Vay nóng Tima

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1931

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1931: Đã mất đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Shopee


Sợi rễ màu vàng cắm rễ trong khong gian và bao phủ lấy Biên hoang, quá mênh mông mà, cây cổ thụ này to lớn vô biên chọc thẳng vào sâu trong vũ trụ, không cần nói thân cây kia mà chỉ cần mỗi chiếc lá cũng đều có thể nâng đỡ lấy ngôi sao chư thiên rồi!

Vỏ cây già xù xì ngập tràn kim quang cùng sương mù hỗn độn, lớp võ tự như những chiêccs vảy cổ xưa và tang thương, mang theo khí tức của khai thiên tích địa!

Nói như vậy, cũng chỉ có thời đại khai thiên thì mới có thể sản sinh ra Thế Giới thụ!

Thiên địa này không hoàn chỉnh gần như đã bị hủy đi một nửa, mà Thái Dương cổ thụ cũng được xem như là thứ được sinh ra trong hỗn độn, cho nên ở niên đại này nó mới có thể thành công tiến hóa mạnh mẽ.

Ầm ầm!

Trường thương của An Lan sắc bén không gì sánh được, có thể giết chết chư hùng của đương đại, nó vẫn tiếp tục đâm thẳng sang mang theo khí tức hủy thiên diệt địa.

Thế nhưng, khi Thế Giới thụ giáng lâm thì đã thay đổi toàn bộ, quy tắc đại đạo hoàn chỉnh được phóng thích và ngăn chặn nó lại, miễn cưỡng ép ngược nó về sau.

"Gào!"

Dị vực truyền tới tiếng rống lớn, pháp tướng vô địch của An Lan đỉnh thiên lập địa, khi chân thân xuất hiện trên đời thì đã ảnh hưởng tới sông dài năm tháng, quấy phá quỹ tích vận hành của thiên địa.

"Bỏ đi, chớ nên liều mạng, Giới hải bất ổn, đại loạn sắp hiện, lúc này không phải lúc để trả giá." Có người lên tiếng.

Đó cũng là một vị Vương Bất hủ, thời khắc này hắn đang chú ý tới Giới hải, không thể nào lơ là được, Giới hải chuẩn bị bùng phát một cơn bão táp lớn nhất từ trước tới nay.

Nếu không phải dị vực có viện quân thì bọn họ cũng không thể nào bình tĩnh chờ đợi như thế được.

"Vương không thể nhục, ngày khác tất giết bọn ngươi." Lời nói của An Lan rất lạnh lùng đồng thời cây trường thương vàng óng kia chậm rãi lùi trở về, thiên địa rạn nứt kia, bầu không khí làm người nghẹt thở kia đã được giải trừ.

Ngay khi vừa nãy, vô số sinh linh của cửu Thiên thập Địa đều run rẩy tận linh hồn, bọn họ xụi lơ trên mặt đất, không cách nào chịu đựng nổi uy thế vô hình kia.

Đây chính là Vương Bất hủ, dù cách cả một giới nhưng cũng đã có uy thế như vậy rồi.

Nếu như hắn sang đây, chỉ cần một người thôi thì cũng đủ diệt tận chúng sinh rồi!

Thế Giới thụ rung chuyển, vù, nó bay vút lên trời cao mang theo ánh vàng rực rỡ rồi nhanh chóng thu nhỏ lại.

Nó có thể to cũng có thể nhỏ, lúc lớn có thể bao trùm toàn bộ thế giới mà lúc nhỏ thì cao chừng một tấc, hiện giờ nó nhằm về vực ngoại và tất ả mọi người đều đang ngửa đầu quan sát.

Thạch Hạo nhìn thấy rõ, bên trên tán cây đó cũng đang có một tòa cổ điện đang tỏa ra khí hỗn độn!

Năm xưa hắn tiến vào trong và nơi đó có một khúc xương thú ghi lại tung tích của một bộ cổ kinh, đáng tiếc đã nhiều năm trôi qua mà vẫn chưa thể tìm được.

Cũng trong lúc đó hắn nhìn thấy được, có một cô gái phía sau lưng mọc ra một cặp cánh chim vàng óng đang đứng ở cửa điện, mái tóc dài vàng óng ánh tựa như Thái Dương tiên tử vậy, ngay cả con ngươi cũng là màu vàng đang quan sát phía dưới.

"Là nàng!"

