← Ch.376 | Ch.378 → |
Thanh Y vốn thông minh thanh khiết, lại tu luyện Luân Hồi, trái tim đã sớm hoàn toàn trong sáng cho nên lại bước thêm một bước trên đại đạo.
Nhưng nàng chỉ ôn nhu cười, không tiếp tục suy nghĩ tại sao người nọ có thể hóa thành một thể với bức tường lại làm thế nào có thể lướt qua gian phòng đá không có giới hạn này. Lúc này trong nội tâm nàng trong sáng mà lãnh đạm, thời gian xưa nay chẳng bao giờ dừng lại, để nàng dừng lại một lần.
Đôi mắt người nọ sáng ngời, khen ngợi mà thở dài: "Tốt, tốt! Ài, đáng tiếc, đáng tiếc!"
Thanh Y điềm đạm cười nhạt, nói:
"Ngươi vốn rất lợi hại, tại sao lại không thể nhìn ra, ta rất tốt, nào có chỗ nào đáng tiếc chứ?"
Người nọ cười lớn nói:
"Hay cho một câu nhìn không ra! Ta nhìn không ra, người bỏ xuống được, lại có gì khác nhau?"
Thanh Y khẽ cau mày, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta không rõ."
Người nọ cũng không giải thích, hỏi: "Luân Hồi đã tu xong tiếp theo người muốn làm gì?"
Hai tay Thanh Y cầm Luân Hồi, nói: "Ta lại Luân Hồi cho thúc thúc, sau đó tiếp tục ở lại nơi này."
Người nọ quan sát Thanh Y trên dưới một lần, nói: "Ngươi không muốn đi ra nhìn xung quanh một lần sao?"
Thanh Y vươn ngón tay ra chỉ vào chính mình, nói:
"Hiện giờ bộ dạng ta thế này, đi ra ngoài rất phiền toái. Huống chi hiện giờ ở bên ngoài cũng không có thứ gì ta muốn nhìn."
Hiện giờ nửa người trên của Thanh Y vẫn là tiểu yêu Thanh Y dịu dàng như nước, nhưng từ phía dưới y phục màu xanh lại vươn ra một thân rắn khổng lồ! Quá nửa phạm vi ba mươi trượng quanh nhà lao đều bị thân rắn to lớn chiếm hết. Trên thân rắn là từng mảnh vảy to như miệng chén, giữa vảy rắn lồi lên, tựa như núi quanh co, xung quanh vảy rắn ẩn hiện hoa văn tinh mịn, tựa như mây mù chuyển động vừa như ẩn hiện ngàn vạn thế giới.
Ánh mắt hắn như ngọn nến, nhìn thân rắn của Thành Y, nói:
"Nếu không có thân thể này, sao chịu được lực lượng nhận quà lớn lao sinh ra khi người chuyển hoá đời đời kiếp kiếp? Lực nhận qua đò Luân Hồi sinh ra cũng luyện hóa thân thể ngươi, khiến tất cả tiềm lực của người đều phát ra. Hiện giờ thân thể yêu của người đã có bản chất bán thần. Nếu như ngươi có thể giữ lại mấy đời luân hồi, tiếp tục tu luyện, thành tựu sẽ không thể đoán trước. Ài, đáng tiếc, đáng tiếc!"
Thanh Y cười không đáp.
Người nọ đột nhiên cười lên ha hả, vỗ đầu nói: "Nếu giữ lại một đời, vậy cũng không phải là ngươi. Tốt! Tốt một tiểu yêu Thanh Y!"
Tiếng cười dài đột nhiên dừng lại, người nọ đứng thẳng lên, khí thế trong chốc lát đã trở nên mãnh liệt, thân thể tựa như cao lớn như dãy núi.
Hắn nói: "Cũng được! Hôm nay ta liền giúp người một chút, đề ngươi khôi phục lại hình người!"
