← Ch.1853 | Ch.1855 → |
Thạch Hạo nghỉ ngơi ở trong thôn vài ngày, chủ yếu là ba mẹ ở đây, tộc trưởng ở đây và rất lâu rồi hắn không có trở về, những người này làm sao không lo lắng cho hắn chứ? Vừa mới trở về mà lại phải lên đường chinh chiến nữa rồi.
Ban đầu hắn cũng có chút không mấy dễ chịu, bởi vì nhìn thấy được Vân Hi, nàng vẫn như trước, nhẹ nhàn từ tốn mang theo vẻ kỳ ảo nhàn nhạt.
Những năm gần đây nàng vẫn trước sau như một, vẫn luôn chờ đợi trong Thạch thôn này, xưa nay chưa hề có ý nghĩa sẽ rời khỏi nơi này.
Vân Hi xuống đây, bởi vì Thạch Hạo bị tàn tiên phế bỏ ở thượng giới và dù là như vậy thì nàng vẫn cam tâm tình nguyện xuống hạ giới cằn cỗi này, đồng ý chăm sóc nửa đời sau này của hắn.
Tiếp đó bọn họ đã kết hôn, nhưng bởi vì Thạch Hạo nghĩ mọi biện pháp để thành đạo nên mới kết hôn cùng nàng, tựa như là muốn chặt đứt đi quá khứ, minh chí và quên đi một ít ký ức cũ.
Thạch Hạo cảm thấy áy náy, cảm thấy quá bất công với Vân Hi, vì lẽ đó dù cho đã kết hôn thì hắn vẫn thể hiện lễ kính chứ không phải như phu thê chân chính.
Sau đó, hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện, cuộc đời hắn cũng đã gặp được vài người thế nhưng người đi chung với hắn hiện tại cũng chỉ có một người này mà thôi.
Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, mặc kệ có lý do ra sao thì hắn cũng không nên phụ Vân Hi.
"Có thể dưới tình huống biết rõ cháu sắp sửa trở thành phế nhân mà vẫn nguyện ý cùng xuống hạ giới, không rời không bỏ, một cô gái nguyện chăm nom cháu tới cuối đời, cháu không được phụ người ta." Đây là lời nói đầy nghiêm túc của tộc trưởng Thạch Vân Phong với hắn.
Thế gian này, lão tộc trưởng mới chính là người có ảnh hưởng sâu nhất với Thạch Hạo, là người đã nuôi lớn Thạch Hạo, Thạch Hạo có ngày hôm nay cũng đều do một tay lão tạo nên.
"Vân Hi, nếu như nàng đồng ý sau này chúng ta sẽ chân chính trở thành phu thê, chân chính trở thành đạo lữ." Thạch Hạo nhẹ nàng nói với Vân Hi.
Xung quanh không một ai, Vân Hi ngẩn người, cặp mắt xinh đẹp trong veo, nàng mang theo vẻ kinh ngạc màn hìn, đã nhiều năm rồi nàng mới có thể nghe lại những lời nói này từ Thạch Hạo.
Năm đó hắn cũng từng nói những lời hạ lưu bỉ ổi, thế nhưng đó là một thiếu niên đang truy sát hung thú khắp thế gian, la hét muốn ăn thịt nướng và bông đùa với một cô thiếu nữ mà thôi, nào có thể xem là thật.
Hắn rất ít khi trịnh trọng như vầy, ít nhất, khi Vân Hi đi với hắn thì hắn không hề trịnh trọng nghiêm túc bao giờ cả.
Con mắt của Vân Hi thoáng đỏ, cũng không nói gì cả.
"Một đường đi cùng, có nàng, cảm ơn nhé!" Thạch Hạo nói rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, tiếp đó xoay người rời đi, hắn chuẩn bị lên đường, muốn dẫn đám thiếu niên dồi dào tinh lực kia đi thực chiến.
Hắn căn dặn những việc cần phải chú ý, dù sao đây cũng là thực chiến, sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.
