Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tạp Đồ - Chương 318

Tạp Đồ
Trọn bộ 567 chương
Chương 318: Biến hoá (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-567)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Khi Nhữ Thu nhìn thấy bộ dáng Trần Mộ, nàng nhất thời hoảng hốt, thần sắc ông chủ hết sức tiều tụy. Trong mắt hiện đầy tơ máu, nhưng con măt nhìn qua mệt nhọc đến cực điểm này lại long lanh phấn khởi toá ra một loại ánh sáng kì lạ.

- Ông chủ!.

Bất giác Nhữ Thu kêu lên một tiếng, nhưng nàng cảm giác được có chút không đúng, trước giờ nàng chưa từng nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ rời xa hiệu trưởng và sư phụ, đi theo một người mình không quen biết tới một địa phương hoàn toàn xa lạ để học tập.

Song lúc này nàng đã bất tri bất giác dung nhập vào trong đoàn thể này. Nàng chính mắt thấy bọn họ làm sao xuyên qua rừng cây. Làm sao sinh tồn tại thiên đông lý khu trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, hơn nữa nàng cũng chính mắt thấy thiếu niên bình thường này dẫn dắt mọi người từng bước đi tới ngày hôm nay.

Đối với Trần Mộ, trong lòng nàng tràn ngập kính sợ và sùng bái, kính sợ sự tỉnh táo và lực lượng của hắn, mà sùng bái hơn là hắn có học thức vô cùng phong phú và sáng ý. Đi theo Trần Mộ đoạn thời gian này, trình độ của nàng tiến bộ rất nhanh.

Nàng hiện tại tiếp xúc rất nhiều đồ vật hơn so với lúc tại trường học tập. Ngoài việc chế tạp. Bình thường còn có rất nhiều công việc phải làm, mà Trần Mộ cũng chưa bao giờ xem nàng là một chế tạp sư, mà xem nàng như người bình thường. Không chỉ có làm Nhữ Thu kiến thức tăng cao, cũng tẩy đi nét yếu nhược trên người nàng.

Mà ở phương diện chế tạp. Nàng tiến bộ vô cùng ngay cả chính nàng cũng không có nghĩ tới!

Bởi vì Nhữ Thu là trợ thủ đắc lực và duy nhất của Trần Mộ trong việc chế tạo tạp phiến.

Chẳng lẽ. Lần này hắn lại muốn chế tạo tạp phiến gì? Một ý niệm xuất hiện trong đầu khiến nàng nhất thời mừng rỡ, hận không thể lập tức bắt đầu. Mỗi lần theo Trần Mộ chế tạo tạp phiến. Nàng tiếp xúc được rất nhiều tri thức mới lạ vô cùng, trong những tri thức mới lạ này có chín mươi phần trăm nội dung trở lên nàng không cách nào giải thích, nhưng chỉ cần mười phần trăm kia cũng đủ để cho nàng thu hoạch không nhỏ, mà chín mươi phần trăm. không cách nào giải thích kia nàng cũng tìm mọi cách nhớ kỹ. Để sau này chậm rãi nghiên cứu.

Trong đó có rất nhiều cách đi ngược lại tri thức học tập của nàng. Nhưng chúng nó thực dụng hiệu quả rất tốt. Mỗi lần đều làm cho nàng vô cùng giật mình.

Những kiến thức không có gì có thể so sánh này càng làm nàng cảm thấy hưng phấn!

Quả nhiên. Trần Mộ đưa cho nàng một danh sách tài liệu.

Nhữ Thu tiếp nhận danh sách tài liệu. Nhìn liếc qua một cái, con mắt nàng lập tức trợn tròn.

- Ông chủ. Chúng ta phải chế tác cái gì a? làm sao cần nhiều loại tài liệu như vậy?

Cũng khó trách Nhữ Thu sợ hãi than thở như vậy. Danh sách trên tay nàng, la liệt một trăm bảy mươi sáu loại tài liệu, cùng với phương pháp xử lý chúng nó. Nói đại khái. Làm ra tạp phiến dính dáng hai ba chục loại tài liệu là chuyện hết sức bình thường, hơi chút phức tạp thì có thể đạt tới năm sáu chục loại. Như danh sách này, dính dáng đến một trăm bảy mươi sáu loại tài liệu chế tạo tạp phiến. Không chỉ chưa từng thấy. Mà là cũng chưa nghe nói qua.

Chấ tạo một tạp phiến cần càng nhiều tài liệu, cũng có nghĩa là trong quá trình chế tạo tính không xác định càng lớn, vì bất cứ hạng tài liệu gì mà xử lý không ổn, đều có thể gây ra thất bại trong gang tấc.

- Ừ, một trăm sáu mươi bảy loại. Đây là phương án ban đầu. Ngươi nên xử lý tốt bọn chúng, trong quá trình thực hiện có khả năng sẽ sửa phương án.

Trần Mộ nói.

Nhữ Thu Toát mồ hôi trán! Nguyên lai danh sách này chẳng qua là ông chủ tạm thời dùng cho phương án thí nghiệm, cùng lúc. nàng đối việc ông chủ làm ra tạp phiến phức tạp như thế mà bội phục, mà một mặt khác lại tự hỏi ông chủ nghĩ sao mà đem một phương án còn chưa có xác định nói ra cho mình.

Đây chính là một trăm sáu mươi bảy loại tài liệu a! Hơn nữa trên danh sách ghi chú rõ phương pháp xử lý. Càng làm h trên trán nàng nổi lên.

Đây là một lượng công việc cực kì kinh người! Nhữ Thu phỏng chừng, nếu như hoàn thành công việc này, ít nhất phải một tuần!

Lượng công việc của một tuần. Chỉ để cho một phương án ngay cả ông chủ cũng không xác định, cũng khó trách Nhữ Thu cảm thấy phát điên.

- À, được rồi. Ngươi chỉ có thời gian là ba ngày.

Trần Mộ nói xong liền xoay người rời đi.

Ba ngày......

Mấy hôm nay nhàn rỗi đến nhàm chán, lần này Nhữ Thu xúc động muốn té xỉu. Ba ngày làm sao có thể hoàn thành lượng công việc nhiều như vậy? Nàng vừa định phản đối. Mà khi nàng ngẩng đầu, đã không thấy ông chủ đâu cả.

Hề Bình đang chiêu đãi A Triết, đúng là hai người đã đàm phán và quyết định xong điều khoản hợp tác cuối cùng, cho nên quan hệ của hai người tự nhiên phi thường hữu hảo.

- Lão Hề, các ngươi thật sự khí thế ngất trời a!

A Triết cười hì hì nói. Hắn có thể hình cân xứng, tướng mạo anh tuấn, những y vụ tạp tu khi đi ngàng qua. Thỉnh thoảng lại có nàng hướng hắn nhìn trộm.

Vừa nói, hắn vừa âm thầm ghi nhớ mọi việc trong sơn cốc. Hắn chú ý tới Tiếu Ba bên người Hề Bình."Đó là một cao thủ!" Hắn thầm đánh giá. Nhưng cũng không quá giật mình. Dù sao cấp bậc cao thủ cỡ này, tuyết hoa tạp tu đoàn có không ít.

Hắn là theo lệnh đoàn trưởng, đến quan sát một chút tuyết tia trùng tạp tu đoàn, nhưng nhìn bề ngoài vẻ mặt hắn thư giãn thích thú, giống như tùy tiện đi dạo.

Hề Bình cười cười:

- So với tuyết hoa tạp tu đoàn các ngươi, tuyết tia trùng chúng ta không ra gì cả a.

A Triết chỉ Hề Bình phì cười:

- Lão hề, ngươi thật là dối trá, đoàn trưởng chúng ta vẫn khen các ngươi kỉ luật sâm nghiêm, khiến cho ta trong lòng hết sức tò mò a.

Hắn tựa hồ chợt động tâm, đột nhiên nói:

- Không biết có thể đi xem các ngươi huấn luyện một chút hay không. Hy vọng giúp cho ta mở rộng tầm mắt.

Hề Bình lộ ra vẻ khó khăn:

- Lão đệ mấy khi đưa ra một cái yêu cầu như vậy, theo lý thuyết, lão ca tự nhiên không nên cự tuyệt. Chỉ là. Huấn luyện cấm người ngoài xem, qui định này do ông chủ đưa ra, lão ca cũng không có quyền hạn a.

- Nếu được, lão ca hướng ông chủ xin chỉ thị một chút?

