← Ch.345 | Ch.347 → |
Tề Nhạc nói:
- Lần này chúng tôi tới chính là muốn thỉnh tiền bối hỗ trợ mở thông đạo Thần Giới.
Đông Hoàng cả kinh, nói:
- Cái gì? Anh muốn đi Thần Giới?"
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Tôi phải đi Thần Giới.
Đông Hoàng lông mày cau chặt, nói:
- Chỉ sợ chuyện này rất khó khăn, cho dù tôi đáp ứng anh mở thông đạo đi Thần Giới, chỉ sợ anh cũng khó mà từ Thần Giới quay về, anh là một nhân loại đi Thần Giới làm cái gì? Hơn nữa lúc trước Thần Giới bị thủy hỏa thần hủy diệt thì phong ấn càng chặt hơn, tuy tôi có thể mở phong ấn nhưng nguy cơ trong đó khó mà nói trước được. Vừa rồi anh cứu tôi tôi sẽ giúp anh, nhưng mà tôi không tán thành cho anh đi. Nếu như anh sẽ bị hủy diệt ở Thần Giới, tôi và a Tiên chẳng phải...
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Không, đó là chuyện không thành vấn đề, chỉ cần tiền bối chịu mở thông đạo Thần Giới thì tôi thậm chí có thể cho ngài và Kính Trung Tiên tiền bối đoàn tụ một thời gian ngắn. Vừa rồi Kính Trung Tiên tiền bối đã lừa anh thôi, nàng cũng không phải nhận tôi làm chủ.
Vừa nói Tề Nhạc hai tay vung lên. Một đoàn băng lam sắc quang mang từ Không Động Ấn phiêu nhiên hiện ra, đó là Tuyết Nữ đang ngủ say. Nàng lúc này ngủ rất yên ổn.
Đông Hoàng là thực lực gì? Hắn liếc thấy Kính Trung Tiên đang bám vào người của Tuyết Nữ thì khúc mắc vừa rồi đã biến mất, nhìn qua Tuyết Nữ vào cảm thụ được khí tức của Kính Trung Tiên thì trên mặt của hắn hiện ra thần sắc cảm kích.
- Cảm ơn anh, nếu như không có anh chỉ sợ tôi không cách nào được a Tiên tha thứ, được rồi, nếu anh muốn đi Thần Giới tôi sẽ giúp anh một lần, nếu như anh chết bên trong thì tôi cũng không thể cứu anh, anh đã cân nhắc tốt?
Tề Nhạc kiên định gật đầu, hắn biết rõ nếu như mình không đi Thần Giới thì thời điểm Ngưu Ma Vương tiến đến mình một chút cũng không có cơ hội. Cho nên tất cả chỉ dựa vào thực lực của mình.
Đông Hoàng gật gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt, anh đi theo tôi. Ấn huynh, anh cũng đi cùng anh ta sao?
Ấn Linh vừa muốn gật đầu. Tề Nhạc lại cướp lời nói.
- Không, Ấn Linh đại ca không đi, chỉ một mình tôi đi.
Ấn Linh sững sờ, nói:
- Tề Nhạc, anh có ý gì? Tôi đã nhận anh làm chủ rồi. Sao tôi không thể đi theo anh? Lĩnh vực Bất Tử giúp anh có cơ hội sống sót cao hơn đấy.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không, anh không thể đi theo tôi. Nếu như một mình tôi chết thì Đông Hoàng tiền bối sẽ mang các người quay về. Hoặc là mọi người tiếp tục ở đây tu luyện, thẳng đến khi có người nào đối phó được Ngưu Ma Vương mới thôi. Nếu mọi người đi cùng tôi thì chỉ sợ nhân loại vĩnh viễn lâm vào bóng tối. Huống chi tôi làm sao bảo đồng bạn đi chịu chết đây? Tôi đã quyết định, Ấn Linh đại ca anh không nên đi cùng tôi.
Vừa nói đột nhiên Tề Nhạc vung một chưởng đập vào ngực của mình, một tầng hào quang màu ngà sữa bộc phát trong ngực của hắn, ngay sau đo thân thể Ấn Linh lập tức bị Không Động Ấn hấp trở về.
Ngũ thải quang mang bao phủ lấy Không Động Ấn từ trong ngực của Tề Nhạc bay ra ngoài, sắc mặt của hắn trở nên đỏ hồng, oa một tiếng phun một ngụm máu tươi.
Trong mắt Đông Hoàng toát ra một tia kinh hãi.
- Tề Nhạc, anh làm như vậy có tổn hại rất lớn với cơ thể, nếu như cho anh thời gian ngắn chỉ sợ anh...
