Vay nóng Tinvay

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1796

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1796: Hắc ám vĩnh hằng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Shopee


Từng cọng linh vũ chân hoàng tựa như là nhưng sợi xích đỏ thắm đan xem vào nhau và hình thành nên một tòa lao tù vây khốn sinh linh hắc ám bên trong.

Bất kỳ một cọng linh vũ nào lao ra đều đủ tiêu diệt vô số dãy núi, khiến núi đá hóa thành nham thạch, để sông lớn bốc hơi, uy năng to lớn vô biên.

Nhều cọng kết hợp lại với nhau đủ để luyện hóa ngôi sao này tới ngôi sao khác!

Hiện giờ Thạch Hạo phát uy, dùng bảo thuật Chân Hoàng xây dựng nên nhà tù đỏ thắm khóa chặt kẻ này lại.

Sinh linh hắc ám cũng không hề trả lời mà ánh mắt lạnh lẽo, con ngươi co rút nhìn chằm chằm Thạch Hạo đồng thời giật nảy trong lòng, cửu Thiên thập Địa này lại có người trẻ tuổi mạnh mẽ như vầy?

Nên biết, hắn đã tu luyện trong năm tháng vô tận thì mới có thành tựu như thế này!

"Nói hay là không!" Thạch Hạo ép hỏi.

"Cuối cùng gì chúng ta cũng sẽ quân lâm đại địa, hắc ám vĩnh hằng, đó chính là nơi trở về của tất cả sinh linh, là số mệnh của chư thiên." Sinh linh hắc ám lạnh lùng nói, tâm tình không chút chập chờn, chẳng hề sợ sinh tử.

Giọng nói của hắn rất bình thản thế nhưng khi lọt vào trong tai Thạch Hạo lại tựa như sấm sét, khiến tâm thần chấn động.

Sinh linh hắc ám càng bình tĩnh thì càng nói rõ mức độ nghiêm trọng của việc này, tựa như bắt nguồn từ sâu tận tâm thần, trở thành tín ngưỡng của hắn!

Đó là một nhóm sinh linh như thế nào?

"Ngươi không nói, vậy thì ta tự mình tới tìm hiểu vậy!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.

Hắn gầm nhẹ một tiếng, cả người vang lên boong boog, từng cọng linh vũ lao ra hóa thành cầu vòng tựa như là chân hoàng giang cánh, xung quanh lượn lờ những cọng lông chim đầy quyến rũ, đó chính là lông phượng hoàng.

Hết thảy lông chim đều chấn động khiến khí tức của Thạch Hạo mạnh mẽ không gì sánh được, hắn đang vận dụng pháp lực, dùng bảo thuật Chân Hoàng áp chế sinh linh này.

Hết thảy lông chim đều phát sáng, ánh lửa cuộn trào gia trì bên trên tòa lao tù này và bắt đầu luyện hóa từng tia khí đen, đây mới chân chính là sương mù màu đen kỳ lạ.

"A..." Sinh linh hắc ám kia gầm nhẹ.

Đáng tiếc đều vô dụng, hắn không cách nào phản kháng được, không phải là đối thủ của Thạch Hạo.

Không phải nói hắn yếu, ngược lại hắn vô cùng mạnh mẽ, ít nhất không có mấy người thuộc cảnh giới Độn Nhất ở cửu Thiên thập Địa có thể áp chế hắn!

Chỉ có thể nói Thạch Hạo quá mạnh, đặc biệt là những ngày gần này hắn lại còn đạt được truyền thừa của Chân Hoàng, Hỗn Thế ma viên cùng vời Thảo Tự kiếm quyết ở hạ giới, thực lực rõ ràng tăng trưởng rất nhiều.

Thành ra, hắn còn mạnh mẽ hơn lúc ở Biên hoang nhiều!

Từng làn khói đen bị luyện hóa, bị đốt cháy lưu lại một ít tro tàn màu đen kỳ lạ.

"Tóm lại cũng sẽ có một ngày, ngươi vĩnh viễn sẽ đọa lạc trong bóng tối!" Hắn gầm thét cảm nhận được nguy cơ nên không thể bình tĩnh được nữa.

Khói đen chính là căn nguyên sức mạnh của bọn họ, có thể ăn mòn tất cả, hóa toàn bộ đại giới thành vùng đất hắc ám và trở thành thánh thổ cho bọn họ, thế nhưng hiện tại, Thạch Hạo đang luyện hóa, đang làm tan rã sức mạnh kia.

"Vĩnh viễn đọa lạc vào hắc ám? Ta sẽ chờ." Thạch Hạo chẳng thèm để ý, cơ bản không xem những câu nói kia là chuyện to tát gì cả.

"Ngươi sẽ hối hận thôi, cuối cùng hắc ám sẽ hoàn toàn mai táng chôn vui ngươi!" Lời nói của tên kỵ sĩ này đầy trầm thấp, tựa như đang ngâm xướng một loại chú ngôn nào đó.

