← Ch.1772 | Ch.1774 → |
"Có tổ đội đi Ba ngàn châu à? Muốn thông qua nơi này để đi xuống Hư Thần giới, nhìn thấy cảnh tượng đầy thê thảm mà tên được gọi là tuấn kiệt của Tiên vực bị đánh?"
Trên cửu Thiên, Tào Vũ Sinh hét lớn, kêu gọi bạn bè đi tới Ba ngàn châu để tham gia náo nhiệt, phấn chấn trong lòng, khi nghe được tin tức từ Hư Thần giới thì cả người kích động không thôi.
Còn tiểu Thiên Giác nghĩ màu vàng thì lại càng ngay thẳng hơn, nó la hét nói rằng Thạch Hạo chắc chắn không có chuyện gì, đạo hạnh chưa từng bị chém bỏ, chắc chắn là hắn trấn áp tên Y Hải kia.
"Ha ha ha, sảng khoái, tên Y Hải kia tưởng mình oai phong lắm à, khiêu chiến khắp nơi, bá đạo hung tàn, ta đã muốn đi hành hạ hắn rồi thế nhưng lại bị huynh đệ của mình hớt tay trên đánh cho tàn phế. Khà khà, nghe nói toàn bộ hàm răng đều bị đánh rụng sạch, xương cốt cả người bị đánh nát và nấu thành một nồi cao cốt à."
Không thể không nói, tiểu Thiên Giác nghĩ vô cùng độc miệng, người khác còn bán tín bán nghi không xác định được là ai ra tay, thế nhưng nó lại mở miệng là chắc chắn Thạch Hạo làm.
"Tuyệt đối là phong cách của hắn, không tệ!" Thiên Giác nghĩ vỗ vỗ bộ ngực, một mực như đinh đóng cột.
Đám người không biết nói năng gì nữa, cảm thấy việc này tựa như chính nó làm nên, tự hào tới mức quá đáng.
"Yêu Nguyệt công chúa, để ta tìm người yêu cho nhé, đi thôi, đừng có tham gia cái đấu võ đài gì gì kia nữa, mau đi Ba ngàn châu thôi." Đây chính là thư tay mà Tào Vũ Sinh đã gửi tới cho công chúa của hoàng triều Trường Sinh.
"Nhóc con Trùng đồng, huynh đệ của ngươi đã phục hồi, muốn ngươi tới chiến lần nữa kìa."
"Thập Quan vương, huynh đệ ta đã bắt được tên Y Hải kia, ngươi có dám trấn áp một tên khách tới từ Tiên vực khác không?"
"Kim Triển, Vương Hi, Vương thập, có dám xuống Hư Thần giới chiến một trận không!"
Nếu như có ai sợ chuyện không thể làm lớn được thì đó chính là Tào Vũ Sinh cùng với Thiên Giác nghĩ, không ngừng thả tin tức ra ngoài.
Khắp nơi náo nhiệt mời một ít người có tiếng tăm đi Hư Thần giới để tìm hiểu ngọn nguồn, nhìn xem thử tên đại hung kia là ai.
"Ta nói cho các ngươi biết, Hoang đã bị phế, hiện giờ ai cũng nói Hoang rất mạnh mẽ, đó chỉ là chuyện cười, hắn không thể xuất hiện lần nữa!"
Đây chính là lời khẳng định đầy chắc nịch của cường giả Tiên điện, nói rất rõ ràng, Hoang đã trở thành quá khứ, không thể xuất hiện ở giới tu hành được nữa, hoàn toàn trở thành phàm nhân.
Bởi vì, bọn họ từng tới vùng đất trầm miên của vị tàn tiên kia để thỉnh giáo và đạt được đáp án như vậy, ngày đó Hoang trúng phải Chiết Tiên chú hoàn toàn là thật, hắn nhất định sẽ bị hủy sạch đạo cơ, không có chuyện ngoài ý muốn nào cả.
Ồn ào khắp chốn, ai cũng bàn luận chuyện này, rất nhiều người đều rục rịch đồng thời có không ít người đã tụ tập ở gần cánh cửa Linh giới, đang chờ cùng với những người khác xuống hạ giới.
Đại hung đã làm người kiêng kỵ, người bình thường sẽ không dám xuống một mình và đang đợi thật nhiều người để đi xuống.
Liên quan tới những chuyện này thì Thạch Hạo chẳng hề quan tâm làm gì, bởi vì, hắn cũng đã ngờ tới được việc này, tất cả đều bàn giao cho Điểu gia cùng Tinh Bích đại gia xử lý.
Hiện giờ hắn đang cùng với Bóng Lông thâm nhập đại hoang, không ngừng truy tìm tòa sơn bảo kia.
Năm đó, sau khi sơn bảo xuất hiện trên đời thì ràng lành dâng trào đồng thời dẫn tới Cùng Kỳ, Thôn Thiên tước, Chu Yếm, Tiểu Hồng điểu chém giết đầy kịch liệt để tranh cướp.