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Không có gì, mọi chuyện cần phải cân nhắc tình huống xấu nhất. Đông Hoàng tiền bối tôi tạm thời phong ấn Không Động Ấn, tôi đem nó giao cho anh. Nếu như anh cảm thấy tôi không có khả năng quay về thì đem Ấn Linh tiền bối thả đi, cùng Kính Trung Tiên tiền bối thương lượng đối sách giải quyết nguy cơ của nhân loại. Nếu như có thể hy vọng đến lúc đó Đông Hoàng tiền bối cũng có thể trợ giúp một tay. Dù sao địa cầu là trụ cột của thế giới, nếu như nhân loại thật sự bị hủy diệt thế giới này sẽ lâm vào bóng tối, tôi nghĩ ngài không muốn nhìn.
Sắc mặt Đông Hoàng biến đổi, thở dài một tiếng, nói:
- Dũng khí như anh tôi mới nhìn thấy lần đầu tiên, khó trách anh có thể lĩnh ngộ áo nghĩa chính thức của Hiên Viên kiếm, bọn họ không có chọn lầm người. Tốt, tôi đáp ứng anh, nếu như anh không quay về thì cho dù tôi vi phạm quy tắc ta tôi cũng phải phá phong ấn đi tới địa cầu. Tề Nhạc, anh có thể phong ấn Không Động Ấn thì đã mạnh hơn tưởng tượng của tôi rồi. Anh cảm thấy nếu chúng ta động thủ với nhau thì anh cho rằng mình có mấy phần cơ hội.
Tề Nhạc ngẫm lại, nói:
- Đại khái ba phần a.
Đông Hoàng nhìn qua sắc mặt bình tĩnh của Tề Nhạc thì hắn biết rõ Tề Nhạc cũng không có nói dối, tuy hắn không biết vì cái gì Tề Nhạc có được cơ hội lớn như vậy, nhưng mà từ những gì hắn vừa làm thì hắn không có nói ngoa.
Tề Nhạc nhìn qua ánh mắt nghi hoặc của Đông Hoàng thì đã biết hắn nghĩ cái gì rồi, cười nói:
- Kỳ thật rất đơn giản. Đúng vậy, thực lực của anh bây giờ rất mạnh. Nhưng mà tôi không chỉ là một nhân loại. Vào một khắc tôi lĩnh ngộ nhân giả chi tâm thì bản thân của tôi ít nhất có được hơn bảy thành thực lực của Hiên Viên kiếm. Tôi chính là Hiên Viên kiếm.
Đông Hoàng chợt nói:
- Thì ra là thế, đặc tính của Hiên Viên kiếm hơn bản thân của tôi, anh nói không sai, ba thành cơ hội anh vẫn có. Đã như vầy tôi cũng yên tâm đưa anh đi Thần Giới. Chúng ta đi thôi.
Kim săc quang mang nhàn nhạt từ trên người của Đông Hoàng phóng ra ngoài, thời điểm thân thể hắn và Tề Nhạc bao phủ vào trong. Phiêu nhiên bay đi, hắn bay thẳng về hướng vương tọa.
Bỗng nhiên thân thể của hai người xuyên qua vương tọa đi vào một không gian đặc thù.
Bình đài màu ngà sữa, nhìn qua bình đài này không có chút đấu vết kết nối không gian nào cả, dưới chân hoàn toàn là một mảnh đất bằng bạch ngọc, mà chung quanh thì là bầu trời đêm. Từng đạo tinh quang lóe lên giống như đang đứng trong vũ trụ.
Đông Hoàng nhìn qua bầu trời đêm, thản nhiên nói:
- Tề Nhạc, anh co thể cảm giác được cái gì?
Tề Nhạc nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm nói:
- Vũ trụ mênh mông, khí tức năng lượng vô biên vô hạn.
Đông Hoàng gật gật đầu. Nói:
- Đúng vậy, thời điểm mỗi lần tôi đi tới đây Cũng có được cảm giác như vậy. Mà ở trong đó chính là thông đạo đi thông tới Thần Giới, cũng là một thông đạo cuối cùng. Tề Nhạc, có phải anh rất ngạc nhiên quan hệ giữa tôi và Kính Trung Tiên?
Tề Nhạc nói:
- Đó là việc riêng của hai người, tôi không cần biết.
Đông Hoàng mỉm cười, nói:
- Kỳ thật nói cho anh nghe cũng không có gì, có lẽ anh cũng đoán được một chút, anh sắp đi tới Thần Giới. Như vậy anh phải biết được tất cả, như vậy sau khi đi tới Thần Giới anh sẽ tốt hơn. Tuy tôi không rõ anh muốn làm cái gì ở đó, nhưng mà hiểu nhiều cũng tốt.
Tề Nhạc gật gật đầu, lẳng lặng lắng nghe.
Trong mắt Đông Hoàng hiện ra hào quang phức tạp, hình như đang nhơ lại cái gì đó.
- Thủy hỏa nhị thần sáng tạo ra thế giới chúng ta cũng không sai. Mà chúng thần của Thần Giới kỳ thật cũng do thủy hỏa thần sang tạo ra, kỳ thật đó là nhân loại.