Thạch Hạo không thèm để ý tới thế nhưng lại đang nhíu mày, bởi vì hắn cảm nhận được sự khó nhằn khi luyện hóa tên sinh linh hắc ám này, nếu như là sinh linh bình thường đã sớm hoàn thành rồi.

Hiện tại cần phải luyện hóa từng tia khói đen một, rất là tốn sức.

Ầm!

Tiếp đó, hắn vận dụng lôi đình, dùng tia chớp bổ xuống, đây chính là sức mạnh chí cường, hiệu quả cũng không kém so với ngọn lửa của chân hoàng.

Những thứ này là những thủ đoạn mạnh nhất để đối phó tai họa, là sức mạnh cực kỳ hữu hiệu.

Đáng tiếc, vật chất hắc ám tựa như không phải là tai họa, dù cho lúc này Thạch Hạo có thể áp chế được nó thế nhưng lại không thể khiến nó tan rã nhanh chóng được.

Rất lâu sau thì tinh thần của sinh linh hắc ám uể oải, cả người lảo đảo, thể nội không còn khói đen bốc lên nữa, tựa như lâm trọng bệnh thiếu đi sức sóng.

"Ngươi tới đây cho ta!" Thạch Hạo hét lớn một tiếng, sau khi đã luyện hóa sạch sẽ vật chất hắc ám kia thì hắn vung bàn tay chụp vào Thiên linh cái của sinh linh hắc ám hòng tìm kiếm vết tích thần hồn.

Gào!

Sinh linh hắc ám gào lớn, giáp trụ màu đen thần thánh vang vọng phát ra ánh đen, chống trả kịch liệt.

Thế nhưng, hiện tại nguyên khí của hắn đã đại thương, trên người lại có mùi thối rửa nên sức chiến đấu không còn được mạnh me như trước nữa.

Bịch, hắn bị Thạch Hạo bắt gọn đồng thời lòng bàn tay của Thạch Hạo phát sáng dùng quy tắc giam cầm ngươi này lại, muốn rút lấy dấu vết nguyên thần để xem kẻ này tới tột cùng là như thế nào.

"A..."

Nhưng mà, vào lúc này sinh linh hắc ám phát điên không khống chế được bản thân đồng thời tránh thoát được giam cầm, tiếng rống thê thảm phát sinh và cả người hắn bùng phát ánh đen.

Thạch Hạo cau mày, lúc này không còn che giấu gì nữa, vận dụng Thảo Tự kiếm quyết chém xuyên ánh đen hộ thể của hắn, làm tan rã sức chiến đấu của hắn.

Boong!

Ánh đen này vô cùng khủng khiếp và có ma tính, tựa như không phải do sinh linh hắc ám tự mình pahts ra đồng thời còn cộng hưởng với vật chất hắc ám xung quanh gia trì lên thân thể hắn, hình thành nên một tràng vực phòng ngự.

Thạch Hạo thất kinh, vật chất hắc ám này thật sự không cách nào diệt sạch được, việc này làm hắn đau đầu, cảm thấy sự kỳ lạ của nó thật sự quá khó chơi.

Thế nhưng, không thể không nói, kiếm quyết cái thế này có thể đặt ngang hàng với Bình Loạn quyết nên mạnh mẽ không gì sánh được, vừa mới chém ra đã khiến ánh đen ảm đạm đi không ít.

"Một trong tam đại cổ kiếm quyết!' Con ngươi của sinh linh hắc ám co rút lại, hắn ý thức được bản thân đang lâm vào nguy hiểm.

Ầm!

Bên ngoài thân thể hắn xuất hiện dày đặc ký hiệu, đó chính là thánh kinh hắc ám, là hoa văn màu đen bảo vệ hắn bên trong, có chút là do hắn tạo nên và cũng có do vật chát hắc ám hiện ra.

Sau lưng hắn là đại dương màu đen mênh mông vô bờ, mây mù bốc lên có thể cung cấp sức mạnh hắc ám.

"Xoẹt!"

Thảo Tự kiếm quyết thật sự rất sắc bén, vượt qua cả tưởng tượng của Thạch Hạo, luồng kiếm khí thứ hai chém ra thì tựa như bẻ cành khô, không gì không xuyên thủng và đánh tan ánh đen.

Xẹt, sinh linh hắc ám bị chém thành hai đoạn ngang hông, một thân sức chiến đấu đã bị phế bỏ.

Bịch, Thạch Hạo giam cầm hắn lại rồi nhấc lên, lập tức một mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt làm người muốn nôn ói.

"Ta sẽ không khuất phục đâu, ngươi không chiếm được bất cứ thứ gì đâu!" Sinh linh hắc ám nói.

Trong nháy mắt đó, Thạch Hạo nhìn thấy được nguyên thần của hắn đang bốc cháy trở thành ngọn lửa màu đen, thiêu đốt xuyên thẳng qua Thiên linh cái.

Thạch Hạo lắc tay ném hắn xuống mặt đất, ngươi này đã chết nên chẳng còn tác dụng gì nữa.

