← Ch.373 | Ch.375 → |
Chỗ xấu là bên trong hồn phách có một sợi minh diễm, dùng làm căn nguyên của pháp lực giúp hắn hoạt động từ trước đến nay. Nếu như Kỷ Nhược Trần ngã xuống Cửu U minh điểm này sẽ lập tức tắt đi, Ngọc Đồng cũng chắc chắn không có may mắn thoát được.
Đứng trước nguy cơ sống chết, Ngọc Đồng sinh ra dũng khí hiếm thấy, nói:
"Kỳ đại nhân, thứ cho tiểu nhân nói thẳng, tìm Hồng gây phiền toái cũng không khác gì đi tìm chết! Lấy tốc độ tư pháp của ngài, chỉ cần tiếp tục như đi vào cõi thần tiên tham mười năm nữa liền có thể công phá tiên trận của Phong Đồ, thông qua cánh cửa Luân Hồi để đầu thai, có thể bảo vệ linh thức bất diệt, minh diễm vĩnh viễn cháy. Kiếp trước ngài từng tu luyện Tam Thanh Chân Quyết, đó là pháp quyết do Nghiễm Thành Từ thượng tiên tu luyện trước khi phi thăng, với đạo tâm của ngài, chỉ cần hơn ba mươi năm là có thể kim đan đại thành. Tốc độ tu luyện như thế, cho dù dõi mắt cả Nhân gian giới cũng là số một số hai!"
Thấy hắn không nói chuyện, lá gan Ngọc Đồng lại lớn hơn, tiếp tục nói:
"Mặc dù tiểu nhân không biết tại sao đại nhân nhất định phải tới Nhân gian giới một lần, nhưng chuyện này vẫn còn có thể tìm cách khác, cần gì phải đi đến chỗ của Hồng đề tự tìm đường chết?"
Lời này của Ngọc Đồng rất không kiêng nể gì, nhưng thực sự là lời nói thật, hắn cũng không tức giận, chẳng qua chỉ bước thẳng ra khỏi đại doanh. Ngoài doanh, bảy tên tướng quân đã qua tất cả m binh, quỷ uý ra ngoài, dàn xếp quân trận.
Toàn bộ một vạn hai ngàn minh binh xếp thành mười lăm chiến trận hình vuông hàng ngũ thẳng tắp như đạo gọt, chỉnh tề khác thường.
Đây là số lượng cực hạn đại doanh có thể dung nạp được, cũng là số lượng cực hạn mà tài nguyên trong vòng năm trăm dặm xung quanh Thương Dã có thể cung cấp nuôi dưỡng, Minh binh có nhiều hơn nữa thì âm khí ma vật xung quanh cũng không đủ để săn bắt.
Ánh mắt hắn chậm rãi quét qua những âm tốt này, sau đó chỉ một ngón tay về phía một tên tướng quân. Tên tướng quân này cao hơn những tên khác một chút, chính là kẻ đã theo Kỷ Nhược Trần từ lúc vừa mới đoạt được đại doanh đến tận bây giờ, linh trí đã khai mở.
Quân trận của Minh binh khác với ở Nhân gian, chỉ cần pháp lực đầy đủ, ý niệm của cấp trên vừa động cũng đủ đề quân tốt biết được mệnh lệnh. Với hắn mà nói, đương nhiên không cần trực tiếp ra lệnh cho từng tên âm tốt, chỉ cần truyền đạt ý muốn tới các tướng quân là được rồi, chuyện kế tiếp, những tướng quân này sẽ tự hoàn thành.
Trên thực tế hắn đối với quân học cũng là một chủ không biết không thể làm việc càng tốt hơn so với mấy tên tướng quân này.
Tên tướng quân kia gọi ra năm trăm tên Minh binh, giáo uy tinh nhuệ nhất, trở về đại doanh đóng quân.
Hắn chậm rãi đưa tay lên, ngón chi sang một trăm trượng phía bên cạnh. Lần này, thần thức khổng lồ của hắn bao trùm từng ninh tốt.
