← Ch.048 | Ch.050 → |
Dưới loại tình huống này, trước khi chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần còn chưa tu luyện tới mức cường đại, rất khó là đối thủ của bốn đại gia tộc.
Từ khi trên thế giới tứ đại gia tộc xuất hiện cảnh không thuần phục chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, thì nghĩ tất cả biện pháp ngáng đường, xuất hiện biến hóa lớn, trách nhiệm thủ hộ phương đông của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đã bị tứ đại gia tộc ra tay làm ảnh hưởng, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Từ khi bắt đầu, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đã quyết liệt với bốn đại gia tộc.
Bốn đại gia tộc đi tới Quỷ Kiến Sầu cũng không có nhiều người, nhưng tất cả đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của bốn đại gia tộc, bốn người đứng trước chậm rãi đi lên, đi vào tới trước bốn tấm bia đá, tuổi của bốn người không khác gì nhau, trẻ tuổi nhất cũng đã vượt qua sáu mươi rồi.
Lạc gia tộc trưởng Lạc Trường Tín mỉm cười, nói:
- Trầm huynh, lần này tới địa bàn của huynh, kính xin chiếu cố nhiều hơn. Chuyện trăm năm trước tôi không muốn nó xuất hiện nữa, không biết Trầm gia chuẩn bị như thế nào?
Người này là người trẻ tuổi nhất trong bốn tộc trưởng, nhưng nhìn về phía trên, cho người ta cảm giác trầm ổn.
Trầm Trác nhìn Lạc Trường Tín, trong nội tâm thầm mắng, đúng là lão hồ ly, vừa gặp mặt đã bắt đầu thăm dò mình, bất động thanh sắc nói:
- Trầm gia chúng tôi cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy nữa. Hơn trường hạo kiếp trăm năm trước, bốn đại gia tộc chúng ta đều có trách nhiệm rất lớn, chuyện này bốn đại tộc trưởng hiện giờ của chúng ta không liên quan tới, hối hận cũng đã trễ.
Nói đến đây, hắn thở dài một tiếng, trong ánh mắt xuất hiện hào quang bi thương nhàn nhạt.
Giang Tô Từ gia gia chủ Từ Thành Viễn nói:
- Mặc dù chuyện lần trước chúng ta đều có trách nhiệm, nhưng tôi cho rằng, chuyện này là do bản thân chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần không đủ cường đại là nguyên nhân cực lớn, nếu như thực lực bọn họ đủ mạnh, cho dù bị chúng ta chế tay, cũng không biến thành như thế. Tuy một đại gia chủ Từ gia lưu lại di ngôn, lệnh chúng ta không thể khó xử chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Nhưng tôi cho rằng cần thương thảo lại. Dù sao, nếu như chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đầy đủ cường đại, tại sao lại tranh đoạt địa vị thủ hộ giả phương đông chúng ta chứ? Truy cứu nguyên nhân căn bản, còn là vấn đề thực lực.
Từ Thành Viễn mặt đỏ như lửa, nhìn khí tức trên người của hắn, không khí chung quanh hắn như biến thành lò lửa, trên người hắn có phóng thích hồng quang, cũng là người có hào quang mạnh nhất.
Vì biểu hiện thực lực gia tộc, bọn bọ đều thể hiện thuộc tính gia tộc của mình, phóng thích năng lượng, dưới tình huống như vậy, mặc dù sẽ tiêu hao năng lượng bản thân nhất định, nhưng cũng có thể thấy được thực lực của gia tộc đó. Mà gia chủ Từ gia Từ Thành Viễn là gia chủ cường đại nhất, ít nhất biểu hiện là như thế.
Quảng Đông Chu gia gia chủ Chu Thiên Lộc là người lớn tuổi nhất trong bốn người, mái tóc bạc trên đầu được chải vuốt, hắn lạnh nhạt nói:
- Bốn đại gia tộc chúng ta trông chừng lẫn nhau, cộng đồng tiến thối, mấy vị lão đệ không cần hoa quá nhiều tâm tư. Chúng ta cứ dựa theo đối sách đã thương lượng mà xử lý. Chúng ta sẽ không khó xử bọn họ như đời trước, nhưng cũng không dễ dàng nghe theo bọn họ phân công, hết thảy đều phải dựa vào thực lực, nếu như bọn họ có đủ thực lực lãnh đạo chúng ta, bốn đại gia tộc cũng chẳng phải tiểu nhân chỉ lo lợi ích của mình.
