← Ch.366 | Ch.368 → |
Ngọc Chân vừa từ từ cởi đạo bào bằng tơ lụa của nàng ra, vừa nói:
- Đúng là sư tỷ đối với ta rất tốt, nhưng ai bảo sư tỷ thường ngày động lòng người như vậy, khiến ta thầm thương trộm nhớ đến ba mươi năm? Hơn nữa sư tỷ ngàn vạn lần không nên dây dưa với Tử Dương chân nhân, vì vậy mới cho ta cơ hội ngàn năm có một này.
Lúc này đạo bào của Ngọc Huyền đã bị cởi ra toàn bộ, lộ ra váy lụa bó sát người bên trong, gã chậc chậc khen:
- Sư tỷ sắc nước hương trời, mặc chiếc váy mộc mạc này đúng là đặc sắc!
Vẻ mặt Ngọc Huyền bình tĩnh, nhìn thẳng vào đôi mắt Ngọc Chân, nói:
- Sư đệ. Ngươi buông thả như vậy, không sợ kiếp này không thể tu thành đại đạo sao?
Ngọc Chân cười lên ha hả, hai tay nắm lên ngực nàng, không nhịn được vỗ về chơi đùa hai trái đào mềm mại, dâm đãng đáp:
- Sư tỷ nói đùa, thường thường mấy trăm năm mới có một người thành tiên. Chuyện tốt thế này làm gì đến lượt ta? Thay vì khổ cực cả đời, đến cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng, còn không bằng sống thoải mái hưởng thụ vui thú. Ngay cả lấy thiên tư của sư tỷ, không phải cũng không tu vào được Ngọc Thanh đại đạo sao? Nhưng đôi thỏ ngọc này của sư tỷ cũng thật là lớn nhỏ vừa vặn, co giãn hơn người, chẳng qua không biết có trắng như khuôn mặt tỷ không? Đợi lát nữa sư đệ ta sẽ nhìn...
Ngọc Chân thò tay xuống váy Ngọc Huyền, đang định vén lên, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói trầm thấp lạnh như băng:
- Đã biết tên ngu xuẩn như ngươi không làm được chuyện lớn, còn cần ta phải đến giải quyết hậu quả cho ngươi. Ta đã sớm nói với lão già Tử Dương kia không cần làm điều thừa rồi mà.
Ngọc Chân lập tức kinh hãi đến hồn vía lên mây! Hắn hết sức tránh sang bên cạnh, tay chân luống cuống móc một thanh thước ngọc ra từ trong ngực, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên, thấy trước trước điện có một đạo sĩ trẻ tuổi sắc mặt đờ đẫn đang đứng, toàn thân trên dưới lạnh như băng, hoàn toàn không có chút sức sống sao.
Thước ngọc chỉ miễn cưỡng chỉ về người phía trước, gã quát lên:
- Ngươi... Ngươi là người phương nào?
Lời còn chưa dứt thì Ngọc Huyền nằm trên giường bỗng nhiên kêu lên đau đớn, vai phải trong suốt như ngọc đột nhiên đâm ra một mũi trùy bằng ngọc đen! Chút ít chân nguyên vừa mới tích tụ được trong cơ thể của bà lập tức bị tán loạn.
Ngọc Chân ngạc nhiên nhìn về phía Ngọc Huyền, sắc mặt chợt trắng bệch như tờ giấy! Một đạo sĩ đứng phía sau Ngọc Huyền, đang thong thả lấy ra một cây trùy bằng ngọc đen khác, từ từ cắm vào vai trái của bà, đến khi mũi trùy lộ ra ở phía trước mới chịu dừng tay. Nhưng điều khiến Ngọc Chân hoảng sợ chính là, đạo sĩ này thậm chí giống như đúc tên đạo sĩ đứng trong điện kia!
Cho dù anh em song sinh thì hơi thở cũng khác biệt, tu vi của gã không thấp, đương nhiên gã có thể phân biệt được. Nhưng hai đạo sĩ này không chỉ giống nhau về mặt mũi, vóc người, ngay cả hơi thở cũng hoàn toàn giống nhau.
