Vay nóng Homecredit

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1888

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1888: Người Tiên vực tới
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Lazada


Một trăm năm cứ thế trôi qua, cực kỳ nhanh, trong vạn cổ hay trong một kỷ nguyên thì như cái nháy mắt mà thôi.

Nhưng mà, phàm nhân trên đời cũng đủ sinh ra lớn lên trưởng thành suy yếu và chết già, với bọn họ thì đây là một đời dài đằng đẵng, người chết như đèn tắt, không để lại thứ gì cả.

Thạch Hạo xuất quan, con mắt nhìn về nơi xa, hoặc là cánh cửa Tiên vực sẽ mở ra và có người tới đưa thiệp mời cho hắn.

Hắn biết, đó cũng chẳng phải là thiện ý gì cả, quá nửa sẽ dành tặng cho hắn những sắc màu rực rỡ nhất, để cho cường giả bất thế của Tiên vực khiến hắn phải kinh sợ thậm chí còn là đại họa sát thân nữa.

Trăm năm qua, đa số thời gian hắn đều tọa trấn trong cung điện to lớn của Thiên đình ở thượng giới này.

Thạch Hạo như trước vẫn dừng chân tại đỉnh cực đạo, đạo hạnh của hắn cũng không tinh tiến thêm gì cả, tựa như là một bình đài dù có tiến lên trước cũng không cách nào thấy được vẻ bồng bềnh.

Nhưng mà hắn biết, sự tu hành của bản thân không phải là không có ích lợi, hắn có thể cảm nhận được một loại biến hóa cực kỳ nhỏ đang diễn ra trong cơ thể, chỉ là sự lột xác không quá rõ ràng.

Thời đại mạt pháp, muốn thành tiên quả nhiên rất gian nan, theo như những sự suy diễn của tiền nhân thì đó là việc không thể, con đường phía trước đã đứt đoạn.

Muốn thành tiên cũng chỉ có đúng một biện pháp, đó là đánh thẳng vào tiên vực và tu đạo ở vùng thế giới đó trong vô số năm tháng, rồi một ngày nào đó bất chợt thăng hoa cực đạo trở thành Chân Tiên.

Một trăm năm qua đi, những người khác biến hóa rất rõ ràng, tinh khí thần càng căng đầy, đạo cơ của đám người Mục Thanh, Xích Long càng vững chắc hơn, rèn luyện trăm năm nên đạo hạnh có tinh tiến.

Đáng tiếc, bọn họ vẫn dừng ở cảnh giới Độn Nhất, vẫn không cách nào bước vào cảnh giới Chí Tôn được.

Chỉ kém đúng một bước thế nhưng không cách nào phá tan màn ngăn bằng giấy kia, chỉ cần tiến lên một bước nhỏ thì sẽ là một thế giới hoàn toàn mới mẻ!

Không thể cưỡng cầu, đây chính là chuyện không hề có chút biện pháp nào.

Nhưng, bọn họ cũng không hề nhụt chí, đều đang khổ tu, đều đang rèn đúc thân thể, rèn luyện nguyên thần, khiến bản thân càng mạnh mẽ hơn, càng ngày càng viên mãn hoàn mỹ.

Bởi vì, bọn họ có thể cảm nhận được, một trăm năm này đạo hạnh của bọn họ lại có chút tinh tiến, việc này nói rõ con đường ở phía trước vẫn có thể tiến lên được.

Lúc nào mới có thể vượt qua ngưỡng cửa kia, chân chính là cá nhảy cửu trùng thiên hóa thành chân long đây?

Một trăm năm này, ba viên đạo chủng hoãn mỹ kia được bọn họ luân phiên sử dụng, cũng không có người nào chém đi căn cơ trước hết mà sau khi suy nghĩ suy tính và quyết định thay đổi thì mới bắt đầu từ cảnh giới Thiên Thần đắp nặn lại mà thôi.

Đạo chủng sau khi được dung hợp thì bọn họ tiếp tục tu hành trên con đường của mình, sau cùng lại lấy ra và giao cho những người khác, chỉ lĩnh ngộ phong cảnh khác biệt trên con đường đó mà thôi.

Chung quy lại, chỉ có ba viên đạo chủng nên rất thiếu thốn, bọn họ cũng chỉ có thể dùng chung mà thôi.

Nhưng, ba hạt giống này chẳng hề tầm thường chút nào, đều rất đặc biệt, rất nhiều người cùng nhau sử dụng những cũng chẳng có vấn đề gì.

Ngũ Hành chủng ngưng tụ ra tinh túy ngũ hành, thiên địa cũng có thể phân giải thành năm loại nguyên tố cơ bản nhất, khi được mọt đám người dùng chung thì sẽ lý giải được bản chất của thiên địa.