Nói xong A Triết tựa hồ có vẻ có điều chi muốn nói:

- Aa. Nói không chừng chúng ta còn có thể trao đổi mà. Kỹ thuật huấn luyện của tuyết hoa tạp tu đoàn chúng ta vẫn là không tồi nga.

Ý hắn là, ngươi cần phải đề phòng ta như vậy sao? Chúng ta tuyết hoa tạp tu đoàn cái gì không có? Phương pháp huấn luyện của chúng ta không bằng các ngươi sao?

Hề Bình cười khổ:

- Lão đệ tới không đúng lúc, ông chủ chúng ta gần đây một mực ở trong phòng thí nghiệm, hơn nữa đã sớm hạ lệnh với chúng ta là không cho phép quấy rầy.

Trong mắt A Triết thoáng hờn giận. Bất quá chợt cười ha ha:

- Xem ra ta hôm nay thật đúng là vận khí bất hảo a.

Ánh mắt của hắn chợt ngưng trọng khi nhìn vào ngọn núi cơ hồ bị lột bỏ một nửa. Trong miệng sợ hãi than nói:

- Đây là dầu vết trận chiến lần trước lưu lại địa sao, thật sự là làm người khác khó có thể tin a. Có thể tưởng tượng, ngày đó chiến đấu kịch liệt đến tình trạng gì!

Nghe vậy Hề Bình dường như cũng quay trở lại đêm hôm đó. Cũng không khỏi cảm khái nói:

- Đúng vậy. Rất kịch liệt!

Đúng lúc này, Nhữ Thu thở hồng hộc chạy tới:

- Hề đại thúc, Hề đại thúc!

- Thu nhi. Sao vậy?

Hề Bình thấy Nhữ Thu bộ dáng lo lắng, liền vội vàng hỏi, hắn đối với cô nương siêng năng chịu khổ và cầu tiến này hết sức thưởng thức. Bất quá ngẫm lại, tựa hồ nữ nhân bên người ông chủ sẽ không có một ai õng ẹo.

- Hề đại thúc, ta cần tài liệu nhưng có vài hạng không có trong kho hàng.

Nhữ Thu không nhìn A Triết một cái. Nói nhanh với Hề Bình.

Hề Bình lòng thầm buông lỏng. Cười nói:

- Đừng gấp. Loại nào không có, ngươi liệt ra cho đại thúc. vài ngày nữa đạ thúc sẽ mua giúp ngươi.

- Không được a! Hề đại thúc. Ông chủ nói trong vòng ba ngày phải có đấy!

Nhữ Thu gấp đến độ sắp khóc.

- Ông chủ?

Vẻ mặt tươi cười của Hề Bình lập tức thu lại. Chăm chú nói:

- Ngươi đưa tên những loại tài liệu không có cho ta. Ta lập tức sẽ đi mua.

Thoạt đầu Hắn tưởng rằng Nhữ Thu muốn thí nghiệm tài liệu. Giò biết được là do ông chủ muốn, ông chủ đã muốn thì hắn không dám chậm trễ.

Càng huống chi, hắn đại khái đoán được ông chủ đang làm chuyện gì.

Lúc này. A Triết đột nhiên tới gần:

- Aa, ông chủ các ngươi là người thập hạng toàn năng sao? Hay hắn là một vị chế tạp sư?

Nhữ Thu không đáp lời. Nàng thông minh không kém hơn Trần Mộ, cái gì có thể nói. Cái gì không thể nói. Đơn giản như vậy nên nàng không dễ phạm sai lầm.

Hề Bình cười nói:

- ông chủ chúng ta bình thường thích mày mò tìm hiểu một ít đồ vật ở phương diện chế tạp, xem như một loại hứng thú.

Hề Bình nói chuyện cực khéo, hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận Trần Mộ có là chế tạp sư hay không. Nhưng lại làm cho người ta cám thấy Trần Mộ chẳng qua là bởi vì hứng thú mà tuỳ tiện tay chân.

A Triết trở lại nơi dùng chân.

Mạc Bố Lý thấy A Triết trở về, cười nói:

- Thế nào? Chơi đùa vui vẻ chứ?

- Cũng không tệ lắm.

A Triết nhún nhún vai. Tại tuyết hoa tạp tu đoàn. Chỉ có hắn dám nói chuyện với đoàn trưởng Mạc Bố Lý như vậy, Ngoài ra còn có người đàn bà kia.

Mạc Bố Lý nghe A Triết nói, nhất thời có vài phần hứng thú:

- Vậy sao. Phát hiện chuyện gì thú vị?

Có thể khiến cho A Triết nhận xét không tệ lắm. Vậy nhất định là có điều thu hoạch. Nếu như không thu hoạch được gì, hoặc là không lọt vào mắt hắn. Với tính cách A Triết thì chắc chắn là nhàm chán.

Ngồi xuống sắp xếp lại suy nghĩ, A Triết trịnh trọng mở miệng:

- Kỉ luật tổ chức của bọn họ tuyệt đối là cực mạnh mà ta gặp qua, điểm này ngay cả chúng ta cũng không bằng.

- Không sai. Điểm này họ mạnh hơn chúng ta.

Mạc Bố Lý thản nhiên thừa nhận. Hắn đã kiến thức qua đội ngũ này. Điểm này gây cho hắn ấn tượng cực kì khắc sâu.

- Bọn họ có một đội y vụ tạp tu ước chừng mười lăm người. Còn có kiến trúc tạp tu. À. cốc sào trụ sở bọn họ xây dựng rất chuẩn. Ta còn thấy được trên mặt đất dấu vết chiến đấu lần trước, cả ngọn núi cơ hồ bị tước một nửa. Xem ra bọn họ chiến thắng xuyên hạ liên minh hẳn là bằng vào thực lực của chính mình.

A Triết tổng hợp lại nhận định của mình ngày hôm nay

Mạc Bố Lý trầm ổn gật đầu:

- Xem ra bọn họ rất chú trọng bồi dưỡng phụ trợ tạp tu a. Bọn họ khẳng định là có thực lực, có thể đánh chết đàn hi điểu lớn như vậy. Không có thực lực tuyệt đối sẽ làm không được."

Do dự một chút, A Triết nói:

- Thủ lĩnh bọn họ có khả năng là một vị chế tạp sư.

- Chế tạp sư?

Mạc Bố Lý kinh ngạc:

- Thật sự là chế tạp sư? Như vậy là một tổ hợp rất kì quái.

- Ta cũng không dám chắc.

A Triết buông tay, uể oải ngã vào trên ghế sa lon.

- Ây, có thể tính rất lớn, trách không được bọn họ có thể lấy ra dịch tử huỳnh.

Mạc Bố Lý bỗng nhiên gật đầu.

A Triết đột nhiên nói:

- Được rồi, có chuyện thiếu chút nữa quên, hình như danh sách số lượng của chúng ta có chút quá mức một ít. Chỉ sợ mất thời gian tương đối dài lưu lại đây.

Mạc Bố Lý cười khổ:

- Lưu thì lưu chứ sao. Ngoại trừ nơi này có dịch tử huỳnh nhiều như vậy. Có tiền cũng mua không được a.

Hắn cũng không phải không nghĩ tới biện pháp khác, chỉ là hắn cần số lượng thật sự rất lớn. các hãng buôn khác vừa nghe, chỉ có bất đắc dĩ lắc đầu.

- Ta mệt rồi, đi ngủ một hồi.

Thanh âm A Triết đầy ngái ngủ, trong chốc lát liền cất tiếng ngáy như sấm.

Mạc Bố Lý lại cười khổ. Chỉ là ánh mắt của hắn tràn ngập kiên định, hắn tin tưởng. Chính mình nhất định có thể thành công! Đột nhiên, không biết nghĩ đến cái gì, trongma81t hắn hắn, mơ hồ hiện ra hình ảnh một vị nữ tử.

Ánh mắt Mạc Bố Lý đột nhiên trở nên phức tạp.

...............

Duy A nhìn thoáng qua chó béo trong góc nó, năm ngày nay nó vẫn ngủ say như vậy, chó béo mặc dù thích ngủ. Nhưng liên tiếp ngủ năm ngày là chuyện chưa bao giờ có.

Bất quá. Nó vẫn hô hấp cùng nhịm tim cũng không khác thường, nếu không Duy A đã sớm mang nó đi thầy thuốc.

Duy A thu hồi ánh mắt, một lần nữa ngồi ngẩn người.

