Vay nóng Tinvay

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1837

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1837: Không ngừng không nghỉ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Shopee


"Tiểu bối!" Vương Trường Sinh chỉ phun ra hai chữ như thế, ánh mắt lạnh lẽo, hắn đã bảo vệ như vậy rồi mà kết quả Vương thập bị thương và mất đi một nửa thân thể.

Dưới sự nghiền ép của sức mạnh Chí Tôn thì nửa thân thể kia đã không còn sót lại thứ gì nữa, ngay cả sương máu cũng hóa thành tro tàn.

Đương nhiên, chuyện này cũng không tính là thương tổn tới căn cơ của Vương thập, có thể đoạn thể trọng sinh, chỉ là đường đường Vương Trường Sinh, được mệnh danh là Chí Tôn đệ nhất thiên hạ nhưng lại không thể bảo vệ dòng dõi của mình, việc này khiến hắn đằng đằng sátk hí.

Thế cuộc phía bên kia của Vương Trường Sinh không ổn định lắm, có chiến đấu, có âm thanh hô quát nên hắn hông dám toàn lực ứng phó càng không thể vượt giới trử về, cách nhau quá xa.

"Thật là tiếc mà, vẫn không có nhìn thấy được chân thân của ông." Thạch Hạo nói, tiếp đó là nhìn về phía lão Bát Vương gia đã bị hắn khóa chặt lại từ lâu.

Vương Trường Sinh tất nhiên không muốn bỏ đứa con trai này, nhưng mà, Hoán Linh thần đại nằm bên trong nguyên thần của Vương thập, vật này quá quý giá, chỉ có một tòa như vậy mà thôi.

Hắn không cách nào hiện ra gần con rồng thứ tám Vương gia để bảo vệ nguyên thần của hắn được.

Hiện giờ nếu như hắn tiến tới thì lão Bát Vương gia vẫn có thể sẽ chết thảm.

Ầm!

Dù là như vậy thì hắn vẫn muốn tiến tới cứu trợ.

Đáng tiếc, dưới sự ngăn cản của Thạch Hạo thì hắn lại sợ ném chuột vỡ bình.

Đồng thời, vị trí nơi chân thân của Vương Trường Sinh đang xảy ra chiến đấu đầy kịch liệt và sắp sửa lan gần tới hắn.

Lúc này, hắn chỉ thở dài một hơi và biến mất hoàn toàn.

"Thật là đáng tiếc." Thạch Hạo lắc đầu, lại để Vương thập đào tẩu như thế.

Hắn cảm thấy trên người của lão Thập Vương gia chắc chắn có không ít thứ tốt, đáng tiếc Vương Trường Sinh quá cưng chiều, gần như là thiếp nhân bảo vệ ngay bên cạnh.

Hắn cũng đã chém bay đầu lâu của Vương thập, vốn cảm thấy một chiêu kiếm liền có thể lấy đi tính mạng của hắn, ai nghĩ rằng lại khơi dậy Hoán Linh thần đài và dẫn tới sự xuất hiện của Vương Trường Sinh.

Thạch Hạo thả người về trước một tya tóm lấy đầu lâu của lão Bát Vương gia, đồng thời phong ấn nguyên thần đã rạn nứt kia vào trong đầu lâu.

Con rồng thứ tám Vương gia cảm thấy quá nhục nhã, tên nhóc năm xưa, cảnh giới ngay cả cháu chắt của hắn cũng không bằng mà lúc này lại đi ngược lên trời cao, hoàn toàn áp chế mình, cảm giác này vô cùng khó chịu.

Tu Di sơn vỡ vụn, ban đầu còn rất yên tĩnh thế nhưng sau đó là bùng nổ.

Tất cả mọi người đều giật nảy mình, sự ngang tàn của Hoang vượt quá tưởng tượng, ngay cả Vường Trường Sinh mà cũng dám đánh chém, nên biết hắn chỉ vừa mới bước vào lĩnh vực này.

Năm đó, hắn lấy yếu thành mạnh, lấy hạ khắc thượng, phong thái hiện tại vẫn như trước kia.

Đám người nhanh chóng lao tới, Thái Âm ngọc thỏ, Thiên Giác nghĩ, Thác Cổ Ngự Long đều vô cùng kích động, chiến tích bực này đã vượt quá mọi tưởng tượng của bọn họ.

Nguyên bản Hoang chính là người cùng thế hệ với bọn họ, nhưng lúc này lại có thể chém giết với Vương Trường Sinh đã thành đạo từ thời thái cổ.

Nhưng nghĩ tới chuyện trước đây không lâu, hắn từng giết thẳng vào Kim gia thì mọi người đã bình tĩnh lại không ít, tốc độ trưởng thành của vị cố nhân này quá nhanh mà!

"Chỉ thiếu chút nữa là chém chết được tên Vương thập kia rồi, thật là đáng tiếc." Thái Âm ngọc thỏ lẩm bẩm, con thỏ này thù rất dai, không hề quên việc Vương gia muốn gây khó dễ với mình.

