Vay nóng Tima

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1867

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1867: Quân lâm cửu Thiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Lazada


Thứ được gọi là leo lên cửu Thiên, thực ra cũng chỉ ở trong cùng một thế giới mà thôi.

Bởi vì, cửu Thiên thập Địa đã dung hợp gắn kết lại với nhau, không còn ngăn cách gì nữa.

Dọc theo đường đi, các tộc chấn kinh, thế gian kinh ngạc, uy thế của Hoang quá cường thịnh, đánh đâu thắng đó, đè ép tất cả mọi người.

Các giáo khắp thế gian đều kinh ngạc và sợ hãi.

Cứ thế giết thẳng một đường, Hoang lật đổ Tiên điện, bình định Minh thổ, Yêu Long đạo cung, Kiếm cốc, đều là những đại giáo, nghe đồn sau lưng bọn họ đều có tàn tiên tọa trấn thế nhưng đều bị diệt cả.

Trên đường đi, rất nhiều người nơm nớp lo lắng, các đại giáo chủ sợ hãi, đặc biệt là những gia tộc từng đứng về phe với Tiên điện, Vương gia, Kim gia đều sợ hãi tới cùng cực.

Dưới góc nhìn bọn họ, Hoang của hiện tại chính là đại ma vương cái thế, quét ngang thiên hạ, ai có thể chống lại? Ngay cả tàn tiên của Tiên điện cũng phải lui tránh.

Loại uy thế này không gì có thể sánh được, ai có thể cùng tranh hùng?

Đội quan tám trăm con em cuồn cuộn giết về khu vực cửu Thiên, dọc theo đường đi cờ lớn bay phần phật.

Các giáo đều tránh lui, cường giả đều tránh né, đứng từ xa cúi đầu khom người chỉ sợ sẽ chọc hải đám sát thần này, trong mắt mọi người đây chính là quân đội vô địch!

Phương xa cuồn cuộn khói đen, sát khí trào dâng, vừa nhìn thì đã biết chẳng phải là nơi an lành gì.

Thế nhưng, đám người Mục Thanh, Chu Lâm, Xích Long cũng chẳng hề lui tránh mà cứ thế tiến tới, điều khiển thú cưỡi lướt qua trên không.

Mọi người đều hít vào ngụm khí lạnh, dù gì cũng là khu vực hắc ám mà bọn họ chẳng hề để ý, cứ thế thẳng tiến mà qua!

Nói là khu vực hắc ám nhưng vật chất hắc ám sớm đã biến mất và còn cũng chỉ là những thứ không an lành và rực rỡ của xưa kia mà thôi.

Khu vực như thế này có rất nhiều ở cửu Thiên thập Địa, nếu như gộp lại thì có thể chiến tới một nửa ranh giới, vô cùng mênh mông.

Bởi vì, năm xưa sinh linh hắc ám mạnh mẽ chiếm hơn nửa còn khôn, nếu như không phải thời đại mạt pháp tới thì chắc chắn sẽ càng mở rộng hơn nữa.

"Kẻ nào dám xông vào lãnh địa của ta?!"

Một đám mây đen đang lơ lửng và có một chiếc đầu lâu to lớn lộ ra ngoài, đó là một con giao bên dưới một khu vực sâu, thể hình khổng lồ và dài tới mười mấy vạn trượng.

Một sinh vật to lớn thật hiếm thấy!

"Vù!"

Chiếc móng vuốt của nó vồ về trước, khói đen dâng trào, rất là hung hãn.

Nó rất mạnh, dưới Chí Tôn thì hiếm có đối thủ, là tinh anh được lưu lại khi sinh vật hắc ám rút đi.

"Gào!"

Hoàng Kim sư tử xuất kích, cả người là ánh vàng chói lóa đồng thời thân thể phóng lớn, nó gầm lên một tiếng chấn cho giao long hắc ám dưới vực sâu kia rung lên bần bật và choáng váng mặt mày.

Tiếp đó, Hoàng Kim sư tử đã hóa thành mấy vạn trượng giết thẳng tới, huyết khí vàng óng sục sôi, vồ nát càn khôn, nhật nguyệt run rẩy.