Con ngươi của Thạch Hạo co rút, năm đó khi Thái Dương thần thụ nở hoa và chất lỏng màu vàng khi cánh hoa hạ xuống thì đã thai nghén ra vận may lớn, con cô gái kia thì ngồi xếp bằng bên trong đóa hoa.

Nàng đã xuất thế rồi, không biết cảnh giới là gì.

Một lát sau thì đã không thấy Thế Giới thụ đâu nữa, nó biến nhỏ và mang theo ánh sáng vô lượng biến mất ở vực ngoại!

Thiên địa bình tĩnh lại, Biên hoang cũng yên tĩnh theo.

Vốn tưởng rằng chắc chắn sẽ phát shinh một hồi huyết chiến sinh tử, Thạch Hạo cũng không quản nhiều ngay cả chủ Cấm khu cũng được mời tới, thế nhưng lại bị dẹp đi như thế.

Như thế cũng được, nếu như xảy ra chiến đấu kịch liệt thì kết cục như thế nào cũng khó mà đoán trước được.

Dù cho chân thân của đối phương không thể qua đây nhưng cũng có rất nhiều biến số, dù sao cũng là Vương Bất hủ, dù sao hắn cũng chính là An Lan!

"Ngươi nên chuẩn bị sớm thì hơn, bọn họ sẽ không cho ngươi thời gian quá lâu đâu." Chủ Cấm khu nói.

Trong hốc mắt của xương sọ thủy tinh có ngọn lửa nhấp nháy cũng lên tiếng, nói: "Ngươi thật bất hạnh khi sinh ra ở thời này!"

Bọn họ đều đang cảm thán, Thạch Hạo không sinh ra ở thời đại tốt nhất, thiếu đi thời gian, nếu như lại cho hắn thêm một khoảng thời gian nữa thì hắn chắc chắn sẽ không sợ địch thủ khắp thiên hạ!

Thạch Hạo gật đầu, hắn muốn mình phải thật phấn chấn, nhất định phải mạnh mẽ đột phá thì mới được!

Muốn tu luyện từng bước một thì chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn! Dù cho liều mạng, cửu tử nhất sinh thì hắn cũng muốn thử nghiệm đột phá.

Biên hoang đã yên tĩnh trở lại, thế nhưng tâm Thạch Hạo lại không thể yên được.

Hắn trở lại Thiên đình, bên trong một cung điện lớn thì thả Hỏa Linh Nhi cùng với sói đen màu đen kia ra, trong lòng hắn có chút khổ và cũng có chát.

"Gào..."

Con sói lớn màu đen há to cái miệng như chậu máu, triển khai thần thông đánh tới.

Ầm!

Thạch Hạo ngồi xếp bằng nơi đó, chỉ giơ một tay là đã có thể trấn áp nó tới mức không thể nào động đậy được.

Sói lớn màu đen gầm thét, nó bị ép từ thể trạng to như núi cao từ từ biến thành nửa thước và bị bàn tay kia trấn áp trên mặt đất.

Hỏa Linh Nhi xuất thủ, ngọn lửa màu đen mang theo khí tức bất hủ, quanh thân thể nàng có tiên cầm bay lượn, có chân hoàng và chu tước cộng hưởng, tất cả đều do ánh lửa màu đen hóa thành với khí tức đầy khủng khiếp.

Nàng cũng không địch lại được, đã bị Thạch Hạo trấn áp.

Thạch Hạo yên lặng nhìn hai người, thời gian vô tình đã chém bay quá nhiều thứ bao gồm cả ký ức xưa kia, cô gái vừa quen mà cũng vừa lạ này đã quên đi tất cả.

Trong lòng Thạch Hạo đau đớn, đây đã không phải là Hỏa Linh Nhi nữa rồi, nguyên thần của nàng là được sinh ra hoàn toàn mới!

"A..."

Thạch Hạo đè nén rít lên một tiếng vang vọng khắp Thiên cung, nếu không phải nơi này đã bị hắn phong ấn lại thì nhất định sẽ chấn động khắp thiên hạ.

"Hoặc là giết ta, hoặc là thả ta đi..." Hỏa Linh Nhi nhìn hắn lộ vẻ khác thường, nàng cũng không hiểu vì sao người đàn ông tên Hoang này lại lộ vẻ đau đớn như thế.

Theo như thần sắc của hắn thì cũng không phải giả bộ, mà là biểu hiện của nội tâm, nàng nghi ngờ không hiểu.