*****
Trong nội tâm Tề Nhạc cả kinh, nói:
- Thần là nhân loại?
Đông Hoàng cười cười tự giễu, nói:
- Thần, chẳng qua chỉ là danh xưng êm tai mà thôi. Kỳ thật thần cũng chỉ là con người. Cũng không có gì khác nhau quá lớn, chỉ nắm giữ một ít năng lượng huyền bí, so với nhân loại hiện tại thì mạnh hơn nhiều, cho nên mới được gọi là thần, trên thế giới này lúc nào đã tồn tại thần? Kỳ thật chỉ là hình thái tồn tại của năng lượng, cho dù là thủy hỏa thần cũng không ngoại lệ.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Chỉ vì cấp bậc năng lượng cao thấp khác nhau cho nên địa vị cũng khác nhau.
- Không sai, đúng là như thế. Kỳ thật thực lực của anh bây giờ đã có thể xưng là thần rồi, thậm chí so với đa số thần còn mạnh hơn nhiều. Thần sớm đã xuống dốc. Hai vị thủy hỏa thần kia kỳ thật rất buồn cười. Anh có biết ngay từ đầu bọn họ sáng tạo ra nhân loại làm gì hay không?
Tề Nhạc lắc đầu.
Đông Hoàng nói:
- Là vì tranh đấu của hai bọn họ mà thôi. Tuy bọn họ là thần cường đại nhưng là hai cá thể, đạt tới cấp bậc của bọn họ thì cho dù cố gắng thế nào, hấp thu bao nhiêu năng lượng cũng chỉ có nhiều hơn một chút mà thôi. Cho nên bọn họ nghĩ tới phân liệt thân thể của mình ra, bồi dưỡng từng cái để hấp thu nhiều năng lượng hơn. Đáng tiếc là những thân thể này từ từ cường đại lên và có được tư tưởng của mình, bọn họ không nguyện ý bị khống chế bởi vậy sau đó mới xảy ra nhiều chuyện.
- Thủy hỏa hai gia hỏa kia quá cường đại, bọn họ phân liệt cơ thể ra đầu tiên thì nhân loại có thần lực rất mạnh, nhưng không cách nào làm đối thủ của bọn họ, cho nên cuối cùng vẫn bị hủy diệt khiến cho thần của phương đông không tồn tại. Về phần phương tây cũng vậy, chẳng qua chỉ là vài con tôm tép thôi. Căn bản không có khả năng đạt được coi trọng của thủy hỏa thần. Hiện giờ tôi nói với anh chính là vân hóa của thần.
- Văn hóa của thần.
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn qua Đông Hoàng, lúc này Đông Hoàng đã không còn cuồng loạn bệnh tâm thần nữa, nhìn hắn lúc này giống như trí giả.
- Đúng vậy, cái gọi là văn hóa của thần kỳ thật chính là từ khi thần sinh ra đời tới nay dần dần sáng tạo ra văn hóa của mình. Nhân loại trên địa cầu kỳ thật cũng cũng không phải thủy hỏa thần đản sinh ra, mà là đám nhân loại đầu tiên gọi là thần sáng tạo ra a!
- Lúc trước hai người tách ra khỏi thân thể của thủy hỏa thần là cường đại nhất, bọn họ chính là Bàn Cổ cùng Nữ Oa, bọn họ có được lực lượng cực kỳ cường đại, Bàn Cổ mở ra núi sông trên địa cầu, mà Nữ Oa tắc thì giao phó sinh cơ, hơn nữa sáng tạo nhân loại. Trong quá trình làm những chuyện này thủy hỏa thần dần dần tách ra một đám người kế tiếp, sau này chính là thần.
- Những thần này không có quan hệ thân mật với Bàn Cổ cùng Nữ Oa và thủy hỏa nhị thần, bởi vì thời điểm bọn họ sinh ra đời cũng không có tư tưởng, khi cấp độ năng lượng không ngừng tăng cao thì tư tưởng mới dần dần hoàn thiện, cũng làm cho bọn họ hiểu được tầm quang trọng của năng lượng bổn nguyên.
- Ai cũng không hy vọng bị nô dịch, ai cũng hy vọng có thể đạt được năng lượng cường đại và lợi ích, đây là thói xâu của nhân loại. Cho nên những thần này sao khi Bàn Cổ cùng Nữ Oa sáng tạo địa cầu và nhân loại cũng sáng tạo thế giới thuộc về mình, cũng chính là Thần Giới phương đông.
- Bọn họ từ đầu bầu người mạnh nhất trở thành Ngọc Hoàng Đại Đế dẫn theo chúng thần phát triển. Bọn họ cũng học được biện pháp sáng tạo thần, cho nên Thần Giới càng ngày càng thịnh vượng, thần cấp thấp cũng càng ngày càng nhiều, những thần này không ngừng tìm kiếm biện pháp tu luyện để tăng cường thần lực của bản thân, thẳng đến khi cường đại hơn. Thần Giới dưới pháp tắc này cũng từ từ phát triển thành chỉnh thể của mình.
