Vay nóng Tima

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1764

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1764: Thế giới bị ngưng kết
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Shopee


Quyết định này sẽ rất mạo hiểm thế nhưng hắn không muốn bỏ qua cơ hội này, luôn cảm thấy bên trong cánh cửa ánh sáng này có bí mật nào đó vô cùng trọng yếu, hấp dẫn thu hút hắn phải đi vào.

Thạch Hạo hít sâu một hơi rồi đi về trước, đặt chân lên trên dòng linh dịch và từ từ chậm rãi bước đi về phía cánh cửa kia.

Nếu như trước kia thì hắn sẽ không có thực lực này, sẽ bị tràng vực được hình thành xung quanh cánh cửa ánh sáng này nghiền nát, thế nhưng hôm nay hắn đã đặt được nửa chân vào cánh cửa này rồi.

Cành cây Thế Giới thụ nằm ở nơi đó, rất là dễ thấy, đương nhiên Thạch Hạo sẽ không khiêm nhường gì, đưa tay đẩy cành cây này ra.

Có một phần cành cây bị phá hủy, thứ này được mệnh danh là vạn kiếp bất hủ, vĩnh viễn bất hoại thế mà còn bị hủy đi non nửa khiến Thạch Hạo đau lòng không thôi.

Đã trải qua những chuyện gì? Cành cây Thế Giới thụ mà cũng bị mục nát như vầy, thật sự làm người sợ hãi.

Thế Giới thụ, chính là cổ thụ vô thượng từ khi khai thiên tích địa, lúc đại thế giới hoàn chỉnh được mở ra thì sẽ có một cây như vầy, hiện giờ lại bị phá hủy.

Thạch Hạo thở dài, tới lúc này hắn đã có thể vững tin, hơn phân nửa Thế Giới thụ của giới này đã bị hủy ở nơi này.

Không cần nghĩ nhiều, Thế Giới thụ đã bị người phá hủy ngay cả gốc lẫn rễ trong cuộc chiến Tiên cổ kia, hoàn toàn giết chết, một phần tàn cây còn sót lại cũng đã bị hủy ở thời kỳ đầu kỷ nguyên này.

"Thứ tốt nha." Thạch Hạo thu hồi cành cây tàn khuyết này, rất cẩn thận và cũng rất trịnh trọng.

Đáng tiếc chính là, tinh túy vô thượng của năm đó, tinh hoa ẩn chứa bên trong đã trôi đi sạch sẽ, hiện giờ còn sót lại chỉ là từng tia nhỏ mà thôi, nếu không vật này sẽ có giá trị kinh người.

Áp lực nặng nề tựa như muốn nghiền nát thần hồn của người tiến tới, hơn nửa người Thạch Hạo đã tiến vào trong cánh cửa ánh sáng này.

"Ư!"

Hắn hít vào ngụm khí lạnh, lẽ nào chỉ có nguyên thần mới có thể tiến vào còn thân thể thì không? Cơ thể như muốn rạn nứt, dù cho hắn tu Bất Diệt kinh cũng khó lòng chịu đựng nổi.

Xoẹt!

Nhưng, khi hắn đưa thần hồn tới thăm dò thì cũng đau đớn không thôi, có ánh sáng hạ xuống tựa như là thiên đao chém tới hòng đánh nát nguyên thần của hắn.

"Nơi này..." Thạch Hạo lắc lư thiếu chút nữa ngã nhào ngay trước lối vào của cánh cửa ánh sáng này.

Cuối cùng hắn hít sâu một hơi, thần hồn trở lại vị trí cũ và lần nữa cất bước, thân và hồn cùng nhau tiến vào, muốn xâm nhập vào bên kia của cánh cửa ánh sáng.

Cảm giác đau đớn như bị xé nát truyền khắp, hắn cảm thấy thân thể mình tựa như đang bị cối xay nghiền nát, thần hồn cũng đang bị dao cắt nhỏ, cơn đau từ trong ra ngoài khiến người ta khó lòng chịu đựng được.

