← Ch.006 | Ch.008 → |
Tề Nhạc nghe xong, trong nội tâm xuất hiện cảm giác không bỏ được, những năm này hắn đã làm lão đại của nhiều người, thu không ít tiểu đệ, nhưng có thể trở thành huynh đệ, cũng chỉ có mình Điền Thử.
- Không có việc gì, dù sao chú mày cũng không có rời khỏi Kinh Thành, huynh đệ chúng ta sẽ có thời điểm tụ hợp, đến trường là chuyện tốt, anh không được học đầy đủ, nhà của mày có điều kiện tốt hơn, học để không trở thành kẻ vô tích sự, tốt rồi, anh cúp máy.
Điền Thử nghe điện thoại đã tắt, trên gương mặt mập mạp xuất hiện nụ cười khổ, quay đầu lại nhìn thấy một đống mô hình trên bàn của mình, bất đắc dĩ lắc đầu, đem tinh lực đặt vào đống mô hình trên bàn, tuy tay của hắn đầy đặn, nhưng khi lắp ráp những mô hinh này, trở nên vô cùng tinh xảo.
Tề Nhạc đang định đưa điện thoại trả lại cho Cơ Minh Minh, thấy nàng đang dùng khăn ướt lau sạch tay của mình, mà vị trí lau chùi, chính là nơi mình đụng vào lúc nãy, có lẽ là bởi vì Điền Thử nói tin tức làm hắn phiền muộn, cho nên lúc này hắn không có tâm trí đi chiếm tiện nghi làm gì, đưa di động đặt bên cạnh Cơ Minh Minh, lẳng lặng ngồi đó không nói thêm gì nữa.
Thẳng tới khi lên máy bay, tâm tình Tề Nhạc bởi vì thấy được nhiều thứ mới lạ cho nên khôi phục lại, địa vị Thánh Phật Tự tại Tây Tạng đúng là siêu nhiên, chẳng những bọn họ không cần mua vé máy bay, hơn nữa còn ngồi ở khoang hạng nhất. Ghế ngồi rộng thùng thình, Tề Nhạc cùng Cơ Minh Minh ngồi cách nhau hơi xa, nhưng mà, ánh mắt Tề Nhạc lúc này đã cải biến mục tiêu, tiếp viên hàng không ở khoang thương gia hạng nhất, tùy tiện tìm một người cũng là mỹ nữ, ánh mắt của hắn lúc này nhìn qua ly kem. Tiếp viên hàng không phục vụ tuyệt đối là nhất lưu, tuy cảm giác ánh mắt của khách nhân này hơi quái dị, nhưng cũng mỉm cười phục vụ.
Nương theo tiếng nổ lớn, rốt cuộc máy bay cũng khởi động, trong lúc máy bay khởi động, chấn động mạnh làm Tề Nhạc bị dọa nhảy dựng lên, hai tay vì khẩn trương cầm lấy dây an toàn của mình, sắc mặt trở nên trắng bệch, thời điểm này, đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện trọng yếu, hắn có chứng sợ độ cao, hơn nữa còn là loại vô cùng nghiêm trọng.
Tâm tình của Cơ Minh Minh lúc này cũng sinh ra một ít biến hóa, thời điểm ban đầu Tề Nhạc nhìn chằm chằm vào nàng, trong nội tâm nàng có chán ghét nói không nên lời, mà ánh mắt Tề Nhạc bây giờ đang nhìn qua tiếp viên hàng không, trong nội tâm của nàng sinh ra cảm giác mất mát, dù sao, đối với mỹ nữ mà nói, không được chú ý so với được chú ý còn khó chịu hơn. Giống như nam nữ vì trùng hợp mà ở chung trong phòng, nếu như nam nhân nhân cơ hội này có hành vi bậy bạ, tối đa sẽ bị nữ nhân mắng một câu cầm thú. Nhưng nếu nam nhân không có hành động gì, chỉ sợ sẽ bị mắng không bằng cầm thú. Bởi vậy, lúc ánh mắt Tề Nhạc không nhìn qua Cơ Minh Minh, ánh mắt của nàng nhìn qua Tề Nhạc.
