← Ch.1800 | Ch.1802 → |
Đều ở bên trong cấm địa sinh mệnh?!
Sinh linh của Tiên vực không hiểu, nếu như sống sót thì tại sao không thể về cố thổ? Rất nhiều người trong số bọn họ đều không biết những cấm địa của thế giới này.
Nhưng, cao thủ của giới này lại khác, bọn họ biết rõ Cấm khu đáng sợ tới cỡ nào, mạnh như bọn họ, ví như hai lão già của Thánh viện cùng Tiên viện dù cho đã tới cảnh giới Chí Tôn thì cũng không dám đặt chân vào Cấm khu sinh mệnh trên cửu Thiên!
"Sinh linh bên trong Cấm khu lại có lai lịch cỡ này?"
Một vị giáo chủ có bối phận cực cao của Ba ngàn châu thở dài, tới hôm nay hắn mới hiểu rõ.
Trên thế gian này cũng chỉ có một nhóm cực nhỏ mới biết bên trong Cấm khu là người như thế nào, ví như thế gia Trường Sinh, ví như hoàng triều bất diệt trường tồn cùng thế gian.
"Sống sót, vì sao không thể về Tiên vực?" Một vị đầu lĩnh của Tiên vực hỏi, nếu như còn sống khỏe mạnh ở nhân gian thì sao lại không trở về Tiên vực.
Bọn họ cũng chỉ vừa mới tới mà đã không muốn ở lại rồi, thế giới phía này quá cằn cỗi, quy tắc đại đạo không hoàn chỉnh, không thích hợp cho tu hành, còn lâu mới có thể so sánh được với Tiên vực.
"Bởi vì, cánh cửa của Tiên vực đã đóng kín với bọn họ." Lời nói của đại thống lĩnh hơi run đồng thời nắm chặt nắm đấm, ngày sau bọn họ cũng không có tư cách để trở lại nữa rồi.
"Cái gì, lại đóng kín với người của mình?!" Những người khác không tin.
"Quanh năm chiến đấu với sinh linh hắc ám, dần dần chúng ta sẽ nhiễm phải khí tức không rõ, không cách nào trừ bỏ tận gốc, Tiên vực không cho phép bất kỳ tu sĩ nào mang theo loại vật chất kia tiến vào trong!"
Mấy lời này của đại tu sĩ khiến người nơi đây như rơi vào trong hầm băng, lạnh toát cả người, mỗi một người đều ngây ngẩn không thể nói dù chỉ một chữ.
Tin tức này quá tệ, có quê hương nhưng lại không thể trở về, bằng với việc bọn họ đã bị vứt bỏ.
Mà hiện tại, bọn họ cần phải đi liều mạng thế nhưng sau đó lại nhận được cái kết như thế, thứ bọn họ nhận được chính là bị trục xuất vĩnh viễn!
Dù cho không có chết trận thì sống cũng vô dụng, bị Tiên vực ghét bỏ, vĩnh viễn bị vứt lại ở thế giới này!
"Những vị tiền bối kia chắc đau lòng lắm!" Có người nắm chặt nắm đấm, mà bọn họ cũng sẽ bước lên con đường này, chôn xương ở tha hương.
"Chúng ta cũng chỉ có thể mở nên Cấm khu và lưu thủ ở một giới này?" Có người không cam lòng, ánh mắt đầy đáng sợ.
"Hừ, ngươi nghĩ nhiều rồi đó, dựa vào chúng ta mà cũng đủ khả năng mở nên Cấm khu à?" Đại thống lĩnh cười cợt đầy cô dơn và cay đắng, nói; "Những vị tiền bối có thể mở nên Cấm khu đều là những tiền bối đại năng có pháp lực tuyệt thế, từng đối đầu chém giết với cường giả tuyệt đỉnh của hắc ám, ngươi ta có thể bằng được không?"
"À..." Những người khác kinh ngạc sợ hãi, vẻ mặt từng người xám xịt, không thể mở nê Cấm khu à?
Rất nhanh thì bọn họ biết được, từ các đời tới nay, những đại nhân vật đã chết của Tiên vực cũng chưa chắc đã chết toàn bộ, mà là ở bên trong Cấm khu!
Thân phận và thực lực của cấp độ đó cũng không phải là bọn họ có thể so sánh được.
"Yêm tâm đi, giới ta chắc chắn sẽ còn phía ra cao thủ tuyệt thế, tới thời điểm đó nếu chúng ta may mắn còn sống thì có thể đi cùng hắn tiến vào Cấm khu." Đại thống linh nói, chỉ là lời nói đầy cay đắng.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Ông lão da bọc xương nhìn về đại thống lĩnh rồi nói, ánh mắt lão thăm thẳm lấp lánh ánh sáng kỳ dị.
"Chúng ta dựa vào đâu để liều mạng, trả giá như vậy có đáng hay không?" Có người tức giận, bọn họ đi ra từ Tiên vực thế nhưng giờ lại gặp phải kết quả như vầy?