Gần đây, trong đầu hắn thỉnh thoảng lại xuất hiện một ít hỉnh ảnh ngắt quảng, đây là một loại cảm giác hết sức kì lạ. Những hình ảnh này ngắt quảng làm hắn cảm thấy xa xôi, mơ hồ. Nhưng lại luôn làm cho hắn cảm giác được một tia quen thuộc.

Nhưng hình ảnh ngắt quảng cùng cảm giác kỳ quái này lại trơn trượt dị thường. Mỗi lần lơ đãng thì lại hiện lên trong tâm hắn. Mà khi hắn muốn bắt chúng nó thì vô luận hắn cố gắng như thế nào. Vẫn không thu hoạch được gì.

Hắn biết. Đây chính là ký ức của mình. Trí nhớ trước kia, nó. Đến tột cùng sẽ là cái dạng gì đây chứ? Mình là ai? Từ đâu đến đây? Xảy ra cái gì làm cho mình mất đi trí nhớ?

Vô số vấn đề xoay quanh trong đầu hắn.

Trong bóng tối. khuôn mặt Duy A như nham thạch điêu khắc ra, xuất hiện một tia ba động hiếm thấy.

*****

Tang Thiết Tư cảm thấy mình như nằm mơ, nếu như không phải mỗi ngày huấn luyện làm cho hắn cả người đau nhức không thôi, hắn nhất định tưởng rằng đây chỉ là một giấc mộng đẹp. Nhưng là, cả người đau nhức cho hắn biết, đây không phải là mộng cảnh.

Hắn là tạp tu tuổi lớn nhất trở thành tiêu điểm cho tất cả nhìn vào. Mỗi ngày, hắn có thể cảm thấy bốn phía truyền đến ánh mắt khác thường.

Bất quá, hắn cũng không để ý, những ánh mắt như vậy hắn sớm đã quen. Hắn chỉ mỗi ngày chăm chú huấn luyện, hắn biết, mặc kệ đối phương bởi vì nguyên nhân gì tuyển chọn hắn, hắn đều muốn cạn kiệt toàn lực của mình để rèn luyện.

Hắn không có lý tưởng gì vĩ đại, hắn cũng không muốn chứng minh mình làm gì. Nói thật ra, hắn có khi cũng không hiểu được vì sao mình khắc khổ, có lẽ đây đã thành thói quen của mình sao?.

Nói đến huấn luyện, hiện tại mỗi ngày huấn luyện khác hẳn trước kia hắn biết.

Bọn họ hiện tại mỗi ngày được huấn luyện nhiều nhất là thể lực cùng đội nhóm. đấn mức các tạp tu mỗi người đều than thở, bọn họ chưa từng nghe nói qua, Một tạp tu phải được huấn luyện thể lực và đội nhóm nhiều như thế.

Bất quá bọn họ chỉ dám ngầm oán giận mà thôi, không người nào dám lộ ra ngoài. Huấn luyện viên của họ chính là người tuổi trẻ phỏng vấn Tang Thiết Tư, thật là đáng kính sợ.

Cũng không phải hắn có lực chiến đấu cá nhân mạnh mẽ, mà là trên người hắn có một cỗ khí thếlàm người khác phải phục tòng!

Đương nhiên, trong đám tạp tu, vĩnh viễn không thiếu kẻ kiệt ngạo bất tuân. Chỉ là, kết quả đều hết sức thê thảm. Hơi có nháo sự, trước tiên sẽ bị loại ra khỏi đội.

Mỗi ngày đều có rất nhiều tạp tu bị loại ra. Có tên tính tình táo bạo, khi bị loại ra đột nhiên giận dữ, cố gắng công kích huấn luyện viên.

Nghĩ vậy, Tang Thiết Tư vô tình ngẩng đầu nhìn hai vị tạp tu tuổi còn trẻ bên cạnh người huấn luyện viên. Một nữ tạp tu xinh đẹp vóc người làm người ta thèm nhỏ dãi. Còn một vị nam tạp tu chưa bao giờ nói chuyện dáng lạnh như băng như kim loại điêu khắc ra.

Nhưng hai người này, mỗi khi có người cố gắng công kích, bọn họ sẽ lập tức tiêu diệt kẻ đó!

Trời ạ, Tang Thiết Tư đến bây giờ vẫn không cách nào quên màn nọ!

Hắn dám cam đoan. Đây tuyệt đối là hiệu suất giết người cao nhất hắn kiến thức qua! Hắn trước kia biết đám tạp tu này luôn tự xưng là tinh anh thì trước mặt hai người này, tựa như trẻ con mới vừa học đi.

Đơn giản hữu hiệu, lưu loát dứt khoát, không kỹ xảo màu mè, nhưng ẩn chứa vẻ đẹp trí mạng.

Hai người này ra tay lập tức chấn nhiếp toàn trường, từ đó về sau, không còn ai dám dị động. Khi hai người đem thi thể kẻ chống đối đưa ra khỏi phòng huấn luyện, ngay cả vị nữ tử kia cũng có thể một tay xách hai người, cả quá trình hai người không nói lời nào. Mà huấn luyện viên tuổi trẻ kia thậm chí ngay cả mí mắt cũng chưa từng nâng.

Tất cả tạp tu câm như hến.

Bọn họ không phải người mù, hai tạp tu cùng huấn luyện viên giơ tay nhấc chân toát ra hơi thở hờ hững chết chóc, làm bọn hắn cảm thấy lạnh tận xương cốt.

Lô Tiểu Như và Nhất Tự Mi hai người trải qua trận khổ chiến nọ. Sau khi khỏi thương thế cảm giác đột nhiên tăng mạnh, thuận lợi đột phá cấp năm, hơn nữa thuận lợi đạt tới cấp năm trung giai. Trải qua hơn sinh tử đại chiến, hai người ý chí kiên định vô cùng, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thực lực của bọn họ hơn xa ngày xưa không có thể sánh bằng.

Không chỉ có hắn, những tạp tu may mắn còn tồn tại sau trận chiến đấu cảm giác cơ hồ đều có tăng lên.

Thực chiến là thầy dạy tốt nhất của tạp tu.

Chiến đấu tạp tu sở dĩ lợi hại hơn tạp tu bình thường rất nhiều, đúng là bởi vì bọn họ phát triển trong chiến đấu liên miên, mà không phải trong việc chuyên huấn luyện.

Tang Thiết Tư không hiểu được điều đó. Nhưng hắn biết, chỉ cần mình đàng hoàng huấn luyện, sẽ không có vấn đề gì.

Huấn luyện thể lực buồn tẻ làm cho tất cả tạp tu cảm thấy như sống tại địa ngục. Vị huấn luyện viên kia tựa như cổ máy lạnh như băng. Nghiêm khắc dị thường, hắn chưa bao giờ giải thích tại sao.

Việc huấn luyện nguyên thủy như thế làm cho rất nhiều tạp tu thất vọng, nguyên bọn họ tưởng rằng tuyết tia trùng tạp tu đoàn sẽ có phương pháp huấn luyện gì tiên tiến. Song bọn họ thật không ngờ là, chờ đợi bọn họ chẳng qua là ngày qua ngày huấn luyện thể lực.

Những tạp tu thất vọng hoặc cảm thấy quá mức khổ cực liền rời đi. Kì quái chính là, vị huấn luyện viên lạnh lùng kia lại không chút nào ngăn trở. Bị đám tạp tu ảnh hưởng, càng nhiều tạp tu cũng lựa chọn rời đi.

Vì vậy, về việc tuyết tia trùng tạp tu đoàn có danh nhưng không thật trở thành tin đồn truyền lưu càng ngày càng rộng trong thành. Đám tạp tu rời đi hết sức tuyên truyền về kinh nghiệm cuộc sống như địa ngục của bọn họ tại tuyết tia trùng tạp tu đoàn. Cùng với thủ đoạn huấn luyện nguyên thủy của nơi này.

Bất quá. Vẫn có rất nhiều người lưu lại, tỉ như Tang Thiết Tư. Bọn họ cắn chặt hàm răng. Không ngừng chấp nhận buồn tẻ vô cùng huấn luyện thể năng cùng đội nhóm huấn luyện.

Bên người đồng bạn càng ngày càng ít, nhưng không cách nào dao động ý chí bọn họ.

............

Ma Thụy hình thể giống như Trử Nhạc, bất quá không có sát khí trên người như Trủ Nhạc, màu da ngăm đen, đây là do thường xuyên làm việc ngoài trời. Hắn là khai thác quặng tạp tu mới tới, hơn nữa còn là một vị cao cấp khai thác quặng tạp tu, công việc của hắn là phụ trách quy hoạch cùng tổ chức công việc cho cả khu quặng mỏ.

