← Ch.1862 | Ch.1864 → |
Luyện hóa một bộ long cốt chân chính vào thân, dù cho hiện tại vẫn còn có xích sắt thế nhưng việc làm này cũng vô cùng điên cuồng và kinh người rồi!
Ào ào, xích sắt rung động, quan tài đồng lắc lư dữ dội đồng thời kéo những bộ long cốt khác lắc lư theo.
Không ít người trong Thạch thôn nhìn thấy Thạch Hạo trở về thì ngập tràn cao hứng và giật mình, dù sao đã hai ba mươi năm không gặp rồi, hắn vẫn luôn bế quan trong hỗn độn.
"Hạo thúc đang làm gì thế kia?" Vài người mang theo vẻ kinh sợ
Thạch Hạo đang luyện hóa một bộ chân long cốt vào cơ thể, tiếp đó hắn lại kéo lấy những bộ long cốt khác tới gần, phía sau lưng hắn phát sáng, khí hỗn độn ngập tràn, cảnh tượng khủng khiếp.
Cũng may là, tuy rằng hắn đang sáng tạo pháp môn, đang ngộ đạo thế nhưng cũng không quên đây là Thạch thôn nên cố ý khống chế khí tức Chí Tôn, chỉ để nó chảy xuôi bên ngoài thân thể chứ không có tiết ra ngoài.
Nếu không, hậu quả chính là một trận thảm họa!
Gào!
Giờ khắc này, dù là những người khác cũng nghe được tiếng gào thét của chân long, chứ đừng nói là chính bản thân Thạch Hạo.
Hiện giờ, chín bộ long cốt đã nhập thể, dung hợp cùng một chỗ với xương sống của hắn, cảm giác của hắn đã hoàn toàn khác biệt, tựa như quay về rất nhiều kỷ nguyên trước đây, không ngừng đại chiến, chân long ngang dọc trên trời dưới đất, dẫm máu trong trần thế.
Từng con rồng xuất hiện, số chín là số lớn nhất, đại biểu cho siêu thoát, chín con rồng kéo lấy quan tài nối liền với trời cao!
Chín là cực hạn, sinh thành biến!
Biến số tận cùng, rốt cuộc sẽ nhảy một cái, có thể vô tận.
Gào!
Tiếng rồng ngâm động cả dòng sông năm tháng, đây chính là thế giới trong mắt của Thạch Hạo, hắn đang ngộ đạo, đang sáng tạo pháp môn, hoàn toàn khác với những gì người khác thấy.
Hắn gầm nhẹ, sóng gợn từng cơn, pháp tắc vô tận thế nhưng không hề rời khỏi phạm vi ba thước quanh thân, đều bị khống chế một cách dứt khoát, thần quang bao phủ thân thể tựa như vạn pháp bất xâm.
"Đây chính là Chân long cửu biến!" Xích Long đã tới và thấy cảnh này thì khiếp sợ, lẽ nào tên sư phụ bỉ ổi này đã cướp được áo nghĩa chung cực của Long tộc?
Nó đã suy nghĩ quá nhiều, thứ mà Thạch Hạo muốn cũng không phải là pháp môn cụ thể mà chỉ là một loại đại thế!
Hắn đang sáng tạo pháp môn, muốn chính là đại phương hướng cực hạn thành biến, xương sống cơ thể tựa như một con rồng lớn liên kết với thân thể cùng nguyên thần, vô cùng trọng yếu.
Đạo hạnh cả người vận chuyển nên mới cần tới con rồng lớn này!
Biến hóa từ hình thể cho tới nguyên thần, con rồng lớn này chính là một cây cầu nối.
Từng trận rồng gầm, sau đó cơ thể Thạch Hạo phát sáng, đặc biệt là nơi vị trí xương sống, từng chùm sáng sáng lên, tổng cộng có tới chín chùm tựa như chín bậc thang, bên trên bậc thứ mười chính là tiến vào trong xương sọ.
