Vay nóng Tinvay

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1882

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1882: Tìm con đường khác
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Shopee


Thạch Hạo nghe được mấy câu này thì trong lòng run lên, cảm thấy rất khó chịu, sẽ có một ngày như thế ư?

Hắn ôm chặt lấy Vân Hi rồi nhẹ giọng nói: "Sẽ không đâu, muội sẽ không bao giờ già, mãi mãi trẻ như vầy, huynh sẽ đoạt lấy dung nhan không bao giờ già cho muội!"

Hắn không rành về mấy vụ an ủi người khác nên nói ra những gì trong lòng đang nghĩ, lúc này hắn càng thấy càng có lỗi với Vân Hi hơn, khi nghĩ tới một ngày kia thì hắn không cách nào chấp nhận được!

Vân Hi mỉm cười rơi lệ mang theo thương cảm cùng chút tiếc nuối, đồng thời thoải mái trong lòng, nói; "Muội biết rồi cũng sẽ có một ngày như thế, thế nhưng muội không hề tiếc nuối đâu, sự phong phú đặc sắc mà một đời vừa trải qua kia, chúng ta đã cùng đi với nhau, đã khóc và đã cười quá nhiều rồi, hết thảy những hình ảnh ấy đều in khắc trong lòng muội, đời này vĩnh viễn không bao giờ quên."

Nàng càng nói như vậy thì trong lòng Thạch Hạo càng không yên, nhẹ nhàn hôn lên trên chiếc trán trắng mịn ấy, nói; "Không phải nghĩ nhiều đâu, đi với huynh nào!"

Nơi hắn muốn đi quá nguy hiểm nên mới để Vân Hi ở lại rồi dẫn theo đám Mục Thanh, Xích Long lên đương, nhưng lúc này hắn lại thay đổi ý định, muốn cả hai cùng đi.

"Huynh không phải lo lắng cho muội đâu..."

"Đi!" Thạch Hạo bá đạo, ôm lấy chiếc eo thon mềm mại ấy rồi tới Thiên đình.

Các nơi đều có cung điện của Thiên đình, bên trong có đặt tượng thần của Thạch Hạo với nguyện lực nồng đậm, sục sôi mãnh liệt, là một luồng sức mạnh kinh người.

Hiện giờ dù Thạch Hạo không có lộ diện thế nhưng cũng đủ để điên đảo càn khôn, chỉ cần dựa vào nguyện lực này thì có thể sát phạt khắp nơi chỉ trong phút chốc, có thể ngưng tụ thân hình ở khắp mọi nơi để hiện ra trên thế gian.

"Mục Thanh, các ngươi lại đây."

Thạch Hạo đứng trong một cung điện lớn truyền âm, toàn bộ các tượng thần được xây dựng bên trong các cung điện của Thiên đình đều sáng rực, phát ra thánh huy xán lạn rồi truyền ra lời nói ấy.

Đây là diệu dụng của nguyện lực, trong thiên hạ này dù cho cách nhau rất rất xa thì cũng có thể dựa vào thú này để hiện ra và liên lạc với mọi người.

Ngày hôm đó, đám người Mục Thanh, Xích Long được triệu tập về nơi đây.

Sau khi tập hợp đủ thì Thạch Hạo tra xét tu vi tùng người một, rồi cau mày nói: "Đại thể cũng đã đi trên con đường Kim thế pháp rồi, hiện giờ khó mà tiến thêm được nữa, ta muốn các ngươi nếm thử một con đường khác nữa."

Những người này hầu như đều dùng Kim thế pháp làm chủ, bởi vì muốn đạt tới tần cao nhất của Tiên cổ pháp thì cần phải có một đạo chủng hoàn hảo hoàn mỹ, thế nhưng giờ có thể tìm ở đâu?

Năm dó, đám người tiểu Thiên vương, Trích tiên, Đại Tu Đà sớm đã phân chia sạch sẽ, không hề để lại chút gì.

Ngoại trừ Kim thế pháp ra thì đám người Mục Thanh cũng đều học pháp môn mà Thạch Hạo đã khai sáng ra, thế nhưng cũng chỉ là tham khảo chứ không cách nào kế thừa toàn bộ được.

