Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 345

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 345: Huyền bí trong thần khí
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Ấn Linh cười lạnh một tiếng, nói:

- Đông Hoàng vẫn là Đông Hoàng, nếu như lúc trước không phải ngươi ngạo mạn thì kêt quả của chúng ta là thế này sao? Không sai, Hiên Viên kiếm đúng là bị gẫy, Hiên Viên hồn cũng lâm vào trong ngủ say. Với tư cách đứng đầu thập đại thần khí thì ngươi biết ta cũng không kỳ quái. Nhưng mà ngươi có nghĩ tới hay không tại sao chúng ta đi tới lĩnh vực của ngươi? Ngươi cho rằng có thể trợ giúp Tề Nhạc chỉ có mình ta sao?

Vừa nói Không Động Ấn không biết lúc nào đã thoát ra khỏi ngực của Tề Nhạc rơi vào trong tay Ấn Linh. Một tầng hào quang năm màu hiện ra đem hắn cùng Tề Nhạc bao phủ ở bên trong.

- Tề Nhạc, nhớ kỹ, cho dù xảy ra cái gì thì anh cũng không được phát động công kích. Thực lực Đông Hoàng là cực kì khủng bố. Đừng nói là anh, cho dù là Ngưu Ma Vương không có Bàn Cổ Phủ cùng Hạo Thiên tháp cũng không thể nào là đối thủ của hắn. Phòng ngự của hắn là mạnh nhất thế giới này, cường đại tới mức thủy hỏa thần không thể nào phá hư. Cho dù công kích thế nào với hắn mà nói cũng không có ý nghãi gì, anh không cần lo hết thảy giao cho tôi.

Ấn Linh truyền âm vào tai của Tề Nhạc thì Tề Nhạc đem nâng lên ngưng tụ trên cánh tay phải chậm rãi tán đi.

Đông Hoàng nghe Ấn Linh nói lời này thì nhíu mày, nói:

- Chẳng phải anh đi cùng với hắn sao? Nhưng mà tôi không có cảm giác được khí tức nào khác. Ấn Linh, anh nói như vậy để trì hoãn thời gian tử vong của mình hay sao? Với tư cách một trong thập đại thần khí anh tiến vào lĩnh vực của tôi thì biết kết quả là gì chứ?

Ấn Linh cười, nói:

- Đông Hoàng, anh cũng không còn chưa già mà đã hồ đồ rồi. Anh nghĩ lại đi, trong thập đại thần khí của chúng ta thì tôi có được năng lực tiến vào lĩnh vực của anh sao? Nếu như có thể thì bài danh của tôi cũng không thấp như vậy.

Nghe Ấn Linh nói tới điểm này thì sắc mặt của Đông Hoàng biến thành màu xanh, nói:

- Là nàng, chẳng lẽ là nàng sao?

- Là tôi thì thế nào?

Bỗng nhiên âm thanh lạnh như băng vang lên, bích lục sắc quang mang xuất hiện bên cạnh Tề Nhạc, chính là Kính Trung Tiên.

Nàng lạnh lùng nhìn qua Ấn Linh, Ấn Linh cũng đang mỉm cười nhìn qua nàng giống như không xảy ra cái gì cả.

Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn qua Ấn Linh, không rõ vì cái gì hắn cưỡng ép dụ dỗ mang Kính Trung Tiên ra ngoài. Phải biết rằng Kính Trung Tiên có trách nhiệm bảo hộ Tuyết Nữ ah! Mà lúc này những người khác đều đang ở trong Không Động Ấn. Nếu như Đông Hoàng thực sự mạnh như vậy thì không đơn giản như hủy diệt hai kiện thần khí a.

Nhưng mà Tề Nhạc kinh ngạc còn rất nhiều. Kính Trung Tiên mới vừa xuất hiện thì sắc mặt Đông Hoàng lập tức biến hóa, trở nên rất quái dị, kích động cực độ làm cho thân thể của hắn lại run lên nhè nhẹ, không còn có uy nghiêm thượng vị giả như vừa rồi. Cơ hồ là lảo đảo từ phía trên đi xuống, hắn còn cách nơi đây cả ngàn mét. Chẳng qua chỉ đi vài bước là tới, kim quang lập loè hiện ra trước mặt ba người.

- Đừng tới đây.

Kính Trung Tiên quát một tiếng. Càng làm Tề Nhạc không nghĩ tới chính là Đông Hoàng vừa muốn đánh chết Ấn Linh và hắn vậy mà lắp bắp dừng lại, vẻ mặt vẻ xấu hổ, ánh mắt nhìn về phía Kính Trung Tiên biến thành chờ mong và do dự. Trong mắt của hắn kích động bao hàm với thần sắc vui sướng. Thân thể của hắn không thể khống chế mà run rẩy lên.