Vào lúc ấy, Liễu Thần mới từ trong bờ vực tử vong thức tỉnh nên không có tham dự.
Nghĩ tới Liễu Thần thì Thạch Hạo chỉ biết thở dài, Liễu Thần từ một thân cây đã cháy đen hóa thành một hạt giống và chuyển hướng niết bàn... sau đó tao ngộ sét đánh và lại giãy giụa trong bờ vực tử vong, không biết nó đã trêu chọc phải đều gì.
Từ niên đại Tiên cổ cho tới đời này, nó tựa như đã trải qau vài lần 'luân hồi' như thế, từ mạnh mẽ nhất xuống yếu đuối nhất, sau đó lại từ từ chậm rãi bắt đầu lại từ đầu.
"Con đường của Liễu Thần là như thế nào, nó muốn đi nơi nào, và kết cục cuối cùng sẽ ra làm sao?" Thạch Hạo nghĩ tới địa phương mà Liễu Thần đã biến mất lần cuối cùng kia, không biết nơi đó có bí mật gì, dù gì đó cũng là địa phương mà chủ Cấm khu gặp nạn, và phía sau khu bờ đê kia sẽ có thứ gì?
Năm đó lúc Liễu Thần sinh sống ở Thạch thôn thì Kim thân vô địch của chính mình đã hoàn toàn bị phá tan, toàn thân cháy khét ngay cả lá liễu cũng chẳng còn, khô cằn hoàn toàn chẳng chút sinh cơ, nói đã chết thì cũng không sai.
Mãi cho tới tận mấy năm sau thì nó mới thức tỉnh từ trong trạng thái suy yếu, một cành liễu non đâm chồi và gắng gượng sống sót.
Mấy năm sau đó thì từ từ tu hành, tích góp được chút sức lực.
Nếu không, năm xưa cũng không cần phải tránh né bốn hung thú đang tranh cướp sơn bảo kia.
Có thể thấy được, trạng thái của nó năm đó gay go tới cỡ nào.
Hiển nhiên, khu đại hoang này đã không còn là địa vực gần Thạch thôn nữa mà đã tới biên giới của Hoang vực, những tảng đá lởm chởm, núi đá sừng sững.
Thạch Hạo phát hiện một chiếc tổ chim rất lớn và cũng rất bất phàm, được bện thành từ cổ mộc hắc ngô và nằm bên trên đỉnh một ngọn núi đá đang tỏa ra linh khí mờ ảo.
"Tổ của Thôn Thiên tước à?" Thạch Hạo kinh ngạc.
Mặc dù đã trôi qua rất nhiều năm thì hắn cũng không thể nào quên được con hung cầm kia, khắc sâu trong ký ức, đây chính là khí tức của nó.
Nhưng, Thôn Thiên tước đã chết nên nơi đây không có quá lớn ý nghĩa, Thạch Hạo quay đầu liếc nhìn Chu Yếm.
Chu Yếm gãi gãi đầu, nói: "Ngươi cũng biết, năm đó dù cho sơn bảo bị ta đoạt được thế nhưng ta cũng trọng thương gần chết, chân thân phải trốn ở dưới bùn nhão và sơn bảo bị ném ở bên trong hồ, sau đó thì thất lạc mất."
Năm xưa Chu Yêm đã mất trí nhớ nên quên đi rất nhiều chuyện, mãi cho tới tận nhiều năm sau mới phục hồi và nó rất hoài nghi Thôn Thiên tước đã đắc thủ đoạt được thứ này, bởi vì nó đã đi qua chỗ bùn nhão kia và phát hiện ra được tàn vũ của Thôn Thiên tước.
Đương nhiên, nó cũng không thể hoàn toàn chắc chắn là con hung cầm này đoạt được sơn bảo, dù sao thì chúng nó đã đại chiến quá khốc liệt, trên người của nó cũng dính phải một ít cầm vũ và rơi ở gần đó cũng rất bình thường.
"Thôn Thiên tước không có ở đây thế nhưng ta lại phát hiện được, từng có một sinh linh rất mạnh mẽ tới đây." Bóng Lông dẫn Thạch Hạo tiến vào trong chiếc tổ này.
Trong này rất yên tĩnh, linh khí mịt mờ, được dùng Kim Ti thảo bện thành, có bồ đoàn và cũng có bồn chứa, là một nơi tu hành yên tĩnh.
"Bộ tộc ta ngoài Bảy mươi hai biến tương đối nổi danh ra thì còn có một môn thần thông khác, có thể phản bản hoàn nguyên, tra xét tình hình những năm gần đây của một nơi nào đó." Chu Yếm ói.
Nó bắt đầu thi pháp và bên trong tổ của Thôn Thiên tước chợt xuất hiện một vệt bóng mờ, đó là một ông lão da dẻ nhăn nheo, mái tóc trắng bóng lưỡng, hình ảnh rất mơ hồ thế nhưng chắc chắn từng tồn tại.
Có người từng tới sào huyệt của Thôn Thiên tước và tu vi cũng rất mạnh.