Hóa long
Đây chính là bí cảnh thứ tư mà Thạch Hạo đã khai quật ra được.
Từng trận rồng gầm vang lên, chín bộ long cốt trắng như tuyết lần lượt rớt ra và xương sống Thạch Hạo lại tiếp tục phát sáng.
Hóa long, chín bậc thang trời từ xương sống dẫn lên, thời khắc rồng nhảy tiên quang tỏa ra, khí hỗn độn lan tràn, khủng khiếp và kinh người vô tận.
Cuối cùng, Hóa long cửu biến tiến vào nguyên thần, tựa như muốn đăng tiên!
"Đúng rồi, bí cảnh cuối cùng là vị trí nguyên thần tựa như tiên đài, leo lên đây thì ngày sau nếu như viên mãn, lúc toàn thân nối liền thì cú nhảy chung cực sẽ là Chân Tiên!"
Thạch Hạo phúc chí tâm linh*, có một loại trực giác khó tả nào đó, cửa ải của bí cảnh cuối cùng cũng đã hiểu rõ.
(*): Phúc đến thì lòng cũng sáng ra.
Đầu lâu, nơi đó là Tiên đài, bí cảnh thứ năm được hắn xem trọng.
Đây là nơi thai nghén ra nguyên thần và cũng là vị trí mấu chốt nhất, cất giấu hồn phách của thân thể, chân chính vạn kiếp bất hủ thì nguyên thần cần phải hoàn mỹ, tiên quang chiếu khắp.
Tới một bước này thì Thạch Hạo đã đứng sừng sững trong đỉnh cao nhất Nhân đạo, đạt tới trạng thái mạnh mẽ nhất rồi.
Luân hải, Đạo cung, Tứ cực, Hóa long, Tiên đài, năm chí cảnh lớn đã bước đầu thành hình, đã có phương hướng!
Hắn nắm giữ rất nhiều pháp môn, sau khi trở thành Chí Tôn thì tầm mắt trở nên rộng lớn, thông hiểu đạo lý của các loại truyền thừa nên thử nghiệm sáng chế ra pháp môn cho bản thân, tuy rằng cũng chỉ mới được xem như là 'phôi thô' nhưng đã đủ kinh thiên rồi.
Lấy thân làm chủng, đây là nền móng.
Tới một bước này, toàn thân hắn thông suốt, năm bí cảnh lớn phát sáng đồng thời hắn cũng ý thức được chỗ thiếu sót của bản thân.
"Trước kia nóng lòng cầu thành, muốn mau mau thành Chí Tôn nên đã gieo xuống mầm họa, lần đột phá đó cũng không phải là Lấy thân làm chủng mà chỉ là mượn nhờ ngoại đạo."
Thạch Hạo thở dài, nhiều năm trôi qua hắn đều đang thử nghiệm loại bỏ đi mầm họa này, ngọn lửa hừng hực luyện hóa chân kim thế nhưng lúc này phát hiện ra vẫn còn có tỳ vết, không thể chém hết được.
Chẳng trách chủ Cấm khu từng nhắc nhở hắn, tốc độ tu hành của hắn quá nhanh nên cũng chẳng phải là may mắn gì, sẽ làm rối loạn con đường của chính mình.
Thạch Hạo dung luyện sở trường của trăm nhà và hoàn toàn nhảy khỏi ra ngoài, khai sáng ra pháp môn của bản thân, dù cho hệ thống này hiện tại vẫn tính là thô thiển nhưng đã đủ khiếp sợ thế gian rồi!
Lôi đình vang rền, thiên địa nổ tung, vạn đạo áp chế xuống, đó là thiên phạt, là lôi kiếp, còn có cả đao thiên ý chém xuống nữa.
"Ầm!"
