Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 071

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 071: Cầm tinh Chiến sĩ
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hai gia hỏa hèn mọn bỉ ổi lại nhao nhao trước mặt Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt, nhìn bộ dáng của bọn họ làm gì giống lão đại của hắc bang chứ, quả thực là lưu manh vô lại trên đường cái, bộ dáng hèn mọn bỉ ổi của hai người này, lại cãi nhau đỏ mặt tia tai, thần thái và ngôn từ không cần diễn tả cũng rõ.

Mạnh Bắc thấy sắc mặt Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt không tốt lắm, vội vàng ho một tiếng, nói:

- Hai vị giáo chủ, chúng ta nên mời khách nhân vào trong trước đã, ngồi xuống bàn lại, hai vị tranh giành nhiều năm như thế, hôm nay cũng đừng có tranh cãi nữa.

Hồ Quang hừ một tiếng, nói:

- Ai nguyện ý tranh giành với hắn, quả thực là một tiện nhân mà. Tề huynh đệ, muội muội xinh đẹp, mau vào trong ngồi đi.

Dịch An không chút yếu thế nói:

- Thôi đi pa ơi... , tôi biết anh sợ mà, hai vị, mời vào trong.

Bất kể thế nào nói, nếu không phải bọn họ chặn đường ra vào. Tề Nhạc thật sự muốn xoay người rời đi, nhưng nghĩ đến mạng lưới tình báo khổng lồ của Thánh Hỏa Giáo, hắn vẫn nhịn xuống. Hắn vạn lần không nghĩ tới, Thánh Hỏa Giáo có người trầm ổn như Mạnh Bắc, giáo chủ lại có bộ dáng như thế. Bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, lôi kéo Hải Như Nguyệt đi vào phòng.

Trang trí trong phòng tao nhã lịch sự, một bàn thức ăn cho mười người ăn đã được dọn ra, năm người phân chủ khách ngồi xuống, Hồ Quang và Dịch An nhao nhao rất hung hăng, nhưng khi ngồi lại ngồi cùng một chỗ, bọn họ vốn thấp, lúc ngồi xuống, chỉ ngồi cao hơn bàn một ít, hai người tựa lưng vào ghế trừng mắt nhìn đôi phương, ăn ý mười phần cầm lấy đũa đưa cho Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt nói:

- Đừng khách khí, hai vị xin mời.

Tề Nhạc không nhúc nhích, Hải Như Nguyệt cũng không có động thủ, dù sao đối phương cũng là hắc bang, tâm phòng người vẫn phải có, bọn họ tới đây cũng chẳng phải vì ăn cơm.

Mỉm cười, Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Hai vị mời tôi đến, chỉ sợ không chỉ vì ăn cơm nha. Có chuyện gì thỉnh nói thẳng. Ngày hôm qua rất cảm tạ Thánh Hỏa Giáo trợ giúp.

Hồ Quang để đũa xuống, tinh quang trong mắt nhỏ lóe lên, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên lợi hại, chăm chú nhìn vào người Tề Nhạc làm cho Tề Nhạc có cảm giác ngồi không yên, dùng khí thế Tề Nhạc có thể bị ánh mắt của đối phương làm sinh ra trạng thái này, trong lòng của hắn thầm nghĩ, quả nhiên giáo chủ Thánh Hỏa Giáo không giống bình thường.

- Tốt, Tề huynh đệ là người thống khoái, huynh đệ chúng ta hôm nay thỉnh anh tới đây, cũng không có bao nhiêu ý tứ, lần trước anh giúp chúng tôi, những vật kia chỉ là thứ yếu, nhưng anh cứu hơn mười mạng huynh đệ chúng tôi, tuy Hồ Quang tôi không phải người tốt lành gì, nhưng ân lớn như vậy nhất định phải báo đáp, ngày hôm qua chỉ là việc nhỏ mà thôi, tấm chi phiếu này kính xin huynh đệ nhận cho.

Vừa nói, hắn lấy một tấm chi phiếu được gấp lại trong túi áo bông cảnh sát đưa tới trước mặt Tề Nhạc.

Tề Nhạc tiếp nhận xem xét, đó là một tờ chi phiếu, con số phía trước nhất là một, về sau rõ ràng có bảy số không, hắn liền có chút kinh ngạc nhìn về phía Hồ Quang có tướng mạo hèn mọn bỉ ổi phía trước mặt:

- 1000 vạn?

Dịch An một cước đạp trên cái ghế của mình, nghiêng thân thể ăn cái gì đó, nghe được lời kinh ngạc của Tề Nhạc hắn không khỏi cười hắc hắc, động tác rất nhanh dùng chiếc đũa kẹp đồ ăn nhét vào miệng mình:

- 1000 vạn thì tính toán cái gì, nếu so với tánh mạng những huynh đệ kia của ta, tiền bất quá chỉ là vật ngoài thân thôi. Tề huynh đệ, ngươi không phải ngại ít đấy chứ!

Tề Nhạc nhướng mắt:

- Ít? Tôi đời này cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, nếu thịnh tình đã không thể chối từ vậy thì tôi sẽ thu lại, đa tạ hai vị giáo chủ.

Như nếu như đối phương làm sinh ý thuốc phiện, có lẽ số tiền này Tề Nhạc sẽ không cần, nhưng Thánh Hỏa Giáo lại đi theo con đường súng ống đạn dược, Tề Nhạc cũng không phải là loại chính nhân quân tử tri ân không cần đồ báo gì cả, hắn là ai, hắn là côn đồ, vốn là thiếu tiền vì sao lại không cần chứ.

Thấy Tề Nhạc thống khoái nhận lấy tiền, Hồ Quang không khỏi có chút kinh ngạc, hắn mời Tề Nhạc ngồi, sau đó duỗi tay mình về phía Tề Nhạc, nói:

- Tốt, về sau chúng ta chính là huynh đệ, có gì cần giúp thì cứ mở miệng nhé.

