Vay nóng Tinvay

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1795

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1795: Quyết đấu hắc ám
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Lazada


Sắc mặt của những người kia vô cùng khó coi và đầy bất an, thanh niên này quá dũng mãnh, tất cả đều trong một chiêu chứ không cần tới chiêu thứ hai.

Chủ yếu nhất chính là, rương gỗ mục đã đổi chủ, đây chính là đồ vật thần thánh cần được giao dịch trong ngày hôm nay thế nhưng lúc này đã bị đoạt lấy, làm sao bàn giao với sinh linh hắc ám kia đây chứ?

"Nhanh gọn, các ngươi tới từ bộ tộc nào, vì sao lại giao dịch với sinh linh hắc ám, loại sinh linh này có lai lịch ra sao?" Thạch Hạo hỏi.

Sau khi đoạt lại rương gỗ mục thì hắn không còn nóng nảy gì nữa, hết thảy đều có thể từ từ tìm hiểu rõ ràng.

Những người kia câm như hến không nói lời nào đồng thời có người lấp lóe ánh mắt muốn chạy trốn, còn có người thì lại tựa như tượng đất ngơ ngác sững sờ.

Phản ứng hoàn toàn khác nhau, bởi vì tâm tư từng người đều khác biệt.

Có người muốn giữ kín bí mật không dám tiết lộ, có người muốn chạy trốn rời khỏi tai họa này, còn có người do dự không biết làm sao cả, nửa muốn trốn nửa muốn không, bởi vì không hoàn thành được giao dịch này thì vấn đề sẽ rất lớn!

Ầm!

Hoa máu tung tóe, người có ý chí kiên định liền nổ tung, bị một luồng kiếm khí của Thạch Hạo xuyên thủng làm cho toàn bộ thân thể hóa thành mưa máu dưới ánh kiếm không gì không xuyên thủng kia.

Việc này làm cho những người lưỡng lự sợ hãi, càng ngày càng e ngại.

"Bằng hữu, ngươi là ai thế, tạm thời có thể thu tay lại được không, ngươi nên biết rương gỗ mục này là thứ mà sinh linh hắc ám thèm khát và nhất định phải đạt cho bằng được, ngươi mà mang đi thì sẽ có đại họa đó." Một người lên tiếng.

Bịch, giây lát sau một luồng kiếm khí khác chém tới, uy thế của Thảo Tự kiếm quyết không thể nào đón đỡ nổi, một cánh tay của người này rơi xuống mặt đất, huyết dịch chảy dài.

Sắc mặt của kẻ này trắng bệch, chỉ một câu nói không vừa lòng liền bị như thế.

"Các ngươi phải biết, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, là ta đang hỏi các ngươi, biết thì trả lời không biết thì câm miệng, chớ có uy hiếp ta!" Thạch Hạo lên tiếng.

Nơi đây liền yên tĩnh.

"Tốt nhất nên lên tiếng thì hơn, chứ không tự ta tới sưu hồn đó." Thạch Hạo cười khẩy.

"Ta nói!" Một trong số này kiềm chế không nỏi nữa, giọng điệu run run nói ra lai lịch.

Bọn họ là nhân mã tới từ Phong hệ, là gia tộc Trường Sinh.

"Vị lão tổ của Phong tộc kia gan cũng to bằng trời đó nhỉ, không ngờ lại dám làm ra chuyện như thế này, phản bội cả cửu Thiên thập Địa!' Âm thanh của Thạch Hạo lạnh như băng.

Lần trước, Nguyên Thanh từng dẫn theo người của tộc này đi chặn giết hắn, thế nhưng cũng chẳng hề tiết lộ mảy may.

Một vị lão tổ trong Phong tộc năm xưa từng căm tức Thạch tộc, ôm ấp địch ý vô cùng lớn với dòng dõi tội huyết, Thạch Hạo vừa mới bước vào Vô Lượng thiên thì đã gặp phải Nguyên Thanh gây khó dễ và thiếu chút nữa đã bị giết hại, sau đó bị trục xuất vào trong cổ quáng Thái Sơ, tất cả đều có liên quan với tên lão tổ này.

