← Ch.1746 | Ch.1748 → |
Khi dọc theo con đường tiến vào trong thì lại có hỗn độn.
Một thế giới nhỏ!
Hơn nữa, nơi này từng bị phong ấn và hiện tại bị rạn nứt xuất hiện một khe hở có thể ra vào.
Thanh Phong vô cùng hưng phấn nhanh chân tiến tới, tựa như đang trở lại thời niên thiếu cùng đám Đại Tráng Thạch Hạo chạy khắp núi rừng, đi đào tổ hung cầm, móc hang động thú dữ.
Mà lúc này lại đang muốn đào hang ổ Chân Long!
Hơn chục năm hắn làm Thạch hoàng đều cần phải nghiêm túc, không thể làm việc dựa trên cảm tính của thiếu niên được, cho nên một mặt tính tình này bị áp chế.
Hiện tại, hắn đang đi chung với Thạch Hạo liền cảm giác như đám nhóc đang đi gây chuyện vậy.
"Có hang rồng luôn!" Ngay cả Hoàng Kim sư tử cũng kinh ngạc không thôi.
Trước kia nó sẽ không thèm để con rồng nhỏ kia vào mắt, chẳng qua cảm thấy dòng máu của nó rất tinh khiết nên có thể nhắm mắt nuốt cũng được.
Nhưng giờ nghĩ lại, thật sự có điểm quái lạ, có vấn đề lớn.
Xuyên qua vết nứt hỗn độn thì Thạch Hạo thấy được một ít tình huống bên trong, sương mù lượn lờ, hỗn độn nồng đậm, đầu tiên là nhìn tấy được một vách núi và bên trên có một cái ổ.
"Không phải thần cung cũng chẳng phải long cung, chỉ là một cái ổ?" Thạch Hạo kinh ngạc.
Mở ra thiên nhãn thì hắn đã thấy rõ, nơi đó có một cái ổ tựa như ổ chim vậy, không lớn nhưng lại được bện từ thần mộc.
Sát theo đó thì con ngươi của Thạch Hạo nhanh chóng co rút, hắn nhìn thấy được ba quả trứng với đường kính hơn nửa mét, long văn dày đặc đầy phức tạp in dấu trên vỏ trứng.
Thi thoảng sẽ có tiếng rồng ngâm, gào thét trời cao.
"Trời ơi, trứng Chân Long, vậy mà có tới vài quả luôn, cả ổ luôn!" Hoàng Kim sư tử kinh ngạc nói, ngay cả nó cũng kích động vô cùng.
Đây chính là hạ giới đầy hẻo lánh, thứ được gọi là lao tù tám vực, không ngờ lại có cả một tổ trứng Chân Long!
Dù là Thạch Hạo cũng chấn kinh, lại thấy được một tổ trứng rồng chứ không phải là một quả.
Ba quả trứng rồng đan dệt hoa văn, vết tích hình rồng quá rõ ràng, quan trọng nhất là long khí nồng đậm bao quanh.
Trong đó có một quả trứng đang phát sáng, Thạch Hạo mơ hồ cảm ứng được khí tức quen thuộc, chính là Xích Long Cát Cô, nguyên thần của nó đang ở bên trong.
"Có chút quái lạ." Thạch Hạo lẩm bẩm.
Nó rõ ràng đã xuất thế nhưng tại sao lại tiến vào trong trứng?
"Chúng ta đi vào đó ư?" Thanh Phong kích động xoa xoa nắm tay, hiện tại dáng vẻ y chang Thạch Hạo trước kia.
"Không vội, chưa nghe nói đầm rồng hang hổ à, chỗ này chắc chắn có hung hiểm to lớn nào đó, một khi đặt chân vào thì hậu quả khó liệu." Thạch Hạo phỏng đoán, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể đánh hạ được.
Hắn sớm đã cảm ứng được vẻ không tầm thường của nơi này, có hung hiểm, nếu không thì làm sao có thể bảo vệ tốt mấy quả trứng Chân long chứ?