Trầm Trác mỉm cười nói:
- Chu đại ca đã nói, đã như vầy, chúng ta dựa theo kế hoạch mà làm. Hơn trăm năm qua đi, toàn bộ thế giới đã phát triển thần tốc. Khi khoa học kỹ thuật tiến bộ, những dị năng giả chúng ta so sánh với người bình thường, thực lực khác biệt càng nhỏ. Thử nghĩ, hiện tại các quốc gia nghiên cứu ra các loại vũ khí tiên tiến, tuy dị năng giả chúng ta mạnh, nhưng nếu như gặp phải nhiều binh sĩ mang theo vũ khí tác chiến, cũng không thoải mái.
- Bởi vậy, chúng ta không thể tùy tiện đem vận mệnh của gia tộc giao cho đám chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, ít nhất là trước khi chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cường đại là không được. Theo tôi được biết, Kỳ Lân của thế giới này, xuất thân là một lưu manh, bốn đại gia tộc chúng ta sao lại nghe theo người này lãnh đạo chứ?
- Tiểu lưu manh?
Ba đại gia chủ khác nhíu mày, đối mắt nhìn nhau, Chu Thiên Lộc nói:
- Trầm lão đệ, anh đã gặp Kỳ Lân?
Âm thanh của hắn đã có biến hóa, hiển nhiên là hoài nghi lời của Trầm Trác.
Trầm Trác gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, tôi đã gặp Kỳ Lân thế hệ này, vì tìm hắn, tôi điều động vô số nhân lực của Trầm gia, vật lực, gần đây do tôn nữ Vân nhi của chúng ta phát hiện ra. Tôi đã thăm dò qua, Kỳ Lân thế hệ này cũng không có gì khác so với Kỳ Lân thế hệ trước, thậm chí còn không bằng Kỳ Lân trước kia, thử nghĩ, một tiểu côn đồ làm gì có chuyện cố gắng tu luyện?
- Sau khi phát hiện sự tồn tại của hắn, ta mới chủ động yêu cầu khởi xướng lần giao lưu này, mục đích rất đơn giản, chính là cho đám Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần nhìn thấy thực lực bốn đại gia tộc chúng ta, đừng khiến bọn chúng nghĩ rằng bốn đại gia tộc chúng ta sẽ phục thuộc chúng, quan hệ của bốn đại gia tộc cùng Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đã sớm là ngang hàng, thậm chí bốn đại gia tộc chúng ta đã trở thành người đứng đầu thủ hộ giả phương đông rồi.
- Nhiều năm như vậy, thực lực của bốn đại gia tộc chúng ta cũng không phải một đám Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần vừa tu luyện có khả năng bằng được. Chúng ta có được nhân lực cường đại, vật lực, tài lực hùng hậu. Chỉ cần bốn đại gia tộc chúng ta liên họp với nhau, đủ chống lại bất cứ địch nhân nào.
Mấu câu nói của Trầm Trác tiến vào nội tâm ba người kia, ba vị gia chủ đồng thời gật gật đầu, tán thành ý kiến của hắn.
Lạc Trường Tín liếc mắt nhìn sắc trời, nói:
- Thời gian không sai biệt lắm, có lẽ bọn họ sẽ tới, mọi người tản ra trước đi.
Vừa nói, hắn phất tay với tộc nhân sau lưng. Ba tộc trưởng khác cũng làm như vậy, hơn năm mươi tinh nhuệ của tứ đại gia tộc tản ra chung quanh, hào quang trên người nhạt đi rất nhiều, chỉ có hào quang trên người bốn vị tộc trưởng vẫn còn mạnh mẽ.
