Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 009

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 009: Phách Vương Long
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tề Nhạc lúc này, đã sớm ném những lời Minh Minh nói lúc sáng ra sau đầu, đôi mắt của hắn không ngừng dò xét các bộ phận nổi bật của cô gái trước mặt này, chủ yếu tới lui tuần tra các vị trí thần bí của con gái mà thôi. Nhưng hắn không có phát hiện, nữ tử áo trắng đã ngẩng đầu lên, một tay cầm tay Cơ Minh Minh, một bên đánh giá hắn, ánh mắt của nàng rất bình thản, có thể ngẫu nhiên hiện một tia sáng lạnh lùng, giống như hàn băng lạnh chết người, đáng tiếc Tề Nhạc hiện tại chỉ lo thưởng thức mỹ nữ, hoàn toàn không có chú ý tới có phải mỹ nữ đang nhìn mình hay không.

- Minh Minh, không phải chị nói với em rồi sao, gọi chị là Như Nguyệt sao? Chữ Long này tận lực không được nói ra.

Âm thanh lạnh như băng không mang theo chút tình cảm nào, nhưng ánh mắt mỹ nữ áo trắng nhìn qua Cơ Minh Minh rất nhu hòa, tuy nàng chỉ lớn hơn Cơ Minh Minh năm tuổi, nhưng hiện tại xem ra, hiện tại giống như một em bé đang giận dỗi.

Cơ Minh Minh le lưỡi, nói:

- Biết rõ, chị Như Nguyệt. Tại em đã quen miệng rồi, ai bảo chị là Long chứ!

Mỹ nữ áo trắng lạnh nhạt nói ra:

- Anh ta chính là Kỳ Lân sao? Đại sư đã gọi điện thoại cho chị rồi.

Cơ Minh Minh gật gật đầu, sau đó nàng nhìn thấy vẻ mặt Trư Bát Giới của Tề Nhạc hiện giờ, hận không thể đi lên tát hắn mấy bạt tay, thằng này đã quên toàn bộ những chuyện mình đã nói lúc trước rồi. Vội vàng buông tay mỹ nữ áo trắng ra, bước nhanh chạy tới bên cạnh Tề Nhạc, sau đó nháy mắt với hắn mấy cái, vừa nói:

- Đúng vậy a! Chị Như Nguyệt, anh ta đúng là Kỳ Lân.

Mỹ nữ áo trắng gật đầu, nói:

- Vậy là tốt, em dẫn anh ta vào đây.

Nói xong, nàng bình tĩnh liếc nhìn Tề Nhạc, trở vào trong biệt thự.

- Anh muốn chết à!

Minh Minh dùng sức véo Tề Nhạc một cái.

- Ah!

Tề Nhạc bị đau, mỹ nữ áo trắng đã biến mất, hắn bắt đầu thanh tỉnh lại.

- Xinh đẹp, thật sự là xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, không biết ôm một cái sẽ có cảm giác gì.

Cơ Minh Minh trợn trắng mắt.

- Không bằng anh chết đi, ngay cả chị Như Nguyệt anh cũng dám đùa giỡn, tôi thấy anh, cách cái chết cũng không xa. Chị Như Nguyệt đúng là đại mỹ nhân, nhưng mà, tính tình của chị ấy cũng nóng nảy như dáng người. Lười quản tới anh, dù sao anh tự cầu nhiều phúc đi là vừa.

- Đừng mà!

Tề Nhạc vội vàng đi tới bên cạnh Cơ Minh Minh, thấp giọng nói:

- Minh Minh, trước khi tới cô không có nói cho tôi biết Long là nữ nhân a, còn là đại mỹ nhân nữa chứ!

Cơ Minh Minh bất đắc dĩ nói:

- Dù sao anh nhất định phải cẩn thận chút, chị Như Nguyệt là tổng giám đốc một công ty lớn, gần đây dùng mặt sắt làm biệt danh, tôi đã từng nhìn thấy nhiều gia hỏa vì truy cầu chị ấy, nhưng chị Như Nguyệt làm cái gì tôi không biết, dù sao những nam nhân đó đều vào bệnh viện ba tháng, sau đó, nhìn thấy nữ nhân toàn thân đều run rẩy, chính anh nghĩ lại đi. Chị Như Nguyệt tên đầy đủ là Hải Như Nguyệt, dựa theo bản tính của cầm tinh thì anh cũng rõ rồi. Đi thôi, chị Như Nguyệt không thích chờ lâu.

Nàng cũng không quản tới Tề Nhạc, bởi vì khi nàng tiếp xúc với Tề Nhạc tới gian ngắn đã hiểu Tề Nhạc là dạng người gì, tuy miệng hắn ba hoa, mắt láo liên, nhưng điển hình là nhân vật có sắc tâm nhưng không có sắc đảm hơn nữa tính cách không quá xấu.