Dù là Thanh Phong hay là Hoàng Kim sư tử đều đứng ngồi không yên, muốn đi vào trong.
"Về thôi, sáng mai chúng ta trở lại cũng được, muốn đi vào hẳn sẽ tốn ít nhiều khổ công đó." Thạch Hạo nói.
Lúc hắn rời đi Thạch thôn thì đám người già trẻ lớn bé đều đang chờ hắn về, là đang đoàn tụ và chúc mừng, nếu như nán lại ở đây vài ba ngày thì đoán chứng mấy người kia sẽ rất lo lắng.
Bọn họ dọc theo đường cũ lùi về, Thạch Hạo bố trí một tòa pháp trận niêm phong sơn mạch bên ngoài địa quật này lại.
Hoàng Kim sư tử chở hai người, tia chớp lượn lờ, nó bậc nhảy chính là cả ngàn dặm, tốc độ cực kỳ nhanh.
Sau khi trở lại hoàng cung Thạch quốc và Thanh Phong bàn giao sơ lượt một phen thì bọn họ nhanh chóng chạy về Thạch thôn.
"Kìa, Thanh Phong thúc thúc cùng tiểu Thạch thúc thúc trở về rồi kìa!" Một đám trẻ nhỏ reo hò.
Hiển nhiên, đây là một đêm không ngủ, Thạch thôn ngập tràn tiếng cười nói, hàng loạt sơn trân mỹ vị chẳng thiếu thứ gì, còn có cả cượu Hầu Nhi được khui mở lan tỏa hương thơm ngát.
Ngay cả những thần vật mà Thạch Hạo mang về từ thượng giới cũng được hắn phân phát không ngừng.
"Tiểu Thạch thúc thúc, sao thúc cho mỗi người có một hạt hướng dương thế?' Một đám trẻ nhỏ nhanh nhảu nói.
Binh khí, cốt thư Thạch Hạo đã đưa ra một đống lớn thế nhưng khi phân phát như 'đồ ăn vặt' thì hắn lại vô cùng cẩn thận, da thịt của những con thú dữ bọn nhỏ không ăn được cũng không sao, bởi vì đều là thần thú cao cấp.
Thế nhưng, tới những hạt hướng dương mà lại keo kiệt như thế, khiến cho một đám nhóc chu mỏ không vừa lòng.
"Các ngươi thì biết gì hả, đây là hạt giống thần lực, một hạt cũng đủ khiến các ngươi cả đêm không ngủ được rồi." Có trưởng bối nói.
Bởi vì, năm xưa Thạch Hạo từng mang thứ này về.
"Hạt giống của Ma Quỳ viên, đây chính là một loại sinh linh mạnh mẽ, hạt giống mà ta mang về thì cây mẹ có tu vi yếu nhất cũng cao hơn các ngươi vô số lần rồi." Thạch Hạo nói.
Tiếp đó hắn suy nghĩ một chút, nói: "Không được, những hạt giống này phải xào nấu thật chín mới được, nếu không lỡ may rơi vãi xuống đất hoặc bụi cỏ nào đó thì sẽ mọc ra Ma Quỳ mất!"
Thạch Hạo sợ sẽ có một vài Ma Quỳ niết bàn, từ trong hạt giống tái hiện ra phân thân mình.
"Bùm bùm!"
Thạch Hạo tự mình động thủ luyện hóa xào nấu, tiếp đó mới phân phát xuống.
Có một vài đứa nhỏ không tin nên một ngụm nuốt sạch, sau đó... chạy loạn khắp thôn, cả người bạo phát thần quang, pháp lực sôi trào, đêm hôm đó tinh thần dồi dào không cách nào hết được.
"Ha ha..." Một nhóm người lớn cười ha hả.
Sau khi trở lại đây thì Thanh Phong vô cùng chấn kinh, nhìn thấy được rất nhiều thần dược cũng như sờ nắm Thiên Thần thụ, tựa như đang mơ vậy.