Giao long thức tỉnh và xung kích chém giết tới.

Hiển nhiên, sinh linh hắc ám này năm xưa đã tiến hóa vô cùng mạnh mẽ thế nhưng tóm lại vẫn không cách nào so sánh với sinh linh mạnh mẽ với căn cơ vững chắc như Hoàng Kim sư tử được, chiến đấu một lúc thì bụp, nó đã thua, thân thể giao long bị xé thành hai đoạn.

"Tiếp tục!"

Mục Thanh phất tay chỉ huy đội quân tám trăm con em tiếp tục tiến bước.

Hoàng Kim sư tử uy phong lẫm liệt lơ lửng trên trời cao, xung quanh đều là máu huyết đang vương vãi xuống dưới, tia điện màu vàng lấp lóe trong mắt nhìn về đại địa xa xăm.

"Không hổ là Hoang, bọn họ cứ thế giết thẳng tới, không hề có thứ gì có thể cản đường, cứ xông thẳng qua vùng đất hắc ám!"

"Ta cảm thấy, sự trở về của Hoang là một may mắn cực lớn, hãy chờ xem, chờ sau khi hắn đã giải quyết một ít đạo thống thì sẽ tới việc thanh tẩy toàn bộ sinh linh hắc ám này."

Mọi người thì thầm bàn tán, vừa chấn động và cũng rất kích động, trong nội tâm ngập tràn sự chờ mong.

Tất cả mọi người đều ngóng trông, sự mạnh mẽ của Hoang không phải là tai nạn mà là dấu hiệu của một thịnh thế sắp tới, dù cho là thời đại mạt pháp thì cũng sẽ có thời điểm của sự hồi quang phản chiếu.

Nếu như đều thanh trừ hết sinh linh hắc ám, vậy trong thiên địa này sẽ cực kỳ an bình.

Dọc theo con đường này cũng không biết đã có bao nhiêu sinh vật hắc ám bay lên không, thế nhưng đều bị giết sạch, không hề có chút bất ngờ gì cả, dưới sự mở đường của Hoàng Kim sư tử đầy dũng mãnh vô địch này.

"Không hổ là Sư tử vương!" Ngay cả một ít người trẻ tuổi của Thạch thôn cũng thầm khen ngợi.

"Hiện giờ chúng ta tới cửu Thiên, không biết thế gia trường sinh có chạy trốn hay không?" Chu Lâm lo lắng.

"Bọn họ có thể trốn ở đâu chứ, cảnh cửa Tiên vực đã đóng kín và không cách nào hiện ra lần nữa, trốn nhất thời chứ làm sao trốn cả đời?" Vẻ mặt của Mục Thanh lấp lánh.

Cửu Thiên thập Địa, nhân thủ đứng đông đảo trước đại môn của Kim gia, tất cả đều như lâm đại địch, thủ thế chờ địch.

Bởi vì bọn họ đã nhận được tin tức, vả lại trong phủ tới không ít quý khách để thương lượng đối sách.

Ngày hôm đó, khu vực cửu Thiên có thể nói là sát khí ngập tràn, gia tộc trường sinh đều nhốn nháo, bầu không khí đầy căng thẳng.

Nhiều năm trôi qua và đã có một ít thế gia Tiên đạo sớm tiến vào Tiên vực, nhưng cũng có gia tộc bị ép phải lưu lai jđây, ví như Kim gia, Phong tộc... năm xưa cấu kết với sinh linh hắc ám, sau khi bại lộ thì phải trả cái giá cực kỳ lớn.

Vương gia rất quyết đoán, Vương Trường Sinh tự mình giết chết mấy người con trai thành ra cả tộc bọn họ đều được tiến vào Tiên vực, việc này khiến cho Kim gia ganh ghét cũng như ước ao.

Ầm ầm ầm!

Phía chân trời tựa như có một dòng lũ màu đen cuộn trào tới đây, sát khí hùng hồn, đội ngũ tám trăm người với thanh thế kinh người chấn động cả đất trời.