Dưới tay hắn có hơn ba mươi trung cấp khai thác quặng tạp tu.

Đây là một khu khai thác mỏ tiêu chuẩn hạng trung, ở trong một sơn cốc không lớn đích, có thể nói là khá xa hoa.

Ma Thụy hưởng thụ đãi ngộ rất cao, điểm này hắn rất hài lòng, khai thác quặng tạp tu thủ hạ mới tới đều có thực lực không tệ, hơn nữa không thích nháo sự. Nói thật, đây là phần công việc cho tới bây giờ hắn nhất. Ông chủ không ưa hỏi sự tình, nhưng cho hắn cũng đủ quyền hạn, có thể vung tay múa chân.

Chỉ là, nhìn khoáng thạch chất đống như núi, hắn có chút không rõ. Bọn họ mỗi ngày khai thác quặng số lượng khá kinh người, trên cơ bản, chỉ cần hai ngày bọn họ có thể nhồi chặt một kho hàng.

Hết kho hàng này đến kho hàng khác bị nhồi vào, mà tốc độ tiêu hao khoáng thạch nhỏ hơn tiến độ khai thác quặng.

Cứ như vậy chỉ sợ rất nhanh, khoáng thạch bọn họ khai thác sẽ không còn nơi chứa.

Hắn đành tìm chủ quản Hề Bình.

Hề Bình đối viớ việc Ma Thụy tìm hắn có chút bất ngờ:

- Ma Thụy tổng giám, có vấn đề gì sao?

- Đúng vậy.

Ma Thụy nói thẳng:

- Chủ quản, chúng ta khai thác khoáng thạch đã đầy các kho hàng, nhưng khoáng thạch tiêu hao tốc độ quá chậm, chúng ta có giảm tốc độ khai thác quặng?

Hề Bình không ngờ Ma Thụy tìm mình là vì chuyện này.

Lần trước từ xuyên hạ liên minh thu được vật tư trên cơ bản chất đầy các kho hàng trong căn cứ, còn lại không gian cũng không nhiều. Nếu như bình thường Ma Thụy đề nghị cũng không sai. Nhưng hắn biết Mạc Bố Lý cần mua đề thủ dịch số lượng kinh người cỡ nào, khoáng thạch chất đống mặc dù nhìn qua không ít, nhưng nếu như dùng để sản xuất đề thủ dịch, còn xa mới đủ.

Quan trọng nhất là, hắn biết Trần Mộ hiện tại đang làm cái gì. Đối với ông chủ hắn có mười phần tin tưởng.

Vừa lúc này. Ông chủ báo hắn đến xưởng luyện kim.

trước mặt Trần Mộ bầy mười hai tạp tạp phiến màu trắng bạc, chúng nó do một loại bốn sao tạp phiến trắng chế tạo mà thành. Loại bốn sao tạp phiến này sử dụng ngân thần thụ trải qua phương pháp đặc thù xử lý chế tạo mà thành, nó nhìn qua tựa như một ngân phiến màu cực bạc.

Mặt ngoài tạp phiến màu trắng bạc sáng như ngân tuyết hiện rõ cấu vân hết sức kì lạ, ba đường chỉ lớn màu tím chạy song song, vô số nhánh thật nhỏ từ hai bên chĩa ra, nếu bất chợt liếc nhìn, thì thấy tựa như ba rễ cây màu tím.

Ánh mắt Nhữ Thu sáng quắc nhìn chằm chằm Trần Mộ, nàng rất tò mò muốn biết những tạp phiến này dùng để làm gì. Toàn bộ quá trình chế tạo mười hai tấm tạp phiến nàng có tham dự. Nhưng đến cùng tác dụng ra sao nàng cũng không biết. Trần Mộ vẫn theo lệ đem kế hoạch chế tạo giao cho nàng, nhưng làm cho nàng kinh ngạc là. Nàng lần này dù một điểm cũng không hiểu.

Đây chính là điều kích thích lòng hiếu kì của nàng đến mức tận cùng. Trước kia mỗi lần nhận kế hoạch chế tạo nàng mặc dù đa phâ2n đều không hiểu, nhưng không hiểu như lần này lại là lần đầu tiên.

Nàng là ai? Nàng phân viên trưởng kế tục của phân viên chế tạp Tư nguyên học phủ, thiên tài có danh xưng là Nhữ Thu! Mà không phải là kẻ mới tập tễnh vào nghề. Nàng tin tưởng, nếu như nàng đi tiến hành đánh giá nghề nghiệp, nàng có thể dễ dàng đạt được danh hiệu cao cấp chế tạp sư.

Mà hiện tại Trần Mộ chế tạo ra tạp phiến nàng xem từ đầu tới đuôi nhưng hoàn toàn không hiểu, bảo sao nàng không buồn bực?

Buồn bực lẫn quan tâm, tựa như con trùng gặm nhấm đáy lòng nàng, nàng hận không thể Trần Mộ lập tức có thể biểu thị tác dụng mười hai tấm tạp phiến này.

Trần Mộ không để ý sự dị thường của Nhữ Thu.

Một khi bắt đầu công việc. Hắn chuyên chú vô cùng. Nói lại, điều này là do hắn chế tạo nhất tinh năng lượng tạp khi xưa nuôi dưỡng thành thói quen. Nguyên nhân đơn giản là nếu như không chuyên chú mà làm cho chế tạp thất bại. Chính là một tổn thất ảnh hưởng nghiêm trọng đấn cuộc sống.

Trong xướng luyện kim chất đống rất nhiều linh kiện kim loại. Những linh kiện kim loại còn rất mới, chúng nó đều do Trần Mộ đặt hàng một nhà đúc khuôn chế tạo.

Quy cách các linh kiện này đều do Trần Mộ tự mình vẽ kiểu, mặc dù chế tạo sở phí cũng không thấp, nhưng so với mua máy rồi rã ra rẻ hơn rất nhiều.

Bởi vì Trần Mộ đặt hàng số lượng khá lớn, hơn nữa gần đây tuyết tia trùng tạp tu đoàn thanh danh vang dội, cảnh tượng cò một không hai. Nên công ty này phái một ít công nhân kĩ thuật miễn phí hỗ trợ Trần Mộ.

Những công nhân kĩ thuật này đã nhiều năm làm việc với công nghệ kim loại. Việc lắp ráp linh kiện hết sức tinh thông. Trần Mộ thấy thế, liền đơn giản đem công việc lắp ráp giao cho họ. Bộ phận quan trọng nhất của máy phân kim đời mới này là những tạp phiến màu bạc do hắn chế tạo, nên không cần lo lắng vấn đề tiết lộ bí mật.

Khi Hề Bình tới xưởng phân kim, vừa lúc chứng kiến đám công nhân kĩ thuật đang lắp ráp.

- Ông chủ, đây là máy phân kim mới?

Hề Bình nhìn bộ máy khổng lồ đang được lắp ráp, hạ giọng hỏi. Mặc dù chưa xong, nhưng những bộ phận đã lắp ráp vào to đến năm sáu thước, không thể nghi ngờ là một đại quái vật.

Trần Mộ gật đầu:

- Ừ, bất quá còn chưa xong, hiệu suất thế nào, thử qua mới biết được.

Hề Bình gật đầu hiểu rõ, lập tức không nói thêm lời nào, đứng một bên an tĩnh quan khán.

Công việc lắp ráp hoàn thành rất mau, đàm công nhân kĩ thuật tay nghề tinh thông, so với Trần Mộ nhanh hơn rất nhiều. Thân máy chính cao sáu thước, hình dáng như một két nước to lớn nằm ngang, có một băng truyền rộng ba thước chạy đến cửa máy nằm trên đỉnh. Mà ở bên sườn kia, lại có một băng truyền khác.

Trần Mộ không có do dự, đi tới trước cỗ máy. Mở dưới đáy ra một cánh cửa nhỏ lộ ra một khe cắm tạp. Tay lấy ra một tạp phiến cắm vào.

Tiếng kêu Ong ong nhẹ vang lên, nhẹ nhàng mà yếu ớt.

Đã sớm chuẩn bị khoáng thạch được băng truyền mang nhanh tới cửa máy, không ngừng đổ khoáng thạch vào trong mày, mà xỉ quặng bột phấn thì được băng truyền bên kia đẩy ra.