- Ngọc Hoàng Đại Đế? Thực sự có Ngọc Hoàng Đại Đế sao?
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn qua Đông Hoàng, hắn vẫn cho rằng Ngọc Hoàng Đại Đế chỉ là truyền thuyết, chẳng qua chỉ là truyền thuyết hư vô.
Đông Hoàng gật gật đầu, ngạo nghễ nói:
- Đương nhiên là có, Ngọc Hoàng Đại Đế hùng tài vĩ lược, nếu như không có hắn thì Thần Giới cũng không có khả năng phát triển nhanh như vậy.
Nói tới đây, thần sắc của hắn ảm đạm đi rất nhiều.
- Đáng tiếc hắn chỉ vì cái trước mắt, phát triển quá nhanh cho nên hai vị thủy hỏa thần đã chú ý tới. Nếu như hắn hiểu được thu liễm một ít có lẽ thời điểm thủy hỏa thần phát hiện thì bọn họ đã cường đại tới mức chống lại hai vị thủy hỏa thần rồi. Đáng tiếc đây vĩnh viễn là chuyện không có khả năng.
- Trong Thần Giới mạnh nhất chính là Ngọc Hoàng Đại Đế, nhưng mà Ngọc Hoàng Đại Đế lại cũng không phải do thủy hỏa thần trực tiếp sinh ra, hắn là do thủy thần Cộng Công tách ra một thể và tiếp tục chia lìa mà thôi. Mà mẫu tách ra này lại có được thực lực không thua gì Ngọc Hoàng Đại Đế, thậm chí còn cường đại hơn nhiều, đó chính là Vương Mẫu nương nương. Cũng là mẹ của Ngọc Hoàng Đại Đế.
Trong mắt Tề Nhạc sáng ngời, hình như hắn hiểu cái gì đó, bởi vì đúng lúc này hắn từ trong mắt Đông Hoàng nhìn thấy hào quang bi thương.
Đông Hoàng tiếp tục nói:
- Tuy Ngọc Hoàng Đại Đế là kiệt ngao bất tuân, thậm chí cũng bỏ mặc hai vị thủy hỏa thần, nhưng mà dù sao hắn cũng do Vương Mẫu nương nương tách ra, cho nên hắn phi thường tôn kính mẹ của mình. Sự vụ Thần Giới đều do Ngọc Hoàng Đại Đế chủ trì, nhưng mà chuyện của Ngọc Hoàng Đại Đế thì nhất định phải nghe theo Vương Mẫu nương nương.
Vương Mẫu nương nương tính cách thập phần táo bạo, có một ngày nữ nhân Ngọc Hoàng Đại Đế thích nhất vô tình đắc tội nàng, nàng dưới cơn thịnh nộ trực tiếp đem nữ nhân kia giết. Cũng chính vì thế mới đưa đến vết rách cực lớn giữa Ngọc Hoàng Đại Đế cùng Vương Mẫu nương nương. Vì chuyện này cuộc sống hằng ngày của Ngọc Hoàng Đại Đế khó có thể bình an, đó là nữ nhân duy nhất hắn ưa thích!
Vì nữ nhân kia hắn thậm chí nguyện ý buông tha địa vị của mình. Thế nhưng mà nữ nhân kia cũng đã chết, một bên là người yêu mình chết và một bên là mẹ của mình, hắn thậm chí không biết mình nên xử lý ra sao. Trong lòng phức tạp nên hắn đem tất cả tinh lực đặt vào việc tăng năng lượng, dốc sức liều mạng tăng lực lượng chúng thần của Thần Giới, đó là tăng lên gần như điên cuồng. Rốt cục lúc lực lượng của chúng thần có thể uy hiếp được thủy hỏa thần thì bọn họ xuất hiện. Thần Giới trong quá trình tận khả năng đối kháng rốt cục vẫn bị thủy hỏa thần hủy diệt.
Nhưng thời điểm thủy hỏa thần hủy diệt Thần Giới cũng bị trọng thương. Vương Mẫu nương nương hoàn toàn tỉnh ngộ, trước khi chết thì hiểu tất cả đều do là mình tạo thành, nàng tự bạo năng lượng và linh hồn của mình, hơn nữa lực lượng của Ngọc Hoàng Đại Đế đã bị thủy hỏa thần hủy diệt hơn phân nửa. Nếu như không phải Bàn Cổ cùng Nữ Oa là hai gia hỏa kia tồn tại chỉ sợ kết quả lúc đó là khó nói. Thần Giới xong thì thủy hỏa thần dưới lời nói của Bàn Cổ cùng Nữ Oa đã hủy diệt Thần Giới, chúng thần biến mất, biến thành năng lượng rời rạc.
