Vay nóng Tima

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1855

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1855: Bồ Ma
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Lazada


Bồ Ma vương kia là một nhân vật hung ác, tu sĩ của cửu Thiên thập Địa vừa nghe đã biến sắc mặt, hài cốt cao thủ mà người này giết có thể chất thành núi, hết sức lãnh huyết.

Tộc này đã không ra tay thì thôi, môt khi xuất kích thì sẽ không bao giờ để lại bất kỳ kẻ nào sống sót, mà sinh linh bị giết lại chết một cách rất thảm, hạt giống bồ công anh đầy trời vừa hiện là sẽ cắm rễ trong máu thịt của kẻ địch, tươi sống hút thành thịt khô, ngay cả cốt tủy cũng chẳng còn sót lại gì.

Thực vật bên trong tiểu thế giới xanh um tùm, chỉ là không thấy thú dữ đâu, con khỉ kỳ dị mà Chu Yếm muốn tìm cũng chưa hề xuất hiện.

Tiến lên rất lâu thì chợt có một cây côn sắt nằm phía dưới một ngọn núi lớn chặn đứng đường đi, lúc này thì có thể vững tin rằng, con khỉ đầu lĩnh kia cũng đã chết.

Trên mặt đất vẫn còn hài cốt của nó, chết rất là thảm, xương xọ bị khoét thủng, có vết tích rễ cây của thực vật, óc đã bị thôn phệ sạch sẽ.

"Bồ Ma thụ quả là một tên biết ăn uống đó chứ, không ngờ lại bị nó nhanh tay xơi trước." Đại Hồng điểu lầu bầu, chỉ là chuyện cười này chẳng chút êm tai tí nào, không ai cười được.

Vùng tiểu thế giới này lượn lờ tinh khí thế nhưng lại toát ra vẻ quạnh hiu cùng tiêu điều, còn có chút vẻ lạnh lẽo âm trầm tựa như có vô số oan hồn đang lãng vãng.

"Xoẹt!"

Giữa bầu trời có một cây đại thụ trấn áp xuống, mang theo khí tức vô cùng mạnh mẽ.

Ngoại trừ lông tơ trắng đầy trờ thì còn có từng cọng rễ cây xé ra hư không và mọc rễ bao phủ những người bên dưới hòng hút lấy bản nguyên sinh mệnh của bọn họ.

"Chỉ là một cọng lông thần mà cũng dám làm loạn à?"

Đây là một trong những người thủ lĩnh trong nhóm, tên là Thạch Chung, hắn cười lạnh chẳng hề e ngại gì, tay nắm pháp ấn, ký hiệu lưu chuyển kết thành một ấn vuông cổ xưa tên là Phiên thiên.

Đây chính là truyền thừa của Đế thành nguyên thủy Biên hoang, có một vài thứ là Thạch Hạo dạy cho bọn họ và cũng có nhiều là từ truyền thừa của tổ tiên!

Phiên Thiên ấn vừa ra thì cây đại thụ kia khẽ rung động, linh cảm tới chuyện không ổn nên muốn bỏ chạy.

Nhưng mà, đã chậm, ầm ầm, càn khôn tựa như nổ tung.

Đây là thần uy của Phiên Thiên ấn!

Thạch Chung chỉ với một pháp ấn đã đập vỡ tan Bồ Ma thụ, hình thần đều diệt.

"Như thế mà cũng đòi khiêu khích à? Thật sự chỉ là cọng lông thần mà!" Người trẻ tuổi kia lầm bầm.

Còn Đại Hồng điểu thì ngây người rồi rụt cổ lại, nghĩ tới bình thường luôn quát mắng đám trẻ này, đốc thúc chúng luyện công, hiện giờ không khỏi đỏ mặt, bởi vì nó thấy rõ, bản thân không bằng.

Dù gì cũng là một tên Chân Thần hàng thật giá tahạt, kết quả lại xem như là cọng lông thần và bị đám 'nhóc con' này đánh nổ.