Nguyên lai là dùng chế tạo mày phân kim a! trong mắt Nhữ Thu hiện lên một tia thất vọng. Nàng đối với máy phân kim cũng không cảm thấy hứng thú, bởi vì nó đòi hỏi phải hiểu biết rất nhiều về công nghệ chế tạo kim loại, mà phương diện này nàng hoàn toàn mù tịt.

Hề Bình hưng phấn nhìn chằm chằm ống nghiệm chứa đề thủ dịch, Trong ống số lượng đề thủ dịch gia tăng tốc độ rất nhanh nếu so với phân tích bằng máy phân kim trước kia nhiều lắm.

Không, là nhanh rất nhiều!

Trong chốc lát, háng tấn quáng thạch đã chuẩn bị liền tiêu hao không còn gì, máy phân kim mới hiệu suất cao đến mức làm người ta trố mắt cứng mồm.

Máy phân kim tính năng cường đại lập tức kích thích mọi người, mười một cái máy phân kim còn lại rất mau được ráp xong. Xưởng phân kim đang trống trải thoáng cái trở nên chật chội hẳn lên, tiếng vang ong ong không dứt bên tai.

Hề Bình vội vàng bảo Ma Thụy tăng tốc độ khai thác quặng, hắn tận mắt thấy khoáng thạch trong chớp mắt liền hóa thành một đống xỉ quặng, máy phân kim mới này tiêu hao khoáng thạch tốc độ thật sự quá nhanh.

Chứng kiến máy phân kim mới tính năng quả nhiên cường hãn, Trần Mộ hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Sản xuất dịch tử huỳnh là một trong những quân bài trọng yếu nhất trong tay bọn hắn hiện tại. Chỉ cần đảm bảo sản xuất dịch tử huỳnh, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không người nào dám có chủ ý tấn công bọn họ.

Cơn mệt mỏi cực điểm giống như thủy triều ngăn không được khiến Trần Mộ hết chịu đựng nổi, nên hắn giao cho Hề Bình hai câu rồi trầm lắng thiếp đi. Mấy ngày này hắn điên cuồng học tập nghiên cứu, cũng khiến cho thần kinh hắn căng đến mức tận cùng.

Lần này Trần Mộ ngủ hai ngày.

Khi hắn tỉnh lại, thấy Hề Bình cười tủm tỉm đứng trước mặt hắn, cầm trên tay một cái hộp.

Thấy ánh mắt Hề Bình như vậy, Trần Mộ liền khẳng định không có tình trạng gì phát sinh, nên chỉ vào cái hộp trên tay hắn hỏi:

- Đây là cái gì?

- Hắc hắc, ông chủ, đây là dịch dinh dưỡng do Tô Lưu Triệt Nhu cô nương chế tạo riêng cho ngài, có thể bổ sung sinh lý cơ năng cho ngài.

Hề Bình mở miệng, trên mặt tựa như có gì thú vị:

- Phải công nhận, Tô Lưu cô nương quan tâm ngài dã man, thật là làm cho người ta hâm mộ!

Dinh dưỡng dịch?

Trần Mộ nghi hoặc cầm lấy chiêc hộp mở ra, bên trong quả nhiên đặt vài ống chất lỏng màu lam nhạt tinh khiết.

Hắn tiện tay cầm lấy mộng ống đưa vào miệng--- chất lỏng tựa hồ có mùi hoa quả. Bất quá mỗi ống chỉ lớn cỡ ngón tay, Trần Mộ mới vừa hớp liền sạch trơn.

Còn chưa kịp cẩn thận thưởng thức, Trần Mộ định lấy tiếp một ống.

Hề Bình thấy Trần Mộ làm vậy, vội vàng ngăn cản:

- Ông chủ, Tô Lưu cô nương nói, thứ này cũng không nên dùng nhiều, mỗi lần dùng không thể vượt qua một ống, mà mỗi ngày không thể vượt qua hai lần.

- Vậy sao.

Trần Mộ không thể làm gì khác hơn là hậm hực thu tay lại.

Bất quá rất nhanh, hắn cảm thấy cả người ấm áp, tinh thần tốt lên rất nhiều. Hắn kinh ngạc đánh giá chất lỏng trên tay, thứ này quả nhiên rất có công hiệu a!

Hề Bình thấy thế, cười ý vị, liền rời đi.

Mới vừa ra khỏi cốc sào chuẩn bị hít thở một chút không khí mới mẻ, Trần Mộ nhận được một tin tức đáng phấn chấn.

Ba Cách Nội Nhĩ đã trở về!

*****

Gần tết, quá xá bận bịu, các bạn thông cảm, lúc này dịch ẩu vì vội, nhờ các bạn sửa chữa sai sót hộ

Ba Cách Nội Nhĩ trở về đúng là một liều thuốc định tâm cho căn cứ sau một hồi đại chiến. Theo Ba Cách Nội Nhĩ trở về còn có hơn tám mươi hai tạp tu.

Trần Mộ vừa nhìn liền biết, những tạp tu này bản chất đã biến hóa hơn trước kia. Cái khí chất trải qua chiến đấu tẩy luyện hắn đã phi thường quen thuộc, nên liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Trong tám mươi hai tạp tu này, có bốn mươi hai người là tạp tu chiến thuật, còn lại bốn mươi người là lần trước Ba Cách Nội Nhĩ tuyển dụng. Lần trước Ba Cách Nội Nhĩ tổng cộng tuyển dụng tám mươi người, hiện tại chỉ còn lại có bốn mươi, đây không thể nghi ngờ là một con số tàn khốc.

Ba Cách Nội Nhĩ vẻ mặt phong sương, râu ria đầy mặt. Hắn nhìn thấy Trần Mộ, trên mặt khó nén sắc mặt vui mừng. Chỉ thấy hắn bước nhanh tiến lên, hành lễ:

- Ông chủ!

Phía sau hắn, đặc biệt là những tạp tu tuyển dụng sau này, chứng kiến tình cảnh trước mắt, hết sức giật mình. Tại trong mắt bọn họ, Ba Cách Nội Nhĩ tuyệt đối là nhân vật điển hình cho sự kiệt ngạo bất tuân, mà ngay cả đối với Vi Vi tiểu thư của La gia cũng không đứng đắn, làm sao lại tôn kính với người này như thế? Đám tạp tu lão luyện lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.

Bất quá Ba Cách Nội Nhĩ mới vừa buông tay, ánh mắt liền trở nên quái dị rất nhiều:

- Ông chủ, ngài hình như tiều tụy không ít a.

Hắn chợt hạ giọng hắc hắc cười nói:

- Khó khăn phải không, ông chủ đã đem Tô Lưu cô nương...... Ân hừ!

Vẻ mặt hắn làm như thông hiểu.

- Ân hừ?

Trần Mộ kì quái địa lặp lại, Ba Cách Nội Nhĩ phát âm quái dị kiểu này rất hiển nhiên hắn không có lĩnh hội!

Ba Cách Nội Nhĩ ha ha cười nói, hắn đột nhiên sáng mắt lên, hướng phía sau Trần Mộ hô:

- Lão tặc!

Vốn đang vui vẻ nhìn Ba Cách Nội Nhĩ, Hề Bình nghe hô như thế, nhất thời mặt đen lại.

Ba Cách Nội Nhĩ lập tức ý thức được sai lầm, cươi ha ha:

- Ha ha, lão Hề kia. Ta đây đúng là nhớ ngươi muốn chết a!

Lời còn chưa dứt. Hắn tiến lên, ôm bả vai Hề Bình, hồn nhiên không nhìn Hề Bình sắc mặt đen xì.

Bất quá Hề Bình rất nhanh tươi tỉnh lại, hai người kề vai sát cánh, lộ ra vẻ mặt hết sức bỉ ổi, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Trần Mộ.

- Ta và ngươi nói a......

- Ai nha nha, ta quả nhiên sáng mắt a! Khí huyết Ông chủ vừa có chút thiệt thòi...... Dinh dưỡng dịch...... Tô Lưu tiểu thư quả nhiên không hổ là cao cấp y vụ tạp tu...... Chúng ta phải nhắc nhở một chút bọn họ...... Tuổi còn trẻ mặc dù có sức lực...... Hay là phải khống chế một ít......

Hai người chụm đầu thì thầm, rất nhanh đi xa. Lưu lại Trần Mộ ngơ ngác đứng tại chỗ, hắn còn đang tìm hiểu tại sao vừa rồi Ba Cách Nội Nhĩ phát âm quái dị vô cùng như vậy:

"Ân hừ...... Ân hừ......"