Tề Nhạc và Hồ Quang nắm chặt hai tay, hắn giật mình phát hiện, Hồ Quang biểu hiện bên ngoài có vẻ lôi thôi hèn mọn bỉ ổi nhưng cánh tay lại trắng nõn như nữ nhân, tay của hắn rất nhỏ, nắm lấy đi phi thường mềm mại, làn da không chỉ tinh tế tỉ mỉ, thậm chí có vài phần nhẵn mịn, trong lúc giữ lấy tựa hồ có chút không cách nào nắm bắt, tay của hắn cũng không ổn định, nhưng lại tựa hồ như có loại cảm giác phiêu hốt, một cổ năng lượng nhàn nhạt bao trùm lấy bàn tay hắn lại, năng lượng hoàn toàn nội liễm, hình thành nên tầng phòng hộ hữu hiệu khiến Tề Nhạc không cách nào dò ra thực lực chân chính của hắn được.

Hồ Quang đối với Tề Nhạc thì lại có một cảm giác hoàn toàn khác, cảm giác mà Tề Nhạc mang đến cho hắn tựa như một lỗ đen hư ảo, tựa hồ không có cái gì, nhưng lại mang cho hắn cảm giác sợ hãi. Hai người đơn giản nắm tay một lần, nhưng trong mắt đều toát ra thần sắc kinh ngạc.

Hồ Quang cười hắc hắc, nói:

- Xem ra chúng ta quả nhiên là người trong đạo. Mạnh Bắc, anh đi ra ngoài trông coi trước, không có phân phó của tôi, đừng cho bất luận kẻ nào tiến tới quấy rầy.

Mạnh Bắc đáp ứng một tiếng đứng dậy mà đi.

Hồ Quang nói:

- Người sáng mắt không nói tiếng lóng, lần trước sau khi tôi nghe Mạnh Bắc trở về báo cáo thì đã cảm thấy phi thường hứng thú với năng lực của Tề huynh, bởi vì tôi và Dịch An cũng đều có được năng lực của mình, nhưng chúng ta lại chung quy cảm giác được năng lượng trong cơ thể mình phi thường khổng lồ, nhưng đến khi cần thiết lại không tìm được phương pháp nào tốt. Bởi vậy, chúng ta nên giao lưu trao đổi với Tề huynh đệ xem thử có gợi ý nào không.

- Đương nhiên, chúng ta cũng không phải muốn biết phương pháp tu luyện của Tề huynh, chỉ là muốn hỏi ngươi một chút xem dị năng này muốn dùng như thế nào mới có thể phát huy được năng lượng? Tuy rằng thế giới hiện giờ vũ khí nóng hoành hành, nhưng lực lượng bản thân cường đại thì khả năng sinh tồn cũng tốt hơn. Chúng tôi làm hắc đạo cũng không dễ dàng, đi ra ngoài chơi gái cũng phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ e bị người ta dùng súng bắn nha.

Dịch An quyệt miệng nói:

- Người nào không biết anh là nhất dạ thất thứ lang, thời gian mỗi lần là một phút đồng hồ, còn kể cả tiền hí nữa.

Hồ Quang giận dữ:

- Con mẹ nó chứ, nói chính sự anh có thể không xen vào có được không, anh tốt rồi, lần trước chơi một một em gái, kết quả ngay cả tiền bao cũng bị cuốn đi, thật xấu hổ cho anh làm phó giáo chủ Thánh Hỏa Giáo nhé.

Nhìn hai người vách tật xấu của nhau ra, Tề Nhạc ngược lại cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều, cười cười, nói:

- Tôi nói hai vị, các vị có thể đừng cãi nhau nữa được không. Hồ Quang đại ca, năng lực kia của anh là gì thế? Có lẽ anh cũng biết, phương thức thể hiện dị năng rất khác nhau, tôi cũng không rõ năng lực của các vị có liên quan với tôi không, nếu như không thì cho dù tôi muốn giúp các vị thì chỉ sợ cũng đành hữu tâm vô lực thôi.

*****

Hồ Quang cùng Dịch An liếc nhau, Dịch An nói:

- Biết rõ chúng tôi sở hữu dị năng quả thật có rất ít người, thậm chí người tận mắt thấy chúng tôi sử dụng cũng ít càng thêm ít. Hôm nay chúng ta đã thỉnh Tề huynh đệ đến nơi đây thì cũng không xem anh là ngoại nhân rồi. Tốt, lão Hồ, là anh tới trước hay là tôi tới trước?

Hồ Quang cười hắc hắc, nói:

- Tôi tới trước đi. Ai bảo tôi là đại ca của anh chứ?

Vừa nói, Hồ Quang liền đứng lên, lui về sau một bước, đôi mắt nhỏ giấu đằng sau cặp kính liên tục chớp lên hào quang, đồng tử vốn màu đen dần dần biến thành màu xanh lá, thân thể tựa hồ cất cao lên rất nhiều, bả vai có chút nhoáng một cái, xương cốt toàn thân hắn trong nháy mắt này tựa như biến mất vậy, linh xảo nghiêng người, vậy mà lại chui qua khe hở trên thành ghế, động tác cũng không nhanh, nhưng thế lại vô cùng sung mãn.

Đột nhiên, thân thể xuyên qua ghế của hắn đột nhiên chuyển động như thiểm điện, tay trái đột nhiên duỗi dài về phía trước tìm kiếm, Tề Nhạc thấy rõ ràng móng tay trên tay hắn vào thời khắc này đã biến thành màu đen, ôm đồm trên vách tường ở bên cạnh, lập tức, PHỐC PHỐC, vách tường liền xuất hiện năm lỗ nhỏ màu đen, khiến cho người kinh hãi chính là cái lỗ bị năm ngón tay xuyên qua kia vậy mà tại dần dần đang khuếch tán ra, chất lỏng màu xanh lá chậm rãi lan khắp vách tường, không có bất kỳ hương vị nào, nhưng tính ăn mòn mãnh liệt kia lại ẩn chứa khí tức khủng bố mãnh liệt.

- Độc.

Như Nguyệt hô nhỏ một tiếng, ánh mắt nhìn Hồ Quang lập tức nhiều thêm vài phần khẩn trương.

