Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 376

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 376: Tóc mai như sương (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nam nhân họ Triệu kia bị một lực hút mạnh mẽ khiến bay lên cao, mấy vệt màu đen lan tới, tứ chi đã chia lìa khỏi thân thể. Thân thể tàn phế của hắn lăn lóc trên mặt đất, ánh mắt lướt qua bỗng thấy vẻ mặt của cô gái và thanh chuy thu rơi trên mặt đất, liền lập tức hiểu rõ, hét lớn:

"Giỏi cho một nữ nhân thâm độc!"

Tiếng kêu chưa dứt, đau đớn truyền đến từ chỗ đứt ở chân lập tức khiến hắn kêu lên thảm thiết. Lúc này nam nhân họ Triệu mới nhở tứ chi của hắn đều đứt lìa, vì vậy tiếng kêu càng trở nên thê lương.

Cô gái kia cũng hoảng sợ nhìn hai gã thân cao quá một trường toàn thân giấu trong áo giáp đen sẫm nặng nề, trên mặt còn mang theo mặt nạ quái vật dữ tợn xuất hiện trên đỉnh núi.

Một người trong đó cầm búa lớn như mặt bàn, trên lưỡi búa loé ra ánh sáng lạnh lẽo dày đặc, chính là cây búa lớn này vừa rồi chỉ nhẹ nhàng như hồ điệp (bươm bướm) đã cắt thân thể của nam nhân họ Triệu thành năm phần. Nàng cũng không nhận ra hai người này chính là Hồng Hoang vệ của Vô Tận hải.

Mắt thấy hai khuôn mặt hung ác chuyển sang nhìn mình, mồ hôi cô gái kia tuôn ra như mia, hét lớn:

"Không nên tới đây! Không nên tới đây! Chưởng môn của Đan Tâm điện chúng ta chính là bạn tốt của Thanh Khư cung. Thanh Khư có Trích tiên, nếu các ngươi giết ta thì chính là đối địch với Trích tiên!"

Nhưng hai người hung dữ kia vẫn từng bước tiến tới, mỗi tiếng leng keng do áo giáp và chạm vào nhau cũng như trực tiếp vang lên trong đáy lòng nàng hai chân nàng không thể tiếp tục chống đỡ, ngã xuống đất, bàn tay run rẩy móc ra một quả pháo hoa từ trong ngực, kêu lên:

"Không nên tới đây! Nếu ta đốt pháo! Điện chủ sẽ lập tức biết ta ở nơi này!"

Nàng lôi liên tục mấy lần mới kéo đứt ngòi lửa, pháo hoa liến bắn thẳng lên trời.

Một tên Hồng Hoang vệ cười lạnh, vung Trảm Mã đao lên định chặn quả pháo hoa kia lại, chỉ nghe keng một tiếng, một tên Hồng Hoang vệ khác vung búa lớn lên cản Trảm Mã đao lại.

Hồng Hoang vệ kia ngần ra, nói: "Tứ đội trưởng, chẳng lẽ còn muốn thả bọn chúng sao?"

Cho đến khi pháo hoa kia phóng lên cao, nổ thành một vùng sáng chói lọi, Tứ mới cười lạnh nói:

"Sao có thể bỏ qua cho bọn chúng? Nếu như có liên quan với Trích tiền, lại chọc tới chúng ta, đương nhiên là già trẻ gái trai đều giết hết. Để cho nàng phóng xong pháo hoa, nói cho người của Đan Tâm điện gì đó kia biết vị trí chính xác của chúng ta, như vậy bọn họ mới có thể tự động đưa tới cửa! Hai Mươi Hai, người phải học hỏi nhiều hơn!"

Vy Hai Mươi Hai lập tức có điều hiểu ra, ca tụng nói:

"Chủ nhân không cho bọn ra rời khỏi xung quanh Vô Tận hải, vậy liền nghĩ biện pháp khiến những tu sĩ này tự mình đưa đến cửa. Từ đội trưởng quả nhiên tài trí! Nữ nhân này làm thế nào bây giờ?"

