Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 047

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 047: Kỳ Lân chất biến
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hắn hỏi qua Giải Trĩ, Giải Trĩ nói cho hắn biết, sau khi cảnh giới đạt tới sơ vân, thân thể của hắn đã bắt đầu cải biến. Mà khiến người ta kinh ngạc là, bất luận ngày trước Tề Nhạc bị thương nặng cỡ nào, ngày hôm sau hắn sẽ sinh long hoạt hổ, tuy thân thể của hắn từ máu tím hay màu tím xanh, thì hắn không có ý định buông bỏ buổi huấn luyện nào cả.

Thần thú Kỳ Lân, trời sinh chính là chiến đấu giả nhất trong viễn cổ hung thú, mà tiềm lực của nhân loại, chính là vô hạn. Dưới tình huống hai bên dung hợp lại, Tề Nhạc đã cải biến, hắn dần dần trở nên mạnh hơn trước. Hải Như Nguyệt nói đúng, kích thích ở bên ngoài càng mạnh, tiềm lực của Kỳ Lân càng dễ kích phát, lúc bắt đầu huấn luyện vòng thứ hai, hắn đã có thể mang theo phụ trọng một trăm ký vượt qua quảng đường một trăm cây số rất dễ dàng. Tuy vẫn không bắt được hồ ly, nhưng hắn đã từ từ tiếp cận thực lực những tinh anh kia rồi.

Phương thức huấn luyện địa ngục không chỉ khó khăn với Tề Nhạc, ngay cả những tinh anh kia cũng vậy, hiện giờ bọn họ thống nhất với nhau khi gặp Tề Nhạc sẽ goijk một tiếng cường cường, vì cái gì, bởi vì hắn chính là con gián đánh không chết (Tiểu cường). Chính vì sinh mệnh lực cường ngạng và xương cốt cứng rắn, đã thắng được tôn kính của đám tinh anh này.

Thật sự không thể dùng năng lực Kỳ Lân sao? Tề Nhạc không cho rằng là như vậy, vân lực không thể dùng, không có nghĩa là kỹ xảo cũng không thể dùng. Truyền thừa huyết mạch của Kỳ Lân có các loại năng lực bác đại tinh thâm, vân lực là trụ cột, dùng vân lực có thể sinh ra uy lực cực lớn, nhưng dù cho không có vân lực phụ trợ, kỹ năng Kỳ Lân cũng là nhất đẳng.

Thời gian mười ngày, Tề Nhạc đã lĩnh ngộ được Kỳ Lân Du, bằng vào tốc độ đã bắt được Hỏa Hồ. Sau khi thông qua các mục đích huấn luyện, hắn tiến vào giai đoạn thứ hai khiến Cơ Đức bị loại. Thời điểm hắn tiến vào giai đoạn thứ hai, lại kinh ngạc phát hiện, những bộ đội đặc chủng tiến vào trước đó đã rời đi, hoặc là nói, đã bị loại bỏ.

Nằm rạp trên mặt đất, Tề Nhạc điều tức vân lực trong cơ thể, vân lực không dùng bên ngoài, nhưng có thể dùng bên trong. Những ngày này, Tề Nhạc giật mình nhìn thấy vân lực của mình tăng trưởng cao độ, gần mười lăm ngày, phong vân lưc và hỏa vân lực được sa mạc kích thích nên tăng vọt lên rất cao, mấy ngày sau khi hắn lĩnh ngộ Kỳ Lân Du, phần tử phong trong không khí như nổi điên lên, hắn trực tiếp độ phá lên hai vân, mà hoàn cảnh sa mạc vào ban ngày, năng lượng hỏa là nhiều nhất, nhưng lại không tăng lên hai vân như phong vân lực. Đây chỉ là ngày mười lăm, trong vòng nửa tháng đã phát sinh biến hóa a.

Tâm chí của Tề Nhạc thật sự kiên nghị như vậy sao? Không. trong hoàn cảnh như địa ngục này, chỉ sợ đổi lại là ai cũng không cách nào bảo trì ý chí được. Nhưng mà, vân lực đột phá nhanh chóng chính là kích lệ duy nhất của hắn. Sau khi cảm thụ vân lực đề thăng nhanh chóng, làm cho Tề Nhạc biết rõ lựa chọn của mình là chính xác. Mười lăm ngày, từ khi hắn lĩnh ngộ thân pháp Kỳ Lân là Kỳ Lân Du, bộ đội đặc chủng đã không có ai là đối thủ của hắn. Ngày thứ năm khi tiến vào giai đoạn thứ hai.

Năm ngày đến nay, hắn hiểu được vì cái gì Cơ Đức chọn buông tha, bởi vì, giai đoạn thứ hai này thật sự khó khăn, cơ hồ không phải sức người có khả năng hoàn thành. Huấn luyện giai đoạn thứ hai cũng không phức tạp. Mục tiêu chỉ có một, chính là trong một ngày, vận chuyển một tấn đạn dược đi năm mươi cây số.

