Vay nóng Tima

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1748

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1748: Bưng cả ổ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Shopee


Một con chân long đang bồng bềnh chiến đấu với Vương Bất hủ, đây là dấu vết, là cảnh tượng của ngày xưa được tái hiện lại!

Cuối cùng, cảnh tượng biến mất và hóa thành từng luồng long khí lượn lờ xung quanh hang ổ bên trên vách đá kia, tựa như là chân long đang gào thét vậy.

Nó đang bảo vệ hang ổ này và cách đó không xa, chiếc sừng gãy đang chảy máu kia cũng đang lao tới gần ổ rồng này.

Hoàng Kim sư tử nuốt từng ngụm nước bọt thế nhưng cũng không dám manh động, nếu như nó nuốt chửng những quả trứng rồng kia thì không khéo Thạch Hạo bóp chết tươi nó ngay.

Nó nhìn ra được, Thạch Hạo cũng không phải vì trộm trứng mà là muốn bảo vệ những quả trứng chân long nơi này.

"Ầm ầm ầm!"

Bên trong tổ tựa như tổ chim này đang có một quả trưng lắc lư không ngừng tựa như rất căng thẳng, chính là quả trứng rồng mà nguyên thần của Cát Cô tiến vào trong.

"Chớ có căng thẳng, ta không có ác ý, chỉ là tới tham quan chút mà thôi." Thạch Hạo lên tiếng, hắn sợ nó sẽ phá nát vỏ trứng lao ra ngoài.

Bởi vì hắn biết, những quả trứng này đã xảy ra vấn đề và được niêm phong ở đây hơn mấy trăm vạn năm rồi, vẫn không ngừng được long khí tẩm bổ nên chưa thể xuất thế được.

"Tên ác ôn này, lại dám theo dõi ta tới nơi này." Bên trong một quả trứng truyền ra lời trách móc, chính là Cát Cô.

"Đã nói rồi, ta không hề có ác ý, nếu như muốn đối phó ngươi thì sớm đã ra tay rồi." Thạch Hạo giải thích.

"Ta không tin." Quả trứng này rất lo lắng nên không ngừng lăn trong trong tổ như muốn tránh thoát ra ngoài.

"Còn nói bậy bạ nữa thì ta một ngụm nuốt chửng luôn chừ!" Hoàng Kim sư tử nhe răng, rất biết phối hợp nên hăm dọa.

"Chỉ là một con sư tử ngu xuẩn mà thôi, nếu như ta xuất thế thì một hơi có thể ăn cả trăm con sư tử như ngươi." Cát Cô mang theo giọng nói của trẻ nhỏ đáp trả.

"Đừng có cản ta, ta nhất định phải làm thịt nó!" Hoàng Kim sư tử bực tức nói.

Kết quả, Thạch Hạo vung tát đập cho một trận, không cho nó manh động, vào lúc này long khí ngập tràn và nửa đoạn sừng gãy đang bồng bềnh lên.

Hoàng Kim sư tử thấy thế thì không thể không lùi lại, nó vẫn sợ chiếc sừng rồng này.

Sừng của chân long, dù gì cũng là binh khí thần thánh có thể cắt lìa vũ trụ, mặc cho hiện tại đã rạn nứt gãy vỡ và tinh hoa gần như đã trôi hết, thế nhưng cũng không phải cảnh giới như nó có thể chịu đựng được.

"Trên mặt núi kia là..." Thạch Hạo cúi đầu nhìn về một ít cây cỏ trên vách núi, có một vài gốc màu đỏ thẫm, màu tím, màu xanh, đều rất đặc biệt.

Những cây cỏ này lấp lánh thì không nói làm gì, thế nhưng lại còn có vảy với các hình dáng kỳ dị làm người khác không tài nào tin được, cỏ cũng có vảy à?

"Long Lân thảo!"

Đây là một loại cỏ kỳ lạ và có công hiệu khó mà tin được, tương truyền nó chỉ sinh trưởng ở những nơi gần tổ rồng, là bảo vật vô giá.

"Nhiều như thế luôn!" Hoàng Kim sư tử giật mình.

Dù luyện loại dược gì chỉ cần thêm một ít Long Lân thảo cũng sẽ tăng dược tính lên một đoạn dài, nghe nói loại cỏ này quanh năm suốt tháng tắm sửa trong long khí nên có sức mạnh của chân long.

Đặc biệt, nó có thể giúp người trúc cơ, có thể cường gân tráng cốt, cải thiện thể chất vô cùng tốt.

Thạch Hạo nhẩm đếm thì ít nhất cũng được năm chục gốc, thật sự là kinh người, dù chỉ cần ngắt lấy một cây đưa lên cửu Thiên cũng sẽ đẩy cái giá lên tận trời.

"Tu luyện bí thuật Chân Long và ăn vào cỏ này, hiệu quả sẽ làm ít mà được nhiều." Hoàng Kim sư tử nói.