Sắc mặc Ngọc Chân tái nhợt, không tự chủ được lùi lại một bước, bỗng cảm thấy sau lưng hơi khác thường, gã lập tức xoay người lại, lúc này mới phát hiện phía sau chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện một đạo sĩ nữa, cách mình không quá ba tấc. Hơn nữa bất luận dung mạo hay hơi thở của đạo sĩ này cũng hoàn toàn không khác gì hai đạo sĩ đứng trong điện!
Mồ hôi lạnh trong nháy mắt đã thấm ướt áo, gã hầu như không thể nắm chắc thước ngọc trong tay. Lúc này Ngọc Huyền bỗng hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Trầm Bá Dương! Không ngờ Tử Dương vì đối phó với ta, ngay cả ngươi cũng thả ra, đúng là bỏ nhiều vốn liếng.
Ba tên đạo sĩ đồng thời mỉm cười, hơi thở [âm hàn] lạnh như băng trên người liền tiêu tán, thay vào đó là vẻ ôn hoà ấm áp, khiến người ta không nhịn được cảm thấy thân thiết, khí chất trước sau thay đổi kịch liệt khiến Ngọc Chân bất giác ngơ ngẩn. Lúc này gã mới nhận ra Trầm Bá Dương cũng là một nhân tài đứng đầu.
Trầm Bá Dương mỉm cười đáp:
- Lão già kia vốn không để ta ra tay, may mắn sư đệ này của ngươi bị sắc đẹp làm mê muội, lại không nhận ra ngươi mượn thời gian nói chuyện để âm thầm tụ tập chân nguyên. Gã vẫn còn nghĩ Thiên Tiên Nhất Mộng tán là thuốc mê có một không hai trong thiên hạ ấy chứ! Nếu như không phải gã làm hỏng việc, ta cũng không có cơ hội ra tay. Nhưng thật ra lấy ý của ta, gã nên chọn một đêm trăng tròn thỉnh giáo kiếm tiên của Ngọc Huyền mới phải, đáng tiếc lão già kia nói thế nào cũng không đồng ý.
Ngọc Huyền cười lạnh bảo:
- Muốn lĩnh giáo kiếm tiên của ta? Rất tốt, ngươi có dám thả ta, đấu cùng ta một trận?
- Thật sự ta rất muốn lĩnh giáo một lần, cho dù là thua...
Khuôn mặt Trầm Bá Dương bỗng nhiên thẹn thùng, hai mắt khép hờ, toàn thân không ngừng run rẩy, tựa như tìm được niềm vui thú cực lớn vậy, lầm bầm:
- Cho dù bị kiếm của người đâm thủng chậm rãi cắt da thịt của ta, chặt đứt xương rồi đâm ra từ một chỗ khác, sau đó máu rất nóng của ta chảy xuống theo mũi kiếm của ngươi...
Ba người đạo sĩ trong điện đồng thời rùng mình, sau đó đôi mắt mở ra, nhưng trong mắt bọn họ trong suốt như nước, vẻ cuồng nhiệt cố chấp vừa rồi không biết đã biến mất đi đâu.
Trầm Bá Dương cười nhạt, nói:
- Ngọc Huyền, ngươi cho rằng ta cũng ngu xuẩn như ngươi sao, dùng phép khích tướng đơn giản như vậy để đối phó với ta? Xem ra phải dạy dỗ ngươi một lần.
Đạo sĩ đứng sau Ngọc Huyền cầm một cây trùy (gậy đầu nhọn, chùy), trực tiếp nhấc thân thể bà lên, sau đó kéo đạo bào xuống, lại cởi luôn cả váy bên trong. Đau nhức do Mặc ngọc trùy cọ xát với da thật khiến sắc mặt Ngọc Huyền trắng bệch, đau đớn có thể chịu đựng, song sự nhục nhã khi bị cởi áo lại khiến bà gần như ngất đi.
Trầm Bá Dương thản nhiên nói:
- Nếu như Ngọc Huyền rảnh rỗi, xin mời bình luận tứ tướng pháp thân do ta tự nghĩ ra này, so với tử thần tượng tam kỳ tướng thì thế nào?
Dứt lời, Trầm Bá Dương bỗng nhiên nhìn thẳng vào Ngọc Chân, lãnh đạm biểu:
- Nơi này không có chuyện của ngươi, cút!