Cốt cách toàn thân Hồ Quang nổ vang, động tác của hắn đột nhiên trở nên nhanh lên, tay trái thu hồi, mặt ngoài làn da cũng tản mát ra một tầng lục quang nhàn nhạt, thân thể vậy mà trực tiếp dán lên vách tường mà chạy, phảng phất như dính lên trên vách tường vậy, thân thể vặn vẹo rất nhỏ vòng quanh vách tường vài ba vòng nhanh như thiểm điện, Tề Nhạc và Như Nguyệt đều chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, Hồ Quang đã về tới chỗ ngồi của mình, phảng phất như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy, mà ngay cả mấy lổ nhỏ trên vách tường lúc nãy cũng biến mất, ngay cả chất lỏng cũng không để lại.

Động tác thật nhanh, khí tức thật độc, Tề Nhạc và Hải Như Nguyệt liếc nhau, trong nội tâm đối với năng lực của Hồ Quang đều đã có vài phần nhận biết đôi chút.

- Tới phiên tôi.

Dịch An nhìn qua dường như rất hưng phấn vậy, hắn nhảy dựng lên từ trên ghế, tỉ lệ tứ chi của hắn so với bình thường người thì dài hơn một chút, mãnh liệt bắn lên từ trên ghế, trong mắt tản mát ra hào quang màu vàng, chỉ trong nháy mắt đã dán lên một góc trên vách tường, nhưng hắn hiển nhiên không có năng lực dính lên vách tường như Hồ Quang, hắn mượn lực lại nhảy lên lần nữa, rướn người lên không trung.

Lúc mới bắt đầu Tề Nhạc còn có thể thấy rõ thân ảnh của hắn, thời gian dần trôi qua, Dịch An tăng tốc độ triển khai, chỉ còn lại một đầu bạch quang nhàn nhạt, mỗi một lần bắn lên, đều mang theo một tiếng rít chói tai. Tề Nhạc gần đây tự cho là tốc độ của mình đã không tệ rồi, nhưng tốc độ mà Dịch An biểu hiện ra lại căn bản không phải hắn có thể bằng được.

Đó là tính bộc phát tốc độ, đồng thời tính kéo dài cũng rất mạnh, theo thân thể bắn lên, mãi cho đến khi hắn một lần nữa trở lại bàn ăn thì tốc độ thủy chung vẫn tăng lên, rất khó tưởng tượng lúc hắn toàn lực phát huy thì có thể đạt tới trình độ thế nào.

Dịch An mặt không đỏ hơi thở không gấp lần nữa cầm lấy chiếc đũa, nói:

- Năng lực của tôi chủ yếu là ở tốc độ, và sự hay thay đổi lúc công kích. Tôi dùng dụng cụ thử qua, khi tốc độ của tôi đạt đến cực hạn thì trong phạm vi không gian nhất định có thể đạt tới trình độ vận tốc âm thanh. Công kích lợi dụng tốc độ sẽ phi thường sắc bén.

Vừa nói, tiêm trảo thò ra trên tay hắn cũng lặng yên biến mất, con mắt lóe ra ánh sáng màu vàng cũng khôi phục bình thường.

Hồ Quang có chút vội vàng hỏi:

- Tề huynh đệ, anh có thấy được gì từ trên người chúng tôi không?

Tề Nhạc và Hải Như Nguyệt liếc nhau, hai người đều nở nụ cười, Tề Nhạc nói:

- Tìm hoài thì không thấy, được đến lại hoàn toàn không phí công a. Hai vị đại ca, các vị chính là người tôi cần tìm lần này.

Vừa nói, hào quang nội hàm trong hai mắt hắn đột nhiên phát sáng lên, dùng ngữ điệu đặc thù chậm rãi thì thầm:

- Ta dùng máu Kỳ Lân làm dẫn đạo, dùng danh nghĩa Kỳ Lân kêu gọi các ngươi, mười hai cầm tinh chiến sĩ thủ vệ phương đông! Cầm tinh các ngươi hiện ra đi.

Tề Nhạc nâng tay phải mình lên, cắn nát ngón giữa bắn nhẹ vào hư không, một giọt huyết châu phiêu nhiên mà ra, hai tay Tề Nhạc làm ra một thủ hình quái dị, giọt huyết châu bắn ra kia đột nhiên phiêu tán, một tầng hồng sắc quang mang rất nhạt dùng phương thức hình tròn khuếch tán ra ngoài, bao phủ trong toàn bộ gian phòng, không đợi Hồ Quang và Dịch An kịp phản ứng thì thân thể của bọn hắn cũng đều đã xuất hiện biến hóa.

Biến hóa của hai người cơ hồ là đồng thời xuất hiện, sau lưng Hồ Quang xuất hiện một đạo hắc sắc quang ảnh, hai điểm u lục hào quang hiển hiện cực kỳ rõ ràng trong quang ảnh, đó là một đầu ảo ảnh hình rắn màu đen. Mà sau lưng Dịch An thì lại xuất hiện một con khỉ, một con khỉ có bộ lông màu vàng, một đôi mắt lóe ra hào quang màu da cam như bảo thạch, mỗi một lần lập loè, khí tức năng lượng đều nồng đậm thêm vài phần.

Dù cho trầm ổn như Hải Như Nguyệt cũng không khỏi vui mừng quá đỗi:

- Thật tốt quá, rốt cục lại tìm được hai người.

Hồ Quang và Dịch An cùng nhìn quang ảnh sau lưng đối phương, trong mắt toát ra hào quang nghiền ngẫm, Hồ Quang nói:

- Tề huynh đệ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, anh có phải nên giải thích cho chúng tôi một chút không?

Mỉm cười, trong mắt Tề Nhạc quang mang sáng rực:

- Giải thích, đương nhiên phải giải thích rồi. Hồ Quang đại ca vừa rồi nói rất đúng, chúng ta là huynh đệ, về sau càng như thế. Cái này phải nói lại từ đầu, ở Viêm Hoàng đại địa chúng ta từ trước đây thật lâu đã xuất hiện một đám Thủ Hộ Giả chuyên môn thủ hộ phương đông, tổng cộng mười ba người, trong đó mười hai người là dị năng giả có năng lực cầm tinh, bọn hắn đều có được dị năng tương ứng. Mà người cuối cùng lại chính là Cầm tinh chi Vương, Kỳ Lân. Mười ba người này liền cấu thành cầm tinh thủ hộ thần.