Cuộc đại chiến Biên hoang thì từng có thế gia Trường Sinh đầu quân cho địch, sau đó Thạch Hạo cũng suy đoán tới tộc này.

Hiện giờ, hắc ám đột ngột giáng lâm đại địa và tộc này lại 'cấp tiến' như thế, thật sự làm người khác không biết dùng lời nào để nói, đây là chủ ý muốn tạo phản mà.

"Năm đó, cổ tổ Phong tộc thẳng thắn cương nghị, kinh tài tuyệt diễm tới chừng nào chứ, đứng hàng trong Chân tiên, đại chiến vào thời kỳ cuối của kỷ nguyên và chết trận sa trường, ấy vậy người sau này lại làm như thế." Thạch Hạo thầm than một tiếng.

Rương gỗ mục này ngay cả An Lan cũng muốn cướp lấy, quý giá biết dườngn ào, không ngờ lại bị tộc này mang ra làm giao dịch, muốn hiến cho sinh linh hắc ám.

Nhân thế tang thương, rất nhiều chuyện đều thay đổi.

Tiếp tục ép hỏi cũng không còn nhiều ý nghĩa nữa, bởi vì bọn họ không biết lai lịch của sinh linh hắc ám, vị lão tổ của tộc này cũng không có nói tỉ mỉ.

"Xin lỗi các vị, để ta tiễn lên đường nhé!" Thạch Hạo nói.

Trong lúc hắn giơ tay thì từng cọng linh vũ phượng hoàng đỏ tươi ướt át mang theo ánh lửa như muốn đốt cháy cả thiên địa bao phủ nơi này.

"Tới tột cùng ngươi là ai?" Có người không cam nhìn Thạch Hạo, muốn biết hắn là ai.

"Hỗn Thế ma viên!" Thạch Hạo lên tiếng, sau đó thân hình của một đại hán vạm vỡ biến hóa thành một gương mặt ma viên với miệng rộng đầy răng nanh.

Thạch Hạo rất cẩn thận, sợ khắp nơi đều có tai mắt sẽ tiết lộ tin tức, thành ra chưa hề xuất hiện chân thân của mình.

Hiện giờ, Bát Cửu thiên công đã viên mãn nên luyện Bảy mươi hai biến tới xuất thần nhập hóa, có thể tùy ý biến đổi hình thể, dù cho nắm giữ Thiên Nhãn thông cũng khó mà nhìn thấu được.

"Đại hung hạ giới, ngươi lên đây luôn à!" Người đứng đối diện khiếp sợ hít vào ngụm khí lạnh.

Nhưng đã muộn, Thạch Hạo xuất thủ, những cọng linh vũ mang theo ánh lửa nuốt trọn bọn họ, trong giây lát tất cả bốc cháy, đầu tiên chỉ còn sót lại mỗi khung xương thế nhưng sau đó liền hóa thành tro tàn tan theo gió.

Bá đạo như thế, bảo thuật Chân Hoàng vô song, dù cho sinh linh có thực lực rất mạnh cũng có thể bị đốt cháy trong tích tắc.

Thạch Hạo đứng yên tại chỗ như hóa thạch, chờ sinh linh hắc ám kia xuất hiện.

Rốt cuộc khi mặt trời ngã về tây, ánh tà dương đỏ bừng như máu thì lại nghe được tiếng vó ngựa.

Khói đen bốc lên khu vực này, ánh chiều tà chiếu xuống cũng đều bị nuốt gọn, không nhìn thấy chút ánh sáng nào.

Một con quái mã xuất hiện với hình thể khổng lồ, vảy chi chít, lúc miệng lớn như chậu máu há rộng thì gió tanh nồng nặc mang theo mùi vị thối rửa.

Trên lưng có một tên kỵ sĩ với bộ áo giáp màu đen tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo ngồi yên, một luồng khí tức xác xơ lan tỏa, đây là một tu giả mạnh mẽ phi thường.

