← Ch.1745 | Ch.1747 → |
Bầu trời Thạch đô có một con rồng.
Lúc này, nó nhìn thấy trên tường thành chợt có thêm một người một sư xuất hiện thì từ từ lao về phía ngoài hoàng thành.
Nó rất mạnh, bồng bềnh trên hư không, thân rồng cường tráng mạnh mẽ tựa như được đúc từ thần kim đỏ đậm, bên ngoài cơ thể lượn lờ ánh đỏ.
Ngoài ra, bốn phía của nó còn ngập tràn khí hỗn độn càng tôn thêm vẻ bất phàm của nó.
Thân rồng dài mười trượng cũng không tính là quá khổng lồ, thế nhưng khí thế cùng với oai phong ấy đã khiến người người biến đổi sắc mặt, khiến người khác cảm thấy đây chính là một con chân long.
Thạch Hạo đã nếm trải vô số, có thứ gì mà chưa từng thấy qua chứ? Ngay cả Thiên Giác nghĩ đứng ngang hàng với chân long mà cũng đào móc ra được, còn tiếp xúc với Huyết Hoàng sa đọa của dị vực, cho nên vô cùng mẫn cảm với Thập Hung.
Thậm chí, hắn còn xem ấu thú thuần huyết Kỳ Lân nằm gọn trong vòng tay của Thái Âm ngọc thỏ như là chiếc gối đặt sau đầu mình. Tuy rằng lúc đó thỏ nhỏ có cắn hắn, tiểu Kỳ Lân trắng như tuyết nhe răng hăm dọa thì hắn vẫn tươi cười vui vẻ, không ngừng vuốt ve tên nhóc đó.
Cửu Thiên thập Địa chỉ có đúng mỗi con non của tiên thú Thiên Giác nghĩ cùng Kỳ Lân mà thôi, cả hai đều bị hắn dày vò qua, cho nên đều ấn tượng những điểm bất phàm của đời sau Thập hung này.
"Gào!"
Con long thú đỏ thẫm kia gầm thét một tiếng về phía Thạch Hạo, tiếng gầm thét này vang khắp chín tầng trời, làm hư không run rẩy dữ dội và không ngừng nổ vang.
Ngay cả bức tường của hoàng thành cũng không ngừng rung lắc, nên biết, nơi này có bố trí trận pháp Thần cấp, là một trong những gốc gác của Thạch quốc mà vẫn còn bị như vậy.
Nếu không có trận pháp bảo vệ thì chỉ cần một tiếng gầm đó đã chấn cho vô số cung điện khổng lồ nổ tung, đây là một con hung thú mạnh mẽ!
"Không đơn giản nha, chỉ mới rời đi có vài năm mà hạ giới lại sinh ra một vài sinh linh thậtt phi phàm." Thạch Hạo nhìn chằm chằm con rồng đó rồi gật đầu cảm thán.
Hắn biết kẻ tới là người phương nào, bởi vì trước đây từng gặp mặt qua.
Nhưng, lúc đó hắn nhìn thấy là một thiếu niên hình người tầm mười mấy tuổi, hiện tại thì là chân thân thật sự.
"Tiểu ca ca, chính là con rồng này đã chắn bên ngoài thành và muốn ta dẫn tới Thạch thôn, nó muốn khiêu chiến tất cả cao thủ của Thạch tộc." Thanh Phong giới thiệu.
Nếu không dẫn nó đi thì con Xích Long này sẽ thảo phạt thủ phủ Thạch quốc, cho nên trong nhất thời Thanh Phong không đi về được, chỉ có thể đối đầu với nó ở đây.
Dù thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể tiết lộ tổ địa Thạch tộc đang ở nơi nào được, phòng ngừa ngoại giới đột kích gây rắc rối, bất kể là hắn hay là Thạch Hạo đều xem nơi đó là một vùng tịnh thổ không tranh với đời.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không hy vọng sẽ mang ngọn lửa chiến tranh tới đó.
"Cát Cô?" Thạch Hạo lên tiếng nói chuyện với con hung thú đỏ thẫm giữa không trung kia.