Nếu như dứt bỏ nhận thức chủ quan về Tề Nhạc lúc trước, tướng mạo của hắn cũng tính là không quá kém, tuy không được gọi là đẹp trai, nhưng bề ngoài của hắn tuyệt đối không bị chán ghét, phối hợp với dáng người cao cùng nụ cười xấu xa, cũng có được mấy phần hấp dẫn. Máy bay khởi động, thời điểm Cơ Minh Minh chuẩn bị không nhìn hắn, đang định ngủ một lát, đột nhiên nàng phát hiện, sắc mặt Tề Nhạc lập tức đại biến, nằm chặt dây lưng an toàn không biết làm gì, sợ hãi trên mặt hắn không phải giả vờ, từ khi máy bay hơi nghiêng bay lên không trung, loại tình huống này càng trở nên rõ ràng, từng giọt mồ hôi lớn từ mặt hắn rơi xuống, ngay cả thân thể của hắn cũng run rẩy.
Một tiếp viên hàng không chú ý tới bộ dáng Tề Nhạc, vội vàng đi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Tiên sinh, ngài như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái sao?
Trước mặt mỹ nữ, Tề Nhạc vẫn miễn cưỡng nặn ra nụ cười thật tươi.
- Không có gì, tôi hơi sợ độ cao, có lẽ sẽ tốt hơn thôi.
Tuy miệng hắn nói vậy, nhưng suy nghĩ trong lòng, máy bay bay cao như vậy, nếu như rớt xuống thì làm thế nào bây giờ, vừa nghĩ, cảm giác sợ hãi trong lòng của hắn còn mạnh hơn, cái cảm giác này luôn quanh quẩn trong nội tâm của người sợ độ cao.
Cơ Minh Minh nghe được lời của Tề Nhạc, thiếu chút nữa cười ra tiếng, nàng làm thế nào cũng không nghĩ tới, một gia hỏa luôn cười xấu xa lại sợ độ cao, nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Tề Nhạc, trong nội tâm xuất hiện một tia khoái cảm. Nhưng mà, nàng cuối cùng vẫn là người trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cho nên nội tâm mang theo thiện lương và lòng trắc ẩn. Mở dây an toàn của mình ra, đi tới bên cạnh Tề Nhạc.
- Tiểu thư, xin cô ngồi xuống được không? Hiện tại còn đang trong giai đoạn bay cao lên, tương đối nguy hiểm.
Một tiếp viên hàng không cẩn thận nhắc nhở.
Cơ Minh Minh mỉm cười nói:
- Không có sao, bạn của tôi có chút không thoải mái, tôi trông chừng anh ta là được.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Tề Nhạc, chỗ ngồi ghế thương nhân vô cùng rộng rãi, dung nạp hai người cũng không có vấn đề, vốn bên cạnh Tề Nhạc còn có một chỗ ngồi, nhưng lúc bắt đầu nàng sợ lại bị Tề Nhạc quấy rối, cho nên ngồi ở vị trí khác, dù sao, khách trong khoang thương nhân hạng nhất này không nhiều, chỗ ngồi đa phần là trống không, nàng có ngồi chỗ khác thì nhân viên cũng không nói gì.
Tề Nhạc vừa nhìn thấy Cơ Minh Minh, giống như người chết đuối vớ được khúc gỗ, không chút do dự ôm eo nàng, động tác của hắn cực nhanh, sau khi hắn ôm lấy Cơ Minh Minh rồi, Cơ Minh Minh mới kịp phản ứng, nàng cảm thấy eo của mình bị đôi tay run rẩy ôm lấy.
- Anh...
Trong lúc nhất thời, trong nội tâm Cơ Minh Minh có tức giận hiện ra, vừa muốn tránh thoát, lại nghe Tề Nhạc nói:
- Minh Minh, cho tôi ôm một lúc, tôi thật khổ sở.
Một loại cảm giác chưa từng có từ trước tới nay truyền vào đáy lòng Cơ Minh Minh, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ bị một nam nhân không thân thiết ôm bao giờ, hương vị nam nhân truyền vào mũi nàng, trên người Tề Nhạc có cổ năng lượng chấn động kỳ dị, loại năng lượng chấn động này làm Cơ Minh Minh có cảm giác rất thân thiết, tuy biết rõ như vậy không ổn, nhưng nàng không có đẩy Tề Nhạc ra.