Thạch Hạo đột nhiên ngẩn đầu, con mắt óng ánh như thần điện nhìn chằm chằm ngoài vực ngoại, hắn nhảy lên một cái nhằm thẳng về phía vũ trụ, xé rách hư không tiến vào trong hỗn độn.
Kiếp nạn của hắn chắc chắn sẽ rất lớn, khủng khiếp siêu cấp, đi ra con đường riêng của mình, sáng chế ra pháp môn chưa bao giờ có thì chắc chắn sẽ gợi ra lôi kiếp có một không hai hòng tiêu diệt hắn.
Răng rắc!
Tia chớp màu đen đan dệt, ánh sáng sát đạo màu máu nhuộm đỏ thiên ngoại.
Thứ này đại biểu cho hủy diệt còn có không rõ!
Nói như vậy, theo như việc tu sĩ quá mức nghịch thiên, làm ra những chuyện khó có thể tin được thì mới có thể dẫn tới đại kiếp nạn tịch diệt như này.
Theo lẽ thường tới nói, tu sĩ khi bị nhìn chằm chằm sẽ thập tử vô sinh, nhất định phải chết, không thể sống sót được.
Với cường giả tuyệt diễm thì, lần này Thạch Hạo đã đánh vỡ cấm kỵ, khai sáng ra pháp môn cho riêng mình, nhất định sẽ khác biệt với tất cả mọi người, nắm giữ sức mạnh đối kháng đầy đáng sợ.
Thạch Hạo nổi điên, bên trong hỗn độn, bên trong cương vực không một ai không ngừng chém giết đẫm máu, điên cuồng chống trả.
Người bên ngoài không cách nào tưởng tượng ra được, đây là đại kiếp nạn chưa hề xuất hiện qua bao giờ, gộp lại toàn bộ những kiếp nạn mà trước nay Thạch Hạo gặp phải cũng còn kinh khủng hơn nữa.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì trên người hắn, dù cho là đám người Xích Long, Mục Thanh cũng theo tới đây nhưng chỉ có thể đứng rất xa và ngờ vực nhìn lại mà thôi.
"Tinh lực ngập tràn, nơi đó máu me vô cùng!" Chu Lâm lên tiếng, nàng mở ra thên nhãn vàn hình thấy được một phần nhỏ nơi hỗn độn kia.
"Có xương vỡ, có cốt tủy tung bay, sư phụ... đã trải qua chuyện gì thế này?" Xích Long cũng chấn kinh.
"Có ánh sáng nguyên thần bị ánh chớp bao vây và phân liệt cùng thân thể, hình thần sẽ bị diệt ư?" Mục Thanh liếc nhìn về một góc nơi đó.
Lôi kiếp lần này còn có cả sự cắn trả của thiên địa nữa, thời gian kéo dài đã vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, cũng chẳng phải mấy canh giờ, cũng không phải một hai ngày mà là kéo dài tới mấy năm.
Vượt qua lẽ thường tình, người ngoài không cách nào lý giải nổi!
Đám người Mục Thanh, Xích Long, Thạch Chung ngây dại, tình huống gì thế này? Quá khủng khiếp, cơ bản không cho người khác con đường sống mà.
Bọn họ từng thấy được, nơi đó có cốt tủy khô kiệt, huyết nhục bốc cháy... cảnh tượng quá thảm.
Sáng tạo pháp môn quá nghịch thiên nên đã gợi ra sự cắn trả mạnh mẽ nhất trong lịch sử, Thạch Hạo đang tiếp nhận sự chém giết của càn khôn, đây là sự đau khổ đáng sợ nhất.
Trải qua chín năm thì trận tai nạn mang tính hủy diệt này mới kết thúc, vực ngoại dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng, vẫn không hề có ai có thể lại gần, nơi đó có một đám lửa đang bốc cháy hừng hực, ánh lửa tụ lại diễn dịch ra ký hiệu rồi hóa thành lô thể.
Có xương và máu ở bên trong lò đang được đốt cháy.
