Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 373

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 373: Tóc mai như sương (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Nơi trung ương Thương Dã mịt mờ, thần thức của hắn nhạt như sóng nước, từ từ khuếch tán, như gió nhẹ, tựa mưa phùn, tiếp xúc tới từng đồ vật đặc thù dọc đường trải qua, còn có một bộ phần thần thức chia làm vô số sợi tơ dài hướng lên trời cao vô tận, tìm hiểu điều huyền bí vô cùng ấn sau vùng hư vô kia.

Không biết qua bao lâu, vô số thân thức đếm không hết cuồn cuộn trở lại, khiến cả quân doanh rộng lớn cuồng phong gào thét, sấm sét nổ vang. Cuồng kỵ chiến thú trong chuồng gầm thét từng trận, đụng chạm vào tường vây bằng đá xám, muốn phá tường xông ra.

Cuồng kỵ sĩ vây thành một vòng phía ngoài tường vây, nhưng cũng không dám bước qua tường vây trấn an vật cưỡi của mình. Hiện tại khắp nơi trong chuồng đều là chiến thú đang nổi điên, liều lĩnh xông vào chắc chắn sẽ bị đạp thành thịt vụn.

Một đội Cuồng thú kỵ mới tuần tra về đến bên ngoài doanh, kết quả là chiến thú rối rít giận mình sợ hãi, nhảy dựng lên hất bắn kỵ sĩ trên lưng xuống, sau đó bỏ chạy khắp nơi, trốn vào chỗ sâu trong Thương Dã.

Một khắc sau cuồng phong sấm sét dữ dội mới ngừng lại, hắn từ từ mở hai mắt ra, đập vào mặt lại là một mảnh hỗn loạn.

Một đống đồ vật hỗn tạp ở bên cạnh bị hất ra, Ngọc Đồng ra sức thoát ra khỏi thanh kiếm nặng nề đang đè lên, bay đến trước ghế bát tiên, ca ngợi:

"Lần này đại nhân đi vào cõi thần tiên trở về, uy thế lại càng lớn hơn trước đây! Đàn thú trong quân doanh cũng bị dọa chạy đến một nửa!"

Nếu là bình thường hắn sẽ thản nhiên thừa nhận lời vỗ mông ngựa (nịnh hót) này của Ngọc Đông nghe cũng rất lọt tại.

Mỗi lần như đi vào cõi thần tiên trở về, Cửu U minh viêm trong Sơn Hà đỉnh cũng mạnh hơn một chút, thần thức trở về cơ thể, từ lúc ban đầu yên lặng không chút tiếng động đến gió nồi bốn phía, cho đến ngày này giờ này đã là sấm gió mãnh liệt, vạn thú đều sợ!

Trong lòng hắn, trong cả quân doanh này đã không phải là binh hùng tướng mạnh nổi tiếng cả Thương Dã lúc ban đầu nữa, mà chỉ là những con kiến tuỳ ý vung tay là có thể quyết định sống chết.

Bất tri bất giác, trái tim của một vị vua đứng trên bát hoang da càng ngày càng kiên định.

Ngọc Đồng vẫn còn đang làm nhảm nịnh hót liên miên không dứt ở bên cạnh, chẳng biết tại sao một câu hắn cũng không nghe lọt tại, trong lòng bỗng nhiên u ám rối loạn. Hắn không kiên nhẫn vung tay lên, Ngọc Đồng liên biết ý ngậm miệng lại.

Hắn vươn người đứng dậy, thân thức chậm rãi quét qua cả đại doanh. Chiến thủ cuồng loạn trong chuồng đã an tĩnh trở lại, đám quỷ tốt bày trận bảo vệ bên ngoài cũng bắt đầu tản đi.

Trong lều trại đầy minh binh đang nghi ngờ, có mấy đội Minh tốt tuần tra đang trở về quân doanh, càng nhiều hơn là âm binh đang xếp thành hàng chuẩn bị ra khỏi quân doanh tuần tra.

Đám giáo uý bận rộn trong doanh, sắp xếp những Minh binh mới đến các chiến trận khác nhau, trong một gian lều lớn khác, bảy tên tướng quân đang tụ tập cùng một chỗ, ở chính giữa có một bức bản đồ Thương Dã đang mở ra, trên đó vẽ những tuyến đường tuần tra.

