← Ch.1889 | Ch.1891 → |
Tiên môn đã mở và lan hào quang vạn trượng, thần thánh cực kỳ.
Một luồng ý chí lớn lao giáng lâm, băng lãnh vô tình thăm dò khắp trên người Thạch Hạo, muốn hiểu rõ bản chất linh hồn của hắn.
"Cầm thiệp mời thật cẩn thận, nếu xảy ra vấn đề gì thì tự gánh lấy hậu quả!" Thiếu niên áo bào trắng lạnh lùng nhắc nhỏ, Hoang đã tiến vào Tiên vực nên bọn họ không còn tỏ thái độ khiêm nhường nữa.
Xoẹt!
Một chùm huyễn quang xán lạn kinh người lao tới, tựa như một dải ánh bình minh dâng trào che ngợp bầu trời bao trùm Thạch Hạo bên dưới.
Thần hồn của Thạch Hạo rung động, một thân đạo hạnh kịch liệt chập trùng tựa như không cách nào vững chắc được nữa, như bị chém xuống vậy, đó là thứ gì?
Bên ngoài thân hắn hiện lên từng làn khói đen, không phải rất nhiều thế nhưng lại vang lên những tiếng rột roạt tựa như lửa nóng gặp băng tuyết vậy, bắt đầu hòa tan và tiêu tan.
"Ngươi nên vui mừng vì trong tay cầm lấy tấm thiệp mời nên đã giúp ngươi tịnh hóa thân thể." Thanh niên tóc tím nói.
Tiên vực bọn họ kiêng kỵ nhất chính là sinh vật hắc ám, bất kỳ một cánh cửa nào cũng đều được canh gác nghiêm mật nên sinh vật hắc ám không cách nào che thân, cơ bản không thể vượt qua được.
Thạch Hạo cau mày, tu hành nhiều năm ở Ba ngàn châu và cũng chinh chiến với sinh linh hắc ám, quả nhiên đã nhiễm phải một ít khí tức hắc ám.
Đương nhiên, chuyện này cũng có quan hệ với việc hắn chủ động đụng chạm vào huyết dịch hắc ám.
Tiên vực thật sự rất lớn, dù cho là sinh linh của giới này cũng không thể nào tìm được phần cuối, có nhiều chỗ ngay cả Tiên vương cũng không vô được.
Bọn họ sau khi tiến vào Tiên vực thì đối mặt chính là một tòa thành khổng lồ trấn giữ cánh cửa này, tiếp đó là mượn nhờ trận pháp nơi đây để truyền tống đi ngàn tỉ dặm bên ngoài.
Nếu không, dù cho là Chí Tôn chỉ dựa vào khả năng phi hành của bản thân thì sẽ là một đoạn lữ trình với con số khoảng cách tận trời.
Vả lại cũng chưa thể tới nơi cần tới, càn xa mới đạt tới điểm cuối được.
Tòa thành khổng lồ chắn ngang trời và nằm giữa hư không, xung quanh là khí hỗn độn lượn lờ, từng ngôi sao lớn chuyển động xung quanh.
Toàn thể là màu tử kim, bên trên vách tường điêu khắc lấy phù văn đại đạo, cả tòa thành to lớn và cổ điển, được mệnh danh là một trong những tiên thành không bao giờ rơi.
Tới nơi này thì có thể bắt gặp được Chân Tiên.
Bởi vì, thành trì quan trọng này thì luôn có Chân Tiên trấn thủ, mỗi giờ mỗi khắc không thể thiếu vắng được.
Đây là một trong những tiên thành nằm ở ranh giới của Tiên vực, tên là Tử Kim tiên thành.
Nghỉ ngơi ở đây đôi chút thì Thạch Hạo được một vị Chân Tiên tới gọi tên và tự mình kiểm nghiệm tấm thiệp mời trong tay, sau đó mới bắt đầu cho đi.
Vô cùng nghiêm ngặt, lại là một vị Chân Tiên tự mình đứng ra kiểm tra, nghe nói hắn chính là thành chủ của toàn thành này nên rất cẩn thận kiểm tra tấm thiệp mời.
"bởi vì ngươi tới từ một thế giới khô cạn và cằn cỗi." Thanh niên áo bào trắng hơi chút ngạo mạn nói.
Thạch Hạo liếc nhìn hắn, rất muốn một tát đập chết người này, Tiên vực thì rất ngon à, luôn luôn cảm thấy bản thân cao cao tại thượng, ngạo mạn với sinh linh của cửu Thiên thập Địa.
"Nơi của các ngươi có không rõ cùng kỳ lạ, cho nên nhất định phải kiểm tra thật kỹ." Tuy rằng thanh niên tóc tím kiêu căng khó bảo thế nhưng cũng không quá cay nghiệt.
