Vay nóng Homecredit

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1722

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1722: Áp chế tiên điện
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Lazada


Tiên điện, xưng hoàng xưng bá, từ thái cổ cho tới hiện tại đều là một con quái vật khổng lồ, vẫn cường thịnh chưa bao giờ sụp đổ, vẫn luôn nhìn xuống Ba ngàn châu.

Đặc biệt, sau khi có lời đồn nơi đó có tàn tiên thì ai không sợ chứ, ai dám bất kính chứ? Dù cho là hoàng triều Trường Sinh trên cửu Thiên cũng phải kiêng nể, không muốn trêu chọc.

Nhưng ngày hôm nay và vào ngay lúc này, một người thiếu niên đang nghênh chiến, ra tay không chút kiêng dè, chiến đấu cùng với Chí Tôn của Tiên điện, không màng sống chết nhưng ngược lại chưa hề chịu thiệt chút nào.

Ông lão của Tiên điện lộ ra hình dáng, lúc sương mù tản đi thì mái tóc trắng như tuyết, gương mặt bốc lên màu đỏ khác lạ, khóe miệng mang theo vết máu, ánh mắt lạnh lẽo.

Cuộc giao kích vừa rồi đã khiến khí huyết của hắn sôi trào, xương cốt vững chắc bất diệt toàn thân vang lên đùng đùng thiếu chút nữa đã gáy vỡ.

"Vị đạo hữu kia nếu đã tới thì cứ buông tay một kích, tới đây đánh một trận thật thoải mái xem nào!" Ông lão của Tiên điện lạnh lùng quét nhìn bốn phía.

Hai vị Chí Tôn đang âm thầm nhằm vào nên khiến cho đáy mắt của hắn lóe lên vẻ u ám, sát cơ hiển hiện, tàn tiên đứng đâu ở đương đại này, ai dám so tài chứ? Tới hiện tại lại từng có người dám khiêu khích qua uy nghiêm của Tiên điện ư?

Nhưng mà, người trong bóng tối kia vẫn không hề đáp trả, hai đại Chí Tôn cũng không có hiện thân.

"Lão chết bầm kia, ông sắp chết rồi hả?" Giọng điệu của Thạch Hạo đầy ngạo mạn, khiêu khích lão Chí Tôn của Tiên điện.

"Ha ha, ha ha, thời đại mà lão phu xưng hùng xưng bá thì tổ tiên của ngươi cũng không biết đang ở nơi nào!" Hắn cười lạnh đáp.

"Không sợ đứt lưỡi gì chém gió à, dù cho là tàn tiên xuất thế thì cũng chưa chắc đã dám nói là cổ xưa và lâu đời hơn Thạch tộc đó!" Thạch Hạo lên tiếng.

Thần sắc của ông lão của Tiên điện khựng lại, quả thực là như thế, Thạch tộc khác với những tộc khác, là chủng tộc kéo dài hơn cả một kỷ nguyên, có lai lịch cực lớn.

Đáng tiếc, bộ tộc này đều chết thảm ở Biên hoang, nếu không thì thế gia Trường Sinh làm sao có thể thiếu bọn họ được chứ? Năm xưa chính là chủng tộc được phong Vương!

"Trách cũng chỉ trách tổ tiên của ngươi không sáng suốt, tự chịu diệt vong!' Ông lão của Tiên điện cười ha hả ngập tràn ý lạnh cùng với vẻ trào phúng.

Ầm!

Thạch Hạo đứng ngoài vực ngoại vung mạnh cờ lớn giết tới, sợi tóc bay lượn, ánh mắt sắc bén không gì sánh được, hắn thật sự đã nổi giận.

Một trận chiến ở Biên hoang, bộ tộc phong Vương đã lập xuống những chiến công hiển hách, kết quả lại bị đối xử không công bằng, ngược lại Thạch tộc đã trở thành đời sau Tội huyết!