Hắn không nghĩ tới, sinh linh hắc ám lại cứng rắn như thế, không hề sợ sinh tử.

Trên mặt đất là mùi vị thối rửa nồng nặc, xương sọ của sinh linh hắc ám bị đốt xuyên và thi thể nằm im lìm nơi đó.

Việc này khiến Thạch Hạo vô cùng kinh ngạc, bên dưới giáp trụ của hắn lại là một bộ xác chết thối rửa, nên biết cũng chỉ vừa mới mất mạng thì thân thể sao lại nát bét được chứ?

Chạm nhẹ vào giáp trụ thì chợt vỡ nát, tựa như đã trải qua vô tận năm tháng, bị thời gian tiêu diệt và bộ giáp vững chắc mạnh mẽ này tựa như tờ giấy mỏng hóa thành bụi trần.

"Hắc ám vĩnh hằng, số mệnh của chư giới." Lời nói đầy ma tính quẩn quanh nơi này.

Nguyên thần của sinh linh hắc ám tán loạn, cứ thế biến mất khỏi thế gian.

Thạch Hạo thử nắm tới thế nhưng khi mưa ánh sáng nằm trong tay thì liền hóa thành tro tàn màu đen và xuất hiện một luồng sức mạnh kỳ dị, thành ra hắn phải vội vàng đánh tan.

Sau cùng, xác chết càng thêm thối rửa hơn.

Trong giây lát mà tựa như đã trải qua vô tận năm tháng, bị thời gian nghiền ép thối rửa, khô quắt, phong hóa, tan rã và cuối cùng thành tro bụi.

"Đó là vật gì, là sinh linh ư?" Thạch Hạo giật mình.

Tiếp đó, những tro bụi màu đen hóa thành một cơn lốc xoáy tiến vào trong bóng tối như đại dương phía trước kia.

Giống như những gì sinh linh hắc ám vừa nói, hắc ám vĩnh hằng, đó là nơi trở về của tất cả sinh linh, sau khi hắn chết lại được tiến vào trong.

Trong lòng Thạch Hạo càng nặng nề, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vầy, sinh linh thuộc nơi nào, bọn họ bắt nguồn từ nơi đâu?

Hắn đứng yên nơi đây rất lâu, bên trong khói đen ấy cũng không có sinh vật khác đi ra, nơi đây yên tĩnh vô cùng.

Thạch Hạo biến mất, hắn bắt đầu chạy trốn, muốn quan sát cương vực của khu vực đen tối này.

Nói cũng kỳ quái, mấy ngày gần đây hắc ám cũng chưa hề mở rộng, vẫn chiếm cứ khu vực mười lăm châu như cũ, tựa như tạm thời đã ổn định lại.

Hắn núp từ xa quan sát chăm chú vào sâu trong bóng tối, muốn biết nơi đó tới tột cùng có thứ gì, vì sao lại được hình thành.

"Hả?"

Thạch Hạo thất kinh, mới qua hai ngày thì có người của gia tộc mạnh mẽ trên cửu Thiên tới đây, cũng không phải nhân mã của Phong tộc mà là của một nhà khác.

Bọn họ bố trí một tòa tế đàn kỳ lạ rồi bắt đầu cúng bái, cuối cùng từ trong bóng tối gọi là một sinh vật muốn làm giao dịch với bọn người này.

Trong lòng Thạch Hạo rét lạnh, lại thêm một gia tộc muốn bán đi giới này ư?

Đáy lòng hắn tức giận nhất chính là, mấy ngày sau nữa lại có thêm gia tộc khác cũng xuất hiện khu vực này và kêu gọi ra sinh vật từ trong đại dương màu đen kia rồi bắt đầu giao dịch.

Cuối cùng Thạch Hạo chỉ biết thở dài, hắn cảm thấy tức giận vô cùng, không muốn nán lại thêm.

"Ngay cả gia tộc Trường Sinh cũng làm như vầy, ta một tu sĩ cảnh giới Độn Nhất thì cũng như bọ ngựa đá xe? Mặc kệ sóng thần ập tới vậy!" Thạch Hạo rời đi.

Hắn nản lòng thoái chí, ngay cả gia tộc Trường Sinh mà cũng đang thỏa hiệp, muốn ruồng bỏ một giới này để giao dịch với sinh linh hắc ám kia, vậy hắn dựa vào đâu để đi chiến chứ?

Bịch, Thạch Hạo nâng chín con long cốt cùng với chiếc quan tài đồng nhanh chóng rời đi, tránh né tất cả mọi người rồi yên lặng dọc theo đường cũ tiến vào Thập tự âm dương địa.

Cuối cùng, hắn lại trở về hạ giới!

"Ngươi lại mang thứ này về luôn à!" Lúc dọc thiên lộ đi xuống và vừa trở vào Cấm khu cổ đại đã hóa thành phế tích kia thì xương sọ màu trắng như tuyết phát sáng và hóa thành một người áo trắng lộ vẻ kinh sợ, nhìn về phía Thạch Hạo cùng với quan tài đồng.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2015)