← Ch.1865 | Ch.1867 → |
Hoang trở về rồi, đại sát tứ phương, một đường quét ngang như trước đây, không một ai có thể ngăn cản được bước chân của hắn!
Khắp thế gian đều kinh ngạc, đã qua đi nhiều năm thế nhưng vị cường giả Nhân tộc giàu sắc thái truyền kỳ, tu đạo năm tháng cực kỳ ngắn này đã quân lâm thiên hạ rồi.
Trở về một cách ngông cuồng, ngay cả Tiên điện cũng bị san bằng, ngay cả tàn tiên cũng phải tránh né mũi nhọn không dám ở trong giáo, đây là chiến tích khủng khiếp tới cỡ nào?
Thiên hạ đều đang bàn luận, đều chấn kinh.
Đặc biệt, sự phá diệt của Thiên quốc lại khiến người khác ngây dại hơn, thế lực khổng lồ này đã tồn tại vô tận năm tháng, vẫn luôn đe dọa tới mạng sống của những người khác, kết quả lại bị Hoang nhỏ bỏ tận gốc, giết sạch sành sanh.
"Hoang quả là nhân vật ngất trời, thực lực mạnh mẽ không gì sánh được, hắn vẫn chưa thành tiên mà đã uy hiếp được cả tàn tiên luôn à?"
"Một thù trả một thù, năm đó tàn tiên kiêu ngạo hung hăn tới cỡ nào chứ, giá lâm Bất lão sơn để bức ép bọn họ giao ra Hoang, cuối cùng đã phế bỏ đi hắn. Nhưng hiện tại, một trăm mấy chục năm qua đi và Hoang đã đăng lâm lên cổ địa Tiên điện, nhìn xuống đạo thống này và bình định sạch sẽ."
"Thiên quốc là một tổ chức sát thủ qua lại trong bóng tối, rốt cuộc cũng đã bị phá hủy rồi, thật là cảm ơn Hoang đã rút đi cái u ác tính này!"
Khắp thiên hạ không cách nào yên tĩnh được nữa, không ngừng nghị luận và ngập tràn kích động.
Đặc biệt là một ít cố nhân, mặc kệ là cừu địch hay là bằng hữu, người từng gặp qua Thạch Hạo hay là biết tới hắn đều chấn kinh, thủ đoạn của hắn thật là thô bạo, cứ thế quét ngang cả thượng giới!
Hai mắt Thạch Hạo sâu lắng, hắn điềm tĩnh và thong dong, tự thân xuất mã tiến về Kiếm cốc, Yêu Long đạo môn, tuy rằng không có dẫn quân và xuất thủ thế nhưng là muốn tới đó để uy hiếp.
Thông qua một ít tình huống đã điều tra ở năm xưa, thì phía sau của những đạo thống này rất có thể đều có một tàn tiên tồn tại!
Theo như Thạch Hạo biết, thế gian này có ít nhất bốn tên tàn tiên từng ám hại qua côn bằng.
Trong lúc tiến tới này thì ngũ tạng của hắn phát sáng và phát ra tiếng tụng kinh, đồng thời vài bóng hình từ trong bí cảnh Đạo cung nơi cơ thể bay ra ngoài
Đây là pháp môn mà hắn khai sáng nên, bên trong chí cảnh Đạo cung có 'thần linh', những tiếng tụng kinh kia cũng chẳng phải là 'lời lảm nhảm', ít nhất ngũ tạng tương ứng với năm vị thần có thể hóa hình ra ngoài, đó là 'Đạo thân'.
Năm bộ đạo thân phân biệt nhằm về các hướng, âm thầm theo dõi tình huống các giáo phòng ngừa bất chợt có Chí Tôn xuất hiện để chém giết đám người Mục Thanh, Xích Long, Chu Lâm.
Ngoài ra, thân thể của Thạch Hạo cũng đang chuyển động, từ pháp môn do chính mình khái sáng chuyển sang biến hóa của Kim thế pháp, lập tức có rất nhiều bóng người từ bên trong cơ thể của hắn lao ra ngoài, đó là linh thân.
Thứ được gọi là Động thiên dưỡng linh, mỗi một động thiên đều có thể phân ra linh thân.
Chỉ có điều, sau khi tới cảnh giới nhất định thì sẽ không thể làm thế được nữa, linh thân sẽ từ từ giao hòa với ý chí nguyên thần của bản thân và có chân linh, nếu như bị thương tổn thì sẽ liên lụy tới chủ thân.
Thạch Hạo không có lo lắng gì, vững chắc niềm tin nên mới trắng trợn thả ra như thế.