*****
Mà thủy hỏa thần cũng rời đi, bọn họ đi trong vũ trụ tìm kiếm nơi có thể khôi phục nguyên khí của mình. Trước khi bọn họ rời đi đã đem Thần Giới hoàn toàn phong ấn. Bọn họ muốn hủy diệt hoàn toàn Thần Giới, nhưng mà Ngọc Hoàng Đại Đế kinh doanh nhiều năm nên Thần Giới dễ dàng bị hủy như vậy sao?
Dùng lực lượng khi đó của bọn họ cũng chỉ có thể tiến hành phong ấn mà thôi. Sau đó bọn họ thu thập thần thức và linh hồn của những thần cường đại nhất lại chế tạo thành thập đại thần khí. Giao cho Bàn Cổ cùng Nữ Oa chưởng quản một lần nữa sáng tạo thế giới loài người. Nha.
Tôi quên nói địa cầu có hình thái lúc đó không như bây giờ, thể tích so với hiện tại lớn hơn không chỉ gấp mười lần, trong lần thần chiến đó nên đã biến nhỏ lại, thậm chí ngay cả Bàn Cổ cùng Nữ Oa sáng tạo ra nhân loại cũng bị hủy diệt, chỉ còn sót lại rất nhiều năng lượng biến dị mà thôi.
Nhân loại khi đó không sống được. Thời điểm thần chiến kết thúc thì Bàn Cổ cùng Nữ Oa cộng đồng cố gắng, Bàn Cổ dùng Bàn Cổ Phủ Khai Thiên Ích Địa, Nữ Oa lại ban cho địa cầu sinh cơ. Đáng tiếc lại sáng tạo ra những năng lượng biến dị kia, tạo thành rất nhiều sinh vật biến dị, đó chính là đám viễn cổ cự thú, địa cầu trọng sinh không còn là địa cầu như trước kia.
Thập đại thần khí phân biệt bị Bàn Cổ cùng Nữ Oa phong ấn trên địa cầu. Sau khi hoàn thành mọi chuyện thì bọn họ cũng rời khỏi thế giới này, đi cùng thủy hỏa thần. Trong quá trình này bọn họ khống chế chính thức chỉ có chín kiện thần khí, bởi vì thần khí đứng đầu đã bị thủy hỏa thần tự mình phong ấn. Đó chính là tôi, Đông Hoàng Chung.
Tề Nhạc nhìn qua Đông Hoàng thật sâu, lúc này hắn đã hiểu tất cả, tuy Đông Hoàng cùng Ấn Linh và đại sư Trát Cách Lỗ lúc trước nói không giống nhua, nhưng hắn vẫn hoàn toàn tin tưởng, lúc này Đông Hoàng nói mới là chân tướng sự thật, bởi vì hắn đúng là hùng tài vĩ lực dám chống lại thủy hỏa thần.
- Anh chính là Ngọc Hoàng Đại Đế. Kính Trung Tiên tiền bối chính là ái phi của anh. Là ái phi bị Vương Mẫu nương nương hủy diệt đúng không?
Tề Nhạc hỏi.
Đông Hoàng đắng chát gật gật đầu.
- Đã sớm không còn Ngọc Hoàng Đại Đế, tôi hiện giờ chỉ là linh hồn chủ đạo của Đông Hoàng Chung mà thôi.
Tề Nhạc nói:
- Nếu lúc trước anh dẫn phát chiến tranh vậy tại sao thủy hỏa thần không có hủy diệt anh, mà chế tạo thành thần khí.
Đông Hoàng lạnh nhạt nói:
- Anh cho rằng bọn họ không muốn hủy diệt tôi sao? Chẳng qua là bọn họ khi đó làm không được mà thôi. Tôi là linh hồn đạt tới cấp độ của bọn họ, là vĩnh viễn bất diệt. Nếu như bọn họ lúc trước hủy diệt tôi thì thần thức của tôi lập tức rời khỏi thế giới này, tôi chạy trốn tới một nơi khác là được. Chỉ cần cho tôi đủ thời gian để hấp thu năng lượng thì tôi sẽ trở về, đó là kết quả thủy hỏa thần không muốn nhìn thấy, cho nên bọn họ mới quyết định phong ân tôi, vĩnh viễn không cho tôi cơ hội tăng năng lượng lên. Cho nên tôi biến thành Đông Hoàng Chung. Hiện tại tôi thậm chí không thể đặc chân lên Thần Giới, càng không cách nào sáng tạo chúng thần.
Từ trên người của Đông Hoàng Tề Nhạc cảm giác được khí tức chán chường, nhưng mà hắn cũng hiểu được đã từng là siêu cấp cường giả biến thành một kiện thần khí, loại cảm giác này cho dù là kẻ nào cũng không thể thừa nhận. Ai đúng ai sai đây?
