← Ch.1799 | Ch.1801 → |
Cổ khí khởi nguyên sở hữu năng lực tới đáng sợ, thời đỉnh cao và huy hoàng đã tạo ra được Táng vương!
Đó có phải là đồ của Táng sĩ? Thạch Hạo tuyệt sẽ không bao giờ quên, ngày đó hắn vô cùng rõ ràng và thiếu chút nữa đã chết ở bên trong cung điện dưới vực sâu kia rồi.
Hiện tại, một vật tương tự đang tỏa ra ánh sáng chín màu, lưu chuyển ánh sáng bất diệt mịt mờ, lượn lờ khí hỗn độn.
Vật chất hắc ám sôi trào nắm giữ hoạt tính kinh người, dẫn tới toàn bộ thi thể để có sinh cơ và khiến chúng đứng dậy đồng thời từng bước mạnh mẽ hơn!
"Đó là thứ gì, chí bảo vô thượng ư?!"
Tất cả mọi người đều chấn kinh, một pháp khí chí cao ư? Lại có thể tạo nên cảnh tượng bực này luôn à, khiến mỗi người đều run rẩy thần hồn, cảm thấy khó lòng mà tin được.
Tiên vực xuất binh nên chắc chắn không thiếu cao thủ siêu cấp, thế nhưng hiện tại mỗi người đều đang ngẩn ngơ, tuy rằng đang nghĩ tới thứ cổ quái gì đó thế nhưng không nghĩ rằng lại là một món cổ khí thần bí như vậy.
"Đây là gì, thống lĩnh có biết không vậy ạ?" Có người nhỏ giọng hỏi.
"Không chắc lắm, quá yêu tà, món pháp khí này có thể khiến thể xác phục sinh, nó còn thần bí hơn cả pháp khí Tiên vương, sự mạnh mẽ của nó tuyệt không thể nào tưởng tượng ra được!"
Nhân mã bên phía Tiên vực tựa như gặp phải đại địch, không ngừng xây nên những lớp phòng ngự càng dài bên trên long mạch, đại kỳ pháp phới, trận đài liên miên.
"Sinh vật hắc ám sẽ là thứ ra sao, có lai lịch gì?" Có người đang suy đoán.
Vào lúc này có một ông lão của Tiên vực đi tới, mặc dù cả người được tiên khí tẩm bổ, ăn hàng loạt các loại thần dược thần đan thế nhưng vẫn có thể thấy được, tinh lực của lão không đủ.
Bởi vì, cả người lão chỉ còn xót lại mỗi lớp da vàng bọc lấy bộ xương, nếu không nhìn kỹ sẽ lầm tưởng lão là khô lâu.
"Hắc họa*, đã từng xảy ra một lần rồi và lần đó rất là tàn khốc thế nhưng sau đó cũng được dẹp bỏ, đó chính là cuộc chiến đấu mà huyền tổ của ta từng trải qua, còn xa hơn trước đó nữa có hay không thì ta không biết, đó là bí mật của cao tầng." Ông lão nói.
(*): Tai họa đen tối.
Tất cả mọi người đều ngây dại, loại tai nạn khốc liệt này hẳn là báo cho hậu nhân biết, phải thật cẩn thận phòng bị, chứ tại sao lại bị liệt vào bí mật giống như cấm kỵ vậy?
"Ta từng nghe nói, nó dính tới vấn đề của khởi nguyên, ví dụ như vì sao dị vực lại xuất hiện, khả năng có quan hệ với thứ này!" Đồng thời có thống lĩnh lên tiếng.
"Ngậm miệng!" Rõ ràng, thân phận của lão giả này không hề tầm thường, hắn quát mắng vị thống lĩnh không cho nói bậy bạ, có một số việc bị liệt vào bí mật cấm kỵ tuyệt không được lưu truyền, cao tầng tự sẽ có suy tính và phương pháp.
Bảo kính được thu hồi, cổ khí trong hắc ám kia không còn trông thấy nữa, thứ gì cũng chẳng thấy, có cũng chỉ là những gì ở ngoại vi biên giới hắc ám.
Là một cuộc mở rộng cực tốc, những địa vực mà Tiên vực dự tính lưu lại kia không có bao lâu liền bị ăn mòn, toàn bộ hóa thành khu vực hắc ám.
Từng con đầu linh, vương mới tiến hóa không ngừng rút gào, nhìn chằm chằm phòng ngự phía trước kia.
