Vay nóng Tinvay

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1891

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1891: Khuấy phong vân
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Lazada


Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.

- momo: 0377078181

- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc

---------------------

Đây là một cô gái mặc áo tím mang theo một loại quý phái trời sinh, vừa nhìn liền biết không phải là một nữ tu của gia tộc tầm thường, tuy rằng quyến rũ động lòng người thế nhưng lại lan tỏa vẻ uy thế nhè nhẹ khiến người không dám mạo phạm.

"Ngao giá quá tự cao, gì mà quét ngang thiên hạ không đối thủ, tốt nhất là sẽ có người đứng lên trấn áp tên được gọi là đại nhân trẻ tuổi của nhà bọn họ là ngon." Cô gái mặc áo tím cười nói.

Nàng có thể nói ra những lời này mà chẳng hề e ngại gì gia tộc Ngao Thịnh, ưng ý vui mừng khi bọn họ ăn phải quả đắng, việc này thật làm người khác kinh ngạc.

"Tần Lâm tiên tử, cần gì phải làm khó dễ người ta chứ?" Thiếu niên áo trắng Bạch Trạch cười khổ nói, một nam một nữ trước mắt này không dễ trêu chọc chút nào, bởi vì người phía sau lưng bọn họ quá lợi hại.

"Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi." Cô gái mặc áo tím Tần Lâm uyển chuyển gót sen tới gần rồi quan sát chằm chằm Thạch Hạo, cuối cùng nhỏ giọng lầu bầu, nói; "Cũng chẳng hề thấy được điểm đặc biệt gì."

Nàng từng nghe nói qua chuyện xấu hổ của Ngao gia thế nhưng sau khi tận mắt thấy Thạch Hạo thì nàng cũng chẳng hề nhìn thấy điểm gì đặc biệt từ người trẻ tuổi này.

Ngược lại, Thạch Hạo rất thanh tú, vẻ mặt bình tĩnh hiền lành, đây lại là kẻ tàn nhẫn từng chém giết qua Ngao gia ư?

"Lá gan của ngươi cũng không nhỏ đó chứ, ỷ vào quen thuộc địa thế nên làm khó dễ hậu nhân của Ngao Thịnh Tiên vương, cướp đi cây Vạn Đạo thụ kia, đúng là ăn tim tiên gan ma mà!"

Thanh niên tóc vàng lên tiếng, ánh mắt lấp lóe đầy xoi mói cùng với vài người hầu của mình đứng nơi này, ánh mắt nhìn chằm chằm Thạch Hạo tựa như rất muốn xuất thủ.

Hắn tên Kim Húc, gia tộc này ở trong Bàn Vương thành này, bản thân là gia tộc Chân Tiên mà muội muội của hắn lại được gả cho Bàn Nghệ, một kỳ tài ngút trời trong hậu đại Bàn vương.

Vị Bàn Nghệ ngút trời là một mãnh nhân dám đối đầu chém giết với vị đại nhân trẻ tuổi của Ngao gia kia, thực lực khủng khiếp, ngang hàng với Ngao Càn của Ngao gia kia.

Vì lẽ đó, trái ngược với Tần Lâm, đám người Bạch Trạch lại càng không muốn đối đầu với tên ma vương này, kẻ này có lai lịch quá lớn, hơn nữa làm việc có chút vô liêm sỉ.

Cũng bởi vì thân phận của hắn có quan hệ với gia tộc Bàn vương, thành ra không có mấy ai muốn trêu chọc cả.

"Kim Húc công tử, kính xin đừng làm khó dễ chúng ta." Thiếu niên áo trắng Bạch Trạch tiến về trước rồi tìm từ ăn nói, nếu như không cần thiết thì hắn cũng không muốn và chạm với những người này.

"Yêm tâm đi, ta sẽ không làm khó dễ ngươi đâu, ai dám động hắn đó chính là muốn đối địch với ta." Tần Lâm tỏ thái độ, áo tím phấp phới, môi đỏ căng mọng đầy quyến rũ.

