← Ch.1722 | Ch.1724 → |
Dù cho một vài bá chủ thì thời gian gần đây cũng mới nghe được Tiên điện có tàn tiên ngủ đông, vẫn luôn trầm miên, và tới hôm nay mới được chứng thực.
Đầu tiên là pháp chỉ xuất thế, tiếp đó là tiên huy ngút trời, âm thanh boong boong tựa như tiếng trống của thiên đình đang đánh, đó là tàn tiên đang vươn mình, đang thức tỉnh, chấn động cả nhật nguyệt tinh thần.
Lúc này, vạn linh run rẩy, chúng sinh rung động, tựa như tận thế của thiên địa đã giáng lâm, toàn bộ kỷ nguyên đều đi tới điểm kết thúc!
Đây chính là uy phong Tiên đạo, về phía rất nhiều sinh linh của Ba ngàn châu thì chưa bao giờ trải nghiệm qua, đời này làm sao có thể nhìn thấy được Tiên nhân chứ.
Ầm ầm!
Cuối cùng, loại áp lực kia tiêu tan.
Ít nhất, đối với phàm nhân thì cũng chỉ ngột ngạt đôi chút rồi khôi phục lại vẻ bình thường, cảm giác như núi lửa chợt hiện lên trước mắt rồi sau đó biến mất.
Nhưng với những tu sĩ mạnh mẽ thì cảm ngột ngạt ấy lại tăng mạnh.
Bọn họ biết, thật sự đã xảy ra đại sự rồi, tàn tiên đang rục rịch và đang tới gần, muốn tới căn cơ địa của Tần tộc.
"Cũng không phải là uy hiếp, cũng không phải là nói suông, tới thật rồi!" Một vị lão giáo chủ lớn tiếng nói.
Không có chuyện nào kinh khủng hơn chuyện này, Chân Tiên đột kích, ai chống lại được?
Đương nhiên, có một nhóm người lại vô cùng cao hứng, đó là những đạo thống căm thù Thạch Hạo, hiện giờ ai nấy đều mừng rỡ, nội tâm chập trùng sóng lớn, không ít người nắm chặt nấm đấm.
Hiện giờ, sinh linh bình thường không cách nào cảm ứng được luồng khí tức này, chỉ có những người cao cấp nhất mới có thể nhận ra được, có một con quái vật đang tới gần.
Tàn tiên xuất thế, kinh thiên động địa!
Thế nhưng, hắn lại ẩn giấu đi khí thế Tiên đạo, không có để mặc nó lan tràn, bởi vì thân thể của hắn đang bị bệnh, năm đó đã bị đánh cho tới tàn phế nên bất kỳ sức mạnh Tiên đạo nào cũng không thể phung phí được.
Đồng thời, hắn cũng không muốn quá phô trương rêu rao quấy nhiễu Ba ngàn châu.
Tới tầng thứ như hắn thì chính là cảm ngộ đại đạo, kết thành nhân quả, nếu như khiến cho chúng sinh Ba ngàn châu sợ hãi nơm nớp lo sợ trong lòng thì chắc chắn sẽ sản sinh ra một ít biến cố của trật tự thiên địa.
Loại nội liễm này sẽ không thể nào giấu giếm được đám người Tần Trường Sinh, Thạch Hạo, bởi vì tàn tiên không hề kiêng dè gì bọn họ cả, và tới đây cũng chính vì bọn họ.
Tàn tiên quá khủng khiếp, hơi động một chút là vượt qua cả mấy châu, tốc độ quá nhanh nằm ngoài tưởng tượng của mọi người!
Chí Tôn cảm nhận được, bá chủ cảm nhận được, Thạch Hạo cũng cảm nhận được, loại khí tràng kia rất mạnh mẽ và cũng rất lớn lao, tựa như đại vũ trụ sinh ra ý chí và giáng tâm từ vực ngoại, quét ngang bát hoang, cả thế gian không một địch thủ.
"Ha ha... ha ha..." Trong cung điện bằng đồng truyền ra tiếng cười lạnh cùng chói tai, đồng thời rất là điên cuồng.