"Ba mươi năm không gặp, ngươi không chỉ không bị phế bỏ mà còn một bước lên trời, đánh vỡ lịch sử thần thoại luôn." Thập Quan vương đi tới, cảm khái than thở nói.

Hắn đã từng giao thủ với Thạch Hạo năm xưa và đồng ý địa vị tuyệt thế của tên đối thủ này, nhưng, ba mươi năm trôi qua, giống như là thương hải tang điền vậy, tất cả đều thay đổi, Hoang lại còn trở thành Chí Tôn nữa.

Dù cho là Trích tiên siêu phàm thoát tục thì lúc này cũng không cách nào bình tĩnh cũng như kỳ ảo nữa, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp.

"Thạch Hạo, sau khi ngươi rời đi nơi này thì thân phận sẽ bị bại lộ, vạn nhất Vương Trường Sinh, Kim thái quân kết hợp lại thì không ổn chút nào đâu." Thanh Y lo lắng.

Hôm nay tâm tình của nàng rung động vô cùng, vốn đã chặt đứt hồng trần, hai hồn quy nhất thành tựu chân ngã, đặt xuống toàn bộ những chuyện ngày xưa, thế nhưng sau khi gặp lại Thạch Hạo thì một góc nào đó trong nội tâm của nàng không cách nào yên tĩnh được, vô cùng nhớ mong người này.

"Lão già kia rấ đặc biệt, không phải là một nhân vật đơn giản đâu." Chó con đột nhiên lên tiếng, vừa nãy nó liên túc quan sát Vương Trường Sinh và sinh ra cảm giác khó nói thành lời.

Đám ngươi vây quanh lấy Thạch Hạo vì có quá nhiều lời để nói, ba mươi năm mới gặp lại, tính cách thoải mái buông xuôi.

Nơi đây cũng có một số tu sĩ quan hệ gần gũi với Kim gia Vương gia, tất cả đều đang bất an, sợ Hoang sẽ gây khó dễ.

"Đi, nhanh rời khỏi đây thôi!" Tào mập dẫn đầu muốn đi sang nơi khác.

"Các ngươi đi trước đi, cơ hội hiếm có, ta còn muốn ra tay nữa!" Thạch Hạo bỗng nhiên lên tiếng.

"Ngươi muốn làm gì đó?" Một cô gái trong Vệ gia Tứ hoàng giật mình hỏi, luôn cảm thấy tên khốn này sẽ lại gây nên đại họa nữa.

Trên thực tế, những người khác đều có cảm giác này, mỗi khi Hoang trịnh trọng như vầy thì chắc chắn phải đi làm đại sự, hơn phân nửa lại đi chọc phá thủng trời như những chuyện vừa rồi.

"Ta muốn giết thẳng vào Vương gia để xem rõ mọi chuyện, lão Bát Vương gia lại dẫn tới Chí Tôn hắc ám khiến ta rất bất an!" Thạch Hạo lên tiếng.

Quả nhiên là muốn chọc phá thủng trời mà, mọi người đều run sợ.

Vừa giết thẳng vào Kim gia, rồi giao thủ với Vương Trường Sinh, lúc này hắn lại muốn xông vào đầm rồng hang hổ của Vương gia nữa, đúng là gan to bằng trời mà.

"Hiện giờ Vương Trường Sinh không có ở đây, chính là cơ hội tốt!" Thạch Hạo lên tiếng.

Tuy rằng có rất nhiều lời muốn nói với những vị cố nhân này, chỉ vừa mới gặp lại thế nhưng Thạch Hạo vẫn không ngừng nghỉ, quyết định sau này hẳn tụ họp cũng được.

Thạch Hạo không dừng lại, lần này hắn chỉ mang theo mỗi chó con giết thẳng về phía Vương gia, muốn nhân cơ hội này đánh hạ.

"Cẩn thận đó!" Mọi người hô lớn lo lắng thay cho hắn.

Vương gia, nơi này có hơn vạn thần sơn, mỗi toàn đều tú lệ vô cùng, thác nước bạc buông rũ, tinh khí cuộn trào, hơi nước mịt mờ.

Thạch Hạo giết thẳng tới đây, hắn tin chắc Vương Trường Sinh không có ở đây và trước mắt đang có việc không thể về được, đây là một cơ hội tuyệt hảo để hốt gọn sào huyệt của bọn họ.

"Nếu như có sinh linh hắc ám ở bên trong, nhất định sẽ là một trận bão táp!" Thạch Hạo lẩm bẩm.

"Hỏng rồi, đã chậm, nơi này có khí tức Tiên đạo, có trận pháp khủng khiếp thức tỉnh, chắc chắn Vương gia đã nhận được tin tức rồi." Chó con nói.

Nó là đại hành gia trận pháp, vừa mới tới thì chiếc mũi nhúc nhích, lỗ tai rung rung cảm nhận được những điểm dị thường.

"Trận pháp có quan hệ với Tiên đạo của Vương gia đã thức tỉnh, tuy rằng không hoàn chỉnh thế nhưng cũng xấp xỉ với tòa kia của Kim gia, trong trận đã dựng dục ra sinh linh." Chó con khẳng định chắc nịch.

