Vay nóng Tinvay

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1932

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1932: Bí mật hắc ám
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Lazada


Xoẹt!

Một vệt kim quang óng ánh lướt qua vũ trụ, lúc này Thạch Hạo đình chỉ động tác, không còn giúp Hỏa Linh Nhi niết bàn nữa.

Hắn nhìn thấy Thế Giới thụ, nó rất cao lớn thế nhưng không còn như trước kia nữa, hiện tại cả thân cây cũng chỉ cao tầm vạn trượng mà thôi.

Nó lưu chuyển vô tận hào quang, ngập tràn sức mạnh hỗn độn.

Đó chính là khí tức của khai thiên!

Đồng thời hắn lại lần nữa nhìn thấy cô gái kia, nàng đứng trước cổ điện bên trên tán cây và chăm chú nhìn về nơi này.

"Qua nói chuyện một chút." Cô gái lên tiếng mời Thạch Hạo đang lâm lên tán cây để trò chuyện cùng mình.

Thạch Hạo gật đầu rồi mang theo Hỏa Linh Nhi cùng sói đen bay lên trời, giẫm lấy khí hỗn độn và tới trên tán cây.

Nơi đây lưu chuyển kim quang, hương thơm ngát, đặc biệt là ở nơi cao nhất lại có chồi non Thế Giới thụ óng ánh tản ra sinh khí mãnh liệt.

Một tòa thần điện nằm sừng sững trên tán cây, vĩnh viễn không bao giờ thấp đi.

Ngoài ra, nơi này còn có một khối Thế Giới thạch!

Đây chính là chí bảo trời sinh, một khi luyện hóa thì có thể giương kích tiên khí, kinh người vô cùng

Những thứ này năm xưa Thạch Hạo đều từng thấy qua, không ngờ nay vẫn còn năm nơi ấy.

Thạch Hạo chăm chú nhìn cô gái này, nàng rất phi phàm, trên người tản ra sức mạnh Tiên đạo nên chắc chắn có tu vi kinh người, trong thời đại mạt pháp này ngoại trừ hắn ra không ngờ lại còn có tiên nhân nữa.

Thế nhưng, khi suy nghĩ kỹ lại thì hắn liền thoải mái, đây chính là một cây Thế Giới thụ, cô gái này vẫn luôn bầu bạn cùng nó nên chắc chắn có lai lịch kinh người.

"Ta và ngươi không phải người cùng một thời đại."

Tựa như biết hắn đang suy nghĩ gì chợt cô gái nên tiếng, lời nói của nàng mang theo sự lôi cuốn, đây là mkột cô gái vô cùng hoàn mỹ, mái tóc dài vàng óng rực rỡ như ánh bình minh.

Thạch Hạo hỏi dò xem thử nàng thuộc về thời đại nào.

Cô gái tóc vàng thở dài, trong mắt ánh lên vẻ mịt mờ tiếc nuối, nói: "Trước đây rất lâu, cách xa cũng chẳng biết bao nhiêu kỷ nguyên nữa."

Thạch Hạo ngạc nhiên, cô gái này có lai lịch lớn như vậy à?

"Ông nội ta từng sáng lập nên tu hành pháp của Tiên vực, là một sinh linh thiếu chút nữa đã phá tan Vương cảnh thế nhưng ổng vẫn bỏ mạng, trước khi rời đi thì đã niêm phong ta ở trên chuẩn Thế Giới thụ này."

"Cái gì?" Lần này Thạch Hạo không cách nào ngồi yên được nữa, thật sự vô cùng kinh sợ.

"Nói chính xác, pháp của Tiên vực là do một đám sinh linh khai sáng nên, ổng cũng chỉ là một trong số đó và là một trong những thiên kiêu của thời đại kia, cũng là một trong những người mạnh nhất từ rất nhiều kỷ nguyên tới nay." Cô gái nói.

Nàng thẳng thắn nói ra lai lịch của mình.