Hoàn toàn chính xác, đêm hôm đó Thạch thôn vô cùng náo nhiệt, nhiều người say bí tỉ.
Trời vừa sáng thì Thạch Hạo đã mang theo Thanh Phong cũng như Hoàng Kim sư tử rời đi, chuẩn bị đi đào hang ổ Chân Long.
Lần nữa tới đây, Thạch Hạo cầm kiếm thai Đại La trong tay cùng với lấy Hắc Kim đỉnh ngập tràn vết rạn nứt hộ thể, hắn đi trước nhất để dò đường.
Bước qua khe nứt hỗn độn và cả ba tiến vào trong vùng thế giới nhỏ này.
Xoẹt!
Giữa không trung có một vệt ánh kiếm sắc bén hạ xuống, boong. chấn bay Hắc Kim đỉnh trên đỉnh đầu của Thạch Hạo, khiến nó vang lên ong ong không ngừng.
"Chân Long giác!"
Hoàng Kim sư tử hít vào ngụm khí lạnh, đây là một đoạn sừng của Chân Long đang rỉ máu, thế nhưng những giọt huyết châu kia lại bị sấy khô trong hư không và biến mất chẳng còn thấy tăm hơi đâu.
Hiển nhiên, tinh hoa đã mất hết, nếu không chỉ cần một giọt máu của Chân Long trưởng thành đã có thể hủy diệt rất nhiều ngôi sao, cắt đứt ngân hà, uy năng không thể nào tưởng tượng ra được.
Nơi đây quả nhiên rất đáng sợ, vượt qua dự liệu của Thạch Hạo.
"Thanh Phong, đi ra ngoài vết nứt hỗn độn kia chờ ta!" Thạch Hạo phân phó, nơi này quá nguy hiểm, sơ sẩy một cái thì sẽ chết người ngay.
Hắn không muốn Thanh Phong mạo hiểm.
Thanh Phong thoáng do dự thế nhưng nhanh chóng xoay người, bởi vì hắn biết mình ở lại thì cũng chỉ tạo nên cản trở mà thôi.
Chân Long giác hiện ra rất nhiều hình ảnh, bọn họ nhìn thấy được một phần hình ảnh chiến đấu của đệ nhất cường giả trong thái cổ Thập Hung, chúng không ngừng lưu chuyển trong hư không.
Long giác xé rách vũ trụ, thân thể của nó vắt ngang cổ kim, quyết chiến cùng với Vương bất hủ!
"Là bọn họ!"
Ánh mắt của Thạch Hạo trở nên ác liệt, hắn nhìn thấy bóng người của An Lan, còn có binh khí của Du Đà cùng với bảo lô của Xích vương.
Đệ nhất nhân trong Thập Hung đang bị vây công!
Ở nơi đó, một giọt long huyết rơi ra sẽ hủy diệt cả một biển sao trời, cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
"Tiền bối, ta tới đây cũng không phải hại đời sau của ngươi, mà thật lòng muốn giúp chúng nó trưởng thành!" Thạch Hạo nói từ chân tâm mình.
Sừng gãy kia rạn nứt như muốn hủy diệt, lúc này nó hạ xuống và vẫn như trước phát sinh một vài ánh sáng yếu ớt lao về phía Thạch Hạo.
Rất nhanh, bên người của Thạch Hạo có bóng mờ của Chiến kỳ thiết huyết lao ra, đó chính là khí tức của tấm vải quấn Tiên vương vẫn luôn lưu giữ trên người hắn và giờ xuất hiện.
Khi nhìn thấy tình cảnh này thì sừng gãy vẫn di chuyển, mặc cho thứ này lao tớii.
Hoàng Kim sư tử sợ hãi, nó biết, nếu không phải Thạch Hạo nằm về trận doanh cửu Thiên và được chiếc long giác này cảm ứng được, thì chắc chắn sẽ có chuyện vô cùng nguy hiểm xảy ra ngay tại nơi này.
Răng rắc!'