Bên ngoài cơ thể của ông lão này tựa như chỉ có mỗi làn da hiện lên ánh vàng, lão lạnh lùng nhìn mấy người, nói: "Dòng dõi của các ngươi, người thân của các ngươi, trước khi các người rời đi thì đều đã nhận được những sự quan tâm tốt nhất, sẽ bái nhập vào bên trong một ít đạo thống vô cùng mạnh mẽ, cái giá mà các ngươi phải trả rất đáng."
Lão chỉ nói một đoạn như vậy thế nhưng đã khiến cho vài tên đầu lĩnh an tâm hơn.
Đây được gọi là báo đáp và cũng là uy hiếp!
Hiện giờ, dòng dõi người thân của bọn họ đều ở Tiên vực, đều nhận được những tài nguyên truyền thừa cao cấp nhất, ngày sau sẽ có thành tựu không hề nhỏ.
Nếu như bọn họ làm trái với ý chí của Tiên vực vậy thì sẽ xem như là kẻ phản bội, tới lúc đó đời sau của bọn họ sẽ nhận phải những trừng phạt gì?
Hai ông lão của Thánh viện cùng Tiên viện cũng ở đây, là đầu lĩnh bên phía cửu Thiên thập Địa này, cá biệt cũng có tộc trưởng của gia tộc Trường Sinh cũng có tư cách ở lại đây.
Vào lúc này ai ai cũng kiêng kỵ và nhíu chặt lông mày, thế nhưng không dám phát biểu gì cả.
"Chuyện nơi đây có thể thảo luận đôi chút thế nhưng tuyệt không thể nói lung tung truyền ra ngoài." Ông lão như bộ xương khô nói.
Mọi người đều cảm thấy lạnh toát cả người, yên lặng gật đầu.
Ông lão này tuyệt đối là Chân Tiên hơn nữa thực lực cũng không hề yếu, dù cho là đại thống lĩnh cũng phải cúi đầu thì đã có thể thấy được thân phận cao bao nhiêu rồi.
"Vẫn chưa đánh giết được sinh linh hắc ám vừa mới trở thành thủ lĩnh kia à?" Ông lão hỏi, cả người lão lấp lánh ánh vàng nhảy lên một cái, chân giẫm tiên vụ lao vút giữa trời cao nhìn xuống vùng đất hắc ám bên dưới.
Nơi đó, lão giáo chủ của Kim Cương môn với đầu tóc bù xù càng ngày càng mạnh không ngừng gào thét, hắn lại nuốt chửng thêm máu hắc ám của những thú vương khác.
"Hắn không có rời khỏi khu vực hắc ám, chẳng lẽ chúng ta sẽ phải xông vào ư?" Một vị đầu lĩnh hỏi.
"Nghĩ biện pháp giết chết!" Ông lão dặn dò.
Thạch Hạo đứng cách rất xa cũng đang quan sát, lão giáo chủ của Kim Cương môn này đang khuếch đại phạm vi hoạt động của mình, không ngừng xông về phía bên bọn họ, không ngừng làm thịt những vương hắc ám vừa mới tiến hóa.
"Biến thái, nếu cứ tiếp tục như vầy thì hắn sẽ trở thành Chí Tôn ư?" Thạch Hạo nhíu mày.
Hắn biết rõ, tên này khác với tất cả, đã từng được chiếc rương với hào quang chín màu tuyển chọn, bồng bềnh bên trên đỉnh đầu.
Quả nhiên, sinh vật kia đang hướng về châu này với động tĩnh quá lớn, những nơi đi qua vật chất hắc ám sục sôi, hàng loạt sinh linh hoảng sợ chạy trốn.
Hắn không ngừng đánh giết ven đường đi, phàm là những sinh vật hắc ám có thực lực mạnh mẽ thì đều chết trong tay hắn, đều bị nuốt chửng và hắn đáng tiến bước trở nên mạnh mẽ.
"Chuẩn bị lên Chí Tôn rồi?"
Thạch Hạo hít vào ngụm khí lạnh và cảm thấy khiếp sợ, tốc độ tu luyện của hắn nhanh biết chừng nào thế nhưng nếu so sánh với con sinh vật này, vậy thì chậm như sên bò.
Không hề bình thường chút nào, ngay như Thạch Hạo cũng phải ghen ghét đố kỵ, cứ như vậy là có thể đăng lâm lên đỉnh cao của tu sĩ ư?
Nhưng rất nhanh sau đó hắn bình tĩnh trở lại, nội tâm dần dần ổn định, hắn tin chắc hết thảy chuyện trên thế gian đều cân bằng, có được thì mới có mất, có mất thì mới có được.
Loại tốc độ tu hành không bình thường này hơn phân nửa sẽ có mầm tai họa đi kèm nào đó, thậm chí về sau nói không chừng sẽ thành không cũng nên.