- A Tiên, em đã tới rồi. Đúng vậy! Anh thật đáng chết. Anh nên sớm nghĩ tới mới đúng, trừ em ra thì ai có thể tiến vào lĩnh vực của anh chứ. Quá tốt, em đã tới rồi, em biết không anh ở đây chờ em quá lâu rồi.

Đông Hoàng kích động nên nói năng có chút lộn xộn, nhìn qua Kính Trung Tiên giống như muôn nhào đầu tới trước. Nhưng mà lại sợ Kính Trung Tiên tức giận nên thôi.

Thấy một màn này thì cảnh giác trong nội tâm của Tề Nhạc dần dần biến mất, buồn cười thầm nghĩ chẳng lẽ đây là tình yêu thần khí sao? Chuyện hình như quá khéo a. Ấn Linh hiển nhiên là biết rõ quan hệ của bọn họ rồi. Khó trách hắn cuối cùng vẫn kiên định như vậy, xuất hiện trước mặt của Đông Hoàng mà không sợ hãi. Đây quả thực là quá buồn cười. Rất có ý tứ.

Vô ý thức lui ra phía sau hai bước đem không gian tặng cho ba thần khí với nhau, hai tay khoanh ở trước ngực. Tề Nhạc biết rõ mình kế tiếp nên xem kịch vui.

Ánh mắt của Kính Trung Tiên nhìn qua Đông Hoàng còn lạnh hơn cả khi nhìn Tề Nhạc lúc trước.

- Anh nhớ tôi? Anh rất nhớ tôi sao? Nếu là như vậy thì chúng ta sao lại biến thành như thế này? Nhiều năm như vậy nếu như anh nhớ tôi vì cái gì không tới tìm tôi. Đừng nói với tôi là anh không biết tôi ở đâu đấy.

Đông Hoàng lo lắng tới mức hai tay chà xát ở trước ngực, hắn lúc này nghiêng đầu nhìn sáng chỗ khác, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn qua Ấn Linh.

- Ấn huynh, anh nói giúp tôi vài lời! Tôi như thế nào thì anh cũng biết đúng không?

Ấn Linh cười hắc hắc, nói:

- Hình như vừa rồi anh muốn hủy diệt tôi và Tề Nhạc ở chỗ này đấy. Anh là người nào chứ? Anh kiêu ngạo không gì sánh kịp, thậm chí không tiếc lấy người khác làm đệm lưng cho mình. Chuyện của các người tôi không muốn quản. Chính các người nói đi.

- Ngươi...

Đông Hoàng giận dữ. Kim quang lập loè, chỉ trong nháy mắt tay phải của hắn đã đặt lên cổ của Ấn Linh. Hào quang bảy màu trên người của Ấn Linh đã thu liễm lại, tất cả khí tức trong nháy mắt bị Đông Hoàng bao phủ. Thậm chí ngay cả liên hệ với Tề Nhạc cũng bị chặt đứt.

Toàn thân Tề Nhạc căng cứng, lúc này hắn mới hiểu được vì cái gì Ấn Linh biết nói Đông Hoàng khủng bố. Đây vốn là lực lượng không cùng cấp độ a! Không có khí tức cường hãn nhưng mà Đông Hoàng ra tay như thiểm điện, mọi thứ chung quanh giống như tuân theo động tác của hắn. Tất cả năng lượng của Ấn Linh đều bị áp súc và phong tảo trong người, thậm chí ngay cả hoàn thủ đều rất khó.

Kỳ thật Ấn Linh không phải không có chút lực hoàn thủ nào, tuy hắn và Đông Hoàng kém rất xa, nhưng dù sao hắn cũng là một trong thập đại thần khí. Thoáng một cái đã bị Đông Hoàng chế trụ chẳng qua là vì hắn không muốn hoàn thủ mà thôi. Lúc này, hắn nói không ra lời nhưng ánh mắt nhìn qua Đông Hoàng lại tràn ngập đùa giỡn a.

- Thật là uy phong! Anh vẫn như trước kia, một chút cũng không thay đổi.

Âm thanh lạnh lùng lại vang lên lần nữa. Nghe được Kính Trung Tiên nói thì Đông Hoàng lập tức như bóng da xì hơi, hắn buông tay buông Ấn Linh ra, vội vàng quay người cười làm lành nói:

- Không, không, a Tiên, em ngàn vạn đừng hiểu lầm, anh và Ấn huynh đang đùa giỡn thôi. A Tiên, em nói cho anh biết anh phải làm như thế nào thì em mới chịu tha thứ cho anh đây! Chỉ cần em nguyện ý thì cho dù làm nước thiên hà đảo ngược dòng anh cũng đi làm.

Kính Trung Tiên thản nhiên nói:

- Không cần. Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh. Những gì anh làm chẳng lẽ anh đã quên sao? Biểu hiện ra kiêu ngạo không gì sánh kịp của mình, còn cái gì lực lượng cường đại nhất. Nhưng kỳ thật anh chỉ là tiểu nhân nhu nhược mà thôi. Anh thật yêu tôi sao?