Ầm!
Có một con sinh vật xuất thủ, đó là một con rắn chín đầu, mỗi chiếc đầu lâu đều phun ra ngọn lửa đen, thình thể khổng lồ như núi, lực công kích kinh người.
"Sắp tới cấp bậc Độn Nhất, mới qua bao lâu chứ trời, bên trong thú vương hắc ám được tiến hóa nên lại có cường giả như thế này luôn rồi!"
Bên phía long mạch, ai ai cũng đều giật mình.
Muốn giết con rắn chín đầu này cũng không quá khó, thế nhưng phía đối diện lại không ít thú vương loại này, mỗi một khu vực đều có rất nhiều, vậy bảy trăm châu bị hắc ám kia sẽ có bao nhiêu?
Đáng sợ nhất chính là tốc độ tiến hóa như thế này!
Thời gian không lâu, chỉ mới mấy chục ngày mà đã tiến hóa ra cao thủ sắp sửa thành Độn Nhất, việc này làm người sợ hãi, thần hồn như muốn rung động.
Rất nhiều người đều cảm thấy hoang đường, tu sĩ dựa vào đâu để đạt được tu vi như thế, đó chính là đi ngược lên trời, trải qua hàng loạt gian nan khốn khổ thì mới có thể trở nên mạnh mẽ.
Những sinh vật hắc ám này dựa vào đâu? Thời gian ngắn như thế mà đã có thể so với sự tích lũy cả đời của tu sĩ!
Rất nhiều người đều không cam lòng, cảm thấy mình quá thất bại cùng với chút nhụt chí.
"Không cần phải ủ rủ làm gì, loại sinh vật này mạnh mẽ cũng là bởi vì không ngừng nuốt chửng lẫn nhau, nhìn thì chỉ là một sinh vật thế nhưng lại là một thể tập hợp của lượng lớn sinh vật." Thống lĩnh của Tiên vực nói.
Dựa theo cách nói của hắn, sinh vật cuối cùng của một châu có thể sẽ bị một sinh vật nào đó gặm nuốt, hết thảy tinh khí thần hòa làm một thể và trở thành chí cường giả.
Mà việc này cũng tồn tại mầm họa, sau khi tới một trình độ nào đó thì không thể cứ gặm nuốt là sẽ trở nên mạnh mẽ.
"Một khi bọn chúng xuất hiện ý thức chân chính thì loại năng lực nuốt chửng để trở nên mạnh mẽ kia sẽ biến mất, sẽ trở thành một sinh vật bình thường." Ông lão của Tiên vực than thở.
Nhưng vẫn khiến người người thán phục sợ hãi, tạo nên một cao thủ như vậy thì kinh khủng tới cỡ nào chứ.
"Chỉ có thể tạo nên những phó binh cấp thấp, cao thủ chân chính không thể nào được tạo ra như vậy trừ phi có huyết thống đặc thù và may mắn tiến hóa." Ông lão Tiên vực bổ sung để mọi người yên lòng.
Thạch Hạo cũng không phải ở nơi này mà là ở một châu khác, hắn đang quan sát và cách xa nhóm cường giả của Tiên vực này, bởi vì hắn biết những người có cảm ứng vô cùng nhạy cảm.
Không cần ngẫm nghĩ cũng biêt, s bên trong chắc chắn có Chân tiên!
Nhưng, hắn cũng có thể tìm hiểu tin tức từ những nơi khác.
Gào!
Tiếng rống to kinh thiên động địa, trong hắc ám chợt có một sinh vật tăng cấp, đó là một ông già với đầu tóc bù xù, người đầy vết máu và cả người tỏa ánh vàng.
"Lão giáo chủ của Kim Cương mon, hắn không ngừng thôn phệ các thú vương và hiện tại đã trở thành tu sĩ cảnh giới Độn Nhất đỉnh cao, muốn nghịch thiên ư?"
Rất nhiều người ngây dại.
Tận mắt thấy được một màn này, con ngươi của vị lão giáo chủ kia lạnh lẽo tựa như hai ngọn đèn màu bạc pahts ra ánh sáng thăm thẳm, ý thức của hắn càng ngày càng hoàn thiện.
"Không đúng, các ngươi xem kìa, chiếc rương thần bí kia chợt lướt qua đỉnh đầu của hắn, là dành cho hắn chỗ tốt à?" Có người hét lên sợ hãi.