"Người mạnh mẽ như vậy mà còn chết nữa ư?" Cặp mắt Thạch Hạo lấp lóe, đây chính là bí ẩn thiên đại mà hắn được biết tới, đương nhiên phải hỏi cho kỹ.

Người có thể khai sáng ra một hệ thống tu luyện nào đó, dù chỉ là cùng chung hợp sức thế nhưng thành tựu chung cực cũng đã thiếu chút nữa phá tan Vương cảnh, như vậy đã đủ kinh người lắm rồi.

"Ổng đã trọng thương trong Giới hải, sau đó chết ở cổ điện Tiếp đón."

Khi nghe mấy câu sau thì hai mắt Thạch Hạo bắn ra hào quang kinh người tựa như là bó đuốc không ngừng bắn ra ngoài những ký hiệu đan xen vào nhau và đánh nát hư không.

Hắn nghĩ tới một chuyện năm xưa, khi đó ở Mai Táng địa và ngăn cách bởi dòng sông năm tháng, hắn đã nhìn thấy tương lai thân của Tào Vũ Sinh và lòng đầy lo lắng nói cho hắn biết, nhất định phải cẩn thận... Điện.

Lúc đó, hắn không cách nào nghe rõ được, chỉ có thể hiểu được một chữ Điện.

Nhiều năm trôi qua và hắn vẫn không ngừng suy ngẫm, đã nghĩ tới rất nhiều thứ.

Cổ điện Tiếp đón, cũng không phải là lần đầu tiên hắn nghe tới, bởi vì ở cuộc Thiên tài tranh bá của Ba ngàn châu thì hắn từng tiến vào bên trong di địa Tiên cổ đầy tả tơi kia và nhìn thấy được từng tòa điện một.

Vào lúc đó, một bộ nguyên thần chẳng biết từ đâu được đưa vào trong tòa điện kia.

"Đây chính là cổ điện Tiếp đón." Cô gái chỉ về cổ điện hỗn độn trên tán cây kia.

"Sao thế chứ?" Thạch Hạo ngờ vực.

"Năm đó ông nội ta từng đánh tới đó và đoạt được, rồi trấn áp nó ở đây." Cô gái tóc vàng nói thế.

"Vì sao cô lại nói cho ta biết những thứ này?" Thạch Hạo hỏi.

"Bởi vì vừa đúng dịp nhìn thấy ngươi cứu cô gái này."

"Cổ điện Tiếp đón này có quan hệ với Nhà giam u tối, chỉ có thông qua cổ điện Tiếp đón này thì mới có thể liên lạc với nơi đó được." Cô gái tóc vàng nói.

"Nhà giam u tối?!"

"Nhà giam u tối giam giữ từng bộ nguyên thần một, đó là hư không vô ngần, là ranh giới hắc ám mênh mông, là đia phương mà chúng ta không thể đặt chân tới được."

Khi nghe tới đây thì trong lòng Thạch Hạo nổi sóng gió ngập trời, hắn biết đó là nơi nào, hoàn toàn khác biệt với suy nghĩ của hắn.

Ngày xưa hắn còn từng đích thân đi qua!

Lúc hắn tu ra hai luồng tiên khí thì thiếu chút nữa đã bỏ mạng ở đó, bởi vì nguyên thần ly thể nên chẳng biết vì sao lại tiến vào bên trong Nhà giam u tối và bị giam giữ rất lâu ở trong dó.

Nhà giam u tối đó bồng bềnh bên trong dòng sông năm tháng, tựa như là vùng đất luân hồi giam giữ rất nhiều sinh linh, có những sinh linh mạnh mẽ tới mức không tài nào tưởng tượng ra được, bất diệt từ xưa.

"Ngươi có biết vật chất hắc ám tới từ nơi nào không?" Cô gái tóc vàng hỏi.

"Lẽ nào là..."

"Là tới từ phía sau lưng của Nhà giam u tối." Nàng nói thế.

