← Ch.1835 | Ch.1837 → |
Hoán Linh thần đài rất nhỏ, cao không quá một tấc, rất mờ ảo mơ hồ, nằm giữa hư với thực và được đặt bên trong nguyên thần của Vương thập.
Vật này không phải là vật thể hữu hình mà là một loại quy tắc, dù cho là chính bản thân Vương thập cũng không có phát hiện ra được, hiện giờ đang hiển hiện ra.
Lúc này, sau khi Vương thập được huynh trưởng nhắc nhở thì nguyên thần phát sáng và bắt đầu kêu gọi Vương Trường Sinh.
Trên thực tế, không cần hắn kêu gọi thì lúc tính mạng của hắn nhận lấy sự uy hiếp thì Hoán Linh thần đài rất nhỏ này cũng đã phát sáng, phù văn nằm dày đặc và tự động kêu gọi cường giả.
Nơi đây khi thì mơ hồ lúc thì rực rỡ, một bàn tay dò tới ngăn cản kiếm khí của Thạch Hạo, mang theo áp lực che ngợp bầu trời khiến thiên hạ vạn linh phải kinh sợ.
Bàn tay lớn từ bên trong nguyên thần của Vương thập lao ra kéo theo gió mạnh hình thành nên bão táp và đi kèm tiếng nổ vang rền của đại tắc, khí hỗn độn dâng trào.
Mọi người kinh hãi, cảnh tượng này vượt xa dự đoán của mọi người.
Thạch Hạo nhíu mày, ngay cả hắn cũng không ngờ rằng Vương Trường Sinh lại cưng chiều đứa con út này như thế, vận dụng rất nhiều tâm huyết chỉ vì bảo vệ cẩn thận hắn!
Thạch Hạo trấn áp Vương đại, Vương ngũ, còn Vương bát có thể bắt được bất cứ lúc nào thế nhưng đều không có được đãi ngộ như vầy, không hề được Vương Trường Sinh bảo vệ như thế.
"Không hổ là con út, lại được Vương Trường Sinh yêu chiều như thế." Thạch Hạo nói.
Ầm!
Kiếm khí được hắn bổ mạnh ra va vào bàn tay lớn kia hình thành nên sức mạnh hủy diệt đầy khủng khiếp, không gian xung quanh đều đang sụp đổ, tỏng hư không xuất hiện vô số khe lớn đang lan tràn về phía vực ngoại.
"Vù, mà, đây, chứ, mễ..."
Tiếng tụng kinh lớn lao vang lên, lại có chân ngôn phật gia chấn động càn khôn.
Tu Di sơn vỡn vụn run rẫy thế nhưng không có bị hủy diệt tỏng cuộc quyết đấu của Chí Tôn, mặt đất nơi đây rung lắc dữ dội tựa như xảy ra động đất, thế nhưng không hề bị hủy.
Tựa như đang có ba ngàn thần phật đang tụng kinh, chân ngôn vang vọng tứ phương không dứt bên lai, kịch liệt r ung chuyển khiến toàn bộ Tu Di sơn vỡ vụn lưu chuyển hào quang thần thánh.
Di địa Cổ tăng, dưới sự lan tràn thần uy của Chí Tôn mà lại có dị tượng khác thường như vầy.
Thời khác này có một người nhận phải sự ảnh hưởng, Đại Tu Đà miệng tụng chân phật, ngồi xếp bằng tắm rửa trong phật quang chư thiên, tiếp đó không hề nhúc nhích gì tựa như tịch diệt.
Ầm ầm!
Bàn tay lớn kia lui trở lại Hoán Linh thần đài, nó bao lấy Vương thập hòng rời khỏi.
Bởi vì, dù cho Vương Trường Sinh có mạnh mẽ tới phi thường thì dù sao bản thân cũng đang ở ngoài ngàn tỉ dặm nên không cách nào khống chế pháp tắc đuọc, xuất ra một chưởng kia cũng không phải đích thân xuất ra.
Hắn sợ Vương thập sẽ bị lan tới trong cuộc tranh đấu này rồi chết thảm, thành ra muốn rời đi trước tiên.
"Chạy đi đâu!"
Thạch Hạo hét lớn, khống chế bảo thuật, Ba đầu sáu tay hiển hiện, chiến ý dâng trào vồ giết về trước, khóa chặt lại Vương thập.
Rầm!
Lại thêm một đòn kinh thiên động địa nữa, có thể thấy được, bóng hình của Vương Trường Sinh rất mơ hồ thế nhưng cũng rất chân thực, hắn tựa như đứng ở một nơi vĩnh hằng xa xăm nào đó đang nắm quyền ấn đập tới.
Chỉ là, hắn cách quá xa, không gian cách vô ngần, ánh mắt của hắn rất lạnh lẽo và ra tay đầy vô tình.
"Ồ?"
