Vay nóng Tima

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1862

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1862: Sáng tạo pháp môn
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Lazada


Thời đại mạt phát, chỉ có biến đổi mới có thể sống tiếp, mới có thể đi càng xa hơn!

Thạch Hạo ý thức được vấn đề nằm ở đâu, gông xiềng thiên địa hạ xuống khiến cho hệ thống vốn có bị áp chế, nếu như không có thay đổi thì dần dà chỉ có thể tinh tiến đạo hạnh từng chút một mà thôi.

Nhưng muốn trở thành Tiên thì quá nửa sẽ không có khả năng, trước đây đã không thành tiên được rồi thì đừng nói tới thời đại mạt pháp lúc này.

"Các ngươi cứ tiếp tục khổ tu đi, chớ có nôn nóng, cứ bình tĩnh thu thái, dù cho hiện tại đạo hanh khó lòng tinh thiến thế nhưng thể nội lại có chút biến đổi kỳ lạ, đây chính là sự tích lũy hiếm thấy có thể không ngừng nện chắc đạo cơ, xây dựng nên con đường đại đạo dưới chân mình!" Thạch Hạo nhắc nhở, nói bọn họ chớ có sầu lo.

"Rất nhiều năm sau thì các ngươi sẽ hiểu, trúc cơ hôm nay thu hoạch mai sau, cho dù đạo hạnh hiện tại không có tinh tiến thế nhưng cũng lại là một phần tạo hóa nhỏ giúp cho thành tựu trong tương lai càng cao hơn, hoặc là dù trong sự vô quạnh giày vò của thời đại mạt pháp này thì cũng sẽ thu hoạch được!" Thạch Hạo trịnh trọng nói.

Có chút cổ vũ, có chút cũng là cảm nhận của hắn, tuy rằng hắn rất cấp bách muốn đề tăng tu vi thế nhưng lại biết, tốt quá hóa dở.

Có lúc, nghỉ ngơi trong giây lát mới có thể trông thấy một thế giới hoàn toàn mới mẻ khác.

Thạch Hạo tiến vào trong hỗn độn tu hành, bởi vì, địa vực bình thường không cách nào chịu nổi cuộc thi pháp của hắn, một đòn bất kỳ đã có thể cắt lì tinh không, mang tính chất hủy diệt.

Một đám người ngơ ngẩn như ngộ ra điều gì, bọn họ không còn nôn nóng mà thay vào đó là bình tĩnh suy nghĩ về con đường ngày sau của mình.

Có vài người ngộ tính rất cao, cảm thấy loại tu hành không có kết quả này cũng xem như là một loại rèn luyện, tu hành chính là cảm nhận vị cô độc cùng cay đắng từ trong gian nan khốn khổ.

Hiện giờ trả giá nhưng lại không được báo lại, hoặc, chính là lịch trình tàn phá ý chí trên con đường đại đạo, cần phải trải nghiệm qua.

Đám người Mục Thanh, Thạch Chung là thiên tài tu đạo, rất nhanh đã chuyển hóa bi quan cùng bất đắc dĩ thành rèn luyện, cho rằng đây cũng là một quá trình ngộ đạo.

Nếu như ngoại giới biết được thì nhất định sẽ thán phục, người tài ba trong đám thiên tài này quả nhiên không hề tầm thường.

"Ta cảm thấy, gần đây có chút tỉnh ngộ, dù cho đạo hạnh không tinh tiến thế nhưng con đường trong tương lai sẽ càng rộng mở hơn."

"Ta cũng có cảm giác, pháp lực không thể sâu sắc thêm nữa thế nhưng cùng với việc tu hành thì bên trong thân thể lại đang biến hóa, ví như cốt tủy sẽ ánh sáng vàng nhạt, là đang thay đổi thể chất của chúng ta, là đang thoát thai hoán cốt."

Bọn họ là nhóm người sống vô tư, tiếp sức cho chính mình, bởi vì bọn họ đều đã trải qua những đau đớn gian khổ, là người đi ra từ Đế quan nguyên thủy nên ý chí không cứng cũng không được.

Bởi vì, từ lúc vừa mới sinh ra thì đã bắt đầu chứng kiến cùng trải qua một bộ lịch sử đầy huyết lệ rồi.

