← Ch.1762 | Ch.1764 → |
Bắc hải, sóng biển cuộn trào, màu nước không phải là xanh nước biển mà đen xì như mực vậy.
Đây là điểm đặc biệt của Bắc hải, đại dương mênh mông, màu mực vô tận.
Thạch Hạo đạp sóng tiến tới, khi đi trên con đường biển dẫn tới hải ngoại này khiến hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện của trước kia, từng cùng Vân Hi ra biển và cũng từng chiến đấu với người của Hải tộc, nơi đây cũng là lần đầu tiên quen biết với Ma nữ.
Những đối thủ đã từng, có một số người vĩnh viễn nằm lại trong biển sâu và cũng có một số người đi lên thượng giới.
Đời sau Hải thần là Mạc Thương, Hàn Thiên của Hỏa Viên Ngu tộc, đây là hai thiếu niên mạnh mẽ nhất trong biển này, ngày đó từng chém giết đầy kịch liệt với Thạch Hạo.
"Không biết những người kia giờ ra sao rồi." Thạch Hạo lắc đầu cảm thán, một vài đối thủ, một ít cố nhân, cùng với sự trôi qua của năm tháng thì đã rất khó để gặp lại.
Muốn tới được tổ Côn Bằng cũng không phải dễ dàng chút nào, năm đó hắn đã trải qua rất nhiều nguy hiểm thì mới tới được.
Bởi vì, tổ Côn Bằng cũng không phải dễ dàng hiển hiện ra, được ẩn giấu nơi sâu ở Bắc hải này, nói chính xác hơn là được giấu ở trong tiểu thế giới đầy kỳ dị.
Hiện giờ tu vi của Thạch Hạo đã vượt qua trước kia, dù cho nói là người kém cỏi nhất trong hàng ngũ Chí Tôn cũng không quá đáng.
Cho nên, hắn cũng không có bị ngăn cản đường tiến, sau nhiều ngày rong rủi bên trong Bắc hải thì hắn đã phát hiện được manh mói, mạnh mẽ phá tan hư không và tiến vào hải vực thần bí kia.
Thuyền cổ khô lâu phiêu bạt tựa như u linh lướt ngang.
Đây chỉ là dị cảnh trên đường mà bản thân hắn nhìn thấy, có những chiếc thuyền quỷ được lưu lại từ thời thượng cổ, cũng có những trận pháp sinh ra ảo giác, còn có cả anh linh bất diệt hiện lên nữa.
Thạch Hạo không có để ý tới những thứ này, tới cảnh giới như hắn thì yêu ma quỷ quái gì hiện lên trước mắt cũng không tạo nên sóng gió gì cả.
Thuyền giấy, dọc theo con đường này cũng chẳng thấy tăm tích đâu cả!
Đa số thuyền cổ khô lâu lúc này cũng chẳng có gì thay đổi so với trước kia.
Năm đó, bên trên chiếc thuyền giấy nhuốm máu có ghi một hàng chữ, quả thật dù cho lúc này Thạch Hạo cũng khó lòng mà quên được.
"Chỉ còn sót lại mình ta..."
Dòng chữ bay bổng xinh đẹp được viết bởi bàn tay xinh đẹp của một cô gái, tựa như mang theo thất vọng cùng với cô tịch khiến lòng người run sợ, nỗi lòng bị khuấy động.
Dọc theo con đường này, Thạch Hạo không có thấy chiếc thuyền giấy nào cả.
Hắn vừa đi vừa nghỉ, từ vùng biển này tới vùng biển khác, gặp biển màu đen và cũng có biển màu vàng, sở dĩ có những chuyển biến này cũng là do tiểu thế giới này gây nên.
Cuối cùng, Thạch Hạo đã tiếp cận được tổ Côn Bằng.
Với người khác thì rất khó, gần như không thể, nhưng hắn lại tìm được.
Tổ Côn Bằng, ở thời kỳ này đáng lẽ phải ẩn núp không xuất thế mới đúng, nhưng lúc này hắn một đường tiến tới và thật sự đã tới phụ cận rồi.
Một dốc đá rất lớn cắm sừng sững trong biển.
Bên trên vách đá có một tổ Côn Bằng khổng lồ không ngừng lan tỏa khí hỗn độn, đó chính là mục tiêu, nhiều năm trôi qua và giờ Thạch Hạo đã trở lại chốn cũ.