Từ hừ lạnh nói:

"Xử lý giống nhau, chặt đứt tứ chi rồi ném ra bên ngoài, đừng để những hạng người này làm dơ bẩn khu vực Vô Tận hải của chúng ta!"

Hai Mươi Hai đáp lời oang oang cười lên dữ tợn, cầm Trảm Mã đao bước về phía cô gái đã xụi lơ trên mặt đất.

Lúc này phía sau hai tên Hồng Hoang vệ bỗng nhiên vang lên tiếng nói:

"Hai người các ngươi làm loại chuyện bịt tai trộm chuông (lừa mình mà không giấu được người) thế này cũng cho rằng giấu diếm được chủ nhân sao?"

Giọng nói này trống rỗng sinh ra, hoàn toàn không có dấu hiệu, lại mờ mịt đột nhiên, quanh quân trên không trung, không biết phát ra từ nơi nào, khó phân cao thấp, hai tên Hồng Hoang vệ lập tức kinh hãi.

Song mặc dù trong lòng bọn họ kinh hãi biết người đến thần thông sâu không lường được, nhưng bản tính Hồng Hoang vệ hung hăng đến mức nào, lập tức cùng nhau bước lên phía trước một bước rồi xoay người lại, vung đao, búa lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía sau, một luồng sát khí lạnh thấu xương xông thẳng lên trời!

Phía trước vốn không có một bóng người, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một thanh niên da thịt như ngọc. Thấy rõ người đến, hai tên Hồng Hoang vệ cũng hơi kinh sợ, hành lễ nói:

"Nhất đại nhân!"

Nhất chắp tay đứng đó, nói: "Hai người các ngươi làm việc như thế, có vẻ hơi không ồn."

Tứ tiến lên một bước, trầm giọng nói:

"Chuyện này... chẳng lẽ vì một Trích tiên, sẽ phải bỏ qua cho những kẻ tham lam muốn ngông cuồng khinh nhờn di thể của công tử sao?"

Nhật cười nhạt, nói:

"Ai nói muốn thả bọn chúng? Ta nói các ngươi làm việc không ổn, là chỉ nếu như các người muốn bịt tai trộm chuông thì phải làm cho ung dung đang hoàng Tử, bây giờ người đi xuống chân núi tìm một nơi dựng lên một tấm biển, phía trên viết thế này: « Cấm địa Vô Tận Hải, tiên, hãy đi đường vòng."

Tử và Hai Mươi Hai ban đầu thì ngạc nhiên, sau đó là khâm phục, vì vậy nâng thi thể cô gái kia và ba người khác, sát khi đăng đắng đi làm việc.

Sau khi hai tên Hồng Hoang vệ đi rồi, Nhất nhìn vào thi thể người đạo sĩ trẻ tuổi nằm ở giữa đỉnh núi không dậy nồi kia, than nhẹ một tiếng, không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc chồi tre, quét dọn đỉnh núi sạch sẽ.

Hàn Băng ngục trong Vô Tận hải, xưa nay là tuyệt địa trong thiên hạ, chẳng qua là danh tiếng không lộ ra.

Bốn bề lao ngục là vách tường bằng đá huyền vũ, chu vi ba mươi trượng từ bên này đi tới bên kia dường như chẳng qua là mấy bước, nhưng nếu thực sự có người dùng thước đo đạc sẽ phát hiện vĩnh viễn không thể nào chạm đến vách tường ngay trước mặt.

Trên đỉnh đầu là màu xanh thẳm âm u sâu không thấy đáy, nhìn đến tận cùng cũng không thấy giới hạn, thỉnh thoảng lại có sóng ánh sáng yếu ớt di động qua, đây là nguồn sáng duy nhất trong lao ngục, vì vậy dựa vào chút ánh sáng loáng thoáng phản xạ trên vách tường có thể thấy được hoa văn phù chú phức tạp điêu khắc trên mặt tường mơ hồ có giọt nước không ngừng thấm ra, ngưng kết thành bằng hóa thành sương mù.