Sương mù trong hắc ám kia bị đánh tan, chiếc rương thần bí tỏa ra hào quang chín màu bay tới bên này và bồng bềnh bên trên khiến cho lão giáo chủ của Kim Cương môn chấn động.
"Là muốn tạo nên một người lĩnh quân, để hắn trở thành phó binh cấp Chí tôn ư?" Có người nhíu mày.
Ông lão da bọc xương của Tiên vực lộ vẻ nghiêm túc, loại sinh linh được tuyển chọn như vầy có thể sẽ sinh ra huyết thống đặc biệt, có thể tiến hóa một đường và trở thành uy hiếp.
"Là cường giả hắc ám chân chính đang thao túng ở phía sau ư, hay là, chiếc rương kia có thể tự tuyển chọn?" Lão thì thầm.
Tiếp đó lão liếc mắt nhìn lão giáo chủ của Kim Cương môn rồi nhỏ giọng ra lệnh tu sĩ Tiên vực bên cạnh, nói: "Giết chết hắn!"
"Nghe đâu, không biết ở thời đại nào đó thì Du Đà đã bất ngờ xuất hiện như vầy, sẽ trưởng thành như thế ư?" Một vị đại thống lĩnh đứng gần ông lão nhỏ giọng hỏi.
Gần đó có vài người nghe được liền giật mình trợn tròn xoe mắt, tin chắc mình không có nghe lầm.
"Cái gì, đó là?"
"Lại có chuyện như vậy à?!"
"Trời ơi, khởi nguyên của dị vực lại có chút liên quan tới thứ này à, sẽ phức tạp như vậy luôn?" Những người này sợ hãi, cảm thấy tê dại cả da đầu.
"Chớ có nói lung tung mấy chuyện này!" Ông lão khẽ quát, hắn liếc mắt nhìn những người ở xung quanh, đều là sinh linh của Tiên vực nên cũng tính là yên tâm.
"Tiền bối, chúng ta đều biết, bão táp hắc ám này cũng chỉ là một góc của sự náo loạn, tương lai sẽ thê thảm cỡ nào chứ, rất nhiều năm trước đã được suy tính ra rồi. Hiện giờ, có một số việc vẫn luôn ẩn giấu thì vô cùng không công bằng với chúng ta, chúng ta không muốn làm một con quỷ ngốc nghếch, dù cho chết cũng phải hiểu rõ." Vị thống lĩnh này nói.
Những người đứng gần đó đều dựng đứng lông tóc, mỗi người đều run rẩy, có ý gì đây? Vị thống lĩnh đại nhân này lại bi quan như thế ư, đại sự không ổn rồi.
"Bởi vì sợ người người khủng hoảng, có một số việc nhất định phải giấu kín!" Ông lão của Tiên vực lạnh lùng nói.
"Nhưng, hơn phân nửa chúng ta cũng không thể nào trở về Tiên vực được, đã tới thời khắc này rồi mà còn muốn gạt chúng ta ư, ta không cam lòng!" Đại thống lĩnh nói.
"Không thể quay về ư?"
"Tại sao, lẽ nào chúng ta sẽ chết ở đây?"
Những người khác cũng ngây người.
Trên người bọn họ đều nổi lên một lớp da gà dày cui, cảm giác bản thân bị vây hãm trong nguy cơ tột cùng, chẳng phải nói trận chiến này sẽ chẳng chút gian nào gì ư, lúc rời khỏi tiên vực thì rất nhiều người tiễn đưa, cười nói chờ bọn hắn trở về.
"Các ngươi khả năng không biết, từng có đại nhân vật cao cao tại thượng đại chiến với sinh linh hắc ám, sau đó cũng không thể trở v ề Tiên vực được nữa." Đại thống lĩnh lên tiếng, ánh mắt lấp lóe.
"Đều... chết trận cả?"
"Không, có vài người còn sống, thậm chí còn đang sống trên nhân gian nữa kia, thế nhưng bọn họ đã không có tư cách trở về Tiên vực, chỉ có thể lưu lại giới này." Lời nói của đại thống lĩnh run run.
"Vì sao?" Một trong số này gian nan nỏi, yết hầu nuốt từng ngụm nước bọt.
"Đều ở trong cấm địa sinh mệnh!" Thống lĩnh đáp.
← Ch. 1799 | Ch. 1801 → |