Tình huống của các vị có lẽ bản thân cũng cảm giác được, Dịch An đại ca chính là khỉ trong sinh tiếu thủ hộ thần thế hệ này, mà Hồ Quang đại ca lại chính là rắn.

- Sinh tiếu thủ hộ thần? Nghe ra rất là phong cách đấy.

Hồ Quang thì thào tự nhủ, hắn hồi tưởng lại tình huống của mình, quả thực đúng như lời Tề Nhạc nói, năng lực của mình xác thực rất tương tự với rắn, mà năng lực của Dịch An cũng rất cùng loại với khỉ. Trong Thánh Hỏa Giáo, Hồ Quang phải chịu trách nhiệm sự vụ lớn nhỏ trong giáo, mà Dịch An lại phụ trách đối ngoại, đây chính là bởi vì đầu óc của hắn cực kỳ khôn khéo.

*****

- Vậy các vị thì sao? Các ngươi cũng là sinh tiếu thủ hộ thần gì đó sao?

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Đúng vậy, chúng ta cũng thế. Chú ngữ vừa rồi của ta các ngươi có lẽ đã nghe được. Tất cả mọi người là người một nhà, ta chính là Kỳ Lân trong sinh tiếu thủ hộ thần, Hải Như Nguyệt này là Long trong sinh tiếu thủ hộ thần chiến sĩ. Đương nhiên, nàng cũng là vợ của ta.

Dịch An gãi gãi đầu, một chân dẫm nát mặt ghế, nói:

- Nếu làm chiến sĩ sinh tiếu thủ hộ thần cũng có thể có được lão bà xinh đẹp như vậy, lão tử ngay cả chức giáo chủ Thánh Hỏa giáo này cũng không muốn làm nữa.

Tề Nhạc nói:

- Xem bộ dạng hai vị, có lẽ đều là năng lực tiên thiên thức tỉnh, chỉ có điều không có phương pháp tu luyện chính thức tiến hành dẫn đạo, thế cho nên không cách nào phát huy ra toàn bộ thực lực bản thân. Như vậy đi, các vị theo chúng tôi trở về, tôi thỉnh đại sư dạy phương pháp tu luyện cho các vị, sau này năng lực của các vị sẽ trở nên càng ngày càng mạnh rồi.

Hồ Quang nghi ngờ nói:

- Chúng tôi nếu học phương pháp tu luyện với các vị, sau này có phải sẽ bị hạn chế không?

Tề Nhạc ngây ra một lúc, Hải Như Nguyệt nói:

- Giữa chiến sĩ sinh tiếu thủ hộ thần không có bất kỳ hạn chế nào cả, tất cả mọi người là quan hệ đồng đội. Nhiệm vụ của chúng ta chính là thủ hộ phương đông, thủ hộ Viêm Hoàng đại địa. Chỉ có khi địch nhân xuất hiện thì chúng ta mới cần tề tâm hợp lực giải quyết vấn đề, vào loại thời điểm này thì các vị không thể trốn tránh được.

Dịch An cười khổ nói:

- Thua lỗ thua lỗ, vốn muốn kéo thêm giúp đỡ, hiện giờ chúng ta lại trở thành người giúp đỡ của các ngươi, đây không phải là thua lỗ sao? Còn bồi thêm 1000 vạn nữa, sớm biết như vậy chúng ta đã không lung lạc rồi.

Tề Nhạc ha ha cười cười, nói:

- Dịch An đại ca, anh không thể nghĩ như vậy. Nếu như sau này Thánh Hỏa giáo gặp phiền toái gì, chỉ cần là lý do chúng tôi có thể tiếp nhận thì các vị lấy được cũng không phải là một người giúp đỡ, mà là sự trợ giúp của toàn bộ chiến sĩ sinh tiếu thủ hộ thần. Tất cả mọi người là huynh đệ, giúp đỡ cho nhau là lẽ đương nhiên.

Hồ Quang xoay chuyển đôi mắt nhỏ, trong nội tâm thầm nghĩ, khoản mua bán này hình như rất có lợi, gia nhập vào hàng ngũ sinh tiếu thủ hộ thần này tựa hồ không có gì không tốt cả, còn có thể được một đám chiến sĩ sinh tiếu thủ hộ thần thực lực cường đại trợ giúp, cho dù về sau có phiền toái gì, mình và Dịch An lui nữa ra là được.

Hắn xuất thân hắc đạo, tất cả tự nhiên đều xuất phát từ góc độ lợi ích, nghĩ nghĩ đơn giản, liếc nhau với Dịch An một cái, ánh mắt hai người đồng thời trở nên dâm đãng, Dịch An cười hắc hắc, nói:

- Lão Hồ, anh thế nào?

Hồ Quang nói:

- Tôi không sao cả, có thể tăng cường thực lực bản thân chúng ta vốn là chuyện tốt. Nhìn anh a.

Dịch An cười hắc hắc, nói:

- Anh quên khẩu hiệu của huynh đệ chúng ta sao? Tuy rằng tôi rất chán ghét anh, nhưng lại không muốn tách ra khỏi anh. Huống chi, nếu anh trở nên mạnh mẽ khi dễ tôi thì phải làm sao bây giờ. Chúng ta phải làm sinh tiếu thủ hộ thần thôi.

Hồ Quang cười quái dị một tiếng, nói:

- Tôi so với anh còn nghèo hơn, anh lại tiện hơn tôi.

Dịch An cười hắc hắc, tiếp lời nói:

- Anh nghèo tôi tiện, coi như là kim kiên.

Ánh mắt Hồ Quang trở nên càng thêm dâm đãng:

- Tôi so với anh lãng, anh so với tôi đãng.