Thân hình của con rồng này lấp lánh ánh kim loại lạnh lẽo, vảy đỏ cứng chắc bảo vệ toàn thân, ngũ trảo sắc bén dễ dàng khiến hư không vặn vẹo.
Trên đầu của nó có một cặp sừng cũng màu đỏ thẫm đâm nhánh cứng rắn, lưu chuyển ký hiệu khiến nó càng giống chân long hơn!
"Là ta!"
Con hung thú này lên tiếng, âm thanh trông rất giống trẻ nhỏ.
Thạch Hạo gật đầu, đây chính là Cát Cô, một trong hai cao thủ mà hắn từng nhìn thấy ở Hư Thần giới.
Ngày đó lúc hắn ở Ba ngàn châu thì từng bước qua cánh cửa của Linh giới, dọc theo thang trời xuống dưới và thần hồn tiến nhập vào Hư Thần giới hòng tìm hiểu một ít bí mật, đương nhiên quan trọng hơn chính là muốn đòi bảo thuật từ Điểu gia cùng Tinh Bích đại gia.
Hắn từng phá vỡ liên tiếp các kỷ lục ở Hư Thần giới, từng chiến được rất nhiều mảnh vỡ bằng đồng, đó là một bộ sách quý và có thể đổi lấy một môn bí thuật vô địch!
Một ngày đó, Cát Cô quyết chiến với thanh niên Tây Cố và Thạch Hạo đột ngột giáng lâm khiến hai người không vừa lòng nên ra tay, kết quả là bị trấn áp ngược lại.
"Đáng tiếc còn kém chút nữa, ta cho rằng sẽ là một con chân long." Thạch Hạo sau khi quan sát kỹ thì vững tin, thân thể của nó tiến hóa không hoàn chỉnh, cũng không phải là thuần huyết.
"Ngươi là ai, nhanh nhanh tránh ra đi, để hoàng giả của Thạch quốc mang ta đi Thạch thôn, ta muốn khiêu chiến!" Cát Cô lên tiếng, thân rồng cuộn tròn tao nên từng cơn gió mạnh.
"Hắn không phục tiểu Thạch ngày xưa nên muốn khiêu chiến nhữn người ẩn tu của Thạch tộc." Chiến vương lên tiếng giải thích với Thạch Hạo, ông lão này từ đầu tới cuối đều đứng bên phe của Thạch Hạo, hiên jgiờ vẫn đang tận tâm phụ tá Thanh Phong.
Thạch Hạo mỉm cười đặt tay nơi bả vai của Chiến vương, thần quan lóe lên và thần lực nối liền với rất nhiều gân mạch của hắn, chữa trị không ít ám thương trong cơ thể.
Việc này làm cho Chiến vương khiếp sợ, tuy rằng dưới sự giúp đỡ của tiểu Niết Bàn đan của năm xưa, hắn đã đột phá tới cảnh giới Tôn giả thế nhưng dù sao cũng không phải do mình tự tu luyện tới, sau đó hắn tiếp tục cố gắng phá quan thế nhưng không những không thành công mà còn có chút mầm họa.
Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt khi Thạch Hạo vung tay thì đã chữa trị xong rồi, đồng thời còn giúp pháp lực của hắn tăng lên một cấp độ mới, lên tới hậu kỳ Tôn giả.
"Hóa ta là tới vì ta à." Thạch Hạo cười cười.
Thạch Hạo gật đầu, quả thật là như thế, mặc dù tiểu Thạch đã rời đi thế nhưng danh tiếng của hắn vẫn còn đó, một vài người tới sau muốn khiêu chiến thế nhưng không gặp được người.
Có vài người đặt mưu đồ về Thạch thôn, muốn biết nó ở nơi nào, trong mắt mọi người, nơi đó chắc chắn không tầm thường!
"Ngươi là ai, làm sao rất giống với tiểu Thạch ngày xưa thế?" Đột nhiên, con Xích Long trong hư không trợn to mắt, lộ ra ánh sáng hừng hực.
