← Ch.1596 | Ch.1598 → |
Bình ngọc bay tới, đuôi ánh sáng kéo dài tựa như ngôi sao từ trên trời lao tới Thạch Hạo.
Trên thực tế, các cường giả ở gần đó đều là như thế, có mấy chục bình xẹt qua và lan tỏa ánh sáng lung linh đầy rực rỡ, tựa như từng đợt sao chổi vút ngang.
Thứ này rất thánh khiết và cũng rất óng ánh, đó chính là vật chất hi hữu để ngộ đạo làm người người chấn động, làm nhà nhà chờ mong.
"Ha ha, tới rồi!" Mấy người cười to đầy cao hứng, bởi vì lá trà Ngộ Đạo này vô cùng quý giá, nếu như may mắn thì chỉ cần một chiếc lá cũng đủ để ngộ đạo và sau đó tấn cấp.
Việc này chẳng phải là việc khiến người người đỏ mắt và chờ mong đó sao?
Thạch Hạo cũng nở nụ cười, cặp mắt híp lại, con ngươi tỏa ánh sáng sâu thẳm, hắn đưa tay muốn tóm lấy một chiếc bình ngọc đang lao về phía mình.
"Hả?" Đột nhiên hắn nhíu máy lại, bình ngọc này lại đang muốn tránh thoát, đang chịu phải một sức mạnh đầy kỳ dị nào đó lôi kéo muốn thoát khỏi sự điều khiển của hắn.
Hắn tăng lực, bàn tay phát sáng khiến cho bình ngọc đang rung lắc kia ổn định lại và rơi xuống bàn tay của mình.
"Ha ha... Đã tới tay rồi!" Xa xa, có một vài người vui sướng hét lớn, lục tục đã có người đắc thủ.
Có thể thấy được, những người này không phải là Đế tộc thì cũng chính là Vương tộc mạnh mẽ đỉnh cấp, không hề có sự may mắn nào, đạt được lá quý này đều không có người yếu.
"Vù!"
Bình ngọc trong tay Thạch Hạo rung lắc như muốn rời khỏi, hắn tất nhiên là biết đang có người đang quấy rầy, thông qua bí bảo để tranh cướp.
Nếu như là người khác thì không cần nói, thế nhưng vật của Hoang mà cũng dám giành thì việc này khiến người khác giật mình.
Ánh mắt Thạch Hạo như điện tìm kiếm khởi nguồn, chính là vị trí phía dòng dõi Xích vương.
Xích Mông Hoằng đã đắc thủ đoạt được chiếc bình ngọc cho riêng mình, mà sau lưng của hắn thì ngoại trừ người trẻ tuổi Nhân tộc kia ra, ba lão bộc đang phát lực âm thầm khống chế một món bí bảo có thể quấy nhiễu không gian, muốn cướp đoạt bình ngọc của người khác.
Thạch Hạo hừ lạnh một tiếng, cánh tay phát sáng, vù, trong thiên địa chợt nổ vang và một con côn bằng hiện ra, ánh vàng lưu chuyển, mang theo đốm đen hóa thành hai khí Âm Dương, ầm, đoạt ngay lấy chiếc bình ngọc đồng thời hai khí Âm Dương nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
Có chui vào lòng đất, có tiêu tán trong hư không, nhanh chóng rời đi.
Ầm!
Trong phút chốc, mặt đất sau lưng của Xích Mông Hoằng nổ tung và từng luồng khói đen lao lên, tiếp đó là hư không nổ tung rồi ánh vàng lan tỏa!
Hai khí Âm Dương hội tụ lại và va chạm vào nhau rồi phát ra tiếng nổ vang rền.
Phụt!
Ba tên lão bộc ho ra bụm máu ngay tại chỗ, thân thể run rẩy, bí bảo tuột khỏi tay và rơi xuống đất, cả ba người đều bị thương nặng.
"Hoang, ngươi có ý gì đây, dám làm loạn Trà Đạo hội à? Quá càn rỡ, bừa bãi lớn mật!" Tên Nhân loại đứng phía sau Xích Mông Hoằng quát lớn.
Nhưng mà Thạch Hạo chẳng hề nói gì, hai khí Âm Dương vẫn còn đó và nện mạnh xuống, phù, chấn nổ đầu vai phải của hắn và hóa thành một chùm mưa máu.
Nếu không phải có một luồng ánh đỏ vọt tới và ngăn chặn hai khí Âm Dương kia lại thì hắn đã bị phế bỏ, cả người sẽ nổ tung và hình thần đều diệt.
Thời khắc mấu chốt thì Xích Mông Hoằng đã ra tay giúp đỡ tên tôi tớ Nhân tộc của mình tránh khỏi một sát khiếp.