Yêu Long đạo môn, Kiếm cốc, Hỏa Vân động đều chống trả đầy quyết liệt, chém giết thảm khốc với Mục Thanh, Thạch Chung, Chu Lâm, Xích Long.
Nhưng, bọn họ đã gặp phải thảm bại!
Chu Yếm xuất kích, pháp môn của dòng dõi Hỗn Thế ma viên đã được nó triển khai tới mức tận cùng, đỉnh thiên lập địa, hóa thành một con bạo viên màu vàng khổng lồ tiến tới trợ giúp.
Hoàng Kim sư tử thì chẳng cần phải nói làm gì, đã nhiều năm trôi qua nó sớm đạt tới cảnh giới Độn Nhất đỉnh cao, chủng tộc này mạnh mẽ tới dường nào chứ, sau khi nó xông vào Kiếm cốc thì thế cuộc lập tức nghiêng về một phía ngay.
Việc này hơi nằm ngoài dự liệu của Thạch Hạo, dựa theo suy tính của hắn thì Kiếm cốc là mạnh nhất, rất có thể tàn tiên sẽ ẩn cư ở đây.
Kết quả, khi chân thân của hắn âm thầm tiến tới thì lại phát hiện, chiến đấu ở nơi này gần như muốn kết thúc rồi, một con sư tử màu vàng máu me khắp người đang đại khai sát giới.
"Dám dùng pháp trận vây giết ta hả, tiễn toàn bộ lên chầu trời luôn!" Hoàng Kim sư tử gầm gừ, bờm sư tử dựng đứng, móng vuốt xé nát hư không, vận dụng sức mạnh mạnh mẽ nhất để giết chóc.
Kiếm cốc xem như tiêu đời, bị một con sư tử công phá hơn phân nửa, vả lại có một số người thuộc đội quân tám trăm con em đi cùng nên đã càn quét sạch sẽ nơi đây.
Bằng hót vang trời, nơi Hỏa Vân động có vài con chim thần khổng lồ giang cánh, đó chính là bốn mẹ con Thanh Lân ưng, hiện giờ hình thể sớm đã biến dạng, hoàn toàn giống với Bằng tộc.
Chúng nó từng nhận được trọng thưởng từ Liễu Thần, giúp chúng tẩy mao phạt tủy, phục sinh huyết thống tiên tổ thái cổ thành ra đã giúp hình thể của chúng nó hoàn toàn biến đổi.
Bốn con chim thần triển khai pháp môn Côn bằng cùng với Mục Thanh công kích vào Hỏa Vân động, quét ngang chư địch.
"Cam nguyện làm cho săn cho tàn tiên, làm hại tộc nhân của ta, trấn áp hậu duệ của bảy vương Biên hoang ở Ba ngàn châu này, nói xấu bọn họ là hậu nhân Tội huyết, các ngươi đều đáng chết!" Thạch chung gào thét.
Hắn gẫn người tiến vào Yêu Long đạo môn, Xích Long đi cùng giết thẳng tới, quét ngang một giáo, đại khai sát giới.
Giết tới sau cùng cũng chẳng thấy tàn tiên đâu, việc này khiến Thạch Hạo nhíu mày.
"Giết..."
Tiếng kêu giết rầm trời, cuộc chiến đấu ngày hôm đó rất khốc liệt, Thạch Hạo căn dặn bọn họ xung kích, liên tiếp hạ gục các đạo thống Kiếm cố, Hỏa Vân động, Yêu Long đạo môn.
Không có gì khó tin cả, mấy đạo thống năm xưa từng trấn áp dòng dõi Tội huyết đều bị xới tung cả!
Sóng lớn mênh mông, sự kiện lớn kin sợ thế gian cứ thế diễn ra.
Trên dưới Thiên Nhân tộc đều kinh sợ, sắc mặt từng người đều trắng bệch thấp thỏm lo âu, người trẻ tuổi độc ác tàn nhẫn đã trở về, khí thôn sơn hà, diệt hàng loạt các đạo thống, thực sự khiến người người khiếp sợ.
"Hoang có thể... tới Thiên Chi thành và tiêu diệt chúng ta hay không?"
Bởi vì, nghiêm chỉnh mà nói thì Thiên Nhân tộc có cừu oán với Thạch Hạo, năm đó bọn họ đã có lỗi với Thạch Hạo và hối hận không thôi.
Ngoại trừ bọn họ ra thì các tộc khác cũng không thiếu người sợ hãi, lo lắng, sợ bị Hoang tìm tới tận cửa và giết sạch sành sanh bọn họ.
Ngày hôm đó, thiên hạ đều lan truyền cái tên hoang, bởi vì biểu hiện của hắn quá mức chấn động.