Vạn Đạo thụ thì càng kỳ dị hơn, gốc cổ thụ này được trồng trong Thiên đình chứ cũng không cần phải hòa tan vào trong cơ thể, như vậy cũng đủ giúp người ngộ đạo và tu hành rồi.

Nó tựa hồ không cần phải hòa vào thể nội của một người mà là có thể hòa vào cả một giáo, mọt đạo thống, toàn phái từ trên xuống dưới đều được hưởng lợi.

Mỗi khi tu hành thì đại đạo thiên địa ầm ầm buông xuống từ bốn phương, cứ thế quy tắc thiên địa còn thiếu sót như được bù đắp, giúp người chìm đắm bên trong 'biển đạo' vô biên.

Kỳ dị nhất chính là viên thiên chủng này, ngoại trừ Thạch Hạo ra thì những người khác không muốn tiếp xúc, nó quá kỳ lạ, bên trong ẩn chứa tiếng sát phát của thiên quân vạn mã.

Mấy trăm đại quân bị chôn vùi và trở thành chất dinh dưỡng cho nó, một Hoàng tộc của dị vực bị diệt tộc, như vậy có thể thấy được mức độ khủng khiếp và bất phàm của nó ra làm sao.

Những năm gần đây Thạch Hạo vẫn luông nghiên cứu, vật này có thể giúp hắn thành tiên ngay trong hồng trần của thời đại mạt pháp? Tuy rằng đang phỏng đoán thế nhưng không phát hiện chỗ đột phá nào.

ngày hôm đó, thiên địa không cách nào yên tĩnh được, một luồng khí tức đáng sợ rung động khiến toàn bộ cường giả đang bế quan đều thức tỉnh.

Rầm!

Như có một vệt sấm sét lan tỏa trên chín tầng trời, một vệt xẹt qua vòm trời và giáng lâm ở vùng đất này.

"Tới rồi." Thạch Hạo lẩm bẩm, hắn biết đó là cánh cửa của Tiên vực đang mở ra một khe nhỏ và đưa sinh linh hạ xuống.

Quả nhiên, không lâu sau đó thì có người tới Thiên đình bái phỏng, có vài tên cường giả tới nhà và nói rõ muốn gặp Hoang.

Ở niên đại này thì rất ít người biết tới Thạch Hạo, mặc dù mang theo kính ý, không hề tự phụ như những người trước kia thế nhưng cũng chẳng hề có vẻ kính nể gì.

Nhóm người này độ tuổi từ thiếu niên tới trưởng thành rồi cả ông lão, chả thiếu ai, ít nhất dung mạo là như thế, còn về số tuổi thật thì rất khó xác định được.

"Hoang, chúng ta tới đây để đưa thiệp mời, muốn ngươi tiến vào Tiên vực." Một trong số người này lên tiếng, hắn rất trẻ trung, mái tóc dài màu tím tung bay toát ra vẻ kiệt ngạo.

Vừa nhìn cũng có thể nhận ra được, ngày thường người này rất ngông cuồng, hiện giờ lại như ưng nhìn sói ngó không ngừng đánh giá nơi đây, hắn nâng một tấm thiệp mời màu vàng trên tay, nói: "Nhận lấy đi."

Thạch Hạo không hề có động tác gì, rất bình tĩnh.

Chu Lâm nhẹ nhàng tiến lên muốn nhận lấy tấm thiệp mời kia.

"Đây là dành cho Hoang, người khác không thể động vào, Hoang, ngươi phải tự nhìn nhận lấy, nếu không có dị nghị gì thì lập tức tiến vào Tiên vực với chúng ta." Thanh niên tóc tím với ánh mắt sắc bén nói.

Hắn không có đưa thiệp mời cho Chu Lâm mà ngông cuồng nói thế.

"Ngươi tới là để đưa thiệp mời hay là tới truyền pháp chỉ vậy, dựa vào gì mà phải đích thân sư phụ ta tiếp nhận?" Xích Long gào lớn.

Chu Lâm thì nụ cười chợt lạnh, giơ tay là chân hoàng hí dài, ánh đỏ cuộn trào, nàng muốn tiếp nhận tấm thiệp kia vào trong tay.

"Làm càn, đây là thiệp mời của Tiên vực há là thứ mà các ngươi có thể khinh nhờn, cần Hoang phải tự mình nhận lấy!" Thanh niên tóc tím lạnh giọng hét lớn, thể nội phát sinh ánh tím và lưu chuyển ra từng luồng khí tức Chí Tôn.