*****

Nếu là như vậy thì anh có thể trả lời tôi một câu được không? Lúc trước nữ nhân kia muốn hủy diệt tôi thì anh không dám hô một tiếng ra khỏi miệng. Nếu như không phải thủy hỏa hai vị đại thần bảo lưu tinh thần lực và linh hồn của tôi thì tôi đã sớm vạn kiếp bất phục, linh hồn tiêu tán. Có lẽ các người rất hận bọn họ, nhưng mà tôi lại cảm kích bọn họ đấy. Bọn họ báo thù thay cho tôi, đem trọn Thần Giới hủy diệt đi. Cho nên tôi hoàn toàn cam tâm tình nguyện biến thành Côn Lôn kính Kính Trung Tiên.

Nghe Kính Trung Tiên nói những lời này thì sắc mặt của Tề Nhạc đại biến, dùng thông minh của hắn cũng biết rõ thập đại thần khí không đơn giản như vậy. Hình như trươc kia là hồn phách của đại thần. Trước đó bọn họ chính là chúng thần của Thần Giới phương đông.

Khó trách bọn họ lại biến thành thập đại thần khí được hai vị thủy hỏa thần dùng bảo vệ phương đông, thì ra linh hồn của thần khí chính là hồn phách của thần linh! Tuy Tề Nhạc đoán không ra bí mật chính thức của thập đại thần khí nhưng từ lời của Kính Trung Tiên thì hắn cũng biết bí mật này không đơn giản.

Đông Hoàng nhìn qua Kính Trung Tiên. Vẻ mặt đắng chát và không biết nên nói cái gì. Thần quang trong mắt của hắn lưu chuyển.

- A Tiên, em quả thật không tha thứ cho anh sao? Chỉ cần em tha thứ cho anh thì em muốn gì cũng được cả, em cũng biết lúc trước anh cũng có bất đắc dĩ. Van cầu em cho anh một cơ hội đi. Bao nhiêu năm qua chúng ta không gặp mặt nhau. A Tiên, anh thật tâm yêu em mà!

Kính Trung Tiên trầm tĩnh nhìn qua Đông Hoàng, nàng không nói tiếng nào, lúc này Ấn Linh đã lui lại bên người của Tề Nhạc, truyền âm qua Tề Nhạc nói:

- Tôi suy đoán là hoàn toàn chính xác, Kính Trung Tiên quả nhiên là người nọ lúc trước, ha ha. Lúc này cho dù Đông Hoàng cường đại cỡ nào thì đối với chúng ta mà nói cũng không sinh ra chút uy hiếp nào. Chờ xem kịch vui đi.

Tề Nhạc cùng Ấn Linh liếc nhau, trên miệng mỉm cười hiểu ý.

Dường như Đông Hoàng cảm giác được trao đổi của Tề Nhạc cùng Ấn Linh, trợn mắt nhìn qua, nói:

- Lăn. Các ngươi cút đi cho ta, ta và a Tiên nói chuyện các ngươi co thể nghe sao?

Uy áp khổng lồ hiện ra lần nữa, chuyện này cho thây tâm tình của Đông Hoàng không ổn định.

Tề Nhạc lạnh lùng nhìn qua hắn, nói:

- Các người nói thì mặc các người, chúng ta đợi mặc chúng ta, Đông Hoàng, anh tính toán là cái gì?

Hàn quang trong mắt Đông Hoàng lóe lên, lập tức sát cơ đại thịnh, sau khi Kính Trung Tiên xuất hiện thì nội tâm của hắn không ổn định được. Lúc này lại bị Tề Nhạc chống đối thì không thể kim được, thân hình lóe lên đã xuất hiện trước mặt của Tề Nhạc. Không giống đối đãi với Ấn Linh luc trươc, lúc này hắn không phải trảo, mà là đánh một quyền vào mặt Tề Nhạc.

Một tiếng vù vù từ trong quyền của Đông Hoàng phát ra, Tề Nhạc vừa mới chuẩn bị chống cự thì đột nhiên cảm thấy tinh thần lực chấn động, ngay cả linh hồn suýt nữa bị âm thanh đánh tan. Năng lượng khổng lồ lập tức mang tất cả mọi thứ chung quanh người hắn biến mất, không gian hoàn toàn bị áp súc, đừng nói né tránh thậm chí ngay cả giơ tay cũng là chuyện vô cùng khó khăn. Đáng sợ hơn là bởi vì âm thanh như tiếng chuông này khiến tốc độ phản ứng của thân thể chậm hơn rất nhiều, mắt thấy nắm đấm của Đông Hoàng đã tới trước mặt của hắn rồi.

Sát cơ trong mắt Đông Hoàng lành lạnh, trong mắt hắn Tề Nhạc đã biến thành người chết, hắn tuyệt đối không tin một nhân loại có thể ngăn cản một kích của mình, hơn nữa là một kích toàn lực.