Hai người đi vào trong biệt thự, vừa vào cửa đã thấy một đại sảnh to lớn, có hai người hạ nhân mặc áo trắng quần đen đi tới, phân biệt đưa khăn nóng cho bọn họ, cũng tiếp nhận hành lý trong tay Cơ Minh Minh. Tề Nhạc vừa lau mặt vừa nhìn qua chung quanh, bố trí trong đại sảnh đều là màu trắng, có sáu cây cột đá cẩm thạch to lớn chèo chống toàn bộ biệt thự, dưới đất do đá cẩm thạch trắng sữa tạo thành, phối hợp bên cạnh là lò sưởi trong tường, mang theo vài phần kiểu dáng Châu Âu, trong phòng chính, có khắc hình rồng, là một ngũ trảo cự long toàn thân trắng tuyết, đôi mắt của cự long khảm lam bảo thạch.

Đại sảnh hơi nghiêng, bày bốn cái ghế sô pha lớn, tạo thành hình bán nguyệt, lúc này Hải Như Nguyệt đang ngồi lên ghế sô pha chính, tay cầm một ly đồ uống đỏ tươi, giống như đang uống máu, đồ uống màu đỏ và một thân áo trắng của nàng đối lập nhau, trong trang nhã mang theo vài phần khí tức tráng lệ. Biệt thự trình độ này trước giờ Tề Nhạc chưa từng nhìn thấy, ngay cả nghĩ cũng nghĩ không ra.

- Mời ngồi.

Âm thanh Hải Như Nguyệt rất êm tai, nhưng đôi mắt lạnh như băng không dễ sinh ra thân cận với bất cứ người nào.

Tề Nhạc cùng Cơ Minh Minh ngồi lên ghế sô pha bên cạnh Hải Như Nguyệt, Minh Minh nói:

- Chị Như Nguyệt, chúng tôi vừa tới Kinh Thành, địa phương Tề Nhạc ở quá kém, cho nên em mang anh ta tới chỗ của chị.

Hải Như Nguyệt gật gật đầu, nói:

- Chị đã an bài tốt. Còn chuyện em và anh ta tới trường học chị cũng an bài xong. Minh Minh, nếu em nguyện ý, cũng có thể ở lại chỗ này.

Cơ Minh Minh cười hì hì, nói:

- Không, mấy nay năm em không về nhà, cũng nên trở về gặp mặt cha mẹ, nhưng em sẽ tới thuyền xuyên. Chị Như Nguyệt, em giao anh ta cho chị đấy.

Hải Như Nguyệt nhìn Tề Nhạc, nói:

- Tề Nhạc, nam, mười chín tuổi, lớn lên trong cô nhi viện núi Cảnh gần Kinh Thành, mười bốn tuổi rời khỏi cuộc sống cô nhi viện, không tốt nghiệp cấp hai đã lang thang trong xã hội, dùng tiền cứu tế xã hội thuê một căn hộ dưới tầng ngầm chung cư, ngày thường chơi bời lêu lổng, thuộc thành phần nhàn tản của xã hội, hơi có một ít tính chất xã hội đen. Hơn tháng trước, bởi vì ẩu đả với con trai cục trưởng công an thành phố cho nên chạy tới Tây Tạng.

Tề Nhạc nhíu mày, nói:

- Tiểu thư, cô tra hộ khẩu sao?

Trong ánh mắt Hải Như Nguyệt có hào quang sắc lạnh lóe lên, nói:

- Tôi không hy vọng được nghe hai chữ tiểu thư, thỉnh gọi thẳng tên của tôi, tôi tên Hải Như Nguyệt.

Tề Nhạc nghênh ngang ngồi rên ghế sa lon.

- Không gọi tiểu thư chẳng lẽ gọi tiên sinh? Mà tôi cũng không nói cô là dạng tiểu thư chẳng biết gì, kích động gì thế? Dù sao ta cũng là vương của cầm tinh a.

Tuy Hải Như Nguyệt là mỹ nữ, nhưng bộ dáng nàng lạnh như băng làm Tề Nhạc cảm thấy không thoải mái, lần đầu tiên nhìn thấy Cơ Minh Min, tuy thái độ của nàng với hắn không được tốt, nhưng cũng không có lạnh từ trong tâm ra ngoài như Hải Như Nguyệt này.

Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Nếu như anh có thể đánh thắng tôi, tôi sẽ thừa nhân anh là vương của cầm tinh, cũng mặc cho anh phân công, nhưng mà, trước đó, anh không có quyền lực ra lệnh cho tôi.

Cơ Minh Minh thấy hào khí khẩn trương, nói:

- Chị Như Nguyệt, kỳ thật Tề Nhạc là người tốt, anh ta vừa mới tiếp xúc với thế giới của chúng ta, còn cần thích ứng, chị nên nhân nhượng anh ta một chút.

Hải Như Nguyệt xụ mặt nói:

- Trong từ điển của chị không bao giờ có hai chữ nhân nhượng, chỉ có đúng là đúng, sai là sai. Minh Minh, không phải em nên về nhà sao? Chị nghĩ, em có lẽ nên đi, chị đã chuẩn bị xe rồi. Trở về giúp chị hỏi thăm bá phụ, bá mẫu. Về phần người này, chị đã có an bài, đợi đến lúc cuối tháng tám khai giảng, em và hắn sẽ gặp nhau tại trường.