"Nơi mà chúng ta cần đi chính là Bàn Vương thành, nơi này cũng chỉ là một trong những thành trì mà hắn quản lý, ranh giới ngàn tỉ dặm xung quanh đều nằm dưới sự thống trị của Bàn vương, người nơi này chắc chắn phải làm nghiêm chức trách kiểm tra của mình." Có người khác lên tiếng.
Bàn Vương thành là một tòa Tiên vương thành chân chính, cũng là một trong những tòa cổ thành to lớn nhất của Tiên vực, không một ai dám ngang ngược ở đó, trường tồn từ xa xưa, phồn thịnh không biết bao nhiêu kỷ nguyên rồi.
Bàn vương, được mệnh danh là cao thủ cái thế Tiên vực, là một trong những cường giả tối cao, sống cực kỳ lâu dài, không một ai có thể xác định rõ sinh linh này thuộc niên đại nào.
Hắn đứng ngang hàng với Ngao Thịnh Tiên vương, đều có dáng dấp quét ngang thiên hạ không đối thủ.
Có thể, hai vị Tiên vương này có quan hệ rất hợp nhau nên chưa từng khai chiến qua, không một ai biết người nào mạnh người nào yếu.
Thạch Hạo hiểu rõ những chuyện này thì gật gật đầu muốn đi Bàn Vương thành hơn, không biết cuộc thịnh hội kia như thế nào nên hắn cũng chẳng ngại ngùng hỏi thẳng thanh niên áo bào trắng kia.
"Thịnh hội Bàn Đào, là một buổi thịnh hội của mấy vạn chủng tộc, chỉ có gia tộc từng xuất hiện Chân Tiên thì mới có tư cách tham gia, thật không dám nghĩ, tán tu như ngươi ngươi tới từ một thế giới cằn cỗi không biết dựa vào đâu để có tư cách này!" Thanh niên áo bào trắng lạnh giọng đáp.
"Bỏ qua việc bị một bộ hóa thân của ta trấn áp, lúc này ngươi đang bị bệnh, bệnh kiêu căng của Tiên vực, cần phải trị!" Thạch Hạo chẳng khách sáo gì nói.
"Ngươi..." Thiếu niên áo bào trắng trừng mắt lộ ra hung quang, hắn không nghĩ tới đã tiến vào Tiên vực rồi mà Hoang lại bá đạo cùng ngông cuồng như vậy, cơ bản chẳng hề sợ hãi gì.
Ánh mắt của Thạch Hạo đầy sắc bén liếc hắn một cái, đồng thời giơ tay ấn xuống một cái, nhất thời sắc mặt hắn xám xịt vì nhận lấy áp lực đang đè xuống.
Thiếu niên áo bào trắng chẳng biết nói gì, chuyện này.... đúng là tên điên mà, hiện tại đã vào Tiên vực rồi mà kẻ này còn dám ra tay với hắn ư?
Hắn có ý thăm dò thế nhưng lại nhịn xuống vì sợ Thạch Hạo trở điên một tát đập xuống, hiện giờ đã rời khỏi phủ thành chủ nên nhất thời không có ai che chở cả.
Thạch Hạo không hề sợ gì, có bốn lão quái đang trầm miên trong huyết nhục và đã dung hợp với hắn, mấu chốt nhất chính là trênn gười hắn mang theo nén hương 'Giới diệt' kia, nếu như trở mặt và chọc giận hắn, vậy thì cứ đốt cháy thôi.
Nếu chủ Cấm khu đã ám chỉ như vậy thì nén hương này đủ khiến cho các đại nhân vật của Tiên vực kiêng kỵ, còn có gì đáng sợ hơn chứ?
Từ Tử Kim thành tới Bàn Vương thành rất xa, lại cách nhau mấy vũ trụ rộng lớn.
Việc này khiến Thạch Hạo kinh hãi, Tiên vực này không phải cùng nằm trong một vũ trụ ư?
"Những vũ trụ cổ khác biệt này đã dung hợp lại với nhau và hình thành nên một vực, cũng không biết rộng lớn hơn bao nhiêu lần so với Tiên vực vốn có kia." Có người giải thích, hòa hoãn lại bầu không khí.
Nếu không, thiếu niên áo bào trắng tranh đấu với Hoang nữa thì bọn họ lo lắng sẽ gặp sự cố trên đường đi này.
Thạch Hạo giật mình, trên đường đi hắn cũng dần dần hiểu được, một tòa tiên thành thống trị một vùng vũ trụ, có bao nhiêu Chân Tiên thì gần như đã dung hợp bấy nhiêu vũ trụ cổ.
Cương vực này... quả thật rộng lớn vô biên mà!
