Vay nóng Homecredit

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1883

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1883: Con đường cũ Giới phần
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Lazada


Thực Tinh thảo, là thần linh bẩm sinh, to lớn vô biên, xanh mướt cắm rễ trong vũ trụ, những phiến lá dài tựa như lưỡi rắn khẽ tung bay liền nuốt sạch lấy những tinh cầu bị lướt qua.

Đáng tiếc, mặc dù là thần linh bẩm sinh, sinh ra trong hỗn độn thế nhưng nó không có ý chí quá cao, nếu không loại sinh vật này sẽ vô cùng khủng khiếp, nó chủ yếu dựa vào bản năng của chính mình.

"Đây là Giới phần, nghe đuâ, có rất nhiều đại thế giới cổ đại đã tàn lụi chất chồng nơi đây, chỉ có nơi này mới có thể tìm được đạo chủng hoàn mỹ mà thôi!" Thạch Hạo nói cho bọn họ biết.

Năm xưa khi hắn còn ở Thư viện Thiên Thần thì từng tới đây, đồng thời còn tận mắt nhìn thấy hạt giống hoàn mỹ, đáng tiếc năm đó không người nào có thể đạt được.

Tào Vũ Sinh cũng tới đây, khi nhìn thấy vùng đất cũ quen thuộc này thì khó nói thành lời, ngàn năm trước khi hắn còn trai trẻ đã từng rèn luyện ở đây, hiện giờ lại tới nữa rồi.

Xung quanh là những ngôi sao lớn thế nhưng đều đã tàn lụi, tựa như đang đi tới một vùng đất bị vứt bỏ vậy.

Vũ trụ tối tăm, đâu đâu cũng có hình ảnh tàn lụi, nơi xa bồng bềnh rất nhiều đại lục cổ, tất cả đều là những ngôi sao vỡ vụn do bị ánh kiếm chém bay quy tắc, chẳng thiếu thứ gì cả.

Đám người Mục Thanh rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao nơi này được gọi là Giới phần, bởi vì bọn họ đang nhìn thấy đều là những xác sao, mảnh vỡ đại lục, tựa như là phế tích của vũ trụ vậy.

"Ầm!" Đột nhiên, gốc Thực Tinh thảo kia chuyển động, vài lá chây tựa như cự long xanh lục bao phủ về phía chiếc chiến thuyền của Thạch Hạo.

Thạch Hạo đứng đầu thuyền khẽ điểm nhẹ, ánh sáng nhu hòa lan tỏa.

Ầm ầm!

Cây cỏ kia có pháp lực cuồn cuộn mang theo mây khói, ánh sáng xanh lục lấp lánh, cả cây tựa như bắt đầu bốc cháy, xung quanh rất nhiều đại tinh tàn lụi rung lên bần bật rồi nổ tung.

Vũ trụ rạn nứt và hình thành nên từng cái vực sâu.

Đầu ngón tay của Thạch Hạo tỏa ra ngàn tỉ sợi hào quang giam cầm gốc cây cỏ kia lại, tiếp đó xoẹt, đánh bay nó về trong vũ trụ tối tăm đằng sau.

Sau đó, xung quanh bình tĩnh trở lại, tinh đấu hủy diệt và lưu lại vô tận bụi bặm trong vũ trụ.

"Tương đương với sức mạnh Chí Tôn thế nhưng nó lại thiếu đi sự biến hóa, không đáng phải lo." Thạch Hạo lên tiếng, đây là lời đánh giá của hắn với Thực Tinh thảo.

Tào Vũ Sinh ngây người, năm xưa khi bọn họ tới đây đều phải tránh né Thực Tinh thảo chứ không dám tới gần, hôm nay tới đây sẽ nghiêm chỉnh bước qua ư?

Đám người tiếp tục tiến lên, cứ như là ảo mộng xuyên qua rất nhiều chùm sáng tựa như kết giới, thâm nhập nơi sâu trong Giới phần, mỗi một lần đều là lướt ngang một khu cổ giới tàn tạ.

Đó là sinh vật gì thế, lớn thật!"

Sau đó không lâu thì bọn họ thấy được một sinh vật như linh cẩu, mọc ra sừng rồng, mọc ra cánh chu tước đang nằm ngang phái trước, nó còn to lớn hơn vô số lần tinh đấu.

Đó là một bộ tử thi, ngàn tỉ năm trước đã khô cạn tinh khí khắp người rồi.

"Thần linh bẩm sinh, sinh ra trong hỗn độn, nếu như còn sống thì ít nhất cũng có thực lực Chí Tôn trở lên." Thạch Hạo bình phẩm.

Bọn họ giảm tốc độ, chiến thuyền chậm rãi trôi qua, không xuyên qua kết giới nữa mà là tiến bên trong vũ trụ tối tăm này, Thạch Hạo nhớ nơi đây có tạo hóa.