*****

Cơ Minh Minh le lưỡi, có chút thương cảm nhìn qua Tề Nhạc rồi đứng lên, nói:

- Em về đây, chị Như Nguyệt, anh ta giao cho chị đấy!.

Nghe được lệnh của Hải Như Nguyệt, lập tức có một hạ nhân mang hành lý đi ra cửa, Tề Nhạc đứng lên tiễn ra cửa, Cơ Minh Minh trước khi đi thấp giọng nói với hắn:

- Anh nhất định phải nhớ kỹ lời tôi nói, ngàn vạn lần không được chọc chị Như Nguyệt tức giận, nếu không chỉ có anh là người bị khó xử. Thăng Lân Quyết sẽ do chị Như Nguyệt dạy cho anh. Chị ấy dạy bảo nhất định sẽ tốt hơn tôi nhiều.

Lưng của Tề Nhạc lại bị Minh Minh véo một cái, nháy mắt ra hiệu nói:

- Có rảnh tới thăm tôi. Tôi ở chỗ này cô không cần lo lắng.

Cơ Minh Minh vừa đi, không khí trong đại sảnh ngưng trọng hơn vài phần, không biết trong tay Hải Như Nguyệt lúc nào cầm một thứ giống bộ phận điều khiển, ấn nhẹ hai cái, một phút đồng hồ sau, một lão nhân mặc quần áo vải đường trang đi ra ngoài, một thân áo vải đường trang màu xanh vô cùng hài hòa, tóc bạc đã nói rõ tuổi tác của hắn, sắc mặt của hắn vô cùng hồng nhuận, nhưng hoàn toàn không có nếp nhăn, sống lưng rất thẳng tắp, đôi mắt sáng ngời hữu thần.

- Tiểu thư, ngài tìm tôi.

Lão giả đi đến bên cạnh Hải Như Nguyệt thi lễ một cái.

Hải Như Nguyệt đứng lên, âm thanh nhu hòa hơn rất nhiều.

- Chu thúc, về sau vị Tề tiên sinh này sẽ ở lại chỗ của chúng ta, thúc an bài cho anh ta một phòng, sau đó bảo anh ta tìm một bộ quần áo luyện công rồi tới phòng của tôi.

- Vâng, tiểu thư.

Hải Như Nguyệt bàn giao công việc xong, không thèm nhìn Tề Nhạc một cái, quay người đi lên lầu.

Tề Nhạc bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng, chảnh cái gì chứ, không phải chỉ có vài đồng tiền sao, đừng có bày bộ mặt đó ra trước mặt lão tử.

Chu thúc đi vài bước tới bên cạnh Tề Nhạc, nói:

- Tề tiên sinh, mời đi theo tôi.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Ngài khỏe chứ, Chu thúc.

Chu thúc vừa nhìn đã biết là người nghiêm cẩn, tuy nhìn hắn không tính là hiền lành, nhưng đối với người già, Tề Nhạc luôn có mấy phần tôn kính.

Chu thúc mang theo Tề Nhạc đi vào một gian phòng trong biệt thự, trong phòng có phong cách bố trí giống đại sảnh, tất cả mọi thứ cần có đều có, một phòng khách nhỏ, bên cạnh phòng khách có nhà vệ sinh, bên trong có một gian phòng ngủ, giường phòng ngủ rất lớn, đủ cho ba người ngủ, cái đệm trắng tinh, không nhiễm một hạt bụi, đối với người quen sống trong ổ chó như Tề Nhạc, thật sự có chút không thích ứng.

Quăng cáo bọc nhỏ ra bên cạnh, Tề Nhạc cũng không để ý có Chu thúc ở bên, trực tiếp nằm xuống giường, giường cũng không phải rất mềm, nhưng rất co dãn, nằm ở trên vô cùng thoải mái. Một đêm không ngủ, lúc này Tề Nhạc cảm thấy ủ rủ.

- Cảm ơn ngài, Chu thúc, cái giường này thật là thoải mái.

Chu thúc giống như không nghe được lời Tề Nhạc, nói ra:

- Biệt thự của chúng ta đang ở tên là Long Vực, mỗi sáng sớm bảy điểm Tề tiên sinh phải tới nhà hàng lầu hai dùng cơm, thời gian cơm trưa là mười một giờ ba mươi, bữa tối sáu giờ, mỗi ngày chỉ có ba giờ cung cấp thức ăn, mỗi sáng sớm từ bảy tới tám giờ, sẽ có hạ nhân giúp ngài quét dọn gian phòng. Nếu như ngài có gì cần cứ tới tìm tôi. Ngài là khách nhân nam đầu tiên ngủ lại ở biệt thự của tiểu thư.

Tề Nhạc lật người, nằm trên giường nhìn qua Chu thúc nói:

- Nói như vậy có lẽ tôi rất vinh hạnh, tiểu thư của ngài có bạn trai chưa?