"Công lực của ta không đủ nên dù cho truy xét rất lâu cũng không thể xác định người này là ai." Chu Yếm thở dài thế nhưng đây chính là manh mối quan trọng nhất mà nó đã phát hiện ra.
Thạch Hạo nghe thấy thế thì giật mình, xem ra đại loạn của tám vực năm xưa vẫn có một vài cường giả tồn tại, không hề kém thần linh trên đời.
"Ngươi thử xem nào." Chu Yếm truyền môn cổ pháp này cho Thạch Hạo và nói hắn thử thi pháp.
Ầm ầm!
Giống tố ầm ầm, lúc Thạch Hạo thi pháp thì quỷ ảnh trùng lớp, đó là một ít bóng mờ không có liên quan gì xuất hiện, khiến nơi đây trở nên âm trầm quỳ khí.
Chu Yếm giật mình, nó phát hiện tu vi của Thạch Hạo càng ngày mạnh thêm, từ Chân Thần tới Thiên Thần và lại không ngừng xông lên trên.
"Đạo hạnh của ngươi sâu tới mức độ nào thế hả?" Nó hỏi, đây cũng chính là nghi vấn của ngoại giới, rất nhiều người vẫn suy đoán hắn đang ở cảnh giới Chân Thần hoặc cũng đang tìm thấy được ranh giới của Thiên Thần.
Giờ nhìn lại, tất cả mọi người đã đánh giá thấp hắn, hơn xa cảnh giới kia.
"Độn Nhất." Thạch Hạo đáp.
Chu Yếm ngây dại, kinh ngạc không thôi.
Cuối cùng thì nó lộ vẻ cổ quái, tên nhóc năm xưa đã trưởng thành một bước này ư? Thật là hù chết người nghe mà, đừng nói là hạ giới dù phóng mắt khắp chư thiên thì có sinh linh nào sở hữu tốc độ trưởng thành kinh người như vầy?
"Đánh vỡ thần thoại, đúc nên con đường vô địch." Chu Yếm thở dài, nó biết, con đường trong tương lai của Thạch Hạo thì người ngoài đã không thể nhìn thấu được nữa, nhất định sẽ phi phàm không gì sánh được đồng thời cũng sẽ có vô vàn kiếp nạn, một đời của những nhân vật như vầy không thể yên bình được.
"Ồ, rõ rồi kìa, đó cũng là một con ma cầm ư?" Chu Yếm kinh ngạc.
Thạch Hạo cũng lộ vẻ khác thường, ông lão kia càng ngày càng rõ ràng hơn, tóc bạc thưa thớt, lưng còng lọm khọm và cuối cùng hóa thành một con thiên nga!
Phản bản hoàn nguyên, cảnh tượng của ngày xưa tái hiện và bản thể của nó cũng xuất hiện theo.
"Không thể nào!" Bóng Lông biến sắc.
"Nó là ai, mày biết à?" Thạch Hạo vô cùng kinh ngạc.
"Đây chính là Thiên Nga thánh giả!" Bóng Lông đáp.
Thạch Hạo ngẩn người rồi xực nhớ ra, đây chẳng phải là sư tôn của Thôn Thiên tước ư?
Có lời đồn đại rằng, Thôn Thiên tước đã được Thiên Nga thánh giả chỉ điểm nên chính vì thế tu vi mới có thể từ từ mạnh mẽ lên, thế nhưng lúc Thiên Nga thánh giả ở tuổi xế chiều thì nó đã nuốt trọn Thiên Nga.
Có thể nói, Thôn Thiên tước đã mất sạch tên tuổi ở Hoang vực, rất nhiều người khinh khi ra mặt về phẩm hạnh của nó, nhưng vì sự mạnh mẽ của nó nên không người nào dám đi giết nó cả.
"Thú vị, một người đã chết lại xuất hiện ở đây và mang đi sơn bảo." Thạch Hạo nhìn thấy được, trong tay của người nọ có một mảnh xương trắng bóng như ngọc hình lập phương.
Chu Yếm một mực chắc chắn rằng, đó chính là thứ mà nó đã thất lạc năm xưa.
"Tu vi của người này không kém." Thạch Hạo nói.
"Lão già này khiến người khác không rét mà run, ai cũng nói lão vào lúc tuổi già tinh lực cạn kiệt nên đã bị Thôn Thiên tước ăn mất, thế nhưng giờ lão vẫn còn sống." Chu yếm hít vào ngụm khí lạnh.
Nhưng, hiện tại Thạch Hạo với cảnh giới Độn Nhất đã trở về nên nó cũng không quá lo lắng gì nữa.
"Điều tra cho rõ, năm xưa Thiên Nga thánh giả tu đạo ở nơi nào, chết đi ra sao, yêu thích đi nơi nào, sau khi đã thu thập được những tin tức liên quan tới lão thì ta không tin sẽ không tìm được lão." Thạch Hạo nói.
"Chính xác, không ngờ lại có phát hiện quan trọng như thế này, sắp sửa thấy sơn bảo rồi!" Bóng Lông nói.
← Ch. 1772 | Ch. 1774 → |