"Chúng ta sẽ càng ngày càng mạnh, chúng ta là đời sau của Bảy vương, thủy tổ là Tiên vương chân chính, chúng ta ngang hàng với Đế tộc của dị vực, dù cho nhìn thấy đời sau của An Lan, Du Đà thì cũng có thể chém giết, chúng ta phải quật khởi!"

Từ sau ngày đó, khí chất chán chường bên trong Thạch thôn đã bị quét sạch, không còn sầu lo, không lại nôn nóng, tất cả đều ngập tràn lòng tự tin.

Bọn họ đánh đông dẹp tây, rèn luyện bản thân, rất nhiều nơi nguy hiểm ở tám vực hạ giới đều thấy dấu chân bọn họ.

Dù cho là một tầng chôn lấp thi thể Chí Tôn ở Tây Lăng giới cũng từng bị bọn họ thăm dò qua.

"Có Chân Tiên, máu huyết của nó vẫn còn rất nóng, không phải là thi thể, thật sự là kỳ quái, đây là đại dược Tiên đạo chân chính á." Khi đào bới tới tầng đất sâu ở Tây Lăng giới thì bọn họ nhìn thấy được di hài Chân Tiên được chôn bên dưới, tuy rằng cách rất xa thế nhưng vẫn khiến bọn họ sợ hãi và rút đi ngay.

Bọn họ không dám làm bậy, sinh linh cấp bậc kia dù đã chết từ lâu thế nhưng cũng rất chí mạng.

Đám người Mục Thanh cảm thấy, nơi này là di hài Chân Tiên và tiên huyết nóng ẩm kia có trợ giúp lớn cho Thạch Hạo.

Lúc này, Thạch Hạo đang ngộ đạo trong hỗn độn và rời xa tám vực, trong lòng không hề nghĩ tới bất cứ chuyện gì khác, hai tay không ngừng kết ấn.

Những pháp môn mà hắn đã học, từ Côn Bằng thuật tới pháp môn Liễu Thần, lại tới thần thông Lôi đế, nữa là bí pháp Chân Hoàng, tiếp đó là Tám thức Tán Phật rồi Lục Đạo Luân Hồi thiên công...

Rất nhiều, hàng loạt pháp môn tới lui trong lòng hắn, có Kim thế pháp vượt qua cực hạn, cũng có Cổ pháp với ngọc thạch thư Tiên đạo vang lên không ngừng, gần như bị hắn lật nát.

Các loại pháp môn lui tới và Thạch Hạo muốn dung hợp chúng lại, khai sáng ra con đường của chính mình, pháp môn thích hợp nhất cho bản thân!

Nơi bụng của hắn có một Luân hải đã được hình thành, đây chính là vị trí bí cảnh nhân thể mà hắn sớm thành công mở ra, năm xưa khi động thiên dung hợp làm một và dồn nén tới cực điểm thì nổ tung đồng thời sinh ra hai khí âm dương.

Đây chính là Luân hải, ở ngay vị trí bụng của hắn, là nơi khởi nguồn của sinh mệnh, thai nghén pháp lực, nắm giữ sinh tử.

Trong lòng hắn không ngừng vang lên tiếng tụng kinh, hàng loạt pháp môn hiển hiện trong suy nghĩ.

Trong lúc tâm thần của Thạch Hạo làm việc thì từ vị trí bụng có một đường hướng thẳng lên trên tựa như đang xây dựng ra một cây cầu thần nối thẳng tới bỉ ngạn, ầm, tiến thẳng tới ngũ tạng.

"Âm dương trong thiên địa, đây là yếu tố thuần khiết nhất."

"Vạn vật sinh ra ngũ khí, ngũ hành tương sinh tương khắc, diễn biến nên vạn tượng trên thế gian, quả thật đây là nguyên tố cơ bản nhất."

Thạch Hạo tọa quan mười mấy năm dẫn khí ngũ hành vào trong ngũ tạng, đồng thời cân nhắc so sánh diễn dịch ra con đường vĩ đại kinh thế, kéo theo pháp lực hùng hồn mãnh liệt.

Trước kia, hắn từng chú trọng việc mở ra tiềm năng được thai nghén ở ngũ tạng, 'cánh cửa' nơi này vô cùng dày đặc thế nhưng cũng không quá rõ ràng.

Con đường này hắn đã đi nên biết được ý nghĩa của nó.

