Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 375

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 375: Tóc mai như sương (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bên bờ Đông hải gió nổi mây phun sóng lớn cuồn cuộn, vô số mây đen dâng lên trên bầu trời, chậm rãi đè ép xuống đường bờ biển. Từ xa nhìn lại tựa như một dãy núi sắp đổ, trời đất hợp lại làm một.

Dãy núi uốn lượn kéo dài mấy trăm dặm, từng ngọn núi trùng điệp, ở trong đó có bốn tên đạo sĩ đang vượt mọi chông gai xuyên qua rừng rậm.

Mặc dù đường đi khó khăn, mỗi lần đều phải xuyên qua những bụi dây leo chằng chịt rập rạp để tìm đường ra, nhưng y phục của bốn người vẫn ngay ngắn, không dính chút bụi bặm, ánh sáng mơ hồ lưu chuyển quanh người, da thịt trắng nõn như trẻ sơ sinh, rõ ràng là tu vi đã có thành tựu.

Bọn họ đi một lát rồi lại dùng, thỉnh thoảng lại bồi hồi thăm dò tại những con suối, đá núi, hang động rộng rãi. Người dẫn đầu là một nam nhân khoảng hơn ba mươi tuổi, trên tay cầm Càn Khôn bàn, mỗi khi đi được một đoạn lại quan sát địa thế, sắc trời, rồi lại nhìn kỹ Càn Khôn bàn trong tay rồi mới quyết định phương hướng đi tiếp.

Khi đi qua một đoạn đường núi thì Càn Khôn bàn trong tay người kia bỗng nhiên vang lên một tiếng và toàn thân phát ra ánh sáng mờ nhạt. Tinh thần người nọ lập tức rung lên, xem địa hình sông núi xung quanh, lại tính toán tìmi một lần rồi đột nhiên ngẩng đầu, trong mặt phản chiếu rõ ràng một ngọn núi cao chọc trời!

Người nọ chỉ tay về phía ngọn núi, vui vẻ nói:

"Trương sư đệ, Triệu sư đệ, La sư muội! Xem ra bảo vật hiếm thấy ở ngay chỗ này, mọi người cố gắng lên!"

Ba người nghe thấy lời ấy lập tức vui mừng khôn xiết, mỏi mệt trong suốt mấy ngày qua đều biến mất sạch sẽ.

Ngọn núi cao vút cách ba người tới hơn mười dặm, nhưng khoảng cách thế này đối với người tu đạo mà nói, thực sự không tính là gì cả. Bốn người đều lấy pháp bảo ra, thậm chí toàn bộ trôi nổi lên không trung lung lay lắt lưu bay về phía ngọn núi kia.

Một canh giờ sau, bốn người đều đã đặt chân trên đỉnh núi, bộ dạng đều hơi chật vật, xem ra trận gió nơi đỉnh núi cao vút này khiến bọn họ phải chịu không ít đau khổ.

Định ngọn núi này cũng không lớn, nhìn qua chỉ rộng chừng một dặm. Nam nhân dẫn đầu kia lại lấy Càn Khôn bàn ra, rót chân nguyên vào. Càn Khôn ban bỗng nhiên sáng bừng lên, sau đó ngâm lên một tiếng, thậm chí bị nổ tan tành!

Cánh tay trái của nam nhân kia bị nổ đến máu thịt mơ hồ, nét mặt cũng vừa khiếp sợ lại mang theo vẻ mừng như điên. Bảo bối phải như thế nào thì hơi thở mới có thể nồng nặc đến mức khiển Định Bảo luận bí truyền của sư môn nổ tung!?

Cũng may đỉnh núi cũng không lớn, mất đi Định Bảo luận, bốn người tự mình lục soát cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Quả nhiên bốn người vừa mới lục soát được gần nửa đỉnh núi, sư đệ họ Trương đã chỉ về phía trước, kêu lên:

"Đây là cái gì?"

Mọi người vội vàng tụ tập tới đây, chỉ thấy trước mặt có một khoảng đất được san phẳng như gương, một người đạo sĩ trẻ tuổi nằm ngửa nhìn trời, nằm đến yên tĩnh bình yên.