"Các khu vực Yêu Long đạo mon, Kiếm cốc, Hỏa Vân động đều bị diệt sạch sẽ, từ đây không còn truyền thừa nào nữa, thật là đáng sợ mà, sự trở về của Hoang khiến người sợ thật đó chứ."
"Minh thổ!"
Thạch Hạo lên tiếng, hai mắt nhìn về một phương vị và hạ lệnh cho đám người Mục Thanh giết thẳng vào Minh thổ, diệt trừ cổ giáo đầy nguy hại này.
Năm đó, Hắc Ám thần tử của đạo thống này đã bị Thạch Hạo tự mình giết chết bên trong di địa Tiên cổ lúc thiên tài tranh bá ở Ba ngàn châu.
Tộc này nhiều lần nhằm vào hắn hóng bóp chết nhân tài đang giữa đường trưởng thành.
Phía trước, Đại Hồng điểu hí dài hét lớn đầy thê thảm, hét tới mức rất nhiều người sợ hãi bay vút lên trời cao để đi cứu viện.
"Hừ, Nhị Ngốc tử, cái tên đáng bị chém ngàn đao này, nhìn thấy đại ca sao còn không lên chào hỏi, lại còn dám đánh lén cả ta nữa chứ!?" Đại Hồng điểu hét thảm.
Tình hình gì thế này, rất nhiều người nghi ngờ không thôi, sinh linh công kích Đại Hồng điểu lại là người quen của nó?
Ầm!
Linh vũ bay tán loạn, Đại Hồng điểu kêu la càng thảm thiết hơn, bị người đánh bay và bên trên lưng nó có chở theo một con chim không ngừng mổ đánh.
"Nhị Ngốc tử, ngươi là kẻ không có lương tâm, hơn hai trăm năm không gặp mà giờ lại đi đánh lén ta, cố nhân gặp nhau mà lại dám đánh ta nữa chứ!" Đại Hồng điểu tức tới nổ phôi.
"A..." Nó bị đánh tới mức lộn nhào giữa không trung, lông chim màu đỏ không ngừng rơi rớt xuống dưới.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, không biết có nên ra tay hay không.
Đó là một con khổng tước phát ra hào quang năm màu, thực lực rất mạnh vượt qua cả Đại Hồng điểu và không ngừng truy sát.
"Các ngươi còn đứng ngây người ở đó làm gì, có thích khách, nhanh tới cứu ta!" Đại Hồng điểu hét khàn cả giọng, phịch, lần nữa bị con khổng tước năm màu đánh bay.
Những người khác thất kinh, không tự chủ muốn tiến lên cứu giúp.
"Các ngươi không cần phải lo." Rốt cuộc thì Thạch Hạo cũng lên tiếng.
Hắn tất nhiên là nhận ra được, là vị cố nhân kia, Nhị Ngốc tử, năm xưa cũng là một thành viên của Thạch thôn, đã từng bị Đại Hồng điểu giày vò rất thảm.
Nhị Ngốc tử sinh ở hạ giới, nguyên bản nó rất mạnh nhưng sau đó đã xảy ra vấn đề, một thân đạo hạnh tiêu sạch và phải trốn ở trong dãy núi Bách Đoạn, sau đó đã bị Thạch Hạo bắt lấy.
Những năm tháng ấy Nhị Ngốc tử bị Đại Hồng điểu bắt nạt vô cùng thê thảm, rõ ràng đã từng cao cao tại thượng, chỉ vì bị phế bỏ nên đã bị một con Đại Hồng điểu đầy vô liêm sỉ bắt nạt, bắt nó phải gọi là đại ca.
"Nhìn thấy đại ca mà không tới chào hỏi, ấy vậy còn ra tay như vậy, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!" Đại Hồng điểu kêu thảm.
"Thạch Hạo!"
Rốt cuộc thì Nhị Ngốc tử cùng Đại Hồng điểu bay lại, bộ lông năm màu rực rỡ đầy thần dị.
Sua khi rời khỏi hạ giới thì bọn họ cũng từng gặp nhau ở thượng giới này, là ở Thiên Nhân tộc kia, Nhị Ngốc tử từng đi theo một cao thủ của bộ tộc Khổng Tước tới đó.
Lần đó, cường giả của Khổng Tước tộc đã ra mặt giúp Thạch Hạo để chống lại Thiên Nhân tộc.
"Rốt cuộc thì mày cũng xuất hiện rồi." Thạch Hạo nói.
"Ta bị ném và nhốt vào trong tổ địa của Khổng Tước tộc, tu vi không đủ thì không được ra ngoài, vừa nhốt là hơn trăm năm luôn!" Nhị Ngốc tử cảm khái.