"Là Nhân tộc có máu mủ với tiểu Thạch à?" Nó chưa từng thấy qua chân thân của Thạch Hạo thế nhưng lại thấy qua tượng sáp của hắn, tuy rằng không cách nào nhớ rõ được thế nhưng lúc này lại phát hiện rất giống.
Tất nhiên nó sẽ không tin tiểu Thạch có thể quay trở lại, cảm thấy đây là con cháu của hắn.
Chủ yếu bởi vì, Thạch Hạo của hiện tại quá trẻ tuổi, đã hơn chục năm trôi qua mà vẫn thanh tú tới quá đáng, còn như một thiếu niên nhanh nhẹn vậy.
"Tộc nhân của tiểu Thạch, ra đánh một trận!" Xích Long hét lớn tựa hồ rất tức giận và cũng đôi chút nghi ngờ, mắt nó nhìn xuống tường thành nơi đó.
Thạch Hạo kinh ngạc, con rồng này có địch ý với tiểu Thạch à?
"To gan, hai chữ tiểu Thạch há có thể để ngươi hô to gọi nhỏ!" Có người quát lên, đó chính là một vị võ tướng của Thạch quốc.
"Một đám bại tướng dưới tay mà cũng dám vô lễ với ta à, nói người có máu mủ với tiểu Thạch ra đây!" Xích Long quát, trước đây không lâu đã từng đánh bại một đám cường giả.
Nó ở cảnh giới Tôn giả thế nhưng lại có dòng máu của chân long, thành ra không phải ai cũng có thể so sánh.
Huống hồ, hiện giờ đang lan truyền, thiên phú của nó cùng với một thanh niên Tây Cố khác đủ đuổi kịp song Thạch trước kia.
Thạch Hạo vung tay áo không để mọi người lên tiếng, cứ thế bước vào hư không tiến tới trước Xích Long Cát Cô.
"Ta muốn ăn thịt nó." Hoàng Kim sư tử vô cùng nóng ruột, tất nhiên là đạo hạnh của con tiểu long này không thể nào lọt vào mắt của nó được, chẳng qua nó lại cảm thấy huyết dịch ẩn chứa bên trong cũng không tầm thường chút nào.
Tất cả mọi người trên tường thành đều lộ vẻ khác lạ, thú cưỡi của thiếu niên Nhân hoàng này muốn giết rồng à?
Đồng thời cũng không ít người lộ vẻ hưng phấn, con rồng kia cũng không hề biết thiếu niên này là ai thế nhưng bọn họ lại biết và cũng chẳng hề lên tiếng nhắc nhở, rất muốn thấy thiếu niên Nhân hoàng xuất thủ.
Đương nhiên cũng sẽ có người với ánh mắt phức tạp, trong lòng đầy bất an, với sự trở về của Thạch Hạo đã khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Thạch Hạo tung cước đá văng Hoàng Kim sư tử sang một bên, hắn không muốn giết rồng mà chỉ muốn bắt giữ, cho nên giơ tay chụp tới.
"Gào!"
Xích Long dũng mãnh lao xuống, cặp sừng rồng óng ánh phù văn như muốn cắt lìa địch thủ phía trước!
Đáng tiếc, nó lại gặp phải Thạch Hạo, đạo hạnh cách biệt quá xa.
Ầm!
Thạch Hạo chỉ cần vung tay đã bắt gọn nó, một tay che trời bao phủ tất cả.
Thời khắc này, rất nhiều người trên tường thành đều sợ hãi và run rẩy trong lòng, không ngừng suy đoán tiểu Thạch giờ mạnh tới mức nào?
Chẳng lẽ nói, hắn đã thành tựu chính quả Chân Thần?
Với tu sĩ, chục năm cũng không quá là dài, dưới ánh mắt của họn họ, Thạch Hạo dù rất lợi hại thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở Chân Thần là cùng.
"Gào..."
Thời khắc này, Xích Long gào thét.