Đó là ông lão của Tiên điện, tuy rằng hắn đang trốn ở bên trong điện đồng thế nhưng vẫn có thể cảm ứng được tàn tiên đang tiến lại gần, huẩn bị giá lâm nơi này rồi.
"Sao lại như thế được chứ, không phải tàn tiên đang chết dần chết dòn ư, không cách nào rời khỏi nơi trầm miên ư, hắn lại xuất thế rồi!" Có người nói nhỏ, đây là một vị bá chủ hiểu khá rõ ẩn tình.
Không chỉ hắn mà còn có những người khác nữa, bao phát hai vị Chí Tôn tới từ cửu Thiên cũng rất ngạc nhiên, chuyện này quá khác thường, tàn tiên có thể rời khỏi vùng đất cổ kia ư?
Sắc mặt của Tần Trường Sinh nghiêm nghị, chuyện này thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn, tuyệt không ngờ rằng sẽ có hậu quả như vầy!
Đắc tội Tiên điện thì sẽ gặp phải một vị tàn tiên à? Đây là một chuyện vô cùng khủng khiếp, ngay sau ai còn dám trêu chọc nữa chứ, ai có thể chống lại chứ?!
"Các người đều phải chết, một tên cũng không trốn được!" Bên trong cung điện đồng đầy gỉ xanh truyền tới lời nói lạnh như băng của ông lão kia, hiện tại hắn rất điềm tĩnh.
Bởi vì hắn biết, dù cho nơi này không chỉ có một vị Chí Tôn đi nữa thì cũng không thể nào đối phó được Chân Tiên, tới lúc đó ai dám ra tay thì diệt kẻ đó, đều phải bị quét ngang.
hôm nay, nhất định là ngày lập uy của Tiên điện bọn họ.
Sắp rồi, một chiếc chiến xa nhanh như chớp, xé rách bầu trời, nghiền ép thời gian, xuyên thủng không gian, trấn áp vạn vật thế gian, mang theo khí hỗn độn đã tới một châu này rồi.
Ầm ầm!
Bát Thất Thiên mã dẫm đạp trời cao, mỗi một con đều mọc lên vảy rồng, trên đầu mọc ra chiếc sừng, nơi lưng mọc ra cặp cánh tựa njhư cánh phượng hoàng đầy rực rỡ.
Đây là một đám thần thú siêu phàm thoát tục đang kéo lấy một chiếc chiến xa màu bạc lao tới gần đây.
Thiên mã, hình thái không giống nhau, có giống long, có giống sư, có giống mã, thế nhưng ai cũng biết loại sinh vật này vô cùng quý giá.
Dù cho ở cổ đại, ở niên đại óng ánh nhất kia thì loại sinh linh này cũng cực kỳ ít.
Nghe nói, thuần huyết Thiên mã chân chính vốn là vật cưỡi chuyên dụng của chí cường giả, chúng nó có thể đạp sao mà chạy, tốc độ cực nhanh.
Thậm chí có lời đồn nói rằng, trong cổ giới mà Tiên nhân sinh sống thì chắc chắn không thể nào thiếu được hung thú Thiên mã này, đó là một sinh linh cực kỳ cần thiết để thay thế việc đi bộ.
"Hoành tráng thiệt, gốc gác của Tiên điện thâm hậu thật đó, ngay cả Bát Thất Thiên mã mà cũng có, xưa nay chưa thấy bọn họ sử dụng bao giờ!"
Mọi người thán phục, nội tâm chấn động.
Ầm ầm!
Tiếp đó, tám con cổ thú lao vút tới, vòm trời rạn nứt, khí thế mênh mông đè ép thế gian, rất nhiều tu sĩ tới từ các giáo đứng ngoài sơn môn của Tần tộc đều run rẩy.
Vào đúng lúc này, bụp bụp, không ít người xụi lơ trên mặt đất, không cách nào chịu nổi uy thế này.
Hơn nữa, đây là dưới tình huống vị tàn tiên kia đã nội liễm lại khí tức, hắn đang ngồi xếp bằng bên trong chiến xa màu bạc chứk hông hề lưu động tiên quang, nếu khong phỏng chừng tất cả mọi người đều sẽ run lẩy bẩy.
Chớp mắt Bát thất Thiên mã dừng lại thì móng vuốt ghì chặt trong hư không khiến nơi ấy nổ nát!