"Bạch Trạch, có một số việc ngươi không cách nào gánh vác được, thân phận của ngươi còn chưa xứng." Kim Húc lên tiếng liếc xéo đám thanh niên áo bào xám, thanh niên tóc tím.

Hắn như vậy cũng quá nể mặt rồi, nếu là người bình thường khác thì hắn cũng không hề kiên trì tốt như vậy, bởi vì đám người thiếu niên áo bào trắng này đều là Chí Tôn, đều là mãnh nhân cả!

Đều là những người có tiềm lực để xung kích Chân Tiên sau này, dù cho là thế lực đỉnh cấp cũng không muốn đắc tội với bọn ọ.

Rất nhiều người đều đồng ý chào mời bọn họ.

"Kim Húc công tử, lần này chúng ta ra vào Tiên vực không chỉ nhận được pháp chỉ của Ngao gia mà còn có pháp chỉ của Bàn gia nữa, nếuk hông cũng không cách nào đi được." Thiếu niên áo trắng Bạch Trạch nhắc nhở.

"À, thế thì ta cũng không làm khó ngươi nữa, để nói với hắn mấy câu được." Kim húc nói.

"Kim Húc, ta cảnh cáo ngươi chớ có làm loạn, đây là người mà tỷ tỷ ta xem trọng đó." Tần Lâm với cặp mắt to cười híp rất là quyến rũ.

"Là vừa ý hay là xem trọng, ha ha..." Kim Húc cười to.

"Ngươi tốt nhất đừng có quấy phá, nếu không sẽ đánh gãy chân của ngươi đó." Tần Lâm cười gằn.

Kim Húc cười khà khà không ngừng, nói; "Ta biết chứ, cô bạn thân của ngươi vốn là một cặp trời ban với đại nhân trẻ tuổi của Ngao gia, kết quả lại xảy ra chút biến cố, ngươi đang muốn ra mặt trả thù Ngao gia cho cô bạn thân của mình à?" Yên tâm đi, ta cũng chẳng có thiện cảm gì với Ngao giao cả, thấy bọn họ nuốt trái đắng còn mừng không kịp nữa là."

Thạch Hạo vẫn không nói gì cả thế nhưng nghe được ý tứ trong đó, quan hệ giữa những người này cũng thật là loạn.

"Nhóc con hỉ mũi chưa sạch, nghe nói Vạn Đạo thụ rơi đào tay ngươi hả, đưa đây cho ta, ta sẽ ban cho ngươi một phần tiền đồ tốt đẹp, không cần phải về lại hạ giới cằn cỗi kia nữa." Kim Húc lên tiếng.

Thạch Hạo không phản ứng gì với hắn cả mà nhìn về nơi xa, đánh giá toàn Bàn Vương thành to lớn này.

"Ngao gia cần thiên chủng tuyệt thế, Kim gia, Bàn gia cũng cần, nếu như ngươi dâng lên thì sẽ có chỗ tốt cực lớn đó!" Kim Húc khuyên nhủ.

Thạch Hạo liếc xéo hắn một cái, quan hệ giữa những người này thật là vi diệu, ngập tràn tính cạnh tranh, hàng loạt quan hệ nhân thân.

"Nhóc con hỉ mũi chưa sạch kia, ta đang nói với ngươi đó, có nghe không hả, còn không mau hiến dâng lên đây?!" Kim Húc quát lớn, hắn thấy Thạch Hạo không để mắt tới nên ánh mắt trở nên dữ dằn ngập tràn dã tính.

Thạch Hạo không chút hoang mang nhìn về phía mấy người này, nói: "Tên lông vàng này là ai vậy, thật là lắm lời, nói luôn miệng luôn mồm không để mọc da non luôn à."