"Muội được gọi là Hỏa Linh Nhi, từng là công chúa Hỏa quốc, chúng ta đã quen nhau ở Bách Đoạn sơn..."

Lời nói của Thạch Hạo khàn khàn, ngồi nơi đó bắt đầu kể lại những lần tương phần của đôi bên.

"Ngươi đang nói gì thế hả?!" Trên gương mặt xinh đẹp trắng mịn của Hỏa Linh Nhi lộ vẻ tức giận, nàng cũng không tin.

Thạch Hạo không hề để ý tới nàng, tự mình nói cho mình nghe, kể rõ từng chút một, không sót chi tiết nào cả.

"Huynh đi lên thượng giới và tìm thấy muội ở Tội châu, ngày chia cách đó ánh tà dương như máu, rừng dâu lửa đỏ đậm, cánh hoa bay khắp trời, huynh từng thề rằng, có một ngày sẽ trở lại để tìm muội."

Thạch Hạo nói tới đây thì hai mắt sâu thẳm, năm đó cả hai bịn rịn biệt ly, một mình Hỏa Linh Nhi đứng một bên rừng dâu lửa không ngừng vẫy tay, lẻ loi mang theo lệ nóng, tưa như biết rằng đó chính là lần tử biệt, cô đơn đứng nơi đó và thầm gọi tên của hắn.

"Nhưng mà, huynh không có quay trở về, không thể nhìn thấy muội được nữa!"

Trong mắt Thạch Hạo cay cay nhìn về cô gái mặc áo đen kia, thiếu chút nữa thì hắn đã khóc òa lên, lần từ biệt đó đã là vĩnh biệt luôn rồi.

Người thì cũng chưa hề biến đổi thế nhưng, thần hồn đang ở nơi nào?!

Từ khi đứng ở đỉnh cực đạo, tâm tính vững như sắt đá khó có thể bị ngoại vật lay động, thế nhưng lúc này trong lòng hắn ngập tràn cay đắng chua xót.

Một ngày năm đó, lần từ biệt kia, nàng lẻ loi u ám một mình, không hề muốn hắn rời đi, một người đứng nơi đó không biết bao nhiêu lâu, không hề xoay người rời đi, có cũng clà ánh chiều tà đi kèm, có hoa rơi đi kèm, có giọt sương cùng nước mắt, vô cùng cô đơn.

Thạch Hạo chìm đắm trong nỗi nhớ của mình rồi chậm rãi nói, giọng nói của hắn trầm thấp mang theo đau thương, ai có thể ngờ tới cả hai sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh như vầy.

Khi nói tới một cánh tay của An Lan che trời, cánh tay đó lướt ngang qua Biên hoang và bắt đi Tội châu thì hô hấp của Thạch Hạo trở nên gấp gáp, tuy rằng đã là chuyện cả vạn năm trước thế nhưng tựa như đang ở ngay trước mặt, hai mắt của hắn đỏ hoe, nắm đấm nắm chặt.

Thế nhưng, hết thảy đều là ngày xưa, đã không thể thay đổi được gì nữa.

"Những gì ngươi nói ta đều không tin." Hỏa Linh Nhi lên tiếng nhìn chằm chằm Thạch Hạo, nói: "Ai có thể chứng thực chứ? Đều là lời nói từ phía ngươi, muốn mê hoặc ta chớ gì."

Thạch Hạo lên tiếng muốn nói gì đó, thế nhưng hơn vạn năm trôi qua và cả thế gian giờ đã im lặng, những người cùng một thời đại với hắn còn có những ai? Đều đã chết trong năm tháng rồi!

Một vạn năm ngàn năm, thương hải tang điền, tàn giới ở thời đại mạt pháp này thì làm sao có thể so được với dị vực, với Tiên vực chứ, một giới này đã khô cằn, có lúc Thạch Hạo cảm thấy mình vô cùng cô độc, những địch thủ từng giao thủ, từng tranh đấu cùng thời với hắn hầu như đều đã hóa thành bụi bặm, chỉ có một phần nhỏ người tiến vào Tiên vực.

Thạch Hạo không hề nói gì, niêm phong lại pháp lực của nàng cùng sói đen, rồi dẫn nàng xuống hạ giới.

Lần đi này trôi qua rất nhiều ngày, bắt đầu từ Hỏa quốc, đó chính là nơi mà Hỏa Linh Nhi đã sinh sống, mặc cho đã biến dạng hoàn toàn rồi thế nhưng vẫn còn có thể thấy được một ít bóng dáng của năm xưa.