Trong đại doanh, lá cờ đen sâm đang tung bay phần phật, chữ Kỷ như rồng bay phượng múa lộ ra vẻ dữ tợn khác thường.

Mà phía trên chiếc ghế bát tiên kia có một điềm Thanh Oánh (ánh sáng màu xanh trong suốt) đang yên tĩnh trôi nổi, là thứ an bình duy nhất trong đại doanh.

Tất cả cũng hoàn toàn bình thường. Nhưng là từ đáy lòng hắn lại càng ngày càng bất an, lại có một chút khẩn trương và... Sợ hãi? Hắn lập tức hơi tức giận, cho dù tự mình vượt qua Nhược Thuỷ, đối mặt với Phong Đô hắn cũng chưa từng sợ hãi, trên Thương Dã này, có gì mà hắn phải sợ?!

Nhưng cảm giác hỗn loạn trong đáy lòng cũng không chịu sự khống chế của hắn. Càng giận dữ, cảm giác sợ hãi kia lại càng rõ ràng. Hắn mơ hồ cảm thấy, cảm giác sợ hãi này dường như cũng không phải sợ hãi thượng tiên, cự ma gì đó, mà là một loại suy nghĩ khác, một loại suy nghĩ hắn chưa bao giờ có, cũng không hiểu được.

Hắn đột nhiên hỏi: "Lần này ta đi vào cõi thần tiên mất bao lâu?"

Ngọc Đồng cần thận tính toán, đáp: "Lần này đại nhân như tiến vào cõi thần tiên tổng cộng là mất ba mươi lăm ngày."

Đôi mắt xanh biếc của hắn chợt loé lên, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thanh Oánh. Thanh Oánh vẫn ổn định như cũ, mềm mại phát ra ánh sáng xanh, tựa như không có bất kỳ điều gì khác cả.

Nhưng hắn đã biết vấn đề không ổn ở nơi nào.

Trước đây mỗi qua hơn mười ngày sẽ có một vệt sáng màu xanh từ phía ngoài bầu trời bay tới, tan ra làm một thể với Thanh Oánh. Nhưng tính cả thời gian như tiên vào cõi thần tiên, đã hơn bốn mươi ngày không thấy Thanh Oánh từ ngoài bầu trời bay tới.

Hắn đột nhiên nhìn thẳng vào Ngọc Đồng nói: "Ta muốn lên Nhân gian, có thể có biện pháp gì không?"

Mỗi lần bị đôi mắt xanh biếc sâu không thấy đáy kia nhìn vào, Ngọc Đồng liên cảm thấy mình như một con ếch bị rắn độc nhìn chằm chằm vào, run rẩy không dứt.

Mà lần này sự lãnh lẽo trong cặp mắt kia lại càng hơn trước đâu, gần như khiến Ngọc Đồng đông cứng lại, hắn lập tức lục lọi hết kiến thức bình sinh, lắp bắp nói:

"Tiều nhân chỉ biết được hai biện pháp, một là tiến vào Địa phủ trong Phong Độ, thông qua cánh của Luân Hồi gửi hồn đầu thai vào người sống một cách khác là nếu như pháp lực cao siêu, hoặc là các loại như ma thần, có thể dùng một kích phá vỡ bức tường ngăn cản giữa Lục giới, tiến vào Nhân gian."

Ánh mắt hắn khi nhìn Ngọc Đồng càng trở nên lạnh lẽo hơn, nói:

"Thông qua khả năng đặc biệt của đôi mắt ngươi, ta cũng có thể đi qua, tại sao người lại không nói ra phương pháp này?!"