Sau đó vị trí bụng đã trở thành Luân hải, sau khi hai khí âm dương chuyển đổi qua lại thì hắn lại tiếp tục mở ra con đường hoàn chỉnh của bí cảnh thứ hai trên thân thể, lấy ngũ tạng làm cơ sở để hóa thành Đạo cung.

"Ngũ tạng có thần!"

Thạch Hạo thầm nhủ, không ngừng diễn dịch toàn bộ pháp môn mà mình tinh thông, lúc dung hợp lại thì hắn giật mình phát hiện, bên trong Đạo cung lại tự chủ truyền tới tiếng tụng kinh.

"Ngoại trừ nguyên thần ra thì khả năng nơi này cũng là nơi để thần của thân thể trú lại!"

Thạch Hạo lục lọi tìm tòi nghiên cứu Đạo cung - bí cảnh thứ hai của thân thể do ngũ tạng hình thành.

Nó tựa như là một cung điện đại đạo, bên trong có thần của thân thể cư trú, hoặc chính là tiềm thức của bản thân đang nhẹ nhàng tụng kinh nơi ấy.

"Ngũ tạng đối ứng với năm tinh thần ư?"

"Không, có rất nhiều thần đều đang tụng kinh cho ta nghe, thế nhưng vì sao lại xa xăm không chân thực thế này?"

Thạch Hạo lẩm bẩm, đang tìm hiểu pháp môn của chính mình.

Trong nhất thời, hắn quan sát bên trong thân thể của mình, vận chuyển hết thảy pháp môn, không ngừng suy tư, dần dần nhìn thấy được thần linh chư thiên đang bồng bềnh xung quanh rồi tiến vào trong ngũ tạng và ngồi xếp bằng bên trong Đạo cung.

Giây lát đó hắn nhìn thấy được rất nhiều thần, trở thành từng điểm nhỏ óng ánh chìm nổi tụng kinh bên trong Đạo cung ngũ tạng.

Thạch Hạo đang xua tan mây mù, tránh thoát khốn cục, nghiên cứu pháp môn của chính mình.

"Con đường của ta tất nhiên là lấy chân ngãn làm đầu, lấy chân ngã làm chủ, những thú khác đều là hư vọng."

Hắn đang truyền niềm tin cho bản thân, kiên định về việc mình đang đăm chiêu suy nghĩ, mở ra pháp và đạo thuộc về riêng mình.

"Bên trong Đạo cung, quần thần kia đều là ta, đại đạo vô biên thế nhưng cũng đều nằm trong ba thứ, Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật."

Thạch Hạo lầm bầm, trên đầu ngập tràn tiên khí, chúng kết thành ba đóa Bông hoa đại đạo rồi hóa thành đạo đài và bên trên có sinh linh mơ hồ đang ngồi.

"Ta của quá khứ, ta của hiện tại, ta của tương lai, xin hãy vào trong Đạo chung!"

Thạch Hạo hét lớn, nguyên bản chỉ có hai đóa hoa có sinh linh ngồi xếp bằng, còn đóa hoa thứ ba thì không quá rõ ràng nhưng lúc này cũng đã có bòng người mơ hồ bên trên.

Đồng thời, lúc này ba luồng khí nhập vào trong Đạo cung và bắt đầu tụng kinh.

"Một cái là ta của quá khứ đang tụng kinh cho kiếp này, có luân hồi, có quá khứ vãng sinh ư?"

"Một cái là ta của hiện tại, nhất định vô địch, đây là niềm tin của ta!"

"Một cái là ta của tương lai, hóa thành biến số, cả vạn cổ ta là duy nhất, vĩnh hằng bất diệt!"

Thạch Hạo hét lớn, Đạo cung tỏa ra hào quang chói lóa, pháp lực dâng trào xé rách hỗn độn, tựa như chiếu sáng sông dài năm tháng vĩnh hằng kia.

Sau một hồi thì nơi đây mới bình tĩnh lại.

Sáng tạo pháp môn như vầy, dù cho thiên địa khô kiệt, gông xiềng ép xuống thì đạo hạnh của Thạch Hạo vẫn tinh tiến như cũ.

Hắn dần dần tìm ra được một loại quỹ tích nào đó, khí tức vô địch từ từ hiện ra trên người, tương tự với Mạnh Thiên Chính năm xưa, tương tự như Vương Trường Sinh lúc ở trạng thái đỉnh cao nhất cũng từng thể hiện ra như vậy.