"Nhớ kỹ, trong thực chiến thân tử đạo tiêu sẽ rất bình thường, hôm nay là huynh đệ ngày mai khả năng đã là đống xương cốt rồi, không có trải qua sự tôi luyện của máu và lửa thì chỉ có thể là một mầm đậu trong căn nhà kính, không cách nào trưởng thành thành một cây đại thụ che trời được!"
Bọn họ lên đường, vợ chồng Thạch Tử Lăng cũng không có ngăn cản gì nữa, sẽ không can thiệp vào quyết định của Thạch Hạo, bởi vì bọn họ biết, đứa nhỏ này đã lớn, hiện giờ đã là Chí Tôn, đã vượt qua mọi tưởng tượng mà bọn họ có thể nghĩ ra, đều có suy tính của riêng mình.
Chu Yếm cũng theo cùng, muốn xem thử sau khi Bách Đoạn sơn được mở ra thì sẽ có dáng vẻ ra sao, nó vô cùng hứng thú.
Bởi vì, nghe đâu bên trong có một con khỉ rất bất phàm, Bóng Lông cũng muốn nhìn thử nó thuộc chủng loại gì.
Đây là một khu vực kỳ dị, là một tiểu thế giới thượng cổ bị phong ấn, một khi tiến vào thì sẽ bị áp chế cảnh giới, khó có thể siêu thoát lên được.
Nơi đây, cách mỗi một khoảng thơig gian thì mới có thể mở ra một lần.
Năm đó khi Thạch Hạo tiến vào trong cũng chỉ là một tiểu tu sĩ đang ở cảnh giới Động Thiên, nơi đó đã xảy ra quá nhiêu chuyện, kết bạn với Hỏa Linh Nhi, nhận thức Vân Hi...
"Thúc, lẽ nào thúc muốn chúng con đi vào đó để chiến đấu với những sinh linh cảnh giới Động Thiên hoặc là cảnh giới Linh Hư ạ?"
"Đại ca, cảnh giới của đám sinh linh trong đó cũng quá thấp dó chứ?"
Đám nhóc này cảm thấy nơi đây không cách nào kiểm nghiệm được thành quả tu đạo của mình.
"Nơi đây có thể áp chế cảnh giới của kẻ xâm nhập, nói rõ đây chính là một nơi do chính đại năng của ngày xưa bố trí, ta để các ngươi tiến vào trong thám hiểm và truy tìm bí ẩn quan trọng nhất của giới này, chứ không phải chỉ mỗi đối phó với chút ít sinh linh bên trong." Thạch Hạo lên tiếng.
Ngoài ra, nếu như đám nhóc này đều bị áp chế cảnh giới thì sau khi tiến vào cũng chưa chắc đã thuận buồn xuôi gió, huyết chiến ở cấp thấp cũng xem như là một loại kiểm nghiệm.
Hiện giờ cũng chưa phải là thời điểm Bách Đoạn sơn mở ra, cứ cách một khoảng thời gian thì tiểu thế giới này mới tự mình mở ra một lần, ngày thường sẽ không thể.
Thạch Hạo đứng nơi đây và lặng im quan sát, tiếp đó hắn xuất thủ cưỡng ép mở ra phong ấn, hắn đang ở cảnh giới Chí Tôn và có năng lực như thế.
"Hừ, thủ đoạn của Chí Tôn?" Hắn lấy làm kinh hãi, tiểu thế giới này có quan hệ với Chí Tôn, là tác phẩm của một đám nhân vật.
Răng rắc!
Giữa dãy núi bùng nổ ra một tia chớp màu đen to lớn vô biên, cắt lìa nơi này, hư không dập tắc và một tiểu thế giới xuất hiện.
Cùng lúc đó, sương trắng vô tận cuồn cuộn tựa như thủy triều kéo tới, bao phủ và nhấn chìm tất cả mọi người.
"Xảy ra chuyện gì thế?!"
Những người trẻ tuổi kia giật nảy mình, thế nhưng cũng chẳng hề hoảng loạn gì cả, thủ thế chuẩn bị, có vài người sớm đã tu nên thiên nhãn, quả thật có thể gọi là nhân tài, thiên phú kinh người.