Loại cảnh tượng này không thể nào tưởng tượng ra được, tám con Thiên mã có những vảy xanh xếp lớp, có những đỏ đậm như máu tựa như giao long, nếu như giang cánh rộng thì sẽ uy mãnh vô cùng!
Mỗi một con đều đứng đầy hiên ngang tựa như từng ngọn núi lớn khiến người chấn động, chỉ có thể ngước nhìn.
"Thú cưỡi của Chân Tiên khủng khiếp thật!' Mọi người kinh hãi không thôi.
Bởi vì, tới lúc này bọn họ không cách nào nhìn ra được tu vi sâu cạn của tám con sinh linh này, Thiên mã ngang trời dõi mắt nhìn sinh linh vạn vật.
Thiên mã to lớn, chỉ cần một chiếc móng cũng đủ giẫm nát cả một ngọn núi, từng con hùng vĩ và thần tuấn, ánh mắt chúng sắc bén ngạo nghễ dứng đó.
Ở phía sau là chiếc chiến xa màu bạc khổng lồ và cổ xưa, mang theo phong cách tang thương cổ lão, cô động những chiến tích huy hoàng từ ngày xưa.
Đây là chiếc chiến xa từng trải qua cuộc chiến Tiên cổ nên còn sót lại hoàng loạt vết tích loang lổ, ghi lại những quá trình về sự gột rửa do ngọn lửa chiến tranh của xưa kia diễn ra, những vết búa gõ, tên bắn vẫn còn rất nhiều.
Đám người Thạch Hạo, Tần Trường Sinh chấn kinh trong lòng và đôi chút hiểu được, Chân Tiên có thể xuất thế hay không cũng có quan hệ với chiếc chiến xa này, nó có thể ôn dưỡng và bảo vệ nguyên thần cùng tàn thể cho hắn!
"Boong!"
Cánh cửa điện đồng mở to và ông lão kia bước ra rồi quỳ sát trong hư không, tiến hành đại lễ đầy trang nghiêm về phía chiếc chiến xa kia.
"Bái kiến lão tổ!" Hắn run giọng nói.
"Hoang, còn không mau qua đây."
Bên trong chiếc chiến xa màu bạc truyền tới lời nói lạnh lùng đầy già nua thế nhưng lại vô cùng khiếp người, âm thanh ngang ngang thế nhưng lại khiến cho toàn bộ sinh linh đều run rẩy.
Là tàn tiên cất lời, đang mệnh lệnh cho người trẻ tuổi của hậu thế tiến lại.
Thạch Hạo thở dài, nào có ngờ tới lại có loại sinh vật như vầy xuất thế và tới đây vì hắn, lần này hơn nửa lành ít dữ nhiều rồi.
"Chân Tiên giáng thế, vạn linh tế bái, bọn ngươi thật là to gan bằng trời, còn không mau lễ kính đi?" Ông lão của Tiên điện quát lớn, tiếp đó tập trung về phía Thạch Hạo rồi quát lên: "Mau quỳ xuống rồi lết lại đây!"
Tất cả mọi người đều rùng mình một cài, có không ít cường giả nhanh chóng quỳ xuống hành đại lễ, dù là một ít giáo chủ cũng cúi đầu quỳ lạy.
Đây chính là uy thế của tàn tiên, dù cho không có ra tay thì cũng có thể bễ nghễ thiên hạ, uy hiếp Ba ngàn châu!
Chiên Tiên không nói gì cả, chiếc chiến xa màu bạc kia mang theo khí thế của tuyên cổ bất diệt ngập tràn ra sương mù bao phủ khu vực này, khiến cho toàn bộ càn khôn run nhẹ.
Khí tràng của hắn quá mạnh mẽ, dù cho tiên khí đã nội liễn thì vẫn có thể khiến cho đại đạo run theo, hiệu lệnh càn khôn, kinh sợ khắp đất trời!
Trong lúc này, tàn tiên cũng không nói thêm gì nữa mà ngồi xếp bằng bên trong chiến xa rồi lẳng lặng đợi Thạch Hạo quỳ sang đây!
← Ch. 1722 | Ch. 1724 → |