Nghe đơn giản, nhưng làm còn khó hơn lên trời. Một tấn, dùng lực lượng của Tề Nhạc hiện tại co thể làm chuyển động. Nhưng mà, trong sa mạc không có bất cư tiếp tế nào, năm mươi cây số, so với chạy ma ra tông còn dài hơn, hơn nữa còn phải kéo theo khối lượng một tấn nha. Chỉ sợ chuyện này xe tăng sẽ làm được. Không, sợ rằng xe tăng sẽ lún vào trong cát a.

Đây là huấn luyện lực lượng, cũng là huấn luyện ý chí một người, cơ bắp trên người Tề Nhạc cường tráng hơn rất nhiều, năm ngày tiến vào giai đoạn thứ hai, thân thể hắn không còn máu tím nữa, mà biến thành người da đen. Tổn thương do phơi nắng, cơ hồ mỗi người tham gia huấn luyện đều trải qua, nhưng Tề Nhạc không giống, hắn là Kỳ Lân, thủy vân lực bảo hộ làn da của hắn. Cũng bảo trì hơi nước trong người của hắn. Khi bắt đầu huấn luyện giai đoạn hai, là có huấn luyện viên đi theo, một khi bộ đội đặc chủng cảm giác mình không kiên trì nổi, có thể lập tức yêu cầu trợ giúp.

- Cường cường, không nên miễn cưỡng, trở về nghỉ ngơi một chút, ngày mai tiếp tục đi.

Âm thanh của huấn luyện viên không hề tức giận vang lên bên tai Tề Nhạc.

Tề Nhạc miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn qua bao tải lớn sau lưng, đứng bên cạnh huấn luyện viên, kiên định lắc đầu, dùng âm thanh khàn khàn nói:

- Lôi huấn luyện viên, tôi còn muốn tiếp tục một chút nữa. Tôi nghỉ ngơi xong sẽ đứng lên.

Lôi huấn luyện viên gật gật đầu, không nói cái gì nữa. Không ai biết tên thật của huấn luyện viên này là gì, những huấn luyện viên khác gọi hắn là Lôi Tử, dáng người của hắn không kém Cơ Đức, chỉ hơi thấp hơn Cơ Đức, nhưng càng hùng tráng hơn.

Hai mươi phút sau, Tề Nhạc miễn cưỡng từ mặt đất đứng dậy, chăm chú nhìn qua bao tải đạn dược sau lưng, nhìn Lôi Tử hỏi:

- Huấn luyện viên, tôi đi bao xa rồi?

Lôi Tử lạnh nhạt nói:

- Đã được khoảng mười một cây số, bây giờ là thời điểm giữa trưa, khoảng thời gian này là nóng nhất trong ngày, anh khó kiên trì được lâu hơn.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Nếu như có thể cho tôi ăn uống, nói không chừng trong vòng một ngày tôi có thể mang đi được đấy.

Lôi Tử nói:

- Anh không rõ chân lý của huấn luyện này. Khó khăn nhất của nhiệm vụ này không phải một tấn đạn dược, cũng không phải năm mươi cây số việt dã, mà là nước cùng đồ ăn. Hoặc là nói, chính là khống chế chất dinh dưỡng trong người của mình. Anh phải hiểu được, người tham gia huấn luyện không ai là người bình thường.

- Mỗi một người từ nơi này đi ra ngoài, dù chỉ thông qua huấn luyện đầu tiên, đi ra ngoài cũng là quái vật. Có thể thông qua huấn luyện thứ hai, anh phải học được cách khống chế lỗ chân lông của mình, khống chế hô hấp của mình, hoàn toàn khống chế dinh dưỡng trong người, chỉ có như vậy, anh mới đi xa được. Đã mười năm qua không ai thông qua huấn luyện này. Xem ra, thiên tài khó tìm ah!

Tề Nhạc có chút kỳ quái nhìn Lôi Tử, phải biết rằng, Lôi Tử bình thời rất khó nói mấy câu, hôm nay lại nói hơi nhiều.

- Tôi hiểu rồi, huấn luyện này muốn tôi biến thành lạc đà. Lôi huấn luyện viên, tôi nghe nói có mười bốn người thông qua huấn luyện này! Nhưng tại sao trong mười năm qua không ai thông qua huấn luyện này?

Lôi Tử nói:

- Mười bốn người thông qua huấn luyện, có ba người vượt qua khi nơi này mới kiến tạo, mười người còn lại thông qua vào năm thứ nhất, một người cuối cùng, thông qua cách nay mười năm. Anh có biết vì sao trong năm đầu tiên có người vượt qua nhiều thế không? Bởi vì mười người kia là nhân tài xuất sắc nhất của quốc gia, hoặc là nói mỗi người là quái vật.