Chu thúc lắc đầu, nói:

- Thực xin lỗi, chuyện quan hệ tới tiểu thư tôi không tiện nói. Mỗi người ở đây đều tuân thủ nguyên tắc này, Tề tiên sinh ngài là khách nhân, có lẽ nên rộng lượng một chút. Tề tiên sinh, xin ngài chờ một chốc, tôi đi chuẩn bị quần áo luyện công cho ngài.

- Không, không, không cần, tôi không luyện công đâu, đêm qua tôi không có ngủ, phiền toái ngài nên nói với tiểu thư của ngài một tiếng, nàng không thể cho tôi ngủ được sao.

Tề Nhạc chính là lười đi luyện công, tuy hôm nay thân thể của Minh Minh nhanh như thiểm điện làm hắn rung động, nhưng nghĩ tới ánh mắt lạnh như băng của Hải Như Nguyệt, hắn lười tu luyện cùng với nàng.

Chu thúc nói:

- Vậy không tốt lắm, lệnh của tiểu thư luôn phải chấp hành.

Vừa nói, hắn đi ra khỏi phòng.

Tề Nhạc bĩu môi, quản mệnh lệnh gì của ngươi, ta ngủ là việc của ta, nếu như không được thì ta sẽ trở về tầng hầm ngầm mà ở.

Không lâu sau Chu thúc trở lại, trên tay cầm lấy một bộ quần áo luyện công đơn giản, lúc này, Tề Nhạc bởi vì cả đêm không ngủ nên tiến vào trạng thái mông lung, ngay cả Chu thúc tới lúc nào cũng không biết.

- Tề tiên sinh, ngài có thể bắt đầu.

Vừa nói, Chu thúc vỗ nhè nhẹ vào vai Tề Nhạc.

Tề Nhạc xoay người, không có phản ứng gì. Chu thúc nhăn mày, hắn lại vỗ vai của Tề Nhạc một cai, lúc này đây, Tề Nhạc cảm thấy có một cổ nhiệt lưu từ truyền vào trong thân thể, vừa mới tiến vào giấc ngủ mông lung đã tỉnh táo lại.

- Ah! Chu thúc, ngài làm gì?

Chu thúc nói:

- Tề tiên sinh, xin đi theo tôi tới phòng luyện công a, đừng làm tiểu thư đợi lâu.

Tề Nhạc ngồi dậy, nói:

- Chu thúc, ngài gọi tên tôi là được rồi, tôi tên Tề Nhạc. Phiền toái ngài chuyển chiếu với cô tiểu thư kia là tôi muốn ngủ.

Chu thúc nói:

- Tề tiên sinh, ngài là do tiểu thư gọi đi, tôi không thể vi phạm mệnh lệnh của tiểu thư, xin ngài đừng làm tôi khó xử chứ?

Tề Nhạc đành phải ngồi dậy, hắn chỉ tỏ thái độ bất mãn với Hải Như Nguyệt, cũng không muốn làm khó vị Chu thúc này, dù sao, hắn nghĩ người ta là người kiếm cơm, làm gì làm cũng không nên khó xử người khác.

- Được rồi, tôi sẽ đi với ngài một chuyến, nhưng mà, quần áo luyện công này không cần thay đổi đâu, dù sao tôi cũng không có ý định luyện công, Chu thúc, tôi không phải nói, ngài trực tiếp gọi tên tôi là được rồi.

Trên mặt Chu thúc có nụ cười tươi, nói:

- Vậy thì không hợp lễ, tôi vẫn phải gọi ngài là tiên sinh a.

Tướng mạo Tề Nhạc cũng không khó coi, vô cùng khách khí với hắn, cho nên làm lão giả này có một tia hảo cảm.

Tề Nhạc từ trên giường đi xuống, nói:

- Cái gì lễ không lễ, như vậy tốt rồi, chỉ cần không phải ở trước mặt tiểu thư của ngài, ngài cứ gọi tên tôi, thư thái một chút, tôi chưa từng nghe ai gọi mình là tiên sinh cả. Chu thúc, chúng ta đi thôi.

Chu thúc gật gật đầu, mang theo Tề Nhạc rời phòng, hai người đi thẳng tới tầng bốn của biệt thự, ở đây chỉ có một cái cửa lớn, Chu thúc đi lên gõ nhẹ vài cái.

- Tiểu thư, Tề tiên sinh đến.

Âm thanh Hải Như Nguyệt lạnh như băng từ trong phòng truyền ra.

- Cho anh ta vào đây.

Chu thúc gật đầu với Tề Nhạc, Tề Nhạc chỉ nghe một âm thanh rất nhỏ nói lại.

- Không nên trái ý tiểu thư, như vậy anh sẽ tốt hơn một chút.

Chu thúc rời đi, Tề Nhạc mới tỉnh ngộ, thì ra Chu thúc này là cao thủ thâm tàng bất lộ, Minh Minh cũng có năng lực ngưng tụ âm thanh thành tuyến, nhưng Minh Minh không thể nói nhỏ và rõ ràng như lão giả này. Trong nội tâm cảm thấy may mắn gì lúc trước mình không có đắc tội người ta, nếu không, với tính cách Chu thúc tuân thủ mệnh lệnh Hải Như Nguyệt tuyệt đối, nói không chừng sẽ sử dụng vũ lực mang mình tới đây.