Tuy bốn đại gia tộc rất không muốn thừa nhận thủ hộ giả phương đông như mình là phụ thuộc Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, nhưng quy củ truyền thừa từ thời thượng cổ tới bây giờ vẫn là tảng đá trong lòng bọn họ, chỉ khi chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thừa nhận địa vị của bọn họ, bọn họ mới có khả năng vứt bỏ tảng đá trong lòng xuống.
Bởi vậy, mục đích bọn họ tổ chức hội giao lưu này rất đơn giản, chính là bằng vào thực lực của mình chấn nhiếp những kẻ vừa tu luyện không bao lâu, thực lực còn chưa đủ như Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thế hệ này, hoặc là cưỡng bức, hoặc là lợi dụ, dùng các loại phương pháp khiến chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thần phục, ít nhất cũng phải tranh thủ địa vị ngang hàng với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần trong hàng ngũ thủ hộ giả phương đông.
*****
Bầu trời vẫn u ám như trước, không biết lúc nào, một tảng mây đen tràn ngập chân trời. Thời điểm bốn tộc trưởng đang suy nghĩ tâm sự cua mình, thời điểm chờ đợi yên tĩnh. Biến hóa xuất hiện.
Một tiếng long ngâm to lớn vang vọng thiên địa, âm thanh xa xưa mang theo khí tức vương giả, tiếng long ngâm vang vọng đỉnh núi Quỷ Kiến Sầu, tiếng gầm này làm cho mây đen cuồn cuộn, không có xu thế nhẹ nhàng như trước kia.
Sắc mặt bốn tộc trưởng biến đổi, dùng thực lực của bọn họ, đương nhiên nghe ra trong âm thanh long ngâm này ẩm chứa năng lượng cường đại thế nào, không có năng lượng làm cơ sở, cho dù là tiếng long ngâm cũng không có khả năng chân nhiếp tâm thần bọn họ.
Từ Thành Viễn đang tràn ngập tức giận hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước, ngẩng đầu thét dài lên không trung, trong âm thanh của hắn mang theo vài phần khiêu khích, tiếng kêu gào trầm thấp mà to, dưới năng lượng hỏa hồng trói buộc, tiếng gầm lại đánh vào trong mây phía trên Quỷ Kiến Sầu.
Âm thanh này vừa tiếp xúc với long ngâm, hai chủng âm thanh khác nhau rung động lắc lư nhộn nhạo, ngay sau đó, âm thanh long ngâm vẫn sôi sục réo rắt như trước, vẫn từ xa truyền tới không chút kiên dè. Âm thanh này cũng biểu hiện một phương thức khác, âm thanh nhanh chóng tiếp xúc với nhau, chỉ một lần va chạm, Từ Thành Viễn ăn chút thiệt thòi.
Sắc mặt ba gia chủ khác đồng thời biến đổi, đối mắt nhìn nhau, Trầm Trác nói:
- Long quả nhiên là chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cường đại nhất. Nhưng chỉ có mình Long chiến sĩ, còn chưa đủ chống lại bốn đại gia tộc chúng ta.
Ba vị gia chủ tâm ý tương thông, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên trời, ba tiếng thét dài trầm trọng vang lên, phối hợp với âm thanh của Từ Thành Viễn.
Mộc, hỏa, kim, thủy, bốn loại năng lượng thuộc tính ẩn chứa trong âm thanh, cũng không phải tăng phúc đơn giản, cũng không phải một công một bằng hai đơn giản. Mộc, hỏa, kim, thủy dưới tác dụng liên thủ của bốn người, hoàn toàn phát huy quan hệ tương sinh, nghe giống như bốn tiếng thét dài nhưng lại hòa thành một thể, cùng gầm thét lên, biến âm thanh thành hoàn mỹ vô khuyết.
Khi sóng âm hoàn mỹ đồng thời xuất hiện, một tiếng hổ gầm nương theo đó, như ẩn chứa mộc, hỏa, kim, thủy bốn thuộc tính cũng gầm lên, thời điểm tiếng hổ gầm vang lên, tiếng long ngâm mạnh hơn nữa, long ngâm hổ khiếu làm bạn với nhau, tuy vẫn rơi vào hạ phong, nhưng muốn ngăn chặn âm thanh của bốn gia chủ cũng dễ dàng. Không còn ở không trung, trên đất mặt, hai cổ âm thanh này dung hợp với nhau, mỗi một lần va chạm đều khiến núi Thiên Hương rung động lắc lư.