Sắc mặt của ba ông lão đứng phía sau Xích Mông Hoằng đều tái xanh, khóe miệng dính đầy máu tươi, bọn họ đều có địa vị không hề bình thường, dù là tôi tớ thì cũng thuộc hạng người có đạo hạnh cao thâm, không nghĩ rằng lại bị kích thương dễ dàng như vậy.
Ngay cả tên tôi tớ Nhân tộc kia cũng trắng bệch mặt mày, hắn không nghĩ tới, thân là tôi tớ của Đế tộc mà thiếu chút nữa đã bỏ mạng. Hắn đi bên cạnh Xích Mông Hoằng nên ngày thường luôn được các tộc kính nể khen ngợi trước mặt, thậm chí còn vẻ vang hơn cả những Vương tộc bình thường khác, thế nhưng hôm nay lại rơi vào thế bị động, bị người khác xem như là kiến nhỏ xém tí nữa thì bóp chết.
"Hoang!" Xích Mông Hoằng híp mắt lại chẳng hề nhiều lời gì cả, giữa hai bên chắc chắn sẽ phải có một trận chiến, không thể nào hóa giải được.
"Quản cho tốt nô tài của mình đi!" Thạch Hạo lạnh nhạt nói, người khác thì cũng không cần bàn thế nhưng lại chỉ là một tên đầy tớ mà cũng dám tranh giành lá trà Ngộ Đạo của hắn, đúng là lá gan không hề nhỏ.
Đương nhiên, nguyên nhân sâu xa nhất chính là, bọn họ không hề sợ hãi, bởi vì có Xích Mông Hoằng làm chỗ dựa rồi.
"Ngươi..." Tên tôi tớ Nhân loại đứng sau Xích Mông Hoằng rất tức giận, thân phận của hắn, địa vị của hắn, hôm nay không chỉ không hề mang chút vinh quang nào về mà trái lại còn dẫn tới cơn nhục nhã.
"Nô tính không thay đổi, lại còn nghĩ rằng có thể chọc tức ta?" Thạch Hạo lạnh lùng liếc hắn rồi hét lớn một tiếng, hai khí Âm Dương đang bơi lội trong thiên địa chợt tái hiện và chấn động.
Phụt!
Lần này, tên tôi tớ Nhân tộc đã nổ tung cả cơ thể, máu tươi đầm đìa tung tóe khắp nơi, thân thể đã bị diệt.
Quá nhanh!
Chỉ còn sót lại mỗi đầu lâu lăn lông lốc trên mặt đất phía sau lưng Xích Mông Hoằng, hai cặp mắt trừng lớn đầy hoảng sợ, chiếc đầu lâu này muốn hét lớn thế nhưng lại không lên tiếng, chỉ có thể truyền niệm bằng linh hồn.
"A..."
Thời khắc này yên lặng như tờ, cao thủ các nơi trên đỉnh núi đều rất giật mình, Hoang quá ngang ngược, không hổ là nhân vật dũng mãnh đã gây ra phong vân vô tận.
Đây tuyệt đối là mờ mịt sang sông, ngay cả đời sau của Xích vương - dòng dõi hung hăng nhất mà cũng dám đắc tội, dũng cảm kinh người.
Thân thể của tên tôi tớ kia nổ tung, huyết dịch tung tóe, nếu không phải có uy thế ngập trời của Xích Mông Hoằng cùng với màn ánh sáng hộ thể quanh người thì sớm đã dính hết lên người của hắn rồi.
"Rất tốt, càng khiến ta khát khao cắt lấy đầu lâu của người hơn, mặc dù có pháp chỉ của Bất hủ thì ta cũng phải rèn luyện tinh huyết của ngươi, đánh nổ cốt tủy của ngươi, nghiền thành tương!" Tròng mắt của Xích Mông Hoằng có màu đỏ đậm đầy khiếp người, khi hắn lên tiếng liền lộ ra hàm răng trắng như tuyết và khẽ liếm liếm cặp môi thì làm cả đám sinh linh đều sởn gai óc.
"Ha ha, ngươi sẽ được nổi danh, sẽ là người đầu tiên thuộc thế hệ trẻ tuổi Đế tộc đương đại chết trận." Thạch Hạo cười nhàn nhạt nói.
Giọng nói không cao thế nhưng lại khiến người khác cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo, hai người tranh đấu, nhất định phải diễn ra một hồi tử chiến đầy máu.
"Có thể mang nước tới pha trà rồi!' Bên dưới Ngộ Đạo trà thụ chợt có một ông lão lên tiếng.
