← Ch.1863 | Ch.1865 → |
Đi lên thượng giới? Đám người nghe vậy thì nhanh chóng khởi động lòng nóng người, bọn họ muốn lên đó từ rất lâu rồi, giết thẳng lên xem nó ra làm sao!
Những năm gần đây bọn họ tĩnh tu huyền công, cảm ngộ đại đạo thế nhưng từ lâu đã rơi vào trong bình cảnh, nên cần phải có một ít thời cơ để đánh vỡ những ràng buộc hữu hiệu này.
"Đếm quân số!"
Thạch Hạo nói, triệu tập đội quân.
Đám người tài ba như Mục Thanh, Chu Lâm, Thạch Chung đều lộ vẻ phấn chấn, rốt cuộc cũng lên đường rồi, bọn họ ý thức được lần này sẽ bao phủ khắp đất trời!
Những đưa nhỏ được mang xuống từ Biên hoang năm xưa tổng cộng tới bốn năm trăm người, rất nhiều người đã trưởng thành từ rất lâu rồi.
Hoàn toàn chính xác, nhóm người này là chủ lực, cực kỳ bất phàm.
Những đứa nhỏ trưởng thành trong Thạch thôn cũng có không ít người xuất sắc, đều được bổ sung vào trong nhóm này.
Từng ấy thời gian, tuy rằng Thạch thôn không tranh với đời, tựa như thế ngoại đào nguyên thế nhưng sự rèn luyện của đám đội quân con em này chẳng hề nhẹ nhõm chút nào, tràn ngập sự cạnh tranh.
Những người xếp trong nhóm bốn trăm người đều là chủ lực, được gọi là thiên binh.
Những người này có thể sánh vai với Thạch Hạo, có thể xung phong cùng với hắn, đây là lời đồng ý từ thuở nhỏ của x.
Ngoài ra, còn có bốn trăm người khác làm dự bị, những cường giả, những người tài ba bên trong nhóm người này bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế người xếp hạng thấp trong nhóm Thiên binh kia.
Thạch Hạo từng nói, hi vọng sẽ có một ngày bốn trăm Thiên binh này sẽ có thể hóa thành thiên tướng đi chinh phạt các giới, giết thẳng vào dị vực Tiên vực các nơi.
Năm đó, những đứa trẻ kia vẫn còn nhỏ thế nhưng vẫn ôm ấp trong òng.
Nhiều năm trôi qua rốt cuộc thì Thạch Hạo cũng đã bắt đầu dẫn chúng đi chinh phạt, lập tức đã dấy lên ngọn lửa nhiệt tình được cất giấu nhiều năm trong lòng bọn họ, lúc này đã được vạch trần toàn bộ.
Dù cho chỉ là lời hứa của rất nhiều năm về trước thế nhưng vẫn khiến lòng người người phấn chấn, rốt cuộc cũng được đi rồi, khả năng đây là chiến dịch đầu tiên của bọn họ.
Rèn luyện mài giũa những năm gần đây cũng không tính, chiến đấu thật sự giờ mới bắt đầu!
"Đội quân con em tám trăm người lên đường!" Thạch Hạo nói.
Bốn trăm Thiên binh cùng bốn trăm quân dự bị, cùng nhau xuất chinh!
"Còn có ta nữa, đừng có quên ta chớ, ta cũng muốn xuất chính!" Rùa lớn gào thét đứng thẳng hai chân lên tựa như là đang vác lấy một chiếc nồi đen thật lớn.
Chu Yếm vò đầu bức tai, đứng ngồi không yên nói rõ cũng muốn lên thượng giới đi quậy phá banh nóc nhà, thực lực của nó thì không thể nghi ngờ được, những năm gần đây nó đã tu luyện Bát Cửu thiên công của dòng dõi Hỗn Thế ma viên đã tới mức thông thiên động địa.
Xích Long cũng đi theo, giữa trời dâng lên mây khói, tiếng rồng gầm liên hồi, chiến ý căng đầy, hắn muốn lên đó để kiểm nghiệm đạo hạnh của bản thân, tuy rằng những người này không nằm trong đội quân tám trăm con em thế nhưng đều nóng lòng muốn thử.
Thanh Lân ưng cùng với ba đứa con Đại Bằng, Tiểu Thanh, Tử Vân của mình và Đại Hồng điểu hí dài bay vòng trên bầu trời, bọn chúng cũng muốn tham dự trân chiến này.
"Đi!"
Bọn họ chuyển động, tinh kỳ phấp phới, cuồn cuộn mênh mông, đội quân tám trăm con em đi phía sau Thạch Hạo, tất cả ngồi trên thú cưỡi đạp lên bầu trời nhằm về nơi xa.
Dù cho là Thạch Hạo cũng đang ngồi bên trên một con thiên mã trắng bóng như ngọc thạch, nó ngẩng đầu hí vang.
