← Ch.1597 | Ch.1599 → |
Bên ngoài cơ thể của Thạch Hạo hiện lên một tầng ánh sáng lung linh đầy rực rỡ, tựa như là vòng thần phổ độ của dòng dõi Cổ tăng đang soi sáng chúng sinh.
Nơi đó, hắn trở thành thứ duy nhất của toàn bộ thế giới, từng dòng đạo văn đang lưu chuyển, đang tràn ngập, đang khuếch tán tựa như ý chí bất diệt trường tồn tuyên cổ.
Như thế nào là vĩnh tồn bất diệt? Dù bất diệt cũng sẽ có một ngày chết trận, ai có thể trường tồn, sống qua hắc ám trong kỷ nguyên luân hồi, nhìn xuống ngàn tỉ năm tháng đang dần trôi?
Thời khắc này, tất cả mọi người chợt có cảm giác, nơi Hoang đang ngồi tựa như đã thoát khỏi ra ngoài, không còn bị thế giới rộng lớn này quấy rầy, đã cô lập trở thành một giới, rất là siêu nhiên.
Trong nhất thời mọi người còn cho rằng, đó là một Bất Diệt giả trường tồn có thể ngao du bên ngoài kỷ nguyên luân hồi, đang nhìn xuống hồng trần, trải qua hàng trăm kỷ nguyên mà vẫn bất diệt, vượt qua quần hùng cổ kim.
"Thật sự là kỳ quái!" Rất nhanh đã có cường giả tỉnh ngộ, đó là một tu sĩ trẻ tuổi cảnh giới Trảm Ngã thì làm sao lại có thể khiến người khác sinh ra ảo giác quái dị như vậy chứ?
Trận rung lắc xuất hiện, xung quanh cơ thể Thạch Hạo dựng lên phù quang đầy kỳ dị, có ánh sáng màu vàng nhạt, đó là chiến khí đầy kinh người, bên trong chùm sáng ấy tựa như có một vị Chiến thần bất bại đang đứng thẳng! Có ánh sáng lại là màu đỏ, đó chính là ánh máu, bên trong có rất nhiều bóng người đang giãy giụa tựa như đang giằng co qua một vùng khổ hải. Còn có ánh sáng màu tím, bên trong có thiên cung bất diệt sừng sững trấn áp cả vạn cổ...
Hoang khiến người khác sinh ra cảm giác kỳ quái vô cùng, quanh thân dựng lên hàng loạt hào quang với màu sắc khác nhau mang tới cho người khác cảm nhận khác nhau, ý nghĩa cũng khác nhau, có là sức chiến đấu, có là giết chóc, có là thành lập trật tự...
"Không đơn giản, khi Chí Tôn có hi vọng bước ra bước cuối cùng thì mới ngưng tụ ra loại ánh sáng đại thế này, đây là đạo quang soi sáng chư thiên, có thể phá tan mông muội, sẽ có tác dụng gợi ý nhất định nào đó cho con đường tu hành của bản thân sau này!" Một vài lão tu sĩ đứng bên dưới Ngộ Đạo thụ biến sắc mặt, và có người nói như thế.
Thạch Hạo bất động như núi, bên ngoài thân lưu chuyển hào quang thần bí, thân thể như thủy tinh đầy trong suốt, nhẹ nhàng còn hơn cả ngọc thạch tinh mỹ nhất, có đạo tắc quấn quanh đầy dày đặc, hắn đang trở nên mạnh mẽ hơn.
Bên trong cơ thể của hắn có một luồng thủy khí đang cựa quậy và thành hình, chúng đang tụ lại cùng nhau tựa như một con rồng lớn đang bơi lội xuyên suốt qua thân thể hắn!
Thạch Hạo biết, nếu như vận chuyển hoàn toàn thì trên đỉnh đầu của hắn sẽ hiện ra Bông hoa đại đạo và người tí hon ngồi xếp bằng bên trên, lúc ấy luồng thủy khí này sẽ khóa chặt lấy người tí hon kia và xuất hiện với dáng vẻ như thế.