Bàn tay to lớn của người nọ vươn về phía Thanh Y.
Thanh Y ôn nhu cười, đôi bàn tay trắng nõn liên cầm lấy bàn tay kia, vết chai trên bàn tay người nọ, cảm giác khi chạm vào giống như chạm đến một dãy núi trải qua vô số năm tháng gió sương.
Trong chớp mắt khi nắm lấy bàn tay kia, Thanh Y chợt cảm thấy một tiếng nổ vang trong lòng, vô số cảnh vật xẹt qua, bãi biển nương dâu, thiên nhân tiện ma, đan xen tan vào, thuỷ nhũ tương dung nước, sữa giao hoa trong nháy mắt vượt qua.
Lại đưa mắt nhìn lên, Thanh Y phát hiện nhà lao đột nhiên trở nên trống trải khác thường lại cảm giác phía dưới lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống lại thấy hai bàn chân trần và bắp chân trắng nõn.
Khí lạnh trong gian nhà lao này nặng nề, ngay cả tinh thiết(sắt luyện) cũng bị đông lạnh đến giòn gãy. Thanh Y biến đổi từ thân thể yêu về thân thể con người cũng bắt đầu cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Người nọ nhìn cẩn thận Thanh Y từ trên xuống dưới, từ chân lên đầu một lần, lại khen:
"Tụ tập thiên khí linh khí vào một thân, lại là chí tình chỉ nghĩa, thực đáng để uống cạn một chén lớn! Không bằng thế này, hôm nay chúng ta không say không về!"
Thanh Y vẫn điềm đạm cười, nói: "Nếu muốn uống rượu với Thanh Y, người phải bỏ mấy chữ không say không về đi."
Người nọ cả giận nói: "Nói hươu nói vượn! Chẳng lẽ ta uống rượu còn sợ tiểu yêu như ngươi sao?"
Thanh Y cũng không tranh cãi cùng hắn, chỉ nói mấy Hồng Hoang vệ canh giữ ở bên ngoài mang tiên tửu mạnh nhất, nồng nhất, lâu năm nhất trong kho tới.
Một lát sau, trong nhà lao liền xuất hiện một chiếc bàn nhỏ, bên trên đặt hai chiếc bát lớn, một bình sứ Thanh Hoa. Thanh Y ngồi khoanh chân trần lại, cầm chai rượu rót đầy hai bát lón.
Bình sứ Thanh Hoa kia khéo léo tinh xảo, thậm chí còn không to bằng một chiếc bát nhưng rượu bên trong cũng vô cùng vô tận, rót như thế nào cũng không cạn.
Người nọ ngồi đối diện cách bàn với Thanh Y, cầm lấy một bát rượu lớn được rót đầy, cùng với Thanh Y, mở miệng rộng ra, ực một tiếng, một bát tràn đầy tiên tửu trực tiếp uống vào trong bụng.
Thanh Y dùng hai tay nâng bát rượu, rượu đầy trong bát biến thành một đường, tất cả đều vào trong đôi môi son, uống không chậm hơn người kia chút nào.
Tiện tửu có thể sánh với vật phi phàm, trong chốc lát hai người đã mặt đỏ tại nóng không thể khiến tiến nhân say, sao có thể được xưng là tiên tửu?
Tu vi lúc này của Thanh Y đã không cần phải nói, mà người nọ có thể đưa thân thề yêu bán thần của nàng trở lại thành hình người, chiêu thức ấy cao cường như thay đổi trời đất, điên đảo càn không lại phải cân nhắc thế nào?
Hai người này đều có thần thông cao cương cũng rượu cũng như gió nổi mây phun.