Song phương còn chưa có gặp mặt, cũng đã bắt đầu tranh đấu, tuy long ngâm hổ khiếu yếu một chút, nhưng không trung phong vân biến sắc, bầu trời lờ mờ càng ảm đạm hơn nhiều, từng đợt gió mạnh quét tới, nhiệt độ trên đỉnh núi giảm xuống. Phong tòng Long, vân tùng hổ, long ngâm hổ khiếu phong vân biến.
Hai thân ảnh màu trắng trong mây hiện ra ngoài.
Thân ảnh màu trắng bên trái khi người ta nhìn thẳng cảm giác rung động mãnh liệt, một tầng lân phiến màu trắng óng ánh, hai cái cánh rộng sau lưng, lân phiến bao trùm mỗi bộ vị trên người của nàng, trên mặt có một mặt nạ màu trắng, mặt nạ là hình thái quang ảnh, nhìn vào có cảm giác hư ảo, mặt nạ cùng mặt nàng hình hoàn toàn giống nhau, chỉ để lộ đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía, bao trùm mỗi một bộ vị thân thể của nàng, lân phiến máu trắng khép kín, từ phần eo xuống dưới tám thốn là chiến váy, nửa thân trên xuất hiện lân phiến như khôi giáp, phác hoạ đường cong và bộ ngực hoàn mỹ của nàng, ngực chính giữa, chính là một hạt châu màu ngà sữa sáng chói lớn như nắm tay.
Nàng có mái tóc màu xanh da trời kỳ dị, tóc dài rối tung ở sau lưng, trên đỉnh đầu có hai sừng nổi lên, áo giáp trên bờ vai chỉa ra hai bên hình tam giác bén nhọn, đôi mắt của nàng tinh quang bắn ra bốn phía, từ lam chuyển hồng, giống như hai khỏa bảo thạch, toàn toàn đối lập với lân giáp màu trắng trên người của nàng. Hai tay dang ra hai bên, trên ngón tay dài ba tấc là móng vuốt bén nhọn.
Nhìn thấy lân phiến trên người của cầm tinh long, nội tâm bốn tộc trưởng đã rùng mình, mười hai Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần trước kia được bốn đại gia tộc ghi rõ ràng, kể cả tình huống chiến sĩ cầm tinh sau khi sử dụng Bản Chúc Tương Dị Hóa, nhưng cầm tinh long trên bầu trời đã khác xa nhận biết của bọn họ, hơn nữa trình độ Bản Chúc Tương Dị Hóa phi thường cao, từ dị hóa này cũng có thể nhận ra cầm tinh long không dễ đối phó.
Cầm tinh long hơi tránh ra, toàn thân tản ra ánh sáng bạc, trên người của cầm tinh hổ có đôi cánh to và vần đen trên người. Hổ chính là vua của núi rừng, lúc này có đôi cánh, chính ứng câu nói kia, như hổ thêm cánh. Khí tức của hắn không mạnh như long, nhưng bá đạo, khí tức vương giả trời sinh vẫn không giảm xuống.
Cũng giống như khi cầm tinh long xuất hiện, lập tức mang rung động thật lớn cho bốn tộc trưởng.
Tiếng gầm gừ cũng thu liễm, đôi mắt của cầm tinh long và cầm tinh hổ nhìn thành viên bốn đại gia tộc phía dưới.
Trầm Trác tiến lên một bước, cất cao giọng nói:
- Nếu đã tới, hai vị sao không xuống.
Âm thanh lạnh như băng của cầm tinh long vang lên.
- Tinh nhuệ của bốn đại gia tộc ra hết, chẳng lẽ muốn lặp lại chuyện năm xưa sao?