Có thể nói, kẻ đứng sau phán xét như vầy thì có Tiên điện, có quan hệ với tài tiên kia nên mới khiến Thạch tộc phải chịu lấy uẩn khuất và bi phẫn trong năm tháng dài đằng đẵng vừa qua, thật sự là bất công.

Đặc biệt là, hiện giờ ông lão của Tiên điện lại còn nói như thế nên mới khiến Thạch Hạo ngập tràn sát ý.

"Lão già vô liêm sỉ, trận chiến ở Biên hoang trước đây không lâu, lúc dị vực xâm lấn thì ông ở đâu, sao không dám nghênh chiến, chỉ biết chui rúc ở phía sau, hiện giờ vậy mà còn mặt mũi để nhắc lại chuyện xưa, ông là cái thá gì mà đòi sỉ nhục tổ tiên của ta? Nếu so sánh, thì Tiên điện các ông cũng chỉ là những đám tiểu nhân sợ chết, cũng chỉ biết ăn hiếp những kẻ yếu đuối mà thôi, sau khi cuộc huyết chiến ở Biên hoang kết thúc thì mới dám nhảy ra làm dữ, đạo thống của các ông thật sự là một sự sỉ nhục cho cả Ba ngàn châu này!"

Thạch Hạo chửi bới, cờ lớn trong tay phần phật vang vọng, cuồng phong gào thét thổi tung từng ngôi sao lớn ở vực ngoại.

Rắc rắc, những sao lớn hơi hơi lớn một chút phát ra tiếng rạn nứt và nổ tung, uy năng khủng khiếp tận cùng.

Boong!

Tiên điện bằng đồng phát sáng tiến lên đón đỡ và chặn đứng Chiến kỳ thiết huyết, hai bên dâng trào tiên vụ ngàn tỉ thần quang, tựa như có một vùng biển rộng bất hủ đang sục sôi!

Tiên khí va chạm, Chí Tôn tham chiến, cuộc chiến như vầy tất nhiên sẽ nguy hiểm vô cùng.

Thạch Hạo rơi vào trong thế nguy cơ, dù sao đối phương cũng là một Chí Tôn hàng thật giá thật, và hắn cũng chỉ mới là tu sĩ cảnh giới Độn nhất mà thôi.

Dù sao, nếu muốn chiến vượt cấp thì là chuyện không thể nào rồi!

Chí Tôn, đây là một lĩnh vực cực kỳ thần bí, sự mạnh mẽ của bọn họ là điều không thể chối bỏ, trong lĩnh vực Nhân đạo tuyệt không thể vượt qua được, bởi vì chỉ có sinh linh tới cảnh giới này thì mới có khả năng chạm tới Tiên đạo.

Nhìn khắp cửu Thiên thập Địa, từ cổ chí kim, ngàn tỉ tu sĩ, vì sao hiện giờ cũng chỉ có một vài Chí Tôn? Đều là những nhiên kiêu một đời được sinh ra không cùng một thời kỳ.

Bọn họ đều là những nhân vật chính trong thời đại của chính mình!

Nhân vật như thế, nếu như bị người khác vượt cấp đánh giết sát phạt, vậy thì còn có thể xưng là Chí Tôn ư?

Cho nên, sau khi ông lão của Tiên điện gọi tới tiên điện đồng thì tình cảnh của Thạch Hạo lập tức gay go, vô cùng nguy hiểm.

"Tiểu bối, nạp mạng đi!" Ông lão hét lớn, dùng điện đồng ngăn chặn cờ lớn, hai bên dâng lên tiên quang vô lượng, tựa như hại dương rít gào, mãnh liệt sôi trào.

Đồng thời, hắn tung bàn tay chộp về phía Thạch Hạo, trnê mặt lộ nụ cười dữ tợn.

Bởi vì, hắn phát hiện hai đại Chí Tôn trong bóng tối kia đang kiêng kỵ sợ tàn tiên xuất thế nên không còn ra tay nữa, mà Ngũ Hành sơn của Tần tộc sau khi chấn động mãnh liệt thì đã yên tĩnh trở lại.