Nhưng hắn vẫn chưa đạt tới cảnh giới Chí Tôn cho nên Thạch Hạo mới không sợ hãi đợi chờ nơi này.

Hắn phải thừa nhận rằng sinh linh này rất mạnh, vượt qua rất nhiều tu sĩ thuộc cảnh giới Độn Nhất, là một nhân vật vô cùng đáng sợ!

Cũng chưa có giao thủ thật sự nhưng Thạch Hạo đã ý thức được, đây là một nhân vật khó chơi.

Mang theo khói đen, mang theo khí sát phạt, cưỡi trên mình quái mã, hắn vô cùng lạnh lùng, ánh mắt tựa như hai con dao sắc bén ép người.

"Đồ ta cần đã mang tới chưa?" Sinh linh hắc ám hỏi.

Thạch Hạo thở dài, một người một ngựa này được khói đen bao bọc, nếu như muốn triển khai chém giết thì sẽ rất phiền phức, không biết có thể thuận lợi bắt sống để ép hỏi hay không.

"Đã mang tới, thế nhưng, ta muốn biết lai lịch của các ngươi." Thạch Hạo nói đồng thời cầm rương gỗ mục trong tay để cho hắn thấy.

"Không quy tắc gì cả, đây là chuyện mà ngươi có thể hỏi à?" Kỵ sĩ quát lớn.

"Giao vật cho ngươi, thế nhưng ngươi lại ngông cuồng như vậy, giao dịch này khó mà thực hiện được." Thạch Hạo thở dài.

"Hừ, cửu Thiên thập Địa này bất cứ lúc nào cũng sẽ bị hắc ám bao phủ, dựa vào bọn ngươi mà cũng dám làm càn với ta." Lời nói của kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa càng lạnh lùng hơn.

"Làm càn? Chém chết ngươi!"

Thạch Hạo nói ra tay liền ra tay, tốc độ cực nhanh, giữa ngón tay là từng luồng kiếm khí bay ra, hắn triển khai Thảo Tự kiếm quyết công kích đột ngột về phía trước.

Từng cây cỏ hiện lên giữa hư không, tất cả đều mọc ra chín chiếc lá đồng thời chuyển động, chín chiếc kiếm lá trên mỗi cây đều phát sáng khiến cho kiếm khí ngàn vạn tia!

Gào!

Sinh linh hắc ám nâng quyền giết tới khiến nơi đây sôi trào, khí hắc ám điên cuồng mãnh liệt.

Rầm, hai bên va chạm đầy kịch liệt, đất trời rung chuyển, thiên địa tựa như trở nên tối tăm.

Thạch Hạo thở dài một hơi lùi về phía sau một khoảng cách nhất định, hắn không hề sợ sức chiến đấu của đối phương mà kiêng kỵ những khí hắc ám kia, vật này có thể ăn mòn nguyên thần của người dính phải.

Cách đó không xa, một người một người rít gào xung kích về phía trước.

Con chiến mã đó với vảy đen nằm kín cả người tựa như là một con ma long vậy, nó há cái miệng to lớn như muốn nuốt chửng lấy Thạch Hạo.

Móng sắt điếc tai, toàn bộ mặt đất đều rung lắc nát bấy, con chiến mã này quá mạnh mẽ, chỉ bung vó chạy tới mà đã khiến những ngọn núi gần đó sụp đổ rồi.

"Nhận lấy cái chết đi!"

Sinh linh hắc ám hét lớn, lần nữa nện tới một quyền.

Nhưng có thể thấy được, bên trên nắm đấm của hắn có dòng máu đen mờ nhạt cuộn chảy, trong lần va chạm vừa rồi hắn đã bị thương.

Việc này khiến sinh linh hắc ám tức giận, hắn cảm thấy mình quá bất cẩn cho nên quyền thứ hai này mạnh mẽ đặc biệt, tựa như cả bầu trờ đổ ụp xuống hòng hủy diệt vạn vật trên mặt đất.