"Lại tới đây nữa." Thạch Hạo thở dài.
Hắn bậc nhảy bước lên vách núi, hoàn toàn khác biệt với những hòn đảo trên biển.
Tổ Côn Bằng tương tự như tổ chim chỉ có điều to lớn hơn vô số lần, đây chính là nơi trú ẩn của một trong Thập hung!
Dòng sông kia đâu? Thạch Hạo đang tìm kiếm, ở bên cạnh tổ Côn Bằng từng có một dòng sông cùng với một cánh cửa, từ bên trong có linh dịch chảy ra ngoài và chiếc thuyền giấy màu đen cũng chính từ bên trong bồng bềnh ra.
Tuy rằng nó gần như khô cạn thế nhưng dù sao cũng là một con đường rất thần bí!
Thạch Hạo lộ ra nét mừng đồng thời trong lòng chợt lạnh tanh, sẽ đi vào ư? Năm đó hắn không cách nào tiến vào được bên trong cánh cửa kia.
Ngóng nhìn trong chốc lát thì sự chú ý của Thạch Hạo lại chuyển dời về phía tổ Côn Bằng.
"Ta lại tới nữa rồi." Thạch Hạo thầm than, nơi này có ý nghĩa phi phàm với hắn, năm xưa bởi vì đã đạt được bảo thuật Côn Bằng ở nơi đây cho nên hắn mới có thể quật khởi được.
Hạ giới này, không phải đang trong thời đại mạt pháp nhưng cũng gần như vậy, có thể tìm được bảo thuật Côn Bằng đã là một vận may cực kỳ lớn rồi.
Ngày xưa ở ngay trên vùng biển này đã diễn ra cuộc chiến kinh thiên, hàng loạt sinh linh có trên mặt đất, có bá chủ trong biển, tất cả đều lại đây chém giết, tất cả tựa như ngày hôm qua vậy.
"Côn Bằng, được mai táng ở đây."
Thạch Hạo lẩm bẩm, tiếp đó trong lòng hắn chợt nhảy lên, năm xưa không thể nào nhìn thấy được hài cốt của Côn Bằng, ai cũng nói nó đã chết rồi, vậy chân tướng sẽ là như vậy?
Tiếp đó thì hắn bắt gặp được huyết trì khô cạn do Côn Bằng lưu lại, nơi đó có lông chim cũng như máu đọng, chính nơi này hắn đã đạt được truyền thừa.
"Hiện giờ, xung quanh tổ này vẫn còn đang áp chế tu vi của người ngoài tới, bất luận là người phương nào xông tới cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng nhất định." Thạch Hạo tự nói, cũng không khác trước kia là mấy.
Nhưng, hiện tại dù sao tu vi của Thạch Hạo cũng quá mạnh mẽ, từ Chí Tôn trở xuống hắn đã vô địch cho nên cũng không lo lắng gì cả.
Con đường mà hắn đi tới là Lấy thân làm chủng, lại có tu luyện hàng loạt đại pháp, tuy rằng nơi này áp chế đạo hạnh của hắn cực kỳ mạnh thế nhưng cũng không như trước kia sẽ áp chế tới mức thấp nhất.
Tiếc cho cường giả một đời, vốn là một trong Thập hung có tiếng tăm lừng lẫy nhưng lại chết ở hạ giới này, lưu lại vết tích ở đây.
Thạch Hạo lách người tiến vào trong tổ Côn Bằng, mạnh mẽ đánh ra một lối đi để tiến vào bên trong.
Đây là một tiểu thế giới rất bao la và vô cùng to lớn, hoàn toàn khác với chiếc tổ nhìn thấy bên ngoài.
Bên trong cũng không phải hình thức như tổ chim mà là những không gian đầy tinh xảo, Thạch Hạo xông về trước, không hề dừng lại chút nào.
Hắn bắt gặp linh dược, thần liệu... không ít trên đường đi.
Tiếp đó, hắn lại tiến vào địa quật ngày xưa, dù cho đã sụp đổ thế nhưng vẫn tìm được tòa huyết trì khô cạn, hắn yên lặng nhắm mắt thể ngộ.
"Côn Bằng đã chết thật rồi." Hắn thở nhẹ một hơi và đưa ra phán đoán này.