Năng lượng thân thiết chấn động ngày càng mạnh mẽ, giống như có một luồng hơi ấm truyền vào trong cơ thể Cơ Minh Minh, nàng tu luyện Thăng Vân Quyết, dưới tác dụng của cổ năng lượng này, lại sinh ra cảm giác năng lượng sôi trào, mà khi Tề Nhạc ôm nàng tới giờ, run rẩy của thân thể biến mất, khí tức vững vàng hơn nhiều, nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt bảo trì bất động.
Cơ Minh Minh tu luyện Thăng Vân Quyết đã đạt tới ba vân, nhưng Thăng Vân Quyết cũng gặp phải bình cảnh cực lớn, chỉ cần đột pha bình cảnh này, như vậy, thực lực của nàng gia tăng trên phạm vi lớn, nhưng mà, muốn đột phá bình cảnh này muôn vàn khố khăn, đây cũng là nguyên nhân Trát Cách Lỗ bảo nàng rời đi cùng Tề Nhạc, đột phá bình cảnh tu luyện không phải cần cố gắng là được, đồng thời còn cần lĩnh ngộ và vận khí. Nhưng vào lúc này, Cơ Minh Minh cảm giác rất rõ ràng, bình cảnh ngăn cản mình đột phá đã buông lỏng.
*****
Cơ Minh Minh đã từng nghe Trát Cách Lỗ nói qua, Kỳ Lân có tác dụng với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cực lớn, lại không nghĩ rằng, chỉ tiếp xúc thân thể, hơn nữa Tề Nhạc chỉ vừa mới thức tỉnh, năng lượng trong cơ thể của nàng lại sinh ra trùng kích to lớn như vậy, lúc này, bất luận là an ủi Tề Nhạc đang trong trạng thái sợ độ cao, hay cân nhắc cảm giác đột phá bình cảnh, nàng cũng không tránh né ôm ấp của Tề Nhạc.
Mà lúc này Tề Nhạc cũng có cảm giác khác, hương thơm trên người Minh Minh làm cho tâm thần của hắn ổn định lại, Xá Lợi Thủ Châu trên cổ tay phát ra khí tức tường hòa, ổn định tâm thần hắn. Một cổ năng lượng không hiểu từ trong thân thể Cơ Minh Minh tiến vào người của hắn, khí lạnh truyền ra khắp thân, thoải mái nói không nên lời, ôm lấy thân thể uyển chuyển mềm mại vào trong tay, tâm thần yên ổn nên từ từ thiếp đi, mà lúc này, bất luận là Cơ Minh Minh hay Tề Nhạc cũng không có phát hiện, đồ án Kỳ Lân trên người Tề Nhạc lại xuất hiện lần nữa, Cơ Minh Minh cảm nhận được năng lượng chấn động là vì thế.
Tề Nhạc an ổn ngủ đi, mà Cơ Minh Minh thì cảm thụ năng lượng chấn động trên người Tề Nhạc, sau đó đề thăng Thăng Vân Quyết của mình, tuy tư thế không được lịch sự cho lắm, nhưng lực chú ý của nàng không đặt ở đây, cho nên không có xâu hổ quá nhiều. Từ Tây Tạng đến Kinh Thành mất hai tiếng rưỡi khi bay, loại tình huống này trôi qua rất nhanh, khi may bay đáp xuống chấn động mạnh, cộng thêm cảm giác mất trọng lượng làm Tề Nhạc tỉnh táo lại, nhìn qua cửa sổ máy bay thấy tới Kinh Thành quen thuộc, lúc này đã là ban đêm, quan sát từ trên không xuống, Kinh Thành đèn đuốc sáng trưng nên vô cùng xinh đẹp.
- Anh tỉnh rồi à.
Âm thanh Cơ Minh Minh đã nhu hòa đi rất nhiều, thời gian hơn hai tiếng này, tuy nàng không có đột phá bình cảnh, nhưng tu vị tăng lên còn rõ ràng hơn việc tu luyện vài ngày, hơn nữa, được năng lực đặc thù trên người Tề Nhạc phụ trợ, nàng cảm giác mình đã lĩnh ngộ được không ít bí quyết.