Trong hư không hiện lên một vách đá ngập tràn vết rạn chìm nổi trong hỗn độn, thế nhưng vẫn có thể đọc được một vài chữ tiên văn cổ đại bên trên.
Sau khi đọc kỹ thì Thạch Hạo thầm than, là dõng dõi Chân Long đang cảm thấy cô tịch.
Đời sau của nó bị ấm hại, trứng rồng vẫn còn đó thế nhưng chưa chắc đã ấp ra được, có thể sẽ trở thành tử thai.
Thời khắc này, Thạch Hạo ngập tràn sát ý với dị vực, thủ đoạn của những tên kia quá tàn độc, muốn nhổ cỏ tận gốc mà.
Ví như Thiên Giác nghĩ, dòng dõi của chúng cũng như thế này, bị giết sạch sẽ, tiểu Thiên Giác nghĩ cũng gặp phải ám hại, là do ba của nó có pháp lực ngút trời, dùng cái giá cực kỳ to lớn mới có thể cứu sống được nó và phong ấn ở trong cung điện dưới lòng đất.
Trên thực tế, còn có một vài đời sau của Chân Tiên cũng đều gặp phải hãm hại như vầy, vạn bất đắc dĩ nên mới bị phong ấn trong hỗn độn, bố trí trận pháp nghịch thiên và kích hoạt sinh mệnh hoạt tính của chúng nó, hi vọng vô tận năm tháng sau này chúng sẽ lần nữa xuất thế.
Lúc Thiên Giác nghĩ xuất hiện trên đời thì Thạch Hạo cũng đã hiểu được, rất nhiều nhân vật Tiên đạo đã hoàn toàn tuyệt hậu, dù cho có đời sau cá biệt sống sót thì năng lực cũng sẽ bị giảm mạnh.
Chỉ có một vài sinh linh, cá biệt như phụ thân của Thiên Giác nghĩ đầy nghịch thiên thì mới trong năm tháng dài đằng đẵng chữa khỏi cho nó.
"Phong ấn trong hỗn độn trăm vạn năm, ngàn vạn năm, cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ." Thạch Hạo thở dài.
Không biết, những quả trứng Chân Long này có thể ấp ra được con tiểu Long nào không, thực lực liệu sẽ có giảm xuống nhiều hay không?
"Thủ đoạn của Chân Long rất nghịch thiên, ta nghĩ chắc chắn nó có thể bảo vệ một hoặc hai người đời sau của mình xuất thế." Hoàng Kim sư tử nói.
Thạch Hạo gật gật đầu đi về phía dốc đá, phá tan hỗn độn và đăng lâm lên trên, đứng ở gần ổ rồng.
Ầm!
Đột nhiên, cảnh tượng to lớn hùng vĩ hiện lên, Chân Long vẫy đuôi đánh nứt vũ trụ, xé rách cả đại thế giới cổ xưa.
"Bảo thuật?"
"HÌnh ảnh chiến đấu của ngày xưa?"
Phía trước ổ rồng có những hình ảnh chém giết đầy tàn khốc, đó là những vết tích chấn kinh cả Thạch Hạo lẫn Hoàng Kim sư tử.
Đó là cuộc chiến của Chân Long, cũng không phải chém giết chỉ với một vị Vương Bất hủ, máu tươi nhiễm tinh không, chấn động cổ kim, không hổ là đệ nhất hung xưa kia, pháp lực cái thế, quá mạnh mẽ.
Bịch, An Lan bị một đuôi chân long quét trúng và cánh tay bẻ gãy, boong, binh khí của Du Đà bị vuốt rồng vồ gãy một đoạn!
Ầm ầm!
Hàng loạt ngôi sao nổ tung, hào quang óng ánh đốt cháy cả cổ kim!
Máu chân long đang vương xuống, mỗi một giọt đều như đảo ngược dòng sông thời gian, từ bên trong dòng sông mênh mông ấy keye gọi ra thần binh lợi khí, thần uy tuyệt thế.
← Ch. 1746 | Ch. 1748 → |