Dịch An nhảy đến bên cạnh hắn, ôm bả vai Hồ Quang nói:

- Anh lãng tôi đãng, tấm gương dâm đãng.

Tề Nhạc và Hải Như Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người hèn mọn bỉ ổi trước mặt, thật không biết nên nói cái gì cho phải. Trong nội tâm Hải Như Nguyệt thầm nghĩ, lúc trước Tề Nhạc dâm đãng đã đủ rồi, hai tên trước mắt này còn dâm đãng lại còn hèn mọn bỉ ổi nữa. Thật không biết Thượng Thiên tuyển thế nào nữa, chiến sĩ sinh tiếu thủ hộ thần sao lại một người so một người càng thêm quái dị thế.

Thân phận cho thấy, Hồ Quang và Dịch An đều có hứng thú rất lớn với chuyện của Cầm tinh thủ hộ thần Chiến Sĩ, Tề Nhạc và Hải Như Nguyệt cũng yên tâm, cố kỵ bên trong cũng được thả lỏng, bốn người vừa ăn cơm, Hải Như Nguyệt vừa nói một chút về tình huống chiến sĩ sinh tiếu thủ hộ thần. Trong nội tâm nàng âm thầm tính toán, mười hai cầm tinh thủ hộ thần Chiến Sĩ trước mắt đã xuất hiện chín người rồi, còn thiếu Ngưu, Trư và Mã là chưa xuất hiện thôi.

Cơm nước no nê, Hồ Quang nở nụ cười dâm đãng về phía Tề Nhạc nói:

- Tề huynh đệ, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, hôm nay không thể đi cùng các vị được, chút nữa tôi và Dịch An sẽ nói những việc cần cho thủ hạ đi làm, sau đó sẽ đi gặp vị đại sư Trát Cách Lỗ mà anh nói kia. Vừa rồi anh nói nữ thần cái gì Hy Lạp đó, ặc, quản là nàng ta có phải là thần hay không, trực tiếp xử lý là xong việc rồi.

Dịch An khó được đồng ý với ý kiến của Hồ Quang:

- Đúng vậy, Tề huynh đệ, nếu không anh có ý định gì thì cứ nói với tôi là tốt rồi. Đối với mỹ nữ tôi luôn luôn là ai đến cũng không cự tuyệt cả.

Cho dù là Tề Nhạc, đối mặt với lời nói trần trụi của hai người cũng có chút ăn không tiêu, dù sao bên người còn có Hải Như Nguyệt ở đây.

- Người ta dù sao cũng là nữ thần, ngày hôm qua khi tôi nghe lén thì cô nương tóc tím không biết tên kia đã phát hiện ra tôi, mặc dù tôi đã che dấu khí tức của mình vô cùng tốt. Hơn nữa sau khi bị nàng phát hiện còn bị nàng cho người đuổi theo truy sát, chuyện này chúng ta sẽ giải quyết sau.

- Cho dù thực lực bọn hắn có mạnh, nhưng những Sinh tiếu thủ hộ thần chúng ta cũng không phải ăn chay. Hai vị đại ca còn chưa chính thức bắt đầu tu luyện Thăng Vân Quyết, chuyện này sẽ không phiền toái đến các vị nữa. Bất quá, tôi hi vọng về sau có thể mượn nhờ mạng lưới tình báo của Thánh Hỏa giáo, biết mình biết người mới có thể bách chiến bách thắng nha.

Hồ Quang lúc này đáp ứng nói:

- Cái này đơn giản, về sau anh cần biết tình báo gì, trực tiếp gọi điện thoại cho Mạnh Bắc, Mạnh Bắc là tâm phúc của chúng tôi, tuyệt đối tín nhiệm được. Nhưng mà, chúng ta là Chiến Sĩ sinh tiếu thủ hộ thần, chuyện này các ngươi nhất định phải giữ bí mật. Dù đối với những đồng bạn cũng là Chiến Sĩ sinh tiếu thủ hộ thần kia, tôi cũng hi vọng các vị không nên nói ra thân phận của tôi và Dịch An.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Chuyện này tôi rõ. Dù sao các vị cũng xuất thân hắc đạo nha. Bất quá, hai vị đại ca còn trẻ như vậy đã có được bang phái hắc đạo lớn như Thánh Hỏa giáo, quả thật làm tiểu đệ vô cùng kính nể.

Dịch An cười nói:

- Kính nể cái rắm. Thánh hỏa giáo cũng không phải là do hai người chúng ta sáng lập. Lịch sử của Thánh hỏa giáo cũng có trên trăm năm. Lúc trước khi sáng lập bổn giáo là vì chống cự kẻ xâm lược ngoại quốc, về sau sau khi nước cộng hòa Viêm Hoàng thành lập, thánh hỏa giáo liền từ trên mặt đất chuyển tới dưới mặt đất.

*****

- Trải qua nhiều năm như vậy, những thứ khác không nói, nhưng mạng lưới tình báo tuyệt đối là số một đấy. Thái gia gia của tôi và Hồ Quang chính là người sáng lập ra Thánh hỏa giáo, rơi vào thế hệ này của chúng tôi đã là đời thứ tư rồi. Bất quá, quy mô của Thánh hỏa giáo thật sự quá lớn, nhưng vẫn theo lối gia tộc, trong giáo hai người chúng ta mặt ngoài tuy rằng là giáo chủ, nhưng cũng không phải chuyện gì cũng có thể tự mình quyết định.

- Cùng truyền thừa với chúng ta còn có bốn vị trưởng lão trong giáo. Tiền bối của bọn hắn đều từng vì thái gia gia chúng tôi lập qua nhiều công lao hãn mã, luận bối phận so với hai người chúng tôi còn lớn hơn, cho nên lúc có quyết định trọng đại gì, chúng tôi cũng cần thông qua trưởng lão hội mới có thể quyết định. Tôi nghĩ, các vị cũng có thể minh bạch, những trưởng lão này không thể nào cùng một lòng với chúng ta được, bởi vậy, chúng ta mới phải che dấu lực lượng của mình, khiến đối thủ càng khinh thị, tỷ lệ sinh tồn lại càng lớn.