Kinh ngạc trong nháy mắt thì tất cả mọi người đều ngây dại, kể cả vài tên người hầu của Kim Húc cũng thế, ai cũng miệng chữ A mồm chữ O, ngay cả một lời cũng chẳng nói được, tựa như gặp phải ma nhìn chằm chằm người trẻ tuổi điển trai này.

Mãi một lúc sau thì Tần Lâm phục hồi lại tinh thần, không hề để ý hình tượng rồi che miệng cười lớn: "Ha ha... nhóc con lông vàng, lắm lời, ha ha, hình dung quá chuẩn!"

Mấy người Bạch Trạch chẳng biết nói gì nữa, tên này dũng mãnh thật đó chứ, vừa mới vào Tiên vực mà đã va chạm với một tiểu ma vương rồi ư?

Năm người bọn họ đều tê dại da đầu, không thể để Hoang gây nên chuyện được nhưng lời nói đã ra khỏi miệng rồi, và vị Kim Húc phía đối diện sẽ giảng hòa ư?

Lông vàng? Mặt mũi của Kim Húc gần như tức điên lên, còn có người dám gọi hắn như vậy?!

Đồng thời hắn tức giận nhất chính là hai chữ lắm lời kia, không cách nào nhẫn nhịn được nữa, thật đúng là ăn mật Tiên vương rồi mà, dám chế nhạo gọi hắn là lắm lời, muốn chết mà.

"Nhóc con vắt mũi chưa sạch kia, ngươi có dũng khí đấy chứ!" Kim Húc nghiến răng nghiến lợi nói.

Hắn thật sự rất tức, Hoang nói những câu này thì không tính cũng không sao, thế nhưng hắn ghét nhất là cái thái độ này của đối phương, dửng dưng không thèm để ý.

Ánh mắt đó, thần thái kia, rất khiến người khác căm tức.

"Các ngươi mời ta vào Tiên vực này, chẳng lẽ lại để cho ta nghe tên lắm lời này lải nhải vậy à?" Thạch Hạo xoay người hỏi đám người Bạch Trạch.

Năm người Bạch Trạch, thanh niên tóc tím Tử Côn mỗi người một vẻ chẳng biết nói gì cho phải, tên này mở lời là đều chọc điên người khác ư.

Cuối cùng thì Kim Húc tức tới mức nỏ nụ cười lạnh, lần đầu tiên hắn gặp phải một người vô liên sỉ hơn cả hắn, dám hò hét như vậy trước mặt hắn.

Tần Lâm thì cười không ngậm được miệng lại, khiến cho những người xung quanh không ngừng liếc mắt nhìn sang.

"Nhóc con, ngươi có dũng khí đó!" Kim Húc chỉ thẳng Thạch Hạo.

Thạch Hạo lóe lên hàn quang tỏng mắt, hắn muốn động thủ.

Bạch Trạch nhanh chóng tiến về trước đẩy hắn lại, đồng thời Tử Côn cũng chặn lại Kim Húc, nói; "Kim công tử, ngươi nên biết, Bàn vương từng hạ xuống pháp chỉ, bất luận kẻ nào cũng không được ra tay trong Bàn Vương thành, ai phạm giết không tha sao!"

Vẻ mặt của Kim Húc cứng đờ, ngày thường không người chú ý thì quậy phá chút cũng mắt nhắm mắt mở, thế nhưng nếu làm lớn thì sẽ kinh động tới Bàn vương và chắc chắn bị nghiên trị!

Nghe nói, năm xưa có hai tên Chân Tiên gây sự và nổi lên xung đột đánh nhau ở Bàn Vương thành này, phá hoại quy củ, sau đó đã bị Bàn vương giết sạch toàn bộ.

"Không phải có sân thi đấu à? Nếu như có xung đột và tranh chấp thì có thể tới đó giải quyết!" Kim Húc cười khẩy, nhìn Thạch Hạo nói: "Ngươi có dám đi hay không?"