Xấu hổ là hai chữ chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của Tề Nhạc, cảm giác sợ độ cao biến mất, càng cách mặt đất càng gần, tâm thần của hắn cũng buông lỏng hơn, tuy đôi tay ôm lấy thân thể Cơ Minh Minh đã có nhức mỏi, nhưng cảm giác mỹ diệu khiến hắn không muốn buông ra.
- Sắp tới rồi, anh còn không có buông ra sao?
Cơ Minh Minh có chút bất đắc dĩ nói. Nhìn thấy hành vi vô lại của Tề Nhạc, nàng không thể làm được gì rồi.
Lúc này Tề Nhạc mới buông tay ra, ngồi ổn định lại, trên cánh tay của hắn còn dư hương trên người Cơ Minh Minh, làm hắn khoái y không nói nên lời, nhìn thấy bộ dáng đắc bất dĩ của Cơ Minh Minh, trong nội tâm của hắn có xúc động dâng trào, nữ hài tử này lúc đầu không có hảo cảm gì với mình, nhưng thời điểm mình cần nhất, nàng vẫn lựa chọn trợ giúp mình, không có đẩy mình ra.
- Minh Minh, cám ơn cô.
Tề Nhạc khó có được lúc đứng đắn một lát, những cảm giác không thoải mái trên máy bay đã không còn lại gì.
Cơ Minh Minh lắc đầu, nói:
- Không cần cám ơn, thủ hộ anh vốn là nhiệm vụ của tôi. Sắp tới rồi, trở về vội vàng, tôi không có thông tri cho người nhà, nhà anh ở đâu? Chúng ta trước tới chỗ của anh nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại về nhà tôi, cũng an bài chuyện khác. Anh đừng hiểu sai, thừa dịp về nhà, tôi muốn truyền thụ Thăng Lân Quyết cho anh, thời gian một đêm truyền thụ phương pháp tu luyện chắc đủ rồi.
Nếu nói Tề Nhạc không hiểu sai là không thể nào, vừa mới ôm nhuyễn ngọc ôn hương hơn hai tiếng đồng hồ, mỹ nữ trước mặt lại chủ động yêu cầu tới nhà của hắn ở một đêm, hắn có thể không nghĩ sai được sao?
Xuống máy bay, Tề Nhạc hào phóng gọi taxi, đi thẳng tới vùng núi mình sống cả chục năm qua, tuy con số tiền phí không ngừng nhảy lên làm hắn đau lòng, nhưng nghĩ tới hôm nay có thể ở chung một chỗ với mỹ nữ cấp than thở, trong nội tâm tràn ngập hưng phấn.
Lần này Cơ Minh Minh cũng không có ngồi một mình ở phía trước, mà là cùng ngồi ghế sau với Tề Nhạc, từ phi trường ngồi taxi đi tới đây, nàng cẩn thận cảm thụ đã phát hiện, chỉ cần mình ở gần Tề Nhạc một mét, năng lượng chấn động trên người Tề Nhạc sẽ mang tới chỗ tốt cho việc tu luyện Thăng Vân Quyết, mà khoảng cách càng gần, loại năng lượng chấn động này sinh ra càng mạnh. Trong ba Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đã xuất hiện, cầm tinh gà là yếu nhất, vì mau chóng tăng thực lực của mình lên, nàng không thể không ủy khuất một ít, ngồi cùng chỗ với Tề Nhạc.
- Tề Nhạc, trong nhà của anh còn người nào không?
Cơ Minh Minh vì trốn tránh ánh mắt Tề Nhạc nhìn mình, câu được câu không hỏi.
Tề Nhạc ngẩn người, cuối cùng ánh mắt cũng rời khỏi người Cơ Minh Minh, lạnh nhạt nói:
- Trong nhà của tôi không có ai khác, chỉ có một mình.
Cơ Minh Minh cũng ngẩn người, nói:
- Vậy cha mẹ anh đâu? Bọn họ không ở cùng với anh sao?
Tề Nhạc châm một điếu thuốc, mở cửa sổ ra, nói:
- Cha mẹ? Có trời mới biết bọn họ ở nơi nào, từ khi tôi còn nhỏ, đã lớn lên trong cô nhi viện, cô nói cha mẹ tôi ở đâu?