"Trường giang sóng sau đè sóng trước, lão nhân như ta hình như đã già rồi?" Đại Hồng điểu thì thầm, nó cho rằng những người khác không nghe thấy thế nhưng linh giác của đám người kia đã vô cùng nhạy cảm rồi.

"Điểu thúc, thúc đừng có tức giận, thúc cũng chỉ thua bọn con có một cảnh giới mà thôi, từ từ thôi, theo như góc độ của tu sĩ thì thúc vẫn là một hậu sinh tiểu tử trẻ trung mà." Người trẻ tuổi tên Thạch Chung cười hì hì.

"Cút sang một bên, ta phong nhã hào hoa, tuyệt đại thiên kiêu, tên nhóc con nhà ngươi còn kém ta quá xa, ta chỉ là không thích ra tay mà thôi, danh tiếng cứ để cho đám nhỏ các ngươi được rồi!" Đại Hồng điểu mạnh miệng.

"Hà hà ha ha..." Đám trẻ tuổi cười lớn.

"Chớ liều nhác, nơi đây có gì đó kỳ lạ á, có cọng lông thần thì khả năng sẽ có tên to xác khác!" Một thiếu nữ tên Chu Lâm lên tiếng, nơi mi tâm có dấu vết của ngọn lửa vô cùng dũng mãnh, cũng là một trong những đầu lĩnh trong nhóm này.

Tử địa yên tĩnh vô cùng, khắp nơi đều là hài cốt, cả nhóm người đã đi hơn nửa tiểu thế giới này rồi mà vẫn y như trước, đơn điệu và đáng sợ.

Ngoại trừ thực vật ra thì hết thảy sinh linh đều chết cả, chẳng còn thứ gì, bị giết sạch sành sanh.

"Là gốc Bồ Ma thụ năm xưa ư?" Đại Hồng điểu nhỏ giọng hỏi Thạch Hạo, nó có chút lo lắng.

Thạch Hạo lắc lắc đầu, Bồ Ma thụ chết đi kia cũng không phải là gốc cây năm xưa, gốc cây ngày đó rất hùng hổ và không ngừng chém giết với hắn.

Bọn họ đã tiến về phía khu vực trung tâm của tiểu thế giới.

"Có thể đã xảy ra vấn đề gì rồi hay không?" Đại Hồng điểu hỏi Thạch Hạo.

"Nếu như là Bất hủ thì khi chúng ta vừa mới tiến vào tiểu thế giới xem như xong, nếu như là sinh linh Nhân đạo, vậy không cần lo lắng!" Thạch Hạo nói.

Hắn rất có niềm tin, vững tin không phải là Bồ Ma vương của kỷ nguyên Tiên cổ, nếu như là sinh linh kia thì nó sớm đã ra tay, cần gì tới chọc quấy bọn họ chứ?

"Ầm ầm!"

Sau khi tới khu vực trung tâm thì thiên địa trở nên đen tối, đó là một gốc đại thụ che kín bầu trời, những hạt giống bồ công anh tung bay lại là màu đen.

Một gốc đại thụ không biết mạnh mẽ hơn gốc vừa này bao nhiêu lần, bao phủ toàn bộ tiểu thế giới, hết thảy sinh linh nơi đây đều bị nó bao phủ.

Rễ cây to lớn, cành lá xanh um cùng với những bông hoa đen vô tình bay lượn, tựa như là một con hung lông đang ngủ đông chợt xuất thủ hòng hủy diệt trần thế.

"Giết!'

Thạch Chung còn có cả Chu Lâm đồng thời xuất thủ, tranh nhau để bắt lấy gốc cây hung tàn này.

"Cẩn thận đó, là cường giả cảnh giới Độn Nhất!" Có người ở phía sau nhắc nhở.

Cùng lúc đó, những tên đầu lĩnh khác cũng trở nên nghiêm túc đi xung quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

"Chớ co tranh với ta!" Thạch Chung hiếu chiến lên tiếng, giết thẳng lên trời xanh.