Đột nhiên thời điểm nắm đấm của Đông Hoàng cach thân thể Tề Nhạc không tới một thước, thân thể của hắn bị kim quang trên nắm đấm của Đông Hoàng bao phủ toàn bộ, đột nhiên con mắt Tề Nhạc sáng lên, sáng lên như sao trời, không có năng lượng cường hãn, một cổ khí tưc nhu hòa trên người của hắn phóng xuất ra hình thành một tầng tuyết trắng chắn ngang trước mặt Đông Hoàng. Đông Hoàng cảm giác được hạn chế tinh thần của mình với Tề Nhạc đã tan rã, ngay sau đó thân thể Tề Nhạc đã lui ra sau mười mét, một quyền kia của hắn đánh vào không trúng.

Sau một khắc Tề Nhạc lại quay về vị trí cũ, mà một quyền lại oanh kích vào nắm đấm của Đông Hoàng. Lúc này chính là lúc lực cũ của Đông Hoàng vừa hết, lực mới không sinh. Nắm bắt thời cơ này thì cho dù là Kính Trung Tiên cùng Ấn Linh cũng sinh ra cảm giác cả kinh, bọn họ muốn trợ giúp Tề Nhạc cũng dừng lại.

Đông Hoàng nhìn qua động tác của Tề Nhạc thì toát ra thần sắc kinh ngạc, ngay sau đó trong mắt Tề Nhạc theo hắn nhìn thấy một tia khinh thường, đúng lúc này nắm đấm của hai người chạm vào nhau.

Ông --, một âm thanh nổ vang kịch liệt vang lên, Đông Hoàng tiếp liền lui về phía sau ba bước mới đứng vững, sắc mặt đã đại biến, mà thân thể của Tề Nhạc thì bay lên không trung rơi xuống đất lăn ba vòng mới dừng lại. Lúc này thân thể của hắn đã hoàn toàn bao phủ trong hào quang màu ngà sữa. Tầng hào quang phòng ngự này run lên kịch liệt, nó run lên như sóng nước để hóa giải lực trùng kích.

Bộ ngực của Tề Nhạc lên xuống phập phồng, hào quang trong mắt của hắn trở nên mạnh hơn vài phần, ít nhất từ biểu hiện nhìn lại thì hắn giao thủ với Đông Hoàng không ăn quá nhiều thiệt thòi.

Đông Hoàng nhanh chóng từ kinh ngạc khôi phục lại, gật gật đầu, nói:

- Tốt, khó trách anh dám tiến vào lĩnh vực của tôi, quả nhiên có vài phần bổn sự, chỉ sợ trong thế giới này đã không còn ai vượt qua anh cả. Đáng tiếc chênh lệch giữa tôi và anh quá lớn, cho nên anh vẫn phải chết thôi.

Tề Nhạc nhìn qua Đông Hoàng, đại não của hắn nhanh chóng suy nghĩ. Một quyền kia va chạm nhau không có ý nghĩa đơn giản như vậy. Đông Hoàng ngưng tụ năng lượng vào một quyền, đột nhiên tinh thần lực của hắn mất đi khống chế với năng lượng nên năng lượng suy giảm lớn, mà cho dù là như thế thời điểm mình phản kích cũng không thể chiếm được nửa phần tiện nghi, năng lượng và khí huyết của hắn bị sóng xung kích đánh cho xơ xác. Nếu như không phải hắn vừa vặn lĩnh ngộ thì toàn bộ năng lượng của hắn thông qua khải giáp bộc phát thì chỉ sợ một quyền này bản thân không cách nào ngăn cản nổi. Đông Hoàng cũng không phải khuyếch đại, hắn nói đúng, ít nhất hiện giờ cả hai không cùng cấp bậc.

- Tốt, anh giết rất tốt, anh giết hắn đi. Anh giết hắn xong thì tôi và Ấn Linh cũng xong đời, như vậy anh vừa lòng đẹp ý rồi, giết đi.

Kính Trung Tiên vẫn đứng tại chỗ, bất âm bất dương nói ra.

Đông Hoàng xoay người lại nhìn qua Kính Trung Tiên, giật mình nói:

- A Tiên, em nói gì?

Kính Trung Tiên thản nhiên nói:

- Đúng vậy, hiện giờ hắn là chủ nhân của tôi, như thế nào đây? anh muốn giết hắn sao?

Đông Hoàng chần chờ nói:

- Thế nhưng mà với tư cách một trong thập đại thần khí, cho dù chủ nhân chết đi thì các người nhiều nhất quay trở lại phong ấn mà thôi, tại sao lại bị hủy diệt đây?

Kính Trung Tiên thản nhiên nói:

- Chỉ cần linh hồn của tôi và hắn dung làm một thể thì loại tình huống này sẽ phát sinh. Chẳng lẽ tôi muốn chết cũng không được sao?

*****

Đông Hoàng lại nhìn qua Tề Nhạc lần nữa, lúc này tuy sát cơ trong mắt của hắn biến mất nhưng âm thanh càng thêm băng lãnh...