"Nếu không, ngươi cho rằng chỉ dựa vào một cổ giới thì có thể nuôi sống được những Chân Tiên kia ư?" Thiếu niên áo bào trắng cười nhạo.
Theo như bọn họ từng nói, nhu cầu của một vị Chân Tiên vô cùng kinh người, cần một chòm sao để cung cấp, nếu không sẽ không đủ để bọn họ tu hành, lúc hô hấp thiên địa tinh hoa thì sẽ khiến càn khôn khô cạn.
"Thực ra, Tiên vực hiện giờ cũng xem như là một vũ trụ lớn, ngươi xem nè, những vũ trụ đã dung hợp với nhau khi thu nhỏ lại thì tương đương với từng mảng tinh không mà thôi." Có người nói.
Thạch Hạo theo dõi một tấm bản đồ bằng da thú mà hắn đang mở ra, bên trên có tên gọi của các biển sao, bên trong mỗi một biển sao sẽ có một tòa tiên thành trấn thủ.
Hiện giờ nhìn lại, vũ trụ đã từng thật sự tựa như là các khối tinh vực liên kết lại với nhau, xây dựng lại với nhau và trở thành một Tiên vực vô ngần như hiện tại.
Về phần nơi sâu nhất của Tiên vực thì dù cho là Chân Tiên cũng biến sắc, vì đó là cổ địa mà bọn họ vô cùng kiêng kỵ, nơi đó biểu thị một viên đầu lâu ám chỉ vô cùng nguy hiểm.
Nơi đó không một ai dám đi vào, không cách nào tìm tòi nghiên cứu được.
Đồng thời hắn cũng hiểu được, Tiên vực có tổng cộng mười cánh cửa liên kết với ngoại giới, tất cả đều có trọng binh lưu trú, cũng như là mười tòa tiên thành to lớn!
Cũng không biết đi đã đi qua bao nhiêu tào tiên thành, trên đường đi không ngừng có biển sao lùi lại sau chân, mỗi một lần Thạch Hạo đều cần phải trải qua cuộc kiểm nghiệm của các thành chủ, rất là nghiêm ngặt.
Rốt cuộc thì đám người Thạch Hạo cũng đã mượn nhờ được tòa truyền tống trận cuối cùng của một tiên thành, và đi tới nơi cần tới, Bàn Vương thành!
Nhìn con quái vật khổng lồ không biết điểm bắt đầu và cũng chẳng biết điểm kết thúc kia, Thạch Hạo thật chẳng biết nói gì cho tốt.
Nó thật sự quá to lớn, nhìn chẳng thấy bến bờ, nhật nguyệt ngân hà đều chuyển động quanh nó, nơi đây tựa như là trung tâm của thế giới, mặt trăng mặt trời chỉ là đom đóm tô điểm cho nó mà thôi.
Nó cứ treo trong vũ trụ như vậy, uy thế vô địch, tư thế bất diệt, vang dội cổ kim, nó chính là Bàn vương thành, trường tồn cùng thế gian.
Nghe nói, nó đứng vững cùng với địa thế, xây dựng bên trên một đại luc cổ bao la trôi nổi trong vũ trụ, lục địa mênh mông, cho nên thành trì này cũng vô ngần, to lớn kinh người.
Lúc này, nó tỏa ra tiên khí nồng đậm, toàn bộ đại địa cổ đều được khí tức tiên gia bao phủ.
Đây chính là Bàn Vương thành!
Ở đây, có binh lính mạnh mẽ bảo vệ, lúc vào thành thì nhóm người Thạch Hạo bị kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, đứng nơi cửa thành không một ai dám cười đùa cả.
Những binh sĩ này đều lạnh lùng vô tình, tay cầm đạo kiếm, bất kỳ người nào cũng có thể chém hạ nhật nguyệt tinh thần, tất cả đều mạnh mẽ không gì sánh được.
Thạch Hạo không khỏi ước ao, khi nào đội quân con em của Thạch tộc mới có thể trưởng thành tới mức này, mà Thiên đình khi nào mới có uy thế như vậy, quan sát thiên cổ, quân lâm thiên hạ.
Ngay cổng thành có Chân Tiên tọa trấn, tự mình bào vệ.
Sau khi kiểm tra một lượt thì rốt cuộc bọn họ cũng được vào thành.
Trong thành, một ít cổ mộc cao bằng trời và sớm đã hóa thành cự yêu, nhíu lại mắt cây nhìn chằm chằm những người đang ra vào thành, khí tức đầy khủng khiếp.
Bàn Vương thành thật sự rất rộng lớn, được phân ra rất nhiều khu vực, bọn họ ngồi trên một chiếc chiến xa được đưa tới nơi cần tới, đây là một khu vực phông hoa, bầu không khí không còn căng thẳng nữa.