Đứng trên lập trường khác nhau thì đáp án cũng không giống nhau. Thủy hỏa thần không sai, bọn họ lo lắng chúng thần quá cường đại sẽ sinh ra ảnh hưởng tới thế giới, cũng uy hiếp sự tồn tại của bọn họ, mà Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không có sai. Ai cũng không hy vọng trên đầu của mình bị đè nặng.
Đối với Tề Nhạc mà nói những chuyện này không có ý nghĩa, hắn hiện tại muốn làm chính là giải quyết vấn đề địa cầu.
Đông Hoàng Chung nhìn qua Tề Nhạc, đột nhiên hào quang trong mắt nhu hòa hơn rất nhiều.
- Mọi thứ đã biến mất, nhưng mà có thứ không có biến đổi.
- Không có biến đổi? Có ý gì?
Tề Nhạc kinh ngạc hỏi.
Đông Hoàng lạnh nhạt nói:
- Chẳng lẽ anh không phát hiện sao? Kỳ thật nhân loại ở địa cầu không có gì khác so với ở Thần Giới, đều không ngừng tăng thực lực của mình lên. Lúc trước Thần Giới tăng lên trong quá trình dài dằng dặc, nhân loại các người hiện giờ cũng như vậy. Chỉ có điều đi không cùng đường mà thôi. Trong ngàn vạn năm qua thần thức của tôi bao phủ thế giới loài người, tôi nhìn thấy xã hội loài người phát triển.
- Tôi thấy các người phát triển khoa học kỹ thuật, trong cảm giác của tôi đó là chuyện khủng khiếp hơn năng lượng tăng lên. Có một ngày nào đó, khi mà khoa học kỹ thuật của các người hủy diệt thế giới này chỉ sợ kết quả cuối cùng cũng không có gì khác so với Thần Giới lúc trước, đều đi tới quá trình hủy diệt. Cho dù thủy hỏa thần không hiện ra thì các người cũng hủy diệt mình. Khoa học cao tốc phát triển đối với nhân loại mà nói cũng không phải chuyện tốt.
Đông Hoàng giải thích làm cho Tề Nhạc sinh ra cảm giác hiểu ra, đúng a! Khoa học kỹ thuật phát triển quả quả thật mang lại cho nhân loại cuộc sống mới. Nhưng mà khoa học kỹ thuật phát triển đồng thời cũng mang lại cho nhân loại quá nhiều mặt trái, hoàn cảnh bị phá hư, vũ khí hủy diệt lớn cũng xuất hiện, không một thứ gì có thể thay đổi hiện trạng bây giờ, thời điểm một ngày khoa học kỹ thuật phát triển mạnh mẽ nói không chừng thế giới loài người thật sự tự đưa mình vào con đường hủy diệt. Đây là chuyện không ai muốn nhìn thấy, nhưng mà thật sự có thể tránh được sao? Quá khó.
Đông Hoàng mỉm cười nói:
- Hiện tại anh cũng hiểu được ít chuyện của Thần Giới lúc trước rồi. Kỳ thật ngay cả tôi cũng không biết thủy hỏa thần phong ấn Thần Giơi ra sao. Tôi mở cửa Thần Giới trước kia, nhưng mà gặp được cái gì, được cái gì phải xem chính anh. Nếu như anh có thể tăng lên cấp độ hiện giờ của tôi thì nói không chừng mọi chuyện trong tương lai sẽ cải biến.
- Ít nhất anh co thể dùng thủ đoạn của mình khống chế thế giới loài người phát triển, cũng chỉ có như vậy nhân loại mới tồn tại được, tôi cho anh biết những chuyện này chỉ là muốn truyền thụ kinh nghiệm cho anh mà thôi, về phần tương lai anh sửa đổi được cái gì tôi không cách nào can thiệp được. Có lẽ tôi thật sự vĩnh viễn ở lại nơi này, Tề Nhạc, tôi cầu anh một chuyện.
Tề Nhạc nói:
- Tiền bối, ngài nói đi, nếu làm được tôi sẽ làm.
Đông Hoàng nói:
- A Tiên là người tôi yêu nhất trên đời. Kỳ thật vừa rồi tôi nói với Không Động Ấn là có chút nói ngoa. Tôi không thể rời khỏi phong ấn này. Nếu như có thể sau khi lực lượng của anh không cần tới a Tiên thì đem nàng đưa tới nơi này, ít nhất tôi sẽ không cô tịch, đây là kỳ vọng lớn nhât đời của tôi. Có thể không?
Tề Nhạc nói:
- Tiền bối, nếu như tôi còn sống trở về, hơn nữa giải quyết nguy cơ của địa cầu thì nhất định đưa Kính Trung Tiên tới bên cạnh anh, để cho vợ chồng các người đoàn tụ. Nếu như tôi không về được nàng cũng có thể ở bên cạnh anh, còn hy vọng anh chiếu cố đồng bạn của tôi.