Nói như vậy, Vương Trường Sinh có bí pháp để thông báo cho tộc nhân mình, muốn bọn họ nhanh chóng phóng hộ.

"Xem ra việc Tiên vực lui binh đã xảy ra vấn đề không nhỏ, trong lúc nhất thời Vương Trường Sinh không thể về được!' Thạch Hạo lẩm bẩm.

Hắn tiếc nuối nhìn về phía vùng đất cư trú của Vương gia.

Hắn cảm thấy, nếu như bản thân đứng ở lĩnh vực đỉnh cao Nhân đạo thì có thể xông vào được, thế nhưng hiện tại hắn chỉ vừa mới bước vào lĩnh vực Chí tôn, quá mức nguy hiểm.

"Đi, đi Tiên điện!" Thạch Hạo rất nhanh đưa ra quyết định.

Quả thật là không ngừng không nghỉ, từ Kim gia tới Tu Di sơn vỡ vụn rồi lại đi Vương gia, hiện giờ từ cửu Thiên hạ xuống Ba ngàn châu rồi tới Tiên điện.

Nếu như có biến về việc Tiên vực lui binh thì tàn tiên của Tiên địa kia chắc chắn cũng sẽ xuất hiện ở nơi đó.

Trên đường đi, tốc độ của Thạch Hạo nhanh như chớp đồng thời nắm bắt những tin tức ven đường để kiểm nghiệm một vài suy đoán của mình.

Quả nhiên Tiên vực đang lui binh thế nhưng lại xảy ra chuyện vô cùng không tốt, đã bùng phát nội đấu.

Bởi vì, có vài người quanh năm tác chiến với sinh linh hắc ám và cho rằng đã nhiễm phải vật chất hắc ám không rõ kia, thành ra chỉ có thể ở lại một giới này không cách nào trở về Tiên vực được nữa.

Lúc lui quân thì có một vài tên thống lĩnh dẫn người gây rối, cuối cùng là bùng phát xung đột đẫm máu, đánh nhau rất khốc liệt.

Đám người Vương Trường Sinh vừa khéo đang ở đây nên đều bị hạn chế cả, không được tùy ý rời đi.

"Lão tàn phế của Tiên điện cũng tới à?" Thạch Hạo bất ngờ biết được, cửu Thiên thập Địa lại có tới bốn vị tàn tiên cùng xuất hiện ở nơi đó.

"Thật đáng ghét!" Trong lòng Thạch Hạo dâng lên luồng oán khí, cuộc đại chiến Biên hoang năm xưa diễn ra ấy vậy lại chẳng hề có một tên tàn tiên nào tới Đế quan để nghênh chiến.

Việc này dẫn tới đại trưởng lão đang sắp sửa thành Tiên lại phải vội vã nghênh chiến, cuối cùng là nuốt hận.

Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính tưới máu Biên hoang, sau cùng xuất hiện điều không rõ và biến mất ở nơi sâu nhất trong vũ trụ, từ đó không còn thấy được nữa, Thạch Hạo nghĩ tới những chuyện này và lại nghe được những chuyện hiện tại thì nội tâm càng bi phẫn hơn.

"Bốn tàn tiên đều tới, hơn nửa sẽ cùng tiến vào Tiên vực." Đây là tin tức mà hắn nghe được.

Thạch Hạo chẳng chút do dự, với tốc độ nhanh nhất nhằm thẳng Tiên điện.

Nguyên bản, vị trí Tiên điện vô cùng bí ẩn, không nhiều người ngoại giới biết được thế nhưng ba mươi năm trôi qua và hắc ám dần ăn mòn, vị trí của bọn họ cũng đã không còn là bí mật gì nữa

Thạch Hạo đã tới!

Quả nhiên phong cảnh như vẽ, tinh khí nồng đậm, nơi này như là tiên cảnh mang theo từng làn sương mù tiên đạo.

Kiến trúc giống nhau liên miên, tiên vụ ngập tràn.

"Cũng hay đó chớ, vùng đất này lại có tiên khí luôn!" Chó con kinh ngạc.

"Nghe nói bên dưới lòng đất có một nguồn suối tiên quý giá vô cùng, có thể giúp người chết sống lại, là bảo vật vô giá, tàn tiên có thể kéo dài hơi tàn cũng chính vì dựa vào nguồn suối này để ôn dưỡng bản thân đó." Thạch Hạo nói.

"Nguồn suối tiên? Năm xưa cả cửu Thiên thập Địa cũng chỉ có bảy tám nguồn mà thôi, vậy mà tên tàn tiên này lại giữ một cái?" Chó con nghe thế thì trợn tròn mắt.

Sau đó, nó hưng phấn kâu lớn, tuyên bố rằng nhất định phải khám xét cho thật kỹ!

"Nơi đây hẳn có một tên Chí Tôn thế nhưng theo ta nghĩ hắn đã không còn ở thời điểm toàn thịnh nữa, sống đã quá lâu quá xa xưa, hẳn là đã tới tuổi già rồi." Thạch Hạo nói

"Làm thịt!" Chó con nói.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2015)