Đây chính là tiểu Bạch Độc Giác thú trước kia, lúc Thạch Hạo tầm bảy tuổi thì từng dẫn theo nó xông qua đại hoang để tiến tới thế giới bên ngoài, cũng là đầu lĩnh của bầy Độc Giác thú ở Thạch thôn.
Năm đó nó từng nhận được sự điểm hóa của Liễu Thần, và rồi kích hoạt huyết thống nguyên thủy trong thể nội.
Nhiều năm trôi qua nó vẫn không ngừng tiến hóa, đặc biệt dưới sự trông nom của Thạch Hạo thì đã xảy ra lột xác kinh người.
Nó cũng không phải là thiên mã chân chính thế nhưng lại đang đi trên con đường này, huyết thống không ngùng thuần hóa, tốc độ như tia chớp, mạnh mẽ như chân long, là một con thú cưỡi vô cùng thần thuấn.
Chắc chắn Ba ngàn châu sẽ không thể yên tĩnh, bởi vì, bọn họ đã giết tới rồi!
Một trăm mấy chục năm đã trôi qua, bất kể là Ba ngàn châu hay là cửu Thiên đều vô cùng tối tăm, bởi vì thiên địa này đã không thích hợp cho việc tu luyện nữa.
Năm tháng vô tình, không ngừng thu lượm lấy sinh mệnh của các tiền bối cường giả.
Hơn trăm năm này, cũng không biết đã có bao nhiêu tiền bối tiếng tăm lừng lẫy tọa hóa, tinh lực khô kiệt, tuổi thọ khô cạn, tất cả đều chết trong năm tháng.
Thời đại mạt pháp tiến tới, tuổi thọ c ủa toàn bộ tu sĩ đều đột ngột giảm!
Với những lão quái vật đã sống hàng chục hàng trăm vạn năm thì đây là một tai ương ngập đầu.
Ngoại trừ một ít đại giáo có nội tình, sở hữu thiên tài địa bảo thì mới có thể gắng gượng gượt qua, dùng các loại đại dược kéo dài hơi tàn, còn những những thuộc các môn phái nhỏ thì khổ không thể tả nổi.
Đương nhiên đáng sợ nhất chính là, tu đạo đã trở nên gian nan, hơn trăm năm qua đi nhưng đạo hạnh cũng tăng cường có hạn, không cách nào so được với trước kia.
Đây là phiền phức mà tất cả mọi người đều gặp phải, là một tai họa lớn.
Bao gồm cả Thạch thôn, dù cho có chín con rồng kéo quan tài trấn áp thì những năm gần đây cũng rất khổ sở, những người khác vẫn còn đang thong thả tăng cường đạo hạnh thế nhưng đám người cảnh giới Độn Nhất như Mục Thanh, Xích Long thì trì trệ không thể tiến lên được.
Việc này có quan hệ với con lạch trời của Chí Tôn kia, và lại càng có quan hệ với thời đại mạt pháp này!
"Ồ, những đại giáo kia vẫn còn luôn, vùng đất này vẫn nằm dưới sự thống trị của bọn họ à." Thạch Hạo khẽ nói, hơn trăm năm qua đi và lần nữa lên lại đây, vẫn là đám người kia đang quan sát nhân gian.
"Không dám đi chống lại đại quân dị vực ở Biên hoang, không dám giết sinh linh hắc ám, vậy các ngươi còn có tác dụng gì chứ?" Lời nói của Thạch Hạo trở nên mạnh mẽ.
Lời nói này rất đơn giản, để lộ ra sát ý lạnh lẽo cùng với một loại quyết tâm, là muốn đại khai sát giới!
Đội quân tám trăm con em, mỗi một người đều mang theo vẻ nghiêm túc, tuy rằng lần này là lần đầu tiên xuất chinh lên thượng giới, thế nhưng vẫn không hề có chút cảm giác hỗn loạn nào.
Hành động của bọn họ đều nhất quán tựa như sắt thép đúc thành, mang theo khí sát phạt đáng sợ, rèn luyện thực chiến của những năm gần đây không chỉ là chuyện đùa.
"Chiến dịch đầu tiên, chúng ta tới nơi nào?" Chu Yếm hỏi, trong tay mang theo một cây gậy lớn và triển khai một pháp tướng thiên địa to lớn, bộ lông vàng phát sáng đằng đằng sát khí, hóa thành một con bạo viên tạo ra thiên địa.
"Tiên điện!"
Thạch Hạo vung tay, điều động thiên mã hướng về trước.
Sau khi nghe được lời này thì rất nhiều người liền biến đổi sắc mặt, dù cho là đám người Mục Thanh, Xích Long, Thạch Chung cũng giật mình, nơi đó có một vị tàn tiên đó, cứ thế giết thẳng tới à?