Trên mặt Thanh Y ửng đỏ nhưng đôi mắt lại càng trong trẻo hơn, cánh tay rót rượu cũng không run rẩy chút nào. Quanh thân người nọ tràn đầy mùi rượu, uống đến thống khoái, nặng nề đặt bát rượu lên bàn, gào lớn:
"Nhớ năm đó ta khai thiên tích địa(khai mở trời đất), tự sáng tạo một thiên địa trong đại đạo mịt mờ, không nói tiến, không nói mà! Trong và ng ng năm trở lại, hạng người anh hùng trong thiên hạ nhiều như cá diếc qua sông ai có thể lọt vào mắt xanh của ta? Không nghĩ tới hôm nay rốt cuộc cũng gặp được tiều yêu Thanh!"
Thanh Y cũng hơi say, mỉm cười nói: "Ngươi đương nhiên là lợi hại, nếu không thì sao lại bị thúc thúc ta giam lại?"
Người nọ giận giữ nói: "Nói nhảm! Ta sao có thể bị hắn bắt chứ?"
"Vậy tại sao người lại ở nơi này?"
Người nọ lại uống cạn một bát rượu, quát lên:
"Tuy Hàn Băng ngục của Vô Tận hải này là tuyệt địa trong thiên hạ, không phải ta cũng đi lại trong đó tự nhiên sao?"
"Nhưng ngươi không ra được."
Người nọ lập tức cứng họng khuôn mặt to lớn càng ngày càng đỏ, buồn bực nói: "Loại quái vật như thúc thúc ngươi, đến Nhân gian giới này làm gì. Hừ hừ!"
Hắn càng nghĩ lại càng buồn bực, lại uống cạn một bát lớn, không nghĩ tới bàn tay run lên, gần nửa bát rượu bị đổ xuống vạt áo.
Thanh Y cười yếu ớt nói: "Ngươi say rồi."
Người nọ a một tiếng, nhìn chén rượu trong tay, lại nhìn vạt áo mình, ngạc nhiên một lát rồi để chén rượu xuống há miệng cười đài!
Hắn vươn người đứng dậy, nói:
"Ngàn năm trước gặp phải thúc thúc ngươi, hiện giờ uống rượu lại thua bởi người, ha ha, gặp được hai quái vật một lớn một nhỏ là chú cháu các người, thời gian ngàn năm này quả là đáng giá! Thôi, ta đây liên lý luận với thúc thúc ngươi một phen đi, hắn có thể ngồi yên không để ý, nhưng ta lại muốn nhúng tay vào!"
Thanh Y vếu ớt thở dài, nói: "Quyết định của thúc thúc đều là quy định sắt đá, ai cũng không thể thay đổi được."
Người nọ không để ý tới, xoay người rời đi, vách tường nhà lao không thể phá vỡ, không thể chạm đến biên giới, đối với hắn tựa như trăng trong gương, hoa trong nước, không thể ngăn cản được chút nào.
Sáng sớm hôm sau, dưới sự bảo vệ của bốn tên Hồng Hoang vệ, Thanh Y cưỡi một con Ô Vân Đạp Tuyết, đón tia nắng sớm đầu tiên, ra khỏi Vô Tận hải.
Một tên Hồng Hoang vệ ở trước ngực chỉ về phía một ngọn núi lẻ loi chọc trời cách đó không xa, dè dặt nói:
"Tiểu thư, công tử ở chỗ này, có muốn qua thăm một lát không?"
Thanh Y dừng ngựa, dưới ánh nắng ban mai chiếu rọi, quanh thân nàng như có hơi nước bay lên, xinh đẹp vô cùng, nàng nhìn ngọn núi, trên khoé môi hiện lên nụ cười, lắc đầu.
Nàng đã làm tất cả, lúc này đã cảm thấy mỹ mãn, gặp cùng không gặp lại có gì khác nhau.
Lúc này bốn tên Hồng Hoang vệ đã đưa tiễn đến ranh giới, chỉ đành phải dừng bước, dõi mắt nhìn thân ảnh nhẹ nhàng kia cưỡi ngựa đi xa.
← Ch. 376 | Ch. 378 → |