Âm thanh này, hai đạo thân ảnh như sao băng hạ xuống phía dưới, trong chớp mắt dã đáp xuống đỉnh núi Quỷ Kiến Sầu, vị trí rơ của bọn họ, chính là trung ương của bốn đại gia tộc, khí thế cũng mạnh hơn thành viên bốn đại gia tộc rất nhiều.
Lạc Trường Tín hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chuyện năm đó bốn đại gia tộc chúng ta không phủ nhận, hội giao lưu lần này bốn đại gia tộc chúng ta thật tình trao đổi với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, hợp tác với nhau, để hoàn thành sứ mệnh thủ hộ phương đông của chúng ta.
Hải Như Nguyệt lạnh lùng nhìn Lạc Trường Tín.
- Ngươi muốn lẫn lộn đầu đuôi sao? Từ xưa đến nay, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần luôn là người lãnh đạo thủ hộ giả phương đông, bất luận là trước kia hay bây giờ, bốn đại gia tộc không có khả năng ngàng hàng hay lãnh đạo chúng ta.
Lạc Trường Tín chỉ thăm dò mà thôi, nhưng kể cả hắn hay là thành viên khác của bốn đại gia tộc cũng không có nghĩ cầm tinh long sẽ đáp ứng yêu cầu này.
Bỗng nhiên hào quang trên người của bốn đại gia tộc từ yếu biến thành mạnh, có hào quang đối lập với long, hổ tại trung ướng. Hào khí biến thành khẩn trương.
Lạc Trường Tín vừa muốn nói cái gì đó, lại bị Trầm Trác ngăn lại, Trầm Trác mỉm cười, nói:
- Có lẽ hội giao lưu trao đổi của chúng ta bị lý niệm khác nhau nên có ngăn cách. Nhưng mà, chiến sĩ cầm tinh long tôn kính, tôi nghĩ, người đại diện cho Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hẳn phải là Kỳ Lân mới đúng.
Trong nội tâm Hải Như Nguyệt cười lạnh, Trầm Trác đúng là lão già giảo hoạt, vừa nhìn thấy mình cùng Từ Đông thực lực cường đại, lập tức đem chủ đề chuyển qua người của Kỳ Lân, nói mình không thể làm chủ cho Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Tuy Hải Như Nguyệt cũng không cho rằng hắn làm như vậy có thể có hiệu quả gì, nhưng không thừa nhận cũng không được, Kỳ Lân đúng là trọng yếu với các cầm tinh. Nhất là khi các chiến sĩ cầm tinh vừa xuất hiện không lâu.
*****
Trầm Trác thấy Hải Như Nguyệt không có lên tiếng, trong ánh mắt có một tia tinh quang lóe lên.
- Chiến sĩ long tôn kính, chẳng lẽ chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần các vị xem thường chúng ta, ngay cả vương của cầm tinh là Kỳ Lân không tới tham gia hội giao lưu của chúng ta sao? Bốn đại gia tộc chúng ta có thành ý muốn trao đổi với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, hy vọng các vị cũng nên xuất thành ý ra, vì hòa bình của phương đông, chúng ta phải trao đổi mới được.
Từ Đông dùng âm thanh mềm nhũn nói:
- Chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng tôi rất có thành ý rồi, tôi và long đã tới, Kỳ Lân lão đại làm sao không tới đây? Anh ta sớm tới rồi, chỉ có điều các vị không có phát hiện mà thôi.
Trong nội tâm Trầm Trác cả kinh, nhiều cao thủ của tứ đại gia tộc ở đây, bọn họ vẫn tìm kiếm khí tức khác loại ở chung quanh, hắn tự tin cho dù cao thủ dị năng cường đại hơn mình cũng không có khả năng thoát được nhiều người dò xét như thế.
Phương đông giáp ất mộc, năng lực mộc thuộc tính của Trầm Trác rất mạnh, tuy phương diện công kích kém bính đinh hỏa của phương nam, nhưng khí tức tương thông, mộc thuộc tính có năng lực dò xét mạnh hơn. Nhưng bất luận hắn phóng mộc thuộc tính ra dò xét thế nào, cũng không phát hiện bất cứ khí tức khả nghi nào, trong mắt có một tia nghi hoặc, khó hiểu nói:
- Chiến sĩ cầm tinh hổ, anh không nói đùa đấy chứ. Kỳ Lân lão đại của các người tới rồi, vậy tại sao không bảo anh ta ra gặp mặt một lần. Cho chúng ta đánh giá xem Kỳ Lân đời này có đáng giá cho chúng ta thần phục hay không.