*****
Đông Hoàng cười ha hả, hào khí tăng lên, nói:
- Tốt. Đây là lời hứa hẹn của nam nhân. Lực lượng của anh đã khôi phục không kém bao nhiêu, tôi sắp bắt đầu.
Hắn và Tề Nhạc nói nhiều như vậy chính là muốn cho Tề Nhạc hiểu những chuyện xảy ra ở Thần Giới lúc trước. Một chuyện khác cũng tận khả năng khôi phục lực lượng. Vừa rồi phóng xuất Không Động Ấn khí tức linh hồn của Tề Nhạc bị chấn động rất lớn, nếu như không phải được Đông Hoàng truyền cho năng lượng thì hắn căn bản làm không được. Linh hồn cần bản thân khôi phục, cho dù Đông Hoàng cũng không giúp hắn được, lúc này Đông Hoàng cảm giác được năng lượng khôi phục không kém, lúc này hắn chuẩn bị mở thông đạo Thần Giới.
Kim sắc quang mang lóng lánh, hai luồng năng lượng khổng lồ lập tức từ trong Đông Hoàng tăng lên, hắn nương tựa vào tinh thần lực nói cho Tề Nhạc biết không nên cử động, ngay sau đó năng lượng khổng lồ bành trướng, một cái chuông vàng khổng lồ bao phủ Tề Nhạc. Đó là một cái chuông vàng không có chút trang trí nào, toàn thân bóng loáng mà trong suốt. Đông Hoàng Chung, đây là bản thể Đông Hoàng Chung sao?
Đông Hoàng mở hai tay ra, phiêu phù ở giữa không trung đột nhiên hắn bắt đầu huy động hai đấm của mình, một đoàn năng lượng màu vàng phiêu nhiên bay ra, hóa thành một quang cầu cực lớn oanh kích trên Đông Hoàng Chung.
Trong cái chung này Tề Nhạc cảm giác được âm thanh chấn động ầm ầm, nhưng mà hắn nhìn thấy từng vòng hào quang không ngừng từ trên Đông Hoàng Chung phóng thích ra, hướng vào sâu trong vũ trụ mà đi. Trong bối cảnh vũ trụ mênh mông có thể sinh ra hiệu quả như vậy, không cần hỏi Tề Nhạc cũng biết loại năng lượng này đáng sợ cỡ nào. Nếu như mình còn ở bên ngoài đối mặt với âm thanh của Đông Hoàng Chung sẽ bị chấn thành bụi phấn, đây mới là chỗ đáng sợ chân chính của Đông Hoàng ah!
Từ khi Đông Hoàng không ngừng oanh kích thì chấn động của Đông Hoàng Chung càng mạnh hơn, năng lượng màu vàng tập trung ở giữa không trung như biển cả vậy. Vầng sáng không ngừng bay lên không trung. Đột nhiên Tề Nhạc cảm thấy hoa mắt, một cầu thang kim sắc không biết lúc nào đã xuất hiện trước mặt.
Đông Hoàng có chút vội vàng nói vào tai của hắn.
- Đi mau, tôi kiên trì thời gian không quá dài, không thể bay, anh dùng thân thể mà đi, nhanh.
Nghe được Đông Hoàng nói vậy thì Tề Nhạc lập tức hành động, thân thể của hắn chạy thật nhanh, thời điểm đạp vào cầu thang màu vàng thì đôi chân lóe lên, mũi chân chỉa xuống đất nhanh chóng leo lên đỉnh cầu thang. Hắn biết rõ cầu thang này do Đông Hoàng Chung tản mát năng lượng hình thành, cho nên mình mới có thể leo lên. Chỉ cần năng lượng của Đông Hoàng không đủ thì cầu thang sẽ biến mất, đến lúc đó chuyện gì xảy ra còn khó nói.
Nhìn qua phía trước, lần này "xuyên qua không gian" hình như dễ dàng hơn nhiều, nhưng trên thực tế lần xuyên qua nào là mạo hiểm nhất. Vị diện khác nhau thì xuyên thẳng qua khó khăn cũng khác nhau, mà vị diện mạnh nhất như Thần Giới phương đông mạo hiểm tinh mạng là rất lớn.
Cảm thấy áp lực bao quanh thân thể Tề Nhạc thì mỗi tế bào của hăn trơ ra mười phần. Nhưng mà hắn không dám dừng lại, hắn cũng không biết mình leo lên bao lâu, tiếp tục không ngừng đi lên trên và tiếp tục không ngừng nỗ lực, bỗng nhiên thế giới chung quanh biến thành màu vàng.
Tề Nhạc cũng không biêt thời gian qua bao lâu, lúc hắn nghe được tiếng chuông cổ xưa thì tiến vào một cảnh giác đặc thù và tỉnh táo lại, trước mắt xuất hiện trước mặt là cánh cửa cực lớn, mà ở dưới chân có những đám mây màu vàng.