Tề Nhạc gật đầu nói:

- Vậy hôm nay tới đây thôi, tôi và Như Nguyệt về trước, ngày mai sẽ đợi hai vị đại ca.

Hồ Quang và Dịch An cũng không tiễn đưa Tề Nhạc và Hải Như Nguyệt, có lẽ bởi vì không muốn thân phận phơi sáng. Lên chiếc xe thể thao bảo bối của Hải Như Nguyệt, Tề Nhạc đóng kỹ cửa xe, lập tức cất tiếng cười to lên.

Hải Như Nguyệt nói:

- Anh cười cái gì?

Tề Nhạc vừa cười vừa nói:

- Anh rốt cuộc biết cái gì gọi là hết sức hèn mọn bỉ ổi rồi, hai vị này thật sự là quá mạnh mẽ. Cái gì ngươi lãng ta đãng chứ, tuyệt đối là tổ hai người dâm đãng. So với Từ Đông đại ca thì bọn hắn khá hơn nhiều lắm. Nếu như nói Từ Đông đại ca là đi đến ba đường, như vậy bọn hắn chính là đi xuống ba đường đấy. Bọn hắn một khi gia nhập vào trận doanh của chúng ta, vậy thì anh sẽ có lòng tin hơn rồi, đứng cùng một chỗ với bọn họ, hình tượng của anh coi như còn tốt.

Hải Như Nguyệt tức giận nói:

- Anh đó, cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong được, có thể ngồi vị trí thủ lĩnh một bang phái hắc đạo lớn như vậy, bọn hắn há có thể bình thường chứ? Tuy rằng hai tên này nói chuyện ngoại trừ dâm đãng vẫn là dâm đãng, nhưng bọn bọn hắn xử lý vấn đề lại rất cẩn thận. Em xem, bọn hắn chưa hẳn tín nhiệm chúng ta bao nhiêu đâu, chỉ là xuất phát từ lợi ích nên mới lựa chọn gia nhập trận doanh cầm tinh thủ hộ thần thôi.

Tề Nhạc một bả ôm lấy Hải Như Nguyệt, hôn thoáng lên đôi môi đỏ mọng của nàng, nói:

- Đó cũng không phải là việc chúng ta cần lo lắng. Thử hỏi, lúc trước khi vừa gia nhập trận doanh Cầm tinh thủ hộ thần Chiến Sĩ, trong nội tâm chúng ta người nào không nghi hoặc chứ? Nhưng đến bây giờ thì thế nào, tất cả mọi người đều đã thản nhiên tiếp nhận trách nhiệm và thân phận của mình. Những việc này có thể nói đều là công lao của Trát Cách Lỗ đại sư. Đại sư là cao tăng kế thừa mười thế Phật lực, cũng không phải người bình thường có thể so sánh được, nhân cách mị lực của ngài cơ hồ có thể ảnh hưởng đến bất luận kẻ nào.

- Đợi ngày mai sau khi Hồ Quang và Dịch An đến Long Vực biệt viện, anh nghĩ bọn họ cũng sẽ giống chúng ta thôi. Lúc này, chúng ta có thể nhiều hơn hai người giúp đỡ cường lực, tuổi của bọn hắn so với Quản Bình đại ca còn lớn hơn chút ít, cũng đều là Tiên Thiên Giác Tỉnh Giả, anh nghĩ, chỉ cần tu luyện Thăng Vân Quyết, chờ sau khi bọn hắn hoàn toàn khống chế Vân lực của mình, thực lực tuyệt đối sẽ không yếu. Ít nhất cũng là tiêu chuẩn Tứ, Ngũ Vân.

Hải Như Nguyệt nắm lấy bàn tay Tề Nhạc, nói:

- Anh xem thật chuẩn. Em cũng cảm thấy, năng lượng bản thân của hai người bọn họ đều rất khổng lồ, chỉ là khuyết thiếu dẫn đạo hữu hiệu thôi. Được rồi, chúng ta bây giờ đi nơi nào?

Tề Nhạc nghĩ nghĩ, móc ra điện thoại nói:

- Cơ Đức đến bây giờ cũng chưa liên lạc anh, anh xem chúng ta trước tiên nên liên lạc hắn một chút đi, cũng không biết Minh Minh bên kia thế nào rồi.

Vừa nói, hắn vừa bấm số điện thoại của Cơ Đức.

- Sư phụ.

Thanh âm của Cơ Đức nghe có chút trầm thấp.

Tề Nhạc nói:

- Ra sao rồi? Minh Minh và tiểu tử gọi là Lâm Nhất Phàm kia lúc nào gặp mặt.

Cơ Đức nói:

- Sư phụ, chuyện này ta không làm tốt. Đệ tử đã nói ý của ngài cho lão gia tử, lão gia tử tuy rằng cũng biết ngài nói rất có lý, nhưng hôn ước đáp ứng lúc trước có thể nói là đại biểu cho tính quốc gia, ngay cả lão gia tử cũng không dám đơn giản làm chủ. Minh Minh ban ngày đi học rồi, Lâm Nhất Phàm hẹn nàng buổi tối hôm nay gặp mặt. Lão gia tử nói, buổi tối hôm nay hi vọng ngài tốt nhất không nên xuất hiện.

Nghe xong lời này, sắc mặt Tề Nhạc lập tức chìm xuống, nhưng hắn cũng không nói thêm gì với Cơ Đức, chỉ là thản nhiên nói:

- Tôi đã biết, chuyện này không trách anh được..

Nói xong, hắn trực tiếp cúp điện thoại.

Cơ Đức bên kia ẩn ẩn cảm giác được có chút không ổn, tuy rằng hắn cũng không nhìn thấy bộ dạng Tề Nhạc vì Minh Minh mà điên cuồng ở Quỷ Kiến Sầu, nhưng hắn đối với tính tình của Tề Nhạc chung quy cũng có chút hiểu rõ, trong nội tâm âm thầm cầu nguyện, lão đại, ngươi ngàn vạn không nên gây chuyện ah! Cái này không chỉ có quan hệ đến ngươi và Minh Minh, đồng thời, cũng quan hệ đến quốc gia chúng ta ah!