Ở đây có rất nhiều khách sạn, Thạch Hạo khá là ngạc nhiên, Tiên vương thành mà còn có thú này ư?
"Tiên vương thành cũng cần có các loại vật tư, cần tu sĩ tới lui, tất nhiên phố chợ khách sạn sẽ không thiếu rồi."
"Chớ có xem thường, bất kỳ một loại khách sạn đều có động thiên khác, là phúc địa tiên gia, muốn vào đó tu hành thì cần tốn cái giá rất cao." Thiếu niên áo bào trắng lên tiếng.
Ven đường có Binh Khí điện, có Đan Dược các, có Kinh Văn thất, cũng có thể bán ra mua vào, cũng có thể dùng để luận bàn giao lưu, vì vậy nơi đây vô cùng náo nhiệt và phồn hoa.
Các tộc các phái đều có cửa hàng khách sạn ở Tiên vươn thành để kinh doanh, có căn cơ nhất định, bởi vì nơi này quá phồn hoa nên có thể trao đổi hàng loạt kỳ trân tuyệt thế.
"Nhóc con tóc tím, trở về rồi hả, ha ha, xuống đó có kêu Hoang lên được không?" Nhưng lúc này có người tới cười ha hả chào hỏi.
"Ồ, đừng nói đây là tên nhóc hậu bối được các ngươi gọi lên đó nhé, không ngờ cũng dám lên luôn!"
Đây là nhóm vài tu sĩ khó phán đoán ra tuổi tác thật sự nhưng đều rất mạnh, người cầm đầu mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Thạch Hạo không rời.
"Hoắc Lam, ta cảnh cáo ngươi, chớ có làm loạn, đây chính là người được gia tộc Tiên vương phát thiệp mời tới đó!" Thanh niên tóc tím lên tiếng, thân thể căng thẳng sợ xảy ra chuyện.
Bởi vì, mấy tên Hoắc gia này đang nóng lòng muốn thử, tựa như rất muốn ra tay.
"À, vậy thì sẽ được gặp nhau trên buổi thịnh hội Bàn Đào rồi, chúng ta đi trước nhé." Người cầm đầu Mục Lam vừa cười ha hả khi nãy muốn ra tay thế nhưng người thanh niên trẻ tuổi kia đã xua tay rồi dẫn người rời đi.
"Ngươi cẩn thận một chút, gia tộc này không dễ chọc vào đâu, mấy tên vừa rồi có một vị trưởng bối vừa mới thành tiên không lâu, thực lực của tộc này đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi đó!"
Vốn là gia tộc Chân Tiên và giờ lại thêm một vị Chân Tiên nữa, vậy thì có ý nghĩa vô cùng lớn!
Dù cho ở Tiên vực, Chân Tiên cũng không có bao nhiêu cả, có thể đếm số lượng được.
"Thanh Y ở nơi nào, ta muốn gặp nàng." Thạch Hạo lên tiếng.
Thiếu niên áo bào trắng nghe vậy thì liền cười, nói: "Trước tiên ngươi nên tự bảo vệ tốt cho bản thân cái đã, đây không phải là thế giới tàn tạ cằn cỗi và hoang vu của ngươi, đây là trong Tiên vực, dù là chân long cũng phải nằm rạp xuống đất, chớ có suy nghĩ quá nhiều!"
"Ngươi đang bị bệnh, nên trị!" Thạch Hạo nhìn về phía hắn.
"Ngươi..." Thiếu niên áo bào trắng trừng mắt thế nhưng vẫn áp chế lại mình.
"Áo bào trắng, các ngươi trở về rồi hả, đây chính là tên thổ dân tới từ thế giới tàn tạ từng khiến mặt mày Ngao gia xám xịt đen xì đúng không?" Tiếng cười lớn truyền tới.
Hiển nhiên đây cũng là một con cháu thế gia mang theo vài người hầu, gương mặt mập mạp mái tóc dài tung bay, ánh mắt đầy tính xoi mói đang ngó chừng Thạch Hạo, trên gương mặt mang theo vẻ ý kỳ lạ.
Đám người thanh niên tóc tím đau hết cả đầu, vừa gặp phải một tiểu ma vương giờ lại dính thêm một tên không dễ chọc gì, có quan hệ với gia tộc Tiên vương.
"Hì hì, ta rất thích đó nha, để Ngao gia phải nếm vị đắng chát, đây là điều ta vui nhất!" Lại có một tiếng cười nhẹ nhàng từ đầu phố truyền tới, một cô gái xinh đẹp tuyệt luân bước lại.
← Ch. 1889 | Ch. 1891 → |