"Ngươi trong cuộc không muốn đi thì không một ai có thể ép buộc được." Tử Côn nói.

"Dựa vào đâu ta phải đi chỉ điểm cho ngươi chứ?" Thạch Hạo xem thường nói.

Kim Húc tức giận không thôi, tên này là kẻ nào chứ, tới từ hạ giới nhưng tính khí lại ngông cuồng hơn cả hắn, quá khốn nạn, quá không biết nói chuyện.

Hắn tức giận cười lớn, nói; "Nhóc con, ta thấy ngươi rất giống ta đó, tuy rằng ta rất muốn giết ngươi thế nhưng lại có chút thích thích, nếu chiến một trận với ta mà ngươi có biểu hiện không tầm thường, vậy ta đồng ý kết giao với ngươi một phen!"

Bạch Trạch, Tử Côn chẳng biết nói gì nữa, cũng có thể như vậy à, vị công tử Kim gia này tức tới chập mạch rồi ư?

"Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã?" Tần Lâm tổng kết lại.

Thạch Hạo không cảm kích gì, nói: "Vừa nhìn thì đã biết ngươi là tên khốn khiếp rồi, ai giống ngươi hứ, ta nhất định là người sẽ thành tựu chân thân Tiên vương, không thời gian bồi luyện với ngươi đâu."

"Nhóc con hỉ mũi chưa sạch, ngươi muốn chết đúng không!" Kim Húc cảm thấy tên khốn này quá vô liêm sỉ, không biết nói tiếng người còn hơn cả hắn nữa.

Trên thực tế, chính hắn cũng biết bản tính của mình, rất khốn nạn, ngày hôm nay hắn cảm thấy mình đã gặp được người cùng chí hướng, kết quả lại bị khinh bỉ như vầy.

"Tiến vào sân thi đấu là có điềm tốt đó, nếu như ta thua thì sẽ tặng kỳ trân Tiên đạo cho ngươi, nếu như ngươi thua thì giao ra Vạn Đạo thụ, được chứ?" Kim Húc nói.

Hắn cũng không còn cách nào khác cả nên muốn mê hoặc Thạch Hạo, thế nhưng hắn biết lấy tính khí vừa cứng vừa thúi của tên này thì chắc chắn không hề bị rung chuyển gì.

Nhưng hết thảy đều nằm ngoài dự liêu jcủa hắn, ánh mắt của tên khốn này trở nên sáng rực, lộ ra dáng vẻ tham tài, nói: "Tiên trân? Cụ thể như thế nào nói thử xem!"

Mấy người còn lại chẳng biết nói gì cả.

Tên khốn này không phải rất cứng rắn sao, vì sao lại biến hóa nhanh như vầy chứ?

Kim Húc lộ vẻ ngạc nhiên trừng mắt nhìn Thạch Hạo chẳng biết nói gì nữa, cuối cùng mới nói: "Thần nguyên, Tiên nguyên, đều là vật tư để tu luyện, đây là thứ tốt với hạ giới cằn cỗi của ngươi đó, dùng để đánh cược được chứ?"

"Thứ này ở thế giới của ta không phải là không có, tuy rằng ít thế nhưng cũng không thể xem là kỳ trân được."

"Ta có thể cho ngươi một lượng lớn!" Kim húc nói.

"Lớn là bao nhiêu?" Thạch Hạo hỏi.

"Đủ cho ngươi tu hành một vạn năm!" Kim Húc nói.

"Thân là nhân vật cực đạo trong Chí Tôn, vô địch cổ kim trong lĩnh vực Nhân đạo, ta không cần loại đồ vật như vầy, thế nhưng một ít đệ tử của ta lại cần đó."

"Ngươi.... cũng ngông cuồng đó chớ!" Kim Húc phát hiện, tên nhóc này còn vênh váo hơn cả hắn, quá kiêu ngạo mà.