"Không được, ngươi đã giải quyết một tên rồi, giờ phải tới phiên ta." Chu Lâm không hề nhượng bộ, mái tóc dài đỏ rực phấp phới, dáng vẻ thướt tha tựa như là một con phượng lửa vọt lên trời cao, liệt diễm đốt trời, công kích Bồ Ma thụ.

"Đám nhóc con này lại mạnh như vậy à?" Rùa lớn ngớ người giật mình.

Đám trẻ tuổi này, nói trẻ thế nhưng người lớn tuổi nahát cũng ba bốn mươi, thế nhưng với tuổi tác này đã tiến vào cảnh giới Độn Nhất thì vẫn khiến người người kinh hãi.

Mới hai mươi mấy tuổi đã là cao thủ cảnh giới Độn Nhất, cả thế gian cũng chỉ có mỗi một mình Thạch Hạo, đây cũng chỉ là ví dụ mà thôi, còn cường giả Độn Nhất tầm ba mươi mấy tuổi thì đã rất hiếm thấy rồi.

Nho nhỏ một cái Thạch thôn mà đã tới mấy người!

"Tiên sư nhà nó, tên này cùng với đám trẻ tuổi điên cuồng kia, ngày sau muốn xây dựng nên thứ gì vầy, sẽ chinh phạt cả Tiên vực ư?" Rùa lớn rụt cổ lại, càng nghĩ càng thấy đáng sợ.

Ầm!

Giữa bầu trời là cuộc bạo động của đại dương màu đen, những sợi bông đen bay lượn đâu đâu cũng có thế nhưng lại bị Chu Lâm một chiêu đốt cháy, phượng hoàng hí dài xung quanh, liệt diễm ngập trời.

Đây là bảo thuật Chân Hoàng mà Thạch Hạo đã chuyền cho, bản thân nàng là đời sau của Bảy vương nên có huyết thống Chu Tước, khi tu luyện môn công pháp này thì làm ít mà hiệu quả nhiều, uy năng to lớn.

"Thạch Chung, ngươi còn quấy phá nữa thì chớ có trách ta!" Chu Lâm quát lên.

"Rõ ràng là ta công kích trước mà, được rồi, tặng cho ngươi đó!" Thạch Chung không cam lòng thế nhưng cũng không muốn đấu đá nội bộ làm gì, tặng tên địch thủ này cho Chu Lâm.

"Ha ha..." Những tên đầu lĩnh khác đứng xung quanh cười lớn, bọn họ đều là người tài ba trong đám trẻ tuổi này, không hề kém cạnh hai người kia.

"Đám nhóc này chẳng hề để đối thủ trong mắt gì cả." Đại Hồng điểu thở dài.

"Bởi vì bọn chúng có sức lực như thế, đúng là kỳ tài ngút trời!" Thiên nga Thánh giả nói, hắn đã được Thạch Hạo cứu lấy một mạng và được ban tặng hàng loạt thần dược, thành ra đã lưu lại Thạch thôn.

Nhưng, lần mạt pháp này tiến tới thiếu chút nữa đã dày vò hắn tới chết, sau đó cũng may nó đã đột phá cảnh giới vốn có và tuổi thọ lại được kéo dài.

Nói tóm lại, nó rất muốn cảm ơn Thạch thôn, nơi đó có chín con rồng kéo quan tài trấn áp và bảo vệ thôn xóm, ngoài ra còn có các loại bảo dược hi thế như Thiên Thần thụ, tinh khí lan tỏa nên không lo lắng tinh túy sẽ khô cạn khi thời mạt pháp tới.

"Ầm!"

Giữa bầu trời là sự va chạm mạnh mẽ đầy kịch liệt, Chu Lâm hóa thành một con chân hoàng đại chiến với gốc đại thụ kia, chém bay rất nhiều cành của nó.