"Giết hắn, con sinh vật này không tầm thường đâu, có thể con đường tiến hóa sẽ khác biệt, không bị pháp chỉ hắc ám giam cầm và dần dà sẽ trở thành Du Đà thứ hai đó!"
Ông lão của Tiên vực đã không cách nào bình tĩnh được nữa, nghiêm khắc dặn dò đại thống lĩnh.
"Thật sự phải đây mình vào trong nguy hiểm, tiến vào trong hắc ám ư?" Có người cẩn thận hỏi.
"Tác chiến với sinh vật hắc ám thì sớm muộn gì cũng sẽ phải tiếp xúc thôi, phòng ngừa cũng không được!" Ông lão nói.
Xoẹt!
Một vệt thần quang chém nứt trời cao, một vị cường giả của Tiên vực xuất thủ, tu vi của hắn thâm hậu, đạo nhanh nhiều năm nhanh chóng tiến vào trong khu vực hắc ám.
Tiên vực xuất binh, tuy rằng tới rất nhiều nhân mã thế nhưng cũng chỉ có một vài người thành Tiên mà thôi, không thể toàn bộ đều là nhân vật cấp bậc này được.
Mặc dù là Tiên vực thì người chân chính thành Tiên cũng rất ít!
"Gào!"
Tiếng gào vang trời, lão giáo chủ của Kim Cương môn với con ngươi đáng sợ tựa như đèn bạc bống cháy, hắn không hề lui tránh mà lao nhanh tới, đón đánh cường địch.
Vật chất hắc ám bùng phát nên những gợn sóng khiến thân thể của tu sĩ Tiên vực chấn động, thực lực của hắn rất mạnh thế nhưng khi đối mặt với vật chất hắc ám thì cực kỳ bị động.
Bên trong đại dương màu đen kia thì pháp lực đều bị làm tan rã, bị an mòn, tình huống rất nguy cấp nên hắn cần tốc chiến tốc thắng.
"Phụt!"
Cuối cùng kết quả nằm ngoài dự liệu của mọi người, hai cường giả va chạm và thân thể của lão giáo chủ Kim Cương môn phát ra ánh vàng óng ánh, đao thương bất nhập, kim cương bất hoại.
Mà tu sĩ của Tiên vực lại bị xé rách, thân thể hóa thành hai nửa, máu tươi dâng trào.
"Kim cương bất hoại, độ cứng rắn của thân thể đó khó mà tin được, người bình thường không thể đối phó được!" Đại thống lĩnh nhíu mày.
Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu mà ông lão tóc tai bù xù kia đã tiến hóa tới bước này rồi, nếu như cứ để hắn trưởng thành thì ngày sau chắc chắn sẽ là tai họa lớn.
"Để ta!"
Nhưng lúc này, xa xa có một vị cường giả được tiên khí lượn lờ lao tới, hắn còn chưa thành Tiên thế nhưng cũng là cao thủ cảnh giới Chí Tôn.
Ầm, tiên khí hộ thể, mơ hồ có thể ngăn chặn lại sự ăn mòn của vật chất hắc ám.
"Chỉ có tu sĩ sở hữu tiên khí nồng đậm thì mới có thể chống trọi lại sự ăn mòn của hắc ám!" Ông lão da bọc xương kia nói.
Lão giáo chủ của Kim Cương môn tuy mạnh nhưng hiện tại vẫn chưa phải là đối thủ của tu sĩ cảnh giới Chí Tôn, vừa mới va chạm liền ho ra ngụm máu đen, thân thể bay ngược ra sau.
"Hừ!"
Nhưng lúc này, sâu trong hắc ám đột nhiên có một móng vuốt lớn che kín bầu trời và lao tới phụ cận, bụp, vị cường giả của Tiên vực kia bị nắm thành thịt nát!
Hiện trường yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều chết kiếp.
"Tồn tại hắc ám chân chính ở phía sau đã xuất hiện, rất nhnh!" Lúc này, đại thống lĩnh biến sắc mặt, lẽ nào vừa mới bắt đầu mà đã phải quyết chiến sống chết rồi?
"phiền phức lớn rồi, ta dám khẳng định, tên khốn Kim Cương môn kia đã được tuyển chọn thành hạt giống hắc ám, nahát định phải giết chết, ta cũng không muốn hắn trở thành Du Đà thứ hai." Lúc này, ông lão da bọc xương tất nhiên sẽ xuất thủ, hướng thẳng vào trong khu vực hắc ám.
Lão nhìn chằm chằm vào móng vuốt lớn vẫn chưa rút đi kia rồi lại nhìn về phía lão giáo chủ của Kim Cương môn, từng bước đi lại gần.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, mới bao nhiêu ngày mà đã phải ngã bài với nhau rồi, muốn tiến hành cuộc đại quyết chiến ư?
← Ch. 1800 | Ch. 1802 → |