Nó nổi giận đồng thời khiếp sợ cực kỳ, bởi vì nó nhận ra được đây chính là người từng áp chế nó ở Hư Thần giới, thần giác của nó vô cùng nhạy cảm nên sẽ không nhận sai.
Lúc đó, Thạch Hạo không có hiện ra hình dáng và cố ý che giấu.
Thế nhưng, sinh linh sở hữu dòng máu Chân Long này lại có trực giác quá mạnh mẽ.
"Ngươi là tiểu Thạch!" Nó hét lên.
Những ngày gần đây, trong lòng nó luôn chất chứa một luồng khí tức giận, sau khi bị áp chế ở Hư Thần giới thì nó từng hỏi qua Tinh Bích đại gia, người từng xuất thủ áp chế mình và Tây Cố kia là ai.
Tinh Binh đại gia cũng không có nói rõ ràng thế nhưng lại ám chỉ người đó từ thượng giới xuống, thần hồn trở lại Hư Thần giới và thân thể của hắn không thể nào trở về được.
Lúc đó nó liền suy đoán người kia chính là tiểu Thạch, cho nên gần đây mới tới Thạch quốc để khiêu chiến Thạch tộc, chỉ vì để trút cơn giận dữ.
"Không sai, chính là ta." Thạch Hạo gật đầu, mỉm cười nói; "Lúc ở Hư Thần giới, chúng ta từng gặp mặt nhau và giờ vẫn là câu nói đó, có nguyện bái ta làm thầy?"
Một đám người trên tường thành chấn kinh, một con rồng mạnh mẽ như thế đã bị tiểu Thạch dùng một tay tóm chặt, với bọn họ thì khủng khiếp cùng cực.
Mà một ít võ tướng cùng với thị vệ lại kích động đồng thời hô to Thạch hoàng.
"Xoẹt!"
Đột nhiên có một luồng nguyên thần từ bên trong đầu lâu của Xích Long trốn ra ngoài, nó muốn bỏ chạy.
"Ồ, có gì đó kỳ lạ." Thần sắc của Thạch Hạo lộ vẻ khác thường.
Hoàng Kim sư tử muốn truy đuổi thế nhưng lại bị Thạch Hạo ngăn chặn, nói: "Cho nó cơ hội chạy trốn đi."
Bởi vì hắn cảm ứng được, sau khi nguyên thần xuất khiếu thì khí chân long nồng đậm vô cùng, tuyệt đối không phải là chi thứ, đây chân chính là đời sau của Thập Hung.
"Ca ca, sao không truy theo thế?" Thanh Phong không rõ.
"Ta muốn thả nó, đây là một con chân long chứ không phải là phàm thai, nếu may mắn thì chúng ta có thể đi móc hang chân long đó!" Thạch Hạo nở nụ cười.
"Đi!" Hắn hặn dò một tiếng, để cho trọng thần của Thạch quốc cần phải làm những việc đáng làm, tiếp đó hắn mang theo Thanh Phong cùng Hoàng Kim sư tử tiềm hành theo sau.
"Thật là nhanh, đây là Chân long độn, đạo hạnh của nó không cao thế nhưng tại phi hành như tia chớp, người thường không cách nào đuổi kịp cũng đúng." Ngay như Hoàng Kim sư tử cũng lộ vẻ khác lạ.
Nhanh như điện xẹt, sau khi lướt qua đại hoang tới tám trăm vạn dặm thì Xích Long tiến vào một vùng núi, tiếp đó lao xuống một cái đầm rồi chẳng thấy đâu nữa.
Tìm trong chốc lát thì Thạch Hạo nhìn thấy được một cái hang, bên dưới có rất nhiều cổ động.
"Hang Chân long!" Hắn phán đoán.
"Khu vực hỗn độn?" Hoàng Kim sư tử giật mình, chỗ này không hề tầm thường, chỉ vừa mới tiến vào địa quật thì nó đã phát hiện ra vô số hỗn độn, quá nồng đậm.
Nơi đây đã trở thành một thế giới nhỏ, là được mở ra từ trong hỗn độn.
← Ch. 1745 | Ch. 1747 → |