Nhưng mà, hắn không có làm bậy, không muốn để cho người của dị vực nhìn thấy hai người tí hon xuất hiện và ngồi bên trên đỉnh đầu của hắn, phòng ngừa phiền phức không cần thiết.
Lúc này, Luân Hải nơi bụng từ cánh cửa trong cơ thể hắn bắt đầu cựa quậy và không ngừng tỏa ra ánh sáng, cũng có một vài cánh cửa mới hiện ra và xuất hiện những vết nứt đang lan tràn về phía lồng ngực, khiến cho nơi đó cũng trở nên óng ánh theo.
Cảnh giới Trảm Ngã hậu kỳ, chỉ thiếu một bước nữa sẽ tới cửa!
Nên biết, hắn mới đột phá không bao lâu, vừa mới tiến quân vào cảnh giới Trảm Ngã ở rừng rậm Thiên Thú vừa rồi, sau đó thì đã củng cố tới trung kỳ, hiện giờ lại sắp sửa đột phá nữa.
Nếu như phân tích kỹ càng quỹ tích trưởng thành của hắn thì chắc chắn người người sẽ trợn tròn mắt, bởi vì tốc độ quá nhanh, thật sự chẳng hề hợp lẽ thường chút nào.
Nên biết, hiện giờ ngoại trừ một vài thiên tài Đế tộc ra thì những sinh linh bình thường khi tu luyện tới cảnh giới này thì đều cần phải có thời gian cực kỳ dài, dù cho là một ít thiên tài tiêu tốn rất nhiều vạn năm thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Cho tới lúc này, tốc độ tu hành của hắn đã vượt qua lẽ thường, đã đứng trên đỉnh ngọn của kỷ nguyên này, vượt qua các đời tiên hiền!
Nếu như tiếp tục tăng nhanh như gió như thế, chỉ với hai mươi mấy tuổi đã tiến vào cảnh giới Trảm Ngã hậu kỳ, như vậy nếu đối chiếu với nhân vật ngút trời trên một kỷ nguyên thì cũng có thể là nhanh.
Dù cho là mấy người kế thừa của Đế tộc vào lúc này cũng khẽ biến sắc, bởi vì bọn họ lớn hơn Thạch Hạo vài tuổi và nhìn thấy hắn hùng hổ như vậy thì đều cảm nhận được áp lực cực lớn.
Xích Mông Hoằng, trong con ngươi của hắn bắn ra hai vệt ánh máu thật dài, tựa như là sợi tơ kim loại trong suốt lan tỏa, sát ý càng nồng hơn.
Thạch Hạo khẽ than một tiếng rồi rút lui khỏi cảnh giới ngộ đạo kia, một chén trà cũng chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định, hắn đã thoát ly khỏi cảnh giới ngộ đạo này.
Cho tới lúc này thì rất nhiều người mới dời đi ánh mắt, tiếp đó là bắt đầu thưởng thức trà Ngộ Đạo của bản thân, đương nhiên cũng không thiếu người vẫn đang nhắm mắt không hề quan tâm tới Thạch Hạo, trước sau vẫn chìm đắm trong thế giới của mình.
Thạch Hạo lấy chiếc lá trà ra khỏi chén ngọc và đặt vào trong lòng bàn tay mình để quan sát, nó đã mất đi linh tính và không còn ánh sáng lộng lẫy nữa.
Hắn nhìn về phía tế đàn bằng đất kia, nơi đó còn hơn hai ngàn bình ngọc đang được chất chồng nơi ấy, quả thật là một bảo tàng khổng lồ, nếu như có thể chiếm hết trọn bộ thì sẽ có chỗ tốt cực lớn cho sự tu hành.
Thạch Hạo suy nghĩ, những chiếc lá này hoàn toàn khác nhau, đều có hình dáng đặc biệt của riêng mình, thế nhưng lại làm cho hắn cảm thấy quen mắt.
"Rất giống với một gốc tiên dược khác!"
