← Ch.1886 | Ch.1888 → |
Quá đột ngột, hoàn toàn khác với những suy đoán của mị người, ai nấy đều hóa đá miệng há to ngây ngốc như tượng gỗ.
Máu huyết thê diễm tung tóe, Ngao Lăng gầm nhẹ.
"A..."
Hắn lảo đảo thối lui, toàn bộ cánh tay phải đều biến mất, đã bị bàn tay màu vàng óng ánh kia chặt lìa hóa thành mưa máu, mà nửa người đều đang rạn nứt và quá nửa đã nổ tung.
Hắn lại gặp nạn ở ngay nơi này, toàn bộ thân thể thiếu chút nữa tan rã, đã bị trọng thương!
Chưa từng ăn phải thiệt thòi như thế, hắn tên là Ngao Lăng, tới từ gia tộc Tiên vương, là một cao thủ Chân tiên, ngày thường có ai dám động thủ với hắn?
Trong vùng thế giới khô cạn, càn cỗi không cách nào thành tiên này thế nhưng thiếu chút nữa đã bị người đánh giết, việc này đáng sợ tới cỡ nào.
Tới hiện giờ Ngao Lăng cũng không tài nào tin được, mình lại thua.
Hắn hét lên một tiếng, cả người phát sáng, sương màu cuồn cuộn bao vây lấy hắn để nhanh chóng phục hồi lại như cũ.
Thân là Chân Tiên, lực sinh mệnh mạnh mẽ không gì sánh bằng, dù cho còn có một tia sinh cơ thì cũng có thể tái sinh sống lại.
Hắn vẫn chưa bị tổn thương tới bản nguyên, thần thức hải không hề hấn gì cho nên hắn nhanh chóng chữa thương, tiên huyết bốc hơi, thân thể vang keng két, nhanh chóng gây dựng lại.
"Tiểu bối!"
Ngao Lăng quát lên một tiếng, hắn lần nữa xuất thủ, thân như lôi đình đầy mãnh liệt, lúc giơ tay là ngân hà lượn lờ, hơi một chút liền có thể xuyên thủng đại thiên địa.
Ầm!
Ngao Lăng đỉnh thiên lập địa, một chưởng vỗ xuống mây gió biến ảo, mảnh vỡ thời gian bay lượn, hắn tựa như chiến thần từ cổ đại xa xôi đi tới, mang theo khí tức không gì sánh được.
Thế nhưng, đối mặt với đòn đánh này, dù cho tinh đấu đang rơi rớt, càn khôn đang nổ tung thì Thạch Hạo vẫn bình tĩnh như trước, vẫn là một chưởng đầy dũng mãnh vỗ tới.
"Ầm!"
Trong hư không vang lên tiếng trầm thấp tựa như hỗn độn nổ tung, như khai thiên tích địa, thanh thế vô cùng lớn.
Con ngươi của Ngao Lăng trợn tròn, cánh tay đau nhức đồng thời hắn khẽ rên, cả người run rẩy bởi vì cách tay đó không cách nào chịu nổi, lần nữa xương gãy thịt nát.
Cánh tay kia của hắn bị nghiền ép nổ tung trở thành mưa máu.
Đồng thời thân thể ngập tràn vết rạn, thiếu chút nữa đã giải thể hoàn toàn, máu tươi lan tỏa, nơi đây trở thành một màu máu tươi.
Đường đường là Chân Tiên thế nhưng hai lần chủ động xuất thủ là hai lần bị người làm trọng thương, sao có thể chịu nổi chứ?
Đặc biệt lại là sinh linh trẻ tuổi của hạ giới này từng bị hắn xem thường, còn chưa đạt Chân Tiên, kết quả lại dũng mãnh và khiến hắn gặp nạn như vầy.
Dù cho Ngao Lăng đã tu đạo rất lâu, da mặt vô cùng dày thế nhưng lúc này cũng nóng rát như sốt, quá xấu hổ, chưa từng mất mặt như vầy, cảm thấy quá nhục nhã.
Bùm bùm!
Xương cốt của hắn vang vọng, thân thể không ngừng rút lui, không cách nào chịu đựng nổi nguồn sức mạnh đang lao tới kia.