- Nói, rốt cuộc ngươi đã làm gì a Tiên? Có phải ngươi...

Tề Nhạc không có trả lời, hai tay chắp sau lưng nhanh chóng hấp thu năng lượng trong không khí, có trời mới biết Đông Hoàng Chung biến thái này suy nghĩ cái gì, nếu như hắn lại công kích lần nữa thì minh phải bảo trì trạng thái tốt nhất mới được.

Thân hình Kính Trung Tiên lóe lên, nàng đi tơi bên người Tề Nhạc.

- Anh vẫn vô sỉ như vậy, nhưng không nên xem người khác cũng vô sỉ như anh. Anh đi chết đi.

Vừa nói hai tay của Kính Trung Tiên đẩy về phía trước, hai đạo bích lục sắc quang mang ngưng tụ thành mũi tên cắm vào ngực của Đông Hoàng.

Tề Nhạc ở bên người của Kính Trung Tiên nhìn thấy rõ ràng, Kính Trung Tiên lúc này trong mắt tràn ngập nước mắt.

Đông Hoàng nhìn qua đôi mắt xinh đẹp của Kính Trung Tiên thì tràn ngập hào quang đăng chát, hắn căn bản không có ngăn cản tùy ý cho Kính Trung Tiên phóng ra hai đạo năng lượng trùng kích ngực của mình. Không có âm thanh nổ vang như suy nghĩ của Tề Nhạc. Thân thể của hắn cứng đờ, sắc mặt trở nên tái nhợt hơn rất nhiều, vô ý thức lui về phía sau vài bước, nhưng mà thần sắc của hắn buông lỏng rất nhiều.

Hai đạo huyết vụ từ trong ngực của Đông Hoàng bắn ra ngoài, có thể nhìn thấu thương tổn của hắn, vết thương không ngừng hiện ra trong miệng vết thương. Cảm giác giải thoát xuất hiện trên mặt của Đông Hoàng, hai vết thương kia có thể trí mạng với người bình thường và cả thần, hắn lúc này si tình nhìn qua Kính Trung Tiên lại không nói một lời. Ánh mắt của hắn dường như muốn hòa tan Kính Trung Tiên vậy.

- Vì sao anh lại như thế? Anh là chung thể mà, tại sao có thể bị tôi làm bị thương.

Mắt thấy bộ dáng của Đông Hoàng thì âm thanh của Kính Trung Tiên không còn lạnh như băng nữa, mà biến thành run rẩy.

Đông Hoàng mỉm cười nói:

- Nếu như em lựa chọn dung hợp linh hồn với nam nhân khác, thậm chí không tiếc chết cùng hắn thì vì cái gì anh không thể buông tha phòng ngự chứ? A Tiên, anh biêt rõ năm đó anh không tốt. Em muốn anh giải thích với em cái gì đây? Có lẽ chỉ có anh chết thì em mới hiểu được tâm ý của anh. A Tiên, có thể chết trong tay em thì với anh đây chính là chuyện hoàn mỹ nhất.

Vừa nói Đông Hoàng chậm rãi ngồi ngay đó. Khoanh chân mà ngồi, tùy ý cho máu tươi từ trong ngực chảy xuống.

- Không. Không...

Kính Trung Tiên thống khổ kêu ra tiếng, thân hình của nàng lóe lên xuất hiện bên cạnh Đông Hoàng, bích lục sắc quang mang bùng cháy, tay của nàng đặt lên miệng vết thương của Đông Hoàng như muốn ngăn chặn máu trong người hắn phun ra, khiến hắn không đổ máu quá nhiều.

Đông Hoàng ngơ ngác nhìn Kính Trung Tiên.

- A Tiên. Có thể cho anh chết trong ngực của em không? Nếu như có thể thì cho dù chết anh cũng mỉm cười. Huống chi đối với chúng ta mà nói sống hay chết nay đã xem rất nhạt rồi. Anh cô tịch ở đây nhiều năm như vậy kỳ thật cũng không phải muốn chờ đợi em tha thứ. anh chỉ hy vọng được nhìn thấy em mà thôi. A Tiên, cảm ơn em đã cho anh chết trong tay của em.

Lúc này Kính Trung Tiên đã rơi lệ đầy mặt.

- Không, không. Đông Hoàng, anh không thể chết được, em không cho anh chết.

Vừa nói nàng mở hai tay của mình ra ôm Đông Hoàng vào ngực.

Tề Nhạc cùng Ấn Linh đều không ngờ được chuyện lại phát triển tới mức này, hai người cũng có chút ngốc trệ. Nếu như Đông Hoàng chết thì sẽ xuất hiện tình huống gì? Bọn họ đang ở trong lĩnh vực của Đông Hoàng ah! Tề Nhạc không biết, Ấn Linh cũng không biết.