- Nơi này chính là Thần Giới Nam Thiên môn, tôi chỉ có thể đưa anh đi tới nơi này. Tề Nhạc, tôi tin tưởng anh nhất định còn sống quay về.
Âm thanh suy yếu của Đông Hoàng vang lên trong lòng của Tề Nhạc, sau một khắc khí tức của hắn đã rời xa.
Thần Giới, Thần Giới phương đông, rốt cuộc mình cũng tới, cảm thụ chung quanh Tề Nhạc có cảm giác muốn hô to. Cảnh vật trước mặt rất chân thật. Càng làm hắn kinh ngạc là sau khi đi vào Thần Giơi phương đông áp lực chung quanh thân thể biến mất. Thậm chí không khí cũng không khác gì địa cầu. Không khí tươi mát giống như có rừng rậm bao phủ, mọi thứ chung quanh tuy hư ảo nhưng cảm giác lại rõ ràng hơn ở địa cầu.
Chậm rãi tiến lên đi tới cánh cửa cực lớn kia. Xuyên thấu qua cửa Tề Nhạc có thể nhìn thấy một không gian màu vàng.
Rất nhanh hắn chạy tới trước cửa lớn, đúng lúc này đột nhiên Tề Nhạc nhìn thấy một màn kỳ dị, bên kia cánh cửa không hề có dấu hiệu xuất hiện một Tề Nhạc khác đứng đó, không biết lúc nào đã xuất hiện nơi đây cùng Tề Nhạc nhìn nhau, thậm chí động tác và biểu lộ hoàn toàn giống như nhau.
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn qua mình trước mặt, biểu lộ cũng giống như hắn, Tề Nhạc giơ tay lên hắn cũng giơ tay lên làm động tác phục chế như vậy.
Tấm gương? Chẳng lẽ trước mặt mình là tấm gương? Thế nhưng mà vì cái gì cảnh vật trước mặt và sau lưng lại giống nhau, ngay cả bản thân mình cũng giống nhau?
Loại tình huống này ít nhất từ mặt ngoài không giải thích được, rốt cuộc Tề Nhạc cũng bước lên đi về phía trước.
Một màn quỷ dị xảy ra, Tề Nhạc ở đôi diện cũng làm động tác như vậy, mà sau một khắc thân thẻ Tề Nhạc thân và "Chính mình" đụng vào nhau.
Phanh một tiếng Tề Nhạc và bản thể kia ngã xuống đất, động tác biểu lộ đều giống nhau hoàn toàn. Tề Nhạc cảm giác mình đụng vào thật thể, mà sau một khắc hắn đã lui lại.
Chẳng lẽ là một năng lượng thể? Tề Nhạc không chút do dự phóng xuất Ngân Long Tráo, mà đối diện Tề Nhạc khác cũng phóng thích năng lượng. Ngân Long Tráo miễn dịch năng lượng rốt cục không hề có linh quang xẹt qua Tề Nhạc kia, dĩ nhiên là một thật thể.
Sau khi va chạm ngã xuống thì sắc mặt của Tề Nhạc đã có chút khó coi. Hắn thử thăm dò dùng năng lượng rất khỏ thử công kích, thử thăm dò xem tốc độ di chuyển cực hạn của Tề Nhạc kia, nhưng mà cho dù hắn làm như thế nào thì Tề Nhạc kia cũng làm ra động tác như hắn.
Thần Giới, quả nhiên không có đơn giản như vậy, chỉ tiến vào đã khó khăn như vậy sao? Khí tức Tề Nhạc ổn định lại, khoanh chân ngồi dưới đất. Nghiêm túc tự hỏi.
Hai mắt nhắm lại tâm thần Tề Nhạc đã vận chuyển cực nhanh, sau khi bắt đầu lĩnh vực Đông Hoàng từng hình ảnh kỳ dị xuất hiện trong đầu của hắn chăm chú tự hỏi mỗi một chi tiết, hắn tin tưởng cho dù Thần Giới có quỷ dị thì bất cứ chuyện gì cũng không có khả năng không sơ hở, đã như vầy chắc chắn có biện pháp.
Trầm tư làm cho Tề Nhạc lâm vào suy nghĩ. Ngay khi hắn suy tư không hiểu nên giải quyết như thế nào thì đột nhiên hắn suy nghĩ chuyển dời lên Thần Giới mà mình vừa leo lên, khi đó hình như có cảm giác như vượt qua không gian, tràn ngập khí tức giải thoát, hình như có biến hóa gì đó. Linh quang trong đầu lóe lên, đột nhiên hắn xoay người lại không hề nhìn qua Tề Nhạc bên kia, hắn xoay người nhìn qua bên trái.
Hắn mới vừa tiến vào thế giới này thì cảm giác như tiến vào cánh cửa lớn của Thần Giới, nhưng mà đột nhiên hắn nghĩ nếu như mình dung nhập vào thế giới này cũng đã xuyên qua đại môn chưa?
← Ch. 345 | Ch. 347 → |