Gốc cây kia hóa thành dáng dấp của một người trung niên với vẻ mặt lạnh lùng, sâu sắc liếc nhìn Thạch Hạo một cái, nói: "Ta không nghĩ tới ngươi sẽ biết được, thế nhưng đã quá chậm rồi, sẽ có một ngày các ngươi đều phải chết sạch!"

"Là nó!" Thạch Hạo kinh ngạc, dù cho đã qua rất nhiều năm thế nhưng hắn vẫn nhớ được, đó chính là gốc Bồ Ma thụ từng giao thủ với hắn.

"Dám uy hiếp cả đại ca của ta? Chém!" Chu Lâm khẽ nói.

Phượng hoàng giương cánh, phía sau lưng nàng hiện lên một cặp tiên sí óng ánh đỏ đậm, lúc xẹt ngang bầu trời thì tựa như hai thanh tiên kiếm đầy sắ bén, không gì không xuyên thủng.

Răng rắc, cành cây to chắc bị chém lài, ánh lửa cuồn cuộn, Chu Lâm tựa như là một con phượng hoàng dục hỏa chém giết với người đàn ông áo đen, huyết nhục của hắn chính là những cành cây, đại chiến vô cùng khốc liệt.

Hơn trăm chiêu qua đi, ầm, hai cánh phượng hoàng giao nhau, kiếm khí ngang dọc khuấy động chém người trung niên kia thành vài đoạn, hắn hét thảm một tiếng.

Xoẹt, ánh đen ngút trời, nguyên thần của hắn muốn chạy trốn.

"Chạy đi đâu!" Chu Lâm truy kích.

Vèo, một vệt ánh đỏ đi sát theo và một bóng người khác xông tới giam cầm lấy nguyên thần của Bồ Ma thụ.

"Ai, dám cướp chiến công của ta? Chu Lâm dữ dằn.

Nhưng sau khi nhìn thấy một con rồng thì nàng cười cười, nói: "Hóa ra là đại sư điệt à, thủ đoạn cũng không tệ đó chớ, ngươi ra tay thì không vấn đề gì."

Mấy người cười trộm, chỉ có Xích Long là trừng mắt tức giận gầm gừ, nên biết, ba mươi năm trước cô gái này chỉ là một đứa nhóc con hì hục đuổi theo sau hắn, hiện giờ không ngờ dám đùa giỡn với nó như thế.

"Còn dám nói tầm bậy ta trấn áp từng người một!" Xích Long căm tức nói.

Kết quả, một đám đầu lĩnh lao tới, bao quát cả Chu Lâm Thạch Chung cũng ở bên trong, ai nấy đều nóng lòng muốn thử, từng tên đầu lĩnh hò hét khiêu chiến với hắn.

"Đại sư điệt, ta không phục, ta muốn khiêu chiến với ngươi!"

"Cháu lớn, tới đây nào, chúng ta quyết thắng thua một trận!"

...

Xích Long không nói gì cả, những người khác cũng chẳng nói gì.

"Chỉ dựa vào các ngươi à, lên hết đi!" Xích Long bùng phát.

"Một mình ta là được rồi, ai sợ chớ!"

"Tất cả im miệng cho ta!" Thạch Hạo quát lớn.

Trong lúc này hắn chỉ nhìn chứ không có ý nghĩ sẽ ra tay, bởi vì những thiên tài này đều đã trưởng thành, một mình đủ gánh vác cả một phương, ai cũng muốn mình là người mạnh mẽ nhất.

"Chúng ta chỉ giỡn nhau thôi mà."

Cuối cùng, sau khi tìm kiếm kỹ càng trong tiểu thế giới này thì ngoại trừ một ít Bồ Ma thụ ra thì khong còn thứ gì nữa, đều bị nhổ tận gốc cả rồi.

Thạch Hạo muốn tìm kiếm dấu vết nguyên thần của địch thủ ngày xưa kia, thế nhưng đã chậm, lúc bị người đánh tới thì nguyên thần đã tự động đốt cháy, Bồ Ma thụ này đã diệt sạch.