Nó rất khó tưởng tượng ra được, tên nhóc năm xưa lại sẽ trưởng thành tới một bước này, cao cao tại thượng, ngay cả tàn tiên cũng phải nhượng bộ lui binh.
"Chút nữa rồi hẳn ôn chuyện cũ, trước hết để ta đánh tên khốn này một trận, năm xưa lại dám hò hét với bản tọa, ta đập chết tên nhà người!" Nhị Ngốc tử cưỡi bên trên Đại Hồng điểu rồi không ngừng mổ xuống.
"Nhị đệ, ngươi không thể làm như vậy được, ta là đại ca của ngươi đó!"
"Ta ị vào, đại ca hả, tuổi của ông còn lớn hơn cả gia gia của ngươi đó, ngày xưa dám bắt nạt ta à!" Nhị Ngốc tử kêu gào kỳ quái.
Đám người chẳng biết nói gì nữa, hai tên này hợp lại một khối thật đúng là cặp hài hước, tựa như là huynh đệ trời sinh vậy.
"Nhị Ngốc tử khốn khiếp này, ngươi quen năm xưa ngay cả lông chẳng có, trụi lụi trơn bóng, chính đại gia nhà ngươi chở ngươi đi không hả?" Đại Hồng điểu la hét.
Hai con chim thần không ngừng đấu khẩu, mãi cho tới rất lâu sau thì kề vai sát cánh cười ha hả với nhau.
Đã tới Minh thổ, âm u đầy tử khí, không hề có chút ngọn cỏ nào, ngay cả thổ địa cũng là màu đen.
Khu vực này rất lớn, nghe nói, nơi này là một khu mai táng cổ xưa, trước kia từng mai táng rất nhiều sinh linh nên mới khiến nơi đây âm khí nặng nề, xuất hiện hàng loạt cương thi quỷ quái.
"Giết!"
Không có gì để nói cả, Thạch Hạo vung tay, đám người Hoàng Kim sư tử, Mục Thanh, Xích Long, Thạch Chung đều xông tới, dẫn theo đội quân tám trăm con em giết thẳng vào Minh thổ.
Khắp núi đồi đều được quỷ hỏa thắp sáng, âm vụ bồng bềnh, rất nhiều sinh vật Minh thổ xuất hiện nghênh đón.
Nhưng, nhân mã Minh tộc dù cho có nhiều hơn nữa cũng không thể ngăn cản được bọn họ, Chu Lâm thét dài bốc lên liệt diễm hừng hực cả người, triển khai Phần Thiên thuật của chân hoàng, nàng vọt tới trước nhất và đốt cháy nơi đây.
Đây là khắc tinh của sinh vật Min htộc, thánh hỏa hoàn mỹ đốt cháy âm u cùng tội ác.
Răng rắc!
Tia chớp đan dệt, Mục Thanh khống chế pháp môn Lôi đế khiến sấm vang chớp giật, khiến cho những thứ quỷ quái kia chạy trốn tứ phía, rất nhiều thứ nổ tung hóa thành bột mịn.
Lôi điện, dương cương bá đạo, là thần thông kinh khủng nhất để đối phó âm linh.
"Chạy trốn?" Thạch Hạo nhíu mày.
"Đường đường là chủ Minh thổ lại không đánh mà chạy, mang theo một nhóm cao tầng rời khỏi nơi đây để tiến vào cửu Thiên." Mục Thanh tới báo cáo.
"Sau khi diệt trừ một ít đạo thống thì chúng ta cũng lên cửu Thiên luôn, làm cái kết thúc với gia tộc trường sinh!" Thạch Hạo lên tiếng.
Sau năm ngày thì cái tên Thạch Hạo đã chấn động thiên hạ, hành động của hắn quá kinh người, trực tiếp quét ngang Ba ngàn châu, đại sát tứ phương, san bằng từng cổ giáo với danh tiếng lớn lao.
Àm ầm ầm!
Âm thanh rung trời, Thạch Hạo ngồi ngay ngắn bên trên thiên mã, dẫn theo đội quân tám trăm con em tiến vào cửu Thiên!
Có một ít thế gia trường sinh cũng không có rời đi, có một số bộ tộc lớn với gốc gác sâu dày cũng chẳng biết vì sao lại không có tiến vào Tiên vực.
Một ít người đã từng thấy Thạch Hạo thì lúc này tâm trạng vô cùng phức tạp, dù gì cũng không thể nào nghĩ tới hắn sẽ vô địch hậu thế, hiện giờ quân lâm cửu Thiên và bắt đầu muốn nhằm vào thế gia trường sinh.
← Ch. 1865 | Ch. 1867 → |