Thạch Hạo xâm nhập vào trong cánh cửa ánh sáng thì thân thể tựa đang cõng lấy mấy chục ngôi sao, eo lưng của hắn như muốn gãy lìa vì những tiếng vang kót két phát sinh, là những khớp xương đang ma sát với nhau, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị bẻ gãy.

Mà nơi mi tâm của hắn lại cũng phát ra những tiếng leng keng, tựa như đang có thanh đao nào đó chém vào thần hồn của hắn.

"Quả là một hồi rèn luyện tàn khốc!' Thạch Hạo lẩm bẩm, xem nơi đây như đá mài dao của mình.

Đổi lại là một tu sĩ cảnh giới Độn Nhất tới đây thì chắc chắn hình thể bị nghiền nát, sẽ không có bất cứ điều bất ngờ gì cả, cá nhân khi đứng bên trong thế giới ánh sáng này sẽ cực kỳ bé nhỏ.

Cũng không biết trôi qua bao lâu thì Thạch Hạo đã dần dần tích ứng được, ngẩn đầu nheo mắt đánh giá bốn phía.

Đây là một thế giới yên tĩnh, là một vùng tịnh thổ an lành.

Nơi đây, dòng sông dưới chân hắn hiện lên ánh vàng từ từ chảy qua thế nhưng không có chút âm thanh nào.

Ngay cả khu vực này cũng thế, đều man theo hào quang màu vàng nhạt, cây cỏ theo hàng lối phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, tổng thể mà nói rất là yên tĩnh và an lành.

Nếu không phải thân thể cũng như thần hồn đều chịu phải áp lực thì đều khiến người khác hoài nghi, đây là một khu tịnh thổ vô thượng, không tranh với đời, thích hợp ẩn cư.

"Tịnh thổ, hoặc là nơi yêu thích để dừng chân của Chân Tiên." Thạch Hạo suy tư.

Hắn đứng thẳng thân thể, thích ứng trong rất lâu rồi mới bắt đầu cất bước về trước, từng bước chân nặng nề mang theo mảng lớn bọt nước đầy chói toi, đánh tan vẻ yên tĩnh nơi này.

Ầm!

Rốt cuộc Thạch Hạo cũng đã đạp lên bờ sông, cỏ xanh như đệm, linh khí mông lung bao phủ, sương khói mịt mờ bốc hơi.

Dù là bãi cỏ màu xanh cũng mang theo chút điểm ánh vàng, rất thần thánh.

Trên thực tế, cả vùng thế giới này tựa như được dát vàng, dường như rất nhiều vầng thái dương nhô cao, là thời khắc rực rỡ nhất khi nó chiếu rọi khắp đất trời.

Quá yên tĩnh và cũng quá an lành mà, nơi này thật sự như là một quốc gia của thần linh sẵn có, là tịnh thổ cảu Chân Tiên, không có ồn ào, không có hỗn loạn của hồng trần, yên ắng không có chút động tĩnh gì.

Thạch Hạo căng cứng thân thể, dùng hết khả năng chống chọi lại áp lực vô hình rồi tiếp tục cất bước tiến về nơi sâu nhất và bí ẩn nhất của vùng thế giới này.

Hắn dọc theo bờ cỏ xanh tiến tới, bởi vì chiếc thuyền giấy nhuốm máu khi xưa đã xuôi theo dòng sông này ra ngoài.

Thế giới này tựa như rất hoang vu, Thạch Hạo một mình đi tới phần cuối của thiên địa để tìm kiếm cùng thăm dò, muốn tiến vào nơi vĩnh hằng không biết kia.

Hắn không biết sẽ thông đi hướng nào, chỗ cần tới là đâu, chỉ có thể biết bất cứ lúc nào cũng sẽ bị áp lực ép nát gân cốt, từng bước tiến tới chứ không cách nào bay lên được, hết thảy pháp lực đều dùng để chống lại áp lực vô hình kia.

Thời gian trôi qua tựa như cả ngàn năm và cũng như mới chớp mắt, rất dễ khiến người khác cảm thấy hỗn loạn thời gian khi đứng trong khu vực này.