Trước đây không lâu hắn còn lớn tiếng nói rằng, muốn vào Tiên vực thì cần phải để hắn suy tính ước lượng một phen, kết quả người trẻ tuổi đối diện này lại đáp trả mạnh mẽ như thế, chỉ hai chưởng mà đã đánh hắn tới mức không cách nào hoàn trả được.
"Ngươi đã thành tiên rồi, không đúng, bàn tay kia của ngươ...." Lời nói của Ngao Lăng thoáng run rẩy, hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay vàng óng của Thạch Hạo đồng thời con ngươi co rút.
Lúc này những người khác cũng đều há hốc miệng, kết quả như vầy ai dám tin tưởng chứ?
Moi người của gia tộc Ngao Thịnh đều cứng đờ, có thật hay không vầy? Gần như cho rằng đây là giả, không hề chân thật chút nào.
Chân Tiên Ngao Lăng giáng thế khiến bọn họ vô cùng mừng rỡ, cảm thấy Vạn Đạo thụ chắc chắn sẽ vào lại tay, hết thảy bụi bặm sẽ lắng xuống, dù cho Hoang có mạnh hơn nữa cũng chẳng đáng chú ý tới.
Nhưng kết quả lại kinh người như thế này!
La Lâm miệng căng tròn như chữ 'O', vẻ mặt không tài nào tin được, nàng cảm thấy quá mức khủng khiếp, lật đổ mọi nhận thức của mình.
Sao lại có chuyện đó chứ, không thể tin được! Nàng cảm thấy quá hoang đường!
Thời khắc này, cuối cùng thì nàng cũng đã rõ ràng người mà sư phụ nhớ mãi không quên này biến thái tới cỡ nào, thật sự quá thần võ, dùng thân thể Chí Tôn để phạt tiên?
Người đàn ông này đã vô địch rồi!
"Hắn tu đạo cũng hơn ngàn năm nhưng lại có thành tựu cỡ này, ngày sau chắc chắn sẽ càng cao hơn nữa!" Thân thể của La Lâm khẽ run rẩy, lúc này đã biết sợ là như thế nào.
"Sư phụ thật uy vũ!" Xích Long hô lớn.
Đám người Mục Thanh, Lôi linh, Chu Lâm... tới từ Thạch thôn đều giật nảy mình tiếp đó đồng loạt lớn tiếng khen ngợi, Thạch Hạo có chiến tích như vầy đã khiến bọn họ hoàn toàn yên tâm.
Ngao Lăng rất rõ ràng, bàn tay kia của Thạch Hạo có vấn đề, nếu không làm sao có thể đánh Chân Tiên như hắn trọng thương chứ, việc này quá không thực tế.
"Lão tổ bớt giận, cũng không phải ngài hông địch lại mà do bản thân đang bị xiềng xích đại đạo trói chặt, khó có thể phát huy ra thực lực chân chính." Một vị Chí Tôn lên giải vây.
"Chính xác, lão tổ đang tự trói tay chân mình, không thể nào thể hiện ra thực lực chân chính được." Có người khấc hùa theo.
Ngao Lăng im lặng không nói lời nào, hắn cảm thấy quá nhục nhã thế nhưng hắn biết ngày hôm nay mình sẽ không chiếm được lợi lộc gì, nếu đánh tiếp thì càng ăn phải thiệt thòi lớn hơn.
Thạch Hạo lạnh lùng nhìn hắn nhưng vẫn chưa ra tay tiếp, bởi vì hắn biết, dù cho có tiến lên chém giết Ngao Lăng thì cũng không có quá nhiều ý nghĩa, tộc này có một Tiên vương, được mệnh danh là vô địch, quan sát cả Tiên vực, giết chết một tên Chân Tiên thì không có ý nghĩa gì.
"Ta không muốn giết chóc vô cơ, không muốn là địch với tộc các ngươi." Thạch Hạo bình tĩnh nói.
Chiếm cứ thượng phong nhưng không vênh váo đắc ý, cứ vậy nhìn về phía đám người phía đối diện, lập tức cả đám đều trầm mặc.
Ngao Lăng há miệng nhìn chằm chằm cánh tay trái của Thạch Hạo, rất muốn hỏi đó là thứ gì thế nhưng chung quy lại không có lên tiếng, hắn cảm thấy không còn mặt mũi gì để truy cứu tiếp nữa.