Nó tập trung vào ba quả trứng rồng kia, con ngươi xoay chuyển nóng bỏng, nó đang suy đoán khả năng Thạch Hạo đánh chủ ý lên bảo thuật Chân Long, nó cũng muốn thứ này.

Dưới ánh mắt của nó, bí pháp của đệ nhất cường giả trong Thập hung, ai mà không thèm chứ?

"Xin hay đối xử tử tế với đứa con của ta."

Đúng lúc này thì truyền tới một tiếng thở dài, có một luồng thanh âm vô cùng suy yếu vang lên, tiếp đó là chiếc sừng rộng nứt thành hai đoạn rớt xuống mặt đất.

Thứ này vốn là một đoạn sừng gãy, hiện giờ lại gãy thêm đoạn nữa.

Thạch Hạo hoảng sợ, đây là âm thanh của Chân Long ư?

Hoàng Kim sư tử thì càng sợ hãi hơn, không tự chủ thụt lùi vài bước thiếu chút nữa đã rời khỏi vách đá, vẻ mặt của nó không được tự nhiên cho lắm.

Kỳ quái nhất chính là, quả trứng kia không có phản ứng gì tựa như không nghe thấy, âm thanh kia chỉ nhằm và Thạch Hạo cùng Hoàng Kim sư tử.

"Ầm ầm!"

Bên trong hỗn độn có một vách đá lơ lửng hạ xuống, Thạch Hạo nhìn thấy được càng nhiều chữ viết hơn, đều là chữ viết Tiên cổ.

"Nó nhận ra ta." Thạch Hạo thở dài.

Bên trong chiếc sừng rồng kia có một dấu vết bị đánh tan, đó là của Chân Long và từ trên người của Thạch Hạo nó phát hiện ra được khí tức của Chiến kỳ thiết huyết, cũng nhận biết được một vài lai lịch của Thạch Hạo.

Ví như, hắn đạt được sự tán thành của Chiến kỳ thiết huyết, tỷ như hắn đạt được truyền thừa của Côn bằng, những thứ này nói rõ hắn không phải là địch.

"Xoẹt!"

Chớp mắt cuối cùng, nơi đây hừng hực ánh sáng và một khối cốt bay lên, trắng tinh như ngọc, trong suốt như gương, rọi sáng ra hàng vạn tia ánh sáng.

Thời khắc này, Thạch Hạo cùng với Hoàng Kim sư tử đều rùng mình, phát hiện cả hai tựa như trở nên trong suốt, toàn thân từ trên xuống dưới đều bị chiếu rọi thông suốt.

"Long Cốt kính ư?!"

Chân long chết đi và lưu lại đạo cốt tựa như là bảo kính, thực ra cũng giống nhưu xá lợi tử của dòng dõi Cổ tăng, đều có công dụng kỳ dị.

Nó chiếu rọi toàn bộ bí mật của Thạch Hạo cùng Hoàng Kim sư tử, sau khi nhận biết được gì đó thì có tiếng thở dài truyền ra, đó chính là sự yên tâm của vết tích chân long kia.

Nó hoàn toàn tán thánh Thạch Hạo.

Rất nhanh thì Thạch Hạo đã biết xảy ra chuyện gì, bởi vì vệt vết tích kia chưa từng giấu giếm mà rất thẳng thắn, cần phải trông nom cho tiểu Chân Long thật tốt.

"Ta đang đề phòng một tên đại địch, cho rằng hắn sẽ trở về, thế nhưng vẫn chưa hề xuất hiện, xem ra khả năng đã chết rồi."

Tiếp đó, vệt vết tích ấy phát sáng chiếu rọi lên trên vách đá lơ lửng trong hỗn độn kia, và càng nhiều văn tự xuất hiện hơn nữa.

Thạch Hạo đọc kỹ lưỡng và liền hiểu nơi này.

Ba quả trứng rồng, có hai quả đã thành trứng ung và chỉ có một quả còn sống, thế nhưng lại xảy ra một vài vấn đề, tẩm bổ trong vô tận năm tháng thế nhưng nó không thể nào xuất thế được.

Cát Cô chỉ có thể xuất khiếu nguyên thần rời khỏi nơi này, còn thân rồng kia từ nhiều năm trước hắn bám bên trên thân thể một con độc mãng và mượn nhờ thân thể này để tu hành, tiến hóa tới một bước kia.

Thạch Hạo kinh ngạc, con tiểu long này không hề đơn giản chút nào, chưa từng xuất thế nhưng lại có thể trấn áp một con ác thú và mượn nhờ thân thể để tu hành tới một bước kia.

Văn tự do Chân Long lưu lại rất rõ ràng, có một vài biện pháp để tẩm bổ cho những thiếu hụt bẩm sinh của Cát Cô, nhờ Thạch Hạo giúp đỡ.