Thạch Hạo vẫn luôn đề phòng và cẩn thận.

Rốt cuộc, khi tiến vào sương mù mờ ảo phía trước thì cảnh tượng đã khác biệt, bầu trời đôi chút u ám, mặt đất mất đi hào quang vàng óng, đặc biệt là thảm thực vật bên trên cũng đã khô héo.

Sinh cơ ven đường đều bắt đầu tuyệt diệt, thổ địa khô cằn.

Một màu khói xám tựa như bức tường thành cao bằng trời cắt đứt vùng tịnh thổ và chia thành hai khu vực.

Nếu tiếp tục tiến lên thì sẽ là hoàn toàn khác nhau.

Thạch Hạo hơi chần chờ thế nhưng vẫn cất bước dọc theo bờ sông về phía sâu nhất, thân thể bị màn khói xám bao phủ.

"Hả?" Hắn kinh ngạc, màu sắc của dòng sông cũng thay đổi, đã không còn linh khí và cũng chẳng còn màu vàng nữa, nó hiện ra màu xám tro không chút thần quang lượn lờ nào.

Đây là một vùng dất khô cằn tựa như vùng đất chết, tuyệt diệt.

Dọc theo con đường này, hắn vẫn chẳng thấy thuyền giấy nhuốm máu đâu cả!

Không biết đã qua bao lâu thì Thạch Hạo xuyên qua khu vực khói xám và nhìn thấy được một vùng đất bao la tựa như tới một thế giới mới vậy.

Ở khu vực này tâm thần của hắn chợt chấn động mạnh, trong mắt tràn ngập vẻ khó hiểu.

Nơi này là một khu tử địa càng yên tĩnh hơn, ngay cả tiếng bước chân cũng không thể nào nghe thấy được, thậm chí còn không cách nào cảm ứng được tiếng tim đập của bản thân.

Toàn bộ thế giới tựa như ngưng đọng đóng băng vậy, tựa như là một bức tranh cổ xưa và sặc sỡ, hình ảnh vĩnh viễn bị ngắt quang trong chớp mắt ấy!

Nơi phương xa có sinh linh, có thành trì, có thần điện cùng với những cổ cụ, thế nhưng đều đứng yên tựa tượng đất, càn không như đang hướng về rạng thái tịch diệt.

Một ít cổ thụ chết khô kết đầy trái cây, cũng có những trái đang rớt xuống và khô cứng bất động giữa không trung, không cách nào rơi xuống đất được.

Có một ít sinh linh đang lưu thông trên đường, đang giơ chân bước đi thế nhưng không cách nào hạ xuống được, vĩnh viễn bị cố định nơi đó.

Đây là một thế giới bất động, thần bí và khủng khiếp.

Tuyệt nhiên không một tiếng động nào, không biết bất chợt gặp phải chuyện gì mà ngay cả hình ảnh cũng ngắt quãng đứng hình trong nháy mắt này.

Hiển nhiên, một giới này đã xảy ra chiến đấu, có người lấy ra binh khí tỏa ra thần quang, thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở giữa không trung mà thôi.

Có thành trì bị bảo cụ bắn trúng và bị hủy diệt hơn một nửa, bụi mù tung tóe, gạch vụn tứ tán, tuy nhiên tất cả đều đứng im nơi đó, trong nháy mắt tường thành sụp đổ thì toàn bộ đều bất động.

Cách đó không xa có sinh linh khổng lồ như núi lớn, máu me khắp người tay cầm chiến kích đang làm ra vẻ xông về phía trước, kết quả là không thể nhúc nhích.

Dường như đang lúc xảy ra huyết chiến thì đột nhiên bị ngoại lực quấy phá và thế giới bị ngưng kết lại.

Thạch Hạo cất bước ngập tràn vẻ khiếp sợ, chỉ có hắn có thể hành động và nhìn quanh nơi đây, vẻ không hiểu ngập tràn, là thế giới đã ngưng kết từ bao nhiêu năm trước ư? Dường như là một bức tranh lịch sử vậy.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2015)