"Vạn Đạo thụ là của ta." Sau đó Thạch Hạo nói như vậy.
Sắc mặt của Ngao Lăng đỏ bừng thiếu chút nữa đã ho ra đầy máu, lúc trước hắn hùng hổ tuyên bố, bảo thụ sẽ phải quay trở lại tộc này, bắt Thạch Hạo phải giao ra, nhưng hiện tại lại là như vầy.
"Chúng ta đi!"
Cuối cùng, hắn không có dám trở mặt nữa nếu không hậu quả khó liệu được.
"Ha ha, đã biết cái gì gọi là vô địch ngút trời rồi hả, ngày sau chúng ta đều có thể phạt tiên!" Đả Thần Thạch hả hê đắc ý, giống như nó chính là người đã đại thắng chiến dịch này vậy.
Sắc mặt của Ngao gia đều rất khó coi, quả thật bọn họ không biết nói gì cả, ngay cả Chân Tiên cũng bị Hoang đánh bại, không muốn thừa nhận thiên tư trời ban của đối phương thì không được.
Nhưng, một vị Chí Tôn chợt ngừng lại, nói: "Trăm năm sau chúng ta sẽ tới đưa thiệp mời, mời các hạ tham dự vào cuộc thịnh hội Tiên vực kia."
Chân Tiên Ngao Lăng nghe được câu này thì cũng không có phản đối gì cả, mặc không chút cảm xúc leo lên chiến thuyền tử kim, bọn họ phá không nhanh chóng rời đi.
Đả Thần Thạch le lưỡi cảm thấy khả năng gặp rắc rối rồi, nếu như trăm năm sau có người của Tiên vực tiếp dẫn Thạch Hạo tiến vào, vậy nó có nên đi cùng hay không? Sợ sẽ có nguy hiểm.
"Đi, đi tìm thêm một viên hạt giống vô địch nữa!" Thạch Hạo tiếp tục dẫn người rời đi.
Bọn họ lại tới Ngũ Hành đại lục, vùng đất Ngũ hành phong ma, nơi này có một viên 'thiên chủng'.
Trên đại lục này tỏa ra ánh sáng lung linh, có hỏa diễm hừng hực, có khí kim loại bá đạo bay vút lên không, có đại dương xanh thẳm, có lực hành thổ màu vàng ngập tràn.
Lần này, Thạch Hạo không trì hoãn gì cả, bắt đầu mạnh mẽ tấn công phá tan phong ấn.
Tay trái của hắn đã dung hợp với xương bàn tay màu vàng nên đã kiệm nghiệm được uy năng to lớn, có thể đánh nổ cánh tay của Chân Tiên nên hắn không cần lo lắng gì, nhanh chóng xung kích về trước.
Năm đó thực lực của bọn họ không đủ nên chỉ có thể rút lui, hiện tại không cần lo lắng nữa.
Ầm ầm ầm!
Cuối cùng, hàng loạt phong ấn đều đã được mở, quần sơn phát sáng, vị trí trung ương có một ngọn núi đá có hình dáng của một chiếc bình, lúc này trở nên lấp lánh.
Tương truyền, một vị Hoàng tộc nào đó của dị vực được mai táng ở đây, trở thành chất dinh dưỡng để đào tạo viên 'thiên chủng' này.
Có thể nói, hại giống này kỳ lạ nhất, lai lịch kinh người.
Bên trên bảo bình có dấu ấn, một vết bóng mờ tay cầm lợi kiếm bảo vệ nơi này.
Ầm!
Thạch Hạo mạnh mẽ tấn công oanh kích núi đá, chém về phía bảo bình đại đạo.
"Lấy thân làm chủng, không ngờ lại có người thành công..." Tiếng thở dài thăm thẳm, bên trên bảo bình bằng đá kia hiện ra một bóng người đứng giữa hư không rồi ngưng mắt nhìn Thạch Hạo.
"Không cần tấn công nữa, thiên chủng này thuộc về ngươi!" Hắn nói thế.
"Vì sao?" Thạch Hạo kinh ngạc.
"Thứ này được chuẩn bị cho người tranh giành vượt qua trong hồng trần, hi vọng có sinh linh thành tiên trong thời đại mạt pháp." Bóng hình mơ hồ kia lên tiếng.