Khắp trong lao tràn ngập sương mù chí âm chí hàn, nếu có người bình thường đặt mình vào trong sương mù liền lập tức cảm thấy toàn thân như bị kim châm, sau đó cảm giác đau nhói sẽ biến thành ngứa ngáy và ấm áp, cuối cùng sẽ là chết lặng. Thậm chí chỉ cần thời gian không đến một hơi thở, người phàm sẽ cứng ngắc, khô héo, tan vỡ trong sương mù lạnh lẽo này.

Chỉ là có một giọng cầu khẩn trong trẻo ôn nhu vẫn quanh quẩn trong phòng giam này, địa lao lạnh lẽo ngay cả băng cũng không thể thừa nhận thấy dĩ nhiên cũng có sức sống ấm áp.

Trên mặt đá xanh, cuốn Luân Hồi đã được lật đến gương cuối.

Tiếng cầu khẩn vẫn quanh quẩn như cũ, chinh Luân Hồi vẫn lẳng lặng nằm trên mặt đá xanh, trang giấy cũng đã không thể lật tiếp, vậy nàng nhẹ nhàng thở dài, thôi không cầu khẩn.

Nhưng từng câu chúc xa xôi này vẫn quanh quẩn không chịu tản đi như cũ, sau khi phản xạ trăm ngàn lần ở bốn vách tường vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy.

Một bàn tay trắng nõn vươn ra, muốn nhặt luân hồi lên. Bàn tay này trắng nõn như ngọc, ngón tay thon dài, vô cùng hoàn mỹ, trên đầu ngón tay tựa như hiện lên vầng sáng nhàn nhạt. Nhưng nàng lại không thể nhặt Luân Hồi lên.

Thanh Y gắng hết sức cúi người xuống nhưng đầu ngón tay vẫn cách Luân Hồi một thước như cũ, trên khuôn mặt điềm tĩnh của nàng hiện lên nụ cười mềm mại như nước, vẫn nói gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt, hiện giờ cũng không phải là chỉ vài thước khoảng cách, đã là bất đồng luân hồi? So sánh lại, âm dương vĩnh viễn cách trở, có lẽ cũng tốt hơn rất nhiều.

Chợt nghe một tiếng thở dài, một bàn tay thô ráp, to lớn, trên ngón tay có thể thấy rõ từng vết chai vươn ra, nhặt Luân Hồi lên nhét vào trong tay Thanh Y.

Thanh Y kinh ngạc quay đầu nhìn lại, thấy chẳng biết từ lúc nào trong phòng gian đã có thêm một người.

Người này cao lớn, da ngăm đen, chừng hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng đường đường, hai bên khóe mắt có nếp nhăn rất nhỏ, từng vết đều như đạo khắc rìu đục, vừa nhìn qua có thể biết ngay là đã trải qua sương gió dày dạn.

Trên người hắn mặc đạo bào bằng vải thô, chân đi một đôi hài mũi nhọn đan bằng cỏ, kiểu dáng của đạo bào khá cổ xưa, nhưng trình độ may vá lại thấp kém, hẳn là trang phục của đạo sĩ lao công tại địch.

Đôi mắt hắn trong suốt như nước, hoàn toàn không có chút tạp chất nào, quần áo tầm thường hoàn toàn không cách nào che giấu được phóng thái đặc biệt tạo nhã.

Thanh Y ngạc nhiên ồ lên một tiếng, trong mắt nàng, người này chỉ tuỳ ý đứng như vậy, cả người liên hoà nhập với trời đất, không bị vạn vật trong thế gian làm ảnh hưởng.

Trên thực tế, lúc này hắn cũng chỉ có nửa người ở trong phòng giam, nữa người còn lại chìm vào trong vách tường đá, tựa như chỉ là ảo ảnh mà không có thực thể vậy.

Những lúc tiếp lấy Luân Hồi vừa rồi, bàn tay Thanh Y đã chạm đến bàn tay to lớn kia. Bàn tay kia kiên định, ấm áp, tựa như cả bầu trời sụp xuống cũng có thể chống đỡ cho nàng

Vì vậy Thanh Y biết, cánh tay này, người này chắc chắn không phải ảo ảnh. Mà nhà giam trong Vô Tận hải đương nhiên cũng không phải là ảo ảnh. Nếu cả hai đều không phải là ảo ảnh, tại sao lại có thể hoà thành một thế?

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)