Thạch Hạo giật nảy mình, không ngờ lại biết được bí mật như vậy.

Tất cả cũng chỉ vì ông nội của cô gái này quá mạnh mẽ, năm đó từng là sinh linh có hi vọng phá tan Vương cảnh, là một trong những người mạnh mẽ nhất trong thiên địa này, chính vì thế nên sự hiểu biết mới đủ nhiều.

"Hắc ám ăn mòn sẽ mang đi nguyên thần của những sinh linh kia và rồi tẩm bổ cho thân thể ấy, từ đó sinh ra một nguyên thần hoàn toàn mới, vì lẽ đó, ngươi không nên mang lòng nghi hoặc gì cả, nguyên thân vừa xuất hiện của cô gái này chính là của bản thân nàng chứ không phải là những sinh linh khác làm chủ đâu, chỉ là không có ký ức cũ nên khác biệt với trước kia."

Thạch Hạo ngạc nhiên, lại như vậy luôn à!

Nguyên thần của Hỏa Linh Nhi vẫn còn và đã tiến vào vùng đất hăc ám kia, bị giam giữ bên trong nhà giam ư ư? Vậy tới cùng là đang ở đâu?!

"Nàng vẫn còn thế nhưng chung quy lại nguyên thần vừa mới sinh ra này hoàn toàn không phải là người mà ta từng quen biết." Thạch Hạo lên tiếng, có cao hứng và cũng có thương cảm.

Cao hứng là bởi vì nơi vùng đất hắc ám kia vẫn còn có Hỏa Linh Nhi, còn có hi vọng và còn có thể tìm lại!

"Hai người các ngươi đang nói bậy bạ gì vậy?" Hỏa Linh Nhi không tin.

"Nhất định phải thông qua cổ điện Tiếp đón thì mới có thể tiến vào vùng đất hắc ám à?" Thạch Hạo hỏi rồi nhì về phía cổ điện hỗn điện sau lưng nàng.

"Ngươi không cần nhìn nó làm gì, nó đã bị ông nội ta phá hủy trấn áo, hoàn toàn mất liên hệ với nơi kia rồi." Cô gái lắc đầu.

Tiế đó nàng nói cho hắn biết, cổ điện Tiếp đón cũng chẳng phải chỉ có một tòa mà là có rất nhiều tòa, đều ở trong hư vô.

"Vượt qua hư không, sợ nhất là gặp phải cổ thuyền nhuốm máu, ánh sáng phi tiên cùng với cổ điện hỗn độn, ba loại này đều có liên hệ với nhau." Cô gái nói.

Nàng báo cho hắn biết, toàn cổ điện hỗn độn mà bản thân nhìn thấy khi vượt qua hư không thì đều giống như nơi này, đều là cổ điện Tiếp đón cả!

Ngay cả cổ thuyền nhuốm máu kia, Thạch Hạo biết nó bắt nguồn từ Giới hải, bồng bềnh trong biển khơi và hắn cũng không phải chỉ thấy được mỗi một chiếc!

"Những thứ này có liên hệ ra làm sao, lẽ nào để tiến vào vùng đất hắc ám thì cũng không chỉ có mỗi một biện pháp, không nhất định phải mượn nhờ cổ điện Tiếp đón?" Thạch Hạo hỏi.

"Còn có một biện pháp khác để tiến vào cùng đất hắc ám kia, càng có thể tìm được bí mật chung cực phía sau hắc ám, cũng là con đường mà rất nhiều người đang vượt qua, đó chính là vượt qua Giới hải." Cô gái nói.

Thạch Hạo không nói gì cả, ánh mắt càng thêm óng ánh, hôm nay biết được quá nhiều tin tức, hắn đang tiêu hóa chúng, đang suy tư và nội tâm nổi sóng quá lớn.