Bốn người chưa từng nghĩ tới lại thấy người ở nơi đỉnh núi cao vút này, đều kinh hãi lùi về phía sau. Nhưng đạo sĩ trẻ tuổi vẫn không nhúc nhích, tựa như đã nằm tại nơi đỉnh núi này cả ngàn năm.

Lá gan bốn người dần dần lớn hơn, từ từ đến gần, tập trung nhìn lại, lúc này mới thấy trên ngực đạo sĩ trẻ tuổi kia bị một thanh cổ kiếm đâm vào, bên người đặt một cây trường côn đen thui dài ba thước. Lúc này bọn họ mới hiểu được, thì ra đạo sĩ trẻ tuổi này đã chết từ lâu.

Nhưng tại sao thi thể của hắn lại không bị phân huỷ, vẻ mặt trông rất sống động mà đôi mắt vẫn nhìn trời cao kia lại trong suốt như vậy, mỉm cười cũng thoải mái bình tĩnh như thế?

Cô gái họ La tâm tư tỉ mỉ nhất trong số bốn người, kéo ống tay áo của đại sư huynh, nhẹ giọng nói:

"Nhìn trang phục của người này, hình như là đệ tử của Đạo Đức tông"

Lúc này bốn người mới từ trong sự kinh hoàng lúc ban đầu khôi phục lại, tiến lại gần mấy bước, đúng là thấy trên góc áo của đạo sĩ trẻ tuổi kia có thêu ký hiệu của Đạo Đức tông sắc mặt đều lập tức biến đổi.

Một người trong số đó nói ngay:

"Tại sao người này lại chết ở đây? Thi thể hắn vẫn chưa bị thối rữa, chắc hẳn là mới chết không lâu, xung quanh có thể có người của Đạo Đức tông, ngộ nhỡ bị bọn họ bắt gặp, chúng ta sẽ không giải thích rõ ràng được. Chân nhân của Đạo Đức tông vừa đánh bại các tu sĩ trong thiên hạ, khí thế đang mãnh liệt, chúng ta đừng dây vào xui xẻo."

Nam nhân cầm đầu kia quan sát cẩn thận một lần, lắc đầu nói:

"Không sợ, hắn hẳn là đã chết khá lâu rồi, thân thể không bị hư thối chắc chắn là vì xung quanh có bảo vật, thân thể được hơi thở của bảo vật bảo vệ."

Nam nhân họ Trương bỗng nhiên hít sâu một hơi, chỉ vào cây thiết côn không có chút bắt mắt nào, lắp bắp nói:

"... Địa cực... Thần thiết!"

Trong phút chốc, sáu ánh mắt đều rơi vào cây thiết côn kia, nóng bỏng gần như khiến thiết côn bắn ra tia lửa!

Không biết qua bao lâu, ngọn gió lạnh lẽo trên đỉnh núi mới khiến bốn người tình táo lại.

Cô gái ho La nói: "Một khối thật lớn..."

Giọng nói kia khô khốc khàn khàn, giống như vừa mới bước ra từ trong sa mạc vậy.

Nam nhân họ Trương lắc mạnh đầu, cố gắng đưa ánh mắt rời khỏi thiết côn, kết quả lại bị cổ kiếm thu hút, khó khăn nói:

"Sư huynh, huynh xem thanh kiếm này có gì kỳ lạ không?"

Giọng nói của nam nhân cầm đầu cũng trở nên khô khốc, khó nghe không nói nên lời:

"Ta hoàn toàn không nhận ra thanh kiếm này do vật gì tạo thành, Địa Mẫu chân đồng? Đông hải vạn niên mộc(gỗ vạn năm của Đông hải), Bằng Minh cửu thiên ngân? Hay là Hàn tinh thiết?"

Mỗi khi hắn nói ra một cái tên, sắc mặt lại tái nhợt hơn một phần, một câu nói thực sự còn hao phí chân nguyên, tinh thần hơn thi triển ra mấy dạo pháp.