"Mài nhỏ sừng rồng này rồi rắc lên vỏ trứng cũng như kết hợp với một vài thần dược, còn cần phải có Long Lân thảo, Cửu Chuyển Hoàng Dương thảo các loại nữa."

Thạch Hạo đau hết cả đầu, những thứ trước còn có thể tìm được, thế nhưng cần phải có Cửu Chuyển Hoàn Dương thảo, loại nghịch thiên này thì biết tìm đâu chứ?

Nếu như không có thì tiểu Chân Long vẫn có thể xuất thế được, thế nhưng sẽ ẩn chứa một ít bất lợi vốn có và cũng không phải là không có biện pháp giải quyết, chỉ cần sau này đạo hạnh tinh tiến thì nó sẽ hồi phục lại như cũ.

Thạch Hạo đọc kỹ và ghi nhớ hết toàn bộ chữ viết bên trên.

Kẻ địch kia không tới và sừng rồng đã tiêu hao gần như đã cạn, tinh huyết đều đã nhỏ lên trên ba quả trứng kia, đã khô cạn cả rồi.

Hiện giờ, cần phải mài nhỏ sừng rồng này để cho con tiểu Chân Long kia sử dụng.

Thạch Hạo thở dài một tiếng, nói; "Cát Cô, ba mẹ ngươi giao ngươi cho ta, đi thôi, ta dẫn ngươi rời đi."

"Ngươi là một tên ác ôn lừa gạt!" Quả trứng rồng kia giãy giụa.

"Chớ có lộn xộn, hiện tại còn chưa phải là lúc xuất thế." Thạch Hạo nói.

"Vù vù!"

Đoạn sừng rồng gãy vỡ kia run lên và phát ra một luồng ánh sáng bay vào trong trứng rồng, Cát Cô bình tĩnh lại và chợt khóc lớn.

Hiển nhiên, trước khi vết tích cuối cùng của chân long tiêu tán thì đã căn dặn nó.

"Đi thôi, nơi này không thể ở lại được nữa, vết nứt hỗn độn đang bất ổn, hơn nửa sẽ đổ nát thôi." Thạch Hạo nói, mất đi vết tích chân long thì nơi này sẽ bị hủy diệt.

Quả trứng Chân Long yên lặng, Cát Cô ngập tràn mất mát, không có bất kỳ thanh âm gì.

Thạch Hạo rất muốn xơi ba tấc đất ở nơi này lên, mang hết toàn bộ những thứ có liên quan với chân long về, một chút cũng không đê lại.

Nhưng khiến hắn mừng rỡ chính là, ngoại trừ Long Lân thảo ra thì nơi đây còn có vài cây thần thảo không biết tên, tất cả đều mọc ở gần tổ rồng này nên chắc chắn không phải là vật phàm.

"Hu hu..."

Cuối cùng, Cát Cô gào khóc, mang theo lòng không nỡ rời đi nơi đây.

Thạch Hạo không chút do dự nhấc bổng cả tổ rồng, nâng cả ba viên trứng rời đi.

Sau khi hội hợp với Thanh Phong thì Hoàng Kim sư tử hóa thành cuồng phong lao vút trên bầu trời, chở lấy đám Thạch Hạo nhanh chóng chạy về Thạch thôn.

"Móc ra cả một tổ trứng Chân Long, ta không có nằm mơ chứ?" Thanh Phong cảm thấy ngất ngây, cảm giác này chẳng hề chân thực chút nào.

Sau khi trở lại thì khoe hết cả thôn.

"Tiểu Hạo, đây là quả trứng chim gì mà lớn thế, nếu như hấp lên hoặc là ấp nở, chắc chắn sẽ có vài con chim con à?" Thạch Lâm Hổ hỏi.

Hắn chính là đầu lĩnh của đội ngũ săn bắn ngày xưa, hiện giờ đã từ chức giao cho đám người Đại Tráng, mỗi ngày rất nhàn nhã, chỉ mỗi buối sáng sẽ phụ trách giáo dục dạy dỗ bọn nhỏ tu luyện mà thôi.

"Thúc, thứ này không ăn được, là trứng rồng đó." Thanh Phong thần bí nói, khó nén được hưng phấn.

"Có ý gì thế hả?" Đừng nói là Thạch Lâm Hổ, ngay cả những người đứng ở phía xa cũng kinh động liếc mắt nhìn lại.

"Là trứng rồng đó, lần này dù con cũng không tin luôn mà." Thạch Hạo gật đầu.

Ầm, một đám nhóc lao về trước, nếu không phải Thạch Hạo giữ lại thì phỏng chừng đám nhóc này sẽ nhảy hết vào tổ rồng, ai cũng rất hiếu kỳ.

Dù cho là đám trẻ nhỏ trở về từ Biên hoang cũng giật mình vây quanh.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2015)