Thạch Hạo kinh ngạc, mơ hồ hắn có thể thấy được cảnh tượng của vị trí nơi Vương Trường Sinh đứng, nơi đó có vô số đại quân và có một cánh cửa được mở ra, đông đảo tu sĩ đang điều khiển pháp khí, giẫm lên mây mù tiến vào trong thế giới bên kia cánh cửa.
Tiên vực đang rút quân ư?
Những cảnh tượng này rất mờ ảo không hề chân thực, là thông qua Hoán Linh thần đài hiển hiện, ở một nơi xa xôi không biết nào đó.
"Tiểu hữu, ngươi muốn ép sát từng bước à?"
Vương Trường Sinh lên tiếng, vẻ mặt bình thản mang theo luồng uy thế ép người.
Hiển nhiên hắn không rời đi được vả lại còn cách nhau quá xa xôi nên không thể tới đây, thành ra mới dùng khí thế để áp chế tất cả nơi đây.
"Lão Bát Vương gia dẫn Chí Tôn hắc ám tới đây, vậy có ý gì, Vương gia các ông có cần giải thích lời nào không?" Thạch Hạo bình tĩnh vừa ra tay vừa ép hỏi.
"Ta khẳng định bên trong có chuyện hiểu nhầm gì đó." Vương Trường Sinh nói.
Trên xương trán của bóng người mơ hồ kia chợt lấp lánh rồi tỏa ra ánh đen, một cây kiếm thai thành hình chấn động tâm hồn, uy năng thật sự quá hùng vĩ, dù cho cách vạn thủy thiên sơn, không ở cùng trên một đại lục cổ thì cũng vẫn đáng sợ như thế.
Vương Trường Sinh vận dụng kiếm thai nguyên thần!
Uy thế này cũng chẳng phải giống như người trong bức tranh thể hiện ra khi nãy, đây mới thật sự là thủ đoạn tuyệt thế, Bình Loạn quyết tái hiện!
Thạch Hạo lập tức trở nên nghiêm túc, vô cùng trịnh trọng, đối mặt với cường giả lâu năm, đối mặt với vương giả trong Chí Tôn này hắn không dám có chút bất cẩn nào cả.
Vèo!
Kiếm thai nguyên thần phát sáng xuất hiện trước xương trán của Vương Trường Sinh, nó óng ánh dị thường, như bẻ cành khô, xé rách tất cả, tựa như Tiên vương vụt ngang trời vậy!
Nhưng, nó không có bay ra ngoài mà vị trí Vương Trường Sinh đứng chợt biến đổi, kiếm thai bảo vệ trước xương trán và chỉ chiếu rọi ra thần quang.
Giây lát đó, chân nghĩa Bình Loạn quyết tỏa ra hàng vạn hào quang, lớn lao vô biên, thông qua Hoán Linh thần đài chợt xuất hiện ở nơi đây và ép về phía Thạch Hạo.
"Chém!"
Vào đúng lúc này Thạch Hạo trực tiếp khống chế Thảo Tự kiếm quyết, dùng một trong tam đại kiếm quyết cổ kim đối kháng, mũi nhọn đấu dao sắc.
Giữa hai bên là kiếm khí khuấy động, phù văn liên miên, trong nháy mắt chợt xuất hiện hai nhân vật cổ đại thần bí đồng thời ngồi xếp bằng tụng kinh.
Hia người rất cổ lão, được ánh sáng thời gian quấn quanh, được mảnh vỡ năm tháng nhấn chìm, được khí hỗn độn bao vây không thấy được hình dáng.
Đó là hai loại kiếm ý, lúc này trở nên vô cùng thần bí hóa thành hai vị sinh linh ngồi xếp bằng trong hư không, ngâm tụng cổ kính chấn động thiên địa tứ hải.
Thạch Hạo ngây người đầy ngạc nhiên.
Vương Trường Sinh cũng ngẩn ra, hắn là Chí Tôn lâu năm, hiện tại trong cửu Thiên thập Địa đã không đối thủ dưới Tiên đạo, ngoại trừ đại trưởng lão ra thì không người nào có thể sánh vai được.
Đạo hạnh của hắn quá cao thâm, chỉ kéo một đường là có thể thành Tiên.
Về phía tân Chí Tôn vừa mới bước vào lĩnh vực Chí Tôn thì sẽ có một đoạn chênh lệch nhất định, tính ra Vương Trường Sinh chính là một ngọn núi nguy nga to lớn!
Muốn đuổi kịp thì cần phải có sự tích lũy năm tháng nhất định.
Nhưng Vương Trường Sinh lại không ngờ rằng, người trẻ tuổi đối diện kia sau khi sử dựng tới kiếm ý thì lại cộng hưởng với Bình Loạn quyết của hắn, xảy ra cảnh tượng kỳ dị như vậy.
Tuy rằng Thạch Hạo tự tin thế nhưng hắn cũng biết, bản thân vừa mới đặt chân vào lĩnh vực này thì không cách nào áp chế được đệ nhất nhân trong Chí Tôn, mà những gì đang diễn ra trước mắt khiến hắn nghi hoặc.