Quả thật Chu Lâm không địch lại đuọc, thiên địa cằn cỗi này có hạn chế và nàng đang vô cọng tiến vào cảnh giới Chí Tôn này, không thể nào là đối thủ của người kia được.

Ầm!

Thế nhưng nàng vẫn chưa hề bị đánh văng và cũng không hề bị khí tức Chí Tôn của đối phương đè ép tê liệt trên mặt đất, bởi vì trong cung điện này chợt có một luồng sức lực hùng hồn bộc phát bảo vệ lấy nàng.

Trong cung điện có một bức tượng đá đứng sừng sững đang phát sáng, ngập tràn ra vô tận nguyện lực đè ép xuống và khóa chặt lấy thanh niên tóc tím kia, đó chính là tượng thần của Thạch Hạo.

Ngay cả chân thân của Thạch Hạo từ đầu tới cuối cũng chẳng hề động đậy gì, vẫn ngồi xếp bằng ngơi đó lạnh lùng nhìn hắn.

"Làm càn!"

Phía sau có người quát lên.

Đồng thời, có một người vô cùng nóng tính đã xuất thủ.

"Ngươi nói ai làm càn?!"

Thạch Hạo ngồi xếp bằng trong cung điện lớn này ánh mắt như điện xẹt, xé rách hư không nhìn chằm chằm vào thiếu niên áo bào trắng, chính là kẻ này đã ra tay.

Ầm ầm!

Nguyện lực lớn lao ngưng tụ thành hình người giáng lâm xuống, đồng thời vung lên vàn tay lớn đè ép thiếu niên áo bào trắng kia quỳ xuống.

Ầm, thiếu niên áo bào trắng đón đỡ thế nhưng hắn sợ hãi phát hiện, không cách nào địch lại được, sau khi bị bàn tay lớn kia bao phủ thì không thể động đậy dù chỉ một chút.

Phịch, chớp mắt bàn tay lớn kia ép xuống thì khiến hắn phải khom lưng cúi đầu, thâm chí hai chân khụy xuống mất đi khống chế, là do một nguồn sức mạnh đang ép xuống tạo thành.

Răng rắc!

Xương cốt trên người hắn rạn nứt, cố gắng chống đỡ thế nhưng đã bị ép cho tới gãy xương, đầu đầy mồ hôi lạnh, không cách nào kiên trì được.

Những người tới từ Tiên vực đều giật mình, thiếu niên áo bào trắng này tu đạo đã hơn hai vạn ba ngàn năm thì trở thành Chí Tôn, một thân pháp lực vô cùng hùng hồn, thành đạo hơn hai ngàn năm, thực lực phi phàm, thế nhưng lại bị áp chế như vậy.

Sở dĩ hắn ra tay cũng bởi vì từng nghe được, dưới hạ giới này có một tên nhóc chỉ hơn ngàn tuổi đã thành Chí Tôn, vô cùng không phục.

Cho nên hắn mới tìm cơ hội để xuất thủ, hắn cho rằng mình tu đạo trong năm tháng lâu như vậy thì chỉ cần dùng pháp lực thì đã đủ mạnh mẽ hơn người trẻ tuổi kia rồi.

Nhưng nào nghĩ tới, hắn không địch lại, hơn nữa chênh lệch không chỉ một đoạn nhỏ.

Hậu nhân của Ngao Thịnh đã ẩn giấu đi một ít chân tướng của trăm năm trước, ngay cả Chân Tiên cũng thua vào trong tay người trẻ tuổi này, nếu truyền đi thì quá mất mặt nên không có đồn ra ngoài.

Nếu không, 'thiếu niên áo bào trắng' này dù thế nào cũng không dám động thủ trực tiếp như thế.

"Các ngươi tới đây là để đưa thiệp mời hay là muốn ta nhận pháp chỉ, vênh váo hung hăng, muốn làm cái gì đó hả?!" Thạch Hạo trầm mặt khiển trách.

'Thiếu niên áo bào trắng' sắc mặt ửng đỏ, bị áp chế tới mức máu tươi muốn phun ra ngoài, hắn vô cùng kinh ngạc trong lòng, nên biết, chân thân của người kia vẫn đang ngồi xếp bằng bên trên bồ đoàn chứ chưa hề chân chính động thủ, chỉ một bộ hóa thân mà đã có thể áp chế hắn rồi.

"Ồ, chút bản lĩnh, để ta tới lĩnh giáo xem sao!"