Lối vào đã xuất hiện và cả nhóm bắt đầu tiến vào trong vùng tiểu thế giới kia.
Linh khí phả vào mặt, sự ảnh hưởng của thời đại mạt pháp với nơi này tương đối nhẹ, hẳn là do phong ấn gây nên, có tác dụng nhất định.
Đầy trời là màu trắng bóng như tuyết, từng hạt giống bồ công anh tung bay theo gió mang theo ánh sáng lộng lẫy, trắng bóng bay múa, đâu đâu cũng có.
Trong lòng Thạch Hạo chợt nặng nề, hắn cảm nhận được bầu không khí không được bình thường, vùng tiểu thế giới này đã xảy ra vấn đề và hoàn toàn khác với năm xưa hắn rèn luyện.
Nhưng, hắn không có lên tiếng, đứng ở phía sau cùng nhìn đám nam nữ trẻ tuổi đối phó.
Đám trẻ tuổi này không hề khiến hắn thất vọng chút nào cả, dù sao bên trong cũng có một số đứa được sinh ra ở Biên hoang đầy tàn khốc, nhìn quen sinh tử ở Đế thành nguyên thủy.
Lúc mấy người này cùng hắn hạ giới thì sớm đã hiểu được tu hành, từ trong xương cốt đã in khắc rõ những vết tích bất diệt của cuộc đại chiến đầy tàn khốc ở Biên hoang kia.
"Cẩn thận, không nên để những hạt giống kia tiếp cận, đề phòng thật nghiêm!" Có người quát lên.
"Pháp tắc nơi này rất mạnh mẽ thế nhưng không có áp chế cảnh giới của chúng ta, hoàn toàn khác với những gì Thạch đại ca đã nói, đã xảy ra vấn đề, cẩn thận ứng phó!"
...
Không cần Thạch Hạo nhắc nhở thì đám người này cũng tự động phòng ngự, đề phòng nhắc nhở lẫn nhau, thủ thế chờ địch, bọn họ đều có trực giác đầy nhạy cảm nên linh cảm được điểm không thích hợp ở nơi đây.
"Hú hú..."
Tiếng hú vang tựa như quỷ khóc vậy, hạt giống bồng công anh trắng như tuyết bay đầy trời tấn công về phía đám người trẻ tuổi này, ánh bạc lấp lánh, hạt giống tựa như tuyết nhung trở nên sắc bén như muốn đâm thủng huyết nhục và cắm rễ vào bên trong mọi người.
"Ầm!"
Liệt diễm đốt trời, có người trong đám trẻ tuổi này với thực lực mạnh mẽ khống chế chân hỏa đốt cháy hạt giống bồ công anh đầy trời kia.
Phụt!
Thế nhưng, cũng có một số người với thực lực yếu hơn một đoạn đã bị hạt giống bồ công anh đột phá phòng ngự và đâm sâu vào cơ thể, chớp mắt đã mọc rể nảy mầm rút lấy tinh hoa huyết nhục của chủ thể hòng mượn thể trọng sinh, lớn mạnh bản thân.
"Yêu nghiệt, ngươi dám!"
Vài người có thực lực mạnh mẽ nhất chuyển động ngay tức khắc tới phụ cạn, đánh về đám người thực lực yếu hơn để giúp bọn họ ép hạt giống ra ngoài và đốt cháy độc huyết.
"Kết trận, giết cho ta!"
Có vài người ra lệnh, trong phút chốc, nơi đây chia thành vài nhóm binh mã, mỗi một đội có thể tới trăm người.
Bọn họ cũng chẳng hề hoảng loạn gì, đều rất trật tự, từng người đều mang theo sát khí vô tận kết thành chiến trận ép về trước.
Thạch Hạo gật đầu, đám trẻ tuổi này không tệ chỉ thiếu mỗi kinh nghiệm thực chiến, thế nhưng dù vậy cũng không hề rối loạn trận tuyến gì, đều là những tinh anh đáng được đào tạo.