"Tất cả của ta, căn cơ của ta đều bắt nguồn từ lấy thân làm chủng, không mượn vật ngoài, đòi hỏi chỉ ở bản thân..." Thạch Hạo lần nữa ngộ đạo, nhắm chặt mắt lại.

Tu đạo không năm tháng thế nhưng lần này không qua bao lâu thì hắn lại lần nữa mở mắt, trong lòng hiện lên các loại pháp môn, tứ chi của hắn đang phát sáng.

Ầm, hắn đứng thẳng người, hai tay vung mạnh như muốn tạo ra hỗn độn, khai thiên tích địa, tái tạo vũ trụ vậy.

Hai chân của hắn đạp nứt nơi đây, tựa như muốn đạp diệt vạn cổ.

"Sinh ra ở thiên địa này, phá vỡ bát hoang, lúc sức tấn công mạnh mẽ nhất được vận chuyển tới tứ chi thì có thể đỡ lấy vĩnh hằng, bốn cánh tay như bốn cực, cực đạo vô hạn lực!"

Sức lực Côn bằng, thân thể Lôi đế, sinh mệnh dồi dào của Liễu Thần, hơn nữa còn các Bất Diệt kinh... nối liền với tứ cực, hai tay cùng hai chân của hắn tựa như đang bị bốc cháy, phù văn đại đạo nằm dày đặc.

Ầm ầm!

Thạch Hạo tựa như đang khai thiên, nối liền với đất trời tạo ra thương vũ, hình thể khổng lồ vô biên.

Luân hải, Đạo cung, Tứ cực tương ứng với bụng, ngũ tạng và tứ chi của thân thể, đều là bí cảnh, ẩn chứa sức mạnh vô biên.

Đây là con đường của Thạch Hạo, hắn đang đi con đường thích hợp nhất cho riêng mình.

Nhưng mà, dù sao đây cũng chỉ xem như là một phôi thô, còn cần phải hoàn thiện thêm nữa, đã tốt lại càng muốn tốt hơn, hiện giờ cũng chỉ mới đi ra một phương hướng mới mà thôi.

Ầm!

Mười năm sau, Thạch Hạo vẫy tay giam lấy một dải ngân hà bên ngoài hỗn độn và luyện hóa dung hợp vào lưng cùng xương sống bản thân, từ từ cảm thụ loại biến hóa kia.

Sức mạnh sao trời vô tận hóa thành tinh khí không ngừng bốc hơi.

"Không phải cảm giác này."

"Cột sống như rồng, nhảy lên là sẽ hóa hình ngay trên trời xanh, thông thiên động địa, vô địch thiên hạ!"

Xoẹt!

Vô số xác sao rơi xuống, hết thảy tinh khí đều bị hắn hấp thu.

Thạch Hạo rời đi hỗn độn và trở lại Thạch thôn rồi đi tới ngay trước chin con rồng kéo quan tài, hắn nhìn chằm chằm chín bộ long cốt trắng như tuyết đó.

Hắn đang ngộ đạo, hắn đang sáng tạo pháp môn, nhìn chằm chằm chín bộ xương chân long.

Gào!

Trong nhất thòi, thiên địa thay đổi, ít nhất trong mắt của Thạch Hạo thì hắn nhìn thấy được càng nhiều thứ hơn, chín con chân long sát phạt trong hồng trần, giãy giụa trên cửu Thiên.

Biến hóa vô tận, đây chính là long.

Biến!

Thể hiện chung cực.

Rầm!

Tiếng xích sắt vang vọng, những sợi xích buộc chặt lấy long cốt bị kéo căng, bởi vì Thạch Hạo nắm chặt lấy một bộ long cốt và thử nghiệm hòa tan thứ này vào trong xương cốt của ản thân, dùng thứ này cảm thụ loại biến hóa nào đó.

Cái được gọi là sáng tạo pháp môn, hiểu ra đại đạo, chính là không ngừng tiến hành thử nghiệm thất bại hàng loạt.

Một lát sau Thạch Hạo cảm giác mình như hóa rồng, nhảy lên trên dòng sông thời gian, bay lượn trời xanh, khí tức vô địch lan tỏa, bễ nghễ thiên hạ.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2015)