Nhưng bọn họ cũng không có nhiều lời, nghiêm nhặt tuân theo mệnh lệnh, tất cả điều khiển thú cưỡi, đại quân tựa như sóng biển lao về trước.
"Chỉ là một tên tàn tiên mà thôi, nếu như ngay cả hắn mà ta còn e ngại thì còn chém giết gì nữa chứ, còn làm gì nữa chứ?" Thạch Hạo nói tựa như đang giải đáp nghi hoặc và cũng như cho bọn họ tự tin.
"Giết!"
Đội quân tám trăm con em cùng nhau hét lớn, chỉ một chữ rồi xông về trước.
Ngày hôm đó chắc chắn sẽ không bình yên gì, mặt đất rung chuyển, đội quân với tám trăm người cũng không tính là nhiều thế nhưng lại tựa như sóng to gió lớn quét ngang vậy.
Ầm ầm, âm thanh rung trời, những nơi đi qua các giáo đều chấn kinh.
Đây là lực lượng tới cỡ nào vây? Cứ thế bao phủ lướt qua, mọi người cảm thấy, đám binh mã này quá mạnh mẽ, tùy ý giết tới thì đủ tiêu diệt cả một giáo.
Bọn họ quá nhanh, sau khi quyết định là Tiên điện thì tựa như tia chớp lướt ngang bầu trời, giết thẳng tới đó.
Từ xa đã thấy được kiến trúc trên mặt đất, đều bằng đồng, nối liền không dứt, bao la phi thường.
Đệ tử Tiên điện không nhiều, thậm chí có thể nói là cực kỳ ít ỏi, số lượng nhân vật dòng chính của các đời gộp lại cũng không quá năm ngón tay.
Về phần có ẩn giấu truyền nhân hay không thì không biết được.
Nhưng, phó binh của bọn họ thì lại không ít và cũng rất mạnh mẽ, đều là những đại yêu, cự hung mà các đời đã hàng phục trở thành tôi tớ cho mình, hung hãn và mạnh mẽ.
Cách rất xa thì Thạch Hạo mở rộng cánh tay rồi chụp vào hư không, ngón tay phát sáng và kéo một ngôi sao từ vực ngoại xuống luyện hóa bên trong, rồi ném thật mạnh!
Ầm!
Đất trời rung chuyển, hắn ném ngôi sao kia đập thẳng về phía cổ địa bên dưới.
Quá mãnh liệt, chấn động khắp đất trời!
Một ngôi sao bị luyện hóa chỉ to bằng nắm tay thế nhưng nó vẫn là thiên thể thật sự, nếu như ném ra như vậy thì uy lực cực kỳ khủng khiếp.
Truyền thừa Tiên điện này tất nhiên sẽ có trận pháp tuyệt thế bảo vệ, khi vừa mới tập kích thì ánh sáng ngút trời, thần quang hừng hực, phòng ngự mạnh mẽ được mở ra.
Nhưng, đòn đánh này của Thạch Hạo vô cùng đáng sợ, dù cho là tàn trận của Tiên gia để lại cũng bị đánh xuyên, đang giải thể và phá nát.
Bởi vì, đòn đánh này của Thạch Hạo quá mãnh liệt, nếu như không có đại trận thì nơi này đã trở thành một nơi tuyệt địa không có sinh mệnh, chẳng còn sót lại thứ gì cả!
"Kẻ nào?"
Thời khắc đại trận tan rã thì người của Tiên điện ngây dại và kinh sợ, là kẻ nào dám tới tập kích bọn họ?
Trong tiếng nổ mạnh đang vang lên dữ dội, trong thần quang bốc cháy đáng sợ kia thì khu cổ địa của Tiên điện rạn nứt, sụp đổ, rất nhiều sinh linh la ỏa ngoài.
Bọn họ thấy được nhân mã nơi chân trời, tám trăm kỵ binh đánh tới tựa như thiên binh thiên tướng từ trên trời giáng xuống với sát khí đằng đằng.
"Trời ơi, đó là... Hoang!" Có người sợ hãi hét lên, lúc này sắc mặt đã tái xanh.
Đã qua hơn trăm năm và giờ Hoang lại xuất hiện thì sao không khiến bọn họ sợ hãi chứ, nên biết Chí Tôn Tiên điện năm xưa từng chết trong tay Hoang, đã nhiều năm trôi qua chắc chắn tu vi của hắn lại tăng trưởng rồi.
Thạch Hạo chẳng hề nói một câu, cầm theo kiếm thai giết xuống nơi trung tâm nhất, hắn muốn xông xuống tầng đất sâu bên dưới.
Về phía những người khác thì hắn không quản làm gì, giao cho đội quân tám trăm con em chinh phạt được.
← Ch. 1863 | Ch. 1865 → |