Ầm!

Trên người của Thạch Hạo là hừng hực liệt diễm, hắn tắm rửa trong thần hỏa và hiện ra bóng mờ chân hoàng, hắn được ánh lửa này nhấn chìm và cả người trở nên thánh khiết cực kỳ.

Đồng thời, trong tay của hắn phun nhả kiếm khí, vẫn không ngừng vận dụng Thảo Tự kiếm quyết.

Môn đầu tiên là truyền thừa tuyệt thế của dòng dõi Phượng Hoàng, dục hỏa trọng sinh, bảo vệ bản thân trường tồn bất diệt, còn môn thứ hai chính là lực công kích không gì sánh được, kiếm khí thông thiên chém giết chư địch trên thế gian.

"Ồ, hữu hiệu à!"

Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, khi hắn toàn lực khống chế bảo thuật Chân Hoàng thì đã chặn đứng được vật chất hắc ám kia, không hề gặp phải uy hiếp tử vong gì cả.

"Chẳng trách lại gọi phượng hoàng là Bất Tử điểu, quả nhiên có đạo lý của nó!" Thạch Hạo mừng rỡ, dù cho khí hắc ám sục sôi mãnh liệt tiến tới thì hắn cũng không có bị ăn mòn.

Trong quá trình này tiếng phượng hót không dứt bên tai, hắn tắm rửa trong loại ánh lửa này hòng chóng đỡ khí hắc ám kia.

Mà Thảo Tự kiếm quyết của hắn lại phát huy ra sức tấn công mạnh mẽ nhất, chém ra ánh kiếm tuyệt thế.

Trong cuộc chém giết đầy kịch liệt, trong sự va chạm đầy mãnh liệt thì phù, Thạch Hạo chém bay đầu lâu của con đại mã màu đen kia, khiến cho máu đen phun lên rất cao.

"Ta cực kỳ ghét Bất Tử điểu!" Sinh linh hắc ám gầm nhẹ.

Ngay cả mặt mũi của hắn đều được bao trùm trong thiết giáp chỉ có con mắt lộ ra ngoài, ánh mắt càng ngày càng băng hàn, hắn quát to một tiếng đồng thời trong tay xuất hiện một thanh chiến mâu màu đen nhanh chóng đâm thẳng về trước.

Cả người hắn tiến thẳng tới hòng đâm giết Thạch Hạo.

Trường mâu màu đen rất sắc bén lấp lánh ánh sáng, sinh linh kia nắm chặt trong tay đâm thẳng về mi tâm của Thạch Hạo.

Bịch, hư không nổ tung.

Uy lực của một mâu này rất vô song!

Đáng tiếc, dù cho sinh linh này rất mạnh, dưới Chí Tôn hiếm có địch thủ thế nhưng vẫn bị Thạch Hạo ngăn chặng, kiếm khí trong tay hắn dâng trào trút xuống, khắp nơi đều là màu trắng xóa.

Kêng, chiến mâu màu đen bị chém đứt rớt trên mặt đất.

Thảo Tự kiếm quyết, không hổ là một trong ba đại kiếm quyết mạnh mẽ nhất từ xưa tới nay, cũng mang ý nghia là một trong những thần thông công kích mạnh mẽ nhất!

Tiếp đó là cuộc đối đầu đầy khốc liệt, sinh linh hắc ám dũng mãnh thiện chiến vung nắm đấm kéo theo mây gió lưu chuyển đầy trời, hư không nổ tung.

Thạch Hạo rất quyết đoán và cũng rất bình tĩnh, xung quanh hiện lên rất nhiều linh vũ phượng hoàng hóa thành ánh lửa đốt cháy hắc ám, vây khốn sinh linh hắc ám vào trong.

"Nói đi, ngươi có lai lịch ra làm sao?" Thạch Hạo quát hỏi.

Hắn gần như đã bắt sống lấy tên sinh linh này.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2015)