*****

- Đều có được năng lực đặc thù, năng lực thân thể. Sở dĩ anh có thể vượt qua hơn mười cây sô, chẳng phải dựa vào đặc thù hay sao? Những bộ đội đặc chủng thông qua giai đoạn đầu tiên, sau khi tiến vào giai đoạn thứ hai, ngay cả năm cây số còn khó vượt qua, nếu như tôi đoán không sai, năng lực của anh là tích tụ nước. Nếu không, anh căn bản không kiên trì được tới bây giờ.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Ngài đoán thật chuẩn, nhưng mà, huấn luyện viên, ngài tin tưởng không, không qua mười ngày, tôi nhất định thông qua huấn luyện này.

Lôi Tử gật đầu, nói:

- Tôi tin tưởng!

- Ah, ngài tin tưởng?

Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Lôi Tử nói:

- Bởi vì anh là cường cường. Tôi năm nay bốn mươi hai tuổi, từ khi hai mươi mốt tuổi đã ở đây, trong hai mươi mốt năm này, anh là người đầu tiên tôi thấy có tiến bộ lớn nhất. Có lẽ có người dùng thời gian vài ngày là vượt qua huấn luyện đầu tiên, nhưng không một ai có tiến bộ lớn vào mỗi ngày như anh cả, có lẽ, phải dùng bay vọt về chất để hình dung. Năng lực thích ứng của anh, cộng thêm năng lực khôi phục năng lượng vô cùng mạnh, nhất là năng lực khôi phục thân thể. Dường như mỗi tế bào trong người anh không giống bình thường. Nếu như không vì thân phận của anh đặc thù, chỉ sợ có nhà khoa học muốn nghiên cứu anh rồi.

Tề Nhạc cố gắng đi lên một bước.

- Cho dù cho bọn họ nghiên cứu cũng uổng phí, bởi vì trên người của tôi, không thể nghiên cứu ra cái gì.

- Đừng nói nhảm. Mỗi khi anh nói chuyện, nước trong cơ thể anh sẽ bốc hơi một ít, chẳng lẽ chuyện đơn giản này cần tôi nói rõ với anh sao?

Đột nhiên nội tâm Tề Nhạc khẽ động.

- Huấn luyện viên, tôi có suy nghĩ, cần ngài hỗ trợ.

- Cái gì?

Lôi Tử lãnh đạm nhìn qua Tề Nhạc.

- Không nên trông cậy vào việc tôi sẽ giúp anh cái gì, muốn thông qua huấn luyện này, phải dựa vào chính anh thôi.

Tề Nhạc cười, nụ cười của hắn làm Lôi huấn luyện viên không hiểu ý.

- Lôi huấn luyện viên, tôi chỉ muốn nhờ ngài mang tô về trước khi tôi chết thôi.

Lôi Tử ngẩn người, nét mặt hắn hiện ra thần sắc không kiên nhẫn.

- Không nên chơi trò văn tự với tôi.

Tề Nhạc dừng lại, đưa mắt nhìn qua bao tải sau lưng rồi nhìn qua đoạn đường phía trước.

- Từ bây giờ trở đi, khi thân thể tôi nằm xuống, thỉnh ngài cảm giác tình huốn thân thể của tôi, nếu như ngài cảm thấy tôi sắp chết, vậy phải cho tôi nước, tính toán là ngày hôm nay tôi thất bại. Chỉ cần tôi còn chưa chết, cũng đừng có quản tôi.

Nói xong, hắn cởi sạch trang phục trên người mình ra, nhanh chóng cởi sạch, hai tay mở ra hai bên, nằm vật xuống sa mạc theo hình chữ đại..

- Cường cường, anh điên rồi sao? Anh đang muốn tự sát. Không nghĩ tới, ý chí của anh đã chịu không nổi rồi.

Lôi Tử vừa nói, một tay kéo Tề Nhạc từ mặt đất dậy. Thể trọng hơn một trăm ký của Tề Nhạc với hắn là cọng rơm.

Thân thể Tề Nhạc giãy dụa, nói:

- Lôi huấn luyện viên, không phải tôi buông bỏ. Đây là phương pháp tu luyện của tôi, ngài mau buông tôi ra.

Lôi Tử ngẩn người, nói:

- Nói bậy, con mẹ nó anh trần truồng như thế mà là phương pháp tu luyện gì? Anh đang tìm chết, nằm trong sa mạc không bao lâu anh sẽ chết khô.