Lúc hắn đang tranh cướp rương gỗ mục thì từng nhìn thấy qua một cây tiên dược, còn từng truy đuổi theo nó tiến nhầm vào trong một nhánh bên dưới lòng đất của Táng khu, sau đó thì tới Vực mai táng.
Bản thể của cây dược ấy là một gốc cây, kết quả lại bị một vị Táng vương trong khu mai táng chặt đứt một đoạn gỗ và làm thành quan tài, cây tiên dược ấy lòng đầy tức giận đã trốn thoát được.
"Rất giống!" Thạch Hạo càng nghĩ càng cảm thấy Ngộ Đạo trà thụ này rất giống, tuy rằng gốc cây này chỉ còn sót lại rễ cây cùng với một cành non, thế nhưng các lá cây mà chúng sinh trưởng ra lại hoàn toàn khác biệt nhau.
Hắn vẫn nhớ rất rõ ràng, phiến lá bên trên cành non kia có đủ loại hình dáng, như trường mâu, tháp, mũi tên... rất là kỳ dị.
Đặc biệt là, hắn đã đoạt được một lá và bảo tồn ở bên trong bình chứa bằng ngọc, thế nhưng đã để lại cho cố nhân ở Đế quan chứ không có mang qua nơi này.
"Cũng có chỗ không giống." Thạch Hạo nhớ lại, lá cây của cây dược kia có mùi thơm nức mũi, hương thơm đậm đặc ẩn chứa tinh hoa của vật chất bất tử, vô cùng thích hợp để luyện chế Trường Sinh dược!
Mà lá của cây Ngộ Đạo trà thụ trước mắt này rất thích hợp để pha trà và dùng để ngộ đạo, thế nhưng vật chất bất tử ẩn chứa bên trong lại có hạn.
"Nghe đồn, không biết ở niên đại nào, không cần nhắc tới Bất Hủ giả làm gì, ngay cả Vương bất hủ cũng sẽ xuất hiện khi các lá trà này sinh trưởng, và sẽ tới uống vài chén trà chung vui."
Khi trên đỉnh núi trở nên yên tĩnh thì một vài ông lão bảo vệ Ngộ Đạo trà thụ lên tiếng nói ra vài lời như thế.
Lần lượt có người tỉnh giấc từ trong cảnh ngộ đạo, sau khi nghe thấy vậy thì đều lộ vẻ kinh ngạc và chăm chú hỏi thăm lý do vì sao cây trà này lại nghịch thiên như thế?
"Trong thiên địa vẫn còn một ít tiên căn chân chính, có một vài thứ được thiên địa sinh ra, là tổ căn thật sự của một giới, còn có một vài thứ biến thành sau khi Tiên vương hoặc Vương Bất hủ chết đi, có ý nghĩa phi phàm."
Sau khi nghe tới mấy câu này thì Thạch Hạo lộ vẻ nghiêm túc, trước kia hắn từng nghe được, nếu như Chân Tiên chết đi thì có người sẽ biến thành tiên dược, là một phương pháp khác để tiếp tục sinh tồn.
Hiện giờ, rốt cuộc cũng có cường giả của dị vực chứng thực lại, Chân Tiên cũng chưa có khả năng, cấp độ tồn tại như Tiên vương sau khi chết đi mới có thể hóa thành tiên dược!
Việc này khiến người người chấn kinh!
"Ngộ Đạo trà thụ, năm xưa được xếp vào ba vị trí đầu trong tổ căn, là một trong những tiên dược nổi danh nhất, Vương Bất hủ uống nước trà này cũng sẽ sinh ra chút cảm ngộ, giá trị của nó không cách nào so sánh được."
Một ông lão lên tiếng nói như vậy, lập tức đã làm cho toàn bộ sinh linh nơi đây im thin thít.
"Đáng tiếc, nó đã gặp nạn, gốc tổ căn này đã bị người phân tách, cả gốc cả rễ bị chia thành hai và được trồng vào hai thế giới khác biệt, dược hiệu đã yếu đi nhiều."