Đông Hoàng thở dài một tiếng, nói:

- A Tiên, ở trong ngực của em anh cảm thấy ấm áp thư thái như vậy. Bao lâu rồi anh mới được hưởng thụ cảm giác này anh cũng không biết. Thậm chí đã có chút không nhớ rõ, nhưng mà khí tức của em vẫn quen thuộc như vậy.

Kính Trung Tiên tức giận quát một tiếng.

- Đừng nói nữa, bây giờ nói những lời này là nghĩa gì? Không cho phép chết, em ra lệnh cho anh không được chết. Nếu không anh vĩnh viễn không tha thứ cho anh.

Đông Hoàng cười khổ nói:

- Hiện tại sinh tử đã không phải do anh không chế. Dưới tình huống không có chút phòng ngự nào thì công kích của em dù yếu nhất trong các thần khí cũng đủ phá hư thân thể của anh rồi, hư hao tới thần thức. Năng lượng của anh không ngừng trôi qua. Nhưng mà em yên tâm, trong thời gian ngắn anh không chết được, dù sao anh là Đông Hoàng, năng lượng của anh đủ để duy trì một thời gian, hoặc là một ngày, hoặc là ba ngày, a Tiên, em có thể đáp ứng anh trong thời gian này ở bên cạnh anh không? Cũng giống như trước kia vậy.

- Không, em không đáp ứng. Trừ phi anh sống lại, nếu không em sẽ không đáp ứng, Đông Hoàng, anh không thể chết...

Kính Trung Tiên đã nghẹn ngào có chút nói không ra lời.

Nhìn qua bộ dáng sinh ly tử biệt của bọn họ thì đột nhiên Tề Nhạc cười lên, hắn đang thừ người cũng tỉnh táo lại, tiếng cười của hắn hơi lớn, ít nhất Đông Hoàng đã nghe thấy.

- Hỗn đản, ngươi cười cái gì? Đừng tưởng rằng ta như bây giờ không thể hủy diệt ngươi, nơi này là lĩnh vực của ta, ta muốn cho ngươi chết thì ngươi tùy thời cũng xong đời.

Đông Hoàng giận dữ, ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc như phun lửa. Nếu như không phải cố kỵ những lời của Kính Trung Tiên nói thì chỉ sợ hắn đã sớm ra tay với Tề Nhạc.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Tôi cười là vì anh ngu ngốc. Chẳng lẽ anh không có nghe ra Kính Trung Tiên tiền bối kỳ thật đã cố tình tha thứ cho anh sao? Nàng mới vừa nói nếu như anh chết thì nàng vĩnh viễn không tha thứ cho anh. Trái lại nếu như anh còn sống chẳng phải nàng sẽ tha thứ sao? Ngay cả như vậy cũng không nghe ra mà còn nói có thể tha thứ cho anh hay không nữa, tôi không biết trong óc của anh là cái gì đấy, là hồ dán sao? Nếu như trong nội tâm nàng sớm không có anh nữa thì sao nàng phải khóc? Nếu như nàng thực hận anh thì chỉ sợ ước gì anh chết đi cho anh. Anh đã đợi nhiều năm như vậy có biết cảm thụ của Kính Trung Tiên tiền bối là gì rồi chứ? Nàng Không phải nàng cũng phải vượt qua trong thống khổ hay sao?

Tuy hắn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thông qua phán đoán của mình thì đã hiểu được rất nhiều chuyện trong đó, cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, đây là đạo lý kia.

Đông Hoàng sững sờ, nói:

- Ngươi gọi nàng là tiền bối, nói như vậy, các người...

Tề Nhạc đã nhìn ra Đông Hoàng ghen tỵ thì trong lòng có chút khoái trá, nói:

- Đó là tư tưởng của anh xấu xa mà, không có phát sinh cái gì cả.

Đông Hoàng vô ý thức nhìn qua Kính Trung Tiên, nói:

- A Tiên, hắn nói thật sao? Em thật sự tha thứ cho anh?

Hai mắt Kính Trung Tiên đẫm lệ mông lung nói:

- Không, em không tha thứ cho anh. Chỉ cần anh chết thì em vĩnh viễn không tha thứ cho anh.

Đông Hoàng ảm đạm nói:

- Đúng vậy a! Đáng tiếc anh phải chết, nhưng mà anh rất vui vẻ vì có em ở cạnh.

Hào quang lóe lên, Tề Nhạc đã đi tới bên người Kính Trung Tiên, thản nhiên nói:

- Ai nói anh phải chết? Chỉ cần có tôi ở đây thì anh chỉ cần còn một hơi thì anh sẽ không chết. Thần có cái gì không dậy nổi chứ? Không phải là sinh mạng hay sao?

*****

Ads Đông Hoàng tức giận nói:

- Ngươi cho rằng mình là ai? Thần thức của ta đang bị tổn hại, trừ phi là thủy hỏa hai vị đại thần.... Ah, ngươi, đây là lực lượng gì?