Có một số việc dù là chủ Cấm khu cũng không biết được, bởi vì hắn đã không trọn vẹn và chỉ còn dư lại mỗi chấp niệm, ký ức cũ của ngày xưa sớm đã bị chém bay rồi.

"Lúc vượt qua hư không nếu như có thể nhìn thấy ánh sáng phi tiên và vào đúng thời điểm cực kỳ ngẫu nhiên thì có thể mượn nhờ nó xé ra một lỗ hổng để tiến vào trong vùng đất hắc ám, thế nhưng những sinh linh đi vào chưa từng có ai sống sót rời đi cả."

"Vậy luôn à!" Thạch Hạo gật đầu.

Cổ điện Tiếp đón có thể đi Nhà giam u tối.

Phía cuối của Giới hải thì lại nối liền với bí mật lớn nhất phía sau vùng đất hắc ám.

"Người muốn phá tan Vương cảnh thì đều đi con đường Giới hải kia, bởi vì năm xưa từng có một vết chân mờ nhạt không biết đi về hướng nào được lưu lại, đó cũng không phải là Tiên vương bình thường có thể lưu lại được." Cô gái tóc vàng nói.

Thạch Hạo trầm mặc rất lâu thì thi lễ với nàng, tỏ rõ sự cảm ơn của mình, nếu không dù cho trứng chân hoàng có thể giúp Hỏa Linh Nhi niết bàn thì cũng không thể nào tìm người kia về được.

Thì ra nàng đang ở vùng đất hắc ám!

Hơn một vạn năm qua nàng đã chịu lấy bao nhiêu đau khổ? Một người bị nhốt đầy cô độc ở đó.

"Hắc ám ăn mòn dôi khi cũng không thể mang toàn bộ linh hồn của người khác đi được, sẽ lưu lại một ít." Cô gái này hiểu rất nhiều.

Thạch Hạo gật đầu, hắn nghĩ ngay tới Mạnh Thiên Chính, nếu không phải còn sót lại tàn linh thì làm sao có thể ra tay giúp hắn giết chết Chân Tiên chứ!

Chỉ cần nguyên thần của bọn họ vẫn còn và còn sống thì sẽ còn hi vọng, hắn nhất định sẽ cứu ra!

Nhưng, trong lòng Thạch Hạo hiện lên mịt mờ và nhớ tới những trải nghiệm của chính mình năm xưa, sau khi vô thức tiến vào nhà giam kia nếu không phải hắn siêu phàm thì có lẽ đã chết bên trong rồi.

"Hắc ám sẽ xóa bỏ phàm thể, nhà giam kia không phải ai cũng có tư cách để được ở, sinh linh có tư cách thành tiên, trở thành bất hủ thì nguyên thần của bọn họ mới bị giam bên trong mà thôi." Cô gái tóc vàng nói.

Thạch Hạo thất kinh, tổ phụ của cô gái này quả nhiên nghịch thiên, ngay cả bí mật này mà cũng tìm ra được, chẳng trách cuối cùng lại bỏ mạng, nhất định đã tiếp xúc quá nhiều, đặt chân quá sâu nên bị hắc ám giết chết.

Sau đó hắn lại nghĩ tới một việc, lập tức cả người phát lạnh sợ hãi.

Nhà giam kia có thể lựa chọn bảo lưu nguyên thần, vậy thì được lưu lại đều là các cường giả, giam giữ nguyên thân của bọn họ, vậy rốt cuộc nó muốn làm gì?

Càng nghĩ thì hắn càng cảm thấy sợ hãi.

"Sinh linh trên thế gian này đều muốn vượt qua cả!" Cô gái tóc vàng cảm thán.

Trong lúc này thần sắc của Hỏa Linh Nhi vô cùng phức tạp, hai người không hề đả động gì tới nàng khiến trong lòng nàng nổi lên sóng lớn ngập trời, dù cho không tin không muốn tiếp nhận thì trong lòng vẫn có chút dao động.