Đương nhiên Thạch Hạo cũng không có dừng lại, bởi vì hắn cho rằng năm xưa bản thân mình chưa tìm hiểu triệt để cũng như rõ ràng về tổ chim này, luôn cảm giác còn có thứ gì đó được lưu lại.
"Những binh khí kia đâu rồi?" Thạch Hạo tìm kiếm, thanh đại kích Thiên hoang của Côn Bằng tuy rằng đã vỡ nát thế nhưng lại rất bất phàm, năm xưa đã vụt bay đi chứ không có bị hắn bắt được.
"Ồ?"
Sau đó không lâu thì Thạch Hạo mở ra một mật thất, bên trong tựa như là một tiểu thế giới khác rất bao la và cũng rất sâu lắng, khí hỗn độn lập tức phả vào mặt.
Ít nhất, năm xưa hắn đã bỏ qua nơi này, không có bắt gặp.
Rất nhanh sau đó hắn giật nảy mình vì cảm nhận được khí tức kỳ dị nào đó, tựa như có Côn Bằng đang sinh sống ở đây, hắn tu luyện bảo thuật của bộ tộc này nên sinh ra cảm ứng cực kỳ mãnh liệt.
Thạch Hạo không có lùi bước tiếp tục tiến vào trong tiểu thế giới của mật thất này, hắn nhìn thấy được vài quả trứng nằm bên trên nền đất đá lạnh lẽo và cứng rắn này chứ không phải một nơi mềm mại gì cả.
Trứng màu vàng, rất lớn và cũng rất khiếp người, bên trên lớp vỏ có những vằn đen, hoàn toàn chính xác, Thạch Hạo cho rằng đây chính là trứng Côn Bằng.
Thạch Hạo khiếp sợ, nào ngờ tới sẽ có phát hiện kinh người như vầy chứ, hắn nhanh chóng lại gần và đánh giá hồi lâu thì thở dài.
Những quả trứng này không bị đâm thủng thì cũng bị dập nát, đã hư hại cả rồi, tuy rằng có khí hỗn độn lượn lờ thế nhưng sớm chẳng còn sinh cơ gì.
Sau khi Thạch Hạo kiểm tra thì tin rằng những quả trứng Côn Bằng vô giá này đã bị hủy, nếu không giá trị vô lượng.
Không cần nghĩ nhiều thì Thạch Hạo cũng biết, sự chuyện ngày xưa rất khốc liệt, Côn Bằng con chưa xuất thế thì đã gặp phải loại giết chóc này rồi.
Cũng không phải lần đầu tiên hắn bắt gặp được cảnh tượng này, ví như Xích Long trước đây không lâu, chỉ có mỗi mình nó sống sót còn anh chị em của nó vĩnh viễn không thể ấp nở được.
Còn có tiểu Thiên Giác nghĩ trên cửu Thiên nữa, cũng từng bị cừu địch kích trọng thương và được phụ thân mình phong ấn trong hỗn độn, dùng thủ đoạn thông tiên để tẩm bổ thì mới có thể lần nữa sinh ra sinh cơ.
Năm đó, vì nhổ cỏ tận gốc nên dòng dõi của một ít Chân Tiên đã bị ép hại, tình hình khá là nghiêm trọng.
Vạn bất đắc dĩ nên có một số trứng được phong ấn vào trong hỗn độn, dùng thiên tài địa bảo tẩm bổ, ba mẹ của chúng hi vọng sẽ có một ngày những quả trứng này có thể phục hồi lại như cũ và ấp nở thành.
"Côn Bằng con thật đáng thương."
Thạch Hạo nghĩ tới những thứ này, sinh linh Bất diệt từng bị phong ấn ở dưới Ngũ Hành sơn, quá nửa chính là Côn Bằng con may mắn còn sống duy nhất.
Thế nhưng, nguyên khí của nó hẳn đã đại thương, bản thân có vấn đề, thành ra sớm đã có lời đồn rằng, nó từng bị phong ấn trăm vạn nam trong hỗn độn, đó đã đủ chứng minh tất cả rồi.
Nhưng, Côn Bằng con còn sống duy nhất kia cũng chẳng hề đơn giản gì, không biết vì sao lại có thể nắm giữ Bất tử thân, cũng không biết đã ăn phải vật chất nào đó hay là do pháp môn của nó quá kỳ lạ nữa.