Cơ Minh Minh từ trong ánh mắt Tề Nhạc nhìn thấy một tia lạnh lùng, dùng cách nói tâm tình bi thương muốn chết mới có thể hình dung tâm trạng của hắn hiện giờ. Áy náy nói:
- Thực xin lỗi, tôi không biết anh là cô nhi.
Tề Nhạc nhả một vòng khói thuốc, nói:
- Không có gì, tôi đã quen, không có cha mẹ không phải rất tốt, nhưng được tự do, ít nhất không có ai quản tôi. Nhìn ra, hoàn cảnh gia đình cô rất tốt. Từ khi gặp cô lần đầu, tôi biết ngay chúng ta không phải cùng một loại người, là Trát Cách Lỗ đại sư bảo chúng ta đi cùng một chỗ nên mới như hiện giờ.
Cơ Minh Minh liếc hắn một cái, đột nhiên nàng phát hiện, nam nhân này dường như không phải quá chán ghét như trước, sâu trong nội tâm, ngược lại nhiều hơn mấy phần thương tiếc, tâm tính cô nhi là gì nàng không rõ, nhưng nàng có thể tưởng tượng được một cô nhi không cha không mẹ từ nhỏ sinh hoạt tới lớn là gian khổ thế nào, hắn biến thành như bây giờ cũng không phải là ý nguyện của bản thân hắn, nếu như hắn có được xuất thân như mình, có lẽ còn xuất sắc hơn mình nhiều.
- Tề Nhạc, chúng ta có được xem là bạn không?
Cơ Minh Minh nhẹ giọng hỏi.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Trên đoạn đường trở về, cô cho ta ôm hơn hai tiếng, chúng ta đã là bạn rồi. Tôi biết rõ cô rất chán ghét tôi, cho dù ở dưới tình huống như vậy mà cô vẫn nguyện ý giúp tôi. Có bạn như vậy, là vinh hạnh của tôi rồi.
Cơ Minh Minh cũng cười, đây là lần đầu tiên nàng tươi cười sáng lạn với Tề Nhạc, nụ cười của nàng trong sáng, tràn ngập sức sống.
- Vậy thì tốt, từ giờ trở đi, chúng ta là bạn.
Nói xong, nàng chủ động duỗi tay về phía Tề Nhạc. Lúc này, nàng cũng không phải vì Tề Nhạc cho nàng chỗ tốt trong tu luyện mà làm thế, đột nhiên nàng hiểu lời Trát Cách Lỗ nói, mỗi người đều có một mặt tốt, chỉ cần phát giác, cảm thấy Tề Nhạc là người không tệ.
*****
Tề Nhạc nắm tay Cơ Minh Minh, lại thở dài một tiếng. Trong nội tâm Cơ Minh Minh kỳ quái, nói:
- Tại sao anh thở dài? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi không xứng làm bạn của anh sao?
Tề Nhạc cười khổ lắc đầu, nói:
- Cô đã là bạn của tôi, về sau tôi không thể nhìn cô như lúc trước được, ít cơ hội được trêu chọc mỹ nữ, cô nói tôi không thể thở dài được sao?
Cơ Minh Minh bật cười, nói:
- Anh đúng là côn đồ!
Tề Nhạc cười nói:
- Xưng hô này tôi rất thích, tục ngữ nói, nợ nhiều không lo, rận nhiều không cắn, dù sao tôi đã là lưu manh, vô lại, thêm danh xưng côn đồ với tôi mà nói, càng thích hợp hơn, tôi sẽ xem lời cô là lời khen tặng. Côn đồ thì sao chứ, năm đó, Bĩ Tử Thái không phải cũng theo đuổi Khinh Vũ Phi Dương như vậy sao?
Cơ Minh Minh mỉm cười nói:
- Được rồi, côn đồ tiên sinh, anh đến từ đâu, tôi muốn nghe câu chuyện của anh, được chứ?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Câu chuyện của côn đồ có gì êm tai, chẳng lẽ cô muốn nghe kinh nghiệm tôi phát triển lên côn đồ sao? Ah, đúng rồi, lần này cô đồng thời về chung với tôi, tôi có thể sinh hoạt như lúc trước được không?