Dù cho là Tần Lâm cũng không còn gì để nói, từ xưa tới nay có bao nhiêu người dám xưng là cực đạo Chí Tôn của lĩnh vực Nhân đạo chứ, hơn nữa còn tự phụ vô địch cả cổ kim, đúng là ngông cuồng mà.

"Ngươi muốn bao nhiêu tài nguyên Tiên đạo?" Kim Húc cắn răng hỏi, thật sự hắn không muốn lý sự với Thạch Hạo nữa, sợ bị chọc tức càng nhiều hơn.

"Chuẩn bị cho ta tám trăm phần là được, mỗi một phần đủ cho một người tu tầm chục vạn năm, như thế khả năng ta sẽ suy nghĩ đáp ứng đó." Thạch Hạo lên tiếng.

"Sao ngươi không đi chết luôn đi!" Kim Húc tức điên người, dù cho ở Tiên vực này thì các loại vật tư như Tiên nguyên cũng có giá trị không hề nhỏ, tám trăm phần, mỗi một phần đủ cho người tu đạo chục vạn năm, dù cho đào rỗng cả một cái mỏ quặng Tiên nguyên cũng tập hợp không đủ.

"Lắm lời, ta cho rằng ngươi rất ghê gớm, ai dè lại nghèo như thế, thê smà cũng đòi đánh với chả cuộc."

Không cách nào nhịn được nữa, Kim húc muốn một tát đập chết người này.

"Không có nhiều như thế, hiện tại trên người ta chỉ có một phần Tiên nguyên mà thôi, có thể cung cấp cho một trăm người tu luyện một vạn năm." Kim Húc nói.

"Vậy cũng được, coi như món khai vị buổi sáng cũng không sao, trước tiên thu một phần Tiên nguyên này của ngươi được." Thạch Hạo gật đầu, làm ra vẻ gắng gượng.

"Ha ha, ngươi cho rằng chắc thắng à?!" Kim Húc nhịn không được muốn chiến ngay tức khắc, thế nhưng phải kiềm chế lại vì sợ Bàn vương đánh chết.

Thạch Hạo rất bình tĩnh, đi tới vỗ vỗ bả vai của hắn, nói: "Đúng rồi, ngươi có thể gọi bạn bè tới, có những ai cứ gọi hết tới cũng được, mang hàng loạt tiên trân tới nhé, ở giới chúng ta rất thiếu những loại tài nguyên này."

Quá đáng ghét mà, Kim Húc tức tới tái mặt, khó mà kiềm chế được nữa.

"Ngươi yên tâm đi, ta đã thông báo cho bạn bè hết rồi, tới ngay tới ngay, hi hi!" Tần Lâm tiên tử đứng bên cạnh đang điều khiển một món pháp khí có thể đưa tin tới những bạn bè trong thành.

"Ha ha, chúng ta cũng thông báo, nếu như ngươi có bản lĩnh thật sự thì cứ chờ nhân mã các tộc xuất thủ nhé!" Bên cạnh cũng có người lên tiếng.

Bởi vì, đây chính là trong Bàn Vương thành vô cùng phồn hoa, nơi này có rất nhiều người tới, mà Tần Lâm Kim Húc cũng chẳng phải là hạng người bình thường gì, bọn họ nghỉ chân nơi này thì chắc chắn sẽ kéo rất nhiều người tới xem, lập tức liền biết đã xảy ra chuyện gì rồi.

"Ta đã thông báo cho người của gia tộc Bàn vương rồi."

"Ta cũng đã nói cho đám truyền nhân của nhóm gia tộc cường thịnh như Hoắc gia, Cổ gia, Khổng Tước tộc... rồi!"

"Hà hà, ta cũng nói có mấy tên của tam đại gia tộc Tiên vương luôn rồi!"

...

Không chê chuyện càng ngày càng lớn, nhất định phải quấy phá phong vân ở Bàn Vương thành này!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2015)