Bởi vì, ngay từ khi vừa bắt đầu thì đã ngăn cản tất cả mọi người rồi, cần phải Lấy thân làm chủng, thứ này quá gian nan, dù cho năm đó Thạch Hạo bước ra bước này thì cũng phải trả cái giá khó mà tưởng tượng ra được, cửu tử nhất sinh.

Mạnh như Mạnh Thiên Chính mà ngày xưa cũng không cách nào chân chính đặt chân lên con đường Lấy thân làm chủng này, chỉ chênh lệch có một bước và cuối cùng thiếu chút nữa đã thân tử đạo tiêu, đạo hạnh bị phế bỏ rất nhiều năm và phải trùng tu sang một pháp môn khác.

Thạch Hạo vẫn đang nghĩ biện pháp, con đường mà chính bản thân mình đi ra hẳn có thể bỏ qua cửa ải Lấy thân làm chủng thì quá tốt, mà làm sao để có thể mở ra được một con đường như thế thì đây chính là vấn đề từng ấy năm tới giờ hắn đang đăm chiêu suy tư.

Hắn tin tưởng, sớm muộn gì cũng có thể giải quyết được!

Nhưng, lúc này thời gian không đợi hắn, Thạch Hạo thật tâm hi vọng những người này trở nên mạnh mẽ càng nhanh càng tốt, có thể đi bên cạnh hắn chứ không phải bị vây trong hồng trần.

"Nếu như dành cho các ngươi đạo chủng hoàn mỹ thì không biết các ngươi có thể tiến thêm một bước nữa hay không?" Thạch Hạo hỏi.

Đám người Thạch Chung, Chu Lâm há hốc miệng, bọn họ cũng đang đi trên con đường Kim thế pháp này và đã bỏ qua thời cơ để dung hợp đạo chủng, giờ còn có thể tu lại ư?

Ngoài ra, hạt giống như thế chính là thứ vô giá, cả thế gian này cũng khó mà cầu được, năm đó cũng chẳng có mấy cái và bị những người đi Tiên vực kia mang sạch cả rồi, hiện giờ biết đi đâu mà tìm đây?

Bọn họ biết, năm xưa chính Thạch Hạo cũng không hề đạt được hạt giống như thế, vạn bất đắc dĩ mới phải đi con đường Lấy thân làm chủng.

"Đại huynh, huynh chớ có nhọc lòng làm gì, loại tiên trân kia thì từ vạn cổ tới nay cũng có được bao nhiêu viên đâu, chúng đệ không cần, đi con đường Kim thế pháp này thì sớm muộn gì cũng sẽ thành công mà thôi!" Thạch Chung nói.

"Những thứ này các ngươi không cần lo lắng, ta đang hỏi, nếu như tìm được thì các ngươi có dám trùng tu không?" Thạch Hạo hỏi.

"Dám, có gì mà không dám, chỉ là thứ này quá quý giá, thiên địa này hôm nay đã héo tàn thì biết tìm đâu chứ?" Chu Lâm lẩm bẩm.

Thạch Hạo gật đầu, hắn muốn những người này cùng lúc tu Tiên cổ pháp lẫn Kim thế pháp, sau đó lấy hai pháp này va chạm với nhau, nói không chừng sẽ sản sinh ra kịch biến và cuối cùng phá quan thành đạo.

Bởi vì, từ nhỏ hắn đã tu hai pháp này, hai con đường này đều đi cả.

"Được, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, sau đó không lâu chúng ta sẽ xuất phá!" Thạch Hạo lên tiếng.

Tất cả mọi người đều giật mình, thật sự có hạt giống hoàn hảo hoàn mỹ tồn tại trên thế gian này ư? Sao lại có chuyện đó được chứ, những thứ này đều có số lượng nahát định và còn lưu lại ư?

Sau đó Thạch Hạo tìm đám Tào Vũ Sinh, Thiên Giác nghĩ, cũng mang hai người này đi cùng.