"Khúc xương này nói tới là môn công pháp ra làm sao?" Thạch Hạo thỉnh giáo rồi nhìn về phía cổ điện hỗn độn, kỳ thực cũng chính là cổ điện Tiếp đón.

Năm đó, hắn từng phát hiện ra một khúc xương vô cùng thô ráp ở nơi đó, bên trên có ghi lại lại rằng trên thế gian này có một pháp môn vô cùng kinh thế không gì sánh được, được cho là dù là Thiên đế cũng không thể có được.

"Khúc xương đó là do người thuộc thời đại của đám người ông nội ta lưu lại, văn tự đại đạo hoàn toàn khác biệt với thời đại này để báo cho hậu nhân biết, theo như suy đoán, đó chính là bản hạ của Nguyên thủy chân giải."

Bản hạ của Nguyên thủy chân giải?

Tin tức này vô cùng kinh người!

Nghe đâu, Nguyên thủy chân giải có tổng tộng ba phần, bản thượng là Thần dẫn, bản trung là Siêu thoát còn bản hạ thì không ai biết được nó ra làm sao cả.

"Ngươi phải cẩn thận đó, đám người ông nội ta đều muốn lập Tiên đình, những người kia dùng Đế để xưng hô thế nhưng chung quy lại không cách nào phá được Vương cảnh, không chịu được loại phúc phận kia thành ra trước sau đều tổn hại cả, ngay cả tộc nhân cũng gần như bỏ mạng cả, ta thì bị phong ấn, còn có một tên Đồ tể thì chạy sang một cổ giới khác, nghe nói sau đó cũng đã xông vào Giới hải."

Khi Thạch Hạo nghe tới những câu này thì vừa chấn kinh và cũng ngớ người.

Lại còn có chuyện như vầy nữa ư?

Chẳng trách bên trên khúc xương thô ráp kia có viết, tạo hóa này dù cho là Thiên đế cũng chưa từng đạt được.

"Xưa nay dám xưng Đế trong lĩnh vực Tiên đạo thì cũng có một số ít người, thế nhưng thực ra cũng chưa hề phá tan được Vương cảnh, sau đó đều chết rất thảm." Cô gái tóc vàng nhắc nhở.

Thạch Hạo gật đầu, hắn thành lập nên Thiên đình và trong phàm nhân đã gọi hắn là Thiên đế, thế nhưng cũng chỉ là ở trong thế giới tả tới dưới thời đại mạt pháp mà thôi.

Chứ không phải ở Tiên vực và cũng không phải ở dị vực, hắn cảm thấy, xưng hô như thế nào cũng được cả.

Chỉ là một cách để xưng hô thôi, thì có làm sao chứ?

"Vèo!"

Cuối cùng, Thế Giới thụ hóa thành một vệt sáng mang theo cô gái kia rời xa, biến mất chẳng còn thấy hình dáng đâu nữa.

Thạch Hạo mang theo Hỏa Linh Nhi trở về Thần đình, Hỏa Linh Nhi thì thần sắc vô cùng phức tạp không biết đang suy nghĩ gì, thi thoảng lẽ lặng yên nhìn về phía hắn.

"Đây chính là tiên trứng phượng hoàn, muội cẩn thận cất giữ nhé, ngày sau sẽ có tác dụng cực lớn với muội đó!" Thạch Hạo nói rồi đưa trứng chân hoàng cho Hỏa Linh Nhi.

"Ta không nhận!" Hỏa Linh Nhi lùi về sau.

Năm tháng hờ hững, nhoáng cái lại qua đi trăm năm, Thạch Hạo rốt cuộc cũng đã trầm tĩnh trở lại, hắn đang bế quan, đang khổ tu.

Bởi vì hắn biết, muốn đi vùng đất hắc ám thì với tu vi hiện giờ thì còn chưa đủ, hắn cần phải tiến vào lĩnh vực Tiên vương!

Thế nhưng, người khác sẽ cho hắn cơ hội ư?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2015)