Cơ Minh Minh lắc đầu, nói:
- Đương nhiên không phải, năm nay tôi mười tám tuổi, chính là thời điểm lên đại học, Trát Cách Lỗ đại sư nói, cho anh cùng đến trường với tôi, Chúng ta cần phải làm quen với nhau.
Tề Nhạc kinh ngạc há to mồm, nói:
- Không phải chứ, cho tôi lên đại học? Tôi ngay cả trường cấp hai còn chưa tốt nghiệp đấy.
Cơ Minh Minh mỉm cười, nói:
- Vậy anh phải cần cố gắng lên! Chẳng lẽ anh không muốn lên sao?
Tề Nhạc vội vàng lắc đầu, nói:
- Dĩ nhiên muốn lên, trong trường đại học nhất định mỹ nữ như mây, có cơ hội sao bỏ qua được.
Chỉ mất một giờ, xe taxi mới đưa bọn họ lên vùng núi cao nhà của Tề Nhạc, giao hơn một trăm nguyên tiền xe, Tề Nhạc đau lòng nói không nên lời.
Cơ Minh Minh nhìn qua cư xá trước mặt không tệ, có chút kinh ngạc, mỉm cười nói:
- Xem ra chỗ của anh cũng không tệ lắm.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Hy vọng khi đi vò con vẫn còn đánh giá như vậy.
Năm phút đồng hồ sau, sắc mặt Cơ Minh Minh đại biến, cư xá quả thật không tệ, nhưng nơi ở của Tề Nhạc, lại ở tầng hầm ngầm cư xá này, tại đây, ngay cả WC cũng công cộng.
- Gian của tôi ở phía trước, chỉ có một gian phòng và một giường lớn, nhưng cô yên tâm, tôi đã xem cô là bạn, sẽ không mưu đồ làm loạn với cô đâu.
Tề Nhạc vừa cười trộm vừa nói.
Một nam nhân hơn ba mươi tuổi đi tới, hai tay để trần, chỉ mặc một cái quần cộc lớn, vừa nhìn thấy Tề Nhạc, đã cười noi:
- Trong khoảng thời gian này nhóc chạy đi đâu thế, gần đây thường xuyên có người tới tìm nhóc đấy, nhóc có phạm tội hay không. Ah! Cô gái xinh đẹp này, nhóc tìm được chỗ nào thế, cực phẩm như vậy giá không rẻ đâu! Trước kia nhóc cứ khoái giả thuần khiết trước mặt chú, nói lần đầu tiên sẽ không đi tìm gái, như thế nào? Hiện tại đã đổi tinh? Cô gái, nhà cô ở đâu, địa phương này ta đều đi qua, nhưng chưa từng nhìn thấy ai cực phẩm như cô cả.
Tề Nhạc xấu hổ, chặn lại nói:
- Lý ca, đây là bạn tôi họ Cơ.
Lý ca không thể chờ đợi được nói:
- Nói nhảm, ta đương nhiên biết nàng là gà, đi, huynh đệ chúng ta, anh cũng không đoạt trước của chú mày, chờ chú mày xong việc giới thiệu cho ta là được. (*Cơ ở đây có nghĩa là ả đào, kỹ nữ)
Sắc mặt Cơ Minh Minh lúc đỏ lúc trắng, may mắn Lý ca kia trước khi nàng phát tác đã đi vào WC.
Tề Nhạc cùng cười nói:
- Kỳ thật Lý ca là người rất tốt, trước kia làm việc buôn bán, sau sinh ý thất bại, vợ con đều bỏ đi, chỉ còn mình hắn, làm chút mua bán nhỏ, ham mê duy nhất hiện giờ là nữ nhân.
Cơ Minh Minh hừ một tiếng, nói:
- Vậy xem ra hai người cùng chung trí hướng rồi, hy vọng đây là lần cuối tôi đi tới chỗ của anh.
Tề Nhạc mở cửa, mở cái đèn duy nhất trong phòng lên, phòng của hắn tuyệt đối không thể dùng chữ loạn để hình dung được, bởi như thế sẽ vũ nhục chữ loạn, vừa tiến vào gian phòng, mùi nấm mốc truyền tới, dưới đất đều là tạp chí lả tả, tàn thuốc cùng quần áo bẩn, hương vị này hỗn hợp với nhau chỉ có vũ khí hóa học mới so sánh được.