Hắn biết, hơn nửa tàn tiên đang ở căn cơ của Tiên điện phát sinh ý thức và làm kinh sợ bọn họ.

Chính xác, ngay lúc nãy trong thiên địa đã sản sinh ra một luồng gợn sóng kỳ bí, tuy rằng rất nhẹ thế nhưng đã kinh sợ không ít bá chủ, đó chính là ý chí của tàn tiên đã thức tỉnh!

Hoặc là, vị tồn tại đang ngủ đông kia sẽ xuất thế!

Trong lúc tình hình của trận chiến trở nên căng thẳng, tình cảnh của Thạch Hạo trở nên đáng lo thì đột nhiên, thiên địa chợt rung chuyển và ông lão của Tiên điện rung lên bần bật đồng thời ứa ra đầy máu nơi miệng.

Lông tóc dựng thẳng, sợ hãi cùng cực, bởi vì hai đại Chí Tôn trong bống tối kia lại xuất thủ lần nữa, lần này cũng không hề giống lần trước, là muốn không chết không thôi, muốn lấy tính mạng của hắn ư?

Hai người kia muốn quyết chiến với hắn?!

Ầm ầm!

Hai tia sáng hiện lên mang theo tiên khí, mang theo điềm lành mờ mịt chém tới, không thể tránh thoát, cực kỳ nguy hiểm.

Cũng trong lúc đó, thiên địa run rẩy, Ngũ Hành sơn nơi sâu trong Tần tộc lại trôi nổi và mang theo uy thế bàng bạc tiến ra vực ngoại, muốn trấn áp hết thảy.

Món tiên khí này chẳng hề tầm thường chút nào, mặt trên của nó hiện lên một bóng người như có sinh linh mạnh mẽ nào đó muốn xuất thế!

Đồng thời, cờ lớn trong tay của Thạch Hạo bay phần phật quấn quanh tiên điện bằng đồng, tiếp đó tay kia của Thạch Hạo hiện lên kiếm thai Đại La óng ánh chói mắt chém mạnh tới.

"Các ngươi dám!"

Ông lão Tiên điện hét lớn, sắc mặt biến đổi, hắn cho rằng hai vị Chí Tôn cùng với người của Tần tộc sẽ sợ hãi kiêng dè tàn tiên, nhưng ai ngờ được, trước kia cũng chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão táp, bọn họ thật sự dám giết hắn!

Ầm!

Đối phương xuất thủ rất nhanh, dù cho hắn đã tránh né đúng lúc thế nhưng vẫn trúng chiêu, ít nhất diệu thuật của hai đại Chí Tôn kia đã khuấy động khiến hắn không thể né kịp.

Trong tiếng ầm ầm thì hắn không chỉ ho ra đầy máu mà thân thể cũng không ngừng bốc lên sương máu, là bị chấn cho ra ngoài.

Đương nhiên, uy hiếp lớn nhất là tới từ Ngũ Hành sơn kỳ dị kia, tựa như có một vị Chân Tiên đã mở ra được phong ấn và tiêu diệt về phía hắn, khủng khiếp vô cùng.

Ầm ầm!

Thời khắc mấu chốt hắn đã tránh né được Ngũ Hành sơn thế nhưng lại bị bí thuật của hai đại Chí Tôn bao phủ, thân thể rung lên bần bật không ngớt, máu tươi bắn tung tóe đã hủy diệt không ít sao lớn vực ngoại.

Xoẹt!

Hắn nhằm về phía tiên điện bằng đồng hòng trốn vào bên trong, né tránh sự đánh giết của ngoại giới.

"Lão chết bầm, ông còn muốn làm con rùa rụt cổ nữa à?" Thạch Hạo vung mạnh cờ lớn ngăn cản hắn lại, bởi vì Chiến kỳ thiết huyết đang quấn quanh lấy điện đồng.