Không có quần áo bảo hộ, thời điểm ánh nắng mặt trời lên cao, nước trong thân thể không duy trì được bao lâu cả.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Huấn luyện viên, ý của tôi là trước khi tôi bị chết khô, ngài phải cứu tôi, ngài cũng rõ, trong năng lực của tôi có nước. Thẳng thắn nói cho ngài biết, năng lực tôi có bốn loại, theo thứ tự là thủy, lôi, hỏa, phong. Mà muốn tăng thực lực lên, cần tăng bốn loại năng lực lên cảnh giới tiếp theo. Còn nhớ rõ ngày đầu tiên tôi không cách nào chịu nổi không, ngày hôm sau lại có thể đánh ngã toàn bộ đám người kia không? Khi đó chính là lúc tôi tiến vào cảnh giới mới. Mà bây giờ tôi phải làm, chính là muốn đạt tới cảnh giới tiếp theo. Hiện giờ tôi phải hấp thu nhiều phần tử hỏa trong không khí. Cho nên, tôi phải tận lực giảm bới năng lượng thủy trong người, chỉ có như vậy, thân thể của tôi mới có khả năng tiếp thu nhiều năng lượng hỏa thêm nữa, thời điểm này mới thích hợp nhất. Huấn luyện viên, xin cho tôi thử xem.

Lôi Tử nhìn Tề Nhạc thật sâu.

- Nhưng mà, nếu như anh gặp nguy hiểm, một khi nước trong cơ thể tiêu hao quá lớn, tôi không cứu anh được. Cấp trên đã thông báo, cho dù như thế nào cũng không được để anh gặp nguy hiểm.

- Tôi chỉ thử thôi, nếu như tôi có thể đột phá bình cảnh. Có lẽ, ngày mai tôi đã có thể vượt qua huấn luyện thứ hai này. Lôi huấn luyện viên, đây không phải chuyện ngài muốn thấy sao?

Âm thanh của Tề Nhạc rất kiên định. Đột nhiên hắn nghĩ tới, thủy cùng hỏa là hải chung năng lượng trái ngược, nếu như thân thể của mình ít nước hơn nữa, tốc độ hấp thu năng lượng hỏa tăng lên. Phong vân lực đã đạt tới hai vân, hiển nhiên là Kỳ Lân Du mang đến may mắn, nhưng hỏa vân lực không dễ dàng như vậy, mình muốn tăng nó lên, nhất định phải muốn trả giá nhiều hơn nữa. Trong sa mạc phân tử phong và phân tử hỏa rất đầy đủ, đây là cơ hội của mình nha! Đã chịu khổ thật nhiều, vì sao không mạo hiểm một lần chứ?

Tề Nhạc cho tới bây giờ là người không sợ mạo hiểm, lúc trước, hắn đã từng dùng thân thể dẫn lôi điện, tuy lần đó rất nguy hiểm, nhưng lại mang tới chỗ tốt thật lớn cho hắn. Đối mặt với nhiệm vụ giai đoạn hai không hoàn thành, Tề Nhạc biết rõ mình không có tiềm chất biến thành kỳ đà, như vậy, muốn vượt qua giai đoạn thứ hai, cần phải đột phá bình cảnh.

Chỉ cần phá tan bình cảnh hai vân, như vậy, thủy vân lực và lôi vân lực đột phá lên ba vân, đến lúc đó, thủy vân lực dồi dào sẽ ủng hộ mình hoàn thành nhiệm vụ này. Mà chỉnh thể tăng lên hai vân, cũng có nghĩa huyết mạch Kỳ Lân sẽ cải tạo thân thể của hắn thêm lần nữa, cũng thừa sức vượt qua giai đoạn hai.

- Được rồi. Nhưng mà, thời điểm tôi cảm giác thân thể anh không xong sẽ ngăn cản anh.

Lôi Tử buông Tề Nhạc ra. Nam nhân thưởng thức nam nhân, nghe có chút buồn nôn. Nhưng trước mặt là nam nhân có ý chí kiên cường như théo thì đáng được tôn trọng, loại thưởng thức này như huynh đệ của mình, huynh đệ chân chinh.

Tề Nhạc lại nằm xuống, không có quần áo, thân thể của hắn vừa tiếp xúc với sa mạc nóng rực, toàn thân như bị thiêu đốt co rút, phía trên là mặt trời, dưới thân là cát nóng rực, tư vị này, cũng không phải người bình thường có khả năng tưởng tượng.

Nằm ở đây, Tề Nhạc không có tận lực suy nghĩ cái gì, Kỳ Lân Châu trên cổ biến thành màu đỏ, vô số phân tử hỏa trong không khí thông qua Kỳ Lân Châu truyền vào người Tề Nhạc, dựa theo lộ tuyến tu luyện Thăng Lân Quyết mà vận chuyển. Tuy thủy vân lực đạt tới hai vân, nhưng bảo vệ Tề Nhạc nửa ngày hơn nửa ngày đã tiêu hao rất nhiều, mà tình huống hiện giờ, thủy vân lực tiêu hao nhanh hơn, nươc trong Tề Nhạc dưới nhiệt độ hiện giờ nhanh chong bốc hơi.

*****

Đột nhiên Tề Nhạc rất muốn cười, ánh nắng mặt trời làm mắt hắn không mở ra được. Hắn muốn cười vì hắn hiện giờ giống như cánh gà nướng. Sắp biến thành khô vàng, cánh gà nướng có mùi thơm, không biết hương vị khi mình nướng chín sẽ là gì. Ách... , mình không muốn chết như vậy nha.