- Làm sao vậy?

Như Nguyệt thấy sắc mạt Tề Nhạc không tốt lắm liền ân cần hỏi han.

Tề Nhạc lắc đầu, cầm điện thoại trực tiếp bấm số điện thoại của Minh Minh.

Lúc thanh âm của Minh Minh vang lên từ đầu bên kia, nghe có vài phần khàn khàn:

- Tề Nhạc.

- Minh Minh, em làm sao vậy? Có phải đã khóc không?

Tề Nhạc thanh âm trầm thấp hỏi.

- Anh cũng biết sao...

Thanh âm Minh Minh lập tức trở nên có chút nghẹn ngào:

- Tề Nhạc, ta hiện giờ không biết nên làm sao bây giờ. Ngày hôm qua ba nói chuyện với em thật lâu, em nói chuyện chúng ta cho ông biết. Nhưng ba nói chuyện này quan hệ đến ngoại giao giữa quốc gia chúng ta và Hy Lạp, không thể qua loa. Hơn nữa chuyện đã đáp ứng làm sao có thể đổi ý chứ? Nhưng lần trước anh khiến em chịu tổn thương nặng như vậy, bây giờ chúng ta lại dùng chung trái tim, em sao có thể bỏ anh đến Hy Lạp được chứ? Tuy rằng còn có thời gian, nhưng cho dù kéo dài tiếp thì giờ cách sinh nhật hai mươi tuổi của em đã càng ngày càng gần rồi...

Tề Nhạc nghe Minh Minh nói, trong cặp mắt của hắn đã lập loè nổi lên hàn quang khiếp người, Hải Như Nguyệt lo lắng nắm chặt bàn tay lớn của Tề Nhạc, nhưng nàng không nghĩ tới Tề Nhạc lại đột nhiên nở nụ cười, ít nhất là từ thanh âm thì có vẻ như hắn cười rất nhẹ nhàng.

- Minh Minh ngốc, đừng khóc ah! Anh nói sẽ bảo hộ em mà. Bất luận có khó khăn gì, nhưng trước mặt em còn có anh mà phải không? Gia hỏa của Hy Lạp kia muốn cướp em đi cũng không dễ dàng như vậy đâu. Được rồi, em nín khóc đi, cũng không cần lo lắng cái gì hết, anh tự nhiên sẽ xử lý, được chứ? Thật sự không được thì cùng lắm về sau anh cũng cùng theo em đến Hy Lạp là được.

*****

Minh Minh vốn ngây ra một lúc, có lẽ bị ngữ khí nhẹ nhõm của Tề Nhạc ảnh hưởng nên thần kinh của nàng buông lỏng vài phần.

- Tề Nhạc, em thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.

- Đừng có suy nghĩ nữa, chăm chỉ đi học đi. Anh đáp ứng em, chuyện này anh nhất định sẽ xử lý tốt.

Sau khi tiếp tục an ủi Minh Minh vài câu, Tề Nhạc cúp điện thoại. Hắn ngồi dựa lên ghế, tự mình châm một điếu thuốc lá.

Hải Như Nguyệt có chút lo lắng mà nói:

- Tề Nhạc, anh không sao chứ?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không có gì, anh chỉ là nghĩ hiện giờ phải làm thế nào thôi.

Như Nguyệt thở dài một tiếng, nói:

- Nếu như, em nói là nếu như, Minh Minh nếu là thật gả đi Hy Lạp, anh cũng thật sự muốn đi theo sao?

Tề Nhạc nở nụ cười, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Như Nguyệt, nói:

- Đó là không có khả năng, trừ phi anh chết đi.

Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói lại có một loại cường hãn không thể nghi vấn, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh nhàn nhạt, dùng sức hít một hơi thuốc lá, phun ra một vòng khói rất tròn.

Khởi động ô tô, Tề Nhạc lái xe chạy về phía biệt viện Long Vực, vừa lái hắn vừa nói:

- Như Nguyệt, anh trước tiên đưa em về. Sau đó chắc anh sẽ tới Thanh Bắc gặp Minh Minh một chút. Vừa rồi từ trong điện thoại anh nghe ra giờ cô ấy đang rất hoang mang, anh phải giúp nàng ổn định lại tâm thần. Đồng thời, anh còn phải đi gặp một người khác. Chuyện của Minh Minh anh nhất định sẽ giải quyết, đồng thời, những người phương tây đi vào Viêm Hoàng đại địa chúng ta, anh cũng phải giải quyết nữa.

Như Nguyệt nói:

- Vậy em và anh đi.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không, gặp người kia để anh đi thì tốt hơn. Yên tâm đi, nếu như buổi tối anh và Minh Minh đi gặp Lâm Nhất Phàm kia, nhất định sẽ gọi em. Ah, đúng rồi, chi phiếu này cho em đấy.

Vừa nói, hắn đưa chi phiếu vừa rồi của Hồ Quang cho Như Nguyệt.

Như Nguyệt bật cười, nói:

- Anh quả thực không biết xấu hổ, lấy người ta nhiều tiền như vậy.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Có cái gì không có ý tứ chứ, dù sao anh thiếu tiền, bọn họ đều là kẻ có tiền. Anh lại cứu nhiều thủ hạ của bọn hắn như vậy, coi như là thù lao nên có được. Chi phiếu nên xử lý như thế nào anh cũng không biết, dù sao em là vợ của anh, của anh chính là của em, trước kia anh thiếu nợ em khấu trừ từ trong này đi, còn lại coi như tiền thuê nhà của anh ở Long Vực là tốt rồi. Em cũng đừng nói không muốn nha. Anh là nam nhân, cũng không thể ăn cơm bao được.

Hải Như Nguyệt cười nói:

- Ai nói em không muốn, của anh là của em, của em vẫn là của em, đương nhiên muốn rồi. 1000 vạn ah, không ít đâu.