*****

Đẩy cửa vào, Tề Nhạc nhìn thấy phòng luyện công cực lớn, căn phòng rộng hai ba ngàn mét vuông, trên mặt đất phủ một tấm đệm dài ba bốn tấc, cái đệm cũng không mềm mại, nhưng vô cùng co dãn, vách tường ở bốn phía, dường như cũng được cái gì đó bao quanh, cả gian phòng luyện công này nhìn rất trống trải, mà Hải Như Nguyệt đang khoanh chân ngồi luyện công ở giữa phòng.

Lúc này Hải Như Nguyệt đã thay đồ, bộ quần áo công sở đã không thấy, mà thay đổi thành một bộ quần áo luyện công như mình lúc nãy, tóc dài vén lên đầu, vẫn mang theo kính đen, quần áo luyện công tuy rộng thùng thình, nhưng không cách nào che dấu dáng người nóng bỏng.

Hải Như Nguyệt nhìn thấy Tề Nhạc mang giày đi vào phòng luyện công, liền nhíu mày, nói:

- Anh không thay đổi quần áo luyện công.

Tề Nhạc nhún nhún vai nói:

- Đêm qua tôi không ngủ, hiện tại tôi cần nghỉ ngơi, tôi chỉ tới đây nói với cô một tiếng, tôi đi về phòng đây.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

- Đứng lại.

Âm thanh Hải Như Nguyệt càng trở nên lạnh lẽo hơn, nhưng Tề Nhạc giống như không nghe thấy, tay hắn đã mở cửa phòng luyện công ra.

Thời điểm hắn vừa bước một chân ra ngoài phòng luyện công, đột nhiên hắn phát hiện có bàn tay chạm vài vai của mình, ngay sau đó, có cảm giác đằng vân giá vũ, làm hắn sợ hãi hét to lên, sau một khắc, hắn ngã xuống mặt đất, một cú ném này, giống như muốn đánh tan toàn bộ xương cốt trên người hắn, không có chỗ nào không đau, kém một chút là chưa phun máu, toàn thân vì đau đớn kịch liệt nên run rẩy, co rú cùng một chỗ, ngay cả ý thức cũng trong lần ngã này biến thành mơ hồ.

Phanh một tiếng, cửa phòng luyện công đóng lại, âm thanh lạnh như băng của Hải Như Nguyệt vang lên.

- Anh nên nhớ kỹ một điểm, lời tôi nói không cho phép bất cứ ai vi phạm. Bất luận anh là Kỳ Lân cũng tốt, là côn đồ cũng được, hiện tại anh đang ở địa bàn của tôi, nhất định phải nghe tôi nói.

Cảm giác đau đớn đã khôi phục một chút, Tề Nhạc miễn cưỡng đứng dậy từ mặt đất.

- Đánh lén tính toán là bổn sự gì, địa bàn của cô à, tôi rời khỏi đây là được, tôi vốn nghĩ không nên ăn nhờ ở đậu người khác, nếu như không phải vì Minh Minh, tôi căn bản không tới đây.

Hải Như Nguyệt đứng ở cửa ra vào.

- Anh cho rằng biệt thự Long Vực của tôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Muốn đi cũng có thể, đánh bại tôi, không có ai ngăn cản anh cả.

Ánh mắt Tề Nhạc lập lòe nhìn qua Hải Như Nguyệt, hiện tại mỹ nhân trước mặt không hề đáng yêu nữa, đây là lần đầu tiên hắn bị nữ nhân đánh, oán hận hừ một tiếng, nói:

- Tốt.

Hắn nhanh chóng lao về phía Hải Như Nguyệt, nắm đấm đã vung lên.

Hải Như Nguyệt có chút khinh thường nhìn hắn, đứng nguyên tại chỗ không động đậy, thời điểm Tề Nhạc còn cách Hải Như Nguyệt ba mét, bỗng nhiên bước chân của hắn lảo đảo, giống một con ngựa phi nước đại ngã xuống đất, thời điểm Hải Như Nguyệt có chút ngẩn người, Tề Nhạc đã mở tay ra, lợi dụng xu thế lướt về trước nghiêng người, dùng tốc độ nhanh nhất ôm lấy hai chân Hải Như Nguyệt, một chiêu này do hắn đánh nhau nhiều năm nghiên cứu ra được, một khi ôm lấy chân của đối thủ, uốn éo chính là hạng mục mạnh nhất của Tề Nhạc từ trước tới nay, tuy Tề Nhạc là côn đồ, nhưng hắn không ngu ngốc, Cơ Minh Minh đã mạnh mẻ như vậy, mà Hải Như Nguyệt còn mạnh hơn cả nàng, tự nhiên không phải mình có thể đối phó, đã như vầy, cũng chỉ còn cách sử dụng chiêu số hèn hạ.