Những bí ẩn này vừa ra liền khiến người ta si ngốc, một cây tiên dược vô thượng lại bị người khác nhẫn tâm chia tách thành hai? Hóa thành hai gốc cây!
Lập tức, sinh linh các tộc đều lộ vẻ tiếc nuối, nếu như Ngộ Đạo trà thụ là một gốc hoàn hảo và sau đó bọn họ uống một chén trà như thế, vậy sẽ có cảm ngộ mạnh mẽ tới cỡ nào chứ?
Nên biết, năm xưa ngay cả Vương Bất hủ cũng tới đây uống vài chén trà, đó là cuộc thịnh hội huy hoàng tới bực nào chứ?
"Tại sao lại bị chia thành hai chứ, quá đáng tiếc!' Cường giả trẻ tuổi Đế tộc Ổ Côn than thở, cảm thấy tiếc nuối vô cùng.
"Vậy thì đã là gì chứ, thứ được gọi là Tiên căn thứ hai, nghe đâu nó đã bị một chia thành sáu, yêu dị và đáng tiếc cỡ nào chứ." Ông lão nói.
"Ồ, vì sao lại như thế?" Một đám người kinh ngạc bật thốt lên, Tiên căn thứ hai là một gốc cây như thế nào, đó là tổ căn do thiên địa tự sinh ra hay là do ngày sau chuyển biến thành?
"Nghe nói, ngay cả Vương Bất hủ của giới chúng ta vẫn luôn đề phòng gốc Tiên căn này, có bí ẩn truyền ra rằng, gốc tổ căn kia đã bị chia thành sáu và được chôn cùng sáu phần khác của một sinh linh nào đó, một ngày trong tương lai nó sẽ hợp lại cùng nhau!"
Việc này khiến người người hít vào ngụm khí lạnh, đó là sinh linh như thế nào, là chuyện của niên đại nào?
"À, là một vị Vương Bất hủ vào tuổi xế chiều trước kia chết đi ở niên đại vô cùng xa xưa trước đây đã nghiên cứu một khối bia cổ, sau đó thì nói như vậy." Ông lão đáp, vẻ mặt kính cẩn và đầy kính sợ.
Cho dù vị Vương Bất hủ kia đã chết đi từ rất lâu rồi thế nhưng vẫn làm lão kính nể, không dám có chút bất cẩn nào, dùng giọng điệu vô cùng tôn kính để nhắc tới.
Vương Bất hủ từ trần tuy rằng rất kinh thiên thế nhưng cũng không phải không có, ít nhất trên kỷ nguyên đã từng chết trận qua!
Về phần lão Vương mà lão nói, chuyện này cũng không biết là ở niên đại nào nữa.
"Được rồi, tiếp tục, cứ phó mặc cho tạo hóa của từng người, thủ đoạn của ai mạnh thì người đó sẽ đạt được nhiều hơn!"
Bên dưới Ngộ Đạo trà thụ chợt có một ông lão lên tiếng rồi chỉ về tế đàn bằng đất, bên trên còn hơn hai ngàn bình ngọc, đều cất chứa lá trà Ngộ Đạo hiếm thấy trên thế gian.
Cuộc chiến tranh cướp lá Tiên trà chính thức bắt đầu, ai cũng có thể tranh cướp, lần này cũng không giới hạn ở một bình nữa, các tộc đều có thể ra tay, nếu như ngươi đủ mạnh thì cướp đi một trăm bình cũng chẳng sao!
Vậy sẽ có ý nghĩa rằng, một trăm chiếc lá đó sẽ là một trăm cơ hội để ngộ đạo, chỉ vừa mới tưởng tượng ra thôi thì đã cảm thấy điên cuồng rồi.
Một người không cách nào xông qua luân hồi hắc ám, tuy rằng lảo đảo loạng choạng nhưng vẫn luôn cố gắng, mục tiêu vẫn tiếp tục, muốn thành công nhưng lại ngại ngùng ư?
← Ch. 1597 | Ch. 1599 → |