Vẻ giận dữ đột nhiên biến mất, ngược lại biến thành kinh ngạc, lục sắc quang mang nhu hòa tràn ngập sinh cơ đã từ trong tay Tề Nhạc phóng thích ra ngoài, đem thân thể của hắn bao phủ ở bên trong.

Kính Trung Tiên cũng trở nên ngốc trệ, ngẩng đầu nhìn qua Tề Nhạc. Trong mắt tràn ngập hào quang cảm kích.

Tự Nhiên Chi Nguyên chính là năng lượng trung dung nhất trong thiên địa, trải qua nhiều lần biến chất đã đạt tới trình độ trước nay chưa từng có, chỉ cần tính mạng lạc ấn của Tề Nhạc vẫn còn thì Tự Nhiên Chi Nguyên sẽ có hiệu quả không gì sánh kịp, hắn nhanh chóng thể hiện rõ điều này cho Đông Hoàng thấy.

Tự Nhiên Chi Nguyên nhu hòa đầu tiên phong bế vết thương trước và sau ngực của Đông Hoàng. Năng lượng nhu hòa không ngừng xâm nhập thân thể Đông Hoàng, tuy Tề Nhạc cũng không biết kinh mạch của Đông Hoàng là dạng gì, nhưng hắn nhnah chóng tìm được thần thức của Đông Hoàng, đó là cổ năng lượng đặc thù hình cầu, tràn ngập khí tức linh hồn. Lúc này đã xuất hiện một lổ hổng, và năng lượng khổng lồ không ngừng tuôn ra ngoài. Tề Nhạc dùng Tự Nhiên Chi Nguyên ngăn cản lỗ hổng này lại. Năng lượng tràn ngập sinh cơ đã khép chặt miệng vết thương này, thần thức của Đông Hoàng nhanh chóng khôi phục.

Đông Hoàng không nói thêm gì nữa, dưới kích thích năng lượng của Tề Nhạc thì hai mắt hắn nhắm lại, hắn điều chỉnh thần thức phối hợp với Tề Nhạc.

Tề Nhạc phát hiện thần thức của Đông Hoàng cực kỳ khổng lồ, thậm chí so với tất cả năng lượng của hắn cộng lại còn lớn hơn nhiều. Nhìn qua viên cầu bằng nắm tay này nhưng thời điểm năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên dung hợp trong đó thì lỗ hổng giống như vực sâu không đáy, không ngừng cắn nuốt năng lượng.

Năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên từ từ khép miệng vết thương lại.

Mất rồi lại được, Tự Nhiên Chi Nguyên không ngừng phát ra, tinh thần lực lại không ngừng lớn mạnh lên, thì ra đặc tinh năng lượng của Tề Nhạc có thể hấp thu phần tử năng lượng vừa chữa thương thì không ngừng tăng lên, nếu không đổi một người khác tới chắc chắn sẽ bị Đông Hoàng hút khô. Nhưng mà chưa hẳn là có tác dụng gì.

Tự Nhiên Chi Nguyên đúng là thần kỳ, thời gian không quá dài thần thức của Đông Hoàng đã bắt đầu thu liễm lại, mà từ dòng chảy của thần thức lại bị linh hồn lực của Tề Nhạc hấp thu vào trong.

Rốt cục năng lượng màu xanh đã chữa trị hoàn tất cho viên cầu màu vàng kia, Tề Nhạc chỉ cảm thấy một cổ năng lượng khổng lồ truyền tới đem năng lượng của mình đẩy ra khỏi cơ thể Đông Hoàng, đồng thời những năng lượng này tràn ngập thân thể của hắn, hướng vào trong người của hắn chen chúc mà tới, vừa rồi tiêu hao năng lượng đã khôi phục trong nháy mắt, không cần phải nói cũng biết Đông Hoàng hồi báo.

Vết thương trước và sau ngực của Đông Hoàng sau khi thần thức khôi phục thì lấy mắt thường có thể phân biệt khép lại, không lâu sau cũng đã hoàn toàn lành lặn, chí ít không có dấu vết nào, ngay cả y phục của hắn cũng tự động khôi phục lại, biến trở về bộ dáng vốn có. Trừ sắc mặt có chút tái nhợt thì hắn không khác gì lúc Tề Nhạc vừa mới tới đây. Khí tức sinh mệnh không còn trôi qua, mọi thứ bình thường.

Tề Nhạc cùng Đông Hoàng cơ hồ là đồng thời mở mắt ra, ánh mắt của Tề Nhạc rất tinh khiết, mà ánh mắt của Đông Hoàng có chút phức tạp.

- Tại sao phải giúp ta?

Đông Hoàng vô ý thức hỏi.

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Bởi vì tôi có việc cần anh giúp, sao có thể để anh chết đây? Thẳng thắn mà nói tôi không thích anh, tôi nghĩ anh cũng như vậy. Nếu như tôi thấy chết mà không cứu thì vừa rồi tôi lĩnh ngộ nhân giả chi tâm còn có ý gì? Tôi nên làm thì đã làm xong, nếu anh có bản lĩnh thì tự mình nói phục Kính Trung Tiên tiền bối a.