Ngay sau đó từng trận gào thét vang lên, từng tên minh binh trong chiến trận hình vuông đem vũ khí của mình quăng về nơi ngón tay Kỳ Nhược Trần chỉ.
Trong tiếng kim loại va chạm với nhau vang lên đinh tai nhức óc, cự mâu, búa lớn nhanh chóng xếp thành một núi nhỏ tại khoảng đất trống kia.
Đôi môi hắn khẽ nhếch lên, một ngọn lửa xanh biếc hẹp dài phun ra, bắn vào núi mẫu, búa ở phía ngoài trăm trượng. Ngọn lửa vừa chạm vào đại đao, búa lớn liền lập tức lan tràn ra, trong chớp mắt cả ngọn núi nhỏ đã bị bao phủ trong Cửu U minh diêm, tựa như những hung binh này là do dầu thơm rất dễ dàng thiêu đốt chế tạo thành vậy.
Minh viêm phóng lên cao, núi mâu, búa liềm tựa như cây nến bị hoà tan, nhanh chóng tan rã, đến khi trên đất trống chỉ còn lại một thanh trường mẫu cuối cùng, minh viên mới tắt đi.
Thần niệm hắn hơi động trường mẫu đã tự động bay vào trong tay.
Mâu này dài ba trượng một trường ở giữa là chỗ nắm tay, hai đầu mâu đều dài một trường. Trên thân mẫu có khắc vô số triện văn(chữ triện) thượng cổ, mười chữ trong số đó ngay cả Ngọc Đồng cũng chỉ biết được một hai.
Những triện văn này khắc vào chuối mâu tạo thành vô số đường vẫn hẹp dài dày đặc, đoán chừng khi nắm lấy cảm giác sẽ rất thoải mái.
Chẳng qua là chuỗi mâu to chừng bằng cái chén ăn cơm nên cũng không phải người bình thường có thể cầm được.
Kỳ Nhược Trần có thể tự động biến ảo thân thể lớn nhỏ, dùng mâu này đương nhiên là không thành vấn đề, mũi nhọn trên hai đầu mẩu có ba rãnh hình xoắn ốc, trong khe rãnh nồi lên từng chiếc gai nhọn.
Những gai nhọn này từ từ nở ra tựa như cánh hoa, nhưng trên mỗi gai nhọn còn có ba ngạnh cực kỳ sắc bén, một cái chĩa về phía trước, hai cái quay ngược lại phía sau.
Trong khe rãnh trên mũi mẫu có ánh sáng màu lam lưu chuyển, lúc nào cũng có tia điện thật nhỏ màu lam chạy từ đầu này đến đầu kia rồi biến mất.
Ngọc Đồng không chút nghi ngờ, cho dù ma vật có hung hăng thế nào, nếu chị thanh mẫu này đâm vào rồi rút ra cũng sẽ lập tức bị lôi xuống một khối máu thịt ít nhất rộng hơn một trượng.
Dùng hung khí của vạn tên minh binh là vật liệu, lấy Cửu U minh diễm làm lửa, Thương Dã làm lò luyện thành một thanh hung mau này, uy lực còn phải nói nhiều sao?
Chỉ là Ngọc Đồng lại càng bất đắc dĩ, biết đã không thể khuyên được hắn, sói hoang có thêm đôi răng nanh là có thể thắng được hổ sao?
Hắn hết sức hài lòng với cây trường mẫu, im lặng vuốt ve một lát rồi mới nói:
"Mâu này sẽ theo ta tung hoành bát hoang chém hàng tỉ sinh linh! Có thể lấy tên là Tu La."
Sát khí của hắn đột nhiên nồi lên, xách mẫu chỉ vào chỗ sâu trong Thương Dã, mười lăm chiến trận hình vuông từng cái chuyển hướng ngàn vạn minh binh tay không tấc sắt âm ầm tiến vào nơi sâu trong Thương Dã.