Ba Cách Nội Nhĩ đi chuyến này có thể nói thu hoạch khá cao. Trừ hai triệu âu địch tiền thuê, Vi Vi tiểu thư vẫn thưởng thêm một triệu âu địch. Song trọng yếu nhất là bọn họ cùng La gia thành lập quan hệ không tệ.

Đối với La gia, Trần Mộ có chút không hiểu biết. Bất quá sau khi Ba Cách Nội Nhĩ giới thiệu, hắn bắt đầu dần dần hiểu được sự trọng yếu của La Gia.

La gia là một trong hai nhà giàu có còn lại trong những gia tộc giàu có lâu đời thiên đông lý khu. La gia so với một trong lục đại là Sương Nguyệt Hàn Châu lịch sử phải lâu hơn rất nhiều.

Mấy trăm năm kinh doanh, bọn họ tựa như một gốc cây đại thụ, nhánh rễ duỗi đến từng góc của thiên đông lý khu. Khác với các gia tộc công khai hoạt động, La gia hoạt động rất bí mật.

Dù vậy không ai dám xem thường La gia, kể cả Sương Nguyệt Hàn Châu cũng không ngoại lệ.

Có thể nói. Lần này cùng La gia tạo lập quan hệ tốt. Đối với việt phát triển của bọn họ tại thiên đông lý khu có chỗ tốt rất lớn.

Vi Vi tiểu thư cùng Hội trưởng lão La Gia đấu tranh quyền lợi khá rắc rối. Bất quá có thể khẳng định là việc Vi Vi tiểu thư nắm giữ La gia đã chắc như đinh đóng côt.

Chỉ là lần này kinh nghiệm cũng là kinh hiểm vô cùng. Khi Ba Cách Nội Nhĩ đưa ra phương án đi đường vòng xuyên qua Duy Nhĩ tuyết lâm Kéo dài qua Thiên long đại hạp cốc, trong lòng cũng rất lo lắng. Nhưng không ngờ Vi Vi tiểu thư không để ý đến thủ hạ phản đối, dứt khoát lựa chọn phương án vô cùng gian hiểm này.

Bọn họ trên đường gặp phải rất nhiều dã thú lợi hại, nhưng bằng vào Ba Cách Nội Nhĩ xuất sắc chỉ huy, còn có sáo tạp chiến thuật, bọn họ cuối cùng mới gian nan đến Thiên hồ thành.

Khi biết được tin sơn cốc bị xuyên hạ liên minh công kích, Ba Cách Nội Nhĩ cũng bất chấp mọi việc, cấp bách trở về không ngờ vừa lúc Pháp Á phát khởi loạn chiến, bọn họ không thể làm gì khác hơn là trở về theo đường cũ. Cũng may trên đường phản hồi vận khí khá tốt, không gặp phải cái gì nguy hiểm, cuối cùng bình yên về đến tuyết tia trùng sơn

Nói đến này, Ba Cách Nội Nhĩ cũng không khỏi lộ ra vài phần cảm giác may mắn. Khi biết được trụ sở đại thắng xuyên hạ liên minh, Ba Cách Nội Nhĩ hết sức vui mừng, mà khi hắn biết được sau khi chiến đấu thu được chiến lợi phẩm, nhất thời ngẫn ngơ trước viễn cảnh vô số tiền bay múa trong đầu!

Nghe nói, đêm đó Ba Cách Nội Nhĩ truy vấn Hề Bình rất lâu, đại khái ý tứ là: Tiền nhiều như vậy, dù sao cũng nên cấp cho mỗi người một mỹ nữ đi!

Ba Cách Nội Nhĩ trở về, cũng làm cho Trần Mộ bớt đi một gánh nặng. Khương Lương mặc dù biểu hiện hết sức xuất sắc, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, còn nhiều chuyện cũng không lão luyện bằng Ba Cách Nội Nhĩ. Ba Cách Nội Nhĩ biết nhiều hiểu rộng, các phương diện kinh nghiệm cũng hết sức phong phú, hầu như mọi lúc đều có đề nghị thích hợp.

Hai người hoàn toàn đạ biểu cho hai loại phong cách. Khương Lương thì có cái nhìn đại cục xuất sắc, làm việc quy củ, rất có phong độ của một đại tướng, nhưng thủ đoạn vẫn hơi non nớt. Mà Ba Cách Nội Nhĩ tinh ranh xảo trá, các loại chiêu số âm tổn tầng tầng lớp lớp, hơn nữa kinh nghiệm phong phú, tuyệt đối nếu làm đầu người đau nhức.

Nhưng là hai người có rất nhiều điểm giống nhau, tỉ như hai người đều cực kì cường tổ chức kỉ luật, thủ đoạn sát máu không có sai biệt nhau.

Ba Cách Nội Nhĩ trở về, phương diện công việc tạp tu liền do hắn phụ trách. Khương Lương cũng không dị nghị, mà mừng như trút được gánh nặng. Hắn trước kia tại quân đội mặc dù được coi trọng, nhưng phụ trách mấy ngàn người huấn luyện, thật là vượt quá phạm trù năng lực của hắn. Bất quá lúc ấy Ba Cách Nội Nhĩ không có mặt nên hắn cũng chỉ có kiên trì chịu đựng đến cùng.

Hiện tại có Ba Cách Nội Nhĩ tiếp nhận, hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Hắn rất thích làm phó tướng cho Ba Cách Nội Nhĩ, như vậy có thể học được tri thức càng nhiều. Ba Cách Nội Nhĩ cũng dốc lòng không dấu giếm truyền thụ.

Đáng thương chính đám tạp tu vẫn đang trong thời ký bồi dưỡng. Chương trình huấn luyện bắt đầu không ngừng xuất hiện nhiều cải tiến, ngay từ vài ngày đầu, bọn họ vốn mừng rỡ không thôi, tưởng rằng từ đó về sau, bọn họ sẽ cáo biệt việc trèn luyện thể lực cùng đội nhóm huấn luyện đáng chết kia.

Song rất nhanh, bọn họ liền hiểu được, ý nghĩ của bọn họ buồn cười đến cỡ nào.

Đúng là nội dung huấn luyện mỗi hai ba ngay liền thay đổi, nỗi lận thay đổi nhìn qua tựa hồ thú vị rất nhiều. nhưng đáng chết là bọn họ bất ngờ phát hiện, sau mỗi lần huấn luyện hoàn thành, bọn họ còn tệ hại hơn so với trước kia, quả thực khí lực động một ngón tay cũng không có. Thật vất vả lắm bọn họ mới bắt đầu thích ứng phương thức huấn luyện mới, thì lại bất ngờ phát hiện phương thức huấn luyện đã thay đổi.

Ngay từ đầu, bọn họ mỗi ngày đều nguyền rủa vị huấn luyện viên mới tới này, nhưng không quá vài ngày, bọn họ ngay cả khí lực nguyền rủa cũng không có.

Đáng hận nhất là, vị tân huấn luyện viên này khác hẳn vị tiền nhiệm.

Bây giờ muốn rời đi? Không có cửa đâu! Ngươi cho rằng đây là cửa hàng sao? Mọi người, phải chờ các kỳ huấn luyện chấm dứt mới có thể rời đi.

Mặc kệ? Lần này xuất hiện bên người huấn luyện viên không chỉ có hai vị tạp tu, mà là bốn mươi vị tạp tu. Sau khi những tạp tu kháng nghị bị hung hăng chỉnh sửa một phen, không người nào còn dám xuất đầu. Càng làm cho bọn họ cảm thấy buồn bực chính là khi bọn họ xem lại hợp đồng, họ bất ngờ phát hiện, huấn luyện viên này cư xử phù hợp với các điều khoản của hợp đồng.

Vì vậy có người liền cố tình lãn công, nhưng sự thật tàn khốc khiến cho bọn họ chỉ còn mong sống sót cho qua ngày đoạn tháng.

Vị trung niên huấn luyện viên luôn cười tủm tỉm này tuyên bố, tất cả tạp tu chia làm bốn khu, torng mỗi khu cứ mười người làm thành một tiểu tổ, tiến hành đối kháng huấn luyện tiểu tổ mười tên nào đứng cuối, suất ăn bị giảm một nửa, đem phân cho khu tiểu tổ đứng trước.