Thấy Tề Nhạc tựa hồ cũng không bị chuyện Minh Minh ảnh hưởng đến tâm tình, nàng cũng yên tâm một ít.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Nữ nhân đều tham tài như vậy sao? Nhưng tiền tiêu vặt cũng phải cho ta một ít mới được.

Đưa Như Nguyệt về biệt viện Long Vực, Tề Nhạc giữ xe lại, để buổi tối Như Nguyệt cùng hắn tụ hợp, còn bản thân thì lấy chiếc BMW một lần nữa rời biệt viện, đi về phía đại học Thanh Bắc. Về vấn đề của Văn Đình thì Như Nguyệt còn chưa kịp hỏi hắn, tựa hồ cũng không có ý định hỏi. Như Nguyệt cùng rõ ràng, đều là cầm tinh thủ hộ thần Chiến Sĩ, coi như lý giải của bọn nàng đối với Kỳ Lân cũng không nên hạn chế Tề Nhạc quá nhiều. Điều này cũng làm cho gia hỏa dâm đãng Tề Nhạc này trong tương lai không lâu sau lại càng thêm "Bác ái".

Cảm giác lái BMW tuy rằng xa không bằng Lamboghini, nhưng cũng không tệ lắm, chỉ là BMW đối với Tề Nhạc mà nói lại hơi nhỏ một chút. Vì không để người chú ý nên buổi chiều đi ra hắn cố ý khoát thêm một cái áo. Bởi vì còn xa không đến giờ cao điểm tan tầm nên xe cộ trên đường tương đối ít. Tề Nhạc một bên lái xe, trong nội tâm cũng đang âm thầm tính toán mọi chuyện rõ ràng. Tư tưởng của hắn rất đơn giản, không có khả năng để Minh Minh đến Hy Lạp được, thậm chí không thể cho tiểu tử gọi là Lâm Nhất Phàm kia có bất cứ cơ hội tiếp cận Minh Minh nào. Tề Nhạc đã sớm xem Minh Minh là nữ nhân của mình, đối với lưu manh côn đồ mà nói, ai muốn động người trong lòng hắn, đó chính là xúc phạm đến lòng độc chiếm của hắn.

Lúc Tề Nhạc đi đến trước cửa đại học Thanh Bắc đã là buổi chiều, thời gian ăn bữa cơm giữa trưa quả thực không ngắn, nhìn cửa trường cao lớn cổ xưa kia của Thanh Bắc, trong lòng của hắn có chút ít cảm thán. Mấy tháng trước, mình vẫn còn là một phần tử trong đó ah! Nhưng cuối cùng lại bị đuổi khỏi trường học. Giấc mộng đại học cũng bởi vậy mà tan biến. Nghĩ đến việc bị đuổi, hắn tự nhiên liền nghĩ đến Hứa Tình, lần trước Trầm Vân nói Hứa Tình cũng đã rời khỏi trường học, không biết nàng hiện giờ ra sao rồi? Là vì áy náy với mình mà rời đi sao? Cần gì chứ?

Vừa nghĩ, Tề Nhạc dừng xe trong chỗ đậu xa trước cửa đại học Thanh Bắc, khóa kỹ cửa xe, nhàn nhã đi dạo về phía Thanh Bắc. Mục đích chủ yếu hắn đến Thanh Bắc cũng không phải là vì Minh Minh. Hắn không nói rõ với Hải Như Nguyệt, kỳ thật, mục đích chủ yếu hắn tới lần này chính là vì Trầm Vân, hoặc là nói là vì năng lực Tâm Linh Phong Bạo kia của Trầm Vân. Nếu Tâm Linh Phong Bạo đã có hiệu quả khống chế tư tưởng người, vậy tại sao không lợi dụng một chút chứ?

Ngay khi Tề Nhạc mới vừa đi tới trước cửa Thanh Bắc, hắn đột nhiên chấn động toàn thân, ánh mắt như cứng lại dừng trước một nữ hài tử. Thật sự là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến ah! Mình vừa mới nhắc đến Hứa Tình, rõ ràng lại gặp phải nàng ở đây.

Hứa Tình đứng ở trước cửa Thanh Bắc, nhìn vào bên trong, từ bóng lưng của nàng mà xem thì có gầy hơn trước một chút, áo lông màu đỏ nhìn qua rất sáng lệ, tóc dài sơ thành đuôi ngựa, tay cho vào trong túi áo, bộ dạng nhìn qua có chút cô đơn.

Tục ngữ nói không phải oan gia không tụ đầu, nếu đã thấy được Tề Nhạc tự nhiên sẽ không trốn tránh, hắn bước đi đến sau lưng Hứa Tình, vỗ nhẹ lên bờ vai nàng một cái.

Hứa Tình lại càng hoảng sợ, xoay người, lúc nàng nhìn thấy Tề Nhạc, biểu lộ trên mặt nàng lập tức đọng lại, nàng tuyệt đối không ngờ tới lại gặp phải Tề Nhạc, người mà nàng không muốn gặp nhất ở chỗ nàng. Tề Nhạc trong mắt nàng tựa hồ cao lớn hơn trước nhiều, hai đầu lông mày nhiều thêm vài phần khí khái hào hùng, trên mặt vẫn mang theo tia cười xấu xa như trước, ánh mắt ôn hòa nhìn mình. Lại một lần nữa nhìn thấy hắn, Hứa Tình đột nhiên phát hiện, Tề Nhạc tựa hồ đã thay đổi, nhưng nàng cũng nói không nên lời đến cùng là thay đổi chỗ nào.

- Sao hả? Không nhận ra sao? Mỹ nữ.

Tề Nhạc chủ động lên tiếng chào hỏi.

Hứa Tình có chút cà lăm nói:

- Anh, anh tại sao lại ở chỗ này?

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Ai quy định bị đã khai trừ không thể lại đến chứ. Huống chi, tôi cũng không phải đến đến trường. Nghe Trầm Vân nói cô cũng không còn ở Thanh Bắc nữa, việc này cần gì chứ? Trường học tốt như Thanh Bắc có quan hệ đến tiền đồ tương lai của cô ah!

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)