Trên đỉnh nữa không thể bình tĩnh thêm nữa, rất nhiều người đứng dậy và ngóng nhìn về phía trước, nơi ấy có từng tòa núi lớn cách xa nhau, đỉnh núi chọc thẳng vào trong mây trắng, quanh năm được băng tuyết bao phủ.
Thời khắc này, gió tuyết ngập trời, những sinh linh này đều lấy băng tuyết bên trên ngọn thần sơn đó để chuẩn bị công tác pha trà.
Trong nhất thời, hoa tuyết đầy trời, thần băng lao tới và vẽ ra một đường hào quang óng ánh bên trong hư không.
Đó là thần băng, nghe đồn ẩn chứa sức mạnh thần bí, là nguồn nước thích hợp nhất để pha trà, nghe đồn năm xưa từng có Vương Bất hủ ngộ đạo đã khiến tòa băng sơn này lây nhiễm đại đạo của mình, từ đó nước tuyết này đã trở nên rất phi phàm.
Băng tuyết đã được mang tới và rơi xuống dụng cụ đựng của từng người, có người bắt đầu khống chế đạo hỏa để pha trà.
Sau đó không lâu, từng hương thơm lan tỏa thấm đậm hồn phách người nghe, khiến linh hồn người người trở nên kỳ ảo, dù cho không có tư cách uống trà thì thân thể của người nghe đều trở nên nhẹ nhàng hẳn.
Thạch Hạo liếc nhìn nước trà bên trong chén ngọc thì lộ vẻ khác thường.
Khi vừa đạt được lá trà này thì hắn đã rất kinh ngạc rồi, chiếc lá này có hình dạng không hề kỳ lạ gì, cũng chỉ là một chiếc lá trà bình thường, không phải có hình chiếc đỉnh hay là hình con rồng gì cả.
Cho tới lúc này, khi nước trà được nấu sôi thì nó mới bốc lên từng tia tiên vụ đầy mờ ảo trong chén trà.
Bên trên lá trà có một luồng sương mù bay lên, nó rất nguyên thủy, rất mông lung thế nhưng tựa như ẩn chứa một loại sức mạnh không tầm thường nào đó!
Thạch Hạo hơi nhắm lại cặp mắt rồi uống lấy một hớp, hương thơm đầy miệng và hắn cảm nhận được sự yên tĩnh tới đặc biệt, dù cho là đang ở dị vực và không hề thấy được đường về thì hắn tâm tình của hắn cũng trở nên an lành.
Hắn vô cùng kinh ngạc, Ngộ Đạo trà này quả nhiên là rất phi phàm, khiến thần tính trở nên không minh trong nháy mắt, cứ thế tiến vào một loại cảnh giới ngộ đạo nào đó.
Giây lát sau, thiên địa mờ ảo, bốn phía phồn thịnh khí lành, hắn đã quên đi mọi thứ và đang ở bên trong cảnh ngộ đạo, lĩnh hội âm thanh chuyển động của đại đạo và muốn mở ra bảo tàng thân thể của bản thân.
"Thủy khí*!"
(*) Khí sơ khai.
Thạch Hạo chấn động trong lòng, hắn cảm nhận được luồng thủy khí trên người mình đang di động, đang bốc hơi, tựa như đang thai nghén ra sức mạnh của đại dương.
Liên quan tới luồng thủy khí này, nó có lai lịch kỳ dị, xuất hiện còn sớm hơn cả ba luồng tiên khí trên người hắn, chỉ có điều nó vẫn chưa hề hiển hiện và mãi tới gần đây thì mới bị hắn tìm hiểu được.
Lá trà Ngộ Đạo này quả nhiên rất kỳ lạ, lẽ nào từng tia khí đối ứng bên trên từng chiếc lá kia có quan hệ với thủy khí?
Thạch Hạo híp mắt lại, sự không minh trong lòng càng tăng cao, cả người yên tĩnh và cảm nhận trong cơ thể mình có từng điểm ánh sáng trong suốt, có vài cánh cửa như muốn mở ra và hòa hợp với thủy khí.
Trong phút chốc này thì hắn lại muốn ngộ đạo, có dấu hiệu tựa như muốn đột phá!
Thân thể phát sáng, xếp bằng trên mặt đất, cánh cửa bảo tàng trong cơ thể hơi hơi mở ra một chút khe hở khiến hắn tựa như đang tắm trong một màn ánh sáng thần thánh, vô cùng rực rỡ.
Việc này khiến người người ước ao, ai cũng biết, Hoang đã có thu hoạch không hề nhỏ.
Muốn tiến vào cảnh giới Trảm Ngã hậu kỳ ư? Bản thân Thạch Hạo cũng đang rất chờ mong, loại tốc độ tu hành này quá khủng khiếp!
← Ch. 1596 | Ch. 1598 → |