Chiêu này vừa ra, quả nhiên hiệu quả thật tốt, tất cả tạp tu tựa như gà sung huyết, mỗi người đều liều mạng. Giỡn chơi! Ai dám tiêu cực đãi công, vậy các thành viên khác trong tổ cũng sẽ không bỏ qua hắn. Không chỉ có như thế, trong đoàn đội đối kháng mà phối hợp không ăn ý vậy chịu đói đi.

Một nửa suất ăn căn bản không đủ no, nhưng sẽ khiến cho bọn họ không cách nào tham gia huấn luyện ngày thứ hai nếu mà bị đói.

Điều này quả thật âm hiểm ác độc!

Mỗi tạp tu vừa nhìn thấy gương mặt cười tủm tỉm, đều hận muốn biến nó thành đầu heo! Bọn họ hiện tại mới biết được, huấn luyện viên trẻ tuổi kia là cỡ nào ôn hòa a!

Mà hơn nữa là bốn mươi hung thần ác sát kia sát khi chấn nhiếp mọi người, không ai dám có vọng động.

Không thể phủ nhận phương pháp huấn luyện của Ba Cách Nội Nhĩ và thủ đoạn so với Khương Lương có hiệu quả hơn rất nhiều. Trong vòng vài ngày, đám tạp tu như biến thành người khác, đặc biệt khi huấn luyện đối kháng, ánh mắt mỗi người đều hung ác, tựa như một bầy sói đói.

Nhìn đám tạp tu biểu hiện, Ba Cách Nội Nhĩ hết sức hài lòng cười nói:

- Hoa khu tạp tu trụ cột thật sự là không tồi, so với những tạp tu chúng ta trước kia chiêu mộ tốt hơn nhiều lắm, nhưng do phương pháp huấn luyện ôn hòa nên hơi kém, sách sách, đáng tiếc điều kiện không đủ, nếu không làm cho bọn họ cực hạn sinh tồn luyện tập, phỏng chừng hiệu quả không tệ.

Một bên Khương Lương nhất thời lông tóc đều dựng thẳng lên. Đại danh cực hạn sinh tồn huấn luyện, hắn đã sớm nghe nói qua. Dù là quân đội cũng không dám tùy ý tiến hành huấn luyện như vậy, bởi vì nó có sác xuất tử vong từ mười lăm phần trăm trở lên.

Thương xót nhìn thoáng qua đám tạp tu đang huấn luyện, rơi vào tay Ba Cách Nội Nhĩ bọn họ vận khí thật sự là không xong. Hắn vô tư quên đi trước kia chính mình cũng từng bị huấn luyện với kiểu địa ngục này.

Chắc do Ba Cách Nội Nhĩ trở về ảnh hưởng, hay là dinh dưỡng dịch của Tô Lưu Triệt Nhu nuôi dưỡng, Trần Mộ mấy ngày nay trạng thái thật tốt.

Hắn đang chế tạp sáo tạp mới.

*****

Bộ tạp phiến chiến thuật trước kia đã không còn thích hợp cho đám tạp tu mới chiêu mộ này sử dụng, bọn họ đều có cảm giác cường độ cấp năm trở lên, so với những thủ hạ trước kia đều là tứ cấp cao hơn nhiều lắm, nếu như sử dụng tạp phiến chiến thuật. Hiện tại những tạp tu này có thể sử dụng sáo tạp cấp bậc cao và uy lực hơn.

Sở dĩ lựa chọn sáo tạp chiến thuật, chính là vì bù trừ cho cấp bậc tạp tu quá thấp khiến cho lực sát thương không đủ cao.

Trong trận chiến cùng xuyên hạ liên minh ấy. Toa tạp phát huy thật lớn lực sát thương. Bất quá tỉnh táo ngẫm lại. Chiến thuật toa tạp dù phát huy rất tốt nhưng cùng trình độ tạp tu của xuyên hạ liên minh cũng không cao hơn bao nhiêu.

Nếu là đại tập đoàn thì lực chiến đấu không thể so cùng với xuyên hạ liên minh vốn là thế lực địa phương, tỉ như tuyết hoa tạp tu đoàn với những tạp tu bên người Mạc Bố Lý, cảm giác cường độ bọn họ căn bản không dưới cấp sáu, thậm chí có mấy người ngay cả hắn đều nhìn không thấu.

Trần Mộ hoài nghi. Này mấy người vô cùng có khả năng là cao thủ cảm giác cấp bảy. Trong đó bao gồm Mạc Bố Lý.

Mà nhìn chung phía bọn họ, cảm giác cường độ cao nhất là Tiếu Ba, hắn đang rất gần cảm giác cấp sáu. Những người khác, bao gồm Trần Mộ cũng không đạt tới cảm giác cấp sáu, Trình độ như vậy dù một người đội viên bình thường của tuyết hoa tạp tu đoàn cũng không bằng.

Đương nhiên. Cường độ cảm giác chỉ là một phần của lực chiến đấu. Vô luận là Tiếu Ba hay Trần Mộ. Bọn họ sở trường cũng không phải cường độ cảm giác, Tiếu Ba am hiểu nhất là cảm giác khống chế tinh vi. Mà Trần Mộ am hiểu tương đối hỗn tạp. Cận chiến, xa chiến, vô tạp lưu pha trộn một cách hết sức hỗn tạp.

Nếu một chọi một. Thành viên bình thường của Tuyết hoa tạp tu đoàn tuyệt đối không phải đối thủ hai người, nhưng nếu hai người đối mặt cao thủ có cường độ cảm giác cấp bảy. Bọn họ sẽ rất khó có phần thắng, bên phe Trần Mộ duy nhất có thể cùng tạp tu cảm giác cấp bảy đối kháng. Chỉ có Duy A.

Sáo tạp chiến thuật tinh tuý ở chổ dựa vào một tổ hợp lực lượng cấp thấp. Dựa vào số lượng làm tăng lên lực chiến đấu. Phải biết rằng thuê một tạp tu cảm giác cấp bảy sở phí có thể đủ thuê hơn năm mươi tạp tu cảm giác cấp sáu, mà thuê một gã tạp tu cảm giác cấp sáu sở phí đủ để thuê hai mươi tạp tu cấp năm.

Tạp tu cảm giác cấp bảy trên thị trường tuyệt đối tìm không được. Tạp tu cảm giác cấp sáu số lượng rất thưa thớt. Mà tạp tu cảm giác cấp năm thì nhiều không đếm xuể.

Nguyên lý sáo tạp Trần Mộ hiểu rất rõ hơn ai hết. Nhưng là trong quá trình chế tạo, cũng không phải thuận buồm xuôi gió. Đối cới những tạp tu cảm giác cấp năm mới thuê được này thì Bốn sao tạp phiến là tương đối thích hợp. Nhưng là chế tạo bốn sao tạp phiến đối với Trần Mộ mà nói. Xác xuất thành công cũng không phải rất cao.

Đây không phải do Trần Mộ không đủ tri thức, mà là do vấn đềthuần thục.

Cho tới bây giờ, số lần hắn chế tạo bốn sao tạp phiến có thể đếm được trên đầu ngón tay, làm sao có độ thuần thục đáng nói, như ba sao tạp phiến, hắn chế tạo hằng hà sa số. Xác xuất thành công tự nhiên cao đến thái quá.

Trong quá trình chế tạo còn có một vấn đề làm hắn cảm thấy đau đầu, bốn sao tạp phiến dính dáng năng lượng đã phi thường khổng lồ, mà đối với cảm giác yêu cầu cũng càng cao. Điều này cũng không phải cần khi sử dụng. Mà ngay cả chế tạo cũng không ngoại lệ.

Trên lý luận tri thức. Trần Mộ không gặp vấn đề gì lớn, trung cấp lý luận trù tạp làm cho tầm nhìn hắn thật phát triển, những nghi hoặc trước kia tồn tại trong lòng được giải quyết dễ dàng. Hắn có thể đối với kết cấu tạp phiến tiến hành nhiều hơn nữa ưu hóa. Hắn đối với kết cấu năng lượng giải thích cũng càng thêm sâu sắc.

Hơn nữa đoạn thời gian này chiến đấu. Toa tạp ở trong chiến đấu xuất ra một loạt vấn đề. Cũng làm cho hắn tính toán lại phương án hiệu lực hơn.

Phương án đã hoàn thành. Đau đầu nhất chính là chế tạo. Hiện tại trong huấn luyện doanh tạp tu có hai ngàn hai trăm, những tạp tu này có một nửa có thể lưu lại. Vậy cũng có một ngàn người, đồng nghĩa là cần một ngàn tấm tạp phiến!