Lật hết tiểu thế giới này thì ở trung tâm bọn họ phát hiện ra được một bộ quan tài cổ không biết từ niên đại nào, bên trong cũng chỉ có một tấm da xù xì rách rưới mang theo vảy, khó nói đó là chủng tộc nào.

"Hừm, không phải là Bồ Ma vương à, vậy làm sao lại có vảy chứ?" Thạch Hạo hoảng sợ.

Ngoài ra, trong quan tài hắn còn nhìn thấy được một bộ tế đàn bạch cốt kỳ quái rất nhỏ, tổng cộng có năm góc.

Hình dáng của thứ này rất kỳ lạ, đồng thời cũng rất quen mắt!

"Lục đạo luân hồi bàn!?" Ánh mắt của hắn sáng rực, năm góc của tế đàn kia rất giống với đường viền của Lục đạo luân hồi bàn.

Năm xưa hắn từng trông thấy và bị một người trẻ tuổi với thần hỏa bao trùm kín người đoạt được.

Chàng trai tắm rửa trong thần hỏa kia có sở hữu một chiếc Luân Hồi bàn không trọn vẹn đã biến mất rất nhiều năm, lúc này hắn nhìn thấy bên trên tế đàn bạch cốt kia có một vết lõm, nếu như san bằng thì rất giống với Luân Hồi bàn, quả nhiên là thiếu một góc.

"Lẽ nào đã có người đạt được những góc còn lại của Lục đạo luân hồi bàn?"

Khi xới tung toàn bộ nơi này thì không ngờ lại có thu hoạch mới.

Đã bị Xích Long tóm gọn, đó là một con rồng nhỏ sặc sỡ màu sắc, rực rỡ không gì sánh được, mùi thơm vô cùng ngất ngây.

"Bất Lão tuyền!"

Thạch Hạo kinh ngạc, năm đó hắn chỉ đạt được vài giọt và dòng suối còn lại kia đã hóa thành và chạy trốn.

"Thì ra là như thế, lại có thêm một nguồn suối tiên nữa!" Thạch Hạo bừng tỉnh.

Giữa cửu Thiên thập Địa chỉ có vài nguồn suối tiên mà thôi, cùng với sự kết thúc của trận chiến Tiên cổ thì nguồn suối cũng dần dần biến mất.

Nơi này lại có một dòng, nhưng tiếc rằng nước suối đã khô cạn, đã bị đào bới thành một chiếc quan tài, vô số năm tới nay thì những hạt cát màu vàng được dòng nước suối phun trào thấm đẫm qua đã bị Thạch Hạo hốt đi cả.

Về phần tinh túy được dựng dục ra từ bên trong dòng suối kia thì chính là con rồng nhỏ kia.

Thạch Hạo từng đạt được một dòng suối từ Tiên điện thế nhưng tinh túy đã bị tản đi một phần, còn có một phần bị chó con nuốt mất, và nước suối tiên trên người Thạch Hạo cũng chỉ còn lại phần nhỏ mà thôi.

"Vừa khéo, bỏ con rồng nhỏ này vào trong nước suối kia để tẩm bổ, như vậy sẽ trở thành một dòng suối tiên chân chính." Thạch Hạo lộ nụ cười, đây là thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi này.

Nếu như không phải có Xích Long ở đây thì người bình thường khó lòng phát hiện ra được, tinh túy này đã hóa thành hình rồng, phi thiên độn địa, tiến vào trong thủy hỏa nhật nguyệt, rất trơn trượt, che kín toàn bộ khí tức của bản thân.

Tiếp đó, đám người Thạch Chung lại đào được vài cây đại dược hi thế!

Bên trong vùng tiểu thế giới này đã không còn bí mật gì nữa nên bọn họ rút lui.

"Đại huynh, chúng ta trở về Thạch thon à?"

"Nếu không giết thẳng tới Tây Lăng giới đi!"

Thạch Hạo nghe vậy thì hơi trầm ngâm rồi gật đầu, nói: "Mục tiêu, Tây Lăng giới!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2015)