Thạch Hạo tìm kiếm ở đây một phen thì chợt thấy ít chữ viết, đại thể nói rằng quá bi thảm khi những quả trứng Côn Bằng này bị hủy đi, làm người khác chỉ biết thở dài tiếc nuối.
"Côn Bằng, một trong Thập hung lại có giới tính là nữ!"
Thạch Hạo ngạc nhiên, bởi vì sau đó hắn lại phát hiện thêm một vài lời liên quan tới bí mật này.
Trong tiềm thức hắn vẫn luôn nghĩ Côn Bằng thuộc Thập hung phải là nam, ấy vậy kết quả lại hoàn toàn trái ngược.
"Khó trách." Thạch Hạo nghĩ tới Côn Bằng con còn sống duy nhất kia, từng nói qua, hắn mồ côi từ trong bụng mẹ.
Lúc đó hắn cảm thấy rất kỳ quái, từ đầu kỷ nguyên thì Côn Bằng đã xuất hiện rồi, vậy hắn làm sao lại là mồ côi từ trong bụng mẹ chứ? Thì ra con Côn Bằng từng xuất hiện kia chính là một trong Thập hung và cũng là mẹ của hắn.
Thạch Hạo tiếp tục lục soát tổ Côn Bằng thì lại phát hiện thêm một mật địa khác.
Đó là một hang đá mịt mờ tiên khí đồng thời cũng có một loại khí tức thê lương nào đó hòa lẫn vào nhau, vừa thần thánh nhưng lại khiến người khác không rét mà run, vô cùng kỳ dị.
Thạch Hạo đi vào trong hang đá thì cả thân thể nhanh chóng cứng đờ, bởi vì hắn cảm nhận được gợn sóng của Chiết Tiên chú.
Rất nhanh sau đó hắn nhìn thấy được một chút xương vỡ bên trong hang đá này, không nhiều lắm chỉ tầm hơn chục đoạn xương mà thôi, còn những đoạn xương khác đều đã bị ăn mòn sạch sẽ rồi.
"Năm đó Côn bằng đã trúng phải Chiết Tiên chú!"
Thạch Hạo nhíu mày, dần dần hiểu rõ nguyên nhân cái chết của nó.
Cuộc đại chiến Tiên cổ trước kia thì Côn Bằng gần như đã bỏ mạng, kéo lấy thân thể trọng thương sống tới kỷ nguyên này, tuy rằng sắp giải thể thế nhưng cũng gắng gượng được.
Vào thời kỳ già nua thì Côn Bằng không cách nào áp chế nổi Chiết Tiên chú nữa, đồng thời vết thương cũ ở cuộc đại chiến Tiên cổ phát tác nên dẫn tới bị tiêu diệt ở nơi này!
Đáng tiếc, đáng tiếc! Thạch Hạo còn có thể nói gì nữa chứ?
Tiếp đó, hắn tìm khắp tổ Côn bằng thế nhưng cũng không tìm được bí mật nào nữa, bởi vì những thứ tốt cũng chẳng còn đâu, ví như đại kích Thiên hoang tuy rằng đã bị bẻ gãy nhưng đã thông linh nên sớm bay đi rồi.
Cuộc tìm hiểu tổ Côn Bằng này chẳng có chút bất ngờ nào cả, hoàn toàn khác xa những gì có thể xảy ra như trong tưởng tượng của Thạch Hạo.
Cuối cùng, Thạch Hạo bước từ trong tổ Côn Bằng ra rồi dọc theo dòng sông linh lực tiến tới trước một cánh cửa ánh sáng.
Nơi này có một đoạn cành cây của Thế Giới thụ, hình ảnh này rất là kinh người, nó chắn ngang dòng sông và vừa khóe che đi cánh cửa ánh sáng nơi đó.
Dòng sông linh lực chảy từ bên trong cánh cửa ánh sáng ra ngoài sớm đã khô cạn, là từ một thế giới khác chảy tới đây.
"Còn chiếc thuyền giấy hờ hững trôi ra nữa đâu không thấy?" Thạch Hạo đợi rất lâu nhưng không thấy động tĩnh gì cả.
Hắn quyết định ngược sông tiến vào, xem rõ bên trong là thứ gì.
← Ch. 1762 | Ch. 1764 → |