Hai mắt Lôi Tử nhìn chằm chằm vào Tề Nhạc, đứng ở nơi đó, y phục trên người của hắn đẫm mồ hôi. Nhìn qua Tề Nhạc nhỏ hơn mình hai mươi tuổi, hắn như nhìn thấy mình lúc còn trẻ. Căn cứ quân sự Takla Makan không chỉ dùng huấn luyện, bản thân nó là căn cứ quân sự cực kỳ trọng yếu của quốc gia. Phương diện huấn luyện đặc thù chỉ là rất nhỏ mà thôi.

Nhưng mà, địa phương huấn luyện này biến thành thánh địa, thậm chí là thần thánh. Chỉ cần là bộ đội đặc chủng từ nơi này đi ra ngoài, cho dù không thông qua giai đoạn đầu tiên, đồng dạng cũng đạt được tôn kính của người khác. Có thể đi tới đây, bản thân đã đại biểu thực lực.

Nơi này có ba huấn luyện viên, ba người bọn họ cũng không có ở nơi này, một năm huấn luyện ở đây hai lần, mỗi lần chỉ có thời gian hai tháng. Thời gian còn lại, bọn họn sẽ có thân phận khác. Nếu như Tề Nhạc biết rõ huấn luyện viên trước mặt mình là một thiếu tướng, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào.

Sắc mặt Tề Nhạc dần dần biến đổi, làn da trở nên khô khốc, trên người đã không còn mồ hôi xuất hiện, thời gian nóng nhất trong một ngày nóng đã tới, Lôi Tử mấy lần muốn đi lên, nhưng đều không đi. Ngay cả hắn cũng cảm nhận được thân thể Tề Nhạc có biến hóa, hai chủng biến hóa cực đoan, một loại là chấn động năng lượng mãnh liệt, mà một loại khác, chính là đi tìm chết.

Nóng sao? Thời điểm thân thể của hắn bị nướng tới mức không còn cảm giác nóng, nếu thần chí hắn không còn thanh tỉnh thì hắn sẽ chết. Trong lúc mơ hồ, Tề Nhạc nhìn thấy mình khi còn bé. Thời điểm hắn bắt đầu hiểu chuyện, đã từng hỏi qua viện trưởng cô nhi viện, cha mẹ mình là ai. Viện trưởng cô nhi viện trả lời rất đơn giản, cùng như cô nhu khác, hắn bị vứt bỏ trước cửa cô nhi viện, trên người hắn chỉ có một mảnh giấy, phía trên ghi hai chữ đơn giản, chính là cái tên Tề Nhạc.

Cha mẹ? Đối với Tề Nhạc mà nói, hai chữ này quá xa xôi a! Khi còn bé, Tề Nhạc chưa bao giờ nguyện ý rời khỏi cô nhi viện, bởi vì hắn sợ nhìn thấy hài tử khác đang vui vẻ vì có cha mẹ bên cạnh. Khi đó, tính cách của hắn hơi quái gỡ, thẳng tới khi vào trung học, hắn gặp được đại ca Yên Nam, loại tình huống này mới cải biến, kết quả cải biến, chính là hắn biến thành côn đồ, lưu manh. Một căn bã của xã hội.

Cặn bã, đây là từ ngữ khó nghe cỡ nào ah! Tề Nhạc có chút muốn khóc, thời điểm này, thân thể không còn bài tiết mồ hôi nữa. Hắn muốn khóc, nhưng không phải bởi vì thống khổ, mà là vì khoái hoạt. Hoặc nói là vì cảm kích. Trát Cách Lỗ đại sư cải biến vận mệnh của hắn, cũng là mọt trong những người hắn cảm kích nhất từ khi chào đời tới nay.

Cơ Đức nói rất đúng, Tề Nhạc là người có lòng tự trọng rất mạnh. Không có ai trời sinh đã là lưu manh, nhưng hắn lúc trước quá bất lực, trừ số tiền cứu tế hắn nhận được từ quốc gia để sinh hoạt ra, không có người nào nguyện ý trợ giúp hắn, cũng không có ai có thể trợ giúp hắn cải biến hiện trạng khi đó. Nhưng Trát Cách Lỗ xuất hiện lại cải biến tất cả, cho hắn lực lượng, có được huyết mạch Kỳ Lân Vương, hắn có được ngày hôm nay.

Đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc xuất hiện cổ ý chí chiến đấu chưa từng có từ trước nay, cơ hội, mình đã có cơ hội trở nên cường đại hơn, bất luận là gặp phải khó khăn gì, chỉ cần không chết thì ta sẽ mạnh hơn. Ta là Kỳ Lân, là vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cũng là vương của thần thú. Trong tích tắc này, đột nhiên hắn từ mơ hồ trở nên thanh minh hơn, Tề Nhạc cảm nhận rất rõ ràng, thân thể của mình như dung hợp làm một thể với sa mạc, trong đầu hiện ra kỹ xảo Kỳ Lân, mỗi cái đều rõ ràng hơn trước, hỏa vân lực nóng bỏng đột nhiên biến thành chất lỏng ôn hòa, từ màu đỏ như biến thành mặt nước màu xanh lá, trong sát na này, Tề Nhạc nhìn thấy được, tím, lam, hồng, thanh bốn màu sắc trong cơ thể sáng ngời lên.

Đây là cảm giác không cách nào hình dung được, mỗi tế bào trong người vốn ảm đạm biến thành sinh động hơn trước, mỗi một tế bào không ngừng phân liệt, xương cốt có cảm giác ngứa ngáy, toàn thân như tràn ngập lực lượng, nhất là cánh tay phải của Tề Nhạc, cẳng tay lại biến thành màu đen. Đây là màu đen huyền, tràn ngập lực lượng.

Lôi Tử nhìn thấy hô hấp Tề Nhạc xuất hiện khoảng cách, hắn biết rõ, đây là thời điểm mình nên ra tay, nếu không, sẽ không còn khả năng cứu được nữa. Thời điểm hắn mới móc bình nước ra, chuẩn bị cứu Tề Nhạc. Trong mắt của của hắn xuất hiện hào quang sáng rực. Dưới ý thức thân thể lui ra phía sau.

Kỳ Lân Châu xuất hiện hào quang phi thường chói mắt, lôi điện màu tím phóng lên trời, ngay sau đó là ngọn lửa màu đỏ, về sau chính là gió cuồn cuộn, cuối cùng, thứ trân quý nhất trong sa mạc này, một cảm giác hơi nước ướt át. Ngay sau đó, một màn kỳ dị xuất hiện. Thân thể Tề Nhạc như hạt cát phiêu tán trên không trung, trong bốn đạo quang mang kia, cát dính trên người của hắn biến mất.

Bốn sắc quang mang bắt đầu xoay tròn, bao phủ thân thể Tề Nhạc vào trong. Lôi Tử nhìn rất rõ ràng, trước ngực và sau lưng Tề Nhạc có đồ án con quái thú. Thân thể màu đen, bộ lông màu bạc, có một cái sừng kỳ dị, con quái thú này đang phát ra hào quang rực rỡ, con quái thú này như sống lại, quang ảnh nhàn nhạt bao phủ toàn thân Tề Nhạc.

Âm thanh phách phách ghê người vang lên, đó là âm thanh xương cốt Tề Nhạc ma sát với nhau, Lôi Tử trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh trước mặt, thân thể Tề Nhạc như biến hóa, làn da ngăm đen khôi phục màu cổ đồng như trước kia, không còn dấu vết héo rủ, một tầng hào quang óng ánh hiện ra trên làn da, tóc dài màu đen rối tung xõa ra phía sau đầu, một cổ khí phách cực kỳ mạnh mẽ từ đồ án quái thú hiện ra, cường hãn, Lôi Tử chỉ dùng hai chữ khí phách hình dung được thôi.

Hắn nhìn kỹ, gương mặt Tề Nhạc hơi biến hóa, tuy gương mặt vẫn không tính là anh tuấn, nhưng ngũ quan hài hòa hơn không ít, có lẽ là do tiến hành huấn luyện đặc thù nửa tháng qua, gương mặt hắn hiện giờ rất cương nghị.

- Rốt cuộc tiểu tử này là dị năng giả gì, tại sao kỳ quái như thế?

Trong nội tâm Lôi Tử nghi hoặc.

Mười lăm ngày, trong thời gian mười lăm ngày ngắn ngủi, Tề Nhạc trước sau phá tan cảnh giới sơ vân, tiến vào cảnh giới hai vân. Đây không thể dùng ngẫu nhiên mà giải thích được. Ngẫu nhiên được thành lập từ rất nhiều nhân tố. Sau khi đạt được Kỳ Lân bát trân, Kỳ Lân Xích, Kỳ Lân Châu cùng Kỳ Lân Ẩn đã bắt đầu cải tạo thân thể Tề Nhạc, thay đổi trạng thái ngưng kết vân lực của Tề Nhạc, bởi vì có được Xá Lợi Thủ Châu chấn thủ tâm thần, Tề Nhạc tu luyện căn bản không có chuyện tẩu hỏa nhập ma. Tích lũy nhiều ngày như thế, cộng thêm một ít ngẫu nhiên, hắn đã bắt đầu cảm nhận được Giải Trĩ nói Kỳ Lân nhanh nhất.

*****

Tốc độ tu luyện Kỳ Lân rất nhanh, bản thân của nó tu luyện nhanh hơn thần thu khac. Huống chi còn xuất hiện Lam Hải Lôi Châu, lực lượng thiên nhiên thúc dục toàn thân, rốt cuộc Tề Nhạc cũng rảo bước tiến lên con đường cường giả chính thức.