Thạch Hạo chấn kinh trong lòng, nghĩ tới tình cảnh của ngày xưa, ngàn năm trước quả thật bóng hình mơ hồ này từng nói ra hai chữ hồng trần, lại có chuyện như thế.
Nhưng mà, thiên chủng này tại sao lại liên quan tới thành Tiên?
Cảnh giới hiện tại của hắn còn cần hạt giống này ư? Thạch Hạo cảm thấy, hạt thiên chủng này rất kỳ lạ, tuyệt đối không tầm thường.
"Ta cũng nên tan theo mây gió rồi." Bóng người mơ hồ kia tán loạn hóa thành mưa ánh sáng và biến mất từ đó.
Tiếp đó, tòa núi đá giải thể, bảo bình đại đạo rạn nứt, ầm, hoàn toàn sụp đổ trên mặt đất.
Một chiếc bình chừng nằm tay bay ra, bên trong có một viên thiên chủng!
Ngoài ra, bên trong bảo bình bằng đá này có vô số di hài, đó là hàng trăm hàng ngàn đại quân tới từ Hoang tộc của dị vực, tất cả đều bị chôn lấp ở đây.
Cứ thế đạt được, hoàn toàn khác trong dự liệu của Thạch Hạo, không hề trải qua cuộc ác chiến nào cả.
Ầm ầm!
Cũng trong lúc đó, Ngũ Hành đại lục lún xuống, nó đang giải thể.
Mảng đại lục mênh vô to lớn này, trong Giới phần cũng được xem như là một tàn giới quan trọng nhưng lại bắt đầu tan vỡ.
"Vùng đất Ngũ hành phong ma, phong ấn được giải trừ thì Ngũ Hành đại lục sẽ không còn tồn tại nữa ư?" Thạch Hạo giật mình.
Xoẹt!
Đột nhiên, có một luồng cầu vòng óng ánh từ trong lòng đất của Ngũ Hành đại lục vọt lên, nó muốn bỏ chạy thoát ly khỏi nơi đây, nó tỏa ra hào quang năm màu sáng rực.
"Ồ, là một hạt giống, nhanh đuổi theo, truyền thuyết là thật, Ngũ Hành đại lục có một viên đạo chủng tuyệt thế, là Ngũ Hành chủng!" Tào Vũ Sinh hét lớn.
Vẫn luôn có lời đồn rằng, nơi này có một viên Ngũ Hành đạo chủng hoàn mỹ hoàn hảo.
Dù sao, hạt thiên chủng kia cũng không phải do Ngũ Hành đại lục thai nghén ra mà chỉ là bị phong ấn ở đây mà thôi.
Thạch Hạo sớm đã xuất thủ, cánh tay trái màu vàng dò ta, ầm ầm, chụp về phía bầu trời và nắm Ngũ Hành chủng kia vào trong tay, không cho nó bỏ chạy.
Ở đây lại tìm thấy tận hai hạt giống!
Thiên chủng rất phi phàm, có ý nghĩa không hề tầm thường.
"Đi!" Thạch Hạo tự mình điều khiển chiến thuyền rời khỏi vùng đất vỡ tan này.
Bọn họ lại dùng hơn nửa năm tìm kiếm khắp Giới phần hi vọng sẽ phát hiện thêm một hai viên đạo chủng tuyệt thế khác nữa.
Đáng tiếc, chỉ có những đạo chủng bình thường, nếu muốn phát hiện ra đạo chủng hoàn mỹ thì không thể được!
Nếu như có nhiều như vậy thì sẽ không được gọi là Vô Địch chủng, rất hiếm từ xưa tới nay, chiếm được một thì sẽ bớt đi một, có thu hoạch như vầy cũng đã rấ nghịch thiên rồi!
Vạn Đạo thụ, thiên chủng đều dính dáng tới những vấn đề mà lịch sử để lại, nếu không làm sao có khả năng được lưu lại tới này hôm nay và rơi vào trong tay bọn họ chứ? Sớm đã bị người khác lấy mất rồi!
Đám người Thạch Hạo rời đi, trở về ngoại giới.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã sắp tới thời hạn trăm năm, cách cuộc thịnh hội của Tiên vực không bao lâu nữa!
← Ch. 1886 | Ch. 1888 → |