Mà hiện tại có năng lực chế tạo chỉ có một mình hắn, bởi vì lần này chế tạo là bốn sao tạp phiến, Nhữ Thu cường độ cảm giác không đủ nên không cách nào tham gia chế tạo, hơn nữa Trần Mộ lại không dám nhờ ai chế tạo, sáo tạp này là trung tâm lực chiến đấu sau này. Tuyệt không thể tiết lộ ra ngoài!

Một ngàn tấm, dù là nhất tinh năng lượng tạp, cũng là một lương công việc không nhỏ, huống chi là bốn sao tạp phiến? Nếu như là ba sao tạp phiến. Trần Mộ chế tạo sẽ nhanh chóng nhiều lắm. Nhưng ba sao tạp phiến lực chiến đấu lại không thể làm cho hắn hài lòng.

Trần Mộ nghĩ muốn nát óc cũng không ra phương pháp nào. Đành cắn răng quyết định làm. được bao nhiêu hay bấy nhiêu!

Gương mặt thanh tú của Nhữ Thu ám khói đen xì, nếu như Tiêu Tư mà gặp nàng lúc này. Chỉ sợ sẽ mắng cho Trần Mộ một trập. Nàng đi lại như thoi đưa trong phòng thí nghiệm. Một khắc cũng không dám dừng lại. Trong miệng không ngừng nói lẩm bẩm.

- Nhiều toan chỉ đun nóng đến một trăm hai mươi chín độ......

- Hắc lĩnh nham giã mịn...... Sau đó.... ."

- Tử huỳnh tím để nguội nhưng lại mười giây sau cho vào......

Nàng rất mau hoàn thành tạp mặc đưa tới cho Trần Mộ.

Nhìn trước mắt đầy bàn tạp mặc dao động, Trần Mộ không khỏi cười khổ! Bất quá. Hắn rất nhanh khống chế tâm tình, bắt đầu chế tạo.

Ngày thứ nhất thành tích vô cùng thê thảm.

Bốn mươi hai bình tạp mặc. Hắn chế tạo thành công hai tấm. xác xuất thành công như vậy không đủ hai mươi phần trăm.

Cảm giác tiêu hao hầu như không còn Trần Mộ mềm như bún nằm vật trên mặt đất, vô lực nhìn trần nhà, mệt mỏi! Thật sự là quá mệt mỏi! Loại mệt mõi này khác hẳn khi cùng Duy A đối luyện. Phảng phất ở sâu trong nội tâm cảm thấy vô lực. Mà cảm giác sử dụng quá độ khiến di chứng cũng xuất hiện. Đầu đau như muốn nứt ra. Như có ai dùng dao cắt xẻo trong đầu.

Không biết qua bao lâu, Trần Mộ âm u thiếp đi. Trong cơ thể hắn cảm giác một giọt cũng không thừa lại, đã bao nhiêu lâu không gặp cảnh này?

Nhữ Thu cũng không tốt hơn, một ngày điều chế tạp mặc. Nàng cơ hồ phát điên, vì phải đảm bảo cung cấp đủ tạp mặc cho Trần Mộ, nàng không chỉ phải hoàn mỹ hoàn thành chế tạo tạp mặc. Mà còn phải chế tạo với thời gian thật nhanh.

Một ngày vượt qua công việc cường độ cao như thế. Nàng cũng quá mệt nhọc, lúc này nàng cũng bất chấp hình tượng gục đầu ngủ luôn.

Ngủ say nên nàng không thấy, thân thể Trần Mộ tản ra một cỗ ba động như có như không. Luồng ba động này hết sức nhỏ. Hơn nữa tần suất cực kì thong thả, chậm đến cơ hồ làm người khác khó có thể phát hiện.

Cực hạn pháp -- đây là phương pháo rèn luyện cảm giác mà Trần Mộ hoc được từ thần bí tạp phiến.

Lúc này trạng thái của Trần Mộ là một loại trạng thái cực hạn, trong cơ thể hắn cảm giác gần đạt cấp sáu, cường độ đã không thể khinh thường, tại trong ngày thường, rất ít khi cảm giác tiêu hao được sạch sẽ như thế.

Trường kì luyện tập, cực hạn pháp đã trở thành một loại bản năng của hắn.

trong cơ thể hắn, một tia cảm giác rất nhỏ chậm rãi bắt đầu tăng trưởng, nó tăng trưởng tốc độ cực kì chậm, tựa như một lọi côn trùng mới sinh gian nan vô cùng sinh trưởng, nhưng nếu như Trần Mộ có thể chứng kiến sẽ phát hiện. Nó tăng trưởng với tốc độ không ngừng tăng cao!

Tia cảm giác tế nhìn qua tựa như một cây đinh xoắn ốc hình rong biển, hơn nữa nó còn không ngừng phát triển về hai đầu.

Một tia rồi tiếp một tia cảm giác không ngừng mạnh mẽ xuất hiện, sinh trưởng!

Trong giấc ngủ say Trần Mộ cũng không ý thức được trong cơ thể đang ở phát sinh biến đổi lớn.

- Có thể không xuống được không?

Tiếu Ba đáng thương nhìn Duy A, đau khổ cầu khẩn.

Gương mặt Duy A cứng như đá không chút nào động dung, hắn ngay cả lời đều chẳng muốn nói. Chỉ chỉ vào hố tuyết lớn bên chân.

Một cái hố tuyết sâu mười thước. Từ trên nhìn xuống đen kịt không thấy đáy, mười thước a! Nghĩ đến cảnh mình bị chôn dười mười thước tuyết trong hố, ngẫm lại đủ để làm người khác da đầu tê dại!

Tiếu Ba gian nan nuốt nuốt nước miếng, tim đập liên hồi, hắn có đủ dũng khí khiêu chiến các loại dã thú. Nhưng hiển nhiên không bao giờ muốn đem chính mình chôn sống dưới mười thước tuyết trong hầm.

Thấy Duy A bất động, Tiếu Ba không thể làm gì khác hơn là cầu xin:

- Ba thước đi, ngươi xem, bọn họ đều là ba thước! Tại sao đến phiên ta trên đầu là mười thước a!

Tiếu Ba ánh mắt kích động. Tựu như chịu sự đãi ngộ không công bình.

Duy A không nhịn được. Trực tiếp giơ lên chân phải. Một cước đạp Tiếu Ba rơi vào torng hố tuyết.

- A!

Tiếu Ba tê tâm liệt phế kêu thảm thiết trong hầm.

Duy A mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua các tạp tu kế bên, mấy tạp tu này vội vàng đem đống tuyết bên cạnh đẩy mạnh xuống hố. Trong chớp mắt, Tiếu Ba không còn tung tích.

Đám tạp tu thầm kêu may mắn không thôi, hoàn hảo hoàn hảo. Khi bọn họ huấn luyện dùng hố tuyết chỉ sâu ba thước, bọn họ hiện tại đối với lão bản đã bội phục sát đất. Đuáng là cho Duy A đến giám sát tên Tiếu Ba vốn chết sống không chịu luyện tuyết hãm pháp, hiệu quả quả nhiên xuất sắc.

Duy A đứng yên một hồi, bỏ lại một câu:

- Mười phút sau kéo hắn lên.

Nói xong nghênh ngang rời đi. Lưu lại mấy vị tạp tu nhìn nhau.

Mười phút sau.

Tiếu Ba sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, cả người run lập cập. Liều mạng tham lam hít thở không khí, chung quanh mấy vị tạp tu nhất thời bội phục không thôi, quả nhiên không hổ là chỉ thấp hơn lão bản, Duy A và Tiếu Ba đại nhân a, chôn sống trong hầm tuyết mười phút, mà không mất đi ý thức.

Quá mạnh mẽ! Sinh lực tồn tại quá mạnh a! Liên tưởng đến Tiếu Ba trước kia một mình một người từng ở chỗ sâu trong sâm lâm nửa năm. Mọi người càng kính nể.

Thân thể run rẩy của Tiếu Ba rốt cuộc dần dần yên, sắc mặt hắn cũng bắt đầu khôi phục như thường!

Vẻ mặt của hắn kinh ngạc. Đột nhiên con mắt quang mang tăng vọt. Một cỗ khí thế kinh người từ trong cơ thể hắn thốt nhiên phát ra. Chung quanh tạp tu mỗi người vẻ mặt hoảng sợ.

Ai cũng không chú ý, một nét mừng như điên tại trong ánh mắt Tiếu Ba chợt lóe rồi biến mất.

Crypto.com Exchange

Chương (1-567)