Tại sao lại như thế?
"Tam đại kiếm quyết, lẫn nhau sẽ có liên hệ!" Vương Trường Sinh chấn động trong lòng, ánh mắt trở nên nóng rực, hắn chợt nghĩ tới một vài câu từng nhìn thấy trong một khu di tích nào đó, nơi đó có một tấm bia đá được nhuộm đầy tiên huyết.
"Hút!"
Vương Trường Sinh khẽ qưuát, hắn khống chế pháp lưc vô thượng hòng mang Vương thập rời đi đồng thời cũng muốn cướp đoạt kiếm ý của Thạch Hạo.
Bởi vì, cảnh tưởng trước mặt quá đặc thù, hai loại kiếm ý lại hóa thành hai vị sinh linh ngồi xếp bằng tụng kinh đối diện nhau, vô cùng cổ quái.
"Trở lại cho ta!"
Thạch Hạo quét khẽ, hắn cũng khống chế pháp lực, hàng loạt thần thông hiển hiện, vận dụng tới Lục Đạo Luân Hồi thiên công, điều động nhiều loại bảo thuật mà thiên hạ không thể sánh được.
Vù, hư không bị nhấn chìm, vài loại bảo thuật kia tỏa sáng, có chân hoàng ngút trời, có côn bằng giương cánh, có lôi đế quân lâm thiên hạ...
Cảnh tượng kia vô cùng đáng sợ, phối hợp với sáu cái hố đen xoay tròn quét ngang trên khắp đất trời, không gì không phá, không gì ngăn cản được.
Xoẹt!
Vốn Vương thập đã bị lôi đi thế nhưng lại bị môn thiên công kia ngăn cản lại và kéo ra ngoài.
Hai đại cường giả đều đang giằng co tranh cướp Vương thập, đều muốn rút lấy kiếm ý của đối phương, đây là cuộc đối kháng đầy mạo hiểm.
Vù!
Vương Trường Sinh xuất thủ, thần quang hàng vạn xuyên thấu qua Hoán Linh thần đài cao chưa tới một tấc kia, nó bao phủ lấy lão Bát Vương gia hòng mang đi.
"Phụt!"
Nhưng, Thạch Hạo ra tay đầy vô tình, cực lực ngăn cản và phát ra thần thông tuyệt thế, trong nháy mắt chấn cho thân thể đã chia năm xẻ bảy của lão Bát Vương gia thành sương máu.
Dù cho là nguyên thần cũng đang run rẩy, không ngừng rạn nứt.
Lão Bát Vương gia hét thảm, thân thể chỉ còn sót lại mỗi đầu lâu còn những bộ vị khác đã bị nghiền ép thành sương máu.
"Tiểu bối, ngươi khinh người quá đáng rồi đó!" Từ nơi xa xôi nào đó Vương Trường Sinh hét lên, phát ra một luồng đạo âm thần bí tấn công tới.
"Rầm!"
Tu Di sơn rung lên bần bật, sáu chữ chân ngôn của dòng dõi Cổ tăng cũng vang lên: Ông, ma, ni, bái...
Thế tiên công của Vương Trường Sinh chợt khựng lại.
Vèo!
Thần quang như dải lụa, Vương Trường Sinh phản ứng cực kỳ nhanh, hắn nhanh chóng thối lui, dùng phù văn vô tận hóa thành thác nước bao phủ lấy Vương Hi cùng Vương Lan, cũng muốn mang bọn họ đi.
Thạch Hạo lại chém tới, hàng loạt đạo tắc kinh thiên như cầu vòng, xuyên thấu tiến tới nhấn chìm nơi đó.
Đó là quy tắc trật tự tựa như thiên đao chém ngang trong thiên đại!
Phụt!
Huyết quang tung tóe, đầu lâu của Vương Lan bay vút lên và nổ tung trong hư không, hình thần đều diệt.
Đây chắc chắn là một đứa con rơi, vào thời khắc sống còn nhưng Vương Trường Sinh cũng phải mang hắn rời đi, thực ra cũng đã vứt bỏ rồi, vì bảo vệ Vương thập nên thuận tiện mang Vương Hi đi mà thôi.
"Giết!"
Thạch Hạo hét lớn không cam tâm để hắn mang theo hai người kia rời đi, cả người lao về trước, Lục Đạo Luân Hồi thiên công dường như sáu cái cối xay không ngừng xoay tròn.
Một cái cối xay là một cái hố đen, một thế giới, không ngừng xoay chuyển.
Phụt!
Huyết quang lại văng khắp, Vương Hi bị thương nặng, Vương thập cũng bị trọng thương.
Cuối cùng, nửa người bên dưới của Vương thập lưu lại và bị tiêu diệt trong vùng hư không này.
← Ch. 1835 | Ch. 1837 → |