Cơ Minh Minh đứng ở cửa ra vào, cố lây hết dũng khí, cương quyết không tiến vào trong một bước, nói:
- Rốt cuộc anh là Kỳ Lân hay là cầm tinh cẩu trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thế!
Tề Nhạc kinh ngạc nói:
- Vì cái gì hỏi như vậy?
Cơ Minh Minh cười khổ nói:
- Bởi vì chỗ của anh chả khác gì ổ chó, không, so sánh với ổ chó đúng là làm nhục nó rồi, chỗ của anh chỉ có dùng bãi rác để hình dung mới được. Anh sống ở trong này được sao?
Tề Nhạc trở lại địa bàn của mình, hắn cảm giác rất thoải mái trực tiếp nằm bẹp dí lên cái giường duy nhất trong phòng,
- Có thể sống hay không à? Tôi từ chỗ cứu tế của chính phủ lĩnh mỗi tháng có sáu trăm nguyên, tiền thuê ở đây là hai trăm, còn thừa bốn trăm miễn cưỡng đủ cho tôi ăn cơm hút thuốc. Nhưng mà, có đôi khi, ăn cơm trắng sẽ không biết mùi vị của cơm đen. Tốt rồi, tôi thu thập một chút.
Vừa nói, hắn lật cái giường lên, bắt đầu thu thập gian phòng của mình.
Cơ Minh Minh đặt hành lý của mình qua một bên, không biết từ chỗ nào tìm được cái khăn tay che mũi miệng của mình lại, cũng động thủ thu thập giúp hắn.
Hai người giày vò hơn nửa tiếng, gian phòng của Tề Nhạc cũng đã có chỗ đặt chân rồi, đại bộ phận mùi hôi trong phòng đã thoát ra, tuy vẫn khó ngửi như trước, nhưng miễn cưỡng có thể chịu được.
Tháo khăn tay xuống, Cơ Minh Minh thở dài một hơi, Tề Nhạc không biết từ chỗ nào tìm được hai túi mì ăn liền quá hạn, bắt đầu đổ nước vào.
- Ăn đi, hiện tại quá muộn, buổi sáng ngày mai tôi mang cô đi ăn.
Cơ Minh Minh ngồi ở bên giường, nói:
- Tề Nhạc, ngày mai anh cũng đi cùng tôi ra ngoài một chuyến.
Tề Nhạc cười nói:
- Cô sẽ không mang tôi đi tới nhà của cô chứ, cô không sợ người nhà của cô đánh đánh tui văng ra ngoài sao?
Cơ Minh Minh tức giận nói:
- Không phải đi nhà của tôi, yên tâm, khẳng định là có chỗ cho anh ở, hoàn cảnh ở đây thật sự quá kém.
Tề Nhạc đưa mặt của mình tới gần mặt Cơ Minh Minh.
- Lại nói, tôi thì không sao cả, ở nơi nào cũng được, nơi miễn phí thì quá tốt. Nhưng mà, chuyện đầu tiên phải nói trước, ở thì có thể, nhưng cô không cho tôi tiền. Tôi cũng không phải là trai bao ăn bám đâu.
Cơ Minh Minh lườm hắn một cái, nói:
- Anh có muốn làm trai bảo cũng phải có điều kiện mới được. Anh cho rằng bản mỹ nữ như tôi cần đi tìm trai bao hay sao?
Tề Nhạc ủy khuất nói:
- Cô cũng không cần kích tôi như vậy, tuy tôi không được tính là tuấn tú, nhưng cũng được tính vào hàng đẹp trai đấy.
Cơ Minh Minh làm ra bộ dáng buồn nôn, nói:
- Đi, ít đánh rắm. Hiện giờ tôi sẽ dạy anh Thăng Lân Quyết, sau này có thành tựu hay không, phải xem cố gắng của anh như thế nào.
Tề Nhạc gật gật đầu, làm ra động tác chỉ tay lên trời.
← Ch. 006 | Ch. 008 → |