Yết hầu của nam nhân họ Trương chuyển động bỗng nhiên kêu lên: "Ta đi rút ra xem sao!"

Hắn vừa nhảy ra một trường, hai mắt đột nhiên trợn tròn lên đôi chân mềm nhũn, ngã nhào trên mặt đất. Hắn gian nan quay đầu lại, miễn cưỡng đưa tay lên chi vào đại sư huynh, khàn giọng nói:

"Ngươi... Ngươi..."

Câu nói còn chưa dứt, trong miệng hắn đã nhận ra một ngụm máu lớn, sắc mặt nhanh chóng nguội lạnh đi.

Nam nhân cầm đầu thong dong cuộn sợ Liên Tử Phiêu(sợi xích một đầu có dao nhọn) lại, nói: "Trương sư đệ chở vội trách ta, người về không hoà thuận với chúng ta, những bảo bối này không chia cũng được."

Máu tươi từ trên đầu Liên Tử Phiêu nhỏ xuống, đại sư huynh vốn là một người thoải mái dễ gần như vậy mà khuôn mặt lúc này dĩ nhiên lại dữ tợn như thế!

"Triệu sư đệ, La sư muội..." Hắn quay đầu lại, vừa mới nói một câu đã chợt thấy sắc mặt hai người khác thường.

Còn chưa kịp phản ứng, hai người Triệu, La đã cùng đánh ra một chưởng, chia ra đặt lên ngực và bụng dưới của hắn!

Mặc dù hắn đã sớm âm thầm phân bố chân nguyên kín toàn thân, nhưng tu vi của hai người Triệu, La cũng không kém hơn hắn, lại bị đánh trúng nơi yếu hại, lực lượng ẩn giấu trong lòng bàn tay đã sớm đánh nát lục phủ ngũ tạng của hắn.

"Các ngươi!..."

Đại sư huynh căm tức nhau hai người, gắng sức đưa tay lên muốn nắm vào cổ họng hai người.

Nam nhân họ Triệu tiện tay đẩy hắn ngã xuống đất, cười lạnh nói:

"Đại sư huynh, ngươi vốn không hoà thuận với chúng ta, những bào bối này không chia cũng được."

Nam nhân họ Triệu không thèm để ý đến đại sư huynh đã sắp chết, quay sang cô gái họ La cười không đàng hoàng, nói: "Sư muội, chỉ còn hai người chúng ta, bảo bối cũng có hai thứ. Không bằng muội lấy côn, ta lấy kiếm? Như vậy sư muội vừa có thiết côn, lại có rễ cây của sư huynh, có thể nói song côn lâm môn(có hai cây côn cùng một lúc), vui mừng gấp trăm lần đó!"

Cô gái họ La cười mắng:

"Không đúng đắn, còn không mau đi lấy đồ rồi đẩy mấy tên quỷ chết bầm này xuống núi đề thuỷ thủ diệt tích(hủy thi thể, xóa dấu vết? Cẩn thận đêm dài lắm mộng!"

Nam tử họ Triệu vội vàng nói phải, liền bước về phía đạo sĩ trẻ tuổi kia. Bất luận là Đạo Đức tông hay trưởng bởi trong sư môn cũng không phải người bọn họ có thể đối phó được.

Hắn vừa mới đi đến bên cạnh đạo sĩ trẻ tuổi, bỗng nhiên có một giọng nói khàn khàn lạnh lẽo bao phủ cả đỉnh núi: "Ta đây vốn muốn tiếp tục xem xong vở kịch của các ngươi, đáng tiếc không thể để bàn tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào thân thể công tử, vậy thì siêu độ người sớm thôi!"

Giọng nói này lạnh lẽo như băng khàn khàn trầm đục, bên trong còn ẩn chứa sát khí nặng nề như núi, lại xuất hiện đột nhiên, lập tức doạ hai người sợ đến hồn vía lên mây. Chỉ nghe một tiếng lách cách nhỏ vang lên, thanh chuỷ thủ tầm độc dược vốn được cô gái nắm chặt trong tay rơi xuống mặt đất.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)