Đây tựa như không phải là tám trăm người mà là đại quân chục vạn người vậy, cuộn trào kéo tới, mặt đất cũng như bầu trời đều run rẩy theo.

"Tới rồi, quả nhiên sẽ tìm tới chúng ta trước nhất!"

Mọi người của Kim gia đều biến sắc, từng người vừa kinh vừa sợ mang theo vẻ tức giận, Hoang tới rồi, Kim gia là gia tộc trường sinh đầu tiên mà hắn tới thăm hỏi.

Cửa lớn rộng rãi cao như núi, phù văn lưu chuyển phát ra dáng vẻ đại đạo thần bí, khí hỗn độn tràn ngập ra ngoài, đây chính là nơi căn cơ của Kim gia.

Gần đó là vố số ngọn núi xinh đẹp, giữa trời còn có đảo nhỏ, cung điện lớn trôi nổi, sương trắng lượn lờ tựa như tiên cảnh.

Lúc này, toàn bộ kiến trúc, hết thảy thần sơn đều sáng rực, các loại trận pháp được bố trí đều thức tỉnh ngăn cản bước chân của đội quân tám trăm con em.

"Hoang, ngươi có ý gì đây, hiện giờ thiên hạ thái bình mà ngươi lại muốn dấy lên tranh cãi à?" Có một ông lão quát lớn, lão ỷ vào lá gan mình lớn thế nhưng sau lưng đã toát mồ hôi hột.

Thạch Hạo chắp tay đứng phía sau quan sát tổ địa của gia tộc Tiên đạo, năm đó hắn gấp gáp giết thẳng vào đây nên đã bị đại trận ép lui.

Hiện giờ hắn lại tới đây, không thèm để ý tới người của Kim gia và chẳng hề nói lời nào.

"Nếu như thiên hạ đã an bình, vì sao lại có sinh linh hắc ám cản đường?" Lời nói của Mục Thanh lạnh lùng đáp trả.

"Vậy thì ngươi hẳn phải đi san bằng sinh vật hắc ám chứ, vì sao lại tới vây nhốt Kim gia ta?" Một bà lão hô lớn.

Sắc mặt của rất nhiều người Kim gia trắng bệch, thật sự vô cùng sợ hãi, hơn trăm năm trước Hoang từng giết tới tận cửa và kích thương Kim thái quân, hiện giờ hắn lại tới thì chắc chắn đã mạnh hơn xưa, ai có thể chống đỡ đây?

"Trên đường tới đây có không ít cường giả hắc ám, sau này chắc chắn sẽ không cho bọn chúng cơ hội tàn phá bừa bãi nữa, tất sẽ bình định, bọn ông từng cấu kết với sinh linh hắc ám, hôm nay tới đây mục đích là để thảo phạt các ông." Mục Thanh lạnh lùng nói.

Kim gia nghe vậy thì sắc mặt càng khó coi hơn, có vài người chợt run rẩy toàn thân.

Kim gia huy hoàng thiên cổ và cũng bởi vì cấu kết với sinh linh hắc ám nên vô cùng hổ thẹn và gợi nên đại họa, lúc thời đại mạt pháp tới thì đã mất đi tư cách tiến vào Tiên vực.

Đồng thời, Kim thái quan bị ép phải tự tay giết chết rất nhiều người trong tộc, như vậy mới có thể giúp tộc này kéo dài sự sống.

Hôm nay lại nhắc tới chuyện xưa, tựa như xát muối lên vết sẹo của bọn họ vậy.

Phương xa có quá nhiều người kéo tới, cũng không phải là cùng một môn phái mà là những người sau khi nghe được tin thì kéo tới đây hóng chuyện.

Có cường nhân của một ít đại giáo, cũng có một ít tán tu thậm chí là sinh linh hắc ám tới hóng chuyện, tất cả đều muốn nhìn phong thái của hoang, nhìn xem thử hắn mạnh tới mức nào

"Đó là Hoang ư, quá trẻ mà, không hổ là đệ nhất người tài cao ngút trời ở kỷ nguyên này, tu đạo có mấy chục năm mà đã trở thành Chí Tôn, hiện giờ lại còn bể nghễ thiên hạ nữa chứ."