"Đã tìm thấy, tới rồi!" Hắn nhỏ giọng nói.

Xa xa, một chiếc thuyền cổ vô cùng tả tơi mang theo khí tức của thời gian, vết máu loang lổ đang từ xâu trong vũ trụ chậm rãi trôi tới, nó yên lặng chẳng chút tiếng động gì.

"Đó là gì thế ạ?" Chu Lâm lên tiếng hỏi.

"U Linh thuyền, cũng có thể xem là một chiếc Chiến Linh thuyền, bên trên có sinh vật rất kỳ dị, đều là những thần thức đã lột xác từ những sinh vật đã chết đi, là hạt giống linh hồn trời sinh có thể luyện dược, tẩm bổ nguyên thần." Thạch Hạo lên tiếng.

Đám người phấn chấn, sớm đã nghe nói qua, bên trong Giới phần có sinh vật rất kỳ dị, chính là thứ này, rút lấy tinh hoa của chúng thì có thể giúp nguyên thần trở nên lớn mạnh.

Chiếc thuyền kia rất lớn, tuy rằng cũ nát thế nhưng lại rất uy mãnh, cao lớn gần nửa ngôi sao đang trôi dạt về nơi đây.

"Gào!"

Tiếng gầm rú đầy thê thảm đánh tan sự yên tĩnh nơi này, nơi đó kịch liệt sóng tinh thần và một con gấu lớn màu bạc khổng lồ đánh thẳng về phía Thạch Hạo.

"Chí Tôn, lại là chiến linh cấp Chí Tôn!" Những người này ngây dại.

Thạch Hạo không hề sợ hãi, bước lên chặn đứng gợn sóng kinh khủng đang tràn tới kia và đón lấy con gấu khủng lồ, nó lột xác từ nguyên thần của sinh linh đã chết đi kia.

Vù!

Gió to gào thét, bên trong chiến thuyền có một con đại bằng màu vàng giương cánh liệt thiên, không gì không xuyên thủng nhằm về phía Thạch Hạo.

Mọi người kinh sợ, một chiến U Linh thuyền mà lại ẩn núp tới hai chiến linh cấp Chí Tôn.

Đáng tiếc lại gặp phải Thạch Hạo, cơ bản chẳng hề có chút tác dụng nào cả, hiện giờ hắn đang đứng ở cực điểm Nhân đạo nên chẳng hề sợ hãi thứ được gọi là vây công này.

Sau đó hắn một bước huyễn diệt, giơ tay chém bay đầu lâu của gấu lớn màu vàng cùng xé đại bàng màu vàng thành hai nửa, đánh giết toàn bộ.

Giây lát đó, hai sinh linh hóa thành mưa ánh sáng, bên trong ẩn chứa sức mạnh tinh thần cùng với tinh túy tựa như ánh sáng cầu vòng tung bay tẩm bổ nguyên thần người khác.

Thạch Hạo chỉ rút lấy một ít, hắn phát hiện nó không quá hiệu quả với mình, bởi vì nguyên thần của hắn đã tới đỉnh cực đạo nên không cách nào tiến lên được nữa, nếu muốn tăng trưởng thì chỉ có thành tiên mà thôi.

Hắn không có lãng phí mà đưa hết cho đám người phía sau.

"Quả là giật mình mà, nguyên thần của ta mạnh thêm một chút rồi!" Bọn họ không cách nào tưởng tượng ra nổi.

"Cứ theo đà này thì chúng ta có thể thành đạo, đột phá vào cảnh giới Chí Tôn đó."

"Giết!"

Không chỉ có đám người Mục Thanh, Xích Long rục rịch mà ngay cả Lôi linh, Hoàng điệp, Đả Thần Thạch cũng đồng thời phát uy công kích về phía chiếc U Linh thuyền kia.

Là một cuộc đại chiến, bên trên chiếc chiến thuyền kia xuất hiện rất nhiều sinh vật, có thần điểu chín đầu, có sư tử bạch kim, có thần khuyển địa ngục... đa dạng chủng tộc.

Một đám mãnh nhân ngút trời đã tu đạo hơn ngàn năm chém giết đánh nổ U Linh thuyền, những chiến linh kia đều bị đánh giết cả.

"Nguyên thần được tẩm bổ, cảm giác này thật là mỹ diệu mà!" Có người hưng phấn.

Đáng tiếc, tuy rằng nguyên thần của bọn họ đang phát sáng lấp lánh thế nhưng vẫn không thể tiến hóa thành Chí Tôn được.

Ác linh này chuyên giết kẻ xâm nhập, phàm là sinh vật gặp phải loại này nếu như thực lực không đủ mạnh thì đều phải chết.

Đặc biệt là lần này có tới hai con chiến linh cấp Chí Tôn, nếu không phải có Thạch Hạo thì hơn nửa bọn họ đều bị diệt rồi.