Lúc này, 'thanh niên tóc tím' kia lên tiếng, cả người cuồn cuộn lửa tím, hắn đã tránh thoát được đầm lầy nguyện lực kia và nhanh chân tiến về trước, nói: "Ta tu đạo đã một vạn chín ngàn năm đã thành Chí Tôn, hiện giờ đã sống hơn hai vạn ba ngàn năm rồi, cố ý tới lĩnh giáo."

Hắn cũng không phục, tu đạo năm tháng dài đằng đẵng mới thành Chí Tôn, thế nhưng nghe đồn dưới hạ giới này có một người trẻ tuổi chưa đủ năm trăm tuổi đã thành đạo rồi.

Hắn rất khó tin tưởng chuyện này nên trong lòng không cam lòng, cảm thấy đây chắc chắn là do số mệnh gây nên, vì vậy ánh mắt băng hàn muốn ước lực đạo hạnh cùng thủ đoạn chân chính cảu Thạch Hạo.

"Một vạn chín ngàn năm mới thành đạo, nếu như ở một giới này và trong thời đại mạt pháp thì ngươi đã sớm trở về với cát bụi rồi chứ cần gì nói tới thành đạo, chỉ cặn bã mà thôi!" Thạch Hạo lạnh nhạt nói.

"Ngươi..." Thanh niên tóc tím ánh mắt băng hàn, sắc mặt đỏ bừng, tốc độ này đã xem như là không chậm rồi.

Thạch Hạo hiểu rõ nên thở dài, ở thời đại mạt pháp này nếu như những Chí Tôn có thể thành đạo thì chắc chắn đều là người mạnh mẽ, cũng có thể lưu danh trong sách sử, bởi vì con đường này càng thêm gian nan hơn.

Mà ở Tiên vực thì hai vạn năm thành đạo thì đã tính là rất nhanh rồi.

Bởi vì, bọn họ có nhiều thời gian, có vật chất bất tử, có tuổi thọ đầy đủ, cho nên Chí Tôn sẽ không quá hiếm hoi, có rất nhiều cơ hội.

"Nếu như có bản lĩnh thì hãy đường đường chính chính chiến một trân jvới ta, mượn vô tận nguyện lực thì có bản lĩnh gì chứ?" Thanh niên tóc tím nói, hắn vô cùng kiêu căng và vô cùng tự phụ.

"Hóa thân nguyện lực kém xa chân thân của ta." Thạch Hạo thản nhiên nói.

Tiếp đó, bộ hóa thân kia giơ tay trấn áp về thanh niên tóc tím đó.

Ầm ầm!

Thanh niên tóc tím rống lớn, lửa tím đốt trời đón đánh bộ hóa thân kia, kết quả, thật là đáng tiếc khi hắn bị bộ hóa thân nguyện lực của Thạch Hạo ngăn chặn không cách nào nhúc nhích được.

"Để lại thiệp mời là được rồi, các ngươi đi đi." Thạch Hạo thản nhiên nói, bễ nghễ mấy người Tiên vực này.

Chu Lâm chẳng chút nể nang tiến lên tiếp nhận lấy thiệp mời trong tay của thanh niên tóc tím.

"Ngươi..." Thanh niên tóc tím không cách nào động đậy được nên chỉ có thể để mặc, ngang ngược và ngông cuồng trước kia giờ tựa như trở thành vẻ thấp kém như thế này.

Phía sau còn có ba người nữa, bọn họ chỉ biết nhìn nhau chứ không dám động thủ.

"Ngươi đã nhận thiệp mời thì không mau theo chúng ta vào Tiên vực ngay lập tức?" Thanh niên tóc tím nói.

'Thiếu niên áo bào trắng' cũng lộ vẻ không lành, hắn không cách nào kiên trì được nữa, bất cứ luc nào cũng sẽ ngã nhào xuống đất, bị áp chế tới mức khó lòng chịu đựng nổi, khỏe miệng đều đã tràn ra máu tươi.

"Nhớ kỹ, đây cũng chỉ là một tấm thiệp mời, ta đồng ý thì ta đi còn không thì có thể vứt sang một bên, không nên cảm thấy Tiên vực là một nơi không tầm thường!" Thạch Hạo lạnh giọng đáp.

Tiếp đó, hắn buông lỏng pháp lực thả ra hai người này, tiếp đó bàn tay lớn vung lên, ầm, quét bay năm người ra khỏi cung điện lớn của Thiên đình.

Năm người ngây dại ở viễn không tiếp đó là sắc mặt đỏ bừng, quá mất mặt, đúng là bị người đuổi thẳng khỏi cửa mà.

"Hắn là một lão yêu quái chuyển thế ư, trẻ tuổi như vậy thì làm sao sẽ khủng khiếp như kia?!" Một người thì thầm khó có thể tin được.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2015)