"Đại nhân! Cho dù minh binh có nhiều hơn gấp trăm lần đi nữa, đánh không lại Hồng thì cũng có tác dụng gì? Huống chi binh khí của bọn chúng cũng mất rồi! Vì sao nhất định phải chọn Hồng chứ?"
Ngọc Đồng vẫn cố gắng làm ra giãy dụa cuối cùng.
Nhìn ngàn vạn minh binh từ từ đi xa, trong đôi mắt của hắn lộ ra vẻ lạnh lẽo, nói:
"Trong Tam Thanh Chân Quyết tự có pháp môn cấm kỵ. loại tiểu quỷ như ngươi sao có thể hiểu được. Hôm nay ngươi dài dòng như thế, xem ra phải cho ngươi một sự dạy dỗ."
Hắn cong ngón tay lại rồi búng ra, một minh diễm bay ra khỏi ngón tay, nhào tới đầu lâu Ngọc Đồng trong chớp mắt liền biến thành ngọn lửa màu lam hừng hực bao lấy đầu lâu Ngọc rồng thiêu đốt mãnh liệt. Ngọn lửa màu lam vốn là cực lạnh nhưng lại thiêu đốt khiến da thịt Ngọc Đông rung động. Thế nhưng từ ngoài nhìn vào, da thịt Ngọc Đồng vẫn trăng bóng nõn nà, một chút vết thương cũng không có.
Trong chớp mắt khi chạm phải ngọn lửa, toàn bộ y thức của Ngọc Đồng đều bị đau đớn vô tận bao phủ! Hơn nữa đau đớn không chỉ phát sinh ở Viện tại mà còn xâm nhập vào cả quá khứ, dường như từ khi bắt đầu lớn lên hắn vẫn sinh con trong đau đớn hoàn toàn không có cách nào để thừa nhận.
Loại đau đớn khi thiêu đốt hồn phát này so với những hình phạt ác liệt nhất trong địa ngục như lửa đốt, dội dầu sôi gì đó con đau đớn hơn gấp hàng chục lần!
Hầu như trong nháy mắt khi minh diễm dấy lên, Ngọc Đồng liền có cảm giác muốn chết ngất đi, nhưng minh diễm thiêu đốt chính là hồn phách, ý thức sẽ chỉ càng ngày càng tỉnh táo, căn bản không thể nào hôn mê được!
Chưa có lúc nào Ngọc Đồng lại khát vọng được chết đi như vậy.
Tiếng kêu thê lương của Ngọc Đông vang lên trên thương dã, tiếng sau cao hơn tiếng trước, đầu lâu bị ngọn lửa âm u bao phủ đang liều mạng quay cuồng trên cả vùng đất. Bên trong thấy khiếu của hắn không ngừng chảy ra tơ máu tinh mịn, đôi mắt hoàn toàn biến thành màu tím, con ngươi đã sớm không thấy đâu cả.
Hắn hoàn toàn thờ ơ với tiếng kêu thê thảm của Ngọc Đồng, thản nhiên nói:
"Mỗi ngày người sẽ có một khắc để hưởng thụ minh hoạ luyện hồn. Nếu khi ta trở về người vẫn còn chưa chết, thì ta sẽ tiêu trừ Minh Hòa cho ngươi."
Dứt lời, hắn xách Tu La, dẫn theo hai vạn minh binh bước vào chỗ sâu trong Thương Dã.
Địa đã rất xa nhưng phía sau vẫn truyền đến tiếng kêu thê lương mơ hồ của Ngọc Đồng. Cũng không phải hắn không biết Hồng lợi hại hắn cũng biết chuyến đi này đúng là mười phần chết chín, nhưng nếu muốn nhanh chóng trở lại Nhân gian giới thì không còn lựa chọn nào khác.
Hắn sao có thể đợi được thêm năm mươi năm nữa?
← Ch. 373 | Ch. 375 → |