"Hoang, đó là Hoang, cháu trai, hắn chính là tấm gương của cháu đó, sau khi lớn lên phải tranh thủ hùng bá thiên hạ như hắn nghe chưa!" Có ông lão chỉ chỉ khuyến khích cháu trai mình.

Có quá nhiều người tới và đứng từ xa quan sát, có người vô cùng lớn tuổi và cũng có nam nữ trẻ tuổi, chủng tộc rất nhiều.

"Hoang, chính là Hoang, năm đó ta từng tu luyện với hắn ở thư viện Thiên Thần đó!" Có người thì thầm.

Nhất thời chuyện này thu hút ánh mắt của nhiều người, thiên tài cùng thời với Hoang nên đáng được mọi người quan tâm.

"Thạch Hạo!" Xa xa có người hét lớn, có một thiếu niên tóc vàng giẫm trên trời cao khiến vết rách rạn nứt, rất khó tưởng tượng ra được sức lực của hắn mạnh tới mức nào!

Thời khắc này rốt cuộc chính Thạch Hạo cũng thay đổi sắc mặt chứ không còn bình tĩnh như trước nữa, hắn giật mình, nói: "Ngươi không đi à?"

Tất nhiên là Thiên Giác nghĩ!

Hắn nhớ rõ, năm đó Thiên Giác nghĩ đã lên đường tới Tiên vực, vả lại chính hắn còn đi đưa tiễn chỉ là không có tới gần tiên môn mà thôi.

"Ta lựa chọn lưu lại đây, phụ thân ta chết ở giới này, khi đó đám Tiên vực chẳng hề ra tay giúp đỡ nên ta chẳng thèm tới đó nữa, sau khi bước vào thì liền lùi về ngay!" Thiên Giác nghĩ lên tiếng rồi lao tới ôm ôm Thạch Hạo.

"Vậy vì sao ngươi không xuất hiện sớm một chút chứ?"

Ở thời đại mạt pháp này, bạn cũ của Thạch Hạo gần như đã rời đi cả rồi, đều tiến vào Tiên vực, có thể lần nữa gặp lại vị bằng hữu này khiến hắn vô cùng cao hứng.

"Ta vẫn luôn bế quan, muốn trở thành Chí Tôn thì mới đi ra, nếu không thì làm sao đối mặt với một tên Chí Tôn như ngươi chứ." Thiên Giác nghĩ nhắc nhó lắc đầu nói; "Quá khó mà, xem ra, trước năm trăm tuổi thì ta sẽ không thể làm được."

Hắn biết, không chỉ hắn mà kể cả những người khác cũng vậy, bao quát cả những người đã tiến vào Tiên vực kia đều khó có thể làm được.

"Đi với ta chẳng lẽ không tốt à, lẽ nào tu vi thấp sẽ không còn là huynh đệ nữa?" Thạch Hạo đập nó một quyền, đương nhiên khí tức Chí Tôn đã được nội liễm toàn bộ.

"Đương nhiên là không rồi!" Thiên Giác nghĩ đã nghĩ vô cùng thông suốt, tuy rằng không có đột phá thế nhưng sau khi nhận được tin tức Thạch Hạo tái hiện thì nhanh chóng chạy tới đây.

"Lúc giết Kim thái quân kia thì cứ tính ta một tay!" Thiên Giác nghĩ vỗ vỗ ngực nói.

Những người khác cũng cao hứng theo, toàn bộ con cháu của Thạch thôn tiến lên chào hỏi, luôn duy trì vẻ kính nể với Thiên Giác nghĩ, bởi vì đây chính là huynh đệ sinh tử của Thạch Hạo.

Đã nhiều năm trôi qua và bọn họ hiếm khi nào thấy Thạch Hạo cao hứng như vậy, một người có thể khiến đạo tâm Chí Tôn của hắn hiện sóng lớn, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ thì không hề dễ chút nào.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2015)