Hai chân ở gần ngay trước mặt, Tề Nhạc vô cùng vui mừng, chỉ cần mình ôm lấy chân nàng, cho dù nàng có thể đánh văng mình ra, nhưng đối với nữ nhân thanh cao mà nói, đây tuyệt đối là nhục nhã cực lớn, như vậy, mục đích của mình đã đạt được. Thời điểm mắt thấy sắp thành công, Hải Như Nguyệt không lùi mà tiến tới, đột nhiên thân thể hơi nghiên về phía trước, chân trái uốn lượn, trước khi hai tay Tề Nhạc khép lại, đầu gối của nàng vừa vặn đụng vào trán Tề Nhạc, một lực lượng lớn truyền tới, đầu của hắn bật ra phía sau, mà chân trái Hải Như Nguyệt thuận thế nâng lên, mu bàn chân vừa vặn quất vào ngực của hắn.

Tề Nhạc cảm thấy mình đang bay lên, làm một động tác mà bình thường hắn không cách nào làm được, đó là lộn ngược ra sau, hai tay ôm vào không khí, bởi vì trán của hắn bị lực lượng lớn đụng vào, cái cổ có cảm giác như bị gãy, mà ngực bị đá trúng đau đớn không chịu nổi, ngay cả hô hấp cũng dừng lại, lúc này thân thể của hắn còn chưa đụng vào đất, mà thân thể của hắn liên tục lộn ngược vài vòng, bay thẳng khoảng năm sáu mét mới ngã xuống, lực trùng kích từ sàn nhà truyền tới, một ngụm máu tươi từ trong miệng Tề Nhạc phun ra, nhuộm đỏ bộ quần áo mới Trát Cách Lỗ đưa cho hắn.

Trước mắt mơ hồ, đau đớn ở ngực vô cùng kịch liệt, làm cho Tề Nhạc không còn chút sức lực nào, hắn há to mồm muốn hô hấp không khí, nhưng phổi bị chấn động mạnh và đau đớn nên chẳng hít được tí không khí nào.

Âm thanh Hải Như Nguyệt lạnh lùng vang lên lần nữa.

- Nghe nói anh là Hắc Kỳ Lân, Hắc Kỳ Lân trời sinh có được năng lực tự khôi phục siêu nhân, anh có biết trong lịch sử người thừa kế huyết mạch Kỳ Lân có kết cục là gì không? Bởi vì bọn họ quá yếu ớt, biến thành mục tiêu của đối phương, thế cho nên liên lụy tới Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, anh chính là Hắc Kỳ Lân, cho nên phải khai phá năng lực tự lành của mình, về sau cũng tránh gây phiền toái cho chúng ta.

Một cổ năng lượng bá đạo tụm lấy Tề Nhạc từ mặt đất lên, mặt Hải Như Nguyệt không ngừng phóng đại trong mắt Tề Nhạc, lúc này, miệng mũi Tề Nhạc đã có máu tươi chảy ra, Hải Như Nguyệt lạnh lùng nói:

- Tôi không quan tâm anh sẽ hận tôi, cho dù anh hận, nếu như anh có được thực lực vượt qua tôi, anh cứ việc đáp trả, ít nhất, khi đó anh đã là cường giả, đáng tiếc anh bây giờ cái gì cũng không phải.

Tề Nhạc hít vào nhiều hơn thở ra, nói:

- Từ khi vừa bắt đầu, có phải cô đã quyết định như vậy rồi? Phách Vương Long tiểu thư.

Âm thanh của hắn không lớn, nhưng thần sắc lại mang theo một tia không phục.

Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Anh nguyện ý nghĩ như vậy thì tôi cũng nhận. Kỳ Lân là vương của cầm tinh, nhưng anh còn không phải, anh còn chưa có năng lực khiến chúng tôi tán thành. Vì tương lai anh không liên lụy tới chúng ta, huấn luyện địa ngục mới thích hợp với anh nhất. Ít nhất, tôi còn muốn biến anh thành con gián đánh không chết.

Vừa nói, nàng một tay giơ thân thể Tề Nhạc lên, cảm giác trời đất quay cuồng lại truyền tới, Tề Nhạc lại bị nàng quật xuống dưới đất.

Đau đớn kịch liệt lên tiếp làm cho Tề Nhạc tiếp cận biên giới hôn mê, đúng vào lúc này, một cổ khí lưu lạnh như băng truyền vào đầu, thần chí Tề Nhạc còn thanh tỉnh hơn cả trước khi đi vào trong phòng luyện công này, Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Anh nhất định phải cảm thụ thống khổ này, mới có thể kích thích tiềm năng của anh thật tốt.

Trong mắt Tề Nhạc có hào quang oán độc hiện ra.

- Chẳng lẽ đây chính là SM trong truyền thuyết sao?

(* SM có nghĩa là tự ngược, ghi tắt của Sadomasochism)

*****

Hải Như Nguyệt lại đi tới bắt lấy Tề Nhạc trên mặt đất lên.

- Tùy anh nghĩ cái gì. Hy vọng thống khổ ngày hôm nay anh sẽ nhớ kỹ một chuyện, trước khi anh cường đại hơn tôi, mệnh lệnh của tôi anh không được vi phạm.