Ngọc Đồng kinh hãi, vừa rối rít dập đầu trên mặt đất, vừa sợ hãi kêu lên:

"Từ sau lần trước, tiểu nhân cũng không nhìn thấy được tương lai của đại nhân nữa. Cho dù tiểu nhân có nhìn thấu được, chỉ khi may mắn đến mức thấy được tình trạng kiếp trước của đại nhân, đại nhân có thể đi qua, bất luận là người hay quỷ, ai cũng không thể quay trở lại quá khứ! Điều này đã được ghi rõ ràng trong giới luật của Thiên giới. Cho dù đại nhân có thể đi qua Nhân gian giới, lấy chút pháp lực còn bám lại vào định đầu tiểu nhân, nhiều lắm cũng chỉ có thể duy trì được thời gian vài hơi thở, thoáng một cái đại nhân đã phải trở lại. Cho nên không phải tiểu nhân không muốn, mà là phương pháp này thực sự không thể thực hiện được. Đại nhân minh xét, đại nhân minh xét!"

Kỷ Nhược Trần thu hồi lại sự lạnh lẽo trong đôi mắt, biết Ngọc Đồng nói cũng không sai. Im lặng một lát, hắn đột nhiên hỏi:

"Con Thâm Am chi ma lần trước gọi là Hồng?"

Ngọc Đồng phủ phục trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên, trả lời:

"Trong tất cả sách của Địa phủ đều ghi lại như vậy"

Cân nhắc giữa Phong Đô và Thâm Am chi ma một lúc, hắn vung tay lên gọi một tên tướng quân lại, dặn dò:

"Điểm binh, ra khỏi doanh!"

Ngọc Đồng hỏi: "Đại nhân lại muốn tấn công Phong Đô?"

"Không, đi tìm Hồng."

"Hồng!" Ngọc Đồng kinh hãi, nói:

"Nó sao chịu giúp đại nhân phá vỡ bức tường ngăn cách giữa Lục giới? Mặc dù Hồng đã đã tiến vào hàng ngũ ma thân, nhưng chẳng qua cũng chỉ là ma thân thấp kém nhất. Uy lực của kiếp vân (đám mây lôi kiếp) khi phá vỡ bức tường ngăn cách giữa Lục giới vô cùng lớn, cho dù nó không chết cũng bị hao tốn quá nửa đạo hạnh!"

"Nó không chịu, ta sẽ giết nó!"

Nghe được lời này, Ngọc Đồng hầu như không thể tin vào tai mình. Cho dù Hồng có tầm thường hơn nữa thì cũng là ma thần, trong cả vùng Thương Dã mịt mờ này cũng đứng vào hàng ngũ đinh.

Mặc dù pháp lực của vị Ký đại nhân này đột nhiên tăng mạnh, thủ đoạn khó dò, nhưng dù thế nào thì trước mắt cũng tuyệt đối không phải đối thủ của ma thần, đây là khác biệt về cấp bậc, cũng không phải dùng thủ đoạn về đạo pháp là có thể bù lại được. Giống như một con sói có cường tráng đến mức nào cũng không thể đánh bại một con mãnh hổ vậy.

Đi tìm Hồng? Chỉ sợ còn chưa kịp mở miệng cũng đã bị Hồng nuốt rồi! Hồng trôi nổi trên bầu trời, Minh binh, m tốt có nhiều hơn nữa cũng vô dụng dù cho có cả ngàn vạn đại quân nhưng cũng phải với tới Hồng mới được.

Ngoài ra trên vùng Thương Dã này có một quỷ cũ bất thành văn, đó chính là thân hình ma vật càng lớn thì đạo hạnh pháp lực càng cao thâm.

Những kẻ thân hình nhỏ nếu muốn sinh tồn sâu trong Thương Dã cần phải kết thành đoàn đội. Ví như trong đại doanh này, thân hình Cuồng thú kỵ lớn hơn Hàn giáp minh binh, giáo uý cũng cường tráng hơn so với bất kỳ tên Cuồng thú kỵ nào, mà các tướng quân lại thường cao hơn hai trận, đến nơi nào cũng đều là nhân vật hạc giữa bầy gà (nổi bật).

Hồng thì sao? Thân dài trăm dặm, lưng rộng trăm dặm.

Ngọc Đồng bị Kỷ Nhược Trần dùng Cửu U Minh diễm luyện lại một lần, chỗ tốt là cứng rắn vượt xa trước đây, so với đạo, búa trong tay ấm tốt còn cứng rắn hơn nhiều.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-521)