Đông Hoàng gật gật đầu, nói:

- Bất luận như thế nào phần nhân tình này tôi nhớ kỹ, Đông Hoàng ta cho tới bây giờ không muốn thiếu nợ ai cái gì. tôi sẽ trả lại, rất nhanh thôi, a Tiên.

Vừa nói ánh mắt của hắn đã nhìn qua Kính Trung Tiên.

Sắc mặt Kính Trung Tiên nhìn qua Đông Hoàng còn tái nhợt hơn vài phần, buồn phiền biến thành vui vẻ xác thực đúng là khó làm cho người ta thừa nhận, cho dù là nàng lúc này tâm tình cũng cực kỳ phức tạp, nhìn qua Đông Hoàng nàng thậm chí không biết nên đối mặt thế nào.

- A Tiên, vừa rồi Tề Nhạc nói là thực sao? Em nguyện y tha thứ cho anh? Tuy hiện tại anh sống lại, nếu em nguyện ý thì cái mạng của anh sẽ giao cho em, muốn lấy lúc nào cũng được.

Vừa nói Đông Hoàng vươn tay đem bàn tay trắng nõn của Kính Trung Tiên cầm chặt, một bộ bộ dáng say mê.

Trên mặt tái nhợt của Kính Trung Tiên nhiều hơn mấy phần đỏ ửng, cúi đầu không nhìn qua Đông Hoàng.

- Em mới không tha thứ cho anh. Chuyện của em bỏ qua, các người muốn thế nào cũng được.

Hào quang lóe lên không đợi Đông Hoàng kịp phản ứng thì nàng đã hóa thành một đám năng lượng phiêu nhiên tiến vào trong người Tề Nhạc. Lúc này Ấn Linh tuy quay về trong Không Động Ấn, nhưng bản thể Không Động Ấn vẫn ở trên người Tề Nhạc, Tuyết Nữ đang ở trong Không Động Ấn thì Kính Trung Tiên tự nhiên cũng quay về rồi.

Ngốc trệ nhìn qua nơi Kính Trung Tiên biến mất, Đông Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- A Tiên, em rốt cuộc tha thứ cho anh hay không tha thứ đây? Chúng ta vừa mới gặp mặt mà em đã xa cách anh rồi. Em bảo anh nên làm cái gì đây?

Ấn Linh đi đến bên người Tề Nhạc, nói:

- Đông Hoàng ah Đông Hoàng, xem ra chí khí lúc trước của anh thật sự đã bị phai mờ. Quan tâm sẽ bị loạn, nói một chút cũng không sai. Nếu như nàng không tha thứ cho anh thì đã giết anh rồi.

Đông Hoàng kinh hỉ nói:

- Ấn huynh, anh nói là thật?

Ấn Linh tức giận nhìn qua hắn, nói:

- Giả.

Đông Hoàng cười làm lành nói:

- Vừa rồi là tôi không tốt, kính xin Ân huynh tha thứ. Nhiều năm như vậy tôi cũng mong chờ ngày này tới, a Tiên. Lúc trước Bạch Khởi tới đây thì anh vốn muốn phụ thể vào hắn rời khỏi phong ấn, đáng tiếc sát khí tên Bạch Khởi quá nặng, nếu như anh trợ giúp thì lực phá hoại của hắn không nhỏ hơn Thần Giới phá hoại nhân giới trước kia

- Cho nên anh không thể không nhốt hắn ở nơi này. Lần này Tề Nhạc đến thì anh muốn thăm dò một chút, nhìn xem có thể bám vào người của hắn rời khỏi đây không. Thế nhưng mà các người vừa xuất hiện tôi mới phát hiện thì ra bên ngoài đã có năm thần khí rồi, dù cho cho dù hiện giờ tôi rời khỏi cũng không có khả năng. Khá tốt, a Tiên ở ngay trên người của Tề Nhạc, thế là chúng ta cũng gặp mặt.

Ấn Linh kinh ngạc nói:

- Anh cũng có thể rời khỏi phong ấn của mình sao? Lúc trước phong ấn của hai vị thủy hỏa thần với anh là mạnh nhất. Hơn nữa với tư cách đứng đầu thập đại thần khí hình như anh cũng không thể nhận chủ a.

Đông Hoàng cười hắc hắc, nói:

- Cái gọi là trên có chính sách dưới có đối sách, cách làm của thủy hỏa thần là như thế, nhưng mà tôi cũng có ý nghĩ của mình, là phụ thuộc mà không phải nhận chủ. Ảo diệu trong đó Ẩn huynh có hiểu hay không? Tề Nhạc, vừa rồi anh có nói cần tôi hỗ trợ, rốt cuộc là chuyện gì?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-360)