Oanh ——

Tiếp tục bị ném văng, lúc này Hải Như Nguyệt đặc biệt dùng sức, thân thể Tề Nhạc bị ném ra ngoài mấy chục thước, sau đó đụng mạnh vào vách tường, từ từ chảy xuống.

Bất luận mặt đất hay vách tường đều có đệm co dãn, nhưng va chạm mạnh như thế Tề Nhạc chưa từng nếm qua lần nào, hiện giờ hắn cũng hiểu vì sao Yến Tiểu Ất lại hận mình như vậy. Khi gặp đả kích không thể phản kháng, bị thương không chỉ có thân thể, đồng thời, tâm của hắn. Đây là sỉ nhục. Nữ nhân đánh nam nhân chính là sỉ nhục lớn nhất, tự nhiên phải nghi vấn năng lực nam nhân của bản thân, hiện tại, Tề Nhạc đã rõ cảm giác này là cái gì. Trước mặt Hải Như Nguyệt, hắn chỉ là con thuyền nhỏ trên biển cả, đừng nói phản kháng, cho dù đứng lên cũng là chuyện xa xỉ.

Phách Vương Long ngược đãi lúc này mới chính thức bắt đầu, Hải Như Nguyệt chỉ dùng một tay, đã nắm lấy Tề Nhạc lên, lại ném ra, trừ cú đá vào ngực Tề Nhạc lần đầu tiên, nàng chưa từng đả kích thân thể của Tề Nhạc, Tề Nhạc trong tay của nàng chẳng khác gì bao cát, bị ném tới ném lui, máu tươi không ngừng nhuộm đỏ vạt áo Tề Nhạc, đồng thời, cũng nhuộm đỏ mặt đất và vách tường.

Thời gian như kéo dài vô hạn, Tề Nhạc muốn hôn mê, nhưng Hải Như Nguyệt lại không cho hắn hoàn thành ước nguyện quá xa xỉ này, mỗi một lần hắn té xuống, Hải Như Nguyệt đều ngừng một lúc, sau đó mới ra tay. Lực lượng của nàng dường như vô cùng vô tận, căn bản không biết mệt mỏi là gì.

Trên người Tề Nhạc từ từ có hào quang hắc sắc hiện ra ngoài, hiện giờ hắn không còn sức kêu la thảm thiết nữa, trừ thần chí là thanh tỉnh ra, chỉ có thể mặc cho Hải Như Nguyệt tiến hành đả kích thân thể. Chỉ có chính thức đối mặt với nữ bạo long này, Tề Nhạc mới hiểu được vì sao Cơ Minh Minh cùng Chu thúc dặn dò mình cái gì, nữ bạo long có xu hướng bạo lực không ngừng.

Rốt cuộc Hải Như Nguyệt dừng lại, vết máu rơi khắp phòng luyện công, Tề Nhạc nằm trong góc tường, toàn thân đều là máu tươi, chỉ có ngực phập phồng chứng minh hắn còn sống.

Biểu lộ của Hải Như Nguyệt vẫn lạnh như băng, cầm máy truyền tin lên.

- Chu thúc, thỉnh đến phòng luyện công của tôi một lúc.

Thu hồi máy truyền tin, nàng đi đến trước người Tề Nhạc liền dừng lại, ngồi xổm bên cạnh hắn, hai tay phân biệt xoa bóp thân thể hắn, lạnh nhạt nói:

- Hôm nay là một giờ, ba ngày sau tiến hành lần tiếp theo. Lần sau sẽ gia tăng mười phút.

Hai mắt Tề Nhạc ảm đạm vô thần nhìn nàng, ánh mắt của hắn lúc này có vài phần tương tự Hải Như Nguyệt, trong đó không mang theo bất cứ tình cảm gì.

- Cảm giác lấy mạnh hiếp yếu thoải mái chứ?

Hải Như Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của hắn.

- Anh cứ nói đi? Đối phó tiểu lưu manh như anh, tôi có hơn một ngàn phương pháp. Có một điểm tôi có thể khẳng định, xem như anh là nam nhân. Ít nhất trong một giờ, anh không có mở miệng cầu xin tha thứ, nếu không, tôi càng xem thường anh. Nếu như anh chịu khuất phục tôi, nói không chừng tôi sẽ cho anh nghỉ ngơi thêm hai ngày.

- Khuất phục? Cổ cảm thấy tôi sẽ làm vậy sao? Cô có thể đánh tan thân thể tôi, nhưng không có khả năng đánh tan tinh thần của tôi, cảm giác gân cốt lỏng lẻo thật thoải mái, nhưng mà, tôi đoán chừng, nếu như bóp lấy hai ngọn núi ở ngực cô còn thoải mái hơn đấy.

Thời điểm này, âm thanh của Tề Nhạc không có khuất phục, ngược mang theo vài phần trêu tức. Xác thực, hiện giờ hắn không cảm thấy đau nữa, sau khi đau đớn tới trình độ nhất định, thân thể của hắn sẽ biến thành chết lặng.