Không ngừng xuyên qua từng cổ giới tả tơi và bọn họ đã tiến vào Ngũ Hành đại lục, nơi này có Nghịch Ngũ Hành đại trận và cất giấu một viên 'thiên chủng', thế nhưng rất khó để chiếm được.

Thạch Hạo không có để ý tới nơi này và lần nữa đi qua chỗ khác.

Có một nơi mọc ra một gốc bảo thụ thần bí, nó vẫn tính là một hạt giống hoãn mỳ, năm xưa Thạch Hạo từng nhìn thấy qua nhưng đáng tiếc lại có sinh linh canh gác nên lúc đó không thể mang đi được.

Rốt cuộc cũng đã tới, đây là một khu diệu thổ hoàn toàn khác biệt với những cổ giới tàn lụi kia.

Nơi này có rất nhiều thực vật, có kết hoa, có kết quả, đều là đạo tắc và đều là đạo chủng cả.

Mục tiêu của Thạch Hạo chỉ có một, chính là Vạn Đạo thụ.

"Đã nhiều năm trôi qua cũng không biết nó còn ở đó hay không, năm xưa cũng chưa hề trưởng thành, hiện giờ khả năng viên mãn rồi chứ?" Thạch Hạo suy đoán.

Trên đường đi bọn họ nhìn thấy rất nhiều cây cỏ, đều kết quả ẩm chứa mảnh vở đại đạo.

"Chỗ này không hề tầm thường gì, dù cho không chiếm được hạt giống hoàn mỹ thì tu hành cũng như ăn những trái cây kia đã có chỗ tốt kinh người rồi!"

Xích Long than thở, đây là chỗ tu luyện lý tưởng.

Đáng tiếc không thể tu luyện lâu được, nơi đây ngập tràn điều bất ngờ, có hàng loạt biến số, nếu như tu đạo mấy chục năm thì nói không chừng sẽ gây ra phiền toái lớn ngay.

"Ngươi đã là Nhân đạo vô địch rồi, lẽ nào ở lại nơi này thì sẽ gặp sự cố gì à?" Thiên Giác nghĩ nói.

"Nơi này có một cổ nhân và quá nửa là Chân Tiên." Thạch Hạo than thở.

Năm đó sở dĩ hắn rút lui không thể mang đi Vạn Đạo thụ cũng là vì nơi này có một sinh linh khủng khiếp bảo vệ.

Dọc theo đường đi bọn họ không hề dừng lại, nếu biết nơi này có một viên đạo chủng vô thượng thì tất nhiên phải tới đó xem rõ ngọn nghành rồi.

Vùng đất cực Tây, một họn đảo lơ lửng.

Xung quanh là sấm vang chớp giật, vết rách hư không nằm dày đặc không ngừng đan xen, người bình thường không cách nào lên đảo được.

Thạch Hạo xuất thủ, đạp trên chiến thuyền cứ thế xong lên hoàn đảo huyền không kia.

Khí thái âm ngập tràn, ánh lửa thái dương mãnh liệt, âm dượng cuộn trào, thần tác lan tỏa, nơi này là một mảnh thải quang mịt mờ cùng vô tận thần thánh an lành.

Đương nhiên cũng sẽ có tiếng sấm vang dội mang theo khí tức của sự hủy diệt.

Trung tâm hòn đảo có một gốc cây tựa như lồng chim nằm đó, cành cây cứng cáp, phiến lá rì rào lan tỏa vô số thần hà.

Bên trên có đúng một vạn trái cây.

Mỗi một trái đều là một loại đạo tắc, cho nên mới được gọi Vạn Đạo thụ.

Gốc cây này vốn đã xem như là một viên đạo chủng vô thượng có thể trồng vào trong cơ thể người, cắm rễ trong máu thịt và cũng có thể giúp cảm ngộ vạn đạo thế gian, sớm muộn cũng sẽ có một ngày đẩy người dùng tới cảnh giới Chân Tiên.

Xung quanh nó là sấm vang chớp giật, đồng thời có từng tòa lôi trì chìm nổi.

Cảnh tượng vô cùng dọa người!

Một trong những hạt giống quý giá nhất của đương đại, nó chẳng hề kém cây non Thế Giới thụ là mấy!

"Có người!" Thiên Giác nghĩ kinh ngạc, nơi xa xa có một nhóm người khác đang đứng bên trên thuyền lớn ngưng mắt nhìn Vạn Đạo thụ.

Hiển nhiên đám người kia cũng thấy được Thạch Hạo nên thất kinh vô cùng.

"Người của Tiên vực!" Tào Vũ Sinh nói nhỏ.

Bởi vì, bên trên thuyền cổ kia có vết tích rõ ràng của Tiên vực, không biết có thể gặp được cố nhân hay không?

Ngay cả Thạch Hạo cũng hơi động trong lòng nhìn về phía thuyền lớn kia.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2015)