Từ Đông cười, nhưng dáng tươi cười của hắn lại ẩn giấu sau hào quang của mặt nạ, thành viên tứ đại gia tộc không nhìn thấy mà thôi.
- Lão đại, xuất hiện đi, tránh việc tứ đại gia tộc nói chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần không có phúc hậu.
Vừa mới nói xong, đột nhiên không gian cách năm tộc trưởng năm mét có ba động, chỉ trong nháy mắt, bốn tộc trưởng đồng thời cảm nhận được khí tức khác biệt, hào quang từ bọn họ làm nổi bật, một thân ảnh cao lớn trống rỗng xuất hiện, thân cao đã cao hơn một mét chín, bả vai rộng lớn, toàn thân bao phủ trong áo choàng đỏ sậm, cũng không quá rõ ràng vào ban đêm. Quay người lại, Tề Nhạc nở nụ cười xấu xa, nhìn bốn đại tộc trưởng gật đầu, nói:
- Các vị tốt, thật vinh hạnh khi gặp các vị và thành viên ưu tú của các vị ở núi Thiên Hương này.
Tề Nhạc đã tới từ sớm rồi, so với người của bốn đại gia tộc còn sớm hơn, nương tựa vào năng lực che dấu khí tức của Kỳ Lân Ẩn, hắn đã sớm chờ đợi trong lặng lẽ, lúc trước bốn đại tộc trưởng nói chuyện hắn đã nghe rõ, cho tới giờ khắc này, sau khi Từ Đông chỉ ra sau mới thu hồi năng lực tàng hình của Kỳ Lân Ẩn, xuất hiện trước mặt mọi người.
Sắc mặt bốn tộc trưởng phi thường khó coi, đương nhiên bọn họ hiểu được, Tề Nhạc đã có thể xuất hiện ở chỗ này, thì nhất định đã nghe bọn họ noi chuyện, Trầm Trác trầm giọng nói:
- Tề Nhạc tiên sinh, tôi không gọi sai chứ.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Đương nhiên. Nhưng mà, Trầm gia phát hiện sự tồn tại của tôi cũng không phải hao tổn nhiều nhân lực, vật lực, mà là tôi và Trầm Vân tiểu thư trong lúc vô tình gặp nhau. Ngày đó gặp tộc trưởng đây, thật sự làm Tề Nhạc bội phục. Nhiều ngày không thấy, tộc trưởng nhìn càng tinh thần quắc thước hơn trước kia.
Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông cùng tiến lên một bước, phân biệt đứng ở hai bên người Tề Nhạc, ẩn ẩn bảo hộ hắn vào giữa.
Lạc Trường Tín nói:
- Nếu vương của cầm tinh đã tới, hội giao lưu của chúng ta có thể bắt đầu.
Kinh nghiệm xã hội của bốn người này rất phong phú, sau khi giật mình trong thời gian ngắn ngủi, bọn họ nhanh chóng khôi phục bình thường, nhưng ánh mắt tuy vẫn nhìn qua áo choàng của Tề Nhạc. Bọn họ dùng chân cũng nghĩ ra, sở dĩ Tề Nhạc có thể che dấu khí tức và thân hình, đương nhiên khó tránh khỏi dùng năng lực của áo choàng. Nhất là Trầm Trác, hắn từng cẩn thận dò xét năng lực của Tề Nhạc, trong ấn tượng của hắn, thực lực của Tề Nhạc còn xa cũng chưa đủ.
Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Không sao cả! Kỳ thật, tôi không rõ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần có gì cần trao đổi với bốn gia tộc các vị. Mọi người đều là thủ hộ giả phương đông, nên cùng nhau trông coi. Tôi nghĩ như vậy mới tốt, chúng ta cũng không cầm chậm trễ thời gian nói những câu dối trá, nếu bốn đại gia tộc không muốn thần phục Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chún ta, cũng không tin tưởng thực lực chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Như vậy, xin mời bốn dại gia tộc phái người mạnh nhất của mình ra, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng phái một người, dùng thực lực nói chuyện, phương nào thắng, phương đó sẽ chiếm địa vị chủ đạo trong hàng ngũ thủ hộ giả phương đông.
Nhìn qua ánh mắt côn đồ của Tề Nhạc, bốn vị tộc trưởng không khỏi liếc nhau, lớn tuổi nhất Chu Thiên Lộc nói:
- Nếu như Kỳ Lân đã thống khoái như vậy, chúng ta cũng không nói nhiều. Dùng thực lực để giải quyết vấn đề, đúng là phương pháp tốt nhất. Nhưng mà, trước tiên, tôi có chuyện cần nói rõ. Hơn trăm năm trước, vào lúc quốc gia chúng ta dầu sôi lửa bỏng, bốn đại gia tộc chúng ta ngáng chân Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, làm cho quốc gia rung chuyển vài chục năm, chuyện này bốn đại gia tộc chúng ta hối tiếc rất sâu sắc, ở chỗ này, tôi đại biểu bốn đại gia tộc tỏ vẻ tiếc nuối sâu sắc với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, hy vọng các vị tha thứ hành vi của các tiền bối năm xưa, chúng tôi cũng nguyện ý sám hối hành vi thiển cận năm đó.
Nghe Chu Thiên Lộc nói, Tề Nhạc cũng có vài phần hảo cảm với hắn, gật gật đầu, nói:
- Tuy tôi không phải kẻ có văn hóa gì, nhưng cũng hiểu đạo lý biết sai thì sửa, chuyện đã qua, chỉ cần các vị thật tâm nhận sai, chúng ta cũng không so đo.
Hải Như Nguyệt vội la lên:
- Tề Nhạc, chuyện này...
Tề Nhạc đưa tay ngăn Hải Như Nguyệt, nói:
- Tôi có chừng mực.
Đột nhiên sắc mặt của hắn nghiêm túc, từ trên mặt hắn, Hải Như Nguyệt nhìn thấy chăm chú chưa từng có, cho dù nàng có long khí cũng bị Tề Nhạc hoàn toàn áp chế, Tề Nhạc chỉ nhìn nàng một cái, Hải Như Nguyệt đã có cảm giác thân ảnh mình như thấm bé, hạ thấp trước mặt Tề Nhạc.
Bốn tộc trưởng cũng nở nụ cười vui vẻ, Chu Thiên Lộc vừa muốn nói chuyện, lại nghe Tề Nhạc nói:
- Không nên cám ơn vì sự tha thứ của tôi. Kỳ thật chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng không có trách vì các vị, trên thế giới này, vốn không có ai phụ thuộc vào ai. Truyền thống trước kia cũng không phải không thể đánh phá.
- Tề Nhạc.
Lúc này đây, ngay cả Từ Đông cũng phải gầm lên, nhắc nhở Tề Nhạc.
Tề Nhạc không để ý đến Từ Đông, tiếp tục nói:
- Nhưng mà, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần không có trách cứ việc làm của bốn đại gia tộc các vị. Nhưng mà, vì bốn đại gia tộc cho nên hơn trăm năm trước, bởi vì các ngươi cản tay Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần nên gây ra hậu quả nghiêm trọng rất đáng trách. Vô số dân chúng bình thường mất đi Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần bảo hộ nên lâm vào trong nước sôi lửa bỏng. Bốn đại gia tộc chỉ nói một câu xin lỗi, chỉ sợ không đủ để đền bù những chuyện trước kia. Đồng thời, các người có xin Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tha thứ cũng không có ý nghĩa gì, các người cần xin lỗi, chính là những người đã chết.
Nói xong mấy lời cuối cùng, âm thanh Tề Nhạc trở nên trầm thấp, hào quang trong mắt lăng lệ ác liệt hơn rất nhiều.
← Ch. 048 | Ch. 050 → |