- Xem ra, hôm nay tôi ra tay còn quá nhẹ.

âm thanh Hải Như Nguyệt giống như có thể đông cứng cả không khí, nếu như không phải nàng biết rõ cơ thể Tề Nhạc không thể nhận thêm đả kích nữa, chỉ sợ nàng đã sớm ra tay rồi.

Tề Nhạc miễn cưỡng nặn ra nụ cười thật tươi, nhưng trong mắt của hắn có hàn quang lóe lên.

- Tề Nhạc tôi sẽ dùng máu tươi của mình thề, một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ biến Hải Như Nguyệt thành nữ nô dưới háng của tôi.

Hải Như Nguyệt từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ cảm giác được cái gì gọi là sợ hãi, nhưng mà, khi nhìn thấy Tề Nhạc tươi cười nói ra ời này, đột nhiên nàng cảm thấy sau lưng của mình mát lạnh. Giọng nói của Tề Nhạc cũng không kiên định, bởi vì thân thể quá đau đớn, âm thanh của hắn hơi khàn. Nhưng không biết vì cái gì, Hải Như Nguyệt lại có thể cảm giác được, Tề Nhạc nói những lời này không phải là uy hiếp.

Cửa mở, Chu thúc từ bên ngoài đi tới, hắn nhìn thấy vết máu trên đất, đã bị giật mình.

- Tiểu thư, cái này...

Hải Như Nguyệt đứng lên, bước đi ra ngoài.

- Không có gì, tôi chỉ luyện công với Tề tiên sinh mà thôi, thúc nên đưa anh ta về phòng, không được sử dụng bất cứ thuốc gì, chỉ cung cấp thức ăn cho anh ta, để cho anh ta tự hành khôi phục lại.

Hải Như Nguyệt đi rồi, tiếng thở dốc của Tề Nhạc càng thêm ồ ồ, hai mắt vô thần khép lại, bộ ngực không còn phập phồng nữa.

Chu thúc bước nhanh tới bên cạnh Tề Nhạc, đặt tay lên uyển mạch, tay kia sờ lên người của hắn, Tề Nhạc đổ máu đúng là không ít, mạch trong nguwofi vô cùng suy yếu, Chu thúc thở dài một tiếng.

- Sao anh phải khổ như vậy?

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Ngay cả bản thân nàng cũng không hiểu thấu, nàng không rõ bản thân mình có khuynh hướng bạo lực sao?

Chu thúc cẩn thận đỡ Tề Nhạc dậy, nói:

- Anh bây giờ cần nghỉ ngơi thật tốt. Tiểu thư ra tay vẫn có đúng mực, không có tổn thương xương cốt của anh, nội tạng chỉ bị chấn động, tổng thể mà nói xem như ngoại thương, nhưng anh mất máu không ít. Về sau cũng không nên chọc tiểu thư tức giận. Kỳ thật tiểu thư là người tốt, nhưng tác phong làm việc lôi lệ phong hành, ghét nhất người nào vi phạm mệnh lệnh của nàng. Bất luận là ở công ty hay ở nhà, nàng từ trước đến nay đều dùng cường ngạnh mà trứ danh.

Trong mắt Tề Nhạc có hào quang sáng lên.

- Trí nhớ của tôi gần đây rất tốt, Chu thúc, cám ơn ngài nhắc nhở.

Sau khi trở lại phòng, Chu thúc giúp đỡ hắn, thay bộ quần áo mới cho Tề Nhạc, lau máu tươi trên người, Tề Nhạc ngay cả khí lực ăn cơm cũng không có, lập tức lâm vào giấc ngủ say.

Hải Như Nguyệt bình tĩnh đứng trong gian phòng của mình, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn qua cái sân màu xanh lá, biểu lộ của nàng đã không còn lạnh như băng nữa, nâng tay phải của mình lên, bạch quang nhàn nhạt ngưng tụ trên tay, không lâu sau, tay của nàng có lân phiến rậm rạp bao trùm, móng tay cũng mọc dài thành móng vuốt.

- Kỳ Lân xuất hiện, xem ra, phương đông thật sự không được bình tĩnh. Tề Nhạc, tôi không cần anh lý giải dụng ý của tôi, tôi chỉ hy vọng anh mạnh lên trong thời gian ngắn nhất, cho dù Tứ Tường Thụy Kỳ Lân chế ước tu luyện của anh, nhưng ít ra anh cũng có được thân thể cường hoành. Nhiệm vụ của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khó khăn như thế nào, không có Kỳ Lân chỉ dẫn thì không cách nào hoàn thiện. Trát Cách Lỗ đại sư, thực xin lỗi, tôi chỉ có thể sử dụng phương pháp của mình. Vì cái gì mỗi lần mình tiếp xúc thân thể với hắn, vân lực trong cơ thể của mình lại chấn động kịch liệt? Một giờ trước, vân lực của mình bị bài xích mạnh mẽ, dường như tiến bộ trong mấy ngày tu luyện đã biến mất. Chẳng lẽ, đây là tác dụng điềm lành của Kỳ Lân?

ư

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)