Ầm ầm!

Tiên điện bằng đồng rung lên bần bật đẩy lá cờ ra và lộ cửa vào, ông lão của Tiên điện không hề nói lời nào bỏ chảy thẳng vào trong.

Boong!

Nhưng mà, vào lúc này Ngũ Hánh sơn phát sáng phóng tới năm luồng tiên quang chấn cho điện đồng rung lên bần bật, dẫn tới thân thể của ông lão của Tiên điện bên trong run lên theo, trên người ngập tràn vết rách, máu phun xối xả.

Xoẹt!

Cũng trong lúc đó, thanh kiếm thai Đại La không mấy bắt mắt trong tay của Thạch Hạo bùng phát ánh sáng rực rỡ rồi chém ra một kiếm, nó xé rách cương khí hộ thể và xuyên thủng thân thể của ông lão, khiến hắn hét thảm một tiếng.

"Ngươi... các ngươi!"

Hắn đột nhiên quay đầu căm tức nhìn Thạch Hạo, bởi vì hắn biết, hai vị Chí Tôn trong bóng tối kia đang âm thầm gia trì kiếm thần để trọng thương hắn, thương thế này quá nghiêm trọng, đã tổn hại tới bản nguyên của hắn.

Thế nhưng, sự tình vẫn chưa chấm dứt, đúng lúc này hắn cảm thấy sát cơ lan tới tận xương!

Gào!

Hắn gào thét, bên ngoài cơ thể tỏa ra phù văn và bốc cháy hừng hực hòng tránh né sát kiếp.

Bởi vì, bí thuật của hai vị Chí Tôn trước kia vẫn luôn cuốn lấy hắn, có một phần chân lực chưa hề tiêu tan cứ như là ruồi bu lấy mật, hiện giờ lại bùng phát hóa thành kiếm thần hòng cắt đứt thân thể hắn.

Phụt!

Trong giây lát đó, hắn nhanh chóng bảo vệ những chỗ yếu hại, hai tay bong tróc rồi vỡ nát hóa thành mưa máu.

Tựa như là thằn lằn đứt đuôi vậy, hắn dùng hành động này để tự vệ.

Quá chật vật và cũng quá uất ức, ít nhất, đối với một Chí Tôn như hắn thì đây là sỉ nhục không thể nào chịu đựng nổi, không ngờ lại gặp phải kiếp nạn này.

"Boong!"

Cánh cửa điện đồng đóng kín, và vừa khéo đã ngăn cánh tầm mắt của những người bên ngoài.

Ông lão của Tiên điện tức giận vô cùng, hắn thân là Chí Tôn thế nhưng lại chịu phải nhục nhã như vậy, sao có thể chấp nhận được chứ?

"Cổ tổ, người có thể hành động rồi, kính xin xuất thế!" Ông lão của Tiên điện nói nhỏ, tiếp đó là ngâm tụng một loại cổ kinh để khai thông với nơi căn cơ của Tiên điện.

Nơi đó có tàn tiên, là chân thân đang trầm miên thế nhưng lại có một vệt dấu ấn ý chí đang tỉnh táo để cảm thụ toàn bộ ngoại giới, tờ pháp chỉ trước đây không lâu chính là nó truyền xuống.

Rầm!

Trong thiên địa tựa như có trống tiên nổ vang chấn động cả Ba ngàn châu, tựa như là thần đình cường thịnh hiện lên và muốn xuất thế, tựa như có hàng trăm hàng ngàn vạn thiên binh đang gào thét.

Trong giây lát, một nơi nào đó ở Ba ngàn châu dâng trào tiên quang, điềm lành cả ngàn tỉ sợi, có một luồng khí tức Tiên đạo che kín trời xanh xộc lên thẳng thương vũ.

"Tàn tiên... xuất thế rồi!'

Thời khắc đó, dù cho là giáo chủ cũng phải run rẩy, có người run giọng nói thế.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2015)