"Ta cũng muốn chuẩn bị đôi chút!" Thạch Hạo lên tiếng rồi đi hạ giới.

Đám người Mục Thanh giật mình phát hiện, hắn mang kiếm thai Đại La trên lưng đủ chứng minh chuyến đi này rất nguy hiểm, bởi vì trong những năm này, hầu như Thạch Hạo không cần dùng binh khí.

Đồng thời, hắn kết nối với xương sọ thủy tinh, xương bàn tay vàng óng cùng tròng mắt nhỏ máu, đây chính là ba lão yêu quái hắn mang ra từ Tây Lăng giới.

Những năm này, đại đa số thời gian bọn họ đều yên tĩnh bất động, đều đang trầm miên.

"Ngươi nghĩ thông suốt chưa, muốn dung hợp với chúng ta?" Xương sọ thủy tinh kinh ngạc.

"Không, lần này chỉ là mượn bàn tay để dùng chút xíu thôi!" Thạch Hạo lên tiếng nhìn về cốt chưởng vàng óng kia, về phía xương sọ thủy tinh cùng tròng mắt thì dù thế nào hắn cũng không dung hợp, dính dáng tới nguyên thần nơi đầu lâu thì quá nguy hiểm.

Cuối cùng, bọn họ bí mật trao đổi với nhau rồi đạt thành điều kiện, cốt chưởng màu vàng kia dung hợp với cánh tay trái của Thạch Hạo!

Đám người Mục Thanh vô cùng giật mình đồng thời cũng rất lo lắng, bọn họ biết, Thạch Hạo vẫn luôn có phản cảm và không muốn trao đổi về điều kiện để dung hợp với ba lão quái vật này, kết quả hôm nay lại làm như thế thì có thể thấy được, địa phương muốn đi kia khủng khiếp tới cỡ nào.

"Đừng lo lắng, không có gì ghê gớm cả, đoạt răng nơi miệng hộ, muốn có thu hoạch thì nahát định phải làm tốt các loại chuẩn bị." Thạch Hạo cười cười.

Hắn mang theo không ít người, tựa như Hoàng điệp, Đả Thần Thạch, Lôi linh, Hoàng Kim sư tử, Mục Thanh... cùng nhau lên đường, những người này đều là những người tài ba của hiện tại cả.

Thiên Giác nghĩ, Tào Vũ Sinh tất nhiên cũng đứng bên cạnh và muốn đi cùng Thạch Hạo.

Trở lại thượng giới và tiến vào khu vự cửu Thiên, Thạch Hạo mang theo bọn họ tới vị trí cũ của Thư viện Thiên Thần để mượn nhờ tòa truyền tống trận to lớn của nơi này, ầm, hào quang chiếu rọi màn trời đêm và bọn họ biến mất từ đó.

Bọn họ qua lại trong thời không, vô số biển sao thối lui phía sau và tiến vào một khu vực đầy tịch mịch.

"Muốn đi nơi nào vầy?"

Khi chiến thuyền chở theo bọn họ rời đi thì tốc độ không hề giảm, vẫn cực tốc tiến về trước.

Đột nhiên phái trước xuất hiện máu xanh biếc, một cây cỏ to lớn vô biến với phiến lá đang chuyển động khiến cho những ngôi sao lớn trong tinh không xoay trong rồi bị nuốt chủng.

"Thực Tinh thảo trong truyền thuyết!" Thiên Giác nghĩ hít vào ngụm khí lạnh.

Vật này tuy rằng không có ý chí quá cao thế nhưng thực lực lại vô cùng khủng khiếp, sinh linh bình thường gặp phải nó cũng chỉ chọn đi đường vòng.

"Cẩn thận, chúng ta đang tiếp cận nơi cần tới, chỗ này có gì đó quái lạ, đồng thời nơi này cũng thai nghén ra mấy hạt giống đứng đầu, nhìn xuyên vạn cổ chúng đều là những đạo chủng tuyệt thế đó, nếu như có thể thu hoạch được thì con đường tu đạo sau này sẽ vô cùng huy hoàng." Thạch Hạo lên tiếng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2015)