Thân thể của hăn lúc này cải biến còn rõ ràng hơn lần đầu tiên, Tề Nhạc cảm giác mỗi tấc thân thể có biến hóa, bốn loại thuộc tính vân lực kết hợp cùng với nhau, giống như có âm thanh uy nghiêm không ngừng gào thét trong người của hắn. Hỏa cùng phong, thủy cùng lôi lưu chuyển nhanh chóng trong thân thể của hắn, nhưng thân thể Tề Nhạc lúc này tê liệt rõ ràng hơn trước, chín khỏa Lam Hải Lôi Châu bao phủ thân thể của hắn, năng lượng bộc phat chậm chạp lại, trước kia kinh mạch của hắn đã đủ rộng rồi, lam, tím hai màu năng lượng không ngừng từ trong chín khỏa bảo châu tán dật ra ngoài, thân thể tiến vào trạng thái hôn mê, nhưng Tề Nhạc vẫn cảm nhận được năng lượng khổng lồ trong đó.

Thân thể khôi phục nhanh chóng, cảm giác thân thể tràn ngập lực lượng mở hai mát ra. Bốn sắc quang mang xoay quanh thân thể không ngừng hội tụ vào người của hắn, hư ảnh Kỳ Lân chân đạp tường vân bốn màu, đầu cao nhìn trời. Đột nhiên Tề Nhạc cảm giác tai phải của mình rất ngứa, giống như có vô số con kiến đang bò trong kinh mạch, thân thể đứng trong hư không gào to, giống như lôi điện giữa trời quang, mạch máu màu xanh hiện rõ trên cơ bắp cánh tay phải, năng lượng khủng bố ngưng tụ trong cơ bắp.

Bầu trời đang nắng chói chan biến đổi, mây đen che phủ, mặt đất mất đi hào quang, gió táp quét qua, phong hành vân chuyển, đột nhiên thân thể trần trụi của Tề Nhạc đau đớn như bị người ta xé rách thành từng mảnh, chỗ cánh tay phải, năng lượng một đen một bạc lưu chuyển, Tề Nhạc biết rõ, rốt cuộc mình cũng có được Kỳ Lân Tí rồi, tuy đây chỉ là hình thức ban đầu, nhưng mà, mang cho mình thực lực tăng vọt về chất.

Mười lăm ngày, tu luyện tới vân thứ hai, như vậy, mười lăm ngày còn lại, ta có thể tăng thực lực lên ba vân không? Thân thể hạ xuống đất, cơ bắp cánh tay phải bành trướng, một tấn đạn dược với hắn mà nói vốn là cực hình, Tề Nhạc lúc này nâng nó qua đầu, nói:

- Lôi huấn luyện viên, ngài chờ tôi.

Ánh sáng màu xanh dưới chân lóe lên, giống như chỉ nhìn thấy ảo ảnh, thân thể của hắn biến mất không thấy gì nữa, bóng lưng cao lớn hùng vĩ kia, cánh tay phải như ma vương lưu lại ấn tượng không cách nào phai mờ trong tâm trí Lôi Tử.

Tề Nhạc đi rồi, đột nhiên bầu trời xuất hiện dị tượng, tuy ánh mặt trời lại chiếu hào quang lên người Lôi Tử, nhưng hắn vẫn cảm giác toàn thân lạnh lẽo. Thời điểm Tề Nhạc bay lên không trung, hắn phát hiện thân thể của mình được khí lưu vô hình bao phủ, khi đó, hắn không dám động, giống như chỉ cần hắn hơi biến hoa, sẽ dẫn thiên địa hạo kiếp lên người. Hai mươi mấy năm qua đi, Lôi Tử lại cảm giác được có người mang tới cảm giác áp bách như vậy cho hắn.

- Chẳng lẽ, huy chương kim cương lại xuất hiện nữa sao? Xem ra, khảo nghiệm thứ ba không cách nào ngăn cản bước chân của anh ta. Xem ra, mình nên báo cáo cho thượng cấp biết mới được.

Bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên thân thể Lôi Tử chạy đi, sau đó biến mất sau sườn núi của sa mạc.

Nửa tháng sau. Phi trường quốc tế ở Kinh Thành.

Hải Như Nguyệt mặt không biểu tình đứng ở lối ra phi cơ thứ mười ba. Có lẽ hôm này nàng không làm việc, cho nên cố ý không mặc trang phục nghề nghiệp, mà lựa chọn một cái váy màu lam nhạt, nếu như không phải trên bờ vai có một áo choàng lông chồn màu bạc, chỉ sợ rất khó tưởng tượng nàng đang mặc trang phục mùa đông. Tóc dài cột thành đuôi ngựa, nhìn nàng tăng thêm vài phần vũ mị, ít đi vài phần kiên cường bá đạo.

