào thời khắc nào cũng phải ở cùng chỗ với Tuyết Nữ, tôi sẽ tận khả năng bảo vệ các người không bị thương tổn. Nhưng mà trong phong ấn của Đông Hoàng Chung thì tôi chỉ có nắm chắc mang một người rời đi, những lời này tôi đã nói trước rồi, khi đó không nên nói tôi bất cận nhân tình.
Tề Nhạc gật gật đầu. Nói:
- Vậy thì tốt. Bây giờ chúng ta lên đường đi.
Kính Trung Tiên nói:
- Cho tôi ra ngoài, tôi phải rời khỏi lĩnh vực Ngũ Hành của Ấn Linh. Ở đây thần lực của tôi không cách nào phát huy..
Các chiến sĩ Sinh Tiếu đang cố gắng tu luyện, bọn họ cũng biết không lâu trong tương lai bọn họ phải đối mặt chính là địch nhân vô cùng cường đại. Nhưng mà bọn họ không có một tia lo ngại. Thậm chí còn có hưng phấn và chờ mong. Nhưng mà bọn họ mờ mịt không rõ đây chính là lần vương của bọn họ gặp nguy hiểm lớn nhất.
Hào quang lập loè Tề Nhạc mang theo Tuyết Nữ từ Không Động Ấn ra khỏi lĩnh vực Ngũ Hành. Ngũ thải quang mang thu liễm trước ngực của Tề Nhạc, mỗi lần đi ra khỏi lĩnh vực Ngũ Hành thì Tề Nhạc đều cảm giác được tinh thần sáng khoái, năng lượng của hắn lúc này đã đạt tới mức tốt nhất.
Hai người vừa mới ra ngoài thì bích lục sắc quang mang từ ngực của Tuyết Nữ sáng lên lần nữa, nhìn thấy thân thể đầy đặn của nàng thì nội tâm của Tề Nhạc lại nhớ tới biến ảo trước đó của Côn Lôn kính, đó chính là áo ngực của Tuyết Nữ trước đây! Trong nội tâm của hắn lại nhiều hơn vài phần cảm thụ khác thường.
Một thân váy dài màu phỉ thúy của Kính Trung Tiên khi bích lục sắc quang mang hiện ra đã ở bên người Tuyết Nữ, mặt ngoài nhìn lại tuổi của các nàng không khác nhau lắm, đều là khí chất lạnh như băng, chỉ có điều bởi vì có Tề Nhạc ở bên nên khí chất lạnh giá của Tuyết Nữ ít đi nhiều, ánh mắt ôn nhu của nàng nhìn qua Tề Nhạc.
Trong phòng của biệt thự Long Vực rất yên tĩnh, bên ngoài thì đen kịt giống như lây vào trong biệt thự, khắp nơi đều là khí tức âm lãnh xoay quanh.
Kính Trung Tiên nói:
- Các người chuẩn bị, tôi sắp bắt đầu. Tề Nhạc, tôi cần anh phụ trợ năng lượng cho Tuyết Nữ.
Tề Nhạc gật gật đầu. Thân hình lóe lên chạy ra sau người của Tuyết Nữ và ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, ôm nàng vào ngực của mình và cho lưng mông của Tuyết Nữ dán vào người mình.
Kính Trung Tiên nhìn qua bộ dạng của hai người thì nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì, nàng cũng biết Tề Nhạc làm như vậy là truyền thâu năng lượng, làm thế mới khiến năng lượng ít tổn thất nhất hiệu quả cũng là tốt nhất.
Ôm vòng eo nhỏ nhắn của Tuyết Nữ và thân thể mềm mại của nàng dính sát vào người của mình, trong lòng của Tề Nhạc rung động, loại cảm giác thoải mái này làm cho thân thể của hắn có chút nóng lên. Tuyết Nữ cảm thụ còn sâu hơn Tề Nhạc, thân thể của Tề Nhạc như lửa nóng, toàn thân của nàng như dán vào lò lửa vậy, nhiệt độ này làm thân thể của nàng như tan chảy.
← Ch. 340 | Ch. 342 → |