Ngọc Chân đang nhìn chằm chằm thân thể của Ngọc Huyền, đôi mắt gần như trợn lên, bị Trầm Bá Dương quát như vậy, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ oán độc. Gã vốn có suy nghĩ [dâm tà] với Ngọc Huyền, nhưng chuyện Trầm Bá Dương làm so với gã chỉ hơn chứ không kém.
Trầm Bá Dương cười lạnh nói:
- Ngươi còn không phục? Hừ, nếu không phải nể mặt lão già kia, ta đã sớm giết tên vô dụng nhà ngươi. Nếu không cút mau, ta sẽ thiến ngươi!
Ngọc Chân nắm chặt thước ngọc, còn đang không ngừng suy tính thì chợt thấy sau lưng đau đớn đột ngột, một tiếng rắc vang lên, không ngờ đã bị đánh gãy xương sống! Gã ngã nhào về phía trước, đau đến mặt mũi cũng vặn vẹo. Gã cố gắng nhìn quanh, chỉ thấy ba người Trầm Bá Dương vẫn đứng yên ở chỗ cũ, cùng lạnh lùng nhìn mình, tuy nhiên lại không tìm được người đánh lén mình.
Trầm Bá Dương cười lạnh biểu:
- Thật là ngu ngốc! Ta [đã nói pháp tướng của ta là tứ tướng pháp thân], mà ngươi chi thấy được ba pháp thân của ta, còn không biết đề phòng sao?
Lần này Ngọc Chân bị thương rất nặng, hơn nữa còn không biết Trầm Bá Dương dùng thủ đoạn gì để đả thương mình, nghĩ đến chênh lệch giữa hai bên thì gã làm gì còn dám khoe khoang, lập tức miễn cưỡng bò dậy, lui ra khỏi điện.
Mặc dù xương sống bị đánh gãy, nhưng vết thương thế này đối với người tu đạo cũng không phải trí mạng, gã vẫn có thể giãy dụa đi ra khỏi điện, chỉ là khổ sở trong quá trình này là không thể tránh được.
Ba pháp thân của Trầm Bá Dương cùng đi tới bên cạnh Ngọc Huyền, cởi hết quần áo còn sót lại trên người bà, một pháp thân trong số đó cầm hay thanh trùy trực tiếp treo bà lên không trung, bốn bàn tay còn lại của hai pháp thân kia vuốt ve trên cơ thể nàng, tuỳ ý đùa chơi.
Lúc này trong mắt Trầm Bá Dương lộ ra vẻ điên cuồng khác thường, xuống tay rất nặng, thân thể do đạo pháp tu thành của Ngọc Huyền cũng bị từng vết xanh tím, bà cứng rắn chịu đựng đau đớn và nhục nhã, hai mắt nhắm nghiền, xem như mình đã chết.
- Kêu đi! Không phải ngươi đường đường là chân nhân của một mạch sao, chẳng phải hiện giờ cũng rơi vào tay ta? Hôm nay lấy ngươi khai đạo trước! A ha ha ha! Kêu lên một tiếng nhanh lên cho ta, ta muốn nghe ngươi kêu lớn!
Từng câu từng chữ của Trầm Bá Dương gần như phát ra từ kẽ răng, nhìn qua thì hắn đã hoàn toàn điên cuồng.
Ngọc Huyền không nói một lời, thậm chí hô hấp cũng trở nên đều đặn, tâm chí bà kiên định, thật khiến người ta vô cùng khâm phục.
Vẻ mặt điên cuồng của Trầm Bá Dương không còn, thay vào đó là vẻ lạnh lẽo [âm hàn] như lúc mới vào điện. Một bàn tay lạnh lẽo của hắn thăm dò vào giữa hai chân Ngọc Huyền, nhẹ nhàng nhéo vào nơi đó, cười lạnh nói:
- Ngọc Huyền, ngươi cũng không tu bí pháp song tu. Chỉ cần ta hơi dùng lực ở chỗ này, đạo hạnh của người lập tức sẽ hao tổn một nửa, không có cơ hội bổ sung lại. Nhưng nếu ngươi chịu la lên, ta sẽ giữ cho ngươi nguyên vẹn. Ngươi cần phải suy nghĩ cho cẩn thận, có rên hay không?
← Ch. 366 | Ch. 368 → |