Ròng rã một năm trời, thân thể tàn phế ở nơi đó mới từ từ phục hồi lại như cũ, tựa như dục hỏa trọng sinh vậy, Thạch Hạo phải chịu đựng lấy thử thách đầy nghiêm khắc mà kỷ nguyên này chưa từng có qua.
Hắn đã thành công, đã chịu đựng được và thân thể tàn phế ấy lột xác, chân thân tái hiện.
Sự khốc liệt chưa bao giờ xuất hiện trên đời, Thạch Hạo chưa bao giờ thấy qua lôi kiếp nào như vầy trên những cốt thư mình từng đọc, trừng phạt hành động sáng tạo pháp môn của hắn.
Chín năm chém giết, một năm dục hỏa thức tỉnh, khủng khiếp tới tận cùng!
Sau khi thân thể của Thạch Hạo được chữa trị thì lập tức trở về Thạch thôn, không chờ mọi người hoan hô và ăn mừng thì hắn lại khoanh chân ngồi xuống.
Rắc!
Thời khắc này, mọi người nghe được bên trong cơ thể hắn có thứ gì đó vỡ vụn, tiếp đó cả người hắn phát sáng, đạo hạnh đang rung chuyển kịch liệt.
Cơ thể cũng như nguyên thần của hắn đều đang rạn nứt!
"Bị sao thế?!"
"Việc tu hành của Hạo thúc xảy ra vấn đề lớn nên muốn giải thể ư, lẽ nào Chiết Tiên chú đang phát tác và không cách nào giữ được đạo hạnh nữa ư?"
Rất nhiều người kinh ngạc, cực kỳ lo lắng.
Vân Hi còn có vợ chồng Thạch Tử Lăng đều lộ vẻ lo lắng đứng ở đằng xa nhìn Thạch Hạo đang ngồi khanh chân xếp bằng nơi đó.
Vù, thể nội của Thạch Hạo phun ra vô số tinh khí và tiến vào trong thương vũ.
"Không ổn, sao hắn lại rớt khỏi cảnh giới Chí Tôn rồi!" Có vài người hét lớn, tất cả mọi người Thạch thôn đều hốt hoảng, cảm giác khí tức của Thạch Hạo đang nhanh chóng yếu đi.
Đám người Mục Thanh, Xích Long thì trông thấy rất rõ ràng, cảm nhận không hề sai, Thạch Hạo đã rơi xuống cảnh giới Độn Nhất rồi.
"Có chút tì vết nên bắt đầu trở lại thôi!" Thạch Hạo nói.
Tất cả mọi người đều nghe được nên im bặc lại, ai cũng ý thưucs được Thạch Hạo đang tiến hành cuộc thử nghiệm đầy điên cuồng, là một hành động cực kỳ lớn.
Hắn tự đánh nứt thân thể Chí Tôn và bắt đầu làm lại!
Thạch Hạo lại rời đi, kéo lấy tấm thân đầy vết rạn tiến về phương xa.
Hắn đắm chìm trong hồng trần, vừa đi là đã rất nhiều năm, không buồn không vui, nhìn nhân sinh bách thái trong thế gian, từ cảnh giới Độn Nhất bắt đầu tu lại.
Hắn dùng pháp môn mà chính mình đã sáng tạo ra, trong thời đại mạt pháp này để đi tới con đường Chi Tôn.
Cứ thế, mấy chục năm trôi qua, tích lũy từng chút một, thời gian còn dài hơn cả khi xưa Thạch Hạo sinh ra cho tới khi đạt tới cảnh giới Chí Tôn.
Lần này, hắn Lấy thân làm chủng, không mượn ngoại đạo, vô cùng thuần túy, là dọc theo con đường độc nhất của bản thân, không ngừng tích lũy đạo hạnh tăng tiến tu vi.