Tiến vào bên trong, bạch cốt khắp nơi, tử khí âm u, không hề thấy được bất kỳ sinh linh chạy nhảy nào, rất đáng sợ, tựa như tiến vào địa ngục vậy.
Nơi đây có cỏ cây, có linh khí thế nhưng lại không có hung thú, không có ác điểu, việc này hoàn toàn khác với năm xưa Thạch Hạo đã trải qua!
"Gặp quỷ rồi, làm sao lại chết nhiều người như thế chứ, tất cả đều là xương trắng, ai đã làm nên tội ác này vầy, là đám bồ công anh quái lạ kia ư?" Đại Hồng điểu kỳ dị nói, năm đó nó cũng đã tới đây và chính nơi này đã bị Thạch Hạo hàng phục mang đi.
Tiến vào trong thì hung thú cùng ác điểu đều chết sạch, trên mặt đất có rất nhiều xương trắng khổng lồ, có lông chim mục nát, duy có điểm tương đồng là, tinh hoa huyết nhục đều bị thôn phệ sạch sẽ.
"Không cần hoảng, thấy thần giết thần, gặp ma chém ma!"
Mấy tên thủ lĩnh trong đám trẻ tuổi rất bình tĩnh, bọn họ đi ở phía trước nhất, không hề e ngại gì.
"Bồ Ma thụ!"
Thạch Hạo nghĩ tới danh tự này, năm đó hắn từng gặp phải một cường địch ở dãy núi Bách Đoạn này, đó chính là đời sau của Bồ Ma thụ, khi đó cả thế gian cũng chỉ có một gốc cây này mà thôi.
Trận chiến đó hắn đã tốn rất nhiều sức lực mới đánh bại được cây Bồ Ma thụ và khiến nó bị thương.
Lúc rời khỏi dãy núi Bách Đoạn thì Bồ Ma thụ cũng không hề đi ra, một mình lưu lại nơi đây và cắm rễ trong tiểu thế giới này.
"Là nó? Cũng không đúng!" Thạch Hạo nhíu mày.
Hắn nghĩ tới một chuyện, nghe đồn, ở thời kỳ thượng cổ có một cây Bồ Ma thụ với thực lực cao thâm nhưng bị người trên thượng giới truy sát xuống tận hạ giới, lúc đó đã khuấy lên phong vân vô biên, nuốt chửng không biết bao nhiêu sinh linh.
Cuối cùng, thiên hạ cùng nhau chung tay mới gian nan chém giết được.
Ngoài ra, Thạch Hạo từng tham gia qua đại chiến Biên hoang nên hắn đã biết tới được một tin tức vô cùng trọng yếu, trận chiến Tiên cổ và ở dị vực có một vị Vương vô địch.
Đó chính là Bồ Ma vương!
Đó là một vương giả Bất hủ thực lực vô cùng mạnh mẽ, chém giết vô số cao thủ ở cửu Thiên, nghe đồn, một thân đạo hạnh của nó chỉ có mạnh chứ không hề kém hơn Xích vương.
Nên biết, Xích vương là một tên biến thái, từng dùng Xích vương đỉnh nuốt qua Tiên vương.
Nhưng, vận mệnh của Bồ Ma vương không quá tốt và liên tiếp gặp phải những kẻ tàn nhẫn, đều đi tìm những người mạnh mẽ nhất để chiến đấu, đầu tiên là đại chiến với Chân Long, sau đó lại gặp phải Lục Đạo Luân Hồi vương, sau khi chém giết tới đỏ mắt thì lại đi liều mạng với Vô Chung Tiên vương.
Và sau đó đã bi Vô Chung Tiên vương đánh giết!
Nhưng, không ai có thể tìm thấy thi thể của nó, sau khi cuộc đại chiến đó kết thúc thì thi thể không cách mà bay.
"Chú ý hết cho ta, nơi này có điểm kỳ quái, cẩn thận lên nào!" Thạch Hạo quát lớn, hắn lên tiếng khiến cho tất cả mọi người đều ngưng sắc mặt, thần kinh căng thẳng.
← Ch. 1853 | Ch. 1855 → |