Nàng đi vào sân bay thời gian ngắn, hôm nay là ngày bọn người Minh Minh trở về, đã rời đi hai tháng rồi, hôm trước Trát Cách Lỗ thông tri Hải Như Nguyệt rằng bọn họ sắp quay về, thời gian diễn ra hội trao đổi càng ngày càng gần, Hải Như Nguyệt càng ngày càng khẩn trương hơn, hiện tại bọn người Minh Minh trở về rất kịp thời, mặc dù nàng tới phi trường, nhưng tâm đang nghĩ về người khác.

Tề Nhạc đã rời khỏi Kinh Thành thời gian một tháng, một tháng đến nay, hắn không truyền một tin tức nào trở về, giống như tiêu thất về hư không, Hải Như Nguyệt không chỉ một lần tìm Cơ Đức hỏi thăm hạ lạc của Tề Nhạc, tuy cũng bị Cơ Đức dùng lý do cơ mật quân sự. Thời gian một tháng, khoảng cách hội giao lưu càng gần, Tề Nhạc, chừng nào thì anh quay về đây?

- Chị Như Nguyệt.

Một tiếng thanh thúy, âm thanh tràn ngập kinh hỉ làm Hải Như Nguyệt từ trong suy nghĩ tỉnh lại, chỉ thấy Minh Minh mặc quần áo thể thao chạy nhanh về phía mình, ở sau lưng nàng, Yến Tiểu Ất, Điền Thử, Quản Bình cùng Mạc Địch đi theo. Tinh thần của năm người vô cùng phần chấn, một chút cũng không có mệt mỏi như người vừa đi máy bay.

- Minh Minh.

Hải Như Nguyệt giữ chặt tay Minh Minh, khí tức Thăng Long Quyết cùng Thăng Kê Quyết chạm nhau, không cần tận lực đi cảm thụ thực lực của Cơ Minh Minh cũng biết nàng tăng mạnh.

Yến Tiểu Ất vừa nhìn thấy Hải Như Nguyệt, con mắt sáng lên, bước nhanh tới trước mặt của Như Nguyệt, khóe miệng nhếch lên, nụ cười mà hắn cho rằng rất suất khí.

- Chị nhất định là long rồi, tôi sớm nghe Minh Minh nói chị là mỹ nữ tuyệt sắc, không ngờ còn đẹp hơn tưởng tượng của tôi.

Vừa nói, hắn vươn tay về phía Hải Như Nguyệt.

Hải Như Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, Yến Tiểu Ất chỉ cảm thấy hai ánh mắt như đao nhọn hóa thành thực chất nhìn qua hắn, toàn thân chấn động, tinh thần xuất hiện một tia hoảng hốt, thân thể cương cứng không biết làm cái gì được.

Hải Như Nguyệt kéo tay Minh Minh đi qua sát người Yến Tiểu Ất, Yến Tiểu Ất mơ hồ nghe nàng nói:

- Anh chỉ biết dùng mánh lới phường gian trộm cướp thôi à? Anh có tư cách gì nắm tay của tôi.

Hải Như Nguyệt đem ánh mắt nhìn qua Mạc Địch, trên mặt xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, tuy Mạc Địch cố ý mặc một cái áo khoác dài, nhưng khi nàng đi cũng xuất hiện đôi chân dài, càng làm cho người ta cảm thấy kinh tâm động phách. Lần trước Mạc Địch, Điền Thử cùng Yến Tiểu Ất không có tiếp xúc với Hải Như Nguyệt, chỉ khi an bài nàng đi qua Tây Tạng, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, hai mỹ nữ không khác tuổi nhìn thấy nhau, trong mắt xuất hiện ôn nhu nhàn nhạt.

- Xin chào, tôi là Hải Như Nguyệt.

Đối mặt với Mạc Địch, Như Nguyệt chủ động duỗi bàn tay trắng nõn thon dài, Mạc Địch nằm tay nàng, mỉm cười, nói:

- Xin chào, tôi là Mạc Địch.

Hải Như Nguyệt nhìn Điền Thử cũng gật đầu với Quản Bình, nói:

- Chúng ta đi thôi, đi lên xe rồi nói.

Xe Cadillac đã đậu bên ngoài chờ bọn họ, vừa mới lên xe, Minh Minh cũng có chút không chờ đợi được nói:

- Chị Như Nguyệt, Tề Nhạc còn chưa về sao?

Nàng biết Cơ Đức đã mang Tề Nhạc đi tiến hành đặc huấn, nhưng cụ thể đi nơi nào Cơ Đức không nói cho nàng biết.

Như Nguyệt lắc đầu, nói:

- Còn không có, nhưng có lẽ nhanh thôi. Bây giờ còn cách hội giao lưu mười ngày. Lần trước anh ta rời đi đã nói là một tháng. Thành quả các người thế nào?

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)