Thậm chí, bên trong một ít cốt thư vẫn có chút ghi chép liên quan tới nàng.

Sau đó, cả hai lại tới Bách Đoạn sơn...

Lại tới tòa cung điện Hỏa đạo của tổ địa Hỏa tộc.

Những ký ức đã từng lần lượt hiện lên trong lòng Thạch Hạo, tới giờ hắn vẫn chưa hề quên, rất nhiều này sau đó thì hắn dẫn Hỏa Linh Nhi lên thượng giới.

Hắn muốn dẫn nàng tới Tội châu, thế nhưng đã không còn.

Nơi đó có rừng dâu lửa, có một đoạn hồi ức vô cùng dễ thương, chỉ là những thứ đó đã không còn, đã mất đi.

Đương đại còn có mấy người của năm đó chứ, Thiên giác nghĩ có thể tính nhưng cơ bản hắn không có quen biết hnl...

Sau đó, Thạch Hạo chỉ biết thất vọng, hắn thật sự không biết đi tìm ai để chứng minh.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, nàng càng xinh đẹp hơn trước, một bộ đồ đen phấp phới, dáng vẻ thướt tha, gương mặt trắng mịn, khí chất lạnh lùng và yêu dị, hoàn toàn khác trước kia.

Quá khứ, nàng rất hiền dịu nhưng hiện tại, nàng lại có một luồng khí tức của kẻ bề trên.

Đây không phải là nàng, Thạch Hạo thầm thở dài, nói: "Đoạn tình cảm này có thể sẽ trở thành hồi ức."

Chỉ là, mặc dù biết sẽ không có kế quả thế nhưng hắn lại không phải là loại người dễ từ bỏ, hắn muốn cứu lại Hỏa Linh Nhi.

"Huynh từng chuẩn bị một tạo hóa cho muội, không biết thần hồn của muội đã tiêu tan hay chưa, nếu như còn lưu lại trên người dù chỉ là một chút thì huynh cũng sẽ không buông tha!"

Thạch Hạo nói, ánh mắt của hắn càng thêm kiên nghị.

Thực ra, trong khoảng thời gian này Hỏa Linh Nhi đã có chút dao động, có chút mê hoặc, Thạch Hạo từng dẫn nàng tới địa vực bị vật chất hắc ám ăn mòn qua để quan sát.

Rất nhiều tu sĩ trên thế gian này đều biết về cuộc rối loạn hắc ám năm đó.

Thạch Hạo từng hỏi, còn có chút ký ức khi còn bé gì hay không, hay là đều đứt đoạn cả? Hỏa Linh Nhi qua lại trên vùng đất này rất lâu và thấy rất nhiều hậu duệ của sinh linh hắc ám đều như thế, làm sao không sinh lòng nghi ngờ chứ?

"Đi thôi!"

Thạch Hạo kéo nàng tiến vào hư không, đi tới nơi sâu nhất trong vũ trụ và muốn giúp nàng niết bàn bên trên một tinh cầu không người.

Hắn chỉ hi vọng, bên trong cơ thể này sẽ còn cất giấu từng tia vết tích nguyên thần của Hỏa Linh Nhi, hắn mong rằng sẽ thấy được kỳ tích.

"Đây là thứ gì?" Hỏa Linh Nhi giật mình.

Nàng thấy một quả trứng hừng hực ngọn lửa, lúc Thạch Hạo khống chế tiên lực thì quả trứng phát ra thần quang năm màu chiếu rọi vũ trụ tối tăm.

"Trứng phượng hoàng!" Thạch Hạo nói.

Năm đó khi hắn tạm biệt Hỏa Linh Nhi để chuẩn bị đi cửu Thiên, bên trong một khu vực không người thì hắn đã đạt được trứng phượng hoàng có chút khuyết điểm này.

Khi đó hắn từng đưa ra quyết định, sẽ tặng thứ này cho Hỏa Linh Nhi, ai nghĩ tới giờ đã là cả vạn năm sau rồi!

Quả trứng này không thể nở ra chân hoàng được, gần như đã chết, sau khi kích hoạt thì có thể giúp đỡ cho người khác, ẩn chứa sức mạnh niết bàn mạnh mẽ nhất của dòng dõi chân hoàng.

"Huynh mong rằng muội sẽ tân sinh!" Thạch Hạo nói.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2015)