Đồng thời, trong quá trình này hắn không sợ bỏ mạng mà dẫn ra sự phát tác của Chiết Tiên chú, không ngừng nghiền ép và làm hao mòn đạo hạnh của bản thân, mãi cho tới khi chém cũng không thể chém được nữa.
Khi Thạch Hạo hơn hai trăm tuổi thì hắn đã trở lại cảnh giới Chí Tôn, vả lại Chiết Tiên chú đã vô hiệu với hắn, cũng không cách nào xóa bỏ đi đạo hạnh của hắn được nữa, chú này đã bị phá giải.
Đương nhiên, kinh khủng nhất chính là, đạo cơ của hắn đã vững chắc không cách nào tưởng tượng ra được, dùng Chiết Tiên chú rèn luyện chém tới mức không thể chém được nữa, đây là nền tảng của đại đạo mạnh mẽ tới mức nào chứ?
Lấy thân làm chủng, Thạch Hạo đã trở lại cảnh giới Chí Tôn!
Từng có truyền thuyết nói rằng, sau khi đạo cơ Chí Tôn bị hư hỏng và muốn bình thường trở lại thì độ khó cực kỳ lớn, tới mức người nghe cũng phải kinh hãi, gần như không thể thực hiện được.
Nhưng, Thạch Hạo đã đi ra con đường riêng của mình, hắn dùng còn đường thành đạo độc nhất vô nhị đánh vỡ lẽ thường, không hề bị ngăn cản, và trong vòng mấy năm sau đó hắn đã tích lũy đầu đủ và xông lên Chí Tôn đỉnh cao nhất.
Thời khắc này, năm bí cảnh lớn của Thạch Hạo phát sáng, toàn thân trong suốt bóng loáng hoàn toàn viên mãn.
Ầm!
Tiếo đó, hắn lại bước ra nửa bước, tựa như muốn trở thành Chân Tiên.
"Đỉnh của cực đạo!"
Thạch Hạo mở mắt, ở giữa Chí Tôn và Chân Tiên còn có nửa bước nữa, chẳng trách rất nhiều người không cách nào thành tiên, nửa bước này tựa như là lạch trời ngăn cản tất cả mọi nguiờ.
Đây chính là cảnh giới Chí Tôn thế nhưng cũng là tầng thú cao nhất mà chín mươi chín phần trăm Chí Tôn khó có thể tiến vào!
Chuyện này tựa như lại có thêm nửa cái cảnh giới nữa!
Cứ như vậy, Thạch Hạo chân chính đứng trên đỉnh cao nhất của Nhân đạo, không thể vượt qua.
Lúc này, khí tức mà hắn tỏa ra không hề kém cạnh Mạnh Thiên Chính năm xưa muốn thành tiên, tương tự như Vương Trường Sinh vậy.
Mầm họa đã được giải trừ, chân chính hoàn mỹ đại viên mãn, đăng lâm lên đỉnh của cực đạo!
Thạch Hạo trở lại Thạch thôn, nhẹ nhàng ôn nhu mang theo nụ cười, phản phác quy chân.
"Hạo thúc, rốt cuộc thì thúc cũng đã trở về rồi, chúng con rất lo lắng cho thúc đó."
"Thúc đã đi ra con đường như thế nào vậy?"
Tất cả mọi người đều bu lại, ai nấy đều kích động không thôi, và có một người trẻ tuổi hỏi như thế.
"Một con đường khác, chờ ta suy nghĩ thấu đáo, sau khi hoàn thiên pháp môn thô thiển này thì sẽ diễn dịch cho các ngươi xem!" Thạch Hạo nói.
Trong vòng mấy năm sau đó hắn không ngừng đôn đốc mọi người tu hành, mãi cho tới khi qua đi thêm mấy năm nữa thì hắn đã gọi tới một nhóm người trẻ tuổi tới.
"Đi, chúng ta nên lên thượng giới ngắm nghía đôi chút rồi, san bằng hết thảy